Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 2992

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2357

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 343

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6617

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Vol 6 - Chương 2: Mì sợi của gã đầu bếp siêu phàm

Tôi đang thấy mình bị kẹt.

Dù đôi lúc tôi có hành động bốc đồng hay cẩu thả thật, nhưng chưa bao giờ tôi cố ý làm điều ác.

Thế mà giờ đây, tôi đang ngồi đây, chỉ mới một đêm trôi qua kể từ buổi Dạ tiệc.

Trong văn phòng của hội trưởng, tôi gục mặt xuống bàn, lòng nặng như đá.

Sitri đã đầu độc rượu, còn “Bà Hỏa” Thâm Uyên Hoả Diệt thì suýt nữa thiêu rụi cả đại sảnh.

Mấy vụ đột nhập của bạn tôi thì không hiểu sao lại bị bỏ qua, nhưng vụ đầu độc này thì khác, nó quá đáng rồi.

Mang thứ đó vào buổi Dạ tiệc chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân.

Tôi không có lời biện minh nào đủ để xoay chuyển tình thế, mà quỳ lạy chắc cũng chẳng cứu được gì.

Sitri vẫn chưa bị lộ, nhưng đế quốc Zebrudia có trong tay những điều tra viên thượng thặng, kiểu gì họ cũng sẽ tìm ra sự thật thôi.

Đừng quên, đế quốc còn sở hữu cả Bảo Cụ có khả năng phát hiện lời nói dối.

“Đây, báo sáng nay nè, Krai.”

Eva nói, đưa tờ báo cho tôi.

Thường thì tôi chỉ liếc qua thôi, nhưng hôm nay, tôi đọc kỹ từng dòng.

Có vẻ như triều đình đã ban lệnh cấm tiết lộ tin tức vì chẳng thấy nhắc gì đến kẻ đột nhập trong Dạ tiệc cả.

Thay vào đó, trang nhất lại đăng tin khác.

“…Rồng tấn công Zebrudia?”

Tôi buột miệng.

“Chắc anh biết rồi nhỉ? Chuyện xảy ra ngay sau khi bọn mình rời đi đấy.”

Eva có quầng thâm dưới mắt, gương mặt mệt mỏi thấy rõ.

Còn tôi thì… đương nhiên là chẳng biết gì về vụ tấn công đó cả.

“Ơ… Đúng là xui tận mạng luôn ha?”

Tôi lẩm bẩm.

“Hửm? Xui?”

Rồng vốn được xem là sinh vật mạnh nhất trong các loài huyễn thú.

Mỗi cá thể mang một hình dạng khác nhau, nhưng điểm chung là thân thể khổng lồ và lượng ma lực khủng khiếp.

Chỉ một con thôi cũng đủ hủy diệt cả quốc gia, và danh hiệu Kẻ sát long từ lâu đã được xem như chứng nhận của một anh hùng.

Thế nhưng, rồng hiếm khi chủ động tấn công loài người.

Nghe có vẻ khó tin, nhất là sau vụ con rồng suối nước nóng ở Suls, nhưng trong suốt sự nghiệp săn quái của tôi, tôi chỉ từng thấy rồng tấn công con người… đúng ba lần.

“May mà lúc đó có mấy thợ săn cấp cao ở đó nên họ đã hạ được con rồng,” Eva nói.

“Hừm…”

Tôi cúi xuống xem kỹ bài báo.

Có vẻ Ark và những người khác đã cứu cả thủ đô.

Nhà Rodin vốn có quan hệ thân cận với giới quý tộc, nên việc xử lý những mối đe dọa kiểu này là trách nhiệm của họ.

Mà Luke cùng nhiều thợ săn dự Dạ tiệc cũng ở lại canh giữ lâu đài đêm hôm đó.

Ít ra, tính khí liều mạng của bọn thợ săn cũng có lợi, vì nhờ thế mà họ đủ gan đánh cả rồng.

Gần đây, nào là tinh linh tấn công thị trấn, rồi người hang động, giờ lại rồng suối nước nóng…

Zebrudia đúng là gặp vận hạn.

Khoan đã… chuyện Sitri đầu độc có liên quan đến vụ này không nhỉ?

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

Tôi khoanh tay, bắt chéo chân, rồi ngẩng nhìn trần nhà.

Khoan đã, Liz từng nói rượu đó không phải bị hạ độc, mà là bị cho thuốc mê.

Vậy là… có hai kẻ gây án?

Nghĩa là quả thật có kẻ đột nhập vào buổi tiệc!

“Vụ này rắc rối thật,” tôi nói.

“Không biết mấy điều tra viên của đế quốc có xử nổi không đây.”

“Hử?”

Nếu để yên thì không sao, nhưng Sitri đã khiến mọi chuyện phức tạp lên nhiều.

Chưa kể, con bà Hỏa kia còn thiêu rụi gần như toàn bộ hiện trường, nên có khi họ chẳng tìm ra được cách kẻ đột nhập lọt vào.

Dù giỏi đến mấy, điều tra viên của đế quốc chắc cũng chẳng ngờ rằng thuốc và độc là do hai người khác nhau ra tay.

Cũng chẳng còn bằng chứng nào chứng minh có thuốc trong rượu.

Có thể còn sót vài ly tôi chưa đưa cho Liz, nhưng mấy ly đó cũng bị “bà Hỏa” đốt sạch luôn rồi.

Tôi thở dài, nhắm mắt lại, suy nghĩ thật kỹ.

“Anh phát hiện ra điều gì à?”

Eva hỏi dè dặt.

“Nếu tôi đoán đúng… thì có hai thủ phạm cùng hành động.”

“Hả?! Làm sao anh biết được?!”

Một là Sitri, hai là kẻ đã bỏ thuốc, rất có thể liên quan đến kẻ đột nhập.

Nhưng tôi không định kể cho ai chuyện này.

Nếu nói ra, Sitri sẽ bị khép tội ngay.

Phạm pháp là sai, nhưng nói thật lòng, tôi luôn đứng về phía Sitri.

Thà bỏ trốn khỏi đế quốc còn hơn là bán đứng cô ấy.

Nói thì nghe to tát, nhưng rốt cuộc chẳng ai bị thương cả, thế là đủ với tôi rồi.

Ta có thể đổ lỗi vụ đầu độc cho tên tội phạm thật sự.

Dù sao hắn cũng đã phạm trọng tội khi xâm nhập vào Dạ tiệc, chắc chắn sẽ bị xử tử thôi.

Hử?

Còn Tino với mấy người nhóm tôi cũng lẻn vào?

Ha ha, chuyện nhỏ.

“Cơ mà… bà Hỏa đó thật sự phá hỏng mọi thứ luôn.”

Nếu Thâm Uyên Hoả Diệt không đốt sạch tất cả, có khi bây giờ ta đã tìm ra bằng chứng rồi.

Mà nghĩ kỹ thì, hoàng đế cũng có thể đã bị thương khi đó chứ?

Sao bà ta chưa bị bắt nhỉ?

Hay là triều đình sợ bà ta nổi điên phóng hỏa lần nữa?

Dù sao thì, điều duy nhất tôi có thể làm là cầu cho thủ phạm thật sự bị bắt và chuẩn bị sẵn mọi cách để bảo vệ Sitri nếu cô ấy bị nghi ngờ.

Tôi chẳng giúp gì được cho phần trước, nhưng phần sau thì tôi quyết không bỏ cuộc.

Trước kia, khi cô ấy bị nghi dính líu vụ vượt ngục, tôi đã bất lực.

Nhưng giờ, tôi đã khác, ít nhất thì “Cấp” của tôi đã tăng, mà trong giới săn kho báu, cấp độ cũng đồng nghĩa với niềm tin.

Nếu một thợ săn cấp 8 nói gì, người ta thường sẽ tin ngay.

Chỉ tiếc rằng… lần này Sitri thật sự có tội.

“Anh có biết thủ phạm là ai không?”

Eva hỏi.

“Thủ phạm là kẻ đột nhập.”

“Nhưng… danh tính của hắn thì sao? Và anh bảo có hai người, tức là hắn có đồng phạm à?!”

“Nào nào, bình tĩnh nào Eva. Chuyện không đơn giản vậy đâu.”

Eva trợn mắt nhìn tôi, rồi cúi đầu nói khẽ:

“Xin lỗi… tôi hơi quá.”

Có lẽ… nói cho Eva biết cũng không sao.

Tôi từng nhờ cô ấy giúp không ít lần và hoàn toàn tin tưởng cô ấy.

Thật ra, cô ấy còn thông minh hơn tôi nhiều, biết đâu cô ấy sẽ nghĩ ra cách gỡ rối vụ này.

“À mà này,” tôi nói, “Sitri với Tino chính là hai người đã bỏ chất độc được phát hiện sau vụ tấn công đó.”

Mắt Eva mở to hết cỡ.

“Cái… gì cơ?!”

Cô thốt lên, giọng pha chút tuyệt vọng.

Phản ứng đó hoàn toàn hợp lý.

Cô chớp mắt vài lần, rồi nhìn tôi như thể tôi vừa thú nhận mình là rồng đội lốt người.

“Hả? Hả? HẢ?!”

“Bình tĩnh nào. Đó chưa phải điều khiến tôi lo nhất đâu.”

“L-Làm sao mà tôi thư giãn nổi chứ?!”

Eva gần như hoảng loạn, điều cực kỳ hiếm thấy ở cô ấy.

Tôi bắt đầu cảm thấy mình đã lỡ lời quá trớn, nhưng biết sao được, chuyện đã nói ra rồi thì không thể rút lại được nữa.

Không sao đâu, không sao đâu.

Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Chưa ai chết cả, nghĩa là vẫn còn đường cứu vãn!

Ngay lúc đó, cánh cửa bật mở.

Toàn thân Eva khẽ run lên.

“Này Krai! Để tôi cho cậu xem cái này!”

Là Luke đáng lẽ giờ này phải đang canh giữ Hoàng thành.

Cậu ấy nhận ra vẻ mặt khiếp sợ của Eva, nhưng chẳng buồn thắc mắc.

Vấn đề là thứ cậu ấy đang vác theo.

Nó to gần bằng người cậu, và mùi máu tanh nồng đến mức làm tôi muốn nôn.

Dân săn kho báu như bọn tôi quen với mùi này rồi, nhưng tôi vẫn ước cậu ấy mang thứ đó đi chỗ khác.

“Tôi nhảy lên chém một phát là hạ được nó,” Luke tự hào nói, đặt cái bao nặng trịch xuống sàn.

“Ark suýt giành được trước tôi, nhưng cuối cùng người chiến thắng vẫn là tôi!”

Cậu là mèo à, lôi chiến lợi phẩm về khoe chủ?

Này, đừng có mở cái đó ra nha.

“Bọn người của chính quyền đế quốc lấy nửa rồi. Cũng tốt thôi, chứ mang cả con này qua cửa chắc không lọt.”

Đi khắp nơi với cái thứ hôi tanh đó chẳng khác nào khủng bố sinh học.

Nếu không bọc kỹ, máu chắc đã chảy khắp hành lang rồi.

Luke quả là người sống trong thế giới riêng của mình, đến mức so với cậu ấy, Liz còn được xem là bình thường.

“À đúng rồi, Krai,” Luke tiếp, “bọn người của đế quốc muốn gặp cậu. Họ đang chờ ở Hiệp hội.”

“Tôi không muốn nói chuyện với họ.”

“Thế à? Vậy tôi chém họ giúp nhé?”

“…Tự nhiên tôi lại thấy rất muốn nói chuyện với họ rồi đấy.”

Tôi miễn cưỡng đứng dậy, nhưng không muốn đi một mình.

Eva vẫn đang nhìn tôi, đôi mắt ươn ướt, hiếm khi thấy cô ấy như thế.

Có lẽ mấy phút vừa rồi thực sự là cú sốc lớn.

“Eva, đi cùng tôi nhé. Luke, cậu khỏi theo. Có cậu chỉ rắc rối thêm thôi.”

Nếu có dân thường đi cùng, dù là người của chính quyền đế quốc cũng sẽ bớt hung hăng hơn.

Họ có đáng sợ thật, nhưng vẫn chưa đến mức điên như mấy đứa trong đội tôi.

“Khoan, Krai. Còn cái này thì sao?”

Luke hỏi, chỉ tay vào cái bao đầy máu với vẻ ngơ ngác.

Tôi cũng chẳng biết phải xử lý ra sao.

“Muốn làm gì thì làm, miễn đừng làm bẩn chỗ nào,” tôi thở dài.

Thật sự, tại sao ai cũng kéo tôi vào chuyện của họ thế nhỉ?

Ở thủ đô thiếu gì thợ săn giỏi, vậy mà lúc nào cũng đến tìm tôi.

Tôi chẳng hiểu nổi.

Dù toàn thân rã rời, tôi vẫn cố gắng gượng đi tới phòng họp của Hiệp hội.

Eva đi cạnh tôi.

Khi chúng tôi bước vào, căn phòng đã đầy những gương mặt quen thuộc.

Có trưởng chi nhánh Gark và Kaina.

Hiệp sĩ Franz từng khéo léo giúp tôi trốn ca tuần tra cùng vài đồng đội của anh ta.

Và cả Thâm Uyên Hoả Diệt, à lão vẫn giữ dáng vẻ tự tin như thể nơi này là nhà mình.

Thấy bà ta, tôi chẳng kìm được mà nhăn mặt.

“Hừm. Có ý kiến gì à?”

Bà nhìn tôi trừng trừng, ánh mắt sắc bén một cách khó tin so với tuổi tác.

“Không… không có gì đâu.”

Tôi lập tức tránh ánh nhìn ấy.

Dĩ nhiên, hoàng đế không có mặt.

Tôi ngồi xuống, Franz gật đầu chào mọi người rồi bắt đầu cuộc họp.

“Cảm ơn các vị đã đến. Tôi triệu tập cuộc họp này để xác nhận thông tin liên quan đến vụ tấn công của rồng đêm qua. Mọi người chắc đều đã nghe tin rồi chứ?”

“Từ từ, tôi hỏi chút được không?”

Tôi cắt lời.

“Cái gì nữa đây?”

Franz cau mày.

Má Gark giật nhẹ, Eva thì lo lắng nhìn tôi.

Họ chẳng cần phải căng thẳng thế, tôi đâu có hỏi gì kỳ quái đâu.

“Thủ phạm vụ đầu độc đêm qua đã tìm ra chưa?”

“Vẫn chưa.”

Tôi âm thầm thở phào.

An toàn rồi.

Tiếng nghiến răng của Franz vang lên rõ mồn một.

“Cậu có gì muốn nói hả, Krai Andrey?”

“Không, không có gì cả. Anh cứ tiếp tục đi.”

Thực ra việc chưa tìm ra hung thủ lại là tin tốt.

Nếu vụ này nguội đi, nó sẽ bị xếp vào dạng “án tồn”.

Sitri đúng là giỏi thật.

Franz hít sâu mấy lần, giọng gằn lại:

“Đêm qua, một con rồng đỏ tấn công Hoàng thành. Chuyện xảy ra vào khoảng 3 giờ sáng, ngay sau khi cậu rời đi, Krai Andrey. May mắn thay, trong lâu đài có nhiều thợ săn cấp cao canh giữ.”

“À, trong đó có cả Ark nữa. Tôi đọc thấy trên báo rồi. Tội nghiệp con rồng,” tôi buột miệng.

Rồng đúng là sinh vật mạnh, nhưng hầu hết thợ săn cấp cao đều được mệnh danh là Kẻ Sát Long.

Nếu tôi nhớ không lầm, cả Ansem cũng có mặt ở đó.

Gặp bọn họ, rồng nào mà chịu nổi.

Dù đáng tiếc, nhưng ít nhất chuyện này cũng được giải quyết nhanh gọn.

Chỉ là… tại sao lại gọi tôi đến?

Chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu?

“Con rồng ấy bay thẳng đến Hoàng thành,” Franz nói, ánh mắt sắc như dao.

“Tôi đã tra lại hồ sơ, đây là lần đầu tiên chuyện như vậy xảy ra kể từ khi dời đô.”

“Ờ, chuyện gì cũng có lần đầu mà. Tôi gặp mấy ‘lần đầu’ như thế suốt.”

“Krai, đừng vòng vo nữa!”

Gark gắt lên, dù tôi có vòng vo gì đâu.

Đúng là bất công.

Từ lúc tôi đặt chân đến đây, chuyện quái quỷ nào cũng xảy ra lần đầu.

Có khi tôi bị dính lời nguyền thật.

“Rồng sẽ không tấn công khu dân cư nếu không có lý do. Tất cả chúng tôi đều tin rằng nó đang tìm thứ gì đó trong Hoàng thành.”

“Tôi hiểu rồi. Rắc rối to thật. Mà chờ chút… nếu nó nhắm vào thứ gì đó trong lâu đài, thì đáng lẽ phải tấn công từ lâu rồi chứ?”

Một số loài rồng có thói quen tích trữ kho báu.

Nếu có kẻ lấy cắp, chúng sẽ nổi điên, đuổi theo đến cùng để giành lại bằng được.

Rồng là sinh vật vừa mạnh vừa thông minh, nhưng tuyệt nhiên không khoan dung.

Con người trong mắt chúng chỉ là món ăn nhạt nhẽo.

Nghĩ kỹ, có lẽ thứ mà con rồng tìm kiếm chính là món đồ nào đó vừa mới được mang vào lâu đài.

Tôi tự thấy mình thật thông minh.

“Đừng giả vờ ngây ngô nữa!”

Franz đập tay xuống bàn, giọng gắt gỏng.

“Theo điều tra, con rồng đó bị dụ đến bởi… quả trứng rồng mà cậu tặng cho Điện hạ!”

“Hả?”

Tôi đơ người.

Không ngờ lại nghe thấy câu đó.

Rồng đúng là đẻ trứng, nhưng mỗi lần chỉ đẻ một.

Còn nếu ai đó dám trộm trứng, con mẹ sẽ nổi điên và truy đuổi cho đến khi lấy lại được.

Nhưng món quà lưu niệm đó thực ra không phải trứng rồng.

Như tôi từng nói với Eva, cái tên “trứng rồng suối nước nóng” chỉ là tên sản phẩm thôi.

Nó là trứng gà được bày bán đầy rẫy ở thị trấn Suls.

Tôi không hiểu ông ta đang nói cái quái gì nữa.

“Xin lỗi, nhưng… đó chỉ là trứng suối nước nóng bình thường thôi,” tôi giải thích, giọng ngập ngừng.

“Chính xác! Chính xác là như vậy!”

Franz hét lên, đập mạnh bàn đến mức vang cả phòng.

“Vì vậy chúng tôi lập tức đi kiểm tra món quà đó. Và như một trò đùa, bên trong đúng là trứng suối nước nóng thật! Không có gì khác cả! Chúng tôi thậm chí đã xác nhận loại trứng đó được bán tại Suls! Cậu có biết điều này có nghĩa là gì không?”

Franz nghiêng người về phía tôi, mặt đỏ gay, hơi thở gấp gáp.

Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

“Rồng đỏ thích… trứng suối nước nóng à?”

Franz bật dậy, môi run lên.

“Có người đang cố gài Krai, hay đúng hơn là Thiên Biến Vạn Hóa vào bẫy,” Eva lên tiếng.

Cô ấy đúng là chỗ dựa tinh thần đáng tin cậy của tôi.

Franz nắm chặt tay, hít sâu liên tiếp.

“Đúng vậy. Chính xác là như thế. Nếu món quà đó thực sự là trứng rồng, cho dù không phải của loài rồng đỏ, thì cậu sẽ trở thành nghi phạm hàng đầu, và gần như chẳng có cơ hội chứng minh được mình vô tội.”

À, thì ra là vậy.

Tôi hiểu rồi.

“Nhưng cậu đã tránh được điều đó,” Franz nói tiếp.

“Và nhờ vậy mà phạm vi nghi phạm cũng được thu hẹp. Thủ phạm phải là kẻ biết rõ chuyện cậu tặng quả trứng đó cho Điện hạ.”

Một pha né đạn kỳ diệu.

Tôi đúng là may mắn đến khó tin.

Có lẽ vì tôi vốn chẳng sống kiểu người đi ăn cắp trứng rồng của ai cả.

Bà lão Thâm Uyên Hoả Diệt vừa nãy vẫn im lặng lạ thường khẽ hừ mũi, giọng khinh khỉnh.

“Bày bẫy à, thằng nhóc? Đúng là phong cách của cậu đấy.”

“Hửm?”

Bẫy?

Bà ta đang nói cái gì vậy?

Tôi từng rơi vào bẫy thì có, chứ đời nào tôi là người đặt bẫy.

Với lại, chuyện dùng trứng rồng làm bẫy nghe cứ… điên điên thế nào ấy.

Tôi bật cười nhẹ.

“Dù sao thì,” Franz đằng hắng, “rất ít người có khả năng thao túng rồng. Từ giờ trở đi, mọi thông tin trong phòng này sẽ được giữ tuyệt mật.”

Anh ta giơ tay ra hiệu, đám hiệp sĩ đứng sau lập tức rời đi, vài nhân viên của Hiệp hội cũng lặng lẽ theo sau.

Giờ chỉ còn lại tôi, Eva, Gark, Kaina, Franz, và Thâm Uyên Hoả Diệt.

Tôi cũng muốn chuồn, nhưng làm thế lúc này thì hơi lộ liễu quá.

Franz hít sâu, rồi đặt một vật lớn được bọc vải lên bàn.

Căng thẳng hiện rõ trên gương mặt anh ta.

“Tình hình hiện giờ vô cùng nghiêm trọng. Tôi buộc phải áp dụng biện pháp mà mình cho là cần thiết.”

“Cái đó là… Không thể nào!”

Thâm Uyên Hoả Diệt bật thốt lên, giọng run rẩy.

Gark, Kaina và Eva đều sững người.

Franz mở lớp vải ra, để lộ một Bảo Cụ hoàn toàn trong suốt.

Nó trong vắt như mặt biển phẳng lặng, ánh lên những tia sáng lung linh hơn bất cứ viên ngọc quý nào.

Đó là Nước Mắt Chân Thật, một quả cầu pha lê có khả năng vạch trần mọi lời dối trá.

Đây là báu vật của Đế quốc, từng góp công trong thời kỳ lập quốc của Zebrudia.

Một Quốc bảo, không bao giờ được phép sử dụng nếu không có lý do chính đáng.

“Tôi không tin nổi!”

Gark gào lên, mặt đỏ bừng.

“Bảo Cụ đó bị hạn chế sử dụng nghiêm ngặt! Không thể nào được cấp phép chỉ vì vụ việc này!”

Ông ta nói đúng.

Nước Mắt Chân Thật có thể lột trần mọi lời nói dối của người đặt tay lên nó.

Nó vượt qua cả thôi miên, tẩy não, hay xóa ký ức, không một cách nào có thể qua mặt được.

Nhưng đây không phải món đồ để đùa.

Một Bảo Cụ có thể “phân biệt thật giả” là thứ đủ sức châm ngòi chiến tranh.

Việc dùng nó đòi hỏi hàng loạt đơn xin, kiểm duyệt và bằng chứng cụ thể.

Ngay cả Hoàng đế nắm quyền tối cao cũng không thể tự tiện ra lệnh sử dụng.

Nó quá mạnh.

Con người nào chẳng có bí mật riêng, ai sống mà vô tội tuyệt đối được.

Không ai muốn sống trong một đế quốc nơi Nước Mắt Chân Thật được đem ra xài như cơm bữa.

Nếu điều đó xảy ra, Zebrudia sẽ chẳng còn ai ở lại.

Thông thường, Bảo Cụ này chỉ được phép dùng với những kẻ đã bị kết tội trong 10 trọng tội đại hìnhcủa đế quốc.

Chỉ nghi ngờ thôi là không đủ.

Không có nó, đế quốc chẳng thể tồn tại nổi.

Thế mà tôi, Krai Andrey đã từng bị đem ra kiểm tra bằng nó nhiều lần.

Có lẽ tôi là người duy nhất trên đời này bị Nước Mắt Chân Thật xét xử nhiều như vậy mà vẫn chưa bị tống giam.

Không khí trong phòng căng như dây đàn.

Tôi lên tiếng, thay cho tất cả.

“Ngài… có xin phép Hoàng đế chưa?”

“Tất nhiên là không! Bệ hạ luôn tuân thủ chuẩn mực cao nhất!”

“Ra là ngài tự ý mang tới.”

Dù Franz có là quý tộc quyền thế, việc tự ý đem quốc bảo ra sử dụng là đại tội.

Nếu chuyện này lộ ra, hình phạt dành cho anh ta chắc chắn khủng khiếp.

“Chứng minh sự trong sạch của mình đi, nếu cậu có thể!”

Franz gằn giọng, chỉ vào tôi.

“Được thôi. Tôi không phản đối.”

“Hả?!”

Tôi có tội gì đâu mà sợ.

Thực ra tôi còn thấy vui vì được ngắm lại Nước Mắt Chân Thật ở khoảng cách gần.

Dù nhìn bao nhiêu lần, vẻ đẹp của nó vẫn khiến người ta phải nghẹn lời.

Trong mặt pha lê trong suốt ấy, tôi thấy phản chiếu gương mặt mình.

Tôi ngáp một cái, rồi đặt tay lên quả cầu.

“Tôi, Krai Andrey, chưa từng hành động chống lại Zebrudia.”

Ý thức tôi như bị kéo vào Bảo Cụ, đầu óc trống rỗng trong thoáng chốc.

Rồi quả cầu phát sáng màu lam, dấu hiệu chứng minh tôi nói thật.

Franz há hốc miệng.

Thật ra, trên đời này chẳng có ai vô hại và vô dụng như tôi cả.

Mắt Gark trợn tròn.

Hồi tôi lần đầu bị đem ra thử bằng Nước Mắt Chân Thật, ông ta đã nổi giận đùng đùng, nói rằng nhiệm vụ của Hiệp hội là bảo vệ danh dự của thợ săn.

“Bình tĩnh nào, Franz. Đừng căng quá. Tôi không có vấn đề gì, nhưng đừng tùy tiện đem Nước Mắt Chân Thật ra thử thợ săn, kẻo lại tự chuốc họa đấy.”

Đặc biệt là khi trong phòng có một bà già nổi tiếng nóng tính như kia, tôi liếc qua Thâm Uyên Hoả Diệt.

“Chậc… nếu phải làm thì làm.”

Bà nhếch môi cười gằn.

“Ta, chưa từng hành động chống lại Zebrudia.”

Quả cầu phát sáng xanh nhạt, và bà cau mày.

Có vẻ bà chẳng quen dùng cái này lắm.

“Hửm? Bà chưa từng à? À—”

Tôi chợt nhận ra mình lỡ lời.

“Không có tí tôn trọng nào trong cậu hết, nhóc con.”

Thâm Uyên Hoả Diệt, tên thật là Rosemary Purapos nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như muốn thiêu đốt.

“Cảm ơn vì đã hợp tác,” Franz nói, cúi đầu sâu.

“Giờ thì, chúng ta hãy chuyển sang vấn đề chính.”

Khoan, không lẽ anh ta không định thử Gark và những người khác à?

Xem ra trong căn phòng ấy, chỉ có tôi và bà lão Thâm Uyên Hoả Diệt là Franz vẫn chưa thật sự tin tưởng.

Franz gói lại món Bảo Cụ kia vào lớp vải, rồi hắng giọng.

“Thiên Biến Vạn Hoá và Thâm Uyên Hoả Diệt, hai người chắc hẳn đã nghe đến ‘Cáo’ rồi chứ?”

Cáo?

Giờ nhắc mới nhớ, tên đang bám trần hôm qua cũng đeo mặt nạ cáo.

“A ha!”

Bà lão reo lên, mắt sáng lên như hiểu ra điều gì.

“Thì ra cái mặt nạ đó có ý nghĩa như vậy! Rõ ràng quá còn gì.”

…Làm ơn đừng giả vờ như tôi biết mấy chuyện này chứ.

Tôi suy nghĩ một lát rồi vỗ tay cái “bốp”.

“Cáo à? Tất nhiên là tôi biết rồi. Nhưng cho chắc… ông không nói đến con vật ngoài đời thật, đúng chứ?”

“Đúng vậy. Ta nói tới thứ không phải thú, cũng chẳng phải ma vật.”

Vậy là tôi đoán đúng.

Nếu không phải thú hay quái, thì chỉ có thể là nó.

Nói thật, chẳng phải khoe khoang gì, nhưng trong một lần xui xẻo, tôi đã từng chạm trán với một Cửu Vĩ Hồ, à không, Thập Tam Vĩ mới đúng.

Ngày đó, chúng tôi vô tình lạc vào một kho báu di động, nơi dòng năng lượng ma thuật dày đặc đến mức biến mọi thứ thành báu vật.

Và ở đó, ẩn mình giữa ánh sáng lấp lánh, là con cáo Huyễn Ảnh ấy.

Thông minh, dày dạn, và mạnh đến phi lý.

Nó gần như là một vị thần.

Ngay cả việc làm trầy da nó cũng là điều bất khả thi với chúng tôi.

Nếu phân cấp, nó chắc chắn ở mức Cấp 10, bậc cao nhất có thể.

Lần chạm trán đó hoàn toàn là ngẫu nhiên.

Kho báu ấy vốn chẳng dễ tìm, mà có muốn tìm cũng chưa chắc gặp được.

Sau hàng loạt tình huống hiểm nghèo, chúng tôi may mắn thoát được, nhưng tôi chắc rằng con cáo quái dị kia và kho báu của nó vẫn đang lang thang đâu đó trên thế giới.

À, nói thêm, trong kho báu ấy có “đám lâu la” là người mang mặt nạ cáo.

Dĩ nhiên, họ chẳng phải người thật.

Nên kiểu mặt nạ đó tôi cũng từng thấy qua rồi.

Dù, mẫu hôm qua khác hẳn, chắc họ đã “tân trang” lại nơi đó rồi.

“Đêm qua, đất nước ta bị tấn công. Và theo điều tra, phần lớn các vụ tấn công đều do ‘Cáo’ gây ra.”

Franz nói.

“Ra vậy… à mà, ừ nhỉ?”

Con cáo mà tôi từng biết mạnh chẳng khác nào thần thánh, nhưng nó đâu có thù oán gì với loài người.

Thực ra, nó còn chẳng mảy may quan tâm đến chúng ta.

Một con Huyễn Ảnh như thế, sức mạnh vượt xa mọi quy tắc thông thường, thậm chí quy luật “Huyễn Ảnh không thể tồn tại ngoài kho báu của mình” cũng chẳng áp dụng được.

Vậy thì Đế quốc Zebrudia đã làm gì để khiến một thực thể như vậy nổi giận cơ chứ?

“Zebrudia giờ đã quá lớn mạnh,” Franz nói, giọng pha chút bực dọc.

“Chúng ta phát triển nhờ trọng dụng thợ săn kho báu, nhưng không phải ai cũng hài lòng với điều đó. Có lẽ lần này, kẻ địch muốn chia rẽ mối quan hệ giữa đế quốc và giới săn kho báu. Dù ta phải nói thật, vụ đầu độc vừa rồi là một trò quá tệ hại.”

“À, thì ra vậy. Đúng là phong cách của ‘Cáo’ rồi. Cái lũ điên khùng muốn đổ tội cho tôi ấy hả!”

Tôi bỏ qua mớ câu hỏi đang chạy trong đầu, nhanh chóng nắm lấy cơ hội vừa xuất hiện.

Dù sao, tôi cũng định đổ vụ đầu độc lên đầu kẻ đột nhập kia, giờ có một Huyễn Ảnh đáng ngờ để gánh tội thì càng tốt.

“Chính vì ‘Cáo’ mà Luke mới đi chém người! Chính vì ‘Cáo’ mà Liz mới đột nhập vào hội! Và chính vì ‘Cáo’ mà Sitri với Tino mới bỏ thuốc độc! Thật là một lũ vô đạo đức!”

“Hả?! Đừng có nói bừa thế, chuyện đó đâu có… Cậu vừa nói cái gì cơ?!”

“Ra vậy, ‘Cáo’ chỉ là một con thú khác cần bị tiêu diệt, hử? Ta cũng đang ngứa tay muốn xử chúng từ lâu rồi!”

Thật chẳng ngờ, sau bao nhiêu năm tôi cúi đầu dâng đậu hũ chiên để làm hòa, bọn chúng lại dám quay lại.

Chúng im hơi lặng tiếng bao lâu nay, tôi cũng chẳng đề phòng.

Mà, có đề phòng chắc cũng vô ích thôi.

Bà lão liếc tôi, khẽ nhún vai.

“Thôi, đừng vòng vo nữa. Nói thẳng xem, ông có lý do chính đáng nào để tự tiện dùng Nước Mắt Chân Thật không?”

Tôi cứ tưởng bà ấy kiểu người hành động bốc đồng, ai ngờ hôm nay lại điềm tĩnh đến lạ.

Franz hắng giọng, mặt nghiêm lại.

“Điều ta muốn nói là… Đế quốc Zebrudia không thể để lộ dù chỉ một chút yếu thế trước bọn khốn ấy. Chắc các vị đều biết, Hoàng đế sắp có chuyến công du ra nước ngoài?”

“À ra vậy, thì ra là thế.”

Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng hóa ra… đó chính là “thế”.

Bà Hỏa Ngục gật đầu, Gark nghiêng người về phía trước, Eva thì đăm chiêu, ánh mắt đầy lo âu.

Chỉ mình tôi là chẳng bắt nhịp nổi, nhưng tôi quen rồi, đành nở nụ cười “giả ngầu” kiểu thám tử cũ đời.

“Vì thế, chúng ta có một nhiệm vụ cho cậu, Thiên Biến Vạn Hoá.”

“Xin lỗi, nhưng tôi không nhận mấy nhiệm vụ vớ vẩn đâu.”

Chưa cần nghe hết nội dung, tôi đã từ chối theo bản năng.

Không chỉ mấy nhiệm vụ khó, mà cả những cái chỉ cần nghe tên thôi đã thấy phiền, tôi đều né.

Làm ơn, đừng để ai nghĩ tôi là kiểu người “thấy gì cũng nhận” nữa.

Cái tốt nhất tôi có thể làm là cho họ mượn Ark thôi.

Mà sao lại là tôi chứ?

Trong căn phòng đó rõ ràng có một bà lão mạnh gấp 10 triệu lần tôi còn gì.

“Bọn Cáo cố gài bẫy cậu đấy. Chúng sợ cậu. Nhưng với Nước Mắt Chân Thật thì chúng ta biết cậu vô tội,” Franz nói.

“Tôi thấy có khi cái Bảo Cụ đó hỏng rồi.”

Franz cau mày.

“Nước Mắt Chân Thật là báu vật trấn quốc của đế quốc đấy. Mà Bảo Cụ thì không bao giờ hỏng!”

Gark nhìn tôi, trông như đang cố kìm nén cơn giận muốn bóp cổ người.

Tôi bắt đầu nghĩ xem có thể tìm cách đùn đẩy vụ này cho Ark hay ai khác được không.

Rồi Franz đặt một cái rương lớn trước mặt tôi.

Tôi chớp mắt.

Đây là tiền công à?

Tôi biết chuyện chuẩn bị là cần thiết, nhưng ông ta tưởng tôi dễ bị mua chuộc bằng tiền chắc?

Cái kiểu nghĩ rằng chỉ cần trả tiền là tôi sẽ ngoan ngoãn làm việc thật sự xúc phạm đấy.

Tôi là người vẫn đi săn Bảo Cụ dù đang ngập trong nợ nần cơ mà.

“Cậu là kẻ sưu tầm Bảo Cụ, đúng chứ? Bệ hạ đã cho phép tôi lấy phần thưởng của cậu trực tiếp từ kho báu hoàng cung.”

Tôi hít sâu, chuẩn bị từ chối thật dứt khoát.

Nhưng khi Franz mở chiếc rương ra, tôi chết sững.

Bên trong là một tấm vải dày, ánh lên sắc đỏ, xanh và vàng nhạt.

Không phải quần áo, mà là một vật trang trí khá tinh xảo.

Tôi trợn tròn mắt, run run đưa tay chạm lên bề mặt mượt mà của nó.

Nhỏ hơn tôi tưởng, nhưng… chẳng lẽ đây là thứ đó sao?

Một Bảo Cụ nổi tiếng trong truyện cổ tích, hiếm khi xuất hiện trên thị trường.

Thảm bay ư?

Tôi ngẩng lên, mặt đơ ra.

Lần đầu tiên trong buổi tối, Franz khẽ mỉm cười.

—-

Tất cả thợ săn kho báu giỏi đều có thói quen tập luyện mỗi ngày.

Sven đang ở tầng 5 của tầng hầm nhà chính bang hội First Steps.

Anh ta chỉ định xuống đó vận động một chút, nhưng lại bắt gặp một đám thợ săn đang bu đông trước cửa phòng huấn luyện lớn nhất.

“Có chuyện gì mà tụ tập đông thế?”

Sven hỏi.

“À… tầng 5 hôm nay bị người ta đặt kín rồi,” một người đáp.

Sven nhíu mày.

“Đặt kín cả ngày? Làm gì có chuyện đó. Đừng nói là Liz lại tưởng mình là trưởng bang nữa nhé?”

Người kia run run nói:

“Không phải… là Bang chủ đang tập luyện.”

Sven im lặng nhìn cánh cửa.

Từ bên trong vọng ra những tiếng rầm rầm liên hồi.

Thiên Biến Vạn Hoá, cái biệt danh của Krai vốn hiếm khi tập luyện.

Thế nên việc anh ta vẫn giữ được cấp độ cao đến mức phi lý như thế luôn khiến người ta khó tin.

Nhưng thỉnh thoảng, anh lại phá lệ, dùng chính phòng huấn luyện do mình xây để… thử đồ.

Krai cũng nổi tiếng là kẻ nghiện sưu tầm Bảo Cụ.

Mỗi khi có món mới, anh ta sẽ lôi ra thử ngay trong phòng tập.

Mà anh chẳng bao giờ ngại kích hoạt mấy món mà người thường nghe tên đã sợ toát mồ hôi.

Có lẽ anh ta đã biết rõ công dụng của chúng (bình thường ai dám dùng Bảo Cụ mà mình chưa nắm rõ cơ chứ).

Nhưng với những người khác trong bang thì mỗi lần anh “thử đồ” lại là một cơn ác mộng, vì chẳng ai biết chuyện quái gì sắp xảy ra.

“Hôm nay nghe có vẻ tệ hơn mọi khi đấy. Thôi, đi nhậu cho lành,” một thợ săn khác nói.

Mấy phòng tập còn lại vẫn dùng được, nhưng Thiên Biến Vạn Hoá vốn nổi tiếng chẳng biết kiềm chế.

Rất có thể anh ta sẽ nổ tung cả trần nhà rồi làm sập luôn mấy tầng trên.

Mà hôm nay, nghe chừng anh đang quá hứng.

Không ai dại gì mà ở gần đó.

Với một cái nhún vai đồng loạt, Sven cùng những người còn lại bỏ đi.

Họ quen rồi.

—-

Thế giới của tôi bỗng như tăng tốc.

Cảm giác phấn khích và quyền năng ùa đến không sao tả nổi.

Không thể tin được!

Mình giống như gió ấy!

Rồi một tiếng bốp vang dội, tấm thảm và tôi cùng cắm đầu vào tường.

Tôi lăn ra đất, toàn thân tê dại.

May mà có Nhẫn Kết Giới bảo vệ nên không hề hấn gì.

Lucia chuyên nạp năng lượng cho Bảo Cụ đang khoanh tay đứng tựa tường, nhíu mày hỏi:

“Đội trưởng, có phải anh vừa bị lừa không vậy?”

“Không, nó bay được thật mà,” tôi đáp.

“Đúng, nhưng hình như nó chẳng muốn chở người đâu.”

Sau khi Lucia nạp năng lượng xong, tấm thảm dựng đứng lên, 4 góc hơi cong lại.

Y như cô nói, nó đứng cách tôi một khoảng, trông đầy cảnh giác.

Những Bảo Cụ có thể tự di chuyển như thế này, ví dụ Xích Truy Kích được gọi là “tự động vận hành”.

Kích hoạt thì đơn giản, nhưng điều khiển lại cực kỳ phiền.

Chẳng hạn, các loại xích hình thú có vô vàn biến thể, mà mỗi con lại có “tính cách” riêng, khác nhau rõ rệt dù cùng loại.

Chính vì thế, rất khó sử dụng chúng ổn định.

Còn tấm thảm mới của tôi… đúng là một đứa cực kỳ khó ở.

“Anh hiểu rồi,” tôi cười gượng.

“Không phải Thảm Bay gì đâu, mà là Thảm Côn Đồ… ÁAÁA!!”

Trong chớp mắt, tấm thảm lao thẳng vào người tôi.

Vì nó nhẹ nên cú va chạm không mạnh, nhưng nhẹ đến mức Nhẫn Kết Giới chẳng buồn kích hoạt.

Tôi ho khù khụ, đưa tay áo lau miệng.

“Không tệ đâu nhỉ. Hèn gì mày lại được cất trong kho báu hoàng cung… Xem như tao coi mày là đối thủ đấy,” tôi nói giữa những hơi thở dốc.

1a36406e-ee65-4561-8f85-a6fa4e985807.jpg

“Anh đang nói với… tấm thảm hả?”

Lucia nhướng mày hỏi.

Tấm Thảm Bay có lực tấn công yếu như tôi, nhưng về phòng thủ thì nó hoàn toàn vượt trội.

Tôi lao vào nó như đánh quyền anh trong không khí, chộp lấy mép thảm, và ngay sau đó, tôi bị nhấc bổng khỏi mặt đất.

Cả người tôi xoay vòng vòng trong không trung khi tấm thảm lượn loạn như con diều đứt dây.

Mặc dù tôi đang đè lên nó, tốc độ của Thảm Bay vẫn đáng kinh ngạc.

Trong số các Bảo Cụ, có những món vượt trội hơn hẳn.

Thảm này có khả năng tăng tốc phi thường, tốc độ tối đa cao đến mức nó hoàn toàn có thể dùng làm phương tiện di chuyển lý tưởng.

Thêm vào đó, độ linh hoạt của nó cũng đáng nể, nó thậm chí có thể xoay vòng tròn giữa không trung.

Nếu nó biết quan tâm đến người ngồi trên, chắc giờ tôi đã trở thành triệu phú rồi.

Một lần nữa, tôi húc thẳng vào tường.

Tấm thảm bằng vải nên chẳng hề hấn gì, còn tôi thì mất thêm một Nhẫn Kết Giới nữa.

Thảm Bay vốn là Bảo Cụ nổi tiếng, được bán với giá trên trời.

Ngoài ra, tôi còn sở hữu một Bảo Cụ bay khác là Dạ Thiên Ám Dực, nhưng danh tiếng của nó chẳng bằng được cái này.

Tấm thảm hiện tại chỉ lớn cỡ tấm chùi chân, trong khi phần lớn loại thật đều đủ rộng để chở vài người kèm hành lý.

Cộng thêm việc dễ điều khiển, chẳng lạ gì nó lại được ưa chuộng đến vậy.

Tôi chưa từng nghe nói về tấm Thảm Bay nào lại không muốn người ngồi lên, nhưng có lẽ đó chính là lý do hoàng đế chịu “nhường” món này cho tôi.

Lucia nhìn tôi không biết bao nhiêu lần, rồi thở dài:

“Có khi anh nên trả lại nó đi thì hơn.”

“Bay trên trời là ước mơ của loài người đấy, em hiểu không?”

Tôi nói nghiêm túc.

“Em thì bay được rồi. Với lại, chẳng phải anh có Dạ Thiên Ám Dực à?”

“Cái đó bị lỗi, chỉ dùng được ban đêm thôi.”

Còn Thảm Bay là thứ tôi đã ao ước từ lâu.

Dù có khó chiều cỡ nào, tôi cũng không nỡ buông tay.

Tấm thảm nhẹ nhàng lượn vòng ra sau, kéo chân tôi một cái khiến tôi ngã sóng soài.

Chưa kịp định thần, nó lại gập một góc, vỗ nhẹ lên đầu tôi như kiểu… trêu chọc.

“Hơ, mày đáng yêu thật đấy,” tôi cười nhạt kiểu anh hùng hết thời.

“Được rồi, mày xứng đáng có một cái tên. Gọi mày là… Carpy nhé.”

Tấm thảm lập tức trượt tới chân tôi, đẩy tôi lên rồi nâng cao khoảng 5m, gần chạm trần.

Tôi bắt đầu nghĩ nó cuối cùng cũng công nhận tôi là chủ nhân, thì bộp!, nó lật ngược lại, hất tôi rơi thẳng xuống đất.

Một cú va chạm cực mạnh vang lên.

Tôi cắm đầu xuống sàn kim loại, kích hoạt thêm một Nhẫn Kết Giới nữa.

Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng chẳng ai từng tiêu tốn nhiều vòng bảo hộ trong 1 ngày như tôi.

“Em bắt đầu thấy Dạ Thiên Ám Dực còn thực tế hơn cái này đấy,” Lucia thở dài.

“Không đâu. Với Dạ Thiên Ám Dực anh cũng rơi y như vậy, mà còn tập với nó nhiều hơn cơ.”

Lucia thở ra một hơi dài đến mức tôi tưởng hồn cô sắp bay mất, rồi lại nạp năng lượng cho Nhẫn Kết Giới của tôi.

“Anh có thể thử đặt mình vào vị trí của em được không?”

“Đừng lo, khi nào anh điều khiển thành thạo, anh sẽ chở em một chuyến.”

“Thôi đi. Em đã nói bao nhiêu lần rồi là em tự bay được.”

Lucia quả thật bay được, bằng chổi.

Không phải Bảo Cụ đâu, mà là… cây chổi bình thường mua ở tiệm tạp hóa.

Đó là loại ma pháp cô ấy tự nghĩ ra, à không, là tôi nghĩ ra cho em ấy.

Khi đặt tên phép đó, tôi còn chưa biết rằng đã có một Bảo Cụ nổi tiếng tên là Witch’s Broom rồi.

Và thế là em gái tôi trở thành người duy nhất bay lượn trên trời bằng… cây chổi thường.

Lucia nói thật ra cô bay không cần chổi còn dễ hơn.

Ừ, tôi tin luôn.

Cho đến lúc này, tôi đã bị quăng khỏi thảm, đâm vào tường, rồi rơi không biết bao nhiêu lần, nhưng không dễ gì khiến tôi bỏ cuộc đâu.

Tôi vẫn trụ được.

Thể lực tôi đang sa sút, nên coi như đây là dịp tốt để “tập thể dục”.

Thảm Côn Đồ kia có ném tôi đi cỡ nào thì nó vẫn không bỏ bay ra ngoài, nghĩa là, bản năng nó vẫn muốn tôi cưỡi lên.

Nó lại hạ xuống, khẽ húc vào người tôi.

Dù chỉ là một tấm vải, nhưng ở tốc độ cao nó vẫn đủ sức hất tôi lăn vài vòng.

Tôi nằm bẹp dí, tay chân dang ra, trong khi nó lơ lửng phía trên đầu như thể đang “quan sát con mồi”.

Có lẽ nó chỉ… tính khí tệ thôi.

Nhưng thế cũng được.

Tôi là người lớn rồi, đâu thể để bị một tấm thảm bay chọc tức chứ.

“À này, Đội trưởng,” Lucia nói khi tôi vừa ngồi dậy, “anh không định chuẩn bị cho nhiệm vụ à?”

“Hả? Nhiệm vụ nào?”

Tôi ngẩn người.

Hoàn toàn quên béng.

Lucia chau mày, gương mặt sa sầm.

Còn Carpy thì đứng im, như cũng cảm nhận được bầu không khí.

“Em nghe Eva nói rồi. Tấm thảm đó là phần thưởng tạm ứng, đúng không?”

Tôi cứng họng.

Ừ… vụ đó tôi quên sạch.

Ngay khi thấy tấm thảm, đầu tôi như bị biến thành công tắc “gật đầu tự động”.

Mọi thứ khác đều biến mất khỏi tâm trí.

Tôi có cảm giác mình đã nhận một nhiệm vụ gì đó… nhưng là gì nhỉ?

Tôi vốn chẳng mặn mà gì với việc đi làm, nhưng cũng không muốn trả lại Thảm Bay.

“Em có bản nhiệm vụ không?”

Tôi hỏi, giọng run run.

Lucia đỏ mặt, trừng tôi:

“Có. Eva đưa em. Xấu hổ muốn chết luôn.”

Thật sự xin lỗi em gái, vì mọi thứ em đã phải chịu.

Cô đưa cho tôi phong bì có đóng ấn hoàng gia Zebrudia.

Tôi run tay mở ra, Carpy cũng tò mò trườn tới nhìn.

Tôi đọc nội dung, và… chết luôn tại chỗ.

“À… nhiệm vụ hộ tống hoàng đế. Ra vậy.”

Ờ thì… trách nhiệm hơi to đấy.

Chắc họ điên rồi mới giao cho tôi chuyện này.

Hay là họ tưởng nhiệm vụ này dành cho Ark nhỉ?

Tôi vốn không hợp với công việc săn tiền thưởng, nhưng có một loại nhiệm vụ tôi đặc biệt dở tệ là hộ tống.

Lý do rất đơn giản:

Vận xui của tôi kinh khủng.

Từ ngày bắt đầu sự nghiệp đến giờ, tôi chưa từng có chuyến hộ tống nào suôn sẻ cả.

Người ta thuê thợ săn hộ tống như mua bảo hiểm vậy.

Dù biết nơi đến nguy hiểm, nhưng phần lớn trường hợp chẳng có chuyện gì xảy ra.

Phần lớn thôi.

Còn tôi thì… lần nào cũng dính họa.

Lúc thì Huyễn Ảnh, lúc thì quái vật, thậm chí có lần gặp cả cướp, tổ chức tội phạm, hay thiên tai.

Mà thật ra, ngay cả khi đi nghỉ dưỡng tôi vẫn gặp rắc rối, nhưng mỗi lần nhận nhiệm vụ hộ tống thì tỷ lệ gặp nạn lại tăng vọt.

Tôi biết rõ điểm yếu của mình, nên luôn tránh loại nhiệm vụ đó.

Tôi đâu sợ chết, nhưng khách hàng thì khác.

Nói thật nhé, việc tôi từ chối mấy nhiệm vụ hộ tống chỉ là để bảo vệ họ thôi.

Nhưng lần này… tôi bị Thảm Bay khống chế.

Không còn đường thoát nào.

Trước mặt tôi là nhiệm vụ hộ tống hoàng đế.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, tôi quyết định gọi bạn bè đến.

Dù sao thì như mọi lần, bọn tôi vẫn thường cùng nhau bàn kế trước khi bước vào rắc rối mới.

Tôi không thể nói chuyện với họ trong suốt thời gian ở kho báu, nên đây là lần đầu tiên sau một thời gian khá lâu tôi mới có dịp bàn bạc với mọi người.

Chúng tôi tập hợp trong phòng họp của trụ sở hội, ngồi quanh chiếc bàn lớn ở giữa phòng.

Có mặt ở đó là một người đàn ông, kiếm sĩ hàng đầu của hoàng đô, đồng thời là học trò của Kiếm Thánh, Luke Sykol, biệt danh Thiên Kiếm.

Một đạo tặc có thể di chuyển nhanh hơn cả cái bóng của chính mình , Liz Smart, Tuyệt Ảnh.

Thiên tài giả kim và cũng là bộ não điều hành mọi thứ trong nhóm, Sitri Smart.

Người bảo hộ kiêm cứu thương, chỗ dựa tinh thần của cả đội, Thánh Kỵ Sĩ Ansem Smart.

Cô gái có thể sử dụng mọi loại ma pháp và cũng là người nạp năng lượng cho các Bảo Cụ của tôi, Lucia.

Và cuối cùng, hai vị khách (vì lý do nào đó lại xuất hiện ở đây), Tino và Eva.

Tôi vỗ tay đánh “bốp” một cái, rồi hô lên:

“Rồi, khai mạc hội nghị Grieving Souls lần thứ 35 nào!”

Luke và Liz lập tức reo hò cuồng nhiệt.

“WOOO! YEAAAH!”

“Woo woo! Krai là nhất!”

“Ơ… Bang chủ là thần!”

Tino hốt hoảng thêm vào.

“Eliza lại mất tích rồi à,” Luke nói.

“Ừm, hôm qua tớ còn thấy cô ấy mà. Nhưng Ellie là kiểu người thích tự do,” Liz đáp, nghiêng đầu, vắt chéo chân.

Chuyện đó chẳng có gì lạ.

Một trong những điều kiện khi Eliza gia nhập Grieving Souls là chúng tôi phải tôn trọng sự tự do của cô ấy.

Tôi đã gửi quà lưu niệm cho cô, trông cô ấy có vẻ ổn, nên cũng không lo lắm.

Sitri sau đó tiếp quản phần chủ trì, như mọi khi.

“Hôm nay, cuộc họp được tổ chức để bàn về nhiệm vụ ‘Bảo vệ Hoàng đế Bệ hạ’ được ban ra sau Đại Hội Bạch Kiếm vừa rồi. Như mọi người đều biết, mỗi năm, hoàng đế của Đế quốc Zebrudia sẽ gặp mặt lãnh đạo các quốc gia lân cận. Nhiệm vụ này thường được giao cho Đệ Nhất Đoàn, nhưng năm nay họ lại yêu cầu sự trợ giúp của Thiên Biến Vạn Hoá .”

Tino rụt rè giơ tay.

Quầng thâm dưới mắt cô bé nặng như thể cả đêm qua chẳng chợp mắt.

“Hả? Ờm, sao lại là anh ấy được chọn? Chẳng phải vụ đầu độc—”

Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Eva liền ho nhẹ một tiếng rồi lên tiếng giải thích:

“Chuyện đó tạm gác lại. Giờ người ta coi như đó là một phần trong bẫy của Krai.”

Tino trông sốc thật sự, rồi bắt đầu lẩm bẩm như cái máy hỏng:

“Bang chủ là thần… bang chủ là thần…”

Từ khi nào vụ đầu độc lại dính dáng đến tôi thế?

Tôi hít sâu, cố trấn tĩnh.

“Tóm lại, đây là nhiệm vụ chúng ta phải thực hiện.”

“Oooh, Krai sẵn sàng rồi à!”

Luke hô hào.

“Bảo vệ hoàng đế hả? Nghe oách đấy! Nghe nói ngài ấy cũng là một kiếm sĩ!”

“Cũng đúng thôi, vì đối tượng lần này là Cáo mà,” Lucia đáp.

“Hở?! To chuyện rồi đó,” Liz nói.

“Mà nghĩ lại cũng hợp lý. Cái tên đeo mặt nạ cáo ở hội ấy… đúng là đáng ngờ. Tốt quá, tớ luôn muốn ‘xử’ bọn đó một lần.”

Ansem chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.

“Bang chủ sẵn sàng rồi…”

Tino lại lẩm bẩm.

Nhìn phản ứng của mọi người (trừ Tino), có vẻ họ chẳng mấy lo lắng khi phải đối đầu với một trong những thế lực nguy hiểm nhất.

Cũng đáng an tâm thật, nhưng tôi chỉ mong họ không đang cố tỏ ra mạnh mẽ thôi.

Tôi không mặn mà lắm với nhiệm vụ hộ tống, nhưng tôi tin tưởng vào đồng đội mình.

Có họ, hoàng đế sẽ ổn thôi.

Còn nếu tôi có thể rút lui một cách êm đẹp, thì mọi chuyện sẽ càng hoàn hảo.

Nhưng… liệu có cách nào để tôi trốn được không?

“À,” Sitri nói, liếc xuống bản mô tả nhiệm vụ, “nhiệm vụ này giới hạn số người tham gia. Không được quá 5 người.”

Cả phòng im bặt.

Luke bắt đầu đếm bằng ngón tay.

“Tôi hiểu rồi,” tôi gật gù.

“Nghĩa là họ muốn tất cả trừ tôi và Eliza. Khôn đấy.”

“Krai! Anh thôi nói đùa đi!”

Eva gắt.

Nhưng tôi hoàn toàn nghiêm túc.

“Vậy là phải bỏ bớt một người,” Liz vắt chéo chân, nhìn tôi bằng ánh mắt nửa đùa nửa thật.

“Krai, cậu chọn ai đi.”

“Tôi đồng ý. Cậu chọn ai, tôi theo người đó!”

Luke nói ngay.

“Cách đó hợp lý đấy,” Sitri bình thản tiếp lời.

“Dù sao, việc của em là phụ trách hậu cần mà.”

Hừm, chọn ai bây giờ?

Trước hết, Luke và Liz quá nguy hiểm, loại ngay.

Mà nếu không có Liz, mang theo Sitri sẽ rắc rối, vì hai chị em đó dính nhau như keo.

Rắc rối thật.

Tôi suy nghĩ một lát rồi gật đầu với chính mình.

“Được rồi. Tôi chọn Ark, Eva, Lucia, và tôi.”

Eva trố mắt:

“Hả?! Krai, tôi có phải thợ săn đâu!”

“Không sao đâu,” tôi đáp tỉnh bơ, “chỉ cần có Ark là ổn.”

Lucia đi cùng để nạp năng lượng cho Bảo Cụ của tôi.

“Krai, vẫn còn một chỗ trống mà,” Liz nói giọng ngọt như mật.

“Ờ… vậy thì cho Tino đi.”

“HẢ?!”

Tino kêu thất thanh.

“Tôi không chấp nhận được, Krai!”

Luke bật dậy.

“Người được chọn phải dựa theo năng lực!”

“Đúng rồi đó!”

Liz phụ họa.

“Krai đang thương hại bọn yếu thôi!”

“Vậy ta mở giải đấu, không, đại chiến sinh tồn để chọn đi!”

Sitri hăng hái tuyên bố.

Ansem lại gật đầu đồng tình.

Cả đám bắt đầu hừng hực khí thế.

Lucia thở dài nặng nề, chen vào:

“Mọi người bình tĩnh đi. Đây là quyết định của đội trưởng. Không được nổi loạn chỉ vì mình không—”

“Em chỉ nói thế vì được chọn thôi, đồ em mê anh trai!”

Sitri hét lên.

“Krai, em nói cho anh biết, Lucia vừa nãy còn xoay vòng trước gương trong cái váy tạp dề đấy! Còn lẩm bẩm không biết anh có khen không kia kìa!”

“H-Hảaa?! Em không có làm thế đâu!!”

Luke rút kiếm, Liz đá bay cái bàn, Sitri ném lọ thuốc, Lucia lao tới định túm Sitri.

Eva tái mặt, Tino hét toáng lên.

Tôi lập tức núp sau lưng Ansem, kéo hai người họ chạy trối chết khỏi phòng.

Đáng lẽ tôi phải biết trước kết cục này.

Giờ nghĩ lại, đúng ra tôi không nên tổ chức cuộc họp làm gì.

Nhóm của tôi tuy rất hòa thuận, nhưng cũng cực kỳ hiếu thắng.

Cãi nhau là chuyện sớm muộn.

Tôi có thể chọn cách không đưa ai đi, nhưng một khi chọn một người, cả đám sẽ đòi đi theo như mấy đứa trẻ vậy.

Dù sao thì, giới hạn số người quả là phiền thật, nhưng mang mấy thành viên “nhiệt huyết quá mức” đó theo chẳng khác gì đùa với lửa.

Những người khác có thể kiểm soát được, chứ tôi thì không chắc mình có thể cản nổi hai “thú hoang” Liz và Luke.

Còn Eliza thì lại thuộc kiểu tự do không ai kiềm nổi.

Chắc Eliza mà tham gia thì kiểu gì cũng sẽ tóm đại một con thằn lằn đâu đó rồi mang tặng Hoàng đế cho xem.

“Tôi đoán giới hạn số thành viên là để giữ tỷ lệ hợp lý giữa thợ săn, quý tộc và cận vệ hoàng gia,” Eva nói.

“Đế quốc và đội cận vệ có hình ảnh riêng phải giữ. Thực ra, anh và nhóm của anh có lẽ chỉ là lực lượng hỗ trợ thôi.”

“Bang chủ, chuyện này… hơi quá sức với em rồi. Anh đùa thôi, đúng không?”

Đừng lo, đó đúng là trò đùa thôi.

Một trò đùa tàn nhẫn nữa là khác.

Nếu tôi mà mang em đi mà để Liz ở lại, chắc em sống không qua nổi mấy ngày mất.

Nhưng Eva nói cũng có lý.

Chúng tôi chỉ là lực lượng phụ trợ cho đội cận vệ, vậy thôi.

Nghĩ kỹ thì hoàn toàn hợp lý.

Có vẻ tôi đã căng thẳng thái quá.

Và rồi một ý tưởng lóe lên trong đầu, khiến tôi nở nụ cười lúc nào chẳng hay.

First Steps là một hội lớn, có quan hệ khắp nơi.

Dù tôi là kẻ nhát gan, nhưng vẫn là người có cấp độ cao nhất trong độ tuổi của mình, lại còn là thủ lĩnh của một nhóm nổi tiếng.

Đặc biệt, tôi quen biết không ít thợ săn.

Tôi chỉ cần gom đủ 5 người mạnh, giàu kinh nghiệm, và đáng tin cậy là xong.

Mà thợ săn thì vốn chẳng bao giờ từ chối nhiệm vụ được ban trực tiếp từ Hoàng đế.

Và nếu chẳng may, cực kỳ chẳng may mà Hoàng đế có bị ám sát thật, thì trách nhiệm cũng sẽ được chia đều ra cả đội.

Tôi sẽ lập nên “đội trong mơ”. Tên tạm thời:

Chiến dịch Mì Sợi 5 Sao.

Dĩ nhiên, Ark sẽ nằm trong danh sách.

“Tuyệt thật, hôm nay mình đúng là thiên tài mà,” tôi nghĩ, thấy lòng bỗng vui lên lạ thường.

“Sao… sao anh lại cười thế kia?”

Eva hỏi, trông hơi sợ.

Tôi quyết định kéo cả Gark vào đội luôn.

Ông ta từng là thợ săn, chắc vẫn đủ mạnh và đáng tin.

Lúc nào ông cũng đùn việc cho tôi, giờ là lúc để ông ta nếm thử cảm giác đó.

Nếu tôi không thể thoát được, thì chí ít cũng phải lôi Ark và Gark chết chung.

Cho họ thấy “kỳ tích nhân tạo” mà người ta vẫn đồn đại về tôi lợi hại đến cỡ nào.

Gark run vai, gương mặt dữ tợn hơn bao giờ hết.

Ông ta đập bàn cái rầm.

“Krai! Cậu đang hộ tống Hoàng đế đấy! Nghĩ cho nghiêm túc vào! Lần này thất bại là không có đường lui đâu! Cái công việc này ảnh hưởng đến tương lai của cả ngành thám hiểm ở Zebrudia đó!”

“Vâng, sếp.”

“Tôi đã giải nghệ rồi, không còn Ma Chất để dùng nữa! Cậu đang cố tỏ ra tốt bụng chăng? Nghĩ kỹ lại đi, cậu thấy tôi hợp với công việc này sao?”

Tôi đâu có tốt bụng gì.

Tôi chỉ muốn đẩy phần rắc rối sang cho ông thôi.

Nhưng xem ra ông không mắc bẫy.

Mà nếu ông ta nói không hợp, thì tôi còn hợp ở chỗ nào?

Tôi khoanh tay giả vờ suy nghĩ, nhưng thật ra chẳng thể nào bình tĩnh nổi vì tiếng thở phì phò của Gark.

Cứ mỗi lần vậy, chỉ có nụ cười hiền hậu của Kaina mới cứu tôi được.

“Đúng rồi!”

Tôi búng tay cái tách.

“Kaina! Cô là người tiếp theo! Giúp tôi bảo vệ Hoàng đế nhé!”

“Hả?! Tôi á?!”

Tuyệt diệu.

Một nhiệm vụ hộ tống thì phải có người hồi phục, mà Kaina lại là người chữa trị giỏi nhất tôi từng thấy.

“Cậu thôi đùa đi!”

Gark gầm lên.

“Đây là chuyện liên quan đến Hoàng đế! Không thể tùy tiện như vậy được!”

Cuối cùng, ông ta đuổi tôi thẳng cổ ra khỏi văn phòng.

Tin được không?

Lúc nào cũng ném nhiệm vụ cho tôi, vậy mà đến khi tôi nhờ giúp thì lại từ chối thẳng thừng.

Quả là tôi đã đánh giá sai con người này.

Kaina bước theo tôi ra ngoài, nở nụ cười áy náy rồi đưa tôi một tờ danh sách.

“Xin lỗi nhé, Krai. Thực ra ông ấy không có gì ghét cậu cả. Đây là danh sách các thợ săn cấp cao đang đăng ký tại chi nhánh Hiệp hội ở hoàng đô. Có lẽ cậu sẽ cần đến.”

“Ồ, cảm ơn nhiều. Thật ra tôi cũng nghiêm túc khi mời ông ấy đấy.”

Nói xong, tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đồng thời nhận ra kéo Kaina vào thật ra không phải ý hay.

Nhưng giờ chỗ của Gark bị bỏ trống, tôi phải tìm người thay thế.

Tôi liếc qua danh sách, toàn những cái tên quen, trong đó có cả toàn bộ Grieving Souls.

Hoàng đô đúng là tụ điểm của thợ săn cấp cao…

Và rồi, một cái tên đập vào mắt tôi.

Một thợ săn cấp 6 với cái tên cực kỳ lạ.

Tôi không quen, cũng chẳng nhớ đã nghe bao giờ.

Nhưng thôi kệ, còn 4 chỗ trống, người này hợp làm mảnh ghép đầu tiên.

Trong những lúc như thế này, quan trọng là phải “đi theo dòng chảy”.

“Kaina, liên lạc với người tên Kechachakka này giúp tôi được không?”

“Vâng, tất nhiên.”

Cô ấy tròn mắt ngạc nhiên.

Có lẽ không ngờ tôi lại ra quyết định nhanh đến vậy.

Trong nhiệm vụ hộ tống, điều quan trọng là đội phải có khả năng tấn công diện rộng, lỡ bị bao vây bởi quái vật thì pháp sư là không thể thiếu.

Tôi không vui lắm với hướng đi này, nhưng chẳng còn nhiều nơi có thể tìm được một pháp sư mạnh mà không phải Lucia.

Thế là điểm đến tiếp theo của tôi là trụ sở của hội pháp sư Hidden Curse.

Dù sao thì Thâm Uyên Hoả Diệt cũng là người dính dáng đến vụ này, không mời bà ta có khi lại rắc rối.

Trái ngược hoàn toàn với trụ sở sặc mùi kim loại của First Steps, Hidden Curse tọa lạc trong một tòa biệt thự cổ.

Nơi đây đã là nhà của họ từ khi hội được thành lập.

Dù đã được trùng tu nhiều lần, nó vẫn giữ được vẻ uy nghi pha nét ma mị.

Tôi vừa định bước qua cánh cổng lớn thì một chàng trai trẻ với ánh mắt lạnh lùng quen thuộc đi ra.

“À, Krai. Có chuyện gì mà anh đến đây vậy?”

Cậu ta hỏi.

“Ồ, Arty! Lâu rồi không gặp, dạo này thế nào?”

Tôi vẫy tay chào.

Tôi cố tỏ ra thân thiện, nhưng cậu lại khẽ co người lại, vẻ ngượng ngùng.

“Ơ, cái biệt danh đó chỉ có Mary gọi tôi thôi… anh cứ gọi là Art được rồi.”

Tôi thấy Arty cũng hay mà.

Nếu có thêm chỗ, chắc tôi đã cho cậu ta vào đội Mì Sợi 5 Sao rồi.

“Tôi đến gặp Thâm Uyên Hoả Diệt. Bà ta có ở đây không? Nếu không thì tôi gửi lại lời nhắn cũng được…”

Cầu trời cho bà ta bận việc ở đâu đó.

Chỉ cần tôi tỏ ra “có thiện chí liên hệ”, chắc sẽ không bị thiêu sống vì tội vô lễ đâu.

Nhưng đáng tiếc, trời không chiều lòng người, Art vui vẻ mở cửa cho tôi.

“Đúng lúc lắm,” cậu nói.

“Tôi vừa nói chuyện với bà ấy xong. Mời vào.”

Văn phòng của hội trưởng Hidden Curse trông chẳng khác gì phòng khách trong dinh thự quý tộc:

Thảm dày, đèn cổ, kệ sách chất đầy tường, chân dung các đời hội trưởng treo ngay ngắn.

Còn đương kim hội trưởng, Rosemary Purapos, hay còn gọi là Thâm Uyên Hoả Diệt trông như phù thủy bước ra từ truyện cổ tích.

Mà là loại phù thủy độc ác ấy.

Bà ta cao, gầy, gương mặt lạnh lẽo, nhưng chính sự cao ráo đó lại khiến người khác thấy áp lực.

Tôi chìa thư mời về nhiệm vụ hộ tống Hoàng đế ra trước mặt bả.

Rosemary khẽ nhếch môi, nụ cười như lưỡi dao bén ngọt.

“Hee hee hee. Ta thật vinh hạnh khi được cậu Thiên Biến Vạn Hoá ban cho chút lòng tốt như thế.”

Tôi không biết phải đáp lại ra sao.

“Nhưng như cậu cũng biết đấy,” bà ta nói tiếp, “đế quốc đã gắn cho ta một cái cùm vào chân, ta không được phép rời khỏi hoàng đô. Ta còn phải dọn dẹp hậu quả sau trận chiến với Akashic Tower, và họ bảo ta phải ở lại để bảo vệ thủ đô nữa.”

“T–Tôi hiểu rồi. Tôi không hề biết chuyện đó.”

Nhưng nghĩ kỹ thì cũng hợp lý.

Thiệt hại mà bà ta gây ra cho Hoàng cung thì đâu thể nào giấu được, và dù có là trong tình huống khẩn cấp đi nữa, chuyện đó cũng không thể không bị xử lý.

Có lẽ vì vậy mà nhiệm vụ hộ tống lần này không giao cho bà.

“Nhắc mới nhớ,” bà nói, “ta vẫn chưa có dịp cảm ơn cậu. Định nói ở buổi Đại hội mà mãi không tìm được cơ hội.”

“Cảm ơn tôi á?”

Tôi nhướng mày.

“Đừng giả vờ không biết. Chính cậu là người đã khiến Hoả Tinh của tôi kiệt sức, đúng chứ? Cả Lôi Tinh của bọn họ nữa?”

Tôi thật sự không hiểu bà đang nói cái gì.

“Không biết cậu tìm ra chúng bằng cách nào,” bà ta nói, ánh mắt lấp lánh, “nhưng nếu không nhờ cậu ‘can thiệp’, thủ đô chắc đã bị tàn phá nặng nề hơn nhiều.”

“À… ờ, ra là vậy.”

Tôi có nghe rằng trong kỳ nghỉ của mình, đã có một trận chiến giữa Lôi và Hoả Tinh ở thủ đô. Nhưng cái gì khiến bà ta cảm ơn tôi vậy?

Tôi nào có chạm mặt Lôi Tinh nào đâu.

Tôi nhận ra bà lão đang nhìn mình bằng ánh mắt như thể chỉ cần tôi nói sai một chữ là sẽ bị thiêu sống, nên tôi khẽ chạm tay vào Nhẫn Kết Giới trên ngón tay và hít sâu.

Những chiếc nhẫn đó có thể bảo vệ tôi khỏi các đòn tấn công phép, nhưng lửa thì có vô số tác dụng phụ.

Nếu cháy hết dưỡng khí trong phòng, tôi có thể chết ngạt, nên tôi luôn đeo thêm Nhẫn Dưỡng Khí.

Còn nếu nhiệt độ quá cao thì sao?

Đã có Nhẫn Lãnh Khí.

Dù vậy, Nhẫn Kết Giới chỉ tạo lá chắn, chứ không dập tắt lửa.

Nếu lửa vẫn còn cháy sau khi lớp bảo hộ biến mất, tôi vẫn sẽ bị nướng chín như thường.

Nhưng quan trọng hơn, tôi vừa có thêm một chỗ trống trong đội.

“Nếu bà cho phép,” Arty lên tiếng, “Hidden Curse có khá nhiều Pháp Sư phù hợp để đảm nhiệm sứ vụ trọng đại này.”

“Hừm, chuyện đó để Thiên Biến Vạn Hoá quyết,” Thâm Uyên Hoả Diệt hất tóc.

“Mà thôi, sao ngươi không đi, Artbaran? Đã là người đề xuất thì nên chịu trách nhiệm chứ. Nếu Mary đi cùng ngươi, chắc cũng ổn.”

Mary à.

Mary, hử?

Cô gái đi cùng Arty trong quán cà phê hôm trước.

Cả hai trông đều còn khá trẻ, nhưng tôi cũng chẳng dám nghi ngờ lời phán của Thâm Uyên Hoả Diệt.

Arty thì lại như bị sét đánh.

“Tôi tin là nếu Mary và tôi cùng đi, chúng tôi có thể xử lý hầu hết mọi tình huống. Tuy nhiên, lời mời lần này là dành cho bà, đúng không? Vậy chẳng phải chỉ có một suất thôi sao?”

“Vậy à?”

Thâm Uyên Hoả Diệt quay sang nhìn tôi.

Tôi vốn định chỉ đến đây để tìm một người, nhưng nếu bà ta gợi ý hai thì… tôi cũng chẳng dại gì từ chối.

Tôi gật đầu, định bụng sau này sẽ tìm cách khiến họ mắc nợ mình.

“À, tôi sẽ sắp xếp được thôi,” tôi nói.

“Nếu hai người họ là một cặp ăn ý, tôi sẽ tính Arty và Mary chung một suất. Thấy ổn chứ?”

Căn phòng chìm vào im lặng.

Arty nhìn tôi tròn mắt.

Tôi có chắc mình làm được không à?

Chắc không.

Nhưng thành thật mà nói, giờ chưa đủ người, tôi có nói gì cũng vậy.

Rồi Thâm Uyên Hoả Diệt bỗng phá lên cười, một tràng cười vang dội đến mức cả đồ đạc trong phòng cũng rung lên theo, còn tôi thì run rẩy.

“Khá lắm, Thiên Biến Vạn Hoá! Ý cậu là Mary và Artbaran cộng lại mới bằng… nửa người à?”

“Không, ý tôi không phải là—”

“Nhưng cậu nói cũng có lý. Thôi, khỏi cần gửi Artbaran đi.”

Mọi chuyện cứ thế trôi tuột khỏi tầm kiểm soát của tôi.

Arty là người tốt, tôi cũng chẳng phiền khi mang cậu ta theo, nhưng với mấy người như Thâm Uyên Hoả Diệt, tranh cãi chỉ phí lời.

“Chúng ta còn cả đống việc ở đây,” bà nói, rồi dậm gậy xuống sàn.

“Ta sẽ cử Phó Hội Trưởng, Telm Apoclys. Cậu biết hắn chứ? Pháp Sư cấp 7. Có phản đối gì không?”

Tên thì tôi biết, nhưng chưa từng gặp mặt.

Cũng chẳng thể nào nhận ra nếu có đứng giữa đám đông.

Nhưng tôi không có quyền từ chối, nên chỉ biết gật đầu như con rối.

Sau khi chịu đủ sóng gió với Gark và Thâm Uyên Hoả Diệt, tôi quay lại trụ sở bang hội.

Giờ chỉ còn một người cuối cùng, Ark.

Tôi bước vào phòng sinh hoạt chung và hỏi ngay người đầu tiên nhìn thấy.

“Hả? Ark không ở đây à?”

“Anh không biết sao?”

Lyle đáp.

“Cậu ta đang làm một nhiệm vụ lớn, chắc còn lâu mới về.”

Tên vô tích sự đó.

Cứ như cố tình biến mất mỗi khi tôi cần nhất vậy.

Nếu đã phải vây quanh bởi mấy gương mặt lạ như Telm và Kechachakka, tôi ít nhất cần một đồng minh mạnh như Ark để chuyến hộ tống này khỏi biến thành ác mộng.

Nhưng nếu không liên lạc được, tôi cũng đành chịu.

Ark thì không ai thay được.

Nhiều người có thể mạnh bằng, nhưng chẳng ai khiến tôi yên tâm như anh ta.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, khoanh tay, gõ nhịp lên cánh tay và suy nghĩ.

Giờ mới tuyển được hai người, còn ba chỗ trống.

Ba, con số nghe thật đáng sợ.

“Hay gọi lại đội Mì Sợi nhỉ?”

Tôi lẩm bẩm.

“Nhưng thế thì Tino bị bỏ lại mất.”

“A-Anh đang nghĩ gì vậy?”

Lyle hỏi, giọng hơi run.

Tôi mệt mỏi.

Chạy vòng quanh hai nơi đó đủ khiến tôi cạn năng lượng.

Càng nghĩ càng thấy chán.

Rốt cuộc, chúng tôi cũng chỉ là lớp bảo hiểm thôi mà.

Biết đâu chuyến đi này lại suôn sẻ đến khó tin?

Và nếu có chuyện gì, đội cận vệ hoàng gia chắc cũng đủ sức lo.

“Sao cậu không đi luôn đi, Lyle? Nhiệm vụ hộ tống hoàng đế đấy.”

Lyle suýt sặc nước.

“C–Cái gì cơ?! Không đời nào! Anh nói như đang rủ tôi đi dã ngoại ấy!”

Có vẻ nhiệm vụ bảo vệ hoàng đế cũng chẳng oai phong gì mấy nhỉ.

Tôi liếc quanh phòng, ai nấy đều lắc đầu nguầy nguậy.

Bộ mấy người này không có chút niềm tin nào vào thủ lĩnh của mình sao?

Quả là kẹt thật rồi.

Nếu không gom đủ người, tôi sẽ gặp rắc rối to.

Giờ tôi chẳng quan tâm ai nữa, miễn là lấp được chỗ trống.

Nhưng rồi một giọng the thé vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

“À ha, đồ yếu đuối loài người!”

Bang hội First Steps có hai tổ rắc rối nhất.

Một là nhóm của tôi, Grieving Souls.

Còn nhóm kia là Starlight, toàn bộ đều là Tinh linh Quý tộc, một chủng tộc có thói quen khinh thường con người.

Họ gây chuyện bất cứ khi nào có cơ hội.

Người vừa lên tiếng là Kris Argent, thành viên của nhóm đó.

Đứng sau cô ta là thủ lĩnh, Lapis Fulgor.

“Tin đồn đã đến tai ta rồi. Hừm. Có vẻ ngươi vẫn sống khỏe nhỉ,” Lapis nói.

“Lại chọc vào tổ ong à, thưa ngài! Cuộc đời thật bất công khi loại như ngươi vẫn còn thở được đấy!”

Kris quát.

Tôi thở dài.

Tốt thật đấy, ngày dài chưa đủ rắc rối hay sao…

Ngoại trừ một vài trường hợp đặc biệt, hầu hết các Tinh Linh Quý Tộc đều là những Pháp Sư xuất chúng.

Starlight là một trong những tổ đội pháp sư hàng đầu ở đế đô.

Tính cách họ thì… khỏi bàn, nhưng nhìn chung cũng chẳng phải hạng người xấu.

Với tôi chẳng có chút kiêu ngạo nào thì tiếp xúc với họ lại càng dễ.

Hơn nữa, Tinh Linh Quý Tộc luôn dành sự tôn trọng cho những con người tài năng trong ma thuật, và nhờ cái danh “anh trai của Lucia”, họ còn đối xử khá nhẹ tay với tôi.

Tôi cũng không nghĩ Tinh Linh Quý Tộc sẽ thật sự biết giữ lễ khi đứng trước hoàng đế, nhưng thôi, có lẽ cũng chẳng sao.

Cùng lắm thì hoàng đế chỉ nhún vai bảo:

“Tính họ vốn thế rồi.”

Mà thật ra, đưa họ theo còn có lợi, mấy người đó nổi bật lắm, họ sẽ thu hút toàn bộ sự chú ý về phía mình.

Hai người ấy vốn hiếm khi xuất hiện trong phòng sinh hoạt, nên tôi coi đó như dấu hiệu của thần ban xuống:

Cứ làm đi, đừng nghĩ nữa.

Những “nguyên liệu thượng hạng” cho món mì sợi này đang dần quy tụ lại.

Tôi quay về phòng, cố gắng tự thổi bùng tinh thần hăng hái.

Đầu tiên là người được Hiệp hội đề cử, cái tên kỳ cục khiến tôi thấy ưng:

Kechachakka Munk!

Chức nghiệp:

Không rõ!

Tiếp đến, Telm Apoclys, phó hội trưởng của Hidden Curse, sát thủ được Thâm Uyên Hoả Diệt cử đến!

Thứ ba là người lãnh đội Starlight, Lapis Fulgor, cưng nhất:

Kris Argent!

Lapis lúc nào cũng mắng cô ấy là “nói năng cho đàng hoàng vào!”

Nhưng thật ra cô ta đến đây là do chính Lapis sai tới.

Tổ đội cần 5 người, nghĩa là tôi vẫn còn hai chỗ trống.

Tôi nghiêm túc suy nghĩ về “trọng trách thiêng liêng” này.

Kechachakka là vị “đắng”.

Telm là vị “cay”.

Kris là vị “ngọt”.

Giờ chỉ cần tìm thêm vị “chua” và “mặn” nữa là đủ 5 vị cơ bản. món mì sợi hoàn chỉnh!

Mà nghĩ lại, có lẽ Kris hợp với “chua” hơn, còn “ngọt” để cho người khác.

Dù sao, thứ tôi cần nhất vẫn là một người có khả năng lãnh đội tốt.

Ứng cử viên rõ ràng nhất trong nhóm First Steps là Obsidian Cross, nhưng Sven bận lắm.

Nếu không thấy hắn ở phòng tập hoặc phòng sinh hoạt thì chắc là mất hút luôn.

“Rắc rối thật…”

Tôi vò đầu.

“Hai người nữa. Hay là kéo cả Carpet vào?”

Đang lúc tôi đăm chiêu, Sitri tươi cười bước vào phòng sinh hoạt.

“Krai, tiến độ tuyển chọn sao rồi?”

Cô hỏi.

“Mới được ba người. Nghĩ mãi chưa ra ai nữa. Còn em, buổi họp ổn chứ?”

“Ừ, sau khi anh rời đi, bọn em bàn lại và quyết định không ai trong chúng em tham gia cả! Không công bằng nếu chỉ một người được vui!”

“…‘Được vui’?”

Chúng tôi cùng lớn lên ở một thị trấn, cùng kiểu giáo dục, vậy mà không hiểu sao cô ấy lại thành ra thế này.

Sitri vòng ra sau, ôm tôi từ phía sau lưng.

“Nhưng mà này~ em nghĩ anh sẽ cần giúp đỡ, nên mang đến cho anh một thành viên tiềm năng đó.”

“Hả?”

Sitri vui vẻ hướng về cửa.

Cửa bật mở, và một người khổng lồ cao gần 2 thước bước vào, toàn thân bọc trong giáp nặng.

Thân hình cả chiều ngang lẫn dọc đều to bè như Chiến Sĩ Hạng Nặng.

Mặt thì bị che kín bởi tấm che của mũ giáp, bộ giáp lại mang màu nâu cháy khá lạ mắt.

Hắn sải bước đến đứng trước mặt tôi, hai tay buông thẳng, tư thế nghiêm như tượng.

Tôi thật sự không biết nên nói gì.

“Giới thiệu nhé,” Sitri nói, vẫn ôm tôi chặt.

“Đây là Ngài Killigan Phiên Bản Đầu tiên, bạn mới của em đó.”

“…Tên thật hả?”

Tôi thật sự muốn gặp phụ huynh của hắn.

Sitri chỉ cười khúc khích rồi đưa cho tôi một cái hộp có cần điều khiển và mấy nút to tướng.

“Đây, tay điều khiển nè.”

Tôi thử đẩy cần gạt lên, “Ngài Killigan” liền bước lên.

Và dù đã đụng vào bàn, hắn vẫn tiếp tục bước.

Tôi bắt đầu thấy hơi lo.

Sitri, nhận ra vẻ mặt tôi, lập tức giải thích:

“Nút này là lệnh chiến đấu, nút này là phòng thủ, nút kia là chạy trốn, còn cái này là… nhảy múa. Cần gạt để điều khiển hướng di chuyển.”

Cái vẻ mặt ấy… tôi quen lắm.

Mỗi khi Sitri học được món gì mới hay chế ra đồ chơi nào đó, cô đều chạy tới khoe với tôi.

Tôi có cả đống điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hỏi:

“Không lẽ… chỉ có mấy nút vậy thôi?”

“Em thấy nhiều quá lại rối, nên gom gọn bấy nhiêu. À, còn cái nút nhỏ này là Chế độ Tự Hành Động.”

Nếu có chế độ tự hành, thì cần cái tay điều khiển làm gì nhỉ?

“Ngài Killigan sẽ không làm anh thất vọng đâu, nên nhất định phải cho vào đội nhé! Anh hy sinh nó cũng được, em không giận đâu!”

Sitri nói với giọng đầy nhiệt huyết và tự tin.

Rồi, rõ ràng đây không phải người thật.

Là hình nhân à?

Đúng là phong cách Giả kim nhà ta, luôn vượt ngoài khuôn khổ thường thức.

Nếu Sitri đã tin tưởng đến thế, chắc cũng có ích thôi.

Tôi chẳng biết hình nhân có được tính là “thành viên” không, nhưng tạm cho là đã có thêm một người.

Món mì sợi 5 sao của tôi sắp thành hình rồi.

“Được rồi,” tôi nói.

“Cảm ơn nhé, giúp nhiều lắm. Giờ chỉ còn một chỗ nữa thôi…”

“Ờ, mà chỗ đó chẳng phải là của anh sao?”

“…Hả?!”

Tôi trố mắt, giơ tay ra đếm lại:

Kechachakka, Telm, Kris, Killigan, 4.

Tính thêm tôi là 5.

Tôi quên luôn bản thân mình.

Nhưng nhờ đó mà tôi nảy ra một ý tưởng sáng chói:

Giả vờ chọn dư một người, để rồi bị “bỏ lại” ở nhà.

Nghe cũng hay đấy chứ.

“Người thứ 5… chắc là Tino nhỉ. Ừm, thôi, dạo này cô ấy bị kéo vào rắc rối nhiều rồi.”

Rốt cuộc, chẳng ai trong danh sách ban đầu lọt được vào đội.

Nếu Ark có mặt, tôi đã có thể kéo Tino theo rồi, tiếc thật.

Giờ thì còn ai khác quen biết?

Arnold chăng?

Dù quan hệ giữa chúng tôi không mấy êm thấm, nhưng nhiệm vụ bảo vệ hoàng đế là một công việc danh giá, khó ai cưỡng lại được.

Biết đâu lần này không chỉ gỡ gạc được, mà còn khiến hắn nợ tôi một món ân tình?

Hehehe… vừa giảm được một vấn đề, vừa có thêm người mang ơn, đúng là thiên tài chế tác rồi còn gì!

Trong lúc tôi còn đang mơ màng tính toán, Sitri vỗ tay “đốp” một cái.

“À đúng rồi. Ngài Killigan ăn tạp, nên cho gì cũng được. Tuy nhiên, nếu được thì cho ăn thịt sống nhé. À, nhớ để nó ăn ở chỗ không ai thấy nha.”

“…Hả?”

Và thế là, ngày định mệnh đã đến.

Tôi ngồi trong phòng của Hiệp hội, Franz bước vào, chào sơ qua rồi xem danh sách đội của tôi.

“Gì đây?”

Anh ta nhíu mày.

“Không thấy ai trong tổ đội của cậu cả?”

“Ờ, ờ, biết rồi, biết rồi.”

“Telm, Chỉ Thuỷ, với pháp sư từ Starlight thì tôi còn nghe qua, nhưng cái tên Kechachakka Munk là ai vậy? Còn Ngài Killigan Phiên Bản Đầu tiên là cái gì thế?”

Câu trả lời thật ra phải là “cái gì” chứ không phải “ai”.

Tiếc là tôi cũng chẳng biết nói sao cho xuôi tai nữa.

Cơ mà nhìn xem, “món mì sợi” tuyệt đẹp này này.

Trình độ trung bình của cả nhóm còn cao hơn đội Hang Sói Trắng, nên tôi dám chắc đây là mì sợi 5 saorồi.

Tôi đã cầu xin trời cao ban cho một người đến cứu mình, và bằng cách nào đó… tôi lại bắt đầu thấy hứng khởi với cái đống hỗn độn này (à, tiện thể nói luôn, Arnold từ chối lời mời).

Tôi giơ hai tay ra trấn an Franz, cười méo xệch:

“Bình tĩnh nào. Toàn là những người giỏi nhất trong giỏi nhất cả đấy.”

“Ba pháp sư lận? Mất cân bằng khủng khiếp! Cậu ít nhất cũng nên mang theo Bất Động Bất Biến chứ! Tôi biết là việc chọn người được giao cho cậu tự quyết, nhưng tôi không nghĩ cậu sẽ tạo ra cái mớ lộn xộn—”

Lỗ tai tôi đau nhói.

Franz nói không sai, tổ đội của tôi lệch hẳn sang phe pháp sư, nhưng mà làm sao tôi biết Kechachakkacũng là pháp sư được?!

Ừ thì, có lẽ không nên rủ một người xa lạ đi bảo vệ hoàng đế, nhưng tôi còn lựa chọn nào đâu!

“Cậu chọn họ, nghĩa là họ không phải Cáo, đúng chứ?”

“Vụ đó thì chắc chắn rồi. An toàn mà.”

Con Huyễn Ảnh tôi từng biết ấy, nó khác hẳn người thường, đến kẻ mù như tôi cũng không thể lầm được.

“Câm miệng đi, thưa ngài!”

Kris, người được cử bảo vệ tôi, lạnh lùng hét lên.

“Miễn là có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết! Nhiệm vụ của ngươi coi như hoàn thành rồi, thưa ngài!”

Franz là đội trưởng cấm vệ quân, chắc chắn thuộc hàng quý tộc cấp cao, vậy mà Kris nói chuyện với anh ta không hề có chút kính trọng nào.

Cũng phải thôi, Tinh Linh Quý Tộc vốn sinh ra đã có thiên phú ma pháp, lại xinh đẹp và từng được xem là sứ giả của thần.

Đối với họ, trật tự của loài người chỉ là trò đùa.

Kris đập tay xuống bàn, trông chẳng khác gì một đứa trẻ cáu kỉnh, nhưng lạ ở chỗ, dáng vẻ ấy lại khiến cô càng thêm đáng yêu.

Đẹp đúng là có lợi thật.

Tôi chỉ im lặng quan sát.

Franz cũng không nỡ mắng, chỉ nhíu mày bất lực.

“Ờ, ờ, biết rồi, biết rồi.”

“Nghe cho rõ đây, thưa ngài! Dù ông ta có là hoàng đế đi nữa thì với Tinh Linh Quý Tộc bọn ta cũng chẳng là gì cả! Ta chỉ giúp vì không thể từ chối lời nhờ của Lapis thôi, thưa ngài!”

Nếu thắc mắc vì sao Kris nói năng kỳ cục thế, thì là vì cô ta không quen nói lịch sự.

Từ lần đầu gặp, cô đã chẳng ngại ném vào mặt tôi đủ thứ lời cay độc.

Mà vì tôi là chủ hội, nên Lapis phải suốt ngày mắng cô “nói năng cho tử tế vào!”, kết quả là Kris nghĩ chỉ cần thêm “thưa ngài” vào câu là đủ lịch sự rồi.

Tôi cười gượng:

“Cô ấy là người chuyên… ‘nạp năng lượng cho tấm thảm’ đó.”

“Đừng có mà lên mặt, đồ nhân loại yếu đuối! Ta ở đây chỉ vì Lucia nhờ, thưa ngài!”

“Ờ, ờ, biết rồi.”

“Bọn ta chịu gia nhập hội của ngươi chỉ vì ngươi hứa giao Lucia cho bọn ta! Thưa ngài! Ngươi định lừa tụi ta đến bao giờ hả?!”

“Ờ, ờ, biết rồi.”

Lúc nào cô ta cũng ầm ĩ vậy đấy.

Không hiểu sao gào thét suốt mà cổ họng vẫn chưa khản.

Dĩ nhiên, chuyện “giao Lucia” chỉ là hiểu nhầm.

Khi thương lượng với Starlight, Sitri chỉ đồng ý nhường quyền chiêu mộ Lucia cho họ thôi.

Mà luật của Grieving Souls là ai cũng được quyền ra vào tự do.

Nói trắng ra, Starlight bị hớ, nhưng họ sẽ chẳng bao giờ chịu thừa nhận điều đó đâu.

“Ta giúp ngươi là đã quá đủ rồi, thưa ngài! Sự yếu đuối của ngươi thật khiến ta choáng váng! Tốt nhất tránh xa ra, đừng cản đường ta!”

“Vậy nghĩa là tôi không cần đi à? Hời quá còn gì!”

Tôi eo lên, thật lòng vui sướng.

“Đừng có giỡn mặt ta, thưa ngài!”

Kris đập tay xuống bàn, đứng bật dậy, chỉ thẳng tay vào tôi.

“Ngươi định để ta làm việc còn ngươi ngồi rung đùi hả?! Làm ơn đi, ít nhất cũng phải tỏ ra xứng đáng với cái Cấp 8 của mình đi, thưa ngài!”

“Thôi nào, thôi nào, bình tĩnh. Cổ họng cô khô rồi đấy, uống tạm chén trà của tôi đi.”

Tôi đưa ly trà ra, cô lập tức giật lấy, mặt vẫn đỏ gay vì tức.

Kris là Cấp 3.

Cô ta có tài, nhưng cái tính hay cãi khách hàng khiến con đường thăng tiến dậm chân tại chỗ.

Muốn làm việc chung với Tinh Linh Quý Tộc thì hoặc phải có lòng bao dung cực lớn (như Ark), hoặc phải chẳng có tí tự trọng nào (như tôi).

Dù sao, nghĩ lại thì việc chọn Kris đúng là hơi liều.

Tôi liếc sang Franz, anh ta đã nghẹn lời.

“Cô ấy hoàn hảo mà,” tôi nói, cố tỏ ra như mình đang kiểm soát tình hình.

“Tôi tin bệ hạ sẽ chẳng có gì phàn nàn. Nếu anh thấy ai trong đội không hợp, cứ việc tìm người khác thay thế.”

Thế là tôi tạm thời thoát nạn, giữ được đội hình “5 sao” của mình.

Cơ mà họ nghĩ tôi đang giao nhiệm vụ gì vậy trời?

Ờ, ờ, biết rồi, biết rồi.

Dù sao thì lỗi cũng do tôi cả.

Giờ chỉ còn cách tận dụng hết mức đám người này thôi.

“Krai, đây là hồ sơ anh yêu cầu,” Eva bước vào, đặt tập tài liệu lên bàn.

“Thời gian gấp quá nên tôi chỉ kịp tổng hợp từ dữ liệu có sẵn.”

“Cảm ơn nhé, tôi nợ cô một món rồi.”

Trong khi tôi đang cố kìm cơn buồn nôn, Eva vẫn làm việc năng suất như thường.

Tài liệu cô đưa là danh sách các băng cướp đáng chú ý trên đường đến điểm đến của chúng tôi.

Hội nghị năm nay được tổ chức ở Toweyezant, một quốc gia nằm giữa sa mạc mênh mông.

So với Zebrudia, nơi đó hoang vu hơn nhiều, phần lớn hành trình sẽ chẳng có nổi con đường tử tế.

Hội nghị được luân phiên tổ chức giữa các quốc gia, và năm nay, địa điểm ấy rõ ràng là cơ hội vàng cho bất kỳ kẻ nào có dã tâm nhắm đến hoàng đế.

Tôi thì không nghĩ hàng phòng thủ đế quốc đủ sức đối phó với con “Cáo” đó, nhưng ai biết được Huyễn Ảnh thì nghĩ gì chứ.

Tôi tròn mắt khi thấy danh sách ngắn hơn dự đoán nhiều, nhưng cũng không dám lơ là.

“Anh không cần quá lo,” Eva nói.

“Với lịch trình của anh và việc hộ tống hoàng đế, rất có thể đoàn sẽ bay một chặng bằng phi thuyền. Hoàng đế từng dùng cách đó trong các chuyến hành trình dài.”

“Phi thuyền à? Trên trời thì… có cướp trời không nhỉ?”

“Không! Không có! Anh đang nói cái gì vậy chứ? ‘Cướp trời’ là sao hả?!”

Cũng hợp lý thôi, hoàng đế đâu thể dắt đoàn băng qua sa mạc bộ được.

Nhưng bay lơ lửng trên trời thế kia chẳng khác gì tự tìm đường chết.

Mặt đất, đại dương, hay bầu trời, chỗ nào cũng đầy nguy hiểm.

Người không bay được, chứ quái vật thì bay vô tư đấy.

Mấy chiếc Nhẫn Kết Giới của tôi có thể bảo vệ nếu rơi, nhưng mà tốt nhất vẫn nên tìm cách làm thân với cái “Thảm Quậy” kia

Có khi hoàng đế tặng nó cho tôi là để tôi sống sót thật thì sao?

Không biết Zero Order có chiến đấu được trên không không nhỉ?

Còn tôi thì… trên đất, dưới nước, hay trên trời đều vô dụng cả.

Nghĩ đến đó, tôi chỉ biết ôm đầu, đi vòng vòng và rên rỉ.

“Không. Có thể gặp cướp, có thể gặp quái, cũng có khi kho báu đột ngột hiện ra, hoặc là thiên tai gì đó. Eva, lần này tôi thật sự có thể gặp nguy hiểm đấy.”

“Anh bị gì thế? Bình thường lúc nào cũng nhàn nhã cơ mà.”

“Tôi chỉ nghĩ là nếu nói ra trước, thì biết đâu nó sẽ không xảy ra thật.”

“Anh nghĩ vậy thật à?”

Tôi không tự hào gì đâu, nhưng suốt đời tôi chưa từng đoán trúng cái gì cả.

Những lời “dự cảm xui rủi” đó thực ra chỉ là cách tôi cầu may thôi.

Nếu nói sớm ra hết mọi thứ xấu có thể xảy đến, thì lỡ có chuyện thật, ít nhất nó sẽ không phải là cướp, quái vật hay kho báu.

Như vậy cũng coi như tạm chấp nhận được.

Phần chuẩn bị gần như tôi giao hết cho Sitri.

Việc duy nhất tôi cần làm là chọn kỹ mấy món Bảo Cụ sẽ mang theo, phòng khi có biến.

Đánh nhau đã có hiệp sĩ và thợ săn lo.

Công việc của tôi chỉ là để mắt đến mấy người đi cùng, mà ai nấy đều là kỳ cựu cấp cao, nên tôi cũng không quá lo.

—-

“Bắt đầu Hội nghị số 35,5 của Grieving Souls! Chiến trường sắp tới của chúng ta: bầu trời và sa mạc!”

Toàn bộ thành viên Grieving Souls đã tụ tập trong phòng họp của trụ sở, trừ Krai và Eliza.

Người chủ trì quen thuộc, Sitri đang đứng trước tấm bảng đen đầy giấy tờ.

“Hay lắm! Bầu trời! Sa mạc! Rồng cát!”

Luke gào lên, mắt sáng rực.

“Krai đúng là đồ rảnh tay chẳng rảnh đầu,” Liz vừa nói vừa gác chân lên bàn.

“Không chịu nghỉ ngơi, chẳng có thời gian mà tập luyện gì cả. Chị chỉ muốn đi hẹn hò thôi, dù là giữa trời hay trong sa mạc cũng được!”

Ansem khẽ hừ mũi.

“Mục tiêu của chúng ta,” Sitri tiếp tục, “là hỗ trợ Krai trong nhiệm vụ hộ tống hoàng đế sắp tới! Nếu thành công, anh ấy có thể được tăng cấp. Đừng để xảy ra sai sót nào!”

“Thật là,” Lucia lầm bầm, “chỉ vì chị không được chọn nên—”

“Lucy à, cả nhóm là một thể! Không ai bị bỏ lại cả!”

Sitri mỉm cười, chặn họng cô nàng.

“Toweyezant nóng cháy da vào ban ngày, nhưng không vấn đề gì đâu. Sau vụ ngọn núi lửa lần trước, khả năng chịu nhiệt của mọi người đã tăng rồi. Ban đêm thì lạnh, nhưng cũng chẳng thành chuyện. Mối lo lớn nhất là… bầu trời. Thông thường, không có tuyến tàu bay nào đến Toweyezant. Nói thẳng ra, đó không phải chỗ có ‘giao thông hàng không’ thường xuyên.”

“Bầu trời! Ngay cả tôi còn chưa từng chém quái vật bay nào!”

Luke hét.

“Bình tĩnh nào, Luke,” Liz bảo.

“Lucy lo được vụ bầu trời mà. Mà này, chúng ta định lén lên tàu bay à?”

“Không như lần đột nhập Đại Hội Bạch Kiếm đâu,” Lucia trầm ngâm đáp.

“Chắc chắn họ sẽ không cho ai lên mà không có giấy thông hành.”

Lucia là một Pháp Sư mạnh, nhưng pháp thuật không phải vạn năng, ai cũng có điểm yếu riêng.

Cô rút một cuốn sách cũ, lật lật vài trang.

“Phép khiến nhiều người cùng bay khó vô cùng, nhất là khi còn phải theo kịp tốc độ tàu bay,” cô nói.

“Có lẽ phải tạo ra một phép mới…”

Cô lật tiếp vài trang, rồi khẽ gật.

“A, đây rồi. Kỳ tích Ninja số 5: Nhẫn pháp: Không độn.”

“Cái đó không phải trong bộ hoạ truyện cổ à?”

Luke hỏi.

“Cái mà họ bay bằng diều khổng lồ ấy?”

“Chính nó đấy. Đúng là… không có chút sáng tạo nào.”

Luke cười rạng rỡ, giọng đầy phấn khích.

“Nghe điên rồ đấy! Tưởng tượng cảnh Krai nhìn ra cửa sổ, thấy tụi mình đang cưỡi diều bay ngang qua!”

Lucia thì trông chẳng vui vẻ gì với viễn cảnh đó.

“Rồi, đến giờ biểu quyết!”

Sitri vỗ tay.

“Theo quy định của hội, chúng ta bỏ phiếu đa số! Eliza đang lênh đênh giữa biển đời nên không tính phiếu. Có ba lựa chọn:

Một, để Lucy cho cả nhóm bay bằng diều. Hai, cố lẻn lên tàu bay. Ba, bám đại bên ngoài tàu bay! Ai chọn diều nào?”

“Bỏ phiếu này có công bằng không vậy?”

Lucia phản đối.

Ansem lại hừ một tiếng.

Sau đó, như mọi khi, họ thống nhất cách hành động.

Grieving Souls thường bị cho là đội liều mạng, nhưng thật ra không hề.

Chuẩn bị kỹ càng luôn là yếu tố sống còn.

Và với lịch sử chiến tích của họ, chẳng ai nghi ngờ khả năng đối phó với khó khăn cả.

“Krai đã chọn 4 người: Pháp Sư nước Telm Apoclys, biệt danh Chỉ Thuỷ, Kechachakka Munk, một Pháp Sư chú thuật cấp 6 mới đến thủ đô, cô nàng ngốc nhưng dễ bị chọc Kris, và cuối cùng là phát minh đặc biệt, Killigan Phiên Bản Đầu tiên. Đáng tiếc là không kịp điều tra kỹ lý lịch của Kechachakka hay mấy người còn lại. Họ đều không chuyên chiến đấu, nên nếu Killigan đủ mạnh thì có thể bảo vệ được Krai. Còn nếu cần thiết, có lẽ Lucia có thể chọc tức Kris cho có lợi cho chúng ta?”

“Lại nữa rồi!”

Liz rên rỉ. “Siddy, mấy màn nịnh hót Krai của em đúng là phiền chết đi được!”

“Không có kiếm sĩ nào sao?”

Luke nhíu mày.

“Thế tôi chém cái gì bây giờ?”

“Kechachakka hả…”

Lucia nói, trầm ngâm.

“Em không hiểu vì sao Krai chọn hắn, nhưng nếu có Chỉ Thuỷ trong nhóm thì chắc ổn thôi.”

Sitri cười, lơ đẹp hai “bức tường thịt” và quay sang Lucia, người duy nhất còn có thể nói chuyện nghiêm túc.

“Như mọi khi, tôi sẽ điều tra xem sẽ có loại quái nào xuất hiện. Nhưng lần này, có khả năng chúng ta sẽ đối mặt với một kẻ chưa từng thấy bao giờ. Mọi người cứ giả định là ta không có thông tin gì hết mà chuẩn bị.”

Không khí trong phòng chùng xuống.

Lucia trầm mặt.

Ansem ngồi thẳng lưng.

Luke cau mày.

“‘Cáo’mà mọi người nhắc đến… có phải là Thập Tam Vĩ Hồ mà chúng ta từng gặp không? Hồi đó chúng ta còn chẳng chạm nổi vào nó, đến giờ tôi vẫn chưa chắc chém được. Giá mà nó là kiếm sĩ thì dễ biết mấy.”

Với một kẻ lúc nào cũng háo chiến như Luke, lời nói đó nghe thật tỉnh táo hiếm hoi.

“Không, cậu đang nhầm rồi,” Liz thở dài.

“Con hồ ly đó không quan tâm đến loài người. Đế quốc đang lo là về một tổ chức tội phạm tên Cáo.”

“Hả? Còn một ‘Cáo’ khác à?”

Luke ngạc nhiên.

“Đúng vậy,” Sitri nhẹ nhàng giải thích.

“So với thứ mà anh đang nghĩ thì tổ chức này ‘dễ chịu’ hơn, nhưng vẫn đủ nguy hiểm để đe dọa cả đế quốc. Gần như chẳng ai biết gì về chúng, nhưng mức độ nguy hiểm và bí mật được cho là sánh ngang với Xà.”

Mắt Luke tròn xoe, nhưng ánh lên vẻ phấn khích.

“Gì cơ?! Ngang hàng với Xà á? Ôi trời, tôi nóng ruột muốn gặp chúng quá rồi!”

Tay anh run lên vì hồi hộp, miệng nở nụ cười hăng máu.

“Chúng được gọi là Cửu Vĩ Ảnh Hồ, hay ngắn gọn là Cáo,” Sitri nói tiếp.

“Mục tiêu của chúng là hủy diệt hoàn toàn nền văn minh. Một hội kín, gần như không ai biết gì về bản chất thật sự của chúng.”

Thông tin về cơ cấu chỉ huy, thành viên hay lãnh đạo của bọn chúng hoàn toàn là ẩn số.

Chỉ có lời đồn rằng chúng từng là cơ quan tình báo của một quốc gia đã biến mất từ lâu.

Nhưng ngay cả điều đó cũng mơ hồ.

Phần lớn các quốc gia chỉ mới gần đây phát hiện ra sự tồn tại của “Cáo”, mà có lẽ cũng là vì chính tổ chức đó muốn thế.

Giờ đây, “Cáo” lại đang tìm cách gây tổn hại cho một trong những đế quốc hùng mạnh nhất thế giới.

Cuộc xâm nhập tại buổi Đại hội vừa rồi chẳng khác nào một lời tuyên chiến.

“Ra vậy. Có lẽ là vì chúng chưa mọc đủ đuôi,” Luke buông lời, giọng hờ hững.

Sitri khúc khích cười.

“Theo tin đồn, cái tên ‘Cáo’ bắt nguồn từ một con hồ ly huyền thoại mà anh vừa nhắc đến đấy. Người ta tin rằng sức mạnh và trí tuệ của con hồ ly ấy đã khiến chúng có được những kẻ trung thành mù quáng.”

Thợ săn vốn mạnh, nhưng lại không giỏi khi chiến đấu theo đội hình lớn, điều đó khiến “Cáo” trở thành một đối thủ khó nhằn.

Chúng đủ kín đáo để thoát khỏi tay của nhiều quốc gia, đồng thời cũng giàu có và đông nhân lực.

Có tin nói trong hàng ngũ của chúng còn có cả những Thợ săn cấp cao, và đặc biệt là… không chút khoan nhượng.

“Đế quốc cảnh giác là đúng thôi,” Sitri nói tiếp.

“Hội nghị sắp tới sẽ là cơ hội tuyệt vời cho ai đó ra tay. Việc hoàng đế sống hay chết chẳng liên quan đến chúng ta, nhưng nếu đối phương nhằm vào Krai, thì ta không thể ngồi yên.”

Liz rút chân khỏi bàn, đứng dậy vươn vai.

“Vậy là vẫn như mọi khi thôi hả? Lại có bọn xấu, chẳng biết sắp có chuyện gì, còn Krai lại đang giở trò gì đó. Như thường lệ, ta chỉ cần làm theo cậu ấy thôi.”

Thông thường, thợ săn hiếm khi đụng chạm đến các tổ chức tội phạm.

Trừ những người chuyên săn tiền thưởng, đa số chẳng có lý do gì để chuốc thêm thù oán với dân tội phạm.

Nhưng Grieving Souls thì khác.

Họ từng bị tấn công.

Rồi phản công.

Rồi trả thù.

Rồi cứ thế leo dần lên đỉnh cao.

Bây giờ họ chẳng còn gì để sợ nữa.

“Đúng vậy,” Sitri mỉm cười.

“Dù cần cẩn trọng, nhưng như thường lệ, ta sẽ làm theo chỉ dẫn của Krai. Anh ấy là la bàn của chúng ta. Và đây là cơ hội để ta chứng tỏ cho anh ấy thấy khả năng của mình.”

—-

“Thế là Thiên Biến Vạn Hoá đã nhận nhiệm vụ à?”

“Vâng, bệ hạ. Nhưng hành động của hắn thật khó hiểu. Thần không chắc việc cầu viện hắn có phải là lựa chọn đúng đắn hay không.”

Sâu bên trong Hoàng thành, trái tim của đế quốc thịnh vượng Zebrudia là đại sảnh ngai vàng.

Ở đó, hoàng đế Rodrick Atolm Zebrudia đang nói chuyện với Franz, đội trưởng cấm vệ quân.

Chủ đề của họ xoay quanh những bước đi ngày càng mạo hiểm của cả “Cáo” lẫn Thiên Biến Vạn Hoá.

Tình hình hỗn loạn đến mức khó tin.

Khuôn mặt phờ phạc của Franz chẳng chỉ vì “Cáo”.

Ông ta vốn chẳng ưa nổi tên Thiên Biến Vạn Hoá ấy, từ cách hắn đối xử thô lỗ với công chúa, thái độ khinh suất khi hoàng đế bị ám sát, cho đến việc hắn chẳng hề tôn trọng vai trò bảo vệ hoàng đế thiêng liêng.

“Dù là trong kế hoạch của hắn đi nữa, việc rải thuốc độc tại buổi Đại Hội Bạch Kiếm cũng quá đà rồi,” Franz nói, giọng đầy bực dọc.

Ông không dám điều tra sâu hơn vì Nước Mắt Chân Thật đã phán quyết rõ ràng.

Chính mắt ông thấy Krai Andrey đặt tay lên quả cầu, và những lời phát ra từ đó là không thể chối cãi.

Kết quả ấy không thể nghi ngờ được.

“Nhưng ít nhất cũng rõ ràng rằng hắn không phải đồng minh của ‘Cáo’. Franz, hành động của ngươi đúng là ngu ngốc, nhưng trẫm vẫn cảm kích lòng trung thành của ngươi. Nhờ ngươi, ta đã có thêm một người không cần phải nghi ngờ.”

Hoàng đế Rodrick là người thực tế.

Ông sẵn sàng dùng mọi phương tiện để đạt được mục tiêu, điều đó khiến ông có phần thiếu đi phẩm chất của một vị minh quân, nhưng bù lại ông sở hữu sức cuốn hút đặc biệt.

Dù kẻ nào có nổ tung Hoàng thành hay rải độc khắp nơi, điều ông quan tâm chỉ là lợi ích có vượt qua tổn thất hay không.

Và hành động của Thiên Biến Vạn Hoá đã chứng minh rằng cái giá đó… hoàn toàn xứng đáng.

“Chúng ta không thể hoãn hội nghị tại Toweyezant. Làm thế chẳng khác nào thừa nhận rằng ‘Cáo’ đã dọa được chúng ta.”

Dù vừa tấn công, tổ chức bí ẩn ấy vẫn trốn thoát khỏi lưới truy lùng của đế quốc. Nhưng nếu Zebrudia tỏ ra nao núng, danh tiếng của họ trong mắt các quốc gia khác sẽ sụp đổ.

“Vấn đề là, trong tất cả, Thiên Biến Vạn Hoá lại là kẻ đáng nghi nhất,” Franz rên khẽ.

“Thật mỉa mai, kẻ đáng nghi nhất lại được chứng minh là vô tội,” hoàng đế bật cười.

“Hay là chính vì vậy mà ngươi mới định dùng Nước Mắt để kiểm chứng?”

Franz im lặng.

Nước Mắt Chân Thật Là báu vật trụ cột của đế quốc, chưa từng phán sai dù chỉ một lần.

Nghi ngờ nó chẳng khác nào bôi nhọ cả hệ thống công lý của Zebrudia, điều không thể tha thứ.

Hành động của Franz cho thấy ông trung thành, cẩn trọng và sáng suốt.

Thế nhưng, ông lại là người thẳng thắn đến cực đoan.

Nếu Thiên Biến Vạn Hoá thật sự có năng lực siêu việt như lời đồn, thì việc thao túng một người như Franz hẳn chẳng khó.

Và nếu đúng thế, thì việc hắn chấp nhận bị thẩm vấn bằng chính Nước Mắt Chân Thật, khắc tinh của mọi mưu đồ lại càng táo bạo.

Những gì Franz làm, bình thường sẽ bị xem là tội chết.

Nếu tin này lộ ra, ông ta chí ít cũng sẽ bị tước chức, một nỗi nhục còn tệ hơn cái chết đối với nhà Argman, dòng tộc đã phụng sự hoàng thất từ ngày lập quốc.

Thế nhưng, Thiên Biến Vạn Hoá không tố cáo ông.

Ngược lại, chính hắn còn khuyến khích dùng Bảo Cụ ấy, qua đó vừa cứu Franz, vừa khiến phe Thâm Uyên Hoả Diệt cũng làm theo.

Hắn quả thật thông minh hơn cả những lời đồn.

“Vậy là ta phải tin hắn sao? Rốt cuộc hắn đã nắm được bao nhiêu rồi?”

Franz tự hỏi.

Dù không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng rõ ràng Thiên Biến Vạn Hoá đã phát hiện ra điều gì đó liên quan đến “Cáo”.

Zebrudia là một đế quốc lớn.

Muốn duy trì vị thế, họ phải thể hiện sức mạnh.

Thời đại của những cuộc chiến trực diện đã qua, giờ mọi thứ phụ thuộc vào việc ai sử dụng kho báu hiệu quả hơn.

Liệu kẻ đó có thể lợi dụng được không?

Liệu hắn có an toàn không?

Bá tước Gladis đã đảm bảo về trí tuệ của hắn.

Nhưng nếu hắn định làm việc cho hoàng đế, Franz muốn tận mắt xác nhận điều đó.