Vol 1 - Chương 1.4: Cứ ngỡ là câu lạc bộ suối nước nóng

"Vậy... Haijima, trận đấu tập hôm nay em tham gia nhé! Chút nữa trường Hinamori sẽ đến đây chào hỏi đó!" 

"Vâng, em hiểu rồi.” 

Trường Hinamori là 1 trường cấp 3 gần thị trấn này và hội trưởng câu lạc bộ ném gối của trường đó là Komaguri Miko- bạn cũ của Shirabe-san, Yukiha-san vừa dọn dẹp mấy gói bánh kẹo vừa giải thích cho tôi. 

"Vậy thì chúng ta cũng bắt đầu chuẩn bị thôi. Từ giờ sẽ họp bàn chiến lược!”

Ồ, nghe có vẻ chuyên nghiệp quá! Không biết chúng ta sẽ phân định thắng thua bằng số lần ném trúng trong thời gian quy định hay là chơi như kiểu bóng né nhỉ? Thôi thì cứ ném hết sức và tận hưởng hết mình nào!

"Vậy... đến giờ đi săn rồi nhỉ...” 

... Hả? Giọng trầm thấp vừa rồi là... Yukiha-san sao? Đi săn? 

Khi tôi nhìn sang Yukiha-san, ánh mắt chị ấy thay đổi hoàn toàn ngay khi cầm gối lên. Ấn tượng dịu dàng ban đầu không còn mà thay vào đó là 1 ánh nhìn lạnh lùng đến đáng sợ.

Và không chỉ Yukiha-san, ánh mắt Shirabe-san, Hiiro-san và cả Reiji-san cũng trở nên sắc bén như đang nhắm tới con mồi vậy, khắc hẳn so với bình thường.

“Đây là sân đấu của lần đấu tập này.” 

Reiji-san trải lên bàn bản vẽ mặt bằng cỡ lớn của khách sạn này. 

“Tokigumo, trạm chuyển tiếp tín hiệu của bộ đàm cậu đặt ở đâu?” 

“1 cái ở sau thùng rác gần khu vực nghỉ ngơi trên tầng 4. Cái còn lại thì gần bếp tầng 1, được dán bằng băng dính sau xe đẩy bát đĩa." 

Đáp lại câu hỏi, Reiji-san chỉ bút lên bản vẽ xác nhận lại cho Shirabe-san. 

“Được rồi, vậy thì... Akari, trước tiên cậu cứ hành động cùng Haijima đã, và lúc nào rảnh thì nhờ cậu giải thích sơ lược về luật chơi cho Haijima nhé."

“Tớ hiểu rồi.”- Yukiha-san khẽ thì thầm đáp lại bằng 1 giọng lạnh lùng, vô cảm. 

“Kosou, đầu trận cậu cứ chạy lung tung, săn và hạ gục vài người đi.” 

"Đã rõ!” 

“Tớ sẽ ở trên tầng 5 một lúc rồi sẽ tùy cơ ứng biến sau. Nếu có mục tiêu nào dễ săn thì tớ sẽ săn trước."

Hả? Gì vậy... hơi khác so với trò ném gối tôi biết nhỉ? 

“Akari, cậu quyết định bãi săn chính chưa?” 

“Tớ nghĩ chúng ta nên chọn phòng Hoa Trà ở sảnh tiệc tầng 1. Tớ đã đi xem trước rồi, và về mặt không gian thì phòng đó là tốt nhất."

“Chắc là như vậy. Kosou, Tokigumo, nếu gặp phải đối thủ phiền phức thì hãy khéo léo dẫn dụ đến phòng Hoa Trà."

“Hiểu rồi. Yuki, cứ giao cho tớ!” 

“Ừ, nhờ cả vào cậu đấy. Nếu chúng sang bên này, tớ sẽ xóa sổ bọn chúng.” 

Dù gương mặt vẫn đang giữ nụ cười tươi hết mức có thể, ấy vậy mà những giọt mồ hôi lạnh cứ thế chảy dài trên má tôi.

Ể, ném gối là trò đó đúng không? Là khi ai đó tùy tiện ném gối rồi mọi người cũng bắt đầu ném theo, và ngay cả những đứa nói: "Này, dừng lại đi!" cho đến khi chính nó bị ném trúng thì cũng sẽ gào lên: "Sao mày dám!?", sau đó ngày càng ồn ào hơn và cuối cùng bị giáo viên ngăn lại, trò đó là như này đúng không?

“Ừm, Shirabe-san... sao tâm trạng mọi người có vẻ khác hẳn so với lúc nãy vậy? Đặc biệt là Yukiha-san..."

“À, bọn họ đều chuyển sang chế độ thi đấu rồi đó, còn Akari thì... chắc là kiểu mà chỉ cần cầm gối lên là tính cách sẽ thay đổi hoàn toàn luôn."

“Khi cầm gối lên... ?” 

Tôi cũng từng nghe nói có kiểu người cầm vào vô lăng xe là tính cách sẽ thay đổi, nhưng không ngờ chuyện tương tự cũng xảy ra với cái gối.

Giữa lúc tôi vẫn còn đang bối rối thì tiếng gõ cửa vang lên. 

“Ồ, có vẻ như đội đối thủ đã đến rồi nhỉ.” 

 9a34e7f2-bdc9-48e7-a979-c67c7dbfa2d6.jpg

Shirabe-san kéo cánh cửa trượt sang 1 bên, bước tới bậc cửa và mở cửa ra. Sau 1 lúc, 6 người đội đối thủ bước vào, ai nấy cũng đều mặc yukata màu xanh nhạt và thắt obi màu nâu. 

Ngay cạnh tôi, Yukiha-san khẽ nói: 

“Các trường khác đều thống nhất mặc đồng phục đấy.” 

Ra vậy... công nhận... đội chúng tôi cá tính mạnh thật... 

“Mọi người~ lâu rồi không gặp nhỉ.” 

Cô gái tóc nâu dài ngang vai đi đầu nhóm khẽ cúi chào rồi cất lời. Cô ấy cao gần 1m7, đôi chân thon dài cuốn hút.

“Lâu rồi không gặp, Miko-san. Trông chị vẫn đẹp như người mẫu ấy nhỉ.” 

“Ara ara, Tokigumo-kun... cậu vẫn khéo ăn nói như vậy nhỉ.” 

Chị ấy khẽ đưa tay che miệng rồi cười. Từ giọng nói đến từng cử chỉ đúng chuẩn tiểu thư luôn... đây là chị Komaguri Miko đó sao. 

“Miiko, có kịp giờ để bắt đầu không?” 

“Không sao đâu Shiira.” 

Miiko và Shiira, nghe cứ như biệt danh bạn thuở nhỏ gọi nhau vậy. 

“Lần này chỉ là đấu tập nên tớ sẽ không tham gia. Các học sinh năm hai và năm nhất mới vào sẽ tham gia, còn Honma-san làm đội trưởng nhé.” 

Miko-san giới thiệu 5 thành viên còn lại cho chúng tôi. 

Đầu tiên là 2 học sinh năm hai, Honma-san với tóc tết 2 bên và Koga-san với kiểu tóc ngắn thể thao. 

Tiếp đến là 3 học sinh năm nhất, Nishihara-kun với thân hình vạm vỡ, Nagata-kun với mái tóc vuốt keo lộn xộn và Sagiwara-san với mái tóc màu xanh dương. 

Ngay sau đó, Shirabe-san giới thiệu 4 người chúng tôi. 

“Bên này chỉ có 1 tân binh thôi. Đây là Haijima Souto năm nhất.” 

“Ừm... rất mong được mọi người chiếu cố.” 

“Fufu, mong được em chiếu cố. Cứ dốc hết sức mà nghiền nát chúng tôi đi nhé.” 

Cái quái gì vậy... chuyện gì sắp diễn ra thế này? 

“Vậy nhé Shiira. Chúng ta sẽ bắt đầu đúng lúc 24h.” 

“Nhờ cả vào cậu đấy.” 

Sau khi 2 đội bắt tay nhau, Miko-san cùng các thành viên rời khỏi phòng. 

“Yuno-san, tớ mang gối đến rồi nè.” 

Vừa mới rời khỏi phòng cùng lúc với đội Hinamori, Hiiro-san quay lại cùng cùng 5 chiếc gối trắng từ phòng nữ bên cạnh. Tính cả gối phòng này nữa thì tổng cộng chúng tôi có 10 chiếc gối. 

Shirabe-san quấn băng gạc quanh tay trái và đeo 1 thứ gì đó như đai bảo vệ màu đen che mu bàn tay phải. Ở tai phải, chị ấy còn đeo 1 chiếc bông tai hình tia sét. Và cùng với bộ yukata họa tiết rồng thì chị ấy cứ như 1 Chūnibyō điển hình vậy.

Có lẽ chị ấy nhận ra ánh mắt đầy thắc mắc: “Tại sao lại mang mấy thứ đó?” của tôi nên liền nở 1 nụ cười đắc ý: “Có mấy món như này nhìn ngầu hơn đúng không?”. 

“Kosou, nếu có gặp đối thủ mà tớ không giỏi đối phó thì có thể tớ sẽ giao cho cậu đấy.” 

“Cứ giao cho tớ, tớ sẽ hạ gục chúng.” 

“Hiiro-chan, đừng cố quá nhé. Mấy đứa học sinh năm nhất chắc cũng dễ săn được ngay thôi.” 

“Trông cậy vào đấy Yuki. Tớ muốn Shirabe-san tập trung vào bọn năm hai.” 

“Không sao đâu Reiji-kun. Dù có phải liều mạng, tớ cũng sẽ kết liễu chúng.” 

4 người họ nói chuyện với nhau, miệng chỉ khẽ mỉm cười fufu. Này... sao mọi người nói toàn mấy chuyện đáng sợ vậy? Có ai đó sẽ chết sao ? 

“Gối lần này là loại polyester. Vì nó bay xa nên cứ nhắm từ xa rồi ném tới tấp đi.” 

“Okay!”- Tiếng đáp lời của 3 học sinh năm hai vang lên.

Ừm... chúng ta bắt đầu ném gối luôn được chưa? 

“Được rồi, chuẩn bị đi nào. Mỗi người đi lấy tai nghe và bộ đàm từ Tokigumo. Haijime, cấm sử dụng điện thoại, cứ để lại đây.” 

“V-vâng...” 

Này... tại sao? Tại sao ném gối lại cần bộ đàm... Này? 

“Yukata của câu lạc bộ có túi áo bên trong, nhưng yukata của khách sạn này thì... không có túi ở đâu cả nhỉ. Vậy thì... Haijima-kun, em cứ kẹp bộ đàm vào obi đi. À, chị có mang đôi tất tabi mới từ mới từ phòng sinh hoạt câu lạc bộ đến, em dùng đi nhé. Em biết cách mang chưa?"

 “À, em cũng quen mang ở ryokan rồi...”

Tôi nhận bộ đàm và tai nghe từ Reiji-san, và nhận tất tabi từ Yukiha-san. 

“Souto, tai nghe chỉ đeo 1 bên thôi nhé. Nếu không thì sẽ không nghe được gì khác từ xung quanh nữa đâu.” 

“V-vâng, em hiểu rồi.” 

Shirabe-san vừa cầm bộ đàm vừa quay sang phía Reiji-san. 

“Tokigumo, kênh và mã nhóm là số mấy vậy?” 

“Kênh 8, mã nhóm 6. Yuki, cậu giúp tớ chỉnh bộ đàm cho Souto nhé.” 

“Ừm, Haijima-kun... cho chị mượn chút nhé.” 

“V-vâng.” 

Yukiha-san nhấn cạch cạch vài nút trên bộ đàm chỉnh giúp tôi. 

【Kiểm tra, kiểm tra. Đây là Reiji. Mọi người có nghe rõ không? Hết.】 

“Mọi người, đã nghe thấy giọng Tokigumo chưa?” 

Giọng Reiji-san vang lên từ tai nghe bên phải của tôi. 

Đáp lại Shirabe-san, cả nhóm khẽ gật đầu xác nhận. 

“Được rồi, xếp thành vòng tròn nào. Haijime, câu cũng đưa tay ra đi.” 

Tôi vội vàng đưa tay vào tư thế xếp vòng tròn tôi thường thấy trong manga- tất cả đưa tay vào giữa, chồng lên nhau. 

“Gối mang gió! Gối mang nanh! Kaketo, cố lến!”

“Yeah!” 

Hưởng ứng khẩu hiệu của Shirabe-san, mọi người cùng hô vang, tay giơ cao đầy khí thế. 

“Được rồi, tản ra! Tokigumo, việc chỉ huy nhờ cậu nhé!” 

“Cứ giao cho em, Shirabe-senpai!” 

“Hiiro-chan, nếu gặp nguy hiểm thì dụ chúng xuống tầng 1 nhé!” 

“Oh yeah! Akari cũng cẩn thận nhé!” 

Yukiha-san vừa đập tay với Hiiro-san xong, quay lại ra hiệu cho tôi đi về phía trước. 

“Haijima-kun, chúng ta đi thôi. Đừng mang dép, cứ mang nguyên đôi tất tabi mà đi nhé.” 

“Ừm... chúng ta đi đâu vậy?” 

“Tạm thời chúng ta cứ trốn đã.” 

Tai đeo tai nghe, bộ đàm ở eo, chân mang tất tabi. 

Mọi người hai tay hai chiếc gối. 

Năm người khả nghi trong trong trang phục khả nghi lao ra khỏi phòng. 

枕に風を! 枕に牙を! SOS, ai cứu trans câu này với :[