Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3024

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2372

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 344

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6624

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Vol 4 - Ngoại truyện: Bước Chân Đầu Tiên của Tino Shade

Với bọn tôi trong Grieving Souls, Tino Shade luôn là một trường hợp hơi đặc biệt.

Chúng tôi đặt chân đến kinh đô khi mới 15 tuổi. Ở đó, 15 được xem là tuổi trưởng thành.

Thế là chúng tôi quyết định:

Đã đến lúc bắt đầu con đường làm thợ săn kho báu.

Nhưng ở thánh địa của nghề săn kho báu, chuyện thợ săn chưa đủ tuổi thành niên chẳng có gì lạ.

Văn hóa nơi này vốn như vậy.

Có những đứa được huấn luyện từ bé, còn chúng tôi thì chỉ tập tành chút ít ở quê, rồi mới lò dò tới kinh đô.

Và khi đến nơi, chúng tôi phát hiện mình có cả đối thủ lớn tuổi hơn lẫn… nhỏ tuổi hơn.

Thời gian đầu, cả đám bọn tôi còn không thở nổi, chỉ biết lo cho bản thân.

Ai cũng dốc sức để mạnh hơn, còn tôi thì ngày nào cũng chật vật tránh chết.

Tino là thợ săn trẻ đầu tiên mà chúng tôi quen biết.

Tôi không nhớ rõ lần đầu gặp nhau, hình như chúng tôi cứu cô bé khỏi mấy kẻ gây chuyện.

Lúc đó Liz và mấy đứa khác cứ thấy chuyện là nhào vô đánh, nên va chạm là chuyện cơm bữa.

Ban đầu, Tino chỉ là người quen kiểu “tình cờ gặp lại”.

Thỉnh thoảng sau khi xong nhiệm vụ, bọn tôi đụng mặt cô bé, kể cho nghe vài chuyện phiêu lưu.

Rồi một ngày, chẳng báo trước, Tino tuyên bố muốn trở thành thợ săn.

Tôi đã cố ngăn.

Thật sự rất cố.

Trong mắt tôi, Tino là “người bình thường” hiếm hoi giữa đám quái vật mang tên Grieving Souls.

Nhưng cô bé đã quyết.

Cô hỏi tôi cách để trở thành thợ săn giỏi.

Thẳng thắn mà nói:

Tôi không nghĩ Tino có tố chất để theo nghề.

Nhưng tôi có trách nhiệm.

Giống như chúng tôi từng được truyền cảm hứng từ những thợ săn ghé qua quê nhà, Tino lại được truyền cảm hứng từ chính chúng tôi.

Việc cô bé muốn bước vào con đường này… nói trắng ra là lỗi của bọn tôi.

Nên tôi giao Tino làm đệ tử của Liz.

Vừa để Tino mạnh lên, vừa để Liz học cách giao tiếp tử tế với người khác, và quan trọng nhất:

Tôi hi vọng Tino sẽ bỏ cuộc trước khi bỏ mạng.

Vì không gì tàn khốc bằng cố làm thợ săn khi vốn dĩ không hợp với nghề.

Mà Liz rõ ràng không sinh ra để dạy người khác.

Cô ấy chỉ biết mạnh lên bằng cách xông thẳng vào nguy hiểm, bất kể thương tích.

Có thể tôi lạnh lùng, nhưng tôi đã nghĩ Tino sẽ bỏ cuộc ngay lập tức.

Thế mà không.

Cô bé sống sót qua kiểu “huấn luyện hủy diệt” của Liz, rồi nhanh chóng vượt mặt tôi, trở thành thợ săn solo hẳn hoi.

Đến một lúc nào đó, tôi bỏ hẳn ý định thuyết phục cô bé từ bỏ.

Nếu tôi yếu nhất nhóm vẫn cố làm thợ săn, thì thật vô lý khi lại bảo người có tài như Tino dừng lại.

Ngồi trên xe ngựa, tôi chợt nhận ra mọi chuyện đã xa lắm rồi.

Năm năm trôi nhanh còn hơn cả tốc độ Liz ném đá, vậy mà nhìn lại, cảm giác cứ như chuyện kiếp nào.

Tôi nhìn khuôn mặt yên bình của cô học trò đang ngủ trên đùi mình.

“Em mạnh thật rồi đó, Tino,” tôi thì thầm.

“Khó tin là em từng là ‘Tino bé xíu’.”

Chiếc mặt nạ chắc chắn góp công lớn, nhưng sức mạnh của Tino cũng là thật.

Ngay cả khi có mặt nạ, tôi cũng chẳng thể đấu nổi Arnold như cô ấy đã làm.

Rồi Sitri bỗng buông một câu ngoài dự đoán.

“Ờ thì đúng là mạnh đó. Nhưng nếu đến mức này mà vẫn chỉ được vậy, em cảm giác chắc nghỉ sớm còn tốt hơn.”

“Hả?”

Đầu còn gối trên đùi tôi, Tino khẽ giật người.

—-

Chị nói đúng đấy, bang chủ…

Tino nghĩ thầm, vẫn giả vờ ngủ.

Đó là một ký ức cũ mà cô không muốn nhớ lại.

Thời cô còn là “Tino bé xíu”.

“Hả? Cậu muốn tớ dạy Tino hả? Nhưng Krai ơi, cậu biết là tớ không biết cái gì gọi là… ‘nương tay’ đúng không?”

Liz nói.

Tino rất ngưỡng mộ bang chủ (dù lúc đó bọn họ mới lập hội, nên chưa gọi là “bang chủ”).

Anh đã cứu cô nhiều lần, là người cô luôn nghĩ tới khi ai hỏi “thần tượng là ai”.

Cô khoe về anh mọi lúc có thể, và chỉ mong được gặp anh mỗi ngày.

Với cô, anh là thần nhưng là vị thần vừa nhân hậu vừa đáng sợ.

Hồi đó, Liz chẳng hứng thú gì với việc nhận đệ tử.

Còn Tino thì vẫn cứng người vì lo lắng, bởi bước chân vào thế giới thợ săn đồng nghĩa bước vào nơi đầy kỳ vọng và hiểm nguy.

“Cứ dạy tự nhiên, không cần nương tay,” anh nói, vẫn giữ nụ cười hiền.

“Tino quyết tâm thật mà. Chỉ cần đừng để con bé chết là được.”

“Tớ không giỏi dạy người ta đâu nha?”

“Dạy học cũng giúp cô mạnh hơn đó.”

“Hmm… Nhưng nếu tớ không nương tay, nó chết thiệt đó. Tino gần như chẳng có bao nhiêu ma chấtluôn mà.”

Trong đầu Tino, nghề thợ săn phải vừa vui vừa nghiêm, và trải nghiệm ban đầu cũng khá đúng.

Nhưng chỉ mất một ngày, bang chủ đã phá banh mọi ảo tưởng đó.

“Vậy thì cho nó luyện trong kho báu luôn đi. Vừa huấn luyện, vừa hấp thụ ma lực, tiện đôi đường.”

Anh nói như vừa phát minh ra thứ gì đó cực kỳ thiên tài.

“…Nghe cũng thiên tài thật…”

Nhìn lại, Tino chắc chắn Liz lúc ấy hơi sốc.

Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu của chuỗi ngày đầy đau đớn lẫn vui vẻ.

Bang chủ là thần.

Nhưng là loại thần mà con người không sao hiểu nổi.

Kể từ khi làm học trò của Liz, Tino lúc nào cũng sống trong cảm giác “chết đến nơi”.

Thợ săn khác người bình thường.

Phương pháp dạy của Liz hơi… quái dị, nhưng Tino phải mất một thời gian mới thông được điều đó.

Cô chẳng có thời gian oán trách hay hối hận.

Việc sống sót sau mỗi buổi “luyện” đã đủ gọi là phép màu.

Trong Grieving Souls có một người trị thương thượng thừa tên Ansem, nên chấn thương với bọn họ chỉ là “việc Ansem xử lý được”.

Thậm chí có đứa còn coi bị thương là cơ hội để anh luyện tay nghề.

Ngày nào bang chủ cũng nói bằng giọng rất hiền:

“Săn kho báu không phải chuyện vui chơi đâu. Ngoài kia còn nhiều con đường an toàn và dễ sống hơn. Em muốn bỏ lúc nào cũng được.”

Chắc hẳn anh nói vậy vì thương cô.

Nếu lúc đó Tino gật đầu bỏ cuộc, giờ cô có lẽ đang sống một cuộc đời yên bình đâu đó, không phải làm thợ săn.

Nhưng trên hết, cô chỉ mong một điều duy nhất:

Mong bang chủ bớt khắc nghiệt với mình một chút.

Nhắm chặt mắt, Tino nghe loáng thoáng tiếng Siddy nói chuyện với bang chủ.

“Hả? Anh làm gì sai à?”

Anh ngơ ngác.

Siddy im lặng.

“Không không, Liz mới là người huấn luyện nó mà! Anh có làm gì đâu!”

Việc huấn luyện của Lizzy đúng là địa ngục, nhưng Tino vẫn tin rằng sự phụ của mình ít nhất cũng đã cố để không làm cô chết thật.

Không hề vui chút nào, và theo thời gian cũng chẳng khá hơn.

Nhưng dù vậy, Tino vẫn biết ơn cô ấy.

Cô chưa từng oán giận Lizzy.

Chắc là vậy.

Với một người bình thường, lại không hề vận động nhiều như Tino, thì việc bị Lizzy “tái cấu trúc” toàn bộ cơ thể chẳng khác nào lột xác.

Nhờ lượng ma chất ấp thu cùng chế độ huấn luyện phi nhân tính, cơ thể Tino dần trở nên hoàn hảo theo tiêu chuẩn của một Đạo tặc.

Mọi kiến thức thiết yếu đều bị nhồi thẳng vào đầu cô.

Và chỉ cần phạm sai lầm trong lúc thực hành, lập tức sẽ phải trả giá bằng thương tích đau điếng.

Ngày đêm, Tino chỉ biết vùi đầu vào tập luyện.

Những lúc Lizzy không có mặt, cô vẫn tự tập một mình.

Khái niệm “trốn tập” hoàn toàn không tồn tại.

Và rồi sau nửa năm…

Một ngày nọ, sau buổi huấn luyện, bang chủ lại đến nói chuyện, anh ấy vẫn luôn làm vậy.

“Hả? Em không nghỉ à, Tino? Thế này là không được đâu. Khổ luyện là tốt, nhưng cũng cần nghỉ ngơi. Sống phải có lên có xuống, ít nhất cũng phải nghỉ 1 ngày mỗi tuần chứ.”

Tino còn nhớ rõ cảm giác hoang mang lúc đó.

Nghỉ… để làm gì?

Nghỉ thì sao trở thành thợ săn giỏi được?

Nhìn lại, Tino mới hiểu:

Chuỗi ngày tập luyện điên cuồng ấy đã gần phá hủy cô.

Chính sự liều mạng đó khiến bang chủ nhận ra quyết tâm của cô, và thế là bước “huấn luyện giai đoạn hai” bắt đầu.

Lúc này, thay vì “huấn luyện gần với chiến đấu thật”, thì họ ném thẳng cô vào chiến đấu thật.

Nếu như trước đó là “Tino bé xíu”, thì giờ đây là “Tino vừa vừa”.

Thời gian tập luyện có giảm, nhưng cô thừa hiểu cuộc sống chẳng hề dễ thở hơn.

Có lẽ bang chủ thấy việc nhồi quá nhiều giờ tập mỗi ngày đã mất tác dụng.

Anh nói “cũng phải biết thư giãn”, và anh thực hiện câu nói đó theo… một cách rất riêng.

Một cách mà bất kỳ ai ngoài cuộc nhìn vào đều sẽ bảo:

“Tàn nhẫn vãi.”

Hi vọng càng lớn, tuyệt vọng càng sâu.

Người ta chỉ nhận ra căng thẳng khi đã từng biết thế nào là thả lỏng.

Những “khoảng màu sắc” mà bang chủ thêm vào cuộc sống xám xịt của Tino vừa chữa lành, vừa dạy cô hiểu thế nào là nghề thợ săn.

Bang chủ luôn thích cho người ta hi vọng, rồi đạp nát nó.

Có lẽ đó là “cách rèn luyện” của anh.

Tino không phiền việc anh đưa cô lên tận mây xanh, vấn đề là, thần thánh vốn chẳng bao giờ chiều lòng con người.

Tất cả bắt đầu vào cái ngày nghỉ đầu tiên, một ngày không thể nào quên.

Không biết phải làm gì với quãng thời gian trống hiếm hoi đó, Tino được bang chủ rủ đi ăn đồ ngọt.

Cảm giác như đang mơ, cô đi theo anh.

Rồi cô bị bắt cóc.

Sau này Tino mới biết thủ phạm là một tên tội phạm khét tiếng đang gây náo loạn cả thủ đô.

Sáu tháng luyện tập không đủ biến cô thành chiến binh thực thụ, huống hồ cô vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, không có cửa thắng một sát thủ chuyên nghiệp.

Nếu Siddy không âm thầm bám theo, chắc Tino đã bỏ mạng.

Phải, cô lơ là, đáng lẽ nên cảnh giác.

Nhưng ai mà nghĩ “đi ăn bánh với bang chủ” lại thành “bị bắt cóc”?

Đó chỉ là màn dạo đầu cho hành trình dài hơi của Tino.

“Tino vừa vừa” học được bài học quan trọng đầu tiên:

Chỉ cần lơ đễnh 1 giây, cái chết sẽ tóm lấy mình ngay.

Lizzy từng nói câu đó trong lúc huấn luyện, nhưng cảnh giác thật sự chỉ sinh ra sau trải nghiệm cận tử.

Từ đó trở đi, Tino bị phục kích, bị đánh lén, bị đầu độc, và đôi khi chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Đó chính là “có lên có xuống” như bang chủ nói.

Và đúng, anh đã chứng minh quá rõ.

Ký ức, điều quan trọng không phải là nhiều hay ít, mà là chất.

Những ký ức đau thương sẽ dần nhạt đi, vì con người không thể sống nếu cứ mãi ôm đau đớn.

Nhưng những ký ức vui vẻ lại bám rất lâu bởi chúng cho con người lý do để chịu đựng gian khổ.

Thế nên Tino luôn nhận lời mỗi khi bang chủ rủ đi đâu đó.

Cô luôn hi vọng sẽ có một kỷ niệm đẹp thật sự.

Còn Lizzy thì đơn giản nghĩ rằng “đau khổ quen rồi thì nó cũng hóa kỷ niệm vui thôi”.

Tino không hề có ý định kiểm chứng điều đó.

“Tino là học trò tốt, ngoan, mà anh cũng không còn gì để dạy cho nó nữa.”

“Ừ, Krai nói cũng đúng.”

Siddy cuối cùng cũng thôi lườm nguýt mà chuyển sang hùa theo Krai, rõ là đang lấy lòng anh.

Nếu Lizzy có mặt chắc đã phản ứng, nhưng cô đang đứng gác bên ngoài.

Dù vậy, Krai vẫn nói đúng phần nào.

Anh không dạy Tino nhiều.

Anh không phải kiểu hướng dẫn bằng lời, mà dạy bằng… hành động thực tế.

Tino mạnh lên tự nhiên, nhờ huấn luyện địa ngục và vô số trận chiến.

Lúc ấy, cái tên Grieving Souls đã bắt đầu nổi tiếng.

Là đệ tử của họ đồng nghĩa bị rất nhiều thợ săn cùng tuổi tìm tới gây chuyện, nhưng Tino chưa từng thua trận nào.

Cô không nhận ra rằng mình đã vượt xa những người đồng trang lứa.

Cũng phải thôi, còn ai khác được “tôi luyện bởi thần” ngoài cô?

Kết quả là Tino bắt đầu hơi kiêu.

Cô thích cảm giác được sử dụng sức mạnh do chính mình tích lũy bằng nỗ lực.

Không phải thiên tài, chỉ là một núi cố gắng chồng lên nhau.

Cô không dám so với bang chủ hay sư phụ, vì họ ở tầm khác rồi.

Rồi một ngày, bang chủ nói với cô:

“Muốn đi cùng bọn tôi vào kho báu lần tới không?”

Chuyện chưa từng có.

Lúc ấy, bang chủ đang liên tục chinh phục những kho báu cấp độ rất cao.

Không chắc chắn, Tino hỏi vì sao.

“Em mạnh rồi. Tôi nghĩ đã đến lúc em gia nhập.”

Lời ấy ngọt như mật.

Tino đồng ý ngay, dù thực ra cô cũng đâu có quyền từ chối.

Và đúng như dự đoán, địa ngục chào đón cô.

Kho báu lần đó đủ mạnh để khiến cả Grieving Souls còn khổ sở.

Tino hoàn toàn không làm được gì.

Mọi người bận chiến đấu, không ai rảnh bảo vệ cô.

Thế là Tino chạy trối chết, y như một con gián.

Nhờ trải nghiệm đó, Tino hiểu rõ mình vẫn quá yếu, và so với kẻ yếu hơn thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

Nhưng lần đó cũng là lần hiếm hoi Tino không kiềm được mà phàn nàn.

Bang chủ thì nhìn cô với vẻ đầy hối lỗi.

“Xin lỗi, tôi tưởng em chịu nổi kho báu đó. Tôi tính sai rồi.”

Bang chủ là thần, mà thần thì vô cùng đáng sợ.

“Nhưng lần này tôi sai thật rồi,” Krai nói thêm, đầy ẩn ý.

“Tôi cứ nghĩ em vẫn là gà con, nhưng hóa ra em đã là thợ săn thực thụ rồi.”

Không biết vì sao, mặt Tino tự nhiên đỏ bừng.

“Ừ, con bé cũng là người lớn rồi đấy. Nhưng đừng có động vào nó, nó là của em.”

Tino phải cố gắng lắm mới kìm được thôi không bật dậy phản đối cái chuyện “thuộc quyền sở hữu của Siddy”.

Thực tế thì Siddy đâu có thật sự quan tâm đến Tino.

Mục tiêu của chị ấy là Krai.

Điều Siddy lo không phải “ai sẽ cướp Tino”, mà là “Tino có cướp Krai hay không”.

Khác nhau một chút, nhưng trong mắt Siddy thì như nhau cả.

Và bị Siddy để ý… không phải chuyện vui.

Từ đó trở đi, Tino bị lôi vào đủ thứ rắc rối, và mọi thứ chỉ tệ hơn nữa kể từ khi cô bắt đầu xâm nhập các kho báu.

Cô từng bị đầu độc, bị sét đánh, bị thiêu sống, thậm chí suýt bị chặt tứ chi.

Nhờ vậy mà Tino hiểu được:

Cơ thể con người bền hơn mình tưởng rất nhiều.

Cô học cách chịu đau, học cách vượt qua nỗi sợ.

Cô trở thành “Tino Hạng Đại”.

Dù trong mắt bang chủ, có khi cô vẫn chỉ là “Tino Vừa Vừa”, hoặc thậm chí “Tino Bé Xíu”, nhưng Tino muốn tin rằng giờ mình đã là Tino Hạng Đại.

Huấn luyện vẫn khắc nghiệt, hiểm tử vẫn rình rập, nhưng giờ cô đã hiểu:

Như vậy vẫn chưa đủ.

Nếu muốn gia nhập Grieving Souls, cô không chỉ cần “đạt yêu cầu huấn luyện”, mà phải vượt lên cả điều đó.

Cô phải chủ động đặt mình vào chỗ chết.

Sự khác biệt giữa cô và Lizzy, Tino tin nằm ở số lần họ bước qua lưỡi hái tử thần.

Bang chủ là vị “thần” đã rèn cô bằng những cuộc thử thách.

Nhưng Lizzy thì là người sánh vai cùng thần.

Tino bắt đầu suy nghĩ.

Tiến hoá Quỷ diện không chỉ cho cô sức mạnh tạm thời.

Nó cho cô thấy tương lai mình có thể đạt tới.

“Tino Siêu Cấp” là đích đến của cô, trái ngọt của mọi nỗ lực.

Nghĩa là, dù đã cố hết sức, cô vẫn còn thiếu rất nhiều.

Thế giới thợ săn kho báu sâu không thấy đáy!

Lúc mới quyết định trở thành thợ săn, Tino chỉ có một chút ngưỡng mộ nghề này.

Trải qua bao lần vào sinh ra tử, ngọn lửa đó vẫn chưa bao giờ tắt.

Một ngày nào đó, cô sẽ trở thành thợ săn mạnh nhất.

Khi đó, cô sẽ đi bên cạnh bang chủ với tư cách ngang hàng.

Cô sẽ làm tất cả để đạt được điều đó.

Không được phép lung lay.

Nhân tiện… mấy cái tên “Tino Bé Xíu”, “Tino Vừa Vừa”, “Tino Siêu Cấp” rốt cuộc là ai nghĩ ra vậy trời?

Cố siết chặt quyết tâm, Tino tiếp tục giả vờ ngủ.

Cô cảm nhận một bàn tay khẽ vuốt qua tóc mình.

Tim cô đập lỡ một nhịp.

Rồi bang chủ lên tiếng, và câu nói của anh khiến máu cô đông cứng.

“Ừm… chắc đã đến lúc dạy con bé Tuyệt Ảnh nhỉ? Nếu dùng được nó, biết đâu đánh thắng được Arnold đấy.”

Tino chết lặng.

Tuyệt Ảnh là bí kĩ do một Đạo tặc huyền thoại sáng tạo.

Cho phép di chuyển nhanh đến mức không để lại bóng.

Đổi lại, độ khó và độ rủi ro cực cao.

Gần như chẳng ai luyện nổi.

Lizzy mang danh hiệu đó vì đã lĩnh hội chiêu này.

Đây là kỹ thuật một khi thất bại là tim vỡ ngay tại chỗ.

Dùng quá giới hạn cũng chết.

“Con bé có thể chết đấy,” Siddy nói sau vài giây im lặng.

“Cường điệu quá. Tino chịu được mà. Với lại nếu lỡ như chuyện cũ lại xảy ra, biết đâu Ansem xử lý được?”

Bang chủ , anh có biết anh đang nói cái gì không?

Tino gào thét trong lòng.

Anh điên à?

Ansem giỏi thật, nhưng tim nổ ra thì còn chữa kiểu gì?!

Bỏ ngoài tai tiếng gào thầm của Tino, Siddy vỗ tay cái bốp.

“Được thôi. Nếu anh cho là ổn, vậy ta thử. Đừng lo, nếu nó chết thì cũng không uổng, em sẽ đảm bảo cái chết của Tino có giá trị.”

Siddy, chị có thể cố tỏ ra quan tâm hơn một chút không!?

Biết không thể trốn được, Tino mở mắt và chậm rãi ngồi dậy.