Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3024

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2372

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 344

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6624

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Vol 4 - Hồi kết: Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi(4)

Một cơn gió mát thoảng qua.

Xung quanh chúng tôi, những cánh đồng bạt ngàn trải dài tít tắp, chẳng thấy bóng người nào khác.

Cạnh cỗ xe ngựa, Killiam cưỡi trên lưng Đồ Uống, cả hai trông có vẻ vô lo vô nghĩ.

Nếu ngoại hình của họ “bình thường” hơn một chút, cảnh tượng này hẳn đã nên thơ lắm.

Tôi ngáp một cái rõ dài, tiện tay vuốt nhẹ mái tóc Tino đang gối đầu trên đùi mình.

Tóc cô ấy mềm mượt đến mức chỉ cần chạm vào thôi cũng khiến tinh thần tôi dễ chịu hẳn.

Tino khẽ rên một tiếng.

“Chào buổi sáng, Tino.”

Cô chớp mắt mở ra.

Quầng thâm dưới mắt đã biến mất hoàn toàn.

Tino ngước nhìn tôi, ngơ ngác, rồi định bật dậy khi nhận ra tư thế của mình… nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời, chỉ co giật đau đớn.

“Á– đau quá…”

“Với tình trạng như vậy mà còn cử động được là ghê lắm rồi đấy,” Sitri nói.

“Tốt nhất nằm yên đi, Tino nhé.”

“Hả? Gì cơ?”

Tino ầng ậc nước mắt, nhìn tôi đầy hoang mang.

Không còn chút khí thế nào của “Siêu Tino” nữa, nhưng thế lại đúng, chứ cứ ở trạng thái đó lâu thì thân xác chắc nát trước tinh thần.

“Ơ… em đang ở đâu… còn Arnold thì sao?”

Tino hỏi, người cứ run lên.

Có vẻ cô đã quên mất chuyện vừa xảy ra.

Tôi còn đang nghĩ nên giải thích thế nào thì Liz đã xen vào trước.

“Mày bị đánh sấp mặt, nhìn mà buồn cười luôn. Nếu còn cử động được thì tao đã lôi ra huấn luyện ngay và luôn rồi,” Liz thở dài.

“Lizzy, nói gì dễ nghe một chút được không?”

Sitri nhắc.

Tino hoàn toàn đơ người.

Tôi lại xoa đầu cô, cười trấn an.

“Arnold là Thợ săn cấp 7 mà, tôi biết là em không thắng nổi đâu. Dù vậy, lúc đó em trông ngầu lắm đấy.”

“Ban… Bang chủ, đừng dỗ em nữa mà…”

Tóm lại thì:

Tino thua.

Rõ ràng và nhanh gọn.

“Siêu Tino” mạnh thật, nhưng Arnold thì mạnh “gấp đôi siêu”.

Siêu Tino tấn công với tốc độ siêu nhân, gần ngang Liz, nhưng Arnold đỡ sạch.

Theo Liz thì vấn đề nằm ở kỹ thuật.

Mặt nạ Tiến hoá Quỷ diện giải phóng toàn bộ tiềm năng của Tino, nhưng cơ thể và kinh nghiệm không theo kịp.

Tino nhanh thật, nhưng không nhanh hơn tia sét của Arnold.

Dù vậy, nguồn lực tiềm ẩn của cô vẫn đủ mạnh để cơ thể không bị thương nặng bởi sét.

Nói thẳng:

Không phải trận đấu cân sức.

Nhưng đối đầu với Thợ săn cấp 7 mà vẫn cầm cự được, thậm chí câu giờ là quá giỏi rồi.

Nhờ thế mà Liz và Sitri xoay sở xong việc.

Liz xử gọn con ogre lang thang, còn Sitri thì cho bạn của Arnold nằm xuống bằng… thuốc gì đó không rõ nguồn gốc.

Sau đó, Liz ném một khúc ogre vào mặt Arnold, chúng tôi ôm Tino bất tỉnh, nhảy lên xe và chuồn thẳng.

Không ai đuổi theo.

Thứ cuối cùng tôi thấy là Arnold đang solo với con ogre vừa mọc lại tay chân rồi quay sang vồ đám thợ săn bất tỉnh.

Cũng hơi tội, nhưng họ đánh trước, tự chịu.

Chloe hét gì đó với tôi, tôi giả điếc.

Tôi đang nghỉ phép, không thèm nghe mấy nhiệm vụ định danh.

Thế là chúng tôi tiếp tục hành trình đến điểm đến ban đầu:

Vạn Ma Thành.

Tino im lặng sau khi nghe xong.

“Em xin lỗi, Bang chủ… Em thất bại rồi,” cô lí nhí.

“Không sao đâu, Tino. Thất bại cũng là một phần của việc mạnh lên,” tôi nói.

“Ngay cả Grieving Souls cũng từng thua. Liz cũng mạnh lên nhờ ăn hành thôi.”

“Lizzy cũng từng thua á?!”

Liz thúc cùi chỏ vào tôi, kiểu “im mồm giùm cái”.

Bạn thuở nhỏ của tôi ai cũng là quái vật thiên tài, nhưng họ không phải người bất bại.

Tôi không giỏi giang gì, nhưng tôi chứng kiến hết:

Nỗ lực của họ, thất bại của họ, chiến thắng của họ.

Ý chí sắt và kiên trì mới là chìa khóa để mạnh thật sự.

Con đường họ từng đi, giờ Tino cũng đang bước trên nó.

“Em đã mạnh lên rất nhiều rồi, Tino. Không phải cứ thắng thua là quyết định tất cả. Tôi tin một ngày nào đó, em sẽ trở thành Thợ săn tuyệt vời.”

Tôi thực sự bất ngờ trước sức mạnh mà Tino bộc lộ khi đeo Tiến hoá Quỷ diện.

Trong kho Bảo Cụ của tôi, chỉ có vài món mới gây ấn tượng đến vậy.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ chiếc mặt nạ lại hợp với cô đến mức đó.

Mỗi Bảo Cụ đều có độ “tương thích” riêng, và Tiến hoá Quỷ diện dường như là sinh ra để dành cho Tino.

Tôi chỉ mong một ngày nào đó cô đeo lại, để tôi thử nghiệm tiếp.

Tino khẽ lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:

“Liệu… một ngày nào đó… em có thể gia nhập Grieving Souls không?”

Tôi trả lời ngay, tay vẫn xoa mái tóc cô:

“Tất nhiên là được.”

Liz và Sitri cùng mỉm cười.

Tôi chắc chắn:

Chỉ cần cô vẫn còn hy vọng, ước mơ đó sẽ trở thành thật.

Bởi vì hy vọng chính là thứ làm nên một Thợ săn vĩ đại.

Má Tino hơi đỏ lên, và để che đi sự bối rối, cô nàng lập tức đổi chủ đề.

84ad98c1-7e7e-4797-a37f-9127c9be3451.jpg

“Ờm… thưa Bang chủ, anh đã bao giờ thua trận chưa?”

Tôi mỉm cười, nụ cười nhàn nhã.

“Chưa từng.”

—-

Với Chloe Welter, cảnh tượng trước mắt vừa khó tin, lại vừa như xác nhận những lời đồn cô từng nghe.

Thiên Biến Vạn Hoá được cho là có thể khai phá tiềm năng của thợ săn.

Anh ta dùng trí tuệ vượt trội để xác định đặc điểm của từng người, rồi sắp đặt những “thử luyện” như thể đã nhìn thấy trước tương lai.

Kết quả của những gì anh ta tạo ra chính là First Steps và Grieving Souls.

Đánh thức tài năng trong con người không hề dễ.

Mỗi người đều có tính cách, thói quen, và thiên hướng riêng.

Đòi hỏi ai đó có thể tính hết những yếu tố đó phần lớn lại là thứ chẳng thể nhìn thấy ngay rồi dẫn họ đi đúng con đường… quả thật là điều không tưởng.

Ấy vậy mà thợ săn cấp độ 4 Tino Shade lại khiến chuyện đó có vẻ… hợp lý.

Dù có thua đi chăng nữa, một thợ săn cấp 4 vốn không đời nào đủ tầm để đấu ngang ngửa với một Kẻ Sát Long.

Đó không còn là vấn đề kỹ năng mà là chênh lệch tuyệt đối về lượng ma lực.

Thế mà Thiên Biến Vạn Hoá vẫn biến điều đó thành hiện thực.

Ngoài năng lực đặc biệt của chiếc mặt nạ, cộng thêm thiên phú của Tino, phần còn lại là sự tính toán tinh vi của anh ta.

Mọi thứ đều được lên kế hoạch, tất cả chỉ để thúc đẩy sự trưởng thành của cô gái.

Đứng từ xa mà nhìn, mọi thứ cứ trôi chảy như thể vốn phải là như vậy.

Họ vừa sống sót sau hai trận chiến lớn mà ngay cả những thợ săn lão luyện cũng hiếm khi gặp.

Với Lôi Đình Giáng Thế, và cả Chloe, đó là kinh nghiệm vô giá.

Họ đã cứu một thị trấn, rồi hạ gục một con quái vật chắc chắn trị giá một khoản tiền thưởng lớn.

Con ogre lang thang kia cũng là mối hiểm hoạ không hề nhỏ.

Nó chết rồi thì có lẽ chẳng khiến dân cư kéo đến Galest nhiều hơn, nhưng danh tiếng thì chắc chắn có lợi cho Falling Fog vốn vẫn còn là cái tên mới ở đế đô.

Còn Thiên Biến Vạn Hoá được gì?

Chẳng cần nói cũng rõ, bồi dưỡng Tino Shade.

Một ngày nào đó, cô ta có khi sẽ gia nhập Grieving Souls.

Và Falling Fog… chỉ đơn giản là công cụ hỗ trợ quá trình đó.

Tất cả đều đang nhảy theo nhịp của anh ta.

Anh dùng quyền lực áp đảo, phớt lờ mọi quy tắc.

Đó là sự tự phụ trắng trợn nhưng không ai có thể chống lại.

Cũng chẳng có lý do để chống lại.

Một kẻ đứng ở đẳng cấp mà cả thủ đô chỉ có ba người đạt tới đương nhiên có quyền làm vậy.

Đúng là một kế sách khủng khiếp.

Với Chloe, nụ cười có phần bất lực của Thiên Biến Vạn Hoá iờ đây chỉ còn khiến người ta khiếp sợ.

Đứng bên đống tro tàn còn lại của con ogre, Arnold và Eigh đang nói chuyện.

“Xin lỗi amh, Arnold.”

Eigh nói.

“Hừ. Không sao. Bắt lại bọn họ là được.”

Ngay cả sau khi đụng độ Thiên Biến Vạn Hoá, cơn giận của Arnold vẫn chưa nguôi.

Cũng dễ hiểu thôi, anh ta chưa hề được thoả mãn.

Nếu ít nhất được chứng kiến sức mạnh thật sự của đối thủ, có lẽ anh đã chấp nhận.

Nhưng anh thậm chí còn chẳng thấy thứ gì.

Một nhà vô địch không thể dừng lại, dù trong lòng còn nhiều nghi ngờ.

Một trận giao tranh giữa hai thợ săn cấp cao mà không đổ máu là chuyện quá hiếm.

Thợ săn thường tránh gây thương vong, nhưng trận này thậm chí không ai bị thương, kể cả mấy người ngất vì thuốc của Sitri.

Điều đó có nghĩa “kỳ nghỉ” của Thiên Biến Vạn Hoá… vẫn chưa kết thúc.

“Chết tiệt, cái xe ngựa bị phá nát rồi.”

Eigh nhăn mặt.

Cái xe đã bị nghiền bẹp khi Liz ném con ogre vào nó.

Cả ngựa cũng chết sạch.

Có vẻ cô ta cố tình cắt đứt đường lui.

Khổ nỗi, điểm sáng duy nhất là… ít ra chẳng ai bị đè bẹp theo cái xe.

“Chúng ta nghỉ đêm nay, sáng mai đi bộ.”

Arnold ra lệnh.

“Kiếm được xe ngựa mới rồi sẽ truy theo. Chloe Welter, cô không phản đối chứ?”

Trước khi rời đi, Krai chỉ để lại câu:

“Xin lỗi, tôi không rảnh chơi với mấy người, còn phải đi gặp bạn nữa.”

“Chúng ta tới Vạn Ma Thành.”

Arnold tuyên bố.

“Tôi không phản đối. Có điều, vào kho báu có lẽ sẽ khó cho tôi. Nhưng tôi vẫn phải chuyển bản nhiệm vụ này.”

Chloe đáp.

Arnold nhíu mày nhìn cô gái trẻ.

Chloe tự hỏi Lôi Đình Giáng Thế sẽ làm gì khi nhận ra mục tiêu thật sự của Thiên Biến Vạn Hoá.

Nhưng rồi cô lắc đầu, bỏ suy nghĩ ấy đi.

Arnold Hail là kẻ kiêu hãnh, nhưng không phải kẻ thiếu suy nghĩ.

Chắc hẳn anh ta đã nhận ra có gì đó không ổn.

Nhưng dù thế, lựa chọn duy nhất vẫn là tiến về phía trước.

Anh ta đã bước vào cái bẫy của Thiên Biến Vạn Hoá.

Muốn thoát phải từ bỏ thứ mà bất kỳ thợ săn nào cũng coi trọng.

Chỉ kẻ hèn nhát mới dễ dàng chấp nhận điều đó.

Arnold bắt đầu ra lệnh, trại dã chiến dần hình thành.

Chloe khẽ cười, khung cảnh ấy gợi lại trong cô ký ức ngày còn mơ ước trở thành thợ săn.

Nhưng giờ, với tư cách nhân viên Hiệp hội, tất cả cô có thể làm chỉ là… cầu may.

—-

Dưới cơn mưa nặng hạt, chúng tôi tiến vào Vạn Ma Thành.

Sitri hạ ống nhòm, gương mặt thoáng khó xử.

“Ồ… có vẻ họ đi mất rồi. Không thấy xe ngựa đâu. Chắc lỡ mất rồi.”

“Em đùa đấy à.”

Họ vào kho báu để luyện cho Luke.

Chỉ khi Luke có thể solo con trùm, họ mới quay về.

Đó đúng kiểu người của Luke, đam mê, nghiêm túc, và… cứng đầu.

Vậy mà cậu ấy hạ solo trùm kho báu cấp 8 trong thời gian ngắn thế à?

Giỏi đấy.

Tôi thấy hơi tiếc vì không gặp lại, nhưng cũng chẳng làm gì được.

Sau mấy ngày chạy trong bão tố, hỗn loạn, Arnold và đủ loại rắc rối… cái kết lại nhạt thế này.

“Thôi được. Cứ theo kế hoạch. Tắm suối nước nóng rồi về.”

Tôi thở dài, đứng dậy, định gọi Black, White và Gray lại.