Ngày đó cuối cùng cũng đến.
Sitri, trông vui vẻ một cách kỳ lạ, đưa cho tôi bộ hành trang đã chuẩn bị sẵn.
Với tay cầm điều khiển trong một tay, Killigan Phiên bản Đầu tiên cùng Tấm Thảm Bay lẽo đẽo theo sau khi tôi lê bước ra khỏi nhà hội.
Điểm đến là Hiệp hội, nơi tôi sẽ gặp những thợ săn khác.
Mặt trời vừa ló dạng, bầu không khí của đế đô vẫn còn vương hơi lạnh.
Bước trên con đường lát đá, tôi có cảm giác như mình đang đi xuống tận địa ngục.
Người đầu tiên tôi thấy trong hiệp hội là Kechachakka Munk, một gã thấp người, lưng hơi còng, gần như toàn thân bị che phủ bởi chiếc áo choàng đen, chỉ chừa mỗi khuôn mặt.
Cạnh hắn là một cây trượng, đầu gắn hẳn… một cái đầu lâu.
Tôi khựng lại, không biết phải phản ứng ra sao.
Dù giới thợ săn vốn toàn những kẻ lập dị, nhưng gã này thì đáng ngờ thật sự.
“Hee hee hee hee, chẳng phải là Thiên Biến Vạn Hoá đấy sao?”
Hắn cười khè khè khi trông thấy tôi.
“Không biết ngươi đào đâu ra thông tin về ta, nhưng… hee hee hee.”
Tiếng cười của hắn khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Không, không, không, thế này thì tiêu rồi.
Chúng ta sắp phải bảo vệ hoàng đế cơ mà.
Cái gã này… có biết mình đang tham gia vào nhiệm vụ gì không thế?
Người ta bảo tôi có thể chọn đồng đội tùy ý, nhưng thế này thì quá đáng rồi.
Làm sao tôi giải thích được chuyện này đây?
Tại sao hắn lại có tên trong danh sách mà Kaina gửi cho tôi chứ?
Tôi chỉ tay vào cây trượng.
“Cây gậy đó… ông mua ở đâu vậy?”
Tôi hỏi, cố vớt vát cho qua chuyện.
“Hee hee hee.”
“Bộ đồ ấn tượng đấy. Rất hợp với nhiệm vụ hộ tống.”
“Hee hee hee. Hee hee. Hee hee.”
Tôi cố gắng bắt chuyện, nhưng thất bại thảm hại.
Không đời nào tôi có thể làm bạn với gã này được.
Mà mặc cái bộ đồ u ám như thế để hộ tống hoàng đế ư?
Giá như tôi gặp hắn trước để còn từ chối…
Gã này đúng kiểu gia vị cay nồng làm hỏng cả đĩa mì rồi.
Có khi hắn đáng ngờ đến mức chẳng ai ngờ hắn đáng ngờ thật.
Dù sao thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình thôi.
Tôi thở dài, và đúng lúc đó, cửa tòa nhà Hiệp hội bật mở.
“Thật là quá đáng! Ngươi dám gọi ta đến làm việc mà bắt ta tự lặn lội tới tận đây à?! Này, nếu đã nhờ vả thì ít nhất cũng phải đi đón ta chứ!”
Giọng trong trẻo ấy vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề. Kris xuất hiện, cũng là một Pháp sư, như Kechachakka, nhưng phong cách thì đối lập hoàn toàn.
Khác với vẻ u ám của hắn, Kris trông như tinh linh bước ra từ rừng sâu.
Cây trượng bằng gỗ uốn cong, chiếc quần ngắn tiện cho việc di chuyển, mái tóc bạc dài gần chạm đất, tất cả khiến cô nổi bật đến chói mắt.
Cô lườm tôi, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
“Ngươi định mặc cái gì thế kia hả?! Nhiệm vụ lần này là chính sự, không phải đi du lịch! Cái áo sặc sỡ đó là sao? Nếu ngươi kéo ta theo thì ít nhất cũng ăn mặc cho nghiêm túc đi! Ngươi làm ta mất mặt đấy, xấu hổ chết được!”
“Hả? Không, ý tôi là… đây là Bảo Cụ mạnh lắm…”
Kris khẽ rên lên vì xấu hổ.
Tôi nhìn xuống chiếc áo hoa hoè hoa sói của mình rồi liếc sang Kechachakka.
Ừm… có khi trông tôi còn lạc quẻ hơn hắn thật.
Nhưng đâu có quy định nào cấm ăn mặc thế này đâu.
Chắc không sao.
Chúng tôi tiến đến điểm hẹn.
Ngay trước cổng đế đô là một cỗ xe ngựa khổng lồ, mang huy hiệu của đế quốc.
Hoàng đế vẫn chưa đến.
“Cỗ xe này được rèn bằng bạc tinh và thép thần. Kiếm, súng, hay ma pháp đều vô dụng trước nó.”
Franz nói với vẻ nghiêm nghị.
Có vẻ ông sẽ phụ trách trực tiếp việc bảo vệ hoàng đế.
Cả hai vật liệu này đều là nguyên liệu làm vũ khí và giáp cực hiếm.
Bạc tinh kháng ma pháp, còn thép thần thì gần như không thể bị phá hủy bởi đòn vật lý nào.
Bù lại, thép thần nặng khủng khiếp, chỉ có chiến binh cận chiến mới dùng nổi.
Tôi chưa từng nghĩ ai lại đủ dại dột để dùng nó… chế xe ngựa.
Xe được kéo bởi 4 con bạch kim mã, trông hệt như những con mà Eva từng dùng tiễn tôi đi nghỉ phép.
Với những con thú dữ kiêu hãnh này, chắc chẳng quái vật nào dám bén mảng tới gần.
Quả đúng là lớp phòng thủ “bất khả xâm phạm” dành cho hoàng đế.
“Nhưng mà này, nếu núi lửa phun trào ngay dưới chân ta thì vẫn chết đấy nhé,” tôi buột miệng.
Không ai đáp lại.
“Hoặc nếu bị sét đánh thì cũng chết luôn.”
“Đủ rồi!”
Franz quát.
“Trong trường hợp khẩn cấp, bệ hạ có mang theo Nhẫn Kết Giới!”
Quả đúng là hoàng đế, phòng bị chu đáo đến mức hoàn hảo.
Tôi gật đầu, cố tỏ ra nghiêm túc.
“Ra thế. Cho hỏi… bệ hạ mang theo bao nhiêu chiếc nhẫn vậy?”
Không có tiếng trả lời.
“Tôi chỉ nói là… nếu hết dưỡng khí thì người vẫn chết thôi mà.”
Tôi nghe thấy tiếng nghiến răng khe khẽ.
“Cũng chết nếu bị chết đuối nữa.”
“Im ngay! Đây không phải một trong mấy cái kho báu quái gở của cậu! Chúng tôi đã dọn sạch tuyến đường rồi! Bọn cướp cũng bị quét sạch luôn!”
Tôi đâu có định đến mấy kho báu đó thật, nhưng biết đâu được, trong cái thế giới này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Tôi từng thoát khỏi nanh vuốt của một Huyễn Ảnh, nhưng chẳng dám chắc mình sẽ may mắn lần nữa.
Tấm Thảm Bay khẽ đụng nhẹ vào tôi, rồi làm động tác như nhún vai.
Xem ra nó cũng cùng tâm trạng chán nản.
Này, đừng cử động mạnh quá, hết pin bây giờ.
“Và còn cái thứ cậu đang mặc là sao hả?!”
Franz chỉ thẳng tay vào tôi, mặt đỏ bừng.
“Đây không phải chuyến nghỉ dưỡng!”
“Đây là một phần phong cách chiến đấu của tôi mà.”
“Cậu bảo đây là phong cách chiến đấu á?! Là loại chiến đấu nào vậy?!”
Thứ tôi đang mặc là Kỳ Nghỉ Hoàn Hảo, đúng như tên gọi, nó khiến bất kỳ kỳ nghỉ nào cũng trở nên “hoàn hảo”.
Trong số hàng trăm Bảo Cụ phòng thủ, tôi chưa từng thấy cái nào tiện dụng như cái áo này.
Nó gần như chẳng có khả năng bảo vệ gì, nhưng người mặc sẽ luôn cảm thấy thoải mái tuyệt đối, dù đang ở trên trời, dưới biển, trên núi hay giữa đại dương sâu thẳm.
Trừ việc hoa văn hơi chói và không thể mặc gì phủ lên trên, thì nó đúng là cực kỳ tiện.
Với cái này và vài chiếc Nhẫn Kết Giới, tôi chẳng cần gì khác.
Không biết thời đại nào đã sinh ra được thứ “thần kỳ” như vậy.
Nghe đồn nó còn có cả phiên bản dép và kính râm đi kèm, nhưng đáng tiếc tôi chưa tìm được.
Lúc đi nghỉ, tôi từng định mang theo bộ này, nhưng khi đó nó lại hết ma lực.
“…Được rồi,” Franz miễn cưỡng nói, vẻ mặt như vừa chịu thua định mệnh.
“Thợ săn thì vốn chẳng ai trông mong phép tắc gì cả. Các cậu chỉ là phương án dự phòng nếu mọi chuyện tệ nhất xảy ra thôi. Tôi nghĩ chẳng cần nhắc lại đâu nhỉ, nếu Hoàng thượng gặp chuyện, hậu quả sẽ lan xa hơn cả biên giới của Zebrudia đấy.”
“Tôi hiểu rõ mà,” tôi đáp.
“Nhưng nếu tôi là Hoàng đế, chắc chắn tôi sẽ không chọn một người có nhiều kẻ thù như Krai Andrey làm hộ vệ đâu.”
Tôi là kẻ xui tận mạng, lại còn đứng đầu một nhóm khiến vô số tổ chức tội phạm phải khiếp sợ, nói không chừng tôi còn có nhiều kẻ thù hơn cả Hoàng đế.
Và tôi thì chẳng có đội cận vệ nào, dễ bị tóm hơn nhiều.
Dù vậy, công việc này cũng không hẳn là tệ.
Ít ra tôi có Tấm Thảm Bay, món đồ tôi vẫn đang muốn đem ra thử chơi tiếp.
Nghĩ ngược lại, tôi nhận ra rằng tấn công tôi trong chuyến hộ tống này đồng nghĩa với phản quốc.
Bọn Huyễn Ảnh thì có thể không để tâm, nhưng ít nhất điều đó cũng khiến đám tội phạm chùn tay.
Cho dù có kẻ dám động vào, tôi vẫn còn những kỵ sĩ ưu tú nhất của đế quốc và cả nhân vật số hai của Hidden Curse đứng bên cạnh.
Cân nhắc uy danh của vị kỵ sĩ kia, tôi bèn nghĩ ra một lý do nghe có vẻ đỉnh cao.
“Thành thật mà nói, tôi hoàn toàn tin tưởng vào ngài và các kỵ sĩ của mình,” tôi nói với Franz.
“Nếu bọn tôi nhảy vào giúp, chắc chỉ làm vướng chân các ngài thôi. Tôi định sẽ không can dự gì thêm, trừ khi thật sự cần.”
Franz cau mày.
“Tùy cậu,” ông ta đáp bằng giọng kiêu ngạo.
“Bọn tôi sẽ bám sát Hoàng thượng. Ngoài kỵ sĩ, trong đội còn có cả Pháp sư và Tư tế. Các cậu chỉ cần tránh xa tầm mắt Hoàng thượng, nhớ bảo với mấy đồng đội kỳ quặc của cậu như thế luôn.”
Một cách nói cực kỳ thô lỗ, nhưng tôi chẳng biết cãi sao.
Rõ ràng là có gì đó không ổn với Kechachakka thật.
“Được rồi, vậy giao cho ngài đấy.”
“Bọn tôi đã chuẩn bị ngựa,” Franz nói, rồi chỉ về phía 5 con chiến mã đen to lớn.
“Nhóm các cậu sẽ tản ra bảo vệ vòng ngoài. Và nhớ này, tôi bảo các cậu tránh tầm mắt Hoàng thượng, không có nghĩa là được phép lười biếng. Tôi không thích nói mấy lời này, nhưng Hoàng thượng đặt kỳ vọng rất lớn vào các cậu đấy.”
Đó là những con thiết mã, dòng chiến mã hạng nhất.
Có vẻ lần này đế quốc thật sự không tiếc chi phí, đến cả thợ săn hộ tống cũng được phát ngựa tốt như vậy.
Chỉ có điều, loài ngựa này không phải ai cũng cưỡi được, đặc biệt là người yếu tim, và… tôi thì chẳng biết cưỡi ngựa.
Trong lúc tôi còn đang vò đầu nghĩ phải làm gì, Tấm Thảm Bay trườn tới, như thể đang bảo “để tôi lo cho”.
Quả thật là đáng tin cậy.
“Tôi không cần ngựa đâu, tôi có Thảm rồi,” tôi nói với Franz.
“Tùy cậu. Miễn đừng cản trở bọn tôi là được.”
Ông ta nhún vai, kết thúc cuộc nói chuyện.
Vừa quay lại với nhóm, tôi đã thấy lòng trĩu xuống khi nhìn đám đồng đội “độc nhất vô nhị” của mình.
“Hee hee hee. Hee hee hee…”
“Con người yếu đuối kia! Đừng bỏ ta lại giữa đám này! Thưa ngài!”
“Kill. Kill.”
Chỉ có một người trong nhóm trông bình thường, và anh ta đang mỉm cười, vai khẽ rung lên vì bật cười.
“Hừm… nhìn đội hình đa dạng thế này, tôi hiểu vì sao người ta gọi cậu là Thiên Biến Vạn Hoá. Tôi rất hân hạnh được chứng kiến tận mắt năng lực của Thợ săn cấp 8 trẻ tuổi nhất.”
Anh ta cao lớn, tóc bạc chải ngược, phong thái điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại sáng rực.
Không mang trượng, chỉ đeo trên cả hai cổ tay những chiếc vòng khảm đá xanh thẫm.

Khác với thể xác, ma lực không hề suy yếu theo thời gian, nên Pháp sư càng già càng mạnh.
Dù đã có tuổi, Telm Apoclys, biệt danh Chỉ Thuỷ, vẫn xứng đáng với danh hiệu Cấp 7.
Trong hội Pháp sư lừng danh Hidden Curse, người nổi tiếng nhất là Thâm Uyên Hoả Diệt, nhưng Telm vẫn được biết đến với vị trí phó hội trưởng.
Nghe đồn, Telm từng là đối thủ của Thâm Uyên Hoả Diệt, hai người đã đấu tranh để giành ngôi hội trưởng.
Nhưng nhìn dáng vẻ điềm tĩnh trước mặt tôi lúc này, thật khó mà tưởng tượng ra ông từng tranh quyền sinh tử với bà ta.
Nếu là tôi, tôi chắc sẽ chọn Telm, trừ phi phải ra trận, khi ấy tôi sẽ chọn bà già kia.
“Xin lỗi vì đã gọi ngài đến gấp như vậy, nhưng tôi thật sự cần sự giúp đỡ của ngài…”
Tôi nói, cố nịnh một chút.
Telm chỉ giơ tay lên, nhẹ giọng đáp:
“Không sao đâu. Tôi đến đây theo lệnh của Rose. Cậu là người dẫn đội, không cần phải xin lỗi.”
“Hee hee hee.”
“Kill? Kill? Kill?”
Thật lòng mà nói, ai dẫn cũng vậy thôi.
Nhóm này đúng là bài kiểm tra dành cho thằng điên nào dám gánh.
“Đứng thẳng lên đi, thưa ngài!”
Kris quát.
“Ngươi làm ta, thuộc hạ của ngươi, trông thật mất mặt! Có cần ta thay ngươi chỉ huy luôn không?!”
“Thật à? Cô sẽ làm vậy cho tôi hả?”
Mặt Kris đỏ bừng, cô ấy gào lên điều gì đó, nhưng tôi chẳng buồn để tâm mà bắt đầu phổ biến nhiệm vụ.
Khi tôi nhắc đến những con thiết mã, chẳng ai tỏ vẻ ngạc nhiên cả.
Có vẻ chỉ mình tôi là không tự tin khoản cưỡi ngựa.
Nhưng cũng chẳng sao, tôi có Thảm, thứ đáng tin hơn nhiều.
Khi đó, đám người xung quanh bắt đầu đông hơn.
Dù được bảo là đi với “lực lượng tối thiểu”, nhưng hộ tống Hoàng đế đâu phải chuyện đơn giản.
Ngoài đoàn xe, còn có cả những người phụ trách phục vụ và nhóm quý tộc sẽ tháp tùng trong hội nghị sắp tới.
Cuối cùng, Hoàng đế cũng xuất hiện, được cận vệ vây quanh.
Ngài chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi im lặng bước lên cỗ xe kiên cố không gì xuyên thủng nổi.
Riêng đội hộ vệ thân cận của ngài đã có 12 kỵ sĩ, dù, tất nhiên, họ cũng chẳng giúp được gì nếu có núi lửa phun ngay dưới chân.
Kris, chẳng hề sợ hãi trước dáng vẻ hùng hổ của con thiết mã, nhẹ nhàng vuốt cổ nó rồi nhảy lên lưng với vẻ điêu luyện.
“Không tệ đâu, với một loài vật do con người nuôi dưỡng, nó khá ấn tượng đấy, thưa ngài! Thậm chí còn có thể so với ngựa ở quê ta!”
Cô nói, giọng đầy hứng khởi.
“Vậy là cô biết cưỡi ngựa à?”
“Ngươi nghĩ ta ngu chắc?! Thưa ngài! Chẳng có Tinh Linh Quý Tộc nào lại không biết cưỡi cả. Ở quê nhà, ta từng cưỡi những con kỳ lân tuyệt đẹp cơ đấy…”
Vừa cười khúc khích đầy rùng rợn,
Kechachakka vừa nhẹ nhàng leo lên yên. Không cần tôi ra lệnh qua bộ điều khiển, Killigan cũng thuần thục phi ngựa đi.
Con thiết mã chẳng hề nao núng dù một người đàn ông to lớn khoác áo giáp (có lẽ vậy) ngồi trên lưng nó.
Còn Telm thì là cấp 7, nên nếu tôi lo lắng cho ông ta, e rằng đó mới là xúc phạm.
Khi những cỗ xe bắt đầu lăn bánh, tôi hít một hơi sâu rồi nói với tấm Thảm:
“Xem ra đến lúc ta xuất phát rồi.”
Thảm nhẹ nhàng trải phẳng xuống đất.
Tôi hào hứng nhảy lên, và nó lập tức phóng đi như tên bắn.
Cảm giác không trọng lượng thật khó tả.
Cảnh vật hai bên vụt qua mờ nhòe như khi tôi dùng Dạ Thiên Ám Dực.
Nếu không có Kỳ nghỉ Hoàn hảo, chắc tôi đã nghẹt thở vì tốc độ ấy.
Thảm hào hứng nhào một vòng giữa không trung, và lạ thay, tôi vẫn không rơi xuống.
Hóa ra nó được thiết kế để người cưỡi khó mà tuột ra dù trong tình huống nào.
Giá mà nó có thêm vài tính năng an toàn nữa thì tốt.
Có phải quy tắc của các Bảo Cụ bay là phải đe dọa tính mạng người dùng không vậy?
“À, tên nhân loại yếu đuối kia—”
Chưa kịp nghe hết câu, tôi đã vượt qua nhóm mình, rồi cả đoàn xe, để lại sau lưng một tràng la hét inh ỏi.
Cảm giác lao đi trong gió thật tuyệt vời!
Nếu tôi có thể điều khiển được tốc độ ấy, chắc hẳn còn sướng hơn.
Nhưng niềm vui ấy ngắn chẳng tày gang, vì ngay sau đó, tôi đâm thẳng đầu vào cổng thành đế đô.
Chuyến đi của tôi… chưa bắt đầu đã kết thúc bằng một “cái chết” đầu tiên.
“Ngươi đùa ta à?! Thưa ngài!”
Kris gào lên.
“Sao ngươi lại phải leo lên ngựa của ta chứ?! Tự chuốc lấy khổ đấy!”
Màn biểu diễn thảm bay ngoạn mục ấy khiến cả đội phẫn nộ.
Cũng dễ hiểu thôi, vì họ phải kiểm tra xem tôi có còn sống không, khiến đoàn bị trễ 2 tiếng.
Nói thật, tôi thấy mình may mắn khi không khiến họ trễ cả ngày.
Có vẻ hoàng đế thật sự rất muốn giữ tôi trong đoàn hộ tống.
“Đừng có chạm vào chỗ đó! Đừng giẫm lên tóc ta! Tôn trọng đi chứ! Con người các ngươi không nên được phép chạm vào Tinh Linh Quý Tộc! Cách xa ra một chút!”
Kết quả, tôi bị cấm dùng Thảm bay luôn.
Thật là tiếc đứt ruột.
Tôi còn chưa kịp tận hưởng cảm giác bay lượn cơ mà.
Thằng Thảm chết tiệt.
“Đ-đừng có ngã nữa! Có Cấp 8 nào lại ngã khỏi ngựa thế không?! Ngươi có chân để làm gì vậy?! Không thể tin nổi! Ngươi cố tình đúng không?! Giờ không thể để chậm trễ thêm nữa! Đây, cho phép ngươi chạm vào ta một lần duy nhất! Giữ chặt vào! Aaaah!”
Sau hai lần rơi khỏi yên, tôi đã tiêu tốn thêm hai chiếc Nhẫn Kết Giới.
Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục ngồi cùng Kris.
Tôi đã gây đủ rối loạn rồi, chẳng dám làm thêm trò gì nữa.
Thiết mã dư sức chở hai người mảnh khảnh như bọn tôi.
Tôi hơi xấu hổ vì phải để một cô gái cầm cương, nhưng so với việc cưỡi chung với Telm hay Kechachakka, những người xa lạ thì thế này còn đỡ.
Còn cưỡi chung với “chế độ tự động” của Killigan thì khỏi nói, tôi không đủ gan.
Ở phía sau, tấm Thảm bay vẫn tung tăng lượn lờ như chẳng có chuyện gì.
Hầu hết các Tinh Linh Quý Tộc đều có mái tóc dài để dùng làm chất dẫn ma lực.
Kris cũng vậy, tóc cô được chăm sóc kỹ, sờ vào mát lạnh.
Cơ thể Tinh Linh luôn có nhiệt độ thấp hơn con người, nên dù qua lớp áo choàng, tôi vẫn cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ cô.
Nhưng nhờ Kỳ nghỉ Hoàn hảo, tôi vẫn thấy dễ chịu.
Thậm chí bắt đầu buồn ngủ.
“Khi xong vụ này, nhớ nói với Lucia rằng ta hữu ích thế nào nhé! Ta tốt bụng ra sao nhé! Một Tinh Linh bình thường chắc đã giết ngươi từ lâu rồi đấy!”
“Tôi biết. Cô giúp nhiều lắm. Còn tốt hơn cả Thảm nữa.”
“Ngươi cứ xem tôi là đồ ngốc à?!”
Tôi đang khen mà.
À, và mong cô tiện thể sạc giúp tôi mấy cái Nhẫn Kết Giới luôn nhé.
Tôi ôm chặt hơn, ngáp một cái… khiến cô càng tức điên.
—-
Hơn trăm người đang ẩn nấp gần con đường lớn cắt ngang đồng cỏ phía tây đế đô.
Họ núp dưới bóng những hàng cây cao, thân mình phủ đầy lớp ngụy trang rừng rậm.
Nếu chỉ liếc qua, chẳng ai nghĩ có cả một đội quân đang rình sẵn trong đám cỏ.
Đó là một toán lính đánh thuê, và không phải loại bình thường.
Chúng nổi tiếng tàn bạo, chuyên nhận những phi vụ bẩn thỉu cho giới tội phạm ngầm.
Lần này cũng chẳng khác gì.
Tấn công đoàn xe mang ấn triện của Đế quốc Zebrudia, chuyện chẳng hề “đúng đắn” chút nào.
Một phi vụ lớn.
Họ không biết ai thuê mình, chỉ biết người đó trả trước một khoản hậu hĩnh.
Lại là nhiệm vụ đơn giản:
Đường đi và thời điểm của mục tiêu đã được cung cấp.
Việc còn lại chỉ là phục kích.
Bọn mục tiêu được nói là toàn nhân vật quan trọng, hộ tống nghiêm ngặt, nhưng với đám lính đánh thuê ấy, chẳng đáng ngại.
Chúng có thông tin, có chuẩn bị, và ở giữa đồng bằng trống trải này, con mồi chẳng có chỗ nào để chạy.
Ấy thế mà, gã thủ lĩnh trông vẫn chẳng vui.
Hắn cau mày, khuôn mặt lấm lem thứ thảo dược che giấu mùi.
“Giờ hẹn đã qua rồi,” hắn nói với gã phụ tá bên cạnh.
“Có chuyện gì đó không ổn.”
Bọn chúng đều là tay lão luyện.
Dưới cái nắng gay gắt, chúng vẫn có thể nằm lì hàng giờ mà không cựa.
Nhưng duy trì cảnh giác thì chẳng dễ chút nào, đặc biệt khi trinh sát vẫn chưa quay lại.
Tiền đã nhận.
Nếu kế hoạch thay đổi, đáng lẽ phải có tín hiệu báo.
Nhưng không ai thấy gì cả.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm cỏ lay động.
“Chờ thêm 1 tiếng. Không thấy gì thì rút.”
Một tên lính ngáp dài vì mệt.
Một hành động ngu ngốc giữa nhiệm vụ.
Hắn thấy thủ lĩnh nhìn mình chằm chằm, bèn lắp bắp:
“Xin lỗi, đại ca. Buồn ngủ quá.”
“Cố chịu. Một tiếng nữa thôi.”
“Rõ.”
Theo kinh nghiệm của hắn, nếu con mồi đến trễ đến mức này, thì thường chẳng đến nữa.
Gã khách hàng trông có vẻ khôn ngoan, nhưng chuyện bất ngờ vẫn có thể xảy ra.
Có thể mục tiêu đổi kế hoạch.
Dù sao, thông tin hành trình họ nhận được cũng chỉ mới vài tiếng trước.
Khi đang suy nghĩ, hắn bỗng thấy một cái bóng từ xa tiến lại.
Không phải mục tiêu.
Cũng chẳng phải trinh sát.
Vị trí phục kích nằm ngay bên lề đường, nên nếu có kẻ tiến thẳng về phía họ, nhiều khả năng đó là người đưa tin của khách hàng.
Bóng dáng ấy là một người phụ nữ.
Da rám nắng, giày cao cổ sắc nhọn, và bộ đồ nhẹ gọn đặc trưng của nghề đạo tặc.
Thủ lĩnh khẽ giơ tay ra hiệu cho đồng bọn chuẩn bị, rồi rút vũ khí đứng dậy chờ đợi.
Người phụ nữ dừng lại cách bọn lính đánh thuê chừng hơn 10 thước.
Đôi mắt mở to, cô nhìn chằm chằm vào gã chỉ huy.
“Ngươi là người đưa tin à? Cho ta xem tín hiệu,” tên thủ lĩnh gằn giọng.
Hơn trăm lính đánh thuê đang ẩn nấp trong bụi rậm.
Nếu ai đó định tấn công chúng, chẳng đời nào lại chỉ cử một người đến.
Thế nhưng, người phụ nữ tóc và mắt hồng ấy chỉ quay ngoắt lại và hét lớn:
“Siddy! Thuốc ngủ của em yếu quá đấy! Em lại cắt xén chỗ nào hả?! Chính em bảo chị phải nhanh còn gì! Mau lên, Krai với đám của cậu ấy sắp đến rồi đó!”
“Hả?! Ê—!”
Ngay khi tên thủ lĩnh ra hiệu, cả bọn lính đồng loạt bật dậy, như thể cả khu rừng vừa trồi lên khỏi mặt đất.
Nhưng cô gái kỳ lạ kia chẳng hề bối rối.
Cô chậm rãi lấy ra một chiếc mặt nạ, đeo lên.
Tên thủ lĩnh lập tức lùi một bước.
Hắn nhận ra chiếc mặt nạ hình đầu lâu đang mỉm cười, biểu tượng của Grieving Souls, nhóm thợ săn khét tiếng khiến giới tội phạm phải khiếp sợ.
Có một thời, bọn họ đã ngang nhiên gây chiến với mọi tổ chức ngầm mà chúng thấy ngứa mắt.
Một lũ điên thực thụ.
Chỉ 6 người thôi mà từng san bằng hàng chục tổ chức tội phạm.
Và không ai dám mạo hiểm giả danh bọn họ.
“Grieving Souls sao?! Không thể nào… ta tưởng chúng đã ẩn náu rồi chứ,” tên thủ lĩnh run giọng nói.
“Xin lỗi, nhưng tao đang làm bài kiểm tra tốc độ,” người phụ nữ đáp tỉnh bơ.
“Tao chẳng quan tâm chúng mày là ai, và tao cũng không biết mình còn phải dọn bao nhiêu đống rác như này nữa.”
Một tiếng rầm vang lên sau lưng đám lính đánh thuê.
Tiếng thét kinh hoàng đồng loạt nổ ra trong đội quân vốn dạn dày chiến trận.
Một hiệp sĩ khổng lồ, bọc kín trong bộ giáp xám, đứng sừng sững giữa đồng.
Hắn cao gấp mấy lần tên thủ lĩnh lực lưỡng.
Trên vai phải hắn, một cô gái khác cũng tóc hồng ló đầu ra.
“Lizzy!”
Cô hét lên.
“Không có thời gian xử lý xác đâu, đừng giết ai hết! Chúng ta phải đi mà không để lại dấu vết!”
Đám lính đánh thuê chết lặng.
Chuyện này điên rồ thật.
Họ đang bị xem như lũ hề.
Nếu tin đồn đúng, thì Grieving Souls vừa mới chiêu mộ thêm một thành viên mới, nâng tổng số lên 7 người.
Tấn công cả một đội lính đánh thuê hơn trăm mạng chỉ với 7 người?
Nghe như chuyện cười.
Vậy mà… tên thủ lĩnh cảm thấy tim mình lạnh toát.
Không ai trong nhóm thợ săn kia tỏ ra sợ hãi dù chỉ một chút.
Một gã tóc đỏ trèo lên vai trái của hiệp sĩ, hét to:
“Liz! Thằng mạnh nhất để tôi lo! Còn lại cô muốn xử sao thì xử!”
Người được gọi là Liz phớt lờ hắn, mà quay sang hét lại cô gái tóc hồng bên kia:
“Bọn này vẫn chưa ngủ hết! Em nói đã dùng thuốc ngủ rồi cơ mà?! Có chuyện gì thế?! Mau lên, Lucy, ếch!”
Cô gái bên vai phải đáp lại với vẻ hào hứng như đang chơi trò gì đó:
“Lucy, ếch! Nghe rõ! Em sẽ bắt hết bọn họ rồi nuôi thả tự nhiên trong mê cung luôn!”
“Ờ… Lucia, ếch!”
Bên vai trái cũng phụ họa.
Hiệp sĩ khẽ gầm một tiếng.
Không ai trong số họ có vẻ căng thẳng cả.
“Đừng có lúc nào cũng chọn ếch chứ!!”
Một giọng khác vang lên từ phía trên.
“Em đã bảo rồi, mỗi lần vậy là em kiệt sức đấy!!”
Cả toán lính đánh thuê đồng loạt ngẩng đầu.
Và trên bầu trời… trông như một trò đùa của thần, có một diều giấy đang lượn vòng.
—-
Sau nửa ngày hành trình yên bình, chúng tôi đến điểm dừng chân đầu tiên.
Đây không phải chuyến phiêu lưu, nên chẳng ai phải ngủ ngoài trời.
Sự an toàn được đặt lên hàng đầu, thật nhẹ nhõm cho những người làm nhiệm vụ hộ tống như chúng tôi.
Nhờ Kỳ nghỉ Hoàn hảo, ngay cả việc cưỡi ngựa cũng êm như nằm đệm.
Nhưng điều khiến tôi mừng nhất là…
“Tuyệt vời. Không có chuyện gì xảy ra hết,” tôi giơ nắm đấm ăn mừng.
“Ngươi nói cái gì cơ?!”
Kris gào lên.
“Tại ngươi mà cả đoàn khởi hành rối tung rối mù! Thưa ngài! Ngươi phải mua một con ngựa mới ở đây ngay lập tức!”
“Tôi đâu có tiền.”
“Gì cơ?! Cái gì cơ?!”
Cô ấy hét ầm lên, còn tôi thì vẫn thoải mái như chẳng có chuyện gì.
Tất cả nhờ Kỳ nghỉ Hoàn hảo.
Tôi chỉ cần nhớ nạp năng lượng cho nó sau này thôi.
“Ý tôi là không có bọn cướp, quái vật, kho báu, hay Huyễn Ảnh nào xuất hiện cả,” tôi nói, vẫn giữ chặt Kris theo đúng chỉ dẫn.
“Thậm chí chẳng có thiên tai. Chưa từng có chuyến hộ tống nào bình yên thế này.”
“Hử? Đây chỉ là nhiệm vụ hộ tống thôi mà. Tất nhiên là chẳng có gì rồi. Thưa ngài.”
“Ờ thì, với một số người, chắc vậy thật.”
Không có chuyện gì xảy ra chính là điều tốt nhất.
Đúng là một cuộc sống đáng mơ ước.
“Đừng có ra vẻ sâu sắc nữa! Thưa ngài! Biết thân biết phận đi!”
Cô quát khi bắt gặp ánh mắt “ấm áp” của tôi.
Nhà trọ dành cho chúng tôi dĩ nhiên là loại sang trọng chỉ dành cho quý tộc.
Hoàng đế và cận vệ hoàng gia chiếm trọn tầng trên cùng.
Còn những người bảo vệ khác, bao gồm cả tổ đội tôi, được bố trí ở các tầng dưới.
Khi công việc chuẩn bị hoàn tất, Franz bước tới chỗ tôi, mặt cau có.
“Chúng ta đã qua ngày đầu tiên mà không có sự cố nào. Có lẽ đã khiến Cáo sợ rồi.”
“Không, chưa đâu,” tôi đáp.
“Chưa thể thả lỏng được. Biết đâu lại có chuyện xảy ra.”
“Cho đến giờ, rắc rối duy nhất chính là cậu đấy! Đừng có giả vờ nghiêm túc trong cái bộ đồ lố bịch ấy!”
Ngay lúc đó, tấm Thảm vỗ vai hắn như thể đang trêu chọc.
“Đừng có chạm vào ta! Ta chém đấy!!”
Franz gầm lên, còn Thảm thì bay lượn quanh như chẳng hề hấn.
Nếu cứ để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, chắc anh ta không bao giờ hòa hợp được với Thảm đâu.
“Bình tĩnh lại đi. Thưa ngài,” Kris nói.
Cô ngồi gần đó, lưng thẳng, nhẹ nhàng nhấp trà.
“Không cần nổi nóng làm gì. Khi ta ở đây, thành công là điều chắc chắn. Dù có thứ gì vượt ngoài khả năng của kỵ sĩ các ngươi đi nữa, thì cứ giao cho ta! Thưa ngài!”
“Chúng ta còn có cả Kechachakka, và Chỉ Thuỷ nữa,” tôi thêm vào.
Cả Killigan cũng ở đây nữa.
Kechachakka cười khùng khục trong tấm áo choàng đáng ngờ, trong khi Telm vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh đáng ngưỡng mộ giữa đám hỗn loạn này.
“Ngươi phải nêu tên mình trước chứ! Thưa ngài! Đồ nhân loại yếu đuối!”
Kris quát.
Franz hừ lạnh.
“Thôi được. Thiên Biến Vạn Hoá, sao không cho ta biết nhận định của cậu về tình hình? Nghe nói cậu có tiếng là đoán trước được mọi chuyện.”
“Hở?”
Tôi trợn mắt.
Kris, Kechachakka, Telm, tất cả đều nhìn tôi, ánh mắt như chờ đợi.
Tôi thì chẳng có nhận định gì hết.
Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ đoán trúng một lần nào.
À, có khi đúng thật… nhưng toàn vào những thời điểm tệ nhất.
Dù sao thì tôi cũng phải tỏ ra chuyên nghiệp.
Không thể nói “tôi không biết” được.
Nói vài lời nhận xét là điều tối thiểu tôi nên làm.
Tôi ngồi xếp chân, cố tạo dáng “ngầu” hết mức.
Mở đầu bằng một câu đệm để giảm trách nhiệm:
“Khó nói lắm. Tôi đâu có khả năng nhìn thấy tương lai đâu. Nhưng mà… sau từng ấy năm, tôi cũng rút ra được vài điều.”
Tôi liếc nhìn Telm, trong lòng thầm mong người thợ săn cấp cao thứ hai trong nhóm có thể ra tay giúp đỡ nếu mọi chuyện đi xa quá.
Ông ta hơi nhíu mày, nhưng tôi vẫn tiếp tục nói.
“Con người thường dễ bị tấn công nhất khi mất cảnh giác. Ở trong thị trấn thì an toàn thật, nhưng vẫn không nên lơ là.”
“Cái gì?”
Franz cau mày.
“Bọn ta vốn chẳng có ý định thả lỏng. Cậu đang nói là có gì đó sắp tấn công chúng ta sao?”
“Ờm… Rồng chẳng hạn?”
“Cái gì cơ?!”
Ôi không.
Tôi lỡ miệng rồi.
Người ta vẫn nói rồng rất hiếm khi tấn công thị trấn.
Nhưng lần này, hộ tống hoàng đế lại là chuyện khác.
“Cũng có thể là… tinh linh , hay gì đó.”
Mặt Franz đỏ gay, mắt trợn lên.
“Vớ vẩn! Hoàn toàn hoang đường! Đây không phải hoang dã, vẫn là lãnh thổ của đế quốc cơ mà!”
Không cần phải giận đến vậy chứ.
Đây chỉ là “đánh giá tình hình” của tôi thôi mà.
Tôi còn chẳng tin nổi chính mình nữa là.
“Ờ thì, cũng từng có vụ tấn công ngay trong Hoàng cung đấy thôi, mà tinh linh từng phá hoại thị trấn cũng đâu hiếm.”
Tôi cười xoa dịu.
“Khốn kiếp…”
Franz nghiến răng.
“Không cần lo đâu. Nếu có rồng thật, Telm sẽ xử lý.”
Telm chỉ hơi mở to mắt một chút trước lời phân vai vô lý của tôi.
Chắc ông ta đã quá quen với chuyện này rồi, dù sao cũng là cánh tay phải của cái bà điên ấy mà.
Ở thủ đô, hiếm ai điều khiển được ma pháp Thủy giỏi như Telm.
Biệt danh Chỉ Thuỷ của ông ta bắt nguồn từ khả năng dừng được cả sông chảy, tách biển, hay khiến thác nước đứng im.
Phép Thủy thường yếu hơn so với Hỏa hay Lôi, nhưng khi có thể điều khiển đến mức đó thì sức mạnh lại khủng khiếp.
Nước chiếm đến hơn nửa cơ thể sinh vật sống, kể cả rồng hay Huyễn Ảnh.
Có thể nói Telm là người giết chóc cực kỳ hiệu quả, ít nhất theo lời Lucia kể.
Ông ta đưa tay vuốt cằm, ra chiều suy nghĩ, rồi khẽ gật đầu.
“Được thôi. Nếu có rồng thật, ta sẽ là người đối đầu chúng. Nhưng ta chỉ có một câu hỏi: vì sao lại chọn ta? Ở đây còn có Kechachakka, Kris, và cả Killigan nữa.”
Đúng là phong độ của một thợ săn cấp 7, chẳng mảy may sợ hãi dù nghe nói phải đấu với rồng.
Có lẽ đơn giản vì ông ta không tin điều đó sẽ thật sự xảy ra.
Còn lý do tôi chọn Telm thì dễ hiểu thôi:
Trong cả nhóm này, tôi tin ông ấy nhất.
Kechachakka thì sức mạnh vẫn là ẩn số, Killigan thì mờ mịt chẳng ai hiểu được, còn Kris là vệ sĩ riêng của tôi.
Tất nhiên, tôi không dại gì nói toẹt ra trước mặt họ.
Nghe tiếng cười khanh khách quen thuộc, tôi liếc qua Kechachakka rồi quay lại nhìn Telm.
“Không nhận ra à?”
Tôi hỏi.
“Hừm…”
Hình như tôi nói đúng kiểu ông ta thích.
Telm khẽ gật đầu.
“Tốt lắm. Ta vẫn chưa có dịp thể hiện với cậu. Biết đâu lần này cậu sẽ được chứng kiến vẻ huy hoàng của ma pháp ta.”
“Xin lỗi? Sạc Bảo Cụ hả? Ngươi nghĩ ta là cái máy phát ma lực chắc?! Tự làm đi! Thưa ngài!”
Kris Argent là một cô gái tốt, dù cách nói chuyện hơi hỗn.
Sau hơn 3 năm đồng hành, tôi cũng đã quen với tính khí ấy.
Tôi cúi đầu cầu khẩn.
“N-Này! Tránh xa phòng ta ra! Thưa ngài! Ngươi được dạy dỗ kiểu gì vậy?! À, thôi đừng có quỳ mọp thế! Ngươi không thấy xấu hổ à?! Làm thế chỉ khiến cả hai càng thảm hại hơn đó! Thưa ngài!”
Tôi chẳng còn ai để đổ lỗi, nên đành im lặng chịu trận.
Dùng tuyệt chiêu riêng, tôi càng cúi thấp người hơn.
Kris trố mắt nhìn, chắc lại nhớ đến lời Eliza từng nói rằng với những tinh linh quý tộc như cô ấy, hành vi như của tôi đúng là quái đản hết sức.
“Đ-Được rồi! Mau đưa Bảo Cụ đây! Thưa ngài! Khi về ngươi phải kể lại với Lucia là ta giúp ngươi cỡ nào đấy! Hả?! Sao ngươi dùng nhiều Bảo Cụ thế hả?! Ít ra cũng giả vờ hối lỗi đi chứ! Thưa ngài! Cái tật này của ngươi đúng là không chữa nổi, đồ nhân loại yếu đuối…”
Tinh Linh Quý tộc có khả năng cộng hưởng với ma lực rất cao, ma lực của họ thường gấp cả chục lần con người.
Nói thật, họ sinh ra để sạc Bảo Cụ .
Giá mà tôi cũng là một Tinh linh Quý tộc thì hay biết mấy.
Kris tức đến run người nhưng vẫn im lặng sạc đống Nhẫn Kết Giới tôi đưa.
Việc sạc nhiều Bảo Cụ cùng lúc vốn đã khó, nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép cô than vãn.
Có lẽ cũng vì lần trước Sitri từng buông vài lời châm chọc cay độc.
Phòng dành cho đám thợ săn như chúng tôi thì tất nhiên kém một bậc so với tầng dành cho hoàng đế, nhưng ở quán trọ sang trọng như thế này thì “kém” vẫn đồng nghĩa với xa hoa.
Tôi thả mình xuống chiếc ghế trường kỷ mềm đến mức nuốt người, khẽ thở dài.
“Ngồi dậy đi! Thưa ngài! Đừng có than vắn thở dài!”
“Tôi vẫn không tin là hôm nay thật sự chẳng có chuyện gì xảy ra,” tôi nói.
“Có gì lạ đâu. Thưa ngài. Ngưoi định đòi chuyện gì xảy ra à?”
Cũng phải, nhưng tốt nhất vẫn nên cảnh giác.
Tai họa thường tìm đến lúc ta thấy yên bình nhất.
Dù sao, có Telm ở đây thì yên tâm hơn nhiều.
Một người được Hiệp hội đánh giá ngang hàng Ark chắc chắn không phải dạng vừa.
Còn Kechachakka… nhìn vậy thôi, có vẻ không điên như vẻ ngoài.
Tôi mở chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn.
“Đồ nhân loại yếu đuối, cái gì vậy?”
Kris hỏi, cố giấu sự mệt mỏi trong giọng.
“Tôi không rõ, nhưng ai đó để trước cửa phòng tôi. Có tên tôi trên hộp, chắc gửi cho tôi rồi.”
Kris lập tức cảnh giác.
Bên trong là những viên ca cao xếp ngay ngắn cùng một tấm thiệp có hình trái tim nguệch ngoạc.
Không ghi tên người gửi, nhưng chỉ nhìn nét vẽ là tôi biết ngay của Sitri.
Không hiểu bằng cách nào cô ấy còn mò ra đúng nhà trọ và phòng tôi ở.
Kỳ thật.
Mấy viên ca cao trông cao cấp lắm.
Tôi lấy Bảo Cụ ra kiểm tra độc, rồi nếm thử một miếng.
“Trong từ điển của ngươi không có chữ ‘cẩn trọng’ à?!”
Kris quát.
“Hoàn toàn an toàn mà,” tôi đáp tỉnh bơ.
Dù sao thì, nếu ai đó thật sự muốn giết tôi, họ chỉ cần đấm tôi vài cú là xong.
Đấm cho đến khi Nhẫn Kết Giới vỡ hết là được.
Và tôi cũng biết chứ, “cẩn trọng” là đức tính tốt, nên tôi mới bám lấy Kris như keo đây.
Kẹo ca cao ngon tuyệt.
Sitri đúng là hiểu khẩu vị tôi ghê gớm.
Cảm giác mệt mỏi tan biến.
Ô, viên này còn có mật ong, tốt cho sức khỏe lắm.
Kris nhìn tôi bằng ánh mắt bất lực khi tôi cười khoái chí và lún sâu vào ghế.
Ngay lúc đó, cửa phòng khẽ rung lên, kèm theo tiếng người vọng từ bên ngoài.
“Rồng! Có một bầy rồng băng đang kéo tới!”
“Bảo vệ Hoàng đế bệ hạ!”
Vô lý thật.
Đây là trong thị trấn mà.
Rồng đâu có bao giờ bén mảng đến khu dân cư ở Zebrudia.
Khi tôi nói “rồng có thể tới”, tôi chỉ lấy ví dụ thôi.
Với lại, mấy lời tiên đoán của tôi xưa nay toàn sai bét.
Chuyện này không thể nào xảy ra được.
Vận xui của tôi có tệ thật, nhưng không đến mức kiểu này.
Mà tại sao lại có nhiều rồng thế chứ?
Hai lần đụng rồng liên tiếp, rõ ràng là bất thường rồi.
Tôi lơ đãng với tay lấy thêm một viên ca cao, nhưng Kris đã chộp lấy cổ tay tôi.
Trong tay kia, cô ấy đã sẵn cây trượng.
“Đi thôi, thưa ngài!”
“Tôi nghĩ… tôi không cần ở đó đâu.”
“Tỉnh táo lại đi! Ngài! Chẳng phải ngươi là anh trai của Lucia sao?!”
Chết tiệt, đáng lẽ tôi nên ở lại với ngài Killigan mới phải.
Tôi chẳng tự hào gì, nhưng tôi chưa từng thật sự đánh nhau bao giờ.
Dù vậy, tôi tự nhủ không cần lo lắng.
Dù lời nói dối kia có thành sự thật đi nữa, thì Telm sẽ lo hết thôi.
Nhưng nghĩ lại, tôi cũng là thành viên đội hộ vệ, nên chí ít cũng phải giả vờ như đang giúp chứ.
Kris kéo tôi ra khỏi phòng bằng cả cánh tay.
Trước khi rời đi, tôi kịp với lấy mấy chiếc Nhẫn Kết Giới đã nạp năng lượng.
Tôi hít sâu, lấy lại bình tĩnh.
Không chắc mình giúp được gì, nhưng đã có được món Thảm Bay quý giá kia, thì ít nhất tôi cũng nên làm được chút gì đó.
Chạy song song với Kris, tôi lao về hướng phát ra tiếng la hét.
“Con người yếu đuối kia, ngươi từng đánh nhau với rồng băng bao giờ chưa?”
Kris hỏi.
“Tất nhiên là có chứ.”
Cô ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt ngạc nhiên tột độ.
Tôi chỉ nhún vai, nhoẻn miệng cười gượng.
Vận xui của tôi từng đưa tôi chạm mặt đủ loại quái vật rồi.
Dạo gần đây tôi ít ra ngoài, nhưng từng đụng phải hầu hết các sinh vật huyền thoại có tên trong sách.
Lạ là, càng hiếm gặp thì tôi lại càng dễ gặp.
“Hiếm” e là chưa đủ để diễn tả nữa.
Tất nhiên, dù từng chạm mặt nhiều quái thú, tôi chưa bao giờ thật sự chiến đấu với chúng.
Việc của tôi luôn chỉ là… đóng vai kẻ bất cần đời rồi đốt sạch mấy cái Nhẫn Kết Giới.
Vừa chạy, tôi kích hoạt chiếc vòng tay Mirage Form, tạo ra hình ảnh ảo của một con rồng băng.
Cũng coi như tận dụng được Bảo Cụ một cách khôn ngoan đấy chứ?
Rồng vốn đã là loài huyền thoại cực hiếm, mà rồng băng còn hiếm hơn nữa.
Chúng không bao giờ chủ động tấn công khu dân cư.
Tôi biết rõ, vì tôi từng gặp chúng một lần, và nhớ rất kỹ.
Khi thấy hình ảnh con rồng băng màu lam nhạt xuất hiện, Kris mím chặt môi.
Nó to cỡ một con chó lớn, chỉ bằng một nửa con rồng suối nước nóng ở Suls.
Đôi cánh rộng, đuôi dài, chỉ cần nhìn là biết ngay đó là rồng.
“Rồng băng là một chủng rồng cực nhỏ, thường sống theo bầy. Chúng bay rất giỏi, tỏa ra hơi lạnh và có thể phun băng. Dù chỉ một con rồng băng thôi cũng không quá mạnh, nhưng vẫn phải cẩn thận.”
Rồng băng à… lần cuối cùng tôi gặp bọn này là khi nào nhỉ?
Về sức mạnh thì chúng không dẻo dai hay khủng khiếp như các loài rồng lớn khác, nhưng khả năng bay, hơi thở băng giá và lối tấn công theo đàn khiến chúng trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Gặp đúng điều kiện, một bầy rồng băng có thể còn đáng sợ hơn cả một con rồng bình thường.
“Và?”
Kris hỏi, trông hơi ngạc nhiên khi thấy tôi tỏ ra có ích.
“Và… gì cơ?”
Kris dừng lại, dí sát mặt tôi.
“Không có thêm thông tin nào khác à?! Thưa ngài! Ngươi nghĩ ta ngốc chắc?! Mấy điều đó ta biết thừa rồi!”
Có vẻ hôm nay cũng lại là một ngày tôi chẳng giúp được gì cả.
Thật sự thì tôi đâu còn gì để nói thêm.
“Chúng yếu với lửa.”
Tôi nói.
“À, mà nếu nhét một con vào hộp, thì có thể làm… tủ lạnh đấy.”
“Ngươi nói gì đó nghe giống Thiên Biến Vạn Hoá chút coi! Tại sao chúng lại tấn công thị trấn con người?! Chúng đến từ đâu?! Có bao nhiêu con?! Phòng thủ thế nào?! Dù sao thì ngươi cũng là đội trưởng của chúng ta mà, thưa ngài!”
Xin lỗi nhé, nhưng tôi thực sự không biết gì hơn đâu.
Nếu muốn biết lý do rồng tấn công, thì chắc phải đi hỏi… chính bọn rồng rồi.
Và rồi tôi sực nhớ ra món quà của Sitri.
Một cảm giác bất an dâng lên.
Rồng không bao giờ tấn công khu dân cư một cách vô cớ.
Chúng sống ở vùng hoang dã tràn đầy ma lực.
Nếu chúng tấn công con người, hẳn là có nguyên nhân.
Rồng giống như thiên tai, không thể tùy tiện mà xuất hiện.
Dù vận xui của tôi có khủng khiếp đến đâu, tôi cũng không tin chuyện rồng tấn công đúng cái quán trọ tôi đang ở chỉ là trùng hợp.
Sau vụ “rồng suối nước nóng”, tôi đã nghĩ không gì là không thể, nhưng hai lần liên tiếp thế này thì quá vô lý.
Nếu chuyện đó thành “bình thường”, thì có lẽ tuổi thọ của tôi cũng chẳng còn bao lâu.
Vậy nên, chuyện này chắc chắn là do con người gây ra.
Và thủ phạm khả dĩ nhất là…
“À, chuyện đó hả?”
Tôi nói.
“Tôi có vài suy đoán đấy.”
“Thật sao?!”
Kris há hốc miệng, giọng cao hơn bình thường hẳn một quãng.
“Nhưng mà tôi chưa thể nói rõ được.”
Tôi cau mày.
“Khi chỉ có suy đoán, nói ra thì cũng chẳng ích gì.”
Thủ phạm khả năng cao nhất chính là cô bạn thân yêu của tôi, Sitri.
Có thể Liz hoặc Lucia cũng dính dáng.
Dù sao thì việc bắt giữ rồng băng rồi thả vào thị trấn đâu phải chuyện người bình thường làm được.
Phải là người sở hữu lượng ma lực vượt ngoài nhân loại, và trong trường hợp này, cái tên Sitri hợp lý hơn bất kỳ ai.
Tôi chợt nhớ tới hình trái tim trên món quà kia, liệu có phải nó mang ý nghĩa “tặng anh bầy rồng băng nhé”?
Nghĩ đến đó thôi là tôi chỉ muốn về nhà luôn cho xong.
Nghe thì vô lý, nhưng ở đây, lý lẽ thông thường chẳng có trọng lượng gì cả.
Nếu tôi thật sự đã nhờ Sitri gửi rồng băng đến, cô ấy chắc chắn sẽ làm.
Vấn đề là… tôi chưa từng nhờ cô ấy làm chuyện đó.
Tóm lại, tôi gần như chắc Sitri chính là nguồn cơn của vụ này.
Vừa nói “rồng có thể xuất hiện” xong, chúng đã đến thật.
Tôi cũng khá chắc rằng cô ấy đã ở quanh đây từ đầu, nên rất có thể đã nghe lỏm cuộc trò chuyện giữa tôi và Franz.
Như đã thấy ở buổi Đại Hội Bạch Kiếm, con mắt quan sát của cô ấy đôi khi “quá mức cần thiết”.
Tôi phải nhanh lên.
Nếu Hoàng đế bị thương, Sitri sẽ bị bắt ngay.
Nếu còn kịp nói rằng cô ấy không cố ý, có khi cô ấy sẽ tránh được án tử.
Nhưng mà… sau vụ đầu độc kia, chưa chắc đâu.
“Nào, Kris. Mau đi thôi.”
Tôi nói.
“Chúng ta phải bảo vệ Hoàng đế!”
“C-Cái động lực đó ở đâu ra vậy?! Ta biết rồi, khỏi cần ngươi nhắc! Thưa ngài!”
Hoàng đế đang ở tầng cao nhất, tầng ba.
Kris lao đi không chút do dự, không hề đổ mồ hôi.
Còn tôi, thở hồng hộc phía sau, ước gì có cái nhẫn nào giúp mình chạy mà không mệt.
Khi chúng tôi tới cầu thang, chẳng thấy ai cả.
Đáng lẽ phải có lính canh, nhưng chắc họ đã chạy đi hỗ trợ chiến đấu rồi.
Kris bắt đầu run lên, có lẽ là vì hơi lạnh tỏa ra từ bầy rồng băng.
Đó cũng là một trong những lý do khiến bọn chúng thật phiền phức khi phải đối phó.
Còn tôi thì lại chẳng hề thấy lạnh, nhờ món Kỳ Nghỉ Hoàn Hảo, tôi cảm thấy hoàn toàn dễ chịu.
“Kris, cô dẫn đầu đi,” tôi nói khi cả hai đang lao lên cầu thang.
“Tôi sẽ yểm trợ từ phía sau.”
“Ngươi ngu à?!”
“Đây là phong cách chỉ huy của tôi đấy! Đừng lo, Telm sẽ lo phần chính mà!”
Tầng ba hỗn loạn không khác gì bãi chiến trường.
Việc đầu tiên tôi nhận thấy là cửa sổ bị vỡ tan, những mảnh kính dày vương vãi đầy trên tấm thảm.
Hai tầng dưới không thấy rồng, nên tôi đoán bọn chúng đã xông vào từ cửa sổ tầng ba.
Dù kính có dày đến đâu, cũng chẳng thể ngăn nổi một con rồng.
Một hiệp sĩ mà tôi từng thấy trước đó gào vang, chém thẳng vào ba con rồng đang bay lơ lửng.
Thanh kiếm của anh ta rít lên như gió, nhưng chẳng làm trầy được lớp vảy nào.
Không phải anh ta ra đòn chậm, mà là bọn rồng quá nhanh.
Tôi nhìn qua cũng biết tay kiếm ấy có kỹ năng khá cao, nhưng rõ ràng thiếu kinh nghiệm chiến đấu với những sinh vật linh hoạt.
Thực ra điều đó cũng dễ hiểu, vì phần lớn quái vật và Huyễn Ảnh đều là những kẻ to lớn, chậm chạp.
Tôi giải tán hình ảnh ảo khi nãy và lẩm bẩm:
“Nhỏ hơn mình tưởng nhiều.”
Mấy con rồng đang đấu với hiệp sĩ còn nhỏ hơn cả những con tôi từng gặp.
Ảo ảnh tôi tạo ra to bằng một con chó lớn, còn bọn này chỉ cỡ mèo thôi.
Một con né được nhát chém, rồi cơ thể bắt đầu phát sáng nhè nhẹ, dấu hiệu sắp phun hơi băng.
“Cỡ nào chẳng quan trọng! Thưa ngài!”
Kris hét, rồi đặt đầu trượng xuống sàn.
“Lửa, phải không?! Diễm Kích Phi Yến!”
Trong nháy mắt, những tia lửa trước mặt tôi tụ lại, hóa thành hình dáng một con chim rực cháy.
Đó là một phần của phép thuật mà Kris vừa thi triển.
Không cần cô ra lệnh, con chim lửa im lặng lao về phía một con rồng.
Con quái vật băng ngừng lấy hơi và nhanh nhẹn tránh khỏi cú tấn công.
Nó quay đầu về phía chúng tôi, và ngay lúc ấy, toàn thân lam sắc của nó bốc cháy dữ dội.
Con chim lửa đầu tiên bỏ lỡ mục tiêu, nhưng ngay lập tức vòng lại và lao vào từ phía sau.
Loại phép như vậy gọi là phép truy đuổi.
Tôi không rành ma pháp lắm, nhưng tung được một phép như thế trong tích tắc thì chắc chắn không phải pháp sư tầm thường.
“Làm tốt lắm! Tôi biết có thể tin cô mà!”
Tôi reo lên.
“Câm miệng! Đừng có mỉa ta tôi! Thưa ngài!”
Kris quát, rồi niệm tiếp mà không buồn nghỉ lấy hơi.
“Diễm Kích Yến Quần!”

Bầy rồng băng vẫn chưa gục.
Đôi cánh của chúng đã bị cháy xém, nhưng vẫn đủ sức bay.
Hai con còn lại đồng loạt quay về phía chúng tôi, chuẩn bị phản công.
Một loạt tia lửa khác bùng lên, hóa thành những con chim nhỏ hơn, lao thẳng vào bọn rồng như mưa tên.
Khi va chạm, chúng tạo ra một đám hơi nước trắng xóa.
Kris chống người lên cây trượng, hơi thở dốc:
“Ma lực của ta…”
“Hả? Mới thế mà đã hết rồi á?!”
Tôi lỡ miệng bật ra.
Tôi tưởng Tinh Linh Quý Tộc có lượng ma lực dồi dào lắm chứ?
Kris trừng mắt nhìn tôi: “
Là lỗi của ngươi đấy! Thưa ngài! Ta vốn đâu có giỏi phép lửa đâu!”
“Nhưng mà Lucia chắc làm được—”
“Ta đập ngươi bây giờ! Thưa ngài!!”
Kris hét lên, mặt tái mét.
“Giờ thì bảo vệ ta đi! Còn ngươi, mặc giáp đấy! Tránh ra, ta cần khoảng trống để dùng phép diện rộng!”
Người hiệp sĩ lập tức lao sang nép vào tường.
Những con chim lửa giờ đã đông hơn số rồng, nhưng bọn rồng băng vẫn quá dai.
Dù bị đánh trúng liên tiếp, chúng chỉ bị cháy sém nhẹ.
Chúng vẫn nhanh, vẫn linh hoạt, không hề có dấu hiệu rơi xuống.
Giờ nghĩ lại mới thấy, có khi nào… lửa không hẳn là điểm yếu của chúng?
“Chúng bền bỉ khủng khiếp thật. Thưa ngài. Chắc chắn lửa là khắc tinh của chúng chứ?”
“C-Cố lên nào! Cô làm được mà!”
“Im đi! Câm miệng! Thưa ngài! Diễm Nhiệt Sát Phong!”
Một cơn gió đỏ rực bùng lên giữa hành lang.
Bọn rồng chuyển sang màu đỏ, phát ra những tiếng kêu nhỏ rồi rơi phịch xuống đất.
Nhưng chỉ vài giây sau, chúng lại vùng dậy, bay lên như chưa có gì xảy ra.
“Không thể tin nổi! Ta toàn dùng phép khắc chế mà sao chúng vẫn nhanh như vậy chứ?!”
Mồ hôi nhỏ giọt trên trán Kris.
Cô nhìn đám rồng với ánh mắt kiên cường, nhưng đôi tay, đôi chân đã run rẩy, hơi thở đứt quãng.
Cô ấy sắp cạn ma lực rồi, chắc vì trước đó đã dốc hết sức để sạc năng lượng cho mấy món Bảo Cụ của tôi.
Đúng lúc đó, người hiệp sĩ lao ra khỏi chỗ nấp.
Anh ta xuyên qua luồng không khí nóng hừng hực, vung kiếm bổ thẳng xuống con rồng đang chao đảo.
Lưỡi kiếm trắng chém vào thân con quái vật.
Nó không bị chém đôi, nhưng đập mạnh xuống sàn, rít lên một tiếng đau đớn.
Hiệp sĩ ấy không thèm liếc lại một cái.
Hắn nhanh chóng chuyển mục tiêu, và chỉ bằng một động tác liền mạch, thanh kiếm lại vung về phía con rồng khác.
Lưỡi kiếm sượt qua thân một con, còn con kia thì kịp lách sang bên né tránh.
“Cứ tiến lên đi!”
Hắn hét, vung thêm một nhát nữa.
“Chỗ này tôi lo được! Bệ hạ cần—”
“Hiểu rồi. Đi thôi, Kris.”
Thanh kiếm của kỵ sĩ lại rạch mạnh một đường nữa.
Có lẽ tôi không nhìn lầm, lần này, đòn đánh của hắn nặng hơn hẳn.
Mấy con rồng băng đều đã bị thương, nên tôi không nghĩ hắn sẽ thua đâu.
Dù lời tôi chẳng có trọng lượng gì, nhưng xem ra giờ tốt nhất là tôi với Kris nên ưu tiên bảo vệ hoàng đế.
“Hả?! Ngưoi nói thật hả, thưa ngài?!”
Kris trố mắt nhìn tôi.
Tôi chỉ tháo sợi xích quấn quanh thắt lưng, kích hoạt nó rồi ném về phía đám rồng.
Xích Truy Kích đáp xuống đất bằng cả 4 chân, rồi lập tức lao thẳng vào một trong những con thú huyền thoại.
Tôi nhắm mắt, khẽ cầu nguyện.
Làm ơn, đừng có vỡ ra đấy nhé.
“Ổn rồi đó,” tôi nói.
“Giờ đi thôi.”
Nếu không nhanh, chắc chắn sẽ có người chết.
Và lúc ấy, không thể nào coi vụ rồng tấn công này như một trò đùa được nữa.
Tôi phải nói chuyện nghiêm túc với Sitri sau vụ này mới được.
—-
Trong một căn phòng trọ nhỏ, người đàn ông nằm ngửa nhìn lên trần.
Trên môi hắn nở một nụ cười nhạt khi nghe tiếng la hét vang vọng từ tầng trên.
Lời nguyền đã được kích hoạt thành công.
Hắn cẩn thận gói viên ngọc đen tuyền trong một tấm vải ấn chú, rồi cất nó đi.
Viên ngọc ấy là một Bảo Cụ mang tên Phản Long Chứng.
Nó được chế tạo dựa trên viên ngọc từng là vật quý giá nhất của một Long Vương.
Chính vì từng bị đánh cắp mà viên ngọc mang năng lượng oán hận, khiến nó có khả năng lôi kéo những con rồng quanh vùng.
Một khi đã bị thu hút đến, chúng sẽ không dừng lại cho đến khi san phẳng mọi thứ trước mắt.
Cảnh tượng rồng bay khắp trời chắc chắn sẽ khiến đội cận vệ đế quốc hiểu rõ mình bất lực đến mức nào.
Giờ khi bầy rồng đã xuất hiện đúng như kế hoạch, tên Thiên Biến Vạn Hoá kia hẳn đang cuống cuồng lên.
Hắn, cái kẻ mà thiên hạ đồn thổi như một thiên tài hiểm trá hóa ra chẳng giống lời đồn chút nào.
Mỗi hành động của hắn đều thiếu mục đích, luống cuống một cách đáng ngờ.
Chính vì hắn mà chuyến khởi hành của hoàng đế bị trì hoãn.
Đúng là chẳng đáng để cảnh giác.
Nhưng người đàn ông ấy không hề mất cảnh giác.
Kế hoạch tẩm độc vào rượu đã thất bại.
Vụ trứng rồng bị dẹp sang một bên.
Đám lính đánh thuê tốn kém cũng chẳng xuất hiện như dự tính.
Tệ hơn nữa, thuốc độc lại được phát hiện ở chỗ không nên có, và đó vẫn chưa phải chuyện ngoài dự kiến duy nhất.
Dù chuẩn bị kỹ đến đâu, việc bảo vệ một người luôn là công việc khó lường, nhất là khi nhân lực hạn chế.
Không thể bảo vệ hắn khỏi mọi thứ được.
Vậy nên lựa chọn rõ ràng nhất là, nếu thất bại một lần, thì cứ tiếp tục ra tay lần nữa, lần nữa cho đến khi thành công.
Dù trong lòng vẫn còn băn khoăn, hắn cau mày gạt hết mọi suy nghĩ, chỉ giữ lại một điều:
Nhiệm vụ của hắn không phải phán đoán.
Nhiệm vụ của hắn là tuyệt đối trung thành với mệnh lệnh.
—-
Rồng Băng vốn là loài có tập tính bầy đàn, rất hiếm khi thấy chúng đi lẻ.
Grieving Souls từng có một trận sinh tử với cả một bầy lớn, nhưng ngay cả Liz Smart đã quá quen với những sinh vật hung hiểm cũng thấy rùng mình khi nhìn lên bầu trời tràn ngập rồng băng.
Cô đứng nhìn từ tầng hai của một quán trọ.
Đám rồng băng hoàn toàn phớt lờ nhà cửa và dân thường đang chạy tán loạn, mà bay thẳng về phía quán trọ nơi hoàng đế và đoàn tùy tùng đang trú.
Rõ ràng là có gì đó bất thường.
“Siddy, cái quỷ gì thế này! Nhiều rồng đến mức nào vậy hả? Em định cho lão già đó chết luôn à?! Đừng có nói với chị là chuyện này không liên quan đến em nhé!”
Liz gào lên.
“Không phải lỗi của em mà!”
Sitri đáp, giọng hối hận.
“Em chỉ dùng mồi để dẫn có 11 con thôi, và lúc đầu đúng là chỉ có bấy nhiêu. Lizzy, chị cũng thấy mà! Với lại, em đâu có đủ nguyên liệu để triệu hồi chừng này đâu.”
Họ đã phát hiện ra một tổ rồng băng trên dãy núi gần đó và cho chúng uống thuốc mê.
Krai nói rằng chắc chắn sẽ có rồng xuất hiện, mà đã là bạn thân thì phải giúp anh ấy biến chuyện đó thành hiện thực.
Liz liếc sang cô em gái, rồi quay qua Luke đang luyện vung kiếm.
“Vậy là lỗi của Luke hả?”
Cô hỏi.
“Ờ, được thôi! Cứ nói cho tôi biết phải chém bao nhiêu con là được!”
Luke đáp lại, không mảy may do dự.
“Tớ đâu có ý đó… Nhưng mà, mấy con này ở đâu ra vậy? Hay là chúng ta bắt nhầm tổ rồi?”
Liz lại chống tay lên bậu cửa, ngó ra ngoài trời đầy hỗn loạn.
Bên cạnh cô, Lucia nhíu mày nhìn lên.
“Có khi nào chúng đến để trả thù vì chúng ta cướp mất một phần bầy của chúng không?”
“Tưởng đâu mình phá hủy cả tổ rồi mà,”
Sitri nhăn mặt.
“Với lại, chị tưởng rồng băng đâu có tính báo thù mạnh như thế. Mà, chị cũng chẳng dám chắc nữa.”
Trước mắt họ là một bầy rồng băng khổng lồ, và tất cả đều đang bay thẳng đến chỗ của Krai.
Bình thường, trong tình huống này, mấy sinh vật đó sẽ chọn tấn công người như Liz, nhưng chúng lại phớt lờ cô, thật kỳ quặc.
“Chị lo cho Krai quá. Hay mình xử lý bớt vài con đi?”
Liz đề nghị.
Sitri lắc đầu.
“Không cần đâu. Nếu Telm và Killigan đang ở cùng anh ấy, chắc ổn. Với lại, anh trai chúng ta cũng đến giúp rồi mà.”
—-
Chết tiệt, Sitri nghĩ cái gì thế không biết?
Tôi và Kris chạy băng qua hành lang rộng thênh thang.
Trên đường đi, tôi thấy khá nhiều xác rồng, xem ra đám cận vệ hoàng gia cũng làm việc ra trò.
Họ đúng là những tinh anh trong giới, nhưng dù vậy vẫn bị áp đảo về số lượng.
Ở tận cùng hành lang tầng ba, một trận chiến dữ dội đang diễn ra trước cửa phòng hoàng đế.
Hàng loạt kỵ sĩ tạo thành hàng rào bảo vệ, nhưng trước mặt họ là ít nhất 14 con rồng băng.
Kiếm vung, thương đâm, nhưng rồng vẫn né được hết, chúng nhanh một cách khó tin.
Hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể chúng khiến không khí đặc quánh, nặng nề.
Dù các kỵ sĩ dùng khiên chặn được luồng băng khí, họ vẫn kiệt sức dần trong cái lạnh thấu xương ấy.
Tôi dừng lại, khẽ than:
“Có vẻ vận xui của hoàng đế chẳng khá hơn tôi là mấy.”
“Giờ không phải lúc nói thế đâu, thưa ngài!”
Kris quát.
Dù Kỳ nghỉ Hoàn Hảo không giúp chống đòn trực tiếp, nó khiến tôi gần như miễn nhiễm với thay đổi môi trường.
Bị cục băng đập chết thì vẫn chết thôi, nhưng còn không khí lạnh thế này à?
Không xi nhê gì.
Đúng là quyết định sáng suốt nhất đời tôi.
Tôi chẳng ngờ trên đời lại có thêm một “nam châm hút rồng” ngoài bản thân mình.
Nhìn cảnh hoàng đế đang bị bầy rồng băng vây kín, tôi bất giác thấy một chút đồng cảm… và thương cảm.
“Muộn quá rồi đó!”
Một hiệp sĩ gào lên.
“Bọn tôi sẽ lo đám này! Trong phòng vẫn còn nhiều!”
Tiếc là… tôi chẳng thấy mình giúp được gì mấy.
Kris đã kiệt sức.
Còn tôi thì chẳng có ích gì trong mấy vụ giao chiến.
Mấy anh hiệp sĩ kia trông có vẻ ổn, sao họ không cố thêm chút nữa nhỉ?
Thở hổn hển, Kris chỉ cây trượng cong queo của cô ấy ra phía trước.
Rồi một cái bóng đỏ lướt qua bọn tôi như một cơn gió lốc.
“Kill, kill, kill!”
Tôi thậm chí còn chẳng cầm tay điều khiển, vậy mà Killigan Bản Đầu tiên đã lao thẳng vào bọn địch.
Đám rồng băng bắt đầu hoảng loạn khi kẻ xâm nhập bất ngờ vung đại kiếm chém tới.
“Nhìn nó kìa, chẳng cần ra lệnh luôn,” tôi lẩm bẩm.
Đám hiệp sĩ thì giật mình, nhưng tôi thì chẳng hề ngạc nhiên.
Bạn của Sitri mà chém rụng vài con rồng thì có gì lạ đâu.
Với lại, nếu nghĩ rồng băng quá mạnh, chắc Sitri đã chẳng gửi chúng đến đây.
Người bạn ấy mặc giáp nặng như một hiệp sĩ, nhưng đánh nhau thì như dã thú.
Tôi nhìn nó lao xuyên qua hơi thở băng giá rồi tông thẳng vào một con rồng băng.
Ngay cả với lớp nghề Chiến Binh Nặng, chuyện này cũng không phải ai làm được.
Kris và mấy hiệp sĩ đều trợn tròn mắt.
Rồng băng chắc cũng vậy.
Chúng đổi mục tiêu từ cánh cửa sang Killigan.
Từng khối băng đập vào giáp, một lớp băng bám cả dưới chân, nhưng Killigan chẳng chậm đi tí nào.
Giáp thì giáp, chứ lạnh buốt vẫn là lạnh buốt, thế mà bạn của Sitri lại hành xử như chẳng biết đau là gì.
“Đ-Đó, ngươi kiếm ở đâu ra thứ đó vậy?”
Kris hỏi tôi.
“Hả? À… quen biết mà,” tôi đáp.
Trong đầu thì thầm ghi chú:
Lát nữa phải đãi nó một bữa thịt sống thịnh soạn.
Các hiệp sĩ hoàn hồn lại và bắt đầu yểm trợ.
Từng con một, bọn họ tiêu diệt rồng băng một cách cực kỳ thận trọng.
Không bao lâu sau, cả đàn đã bị quét sạch.
Một hiệp sĩ tiến lại gần tôi, người duy nhất không trầy xước gì.
Tôi run nhẹ, sợ anh ta trách móc.
“Chúng đang chui vào từ cửa sổ. Giữ an toàn bên trong phòng,” anh ta nói, giọng kéo căng.
“Chúng tôi sẽ giữ đại sảnh bằng mạng sống.”
“Hả? Nhưng tôi tưởng bọn tôi chỉ đến để hỗ tr—”
“Bây giờ còn lúc để nói vậy à?!”
Kris quát thẳng mặt tôi.
Cô túm lấy tay tôi rồi kéo vào trong.
Phòng của hoàng đế rộng gấp mấy lần phòng dành cho thợ săn như bọn tôi.
Trang trí thanh nhã, đèn chùm sáng rực.
Y như một dinh thự quý tộc… nếu không tính chuyện nó đang bừa bộn như bị dọn cướp.
Hoàng đế ở trong buồng ngủ, được bảo vệ bởi Franz, hơn chục hiệp sĩ và cả một “cánh đồng xác rồng”.
Cửa sổ ra ban công đã vỡ.
Một chiếc giường cỡ đại đang được kéo chắn lại, nhưng cũng chẳng đủ che kín.
“Cuối cùng cũng tới,” Franz gọi khi thấy chúng tôi.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?!”
“Xin lỗi, xin lỗi. Ngoài phòng nhiều quá. Tôi không biết chuyện gì luôn, lần sau chọn cái nhà trọ có kết giới đi.”
Hoàng đế trông ổn, chỉ dính đầy máu xanh.
Sau ông là một cô bé tôi từng gặp:
Tiểu thư từng lừa tôi ở buổi Đại Hội Bạch Kiếm.
Hoàng đế bắt gặp ánh mắt tôi rồi nhăn mặt.
“Ta đã chém được ba con,” ông nói, giơ thanh kiếm nhuộm máu.
“Lâu rồi không vung kiếm, nhưng xem ra ta chưa bị rỉ sét.”
Ba… ba con?
Hoàng đế chém?
Ba con rồng?
Ông ấy mạnh hơn tôi.
Ông ấy là Kẻ Sát Long thật rồi.
Tôi ở đây để làm gì thế không biết?
Các Pháp sư của cận vệ hoàng gia thi nhau xả phép vào rồng băng lọt qua chướng ngại.
Trình độ đúng chuẩn đẳng cấp hoàng gia.
Tôi nhìn thấy một con bị thiêu cháy bởi sấm sét rồi rơi xuống.
Lại một lần nữa, tôi tự hỏi:
Mình đến đây để làm gì nhỉ?
“Khi nào bọn chúng dừng lại đây?!”
Franz gào.
“Cuối cùng cũng chậm lại rồi, vậy là sắp hết hả? Tôi khó mà tin một ổ rồng lại đi tấn công thị trấn thế này!”
“Ờ… biết đâu bị nguyền gì đó?”
“Nguyền cái quái gì mà thành ra thế này?!”
Chuyện này là do Sitri thật, nhưng vụ Rồng Đỏ trước đó thì không phải.
Hai vụ rồng tấn công liên tiếp, không gọi là lời nguyền thì gọi gì?
Biết đâu người bị nguyền là tôi.
Nhưng thôi, cứ đổ cho Cáo.
“Việc này cũng do Cáo làm. Tôi chắc chắn.”
“Chúng dùng cái gì để điều khiển rồng? Ma thuật? Còn Chỉ Thuỷ thì sao?”
Franz hỏi dồn.
“Bình tĩnh. Anh nói bọn chúng chậm lại, vậy chắc cũng sắp hết—”
Đúng lúc tôi đang nói như đúng rồi, có tiếng hét ngoài cửa.
“Chết rồi! Đ-Đội trưởng, một đám đông nữa đang tới!!”
“Gì?!”
Tôi lao ra cửa sổ và thấy một chấm đen đang lan rộng như sương mù.
Nó không tấn công cả thị trấn, mà bay thẳng đến đây.
Một đàn rồng băng hơn 300 con.
Lũ này thì không mạnh, nhưng với số lượng đó, chúng có thể đập sập cả tòa nhà ngay lập tức.
Sitri, lần này thì quá đáng thật rồi.
“C-Cậu nói là sắp hết rồi mà?”
Franz nghẹn giọng.
“Ngươi nói trật lất luôn!”
Kris gào lên.
“Đồ con người yếu đuối xạo ke!”
“Rồi rồi, bình tĩnh nào,” tôi nói.
Tôi làm sao biết tụi rồng khi nào mới dừng lại?!
Lẽ ra tôi nên bảo rằng còn lâu mới hết à?!
Franz không hỏi nữa mà quay sang ra lệnh.
“Chuẩn bị sơ tán Hoàng Thượng! Phải có hầm trú ẩn ở đây!”
“N-Nhưng thưa ngài!”
Một hiệp sĩ hoảng.
“Rồng băng vẫn còn—”
“Đi xuống hầm còn an toàn hơn ở lại đây mà đánh!”
Franz quát.
“Thiên Biến Vạn Hoá, ta nhờ cậu xử lý chuyện này!”
“Tất nhiên,” tôi nói.
Tôi thì chẳng muốn chạm mặt đám rồng chút nào.
Bám theo mọi người còn dễ sống hơn.
Với lại, tôi cũng chả giúp được gì thật.
Ngay cả Killigan cũng không xử nổi đàn rồng to thế này.
Kris thì đã kiệt sức, chẳng làm được bao nhiêu.
Làm sao giờ?
Làm sao giờ?
Lũ rồng băng lao đến như kiến bu vào đồ ngọt.
Chúng gần tới mức tôi thấy rõ từng con một.
Bay chạy bằng Thảm Bay thì chưa chắc thoát.
Nó vốn hay trở chứng.
Lâu lắm rồi tôi mới chịu dùng não.
“Ta đoán cậu lo được chuyện đó?”
Franz nhìn tôi chăm chăm.
“Hả?”
“Chúng ta sẽ đưa Hoàng Thượng xuống hầm. Còn cậu thì… kéo càng nhiều rồng ra xa khỏi đây càng tốt. Rõ chưa?!”
Ờm…
Không phải “Cậu lo nổi không?” mà là “Ta đoán là cậu lo được?”
Nhìn vào cấp độ của tôi thì đúng là ai cũng dễ hiểu lầm như vậy.
Nhưng cái yêu cầu táo tợn đó làm tôi không nhịn được mà bật cười, bất kể thời điểm, hoàn cảnh hay không khí.
Dĩ nhiên là tôi không xử nổi.
Che giấu Hoàng đế cũng không làm được, mà chọi với từng ấy rồng thì càng không có cửa.
“Cười cái gì?”
Franz nhìn tôi nghiêm như đang xử quân lệnh.
Không còn cách nào để chạy, tôi đành phó mặc số phận.
Áo tôi đang mặc khiến tôi ấm áp đến mức… không thấy lo được nữa.
Thoải mái quá cũng là một cái tội.
Tôi nhích một hiệp sĩ sang bên rồi nhìn ra cửa sổ.
Nhiều thật đấy… nhưng không hiểu sao tôi lại nhớ về chuyện lần đầu chạm mặt lũ này.
“Chỉ vậy thôi hả?”
Tôi lầm bầm.
“Ngươi nói cái gì vậy?! Thưa ngài?!”
Kris hét.
Ký ức mơ hồ, nhưng tôi nhớ lần đó hình như còn đông hơn nữa.
Nhưng tôi có một con bài tẩy:
Aspiration Manifest.
Chỉ cần dùng nó, tôi có thể tung một cú quét sạch sẽ.
Tôi quỳ một chân lên bệ cửa sổ, đưa một tay ra ngoài.
Lũ rồng băng lập tức đổi hướng khi thấy “miếng mồi ngon” trước mặt.
Tôi chờ… rồi chờ… kéo chúng lại gần hơn nữa, để hạ được càng nhiều càng tốt trong một lần.
Và rồi tôi nhận ra một chuyện.
Tôi quên mất cách dùng Aspiration Mainfest.
Rồng băng lao tới như những mũi tên băng.
Kris tái mặt, lùi lại, giơ trượng lên niệm chú.
Nhưng đã quá trễ.
Tôi không có đủ Nhẫn Kết Giới để chặn đòn này.
Cái chết mang hình dạng rồng băng đang áp sát ngay trước mắt, vậy mà tôi vẫn… ấm áp dễ chịu.
Ngay khi đầu tôi sắp trống rỗng, một bức tường ánh sáng dựng lên, hất văng toàn bộ lũ rồng.
Như một phép màu.
Mọi người kể cả tôi đều chết lặng.
Cả một loạt hơi thở băng bị chặn sạch.
Kể cả với thuật tạo kết giới, đây là cấp độ cực hiếm, cực mạnh.
“Loại kết giới này… chỉ có những lớp nghề mộ đạo mới dùng được,” ai đó thì thầm.
“K-Không lẽ… Ngươi là Tư Tế?!”
Kris hét.
“Không. Tôi không phải,” tôi đáp.
Bức tường sáng vẫn chắn toàn bộ đòn tấn công.
Giống như Nhẫn Kết Giới, kết giới thường chỉ mạnh hoặc bền, hiếm khi có cả hai.
Và dĩ nhiên, chuyện này không phải tôi làm.
Năng lực của Tư Tế vốn khác hẳn ma thuật, và cũng không thể “trữ” trong Bảo Cụ được.
Người có thể dựng một kết giới vừa mạnh vừa kéo dài thế này chỉ có vài người.
Tôi đảo mắt… và thấy Ansem nhỏ đang đứng trên bệ cửa sổ.
Vẫn mặc bộ giáp quen thuộc, chỉ là… cao đúng 5 phân thước.
Bảo Cụ của Ansem, Pháo Đài Co Giãn có thể thay đổi kích thước.
Nó tự điều chỉnh để phù hợp với bất kỳ người dùng nào, bất kể tuổi, giới hay vóc dáng.
Lý tưởng cho một gã từng biến mình thành người khổng lồ nhờ ma chất và không còn mặc vừa thứ gì.
Có lẽ đó là lý do giáo hội đưa Bảo Cụ này cho cậu ấy.
Lúc Ansem lần đầu cho tôi xem Bảo Cụ này, tôi đã tò mò:
“Nếu thu nhỏ giáp trong lúc đang mặc thì sao?”
Lẽ thường thì sẽ bị nghiền nát mà chết.
Nhưng Bảo Cụ thì vốn… đi ngược mọi lý lẽ.
Kết quả của việc “nghiên cứu”… à không, nghịch dại của chúng tôi cho thấy Pháo Đài Co Giãn có một khả năng ẩn.
Nếu giáp thay đổi kích thước quá mức, người mặc sẽ thu nhỏ hoặc phóng to theo.
Nhờ đó mà Ansem mới có thể xuất hiện bất thình lình tại buổi Đại Hội Bạch Kiếm.
Dù bằng cách gì thì… Ansem đã cứu bọn tôi thật.
Không quay đầu lại, cậu gật đầu, “ừ” với tôi.
Tôi cũng đáp lại.
Rồi bệ cửa sổ sụp xuống và tôi lẳng lặng nhìn cậu rơi thẳng xuống dưới.
Điểm yếu của Pháo Đài Co Giãn là:
Kích thước thay đổi, nhưng cân nặng thì không đổi.
Ôi, Ansem…

Dựng kết giới là đúng, nhưng rồng băng vẫn còn nhiều, nguy hiểm chưa hề qua.
Nhưng nếu Ansem đã đến, thì những Grieving Souls khác chắc cũng tới.
Nghĩ vậy khiến tôi càng thoải mái… cho đến khi một tiếng động vang lên.
“Chuyện gì vậy?!”
Franz hét.
Tôi ngẩng lên.
Lũ rồng băng vốn đang chờ cơ hội tấn công giờ bỗng đứng im lặng như tượng.
Miệng há ra, cánh dang rộng, mắt sáng lên… tất cả đông cứng như bị ngừng thời gian.
Không ai dám thở mạnh.
Rồi chúng rơi xuống.
Nhưng không chạm đất.
Chúng bị một màng nước khổng lồ hứng lại.
“Ai đó đang dùng đại thuật tấn công phạm vi lớn!”
Kris run rẩy nói.
Ừm.
Không phải kiểu của Lucia.
Phạm vi càng lớn, phép tấn công càng khó.
Sức mạnh đủ giết rồng băng với tầm rộng này… chỉ một người của tôi làm được.
“Tôi đang nhìn cái gì vậy…?”
Franz thì thào, sắc mặt tái đi.
“Đây… đây là Chỉ Thuỷ sao?”
Đúng.
Đây chính là tác phẩm của pháp sư cấp 7, Telm Apoclys, biệt danh Chỉ Thuỷ.
Tôi tự vỗ vai mình vì đã lôi Telm vào “mì sợi” từ đầu.
Ông ấy đã kéo chúng tôi từ miệng tử thần.
“Mất tiêu lâu vậy chứ…”
Tôi thở phào.
“Không hiểu bị kẹt gì.”
“Cậu… bố trí sẵn ông ta?”
Franz hỏi.
“Cậu chuẩn bị từ trước? Cậu lường trước được việc này?”
Tôi cũng muốn ra vẻ ngầu và bảo:
“Tất cả là trong dự tính của tôi.”
Nhưng… tiếc là tôi chẳng tính được gì hết.
“Không, không hẳn,” tôi đáp.
“Tôi chỉ tin Telm. Không, tôi tin tất cả mọi người.”
Xém nữa thì chết.
Tôi đã nghĩ đây là lần cuối cùng của mình.
Nhưng nói câu đó nghe cũng ngầu phết, đúng không?
“Ngươi thôi cái kiểu đó được không?!”
Kris khóc muốn nấc.
“Nói sớm chút đi! Thưa ngài!”
“À… ha ha ha…”
Màng nước bắt đầu chuyển động, gom lại thành một quả cầu bao trọn tất cả rồng.
Quả cầu từ từ co lại.
Lũ rồng quằn quại, gào thét, nhưng áp lực cứ tăng dần.
Máu xanh hòa vào nước trong suốt.
Tôi nghe rõ tiếng thịt bị ép nát, xương bị nghiền vụn.
Một chiêu quá kinh dị đối với người mang danh hiệu Chỉ Thuỷ.
“C-Cái quái gì vậy?!”
Một hiệp sĩ đang quan sát bầy rồng hét lên.
“Hử?!”
Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ.
Tận dưới kia, trên con phố đã bị sơ tán khi bầy rồng xuất hiện, là Telm và Kechachakka.
Đối diện họ là một kẻ đeo mặt nạ hồ ly hệt như tên mà chúng tôi từng thấy trong buổi Đại Hội.
“Là Cáo! Chúng ta phải xuống giúp họ!”
Kris thét lên, đã nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ.
Tôi tóm lấy cô ấy trước khi cô kịp nhảy ra ngoài.
“Bình tĩnh lại, Kris!”
“Maaugh?! Ngươi làm cái gì vậy?!”
“Nghĩ lại đi! Tôi cũng muốn xuống giúp, nhưng chúng ta còn người phải bảo vệ!”
Đúng là tiếc thật.
Không đùa, tôi thật sự muốn lao xuống đánh nhau.
Nhưng nếu Telm đang ở đó, họ sẽ ổn.
Kẻ đeo mặt nạ hồ ly vung tay, một thanh phát thảo đao lớn hiện ra trong tay hắn.
Nhưng Telm thì chẳng hề hoảng hốt.
Ông ta đưa tay theo những đường chuyển động rộng và dứt khoát, đúng chất một Pháp Sư cấp 7.
Như thể chính thế giới đang đứng về phía ông.
Khối cầu nước chứa đầy xác rồng bị nghiền nát bắt đầu cử động như một sinh vật sống rồi lao về phía kẻ đeo mặt nạ.
Hắn né được dòng nước, nhưng nó bám theo hắn như muốn nuốt trọn.
Mặt đất rung chuyển, nhà cửa bị nghiền nát như giấy.
Telm đúng thật cùng một đẳng cấp với Thâm Uyên Hoả Diệt
Nhưng có chuyện khác khiến tôi bận tâm, kẻ đeo mặt nạ hồ ly này không phải Huyễn Ảnh.
Cảm giác hiện diện của hắn hoàn toàn khác với thứ tôi đã thấy lần trước.
“Là hàng giả?”
Tôi lẩm bẩm, khiến các hiệp sĩ nhìn tôi khó hiểu.
Khả năng cảm nhận khí tức của tôi chỉ ngang dân thường, nghĩa là gần như bằng không.
Nhưng Huyễn Ảnh lần trước mạnh đến mức tôi còn cảm nhận được.
Thế thì chuyện này là sao?
Hay chỉ do tôi tưởng tượng?
Dù sao thì tôi cũng đang nhìn hắn từ rất xa.
Tiếng rung chuyển dần tắt, rồi im bặt.
Kẻ đeo mặt nạ biến mất không một dấu vết.
Pháp Sư vừa khiến cả khu phố biến dạng ấy quay sang tôi và nhún vai.
Tôi xuống dưới, tập hợp lại với hai Pháp Sư.
“Cậu có nhắc đến khả năng bầy rồng xuất hiện,” Telm nói, “nhưng thật sự mà nói, mấy cấp 8 đúng là biết sai việc cho người khác.”
Kechachakka phá lên cười.
Dù gọi tôi là “sai việc”, Telm trông cứ như chưa dùng đến một giọt sức lực nào.
Người dưới cấp 7 mà dùng một đại thuật như vậy chắc chắn đã gục tại chỗ.
Còn ông ta thì còn chẳng thở gấp, bước đi nhẹ như không, thật khó tin là ông nhiều tuổi hơn tôi gấp mấy lần.
“Làm tốt lắm, Chỉ Thuỷ,” Franz nói.
“Đã tiêu diệt được Cáo chưa?”
“Tôi chỉ làm tròn bổn phận của mình thôi,” Telm nhún vai.
“Còn về Cáo… tôi có cảm giác mình đánh trúng cái gì đó, nhưng chẳng thấy xác. Quả đúng là khó lường như cái tên của chúng.”
Ngầu cực.
Thật sự rất ngầu.
Bất kỳ ai có não đều sẽ giao nhóm cho ông ta lãnh đạo.
Nhưng nếu đến vậy mà còn không giết được chúng, thì đối thủ lần này đúng là thảm họa.
Có khi lại phải bò lết xin tha giống lần trước.
Thú vị thật.
“Có ai thiệt mạng không?”
Telm hỏi.
“Không. Có vài người bị thương nặng, nhưng không ai chết.”
Franz liếc tôi.
“Nếu Thiên Biến Vạn Hoá dựng cái kết giới đó sớm hơn thì có lẽ đã chẳng có ai bị thương.”
Ông ta thật sự nghĩ tôi tạo ra bức tường ánh sáng đó sao?
“Cái đó, ừm…”
Tôi nói.
“Thôi, không có gì.”
“Không có gì cái gì?! Đừng nói nửa câu!”
“Không, chỉ là… tôi không nghĩ đội cận vệ hoàng gia lại thua rồng.”
“C-Cái gì cơ?!”
Xin lỗi.
Thành thật xin lỗi.
Dù rất áy náy, tôi không thể nói rằng cả nhóm của tôi đang lén theo sau.
Quy định giới hạn số người mà.
Tôi rõ ràng đang phá luật.
“Vậy câu ‘hàng giả’ lúc nãy là sao, thưa Ngài?”
Kris chen vào.
“Cái gì cơ?”
Franz hỏi.
“Khi nhìn kẻ đeo mặt nạ, Ngươi bảo đó là hàng giả! Ngươi nói vậy đó!”
“Tôi có nói thế à?”
Tôi hỏi.
Telm, Kechachakka, Franz, cả Hoàng Đế đều nhìn tôi như thể tôi có bí mật gì ghê gớm.
Kris không hề nhầm, nhưng tôi chỉ buột miệng do ảo giác thôi.
Tôi thừa nhận mình nhìn kém kinh khủng.
Kris túm áo tôi, lắc mạnh.
“Đừng. Giở. Trò. Với tụi này nữa! Tai ta rất thính đấy!”
Nhưng chuyện là thế, tôi thật sự tưởng tượng.
Telm nhìn quanh nhóm.
“Thôi, bỏ qua đi. Nhiệm vụ của chúng ta giờ là bảo vệ Hoàng Đế. Bầy rồng rõ ràng bị điều khiển, chúng lao thẳng đến đây. Chúng ta thật may khi chưa ai chết, nhưng nếu kéo dài, chắc chắn sẽ có thương vong. Dù Thiên Biến Vạn Hoá có giỏi đến đâu cũng không thể che chắn mọi hướng.”
“Chúng ta cũng không thể bỏ lỡ hội nghị,” Franz nói và nhìn Hoàng Đế.
“Thần cũng đồng ý với Chỉ Thuỷ. Chưa kể tên tội phạm đã bỏ trốn. Để bảo vệ Bệ Hạ, chúng ta cần thay đổi kế hoạch.”
“K-Khoan đã!”
Tôi chen vào.
Hoàng Đế nhìn tôi kinh ngạc.
Franz và Telm cũng quay sang.
Đề xuất của Telm thì hoàn toàn hợp lý, còn lời Franz nói lại càng đúng trong vị trí của anh ta.
Nhưng tôi biết thứ mà họ không biết, Sitri đứng sau vụ này.
Tôi còn đoán được cách cô ấy mang rồng đến, đúng bằng loại thuốc dẫn dụ quái mà cô từng dùng trong kỳ nghỉ.
Bỏ qua chuyện kẻ đeo mặt nạ, nếu Hoàng Đế không tới hội nghị, Sitri sẽ bị xem là khủng bố.
Cô ấy đó tốt lắm.
Lần này hơi quá đà thôi.
Bình thường cô chẳng bao giờ làm ra chuyện như thế.
Tôi tin nếu tôi nói chuyện với cô ấy, cô sẽ không tái phạm.
Tôi ôm bụng, đau thật.
“Chúng ta nên tiếp tục,” tôi nói bằng chất giọng đầy ‘giang hồ cứng’.
“Rút lui lúc này là thừa nhận thất bại. Bầy rồng vừa rồi chỉ là ‘khởi động’ thôi. Như các anh thấy, chẳng ai chết cả, và lực lượng của ta thì vẫn dư sức.”
“Cậu nghiêm túc đấy chứ?”
Franz hỏi.
“Để nhắc lại cho cậi: Cáo có khả năng điều khiển rồng.”
“Ừm, nếu suy đoán của tôi đúng, sẽ không còn con rồng nào nữa. Một con cũng không.”
Tôi cố nói to để Sitri ở đâu đó nghe được.
Mắt Franz trợn trắng.
“Cái gì?!”
“Còn bọn Cáo… tôi có cách đối phó. Lần tới chúng ló đầu ra sẽ là lần cuối.”
Tôi sẽ dùng tuyệt kỹ “quỳ gối van xin” đã được mình rèn luyện suốt nhiều năm.
Lần này còn có Telm hỗ trợ.
Với ánh mắt đầy ẩn ý, tôi nhìn sang ông ta bằng nụ cười ngầu và bất khuất.
Ông đáp lại bằng ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
—-
Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?
Người đàn ông áo đen đứng một mình trong căn phòng, bóng tối che nửa khuôn mặt.
Hắn đang nghiền ngẫm lại cuộc tấn công vừa xảy ra.
Bầy rồng được triệu hồi đã bị Chỉ Thuỷ quét sạch chỉ trong chốc lát, nhưng chuyện đó hắn đã dự liệu trước.
Bảo Cụ đó không thể chỉ định chính xác loài rồng sẽ xuất hiện, nên kết quả luôn dao động trong một phạm vi rất rộng.
Nếu đối phương có trong tay một nhóm gồm cả cấp 7 lẫn cấp 8, họ có thể đối đầu với bất kỳ loài rồng nào, chứ chẳng riêng gì bọn rồng băng.
Vậy nên chuyện này… cũng nằm trong kế hoạch cả.
Hắn chỉ hơi bất ngờ vì gặp một loài rồng hiếm như vậy, lại còn xuất hiện theo đàn.
Hắn cũng không nghĩ đám hiệp sĩ lại không mất một mạng nào.
Nhưng thế cũng tốt.
Thực tế, hắn còn thấy vui vì được chứng kiến đôi chút sức mạnh bí ẩn của Thiên Biến Vạn Hoá.
Nhưng điều hắn không thể ngờ là chuyện xảy ra sau đó.
Không thể tin nổi Thiên Biến Vạn Hoá lại đề nghị tiếp tục hành trình.
Hoàn toàn vô lý.
Nếu đang hộ tống hoàng đế một cường quốc, ai mà không lập tức hủy chuyến sau vụ rồng tấn công như thế?
Franz và Chỉ Thuỷ đều cho rằng nên quay lại, và hắn hoàn toàn đồng ý với họ.
Thật khó tưởng tượng một kẻ đã đạt đến cấp 8 lại không hiểu được lý lẽ đơn giản ấy.
Vậy mà Thi Biến Vạn Hoá lại công khai phản đối.
Hắn ta chẳng lung lay chút nào sau một cuộc tấn công của rồng.
Đó là do quá tự tin?
Hay… do điều gì khác?
Hắn nhớ lại khoảnh khắc Thiên Biến Vạn Hoá chặn bầy rồng.
Chỉ trong thoáng chốc, một cử chỉ nhỏ mà không ai khác để ý.
Sau khi nhìn đàn rồng, đỡ đòn của chúng, Thiên Biến Vạn Hoá đã… gật đầu “ừ” về phía hắn từ đằng xa.
Như thể đang khen hắn:
“Làm tốt lắm.”
Nhìn thấu toàn bộ mưu kế giữa lúc đang đánh nhau thì đúng là đáng nể thật, nhưng cử chỉ đó… không tài nào giải thích được.
Lại còn quả quyết rằng không cần thay đổi kế hoạch.
Nếu có gì, thì điều đó… lại càng có lợi cho hắn.
Trong kinh thành đế quốc, hoàng đế bất khả xâm phạm.
Dù có lọt được vào lâu đài, bản thân Rodrick cũng là một kiếm sĩ đáng gờm.
Nhưng một khi ông ta ở ngoài, khi vòng bảo vệ mỏng đi… chuyện sẽ khác.
Với năng lực bất thường có thể dụ rồng của mình, giết hoàng đế là điều hoàn toàn khả thi.
Không việc gì phải nôn nóng.
Hắn chỉ cần từ từ bào mòn lực lượng của Zebrudia.
Nhưng điều khiến hắn bất an chính là… mọi thứ lại thuận lợi một cách kỳ lạ.
Như thể có ai đó đang bảo hắn:
Đi thẳng đến cổ hoàng đế đi.
Rốt cuộc ngươi đang tính cái gì, Thiên Biến Vạn Hoá?
Hắn từng trải qua đủ loại nhiệm vụ khó khăn.
Có lúc thất bại, có lúc suýt chết trong gang tấc.
Nhưng chưa lần nào hắn thấy nao núng như bây giờ.
Thiên Biến Vạn Hoá nói rằng sẽ không còn rồng xuất hiện nữa.
Nhưng hắn ta sai rồi.
Đúng là để kích hoạt Phản Long Chứng thì cần lượng ma lực khổng lồ, và hắn không biết mình chịu được bao nhiêu lần liên tiếp.
Nhưng như thế không có nghĩa là hắn phải dừng lại.
Hắn ôm đầu, tự thì thầm như đang dỗ dành chính mình:
Chỉ cần làm như mọi lần.
Chỉ cần tập trung vào mục tiêu và hoàn thành nhiệm vụ của mình.
—-
“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy hả?! Thưa Ngài!”
Kris hét lên.
“Chúng ta cùng một tổ chức kia mà! Chẳng lẽ không thể nói với nhau lấy nửa lời?!”
“Nào nào, bình tĩnh.”
Tôi nói.
“Chưa hết đâu!”
Cô gầm gừ.
“Tại sao ngươi lại leo lên ngựa của ta nữa vậy?! Xuống! Mau xuống! Thưa Ngài!”
“Nào nào.”
Sáng hôm sau vụ rồng tấn công, chúng tôi rời thị trấn.
Tôi ngồi chung ngựa với Kris, bám lấy lưng cô ấy.
Nhóm chúng tôi được giao nhiệm vụ đi chốt hậu.
Cả đoàn xe đang cảnh giác tối đa nên đi chậm hơn hẳn hôm qua.
Thời tiết đẹp đến khó tin, khiến người ta quên mất rằng tối qua từng bị rồng truy sát.
Ngay cả bọn ngựa cũng nhịp chân khoan thai, hăng hái lạ thường.
Còn tôi thì… thoải mái cực kỳ.
Sitri, mọi chuyện ổn cả mà.
Nghĩ đến cô ấy làm tôi nhớ đến chuyện Tino từng kể về quạ trắng.
Có khi nó nói đúng.
Lần tới gặp Sitri, tôi phải chỉnh đốn lại cô mới được.
Hôm nay tôi cho Telm đi đầu đoàn.
Tôi biết ông ta mạnh, nhưng màn thi triển ma thuật hôm qua đã vượt xa mọi tưởng tượng của tôi.
Có khi ông còn mạnh hơn cả Lucia.
Với Telm ở đó, nhiệm vụ này chẳng còn gì phải lo.
Tôi nhất định phải cảm ơn Thâm Uyên Hoả Diệt vì đã gửi ông ta cho chúng tôi.
“Với lại, ngươi nói sai bét về bọn rồng băng! Thưa Ngài!”
Kris vẫn tiếp tục càm ràm.
“Yếu điểm của chúng đâu phải lửa! Ngưoi đùa hả?!”
“Nào nào.”
“Động lực đâu rồi?! Sao ngươi không nghiêm túc như lúc dựng cái kết giới kia?! Nếu ngưoi chịu nghiêm túc thì—”
Ờ, rồi sao nữa.
Tôi ngáp một cái thật dài, tiếng Kris cằn nhằn vang lên như nhạc nền.
Hôm qua đúng là một ngày hỗn loạn, nhưng tôi không để tâm.
Đi hộ tống mà có dàn đồng đội mạnh thế này thì công việc dễ vô cùng.
Tôi thấy cũng hơi ngại khi nhận tấm Thảm Bay dù chẳng làm gì cho cam.
Giống hôm qua, Thảm Bay đang thong thả lơ lửng phía sau.
Không ai cưỡi thì nó hiền lắm.
Tôi ôm hông Kris, quay đầu lại, và chết trân.
Tấm thảm của tôi.
Không thấy đâu hết.
Tôi đảo mắt một vòng, vẫn không có.
“K-Kris!”
Tôi túm eo cô ấy.
“Dừng! Dừng ngựa lại!”
“Sao? Có chuyện gì?!”
Chúng tôi dừng lại.
Tôi loạng choạng trèo xuống và nheo mắt nhìn.
Không có.
Không ở đâu cả.
Tấm Thảm Bay quý giá của tôi biến mất rồi!
Còn chưa kịp cưỡi đàng hoàng một chuyến!
Dù nó là Bảo Cụ hơi khó bảo, nhưng không đời nào tự dưng biến mất.
Đoàn xe vẫn tiếp tục di chuyển, bỏ lại chúng tôi phía sau.
Có vẻ họ không nhận ra chúng tôi đã dừng.
Tôi vốn chẳng có hỏa lực gì để hỗ trợ, còn người mạnh nhất, Telm thì đang đi cùng đoàn xe, nên tôi nghĩ rời vị trí một chút chắc không sao.
Không do dự thêm giây nào, tôi quyết định:
“Kris, quay lại.”
“Ta nghe nhầm không vậy?! Còn nhiệm vụ thì sao?! Thưa Ngài?!”
Đi tìm thảm chứ sao nữa!
Thảm của tôi!
Chắc nó chỉ bị rớt đâu đó thôi.
Chúng ta sẽ tìm ra.
Đừng lo, tôi chắc chắn không lâu đâu.
Đoàn xe đang đi chậm mà, tìm xong sẽ đuổi kịp.
Nếu mất tấm Thảm Bay, thì coi như tôi nhận nhiệm vụ này chẳng được gì cả!
—-
“Hừm. Không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà thế này cũng tính là rèn luyện đấy chứ,” Luke Sykol nói.
Nụ cười khoái chí hiện rõ trên gương mặt kiếm sĩ tóc đỏ.
Anh tuốt thanh kiếm bên hông ra với một động tác tự nhiên như hơi thở.
“Đây mới đúng tinh thần phiêu lưu.”
“Vui quá ha, Luke?”
Liz hỏi.
Thanh kiếm của Luke là một thanh đoản kiếm cân bằng tốt.
Dài tầm 1 thước, bản rộng, trọng lượng nhẹ.
Nhưng điểm đặc biệt nhất của nó lại là… toàn bộ đều làm bằng gỗ.
Đương nhiên, nó chẳng có lưỡi bén gì hết.
Dù vậy, Luke vẫn tự hào giơ mũi kiếm lên trời xanh không một gợn mây.
Mũi kiếm hướng thẳng vào một cái bóng nhỏ trên cao, một con rồng lục, loại rồng phổ biến được đặt tên theo lớp vảy xanh biếc của chúng.
Nhưng dù có là loại phổ thông đi nữa, rồng vẫn là rồng.
Người dưới cấp 6 mà dám chạm vào thì đúng là muốn chết.
Con rồng chẳng buồn để ý tới đám người bên dưới, cứ bay theo một hướng như thể có thứ gì đó đang thúc ép nó.
Lucia nhìn nó với vẻ khó chịu, thở dài.
“Từ nãy giờ thấy nhiều rồng thế này… có thể là có thứ gì đó đứng sau.”
“Nếu không nhầm, rồng lục đâu có sống ở khu vực này,” Sitri nói thêm.
“Có lẽ chúng bay từ nơi xa đến thôi.”
Ngoại trừ một vài chủng đặc biệt, phần lớn rồng đều là bậc thầy trên bầu trời, một trong những lý do khiến chúng đứng trên tất cả sinh vật khác.
Có con thậm chí còn vượt tốc độ âm thanh, con người thì khỏi mơ mà đuổi kịp.
Ngồi trên vai anh trai, đung đưa chân, Liz nhún vai.
Cô vốn thích đổ máu, nhưng đến cô giờ cũng bắt đầu… mệt.
“Tính ra đây là con thứ mấy rồi?”
Cô hỏi.
“Khu này đáng lẽ không có nhiều rồng vậy chứ? Thứ gì kéo chúng tới vậy?”
“Ai mà biết,” Sitri đáp.
“Mồi dụ quái thì chẳng ăn thua gì với rồng cả. Ngoài một loại Bảo Cụ nào đó thì em chẳng nghĩ ra thứ gì có thể hút rồng đến mức này.”
Cả nhóm vừa thấy một con rồng, nhưng chẳng ai tỏ ra căng thẳng.
Giống hôm qua, họ đang dọn đường cho đoàn xe đi trước.
Vài tiếng đồng hồ mà đã gặp 5 con rồng.
“Hồ ly chăng?”
Liz lẩm bẩm.
Sitri bỏ qua không đáp, quay sang Luke.
“Krai bảo sẽ không còn rồng nữa, nên anh hiểu rồi đó.”
Luke gật đầu.
“HÃY NẾM MÙI KIẾM CỦA TA! Trường phái Luke, kỹ pháp phóng kiếm Loé Chớp!”
Con rồng tăng tốc, như thách thức anh.
Luke ném thanh kiếm đi.
Liz buông một câu nhận xét về việc một kiếm sĩ đi ném… kiếm.
Nhưng sự thật là thanh kiếm ấy bay thẳng tắp như sao băng.
Nó sắp bắt kịp con rồng thì… cháy rụi ngay trước khi chạm vào.
“Chết tiệt! Lại cháy!”
Luke quỵ xuống.
“Mình còn thiếu cái gì chứ?! Lucia, cho tôi kiếm nữa!”
“Hừm. Chắc thiếu động lực quá?”
Liz nói.
Ansem gật đầu tán thành.
“Đừng nói linh tinh,” Lucia mắng một câu, rồi trên tay cô xuất hiện một luồng gió xoáy nhỏ lẫn những tinh thể băng lấp lánh.
“Bão Băng!”
Trong chớp mắt, lốc xoáy hóa thành cột bão cuốn thẳng lên trời.
Phép tự nhiên thì đa phần là diện rộng, và Lucia lại chuyên sâu hệ băng.
Bão băng lan nhanh hơn tốc độ bay của rồng, tiện tay san phẳng nửa khu rừng.
Một lúc sau, một cú “rầm” khổng lồ vang lên.
Con rồng rơi xuống đất, thân thể bị cắt nát vì bão.
“Hôm nay khỏi phải vặn lưng rồi ha,” Liz nói, thản nhiên.
“Xem ra thứ đang kéo rồng đến đây không triệu hồi được những con mạnh,” Sitri nhận xét.
“Còn nguyên liệu thì sao?”
Lucia hỏi.
“Thôi bỏ. Tiếc thật nhưng mang không nổi.”
“Tôi vẫn thấy vui, nhưng mà có nhiều quá cũng khó cảm ơn nổi… kể cả là rồng đi nữa,” Luke nói.
“Tôi lại mất một thanh kiếm rồi. Giá mà tụi nó đến một lượt, chứ đừng nhỏ giọt vậy.”
Ansem gật nhẹ.
Sitri nhìn xác rồng đầy tiếc rẻ.
Từng bộ phận của rồng đều là tài liệu quý, nhưng họ chẳng cách nào mang hết được.
“Siddy,” Liz gọi từ vai Ansem, “phía trước có một bầy quái vật khổng lồ đang ùa tới. Làm sao giờ?”
“Hả? Bầy à? Rồng chứ?”
Liz nheo mắt quan sát.
Trước mắt cô, vô số quái thú và chủng hình người đang chạy như gặp tận thế.
“Ừm… hình như em thấy vài con địa long. Còn đám kia thì man di, yêu tinh, rồi nhiều thứ nữa!”
Địa long là một trong số ít rồng không biết bay.
Cánh thoái hóa, nhưng bù lại thân lớn, công phá kinh khủng.
Chúng đang dí theo cả đám quái mặt đất.
Rồng và quái vật không thể chung sống.
Rồng đứng đầu mọi hệ sinh thái, là thiên địch của tất cả, trừ loài người.
“Đi thôi! Lần này chắc kiếm tôi chém trúng được rồi! Đến lúc… đến lúc tôi chém!”
Luke hừng hực khí thế, tay cầm thanh kiếm Lucia vừa tạo thêm.
Đám quái không hề giảm tốc, lao thẳng về phía nhóm.
Nhưng thực chất chúng đang chạy thẳng về phía xa phía sau họ, hướng về vị hoàng đế và đoàn tùy tùng.
Sitri suy nghĩ một chút rồi đập tay.
“Luke, chỉ chém rồng thôi. Để đám quái lại.”
“Hả? Sao thế?”
“Krai bảo anh ấy chẳng cần rồng,” Sitri cười.
“Anh ấy không nói gì về quái cả.”
Anh ấy nói đúng một chữ “rồng”.
Nghĩa là khả năng cao anh muốn… tất cả trừ rồng.
Sitri quen anh ấy lâu rồi, nên cô hiểu kiểu suy nghĩ đặc biệt đó.
Luke gật đầu cái rụp.
“Ra vậy. Được rồi, chém có chọn lọc. Chỉ chém rồng. Tôi hiểu rồi. Bài tập thế này cũng thú vị đấy, nóng cả người rồi.”
—-
Thật khó hiểu.
Lời nguyền đáng lý đã kích hoạt thành công, vậy mà chẳng có con rồng nào xuất hiện.
Ngồi trong xe cùng mấy lính hộ tống khác, người đàn ông nheo mày suy nghĩ.
Chuyến đi hôm nay yên ả đến bất ngờ.
Bầu trời không một đám mây, cũng không một bóng rồng.
Chuyện tối qua đã nằm ngoài dự đoán, nhưng việc không hề có rồng nào xuất hiện mới là điều lần đầu xảy ra.
Bảo Cụ này chỉ cần kéo rồng về phía nó, chứ không thể bắt chúng xuất hiện ngay lập tức.
Nhưng độ trễ như thế này thì quá bất thường.
Người đàn ông cố giữ gương mặt bình thản.
Sau vụ tối qua, cả đoàn đã cảnh giác cực độ, họ chắc chắn đang nghi có nội gián.
Và cũng chẳng có lý do gì để lo sợ khi chính hắn còn không chắc lời nguyền có hoạt động hay không.
Thiên Biến Vạn Hoá lúc này chẳng ở gần đây.
Hắn ta đã xung phong đi hậu quân, nghĩa là cách xa xe ngựa của hoàng đế.
Vô lý hết sức.
Nếu đã định hộ vệ hoàng đế, đáng ra Thiên Biến Vạn Hoá phải luôn ở sát cạnh.
Đúng là không thể tiến đến quá gần vì hoàng đế luôn được bao quanh bởi kỵ sĩ, nhưng cũng chẳng có lý do gì để tự nguyện giữ vị trí cuối đoàn.
Trong tình trạng hiện tại, hoàng đế gần như không được bảo vệ.
Đám kỵ sĩ bất tài kia thậm chí không nhận ra hắn chính là kẻ địch của họ.
Dù không có Bảo Cụ trong tay, hắn vẫn có thể chiến đấu.
Hắn sẽ không hành động nông nổi, nhưng nếu phải đánh đổi mạng sống, hắn tin mình hoàn toàn có thể giết được hoàng đế.
Trong số những người hộ tống, hắn chỉ thua mỗi Thiên Biến Vạn Hoá và Chỉ Thuỷ.
Thứ duy nhất hắn phải dè chừng chính là những “ngón nghề” phi nhân loại của Thiên Biến Vạn Hoá, kẻ mà hắn thấy càng lúc càng đáng nghi.
“Quái vật!”
Một lính trinh sát hét lên.
“Có một bầy quái vật đang kéo tới! Đông khủng khiếp! Tất cả chuẩn bị bảo vệ xe ngựa!”
Cái gì cơ?!
Không thể nào.
Lời nguyền chỉ có tác dụng dẫn rồng tới.
Đây không phải là do hắn gây ra.
Hắn quay phắt lại.
Tên thợ săn được phân về hậu quân… đã biến mất.
—-
“Thật sự là… ta cạn lời với ngươi !”
Kris gào lên.
“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?! Ngươi làm Lucia phải vất vả thêm bao nhiêu nữa hả?!”
“Xin lỗi, xin lỗi,” tôi nói, ôm chặt bảo bối của mình.
Giờ ma lực đã cạn sạch, nó chỉ còn là một tấm thảm bình thường.
Mọi chuyện lần này đều do tôi cả.
Kiểm tra lượng ma lực của một Bảo Cụ tự hành lẽ ra phải là bản năng của bất kỳ người dùng Bảo Cụ nào.
Nếu Matthis mà biết, đảm bảo tôi bị mắng cho sấp mặt.
“Ta đi theo ngươi là vì thấy ngươi lo lắng nên muốn giúp đỡ, thưa ngài! Vậy mà hóa ra mọi chuyện chỉ vì ngươi làm mất cái Thảm! Ta đúng là đồ ngốc mà, thưa ngài!”
“Xin thứ lỗi.”
“Chỉ khi nào ngươi thôi cười đã! Thưa ngài! Nếu đoàn xe gặp chuyện khi ta không có ở đó thì sao?!”
Sao lại trách tôi vì cười chứ?
Tìm lại được tấm Thảm thì phản ứng như vậy là bình thường quá còn gì.
Nói thật lòng, lần sau chắc tôi vẫn làm y hệt.
Có phải hoàng đế an toàn hơn khi tôi ở đó đâu.
Tôi đã bảo Sitri đừng gửi rồng đến nữa, và cũng chẳng có lý do gì rồng tự tìm tới.
Nếu rồng vẫn tiếp tục xuất hiện… chỉ có thể kết luận hoàng đế bị nguyền.
“Đừng lo,” tôi nói với Kris.
“Tôi nói rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Chúng tôi phi nhanh và chỉ 10 phút sau đã bắt kịp đoàn xe.
Nhưng khi đến nơi, cả đoàn xe đang bị bao quanh bởi xác quái vật.
Thấy chúng tôi, Franz nhìn như muốn giết người.
Có vẻ quả thật đã xảy ra chuyện.
Tùy quan điểm mà người ta có thể nói tôi đã quyết định đúng… hoặc sai bét.
Tôi có thể là bậc thầy trong việc xin lỗi, nhưng lần này tôi đã phạm điều cấm kỵ lớn nhất của một hộ vệ thuê.
Không báo trước mà bỏ xa khách hàng, để họ bị tấn công khi mình vắng mặt.
Danh tiếng của tôi có thể tệ đến mức bị hạ cấp độ luôn.
Ngay cả Kris cũng đứng hình.
Dù tôi không mang cả nhóm đi, nhưng tôi là thủ lĩnh, và chẳng thể viện cớ nào nghe cho lọt tai.
Nếu tôi nói thật rằng tôi quay lại để lấy cái Thảm… chắc họ chém tôi ngay tại chỗ.
Telm nhíu mày.
Còn Kechachakka thì hình như đang cau có.
Bình tĩnh lại đi, Krai Andrey. Không phải lúc hoảng loạn.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh.
Mày đã sống sót qua bao nhiêu thứ rồi, chuyện này chắc chắn cũng vượt qua được.
Tôi vỗ nhẹ lưng Kris cho cô ấy tỉnh lại rồi bước xuống ngựa.
Đến giờ tôi vẫn giữ được bình thản kỳ lạ.
“Có ai bị thương không?”
Tôi hỏi.
Máu như dồn hết lên mặt Franz.
“Cậu… nghĩ… cậu có tư cách hỏi câu đó sao?!”
Rồi sau vài hơi thở gấp:
“Không ai bị thương.”
Đúng là tỉnh táo bất thường so với một quý tộc.
Người thường chắc gào thét om sòm rồi.
Nhưng quan trọng nhất là… không ai bị thương.
Nhìn quanh, vết tích trận chiến cho thấy đây là cuộc tàn sát một chiều.
Chuyện bình thường khi Telm, một Pháp sư có thể xóa sổ cả ổ rồng băng chỉ trong chớp mắt đang ở đây.
Một bầy quái vật thế này chẳng dọa được ông ta.
Không phải lúc để thở phào, nhưng tôi vẫn thở phào.
Nếu không ai bị thương… có khi nào tôi vẫn được tha?
Có thể.
Hoặc tôi đang mơ giữa ban ngày.
Tôi biết rồi.
Tôi sẽ không làm thế nữa.
Xin họ tha cho tôi với.
Franz giận dữ bước đến, dừng ngay trước mặt tôi.
Tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt phán xét.
“Dù rất muốn giải quyết tại đây,” anh nói, từng chữ như cố đè nén cơn giận, “nhưng đáng tiếc là chúng ta đang đứng giữa đường. Vào đến thị trấn, tôi muốn nghe một lời giải thích rành rọt!”
Rồi giờ tôi phải làm sao?
“Con người yếu ớt, giờ ngươi định thế nào?”
Kris hỏi nhỏ, tôi đang ngồi sau lưng cô.
“Ta không quá quan tâm đến công việc hay cấp bậc của các người, nhưng lòng tự trọng của ta không cho phép bị đuổi việc như vậy.”
“Hừm.”
Thật ra tôi chẳng có cách nào.
Mang Telm theo là quyết định của tôi, và ông ta đã xử lý gọn lũ rồng băng.
Chắc điều đó sẽ giúp tôi tránh bị tống vào ngục, nhưng danh dự thì xem như xong.
Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm danh dự lắm (đội Grieving Souls cũng vậy), bị hạ cấp thật ra còn tốt.
Chỉ có một thứ đáng lo, cái Thảm.
Họ có đòi lại không?
Họ có cho tôi mua lại không?
“Aaah, Lucia còn bảo ta phải trông chừng ngươi nữa,” Kris khóc rấm rứt.
Nước mắt long lanh nơi khóe mắt đẹp đẽ.
“Đ-Đừng lo,” tôi bảo.
“Cô đi theo tôi vì tôi kéo cô đi. Tôi sẽ lo hết cho.”
“Im ngay cho ta! Thưa ngài!”
“Được.”
Một vài kỵ sĩ tách ra khỏi đội cận vệ để giám sát chúng tôi.
Tôi không định bỏ trốn, nhưng niềm tin họ dành cho tôi đã mất sạch.
Kỳ nghỉ Hoàn hảo trông chẳng giống Bảo Cụ hữu dụng cũng chẳng giúp ích gì.
Giờ nhìn lại, tôi hiểu vì sao họ không tin tôi.
Tôi đâu có muốn rời khỏi đoàn xe, nhưng với họ thì lời biện minh đó chẳng đáng giá.
Giờ giơ tay đầu hàng có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Càng đi, tôi càng cảm thấy mình như người đang chờ bị xử trảm.
Cho đến khi đoàn xe đột ngột dừng lại.
Lại bị tấn công nữa ư?!
Nếu vậy thì đúng là hoàng đế bị nguyền thật rồi.
Lẽ ra tôi nên từ chối vụ này, không, không.
Tôi cần cái Thảm Bay.
“X-Xuống ngựa đi! Nhanh lên! Thưa ngài!”
Kris quát lên.
Tôi không nghe thấy âm thanh giao chiến nào, nên chắc không phải là tấn công.
Franz rời khỏi vị trí cạnh hoàng đế và tiến về phía chúng tôi.
Sắc mặt anh ta nghiêm trọng, nhưng không còn cơn giận lúc trước.
“Là xác rồng,” anh ta nói.
“Có dấu vết rõ ràng cho thấy nó không chết tự nhiên.”
“Hôm nay rồng ở đâu chui ra lắm thế?”
Tôi hỏi.
“Đế quốc thành lãnh địa của rồng rồi à? Hay chúng ta dời thủ đô cho rồi.”
“Bệ hạ muốn nghe đánh giá của cậu về tình hình.”
“Tôi nào phải chuyên gia gì đâu.”
“Đi cho rồi!”
Mức độ tin tưởng họ đặt vào một Cấp 8 như tôi… hơi quá mức đáng sợ.
Có phải mọi Cấp 8 đều được đối xử thế này không vậy?
Franz lôi tôi ra đầu đoàn.
Ở đó, một cái xác khổng lồ nằm chắn giữa đường.
Màu da cho thấy đây là một con rồng lục.
Con rồng đầu tiên Grieving Souls từng hạ cũng là rồng lục… nhưng chuyện đó xa lắm rồi.
Nó còn to hơn cả cỗ xe chuyên dụng lớn nhất của chúng tôi, nhưng thân thể thì bị tàn phá nặng nề, cánh bị xé rách.
Telm đặt tay lên da rồng, nhíu mày.
“Nếu thợ săn giết nó, tôi không hiểu vì sao họ bỏ lại xác,” Franz nói.
“Hay là một loài thần thú khác làm?”
“Nó mới chết không lâu,” Telm đáp bình thản.
“Tôi cho rằng nó bị giết bằng ma pháp băng, và khi còn đang bay.”
“Không có loại ma pháp băng nào hạ rồng dễ thế cả,” Kris lắc đầu, giọng cũng bình thản.
“—Hoặc ít nhất ta muốn nói vậy. Nhưng không khí vẫn còn sót lại vết tích của một phép diện rộng. Rất có thể đây là việc một con người gây nên. Thưa ngài.”
Kechachakka bật cười nhỏ.
Tôi thì choáng váng.
Đây là phong thái của thợ săn thực thụ sao?
“Vết tích trong không khí” mà Kris nói… cô ấy nhìn thấy được thật à?
Tôi thì chỉ biết trước mặt mình là một con rồng chết.
Tôi khoanh tay gật gù như thể đang phân tích lắm.
Franz liếc tôi sắc lạnh.
“Cậu có nhận xét gì không?”
“Ừm… cũng khó nói, nhưng theo tôi thì… chuyện này không cần để tâm quá đâu.”
“Cái gì?!”
Họ không biết… nhưng tôi thì biết rất rõ thủ phạm:
Lucia. Em gái tôi, Lucia Rogier, nữ pháp sư thiên tài của Grieving Souls, chuyên phụ trách các đòn tấn công diện rộng.
Trong nhóm, ai cũng có vai trò. Khi cả bọn bị hàng chục con quái bao vây, người chặn cả đàn quái đó luôn là Lucia, Vạn Tượng Tự Tại.
Kỹ năng càng ngày càng kinh khủng:
Từng có lần cô ấy biến cả một thị trấn thành… ếch.
Trong số các thuộc tính, Lucia đặc biệt thích dùng băng, nên tôi chắc chắn đây là tác phẩm của con bé (nghe nói gần đây chiến thuật ưa thích của Grieving Souls là Lucia đóng băng mục tiêu, rồi cả bọn lao vào “xử lý”).
Đè nén cảm giác vô dụng đến chua xót, tôi cố tỏ ra “ngầu lòi kiểu điện ảnh” (đừng hỏi).
Hmm.
Vậy là họ đi trước một bước.
Đúng là em gái, lo cho anh trai quá trời.
Franz tiến sát tôi.
“Đây là do ngươi làm?!”
Tất nhiên là không.
Anh ta nghĩ tôi là dạng người nào vậy?
Suốt chặng đường tôi bám lấy đoàn, làm sao mà rảnh tay đi giết rồng trước họ được?
Telm nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Và rồi… tôi được “khai sáng”.
Có thể dùng chuyện này làm cái cớ cho việc tôi biến khỏi đoàn nãy giờ không?
Nói dối thì hơi kỳ, nhưng tôi là thủ lĩnh của Grieving Souls.
Lỡ may tôi dùng quyền “thủ lĩnh” để nhận công của họ thì… có khi lại ổn?
“Thì… tôi không dám nói anh sai.”
“Câu trả lời kiểu gì vậy?!”
“Con người này đi cùng tôi từ nãy giờ,” Kris chen vào.
Giọng cô ấy cộc cằn nhưng vẫn nghiêm túc báo cáo.
“Anh ta chẳng làm gì cả. Thưa ngài.”
Cô nói đúng… nhưng mà…!
Kris đúng là người chân thật.
Tôi chỉ đành cười trừ, nhún vai.
“Dù sao đi nữa,” tôi nói, “cái xác này chẳng còn quan trọng. Dù chuyện gì xảy ra, nó vẫn là xác chết. Chúng ta nên mau đến thị trấn tiếp theo thì hơn.”
Nhưng con đường phía trước lại phủ kín xác rồng.
Cả đoạn đường giống như một “triển lãm tử thi”.
Tôi chỉ còn biết cười méo mó khi cảnh tượng bất thường ấy cứ nối tiếp.
Có những đống quái bị xé nát, có một con rồng bị chém đôi (chắc là Luke làm).
Có một con rồng đỏ chết không có vết thương ngoài da (Sitri).
Có một con song dực xà bị vặn đứt đầu (Liz và Ansem, không lẫn đi đâu được).
Ngay cả Franz và đám hiệp sĩ kiêu hãnh của anh ta cũng tái mét trước những cảnh tượng kinh dị này.
Telm thì bình tĩnh, nhưng rõ ràng muốn nói gì đó.
Có thể ông ta đã đoán được thủ phạm là người quen của tôi.
Nhưng không sao, họ chỉ là bạn thuở nhỏ của tôi thôi mà… không phải kẻ địch.
Nhìn đống xác rồng khắp nơi, tôi chỉ có thể nghĩ:
Có lẽ đúng là đến lúc rời khỏi Zebrudia thật rồi.
—-
Franz Argman đứng hình khi nghe hoàng đế cất lời.
“Người muốn mời… đám thợ săn đó, đi cạnh người ạ?”
Anh ta lắp bắp.
Đây chắc chắn là chuyến hộ tống kỳ dị nhất trong đời anh.
Bị Cáo tấn công, rồi bầy rồng, rồi đám quái vật, rồi hàng loạt xác rồng không rõ nguyên nhân…
Một ngày dài đằng đẵng, và đám hiệp sĩ đã mệt nhoài.
Rodrick thì vẫn giữ nét mặt kiên định thường ngày.
Nhưng đó chỉ là lớp vỏ.
Gánh nặng của một vị hoàng đế cai quản cả đế quốc lớn chắc chắn khủng khiếp hơn bất kỳ sự mỏi mệt nào của Franz.
Quả là nhục nhã.
Từ trước đến nay, Đội Cận Vệ Đệ Nhất vẫn luôn là người bảo vệ hoàng đế, chưa từng giao nhiệm vụ này cho ai khác.
Nhưng Franz hiểu lý do của bệ hạ.
Dù đội cận vệ ưu tú đến đâu, khoảng cách giữa họ và Chỉ Thuỷ vẫn quá rộng.
Cả Kechachakka lẫn Kris, chỉ mới Cấp 6 đều có thể mạnh hơn Pháp sư của cận vệ.
Nếu không nhờ họ, đoàn đã bị bầy rồng băng xé tan.
“Thần hiểu, thưa bệ hạ,” Franz đáp.
“Chỉ Thuỷ rất mạnh và có kinh nghiệm. Nhưng tên đó, Thiên Biến Vạn Hoá, hành vi của hắn quá bất thường. Thần lo rằng để hắn kề cận bệ hạ lúc này là quyết định quá vội vã.”
Franz thật sự thấy bất ổn.
Tên Cấp 8 đó, Thiên Biến Vạn Hoá.
Sức mạnh thì xuất chúng khỏi bàn, nhưng cách hành xử thì… khó mà hiểu nổi.
Franz từng gặp không ít thợ săn kiêu ngạo, nhưng gã này thì khác hẳn.
Thẳng thắn mà nói, Franz xem hắn thuộc kiểu người mà bình thường chẳng ai muốn dây vào.
Chưa kể những lời đồn về mấy “Thử Thách” quái gở mà hắn hay áp đặt lên người trong hội.
“Ngươi nói đúng,” hoàng đế gật đầu.
“Nhưng sự trong sạch của người đó đã được Nước Mắt Chân Thật chứng thực rồi.”
Nếu tất cả những vụ tấn công này đều do Cáo gây ra, thì nghĩa là chúng đã biết lộ trình đoàn hộ tống.
Cách giải thích hợp lý nhất:
Trong đoàn có kẻ phản bội.
Nếu vậy, chỉ còn đúng hai người có thể được bảo đảm vô tội, Franz và Thiên Biến Vạn Hoá.
Mỉa mai thay, chính gã thợ săn bí hiểm đó lại là người Franz có thể tin tưởng nhất.
Khi họ phát hiện xác rồng, Thiên Biến Vạn Hoá vẫn bình tĩnh lạ thường, trong khi đến cả Chỉ Thuỷ còn phải nhăn mặt.
Điều đó lại khiến Franz thấy kỳ lạ mà yên lòng.
Chẳng ai biết hắn làm bằng cách nào, bản thân hắn cũng chẳng nhận là đã làm, nhưng nếu gã đàn ông khó đoán đó thực sự đủ sức hạ mấy con rồng kia… thì Franz dù không ưa hắn đến đâu cũng không thể loại hắn khỏi đội cận vệ.
Franz là đội trưởng của Zero Order, đội cận vệ thân cận nhất của hoàng đế.
Anh không bao giờ để lòng kiêu hãnh của mình đứng trên sự an toàn của bệ hạ.
Hơn nữa, giữ Thiên Biến Vạn Hoá bên cạnh còn giúp Franz đích thân giám sát hắn.
Với cách suy nghĩ đó, thuộc hạ của anh hẳn cũng sẽ đồng tình.
Ánh mắt của Rodrick Atolm Zebrudia trong suốt đến mức Franz gần như cảm thấy ông ta nhìn thấu lòng mình.
Sự an toàn của hoàng đế luôn là ưu tiên tuyệt đối.
Franz tuy không giấu được vẻ căng thẳng trên mặt, nhưng ít nhất anh vẫn giữ được bình tĩnh.
“Thần tuân lệnh, bệ hạ.”
—-
Telm Apoclys ngồi trong phòng trọ.
Hắn nghiền ngẫm toàn bộ sự việc cho đến lúc rút ra một kết luận đắng ngắt.
Trước đó hắn đã hoài nghi, nhưng những diễn biến gần đây đã cho hắn đủ bằng chứng.
Hắn gần như chắc chắn Thiên Biến Vạn Hoá à thành viên của tổ chức Cửu Vĩ Ảnh Hồ.
Không chỉ vậy, Telm còn nghi hắn thuộc hàng cấp trên.
Chỉ Thuỷ thì không hiểu bằng cách nào gã đó qua mặt được Nước Mắt Chân Thật, nhưng Telm phải xác nhận cho bằng được hoài nghi của mình.
