Cô ấy từng là một cô gái tốt bụng, hiểu biết và lanh lợi.
Không phải con người nào cũng sinh ra bình đẳng.
Dù cùng lớn lên trong một thị trấn, cùng môi trường, cùng nỗ lực như nhau, kết quả họ đạt được vẫn có thể cách biệt một trời một vực.
Trong Grieving Souls, ai cũng chăm chỉ đến mức khác thường, nên khoảng cách giữa những người có và không có thiên phú lại càng rõ rệt.
Cô gái mang ước mơ trở thành Nhà giả kim cũng đã nỗ lực không kém ai, và chính điều đó khiến cô day dứt.
Bạn bè cô càng lúc càng tiến xa, càng bay cao, khoảng cách giữa họ dần hóa thành một hố sâu không thể lấp.
Nhưng cô chưa bao giờ dừng lại.
Cô luôn miệt mài trui rèn tay nghề, chiến đấu đơn độc như thể đang dốc cạn linh hồn mình cho ước mơ.
Không ai hiểu rõ nỗi khổ ấy bằng tôi.
Sự tận tụy của cô rực rỡ đến mức khiến tôi không dám nhìn thẳng quá lâu.
Là bạn, tôi phải giúp cô bằng cách dạy Sitri học cách “nhờ người khác giúp đỡ”.
Với tôi, cô là một anh hùng dũng cảm đi trên con đường mà tôi không thể bước.
Tôi tin rằng sự kiên cường của cô, dù thiếu đi tài năng bẩm sinh, sẽ khiến người khác cảm phục và muốn giúp đỡ cô.
Rồi một ngày, cô sẽ đạt được thành quả sánh ngang với bất kỳ ai trong đội.
Cô không mạnh nhất, nhưng chắc chắn là người chăm học nhất.
Dù tôi chẳng thể giúp cô trực tiếp, tôi vẫn tin tưởng và chờ đến ngày cô thành công.
Nên khi Sitri là người đầu tiên trong nhóm tạo được tiếng vang ở kinh đô, tôi không hề ngạc nhiên, chỉ thấy nhẹ nhõm.
Chúng tôi đã cùng nhau ăn mừng khi cô thành công, và tôi đã ở bên an ủi khi cô thất bại.
Tôi là người chứng kiến nụ cười và cả nước mắt của cô nhiều hơn bất kỳ ai.
Lúc đó, tôi nghĩ mình chẳng còn gì có thể làm cho cô nữa, và mọi chuyện cứ thế tiếp diễn.
Sitri, cô gái dịu dàng và điềm tĩnh ấy hẳn sẽ còn đối mặt với nhiều thử thách hơn bất kỳ ai khác.
Nhưng cô có đủ dũng khí để thừa nhận sai lầm.
Và vì có thể biến thất bại thành bước tiến, cô chắc chắn sẽ đi xa hơn tất cả.
Giọng Sitri lại vang lên trong tâm trí tôi.
“Em làm hỏng rồi, Krai…”
“Dù thủ phạm có tự thú bây giờ… chắc họ cũng chẳng tin em nữa, phải không?”
“Em sẽ nhận cái danh đó. Một phần lỗi cũng thuộc về em.”
“Nhưng em học được nhiều thứ lắm. Lần sau… em sẽ không phạm sai lầm tương tự nữa. Em sẽ tốt hơn.”
“Mà này, em kiếm được nguyên liệu tuyệt lắm! Vậy coi như cũng có chút bù lại rồi.”
“Tuyệt vời lắm! Với tốc độ này, nó có thể thích ứng cả với những kho báu cấp cao hơn. Hướng hữu cơ là đúng đắn mà! Dù em có lãng phí kha khá nguyên liệu… Dù sao thì, nó tên là Killiam! ”
“Em còn quen được một cô bạn Nhà giả kim! Tóc cô ấy đẹp mê luôn, mà đôi mắt thì cứ hút lấy người ta…”
“Giờ em muốn tìm thêm nguyên liệu có ma lực, nhưng mà an ninh đang siết chặt quá…”
“Nguyên liệu ở khu mục nát thì không ổn… kém chất lượng đến mức em chẳng thể dùng để sản xuất hàng loạt được nữa…”
—-
Tôi lại trở về vị trí quen thuộc, trong văn phòng của Hội trưởng, lắng nghe báo cáo của Eva.
“Ồ, ra bọn họ làm mấy nghiên cứu kỳ cục vậy à,” tôi buông một câu.
“Anh nghe mà chả có chút hứng thú nào nhỉ,” Eva nói.
“Bởi vì đúng là tôi không hứng thú mà… Quá khứ thì cứ để quá khứ.”
Đã 3 ngày kể từ khi Noctus Cochlear, một trong những lãnh đạo cấp cao của Tháp Akashic cùng đồng bọn bị bắt.
Những cuộc tuần tra căng thẳng của Hiệp sĩ Đoàn Thứ Ba bắt đầu thưa dần, bầu không khí yên bình quay trở lại kinh đô.
Dù có lệnh bưng bít thông tin, hầu hết dân thường chẳng biết gì, nhưng ai cũng cảm nhận được rằng “cơn bão đã đi qua”.
“Giải phẫu Huyễn Ảnh, lai tạo quái vật, rồi cả người máy… với slime nữa. Cứ như một hội chợ giả kim ấy nhỉ,” tôi nói.
Chi tiết trong báo cáo không nhiều, nhưng con slime mà họ tịch thu ở tổng bộ của Tháp Akashic được mô tả là “thứ tệ hại nhất trong mọi tệ hại”.
Sven thì vẫn còn hoảng loạn khi kể lại chuyện đó, vừa lắc vai tôi bùm bụp vừa nói như thể vừa đi dạo với tử thần về.
Trong đầu tôi, slime vẫn là loài yếu nhất trong tất cả, nhưng giờ tôi lại thấy tò mò không biết nếu cho slime của Tháp Akashic đấu với Slime của Sitri, ai sẽ thắng.
Mà nghĩ lại, thôi, tôi chẳng dại gì lại bén mảng đến gần cả hai thứ đó đâu.
Dù sao thì, vụ án cũng khép lại sau khi Noctus Cochlear bị bắt.
Dù hắn và thuộc hạ đều mất trí nhớ trước khi bị tóm, toàn bộ hồ sơ thí nghiệm đã bị đế quốc thu giữ, và bọn chúng bị giải đến nhà ngục lớn ở Nam Isteria chờ xét xử.
Tất cả những người tham gia điều tra bao gồm cả người của hội tôi đều được thưởng lớn hơn dự kiến, đổi lại là lời thề im lặng tuyệt đối.
Nhờ vậy, mấy ngày qua tôi mới được thảnh thơi.
Không còn phải chịu cảnh Gark và Kaina ngày nào cũng tới gõ cửa tra khảo nữa.
Khi tôi đang tận hưởng buổi chiều yên ả, vừa ngồi đánh bóng mấy món Bảo Cụ, thì “ngôi sao của ngày hôm nay” xuất hiện.
Sitri đã thật sự làm nên chuyện.
Cô thay tôi chỉ huy nhóm thợ săn, tự mình phát hiện nguyên nhân khiến kho báu biến dị.
Sau khi trở về kinh đô, cô còn lần ra hang ổ của Tháp Akashic và bắt trọn đám tội phạm trốn khỏi hang Sói Trắng, một màn trình diễn đáng để ghi vào sử sách.
Cô thậm chí còn xử lý luôn con slime mà tôi lỡ để thoát.
Thật tình, hầu hết công lao lần này đều là cô gánh giùm tôi cả.
Nếu tôi là hoàng đế, chắc tôi đã phong cô làm anh hùng rồi.
Người hùng của hôm nay, người bạn cũ của tôi, bước vào phòng bằng những bước chân khẽ khàng và nở nụ cười tươi tắn.
“Em vừa xong buổi họp rồi,” cô nói.
“Giỏi lắm, Sitri. Họ có nói gì về việc xóa án giáng cấp không?”
Tôi hỏi.
Đã hơn 3 năm kể từ khi Sitri bị đổ oan cho một tội lỗi cô không hề gây ra.
Cấp độ của cô bị hạ xuống âm, và cô bị gán cho biệt danh khủng khiếp.
Tất nhiên, tôi đã cố hết sức để bảo vệ cô, nhưng vô ích.
Áp lực từ đế quốc khi ấy quá lớn, còn tôi thì chẳng đủ mạnh, cũng chẳng đủ thế lực để làm gì hơn.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn thấy không sao nuốt trôi được chuyện cô ấy bị trừng phạt khi chẳng có bằng chứng cụ thể nào cả.
Sitri rõ ràng là bị gài bẫy.
Nếu thật sự có tội, ít ra người ta đã không phải cố vớt vát bằng mấy chứng cứ gián tiếp mơ hồ như thế.
Vậy mà cô chỉ mỉm cười, tha thứ cho tôi, cái kẻ đã bất lực chẳng thể bảo vệ nổi cô.
Đến giờ, tôi vẫn xem đó là thất bại lớn nhất kể từ ngày đặt chân đến kinh đô.
Còn chị gái cô thì… khi nghe tin Sitri bị giáng chức, lại cười sảng khoái như thể đó là chuyện vui nhất đời mình.
Theo những gì tôi nghe được, công lao to lớn của Sitri trong vụ án lần này có thể sẽ giúp cô được phục hồi danh dự.
Thậm chí Gark còn hoàn toàn ủng hộ cô.
Nhưng hy vọng ấy vụt tắt khi cô chỉ mỉm cười hiền lành và khẽ lắc đầu.
Tôi thở dài, xem ra vẫn không có gì thay đổi rồi.
“Bọn họ bảo… cũng mấy năm rồi còn gì,” Sitri nói nhẹ như gió.
“Với lại, giờ hầu như chẳng ai gọi em bằng cái biệt danh đó nữa. Có lẽ vài năm nữa, họ sẽ xóa thôi.”
“Quan liêu hết chỗ nói,” tôi càu nhàu.
“Chuyện họ mất trí nhớ lại khiến tình hình của em tệ hơn. Họ nghi em có dính dáng,” cô nói.
“Gì cơ? Chuyện đó đâu phải lỗi của em,” tôi phản đối ngay.
“Với lại, Talia cũng mất trí nhớ mà, đúng không?”
Talia là đồng đội và bạn thân của Sitri.
Cô ấy chính là người mà Sitri đã tìm thấy khi đột nhập vào hang ổ của Tháp Akashic.
Người ta vẫn đang điều tra lý do vì sao nhóm của Noctus lại bắt cóc Talia, nhưng vì bọn chúng đều mất trí nhớ, có lẽ sự thật sẽ chẳng bao giờ sáng tỏ.
Dù sao thì việc Sitri cứu được Talia an toàn cũng đã là một điều may mắn rồi.
“Nếu tìm được bằng chứng chứng minh Tháp Akashic liên quan đến vụ vượt ngục, có lẽ kết quả đã khác… Nhưng nghĩ lại thì, đời đâu dễ như thế.”
“Ừ, đời mà, có bao giờ như ý đâu.”
“Với lại, lần này em là người đầu tiên bước vào hang ổ của chúng, nên cũng chẳng thể mong đợi quá nhiều,” cô nói tiếp.
“Ờ… ừm?”
Tôi ậm ừ, như thường lệ.
“Có phải chỉ mình em thấy hai người cứ như nói hai ngôn ngữ khác nhau không?”
Eva xen vào, giọng nửa đùa nửa thật.
Nếu có thật vậy, thì lỗi hoàn toàn ở tôi.
Sitri thông minh đến mức tôi thường chẳng theo kịp cô nói gì.
Còn tôi thì có tật, hễ không hiểu là chỉ biết gật đầu “ừ ừ” cho xong.
Trước đây tôi từng thử hỏi Sitri giải thích lại mỗi khi không hiểu, nhưng cuộc trò chuyện đó… thật sự quá mệt mỏi, nên tôi quyết định từ đó về sau cứ để mọi thứ trôi qua.
Cách đó đến giờ vẫn có vẻ hiệu quả, nên tôi cũng chẳng định thay đổi.
Hiểu ý, Eva khéo léo rút lui, để lại cho tôi chút thời gian hiếm hoi được nói chuyện riêng với đồng đội cũ.
Sitri quay hẳn người lại đối diện tôi, nở nụ cười rạng rỡ.
“Krai, cảm ơn anh vì tất cả.”
“Anh mới là người phải cảm ơn em mới đúng,” tôi đáp, hơi áy náy.
Cô vừa trở lại kinh đô thì tôi đã lôi cô vào vụ này, vậy mà bây giờ cô lại cảm ơn tôi?
Đúng là đồ vô tâm không biết xấu hổ mà!
Tôi luôn dựa dẫm vào cô ấy, vào nụ cười dịu dàng chưa từng tắt ấy.
“Không đâu, lần này tốt hơn hẳn trước mà!”
Cô nói, giọng tràn đầy niềm vui.
“Em cảm nhận rõ mình đã tiến bộ hơn rồi.”
Khuôn mặt cô sáng bừng, rạng rỡ hơn mọi khi.
“Vậy là làm tốt chứ?”
Tôi hỏi.
“Ừ! Em còn cứu được Talia nữa, nên chẳng có gì để phàn nàn cả.”
Đôi mắt hồng của cô lấp lánh, ánh lên niềm tự hào, hệt như Liz, chị gái cô.
Khoảnh khắc ấy khiến tôi chợt nhận ra họ thật sự là hai chị em.
“Chỉ có điều…”
Cô ngập ngừng, “vì phải đưa ra ‘thủ phạm’ nên em đành tạm hoãn việc thu thập nguyên liệu ma pháp.”
“Ờ… ừm.”
Tôi lại buông câu phản xạ quen thuộc.
Nụ cười của cô làm cho mọi thứ nhẹ đi.
Làm thợ săn kho báu không hề dễ dàng, đầy rẫy những lúc muốn bỏ cuộc, muốn nôn hết mọi thứ ra.
Nhưng tôi chỉ mong Sitri có thể tiếp tục mỉm cười, bất chấp tất cả.
Chỉ cần vì điều đó, tôi sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì… ít nhất là cho đến khi tôi giải nghệ.
“Nhắc mới nhớ,” tôi hỏi, “còn chuyện ‘quá khứ’ mà em nói thì sao rồi?”
Sitri chắp hai tay trước ngực, mỉm cười tươi rói.
“Xong rồi! Nhờ… nước màu đấy!”

