Hồi 1
Thiên tài trong những thiên tài của lịch sử học viện, Magnus, tất nhiên được cấp một xưởng làm việc riêng biệt.
Nơi đó không chỉ có xưởng, mà còn có một căn phòng khách kiêm thư viện. Căn phòng có ghế sofa, bàn và cả lò sưởi. Những chiếc kệ trên tường chứa đầy nguyên liệu và vật tư cơ khí, cũng như vô số ấn phẩm và sách vở.
Magnus đang đọc một cuốn sách cũ trong studio đó. Tiêu đề ghi "Một Quan Điểm về Organum". Có vẻ như nó chứa những chú giải về cuốn cấm thư đó.
Hotaru đã giữ im lặng một lúc lâu, trước khi cuối cùng thu hết quyết tâm để bước về phía chủ nhân mình.
『Chủ nhân.』
Magnus trả lời cộc lốc "Gì?" mà không ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán vào cuốn sách.
『Em có một câu hỏi. Tại sao ngài lại quan tâm đến gã đó đến vậy?』
『... Ngươi đang nói về〈Second Last〉sao?』
『Vâng, thưa Chủ nhân. Chúng em vẫn chưa được chỉ thị chi tiết liên quan đến gã đó.』
『Bởi vì ta cần nó trong kế hoạch của mình. Mọi thứ sẽ sụp đổ nếu Kouyokujin của nó không được hoàn thiện.』
『Nhưng nếu chỉ liên quan đến bí kỹ đó, thì của Chủ nhân...』
Có lẽ không có ý định tiếp tục cuộc trò chuyện này, Magnus tiếp tục đọc sách trong im lặng.
Hotaru theo phản xạ cau mày—và nhanh chóng ngạc nhiên về chính bản thân mình vì đã làm vậy.
Mình đang cảm thấy bất mãn với Chủ nhân sao?
(Mình đang ghen tị với gã đó ư...? Không đời nào!)
Cô phủ nhận những từ ngữ đang hình thành trong tâm trí. Cô là một automaton. Việc tôn sùng pháp sư của mình là lẽ tự nhiên, nhưng cảm thấy ghen tị vì điều gì đó là vượt quá giới hạn cho phép. Thật sai trái khi cô nuôi dưỡng cảm xúc đó.
『Xin hãy cho phép em tiếp tục câu hỏi. Chúng em vẫn chưa được biết đầy đủ chi tiết về〈Kế Hoạch〉này.』
『Đúng vậy. Vì mục đích gì, và vì lý do gì mà chúng em tồn tại?』
Một giọng nói khác vang lên từ phía sau họ. Đó là một trong những người chị em của cô, Mitsubachi. Phía sau cô ấy, Tamamushi và Himegumo cũng lần lượt xuất hiện.
『Xin hãy cho chúng em biết, thưa chủ nhân.』
『Tại sao chúng em được tạo ra?』
『Để tạo ra thần.』
『Ý ngài "Thần" là sao?』
『Chúng em có nên hiểu đó như một "Machine Doll" không?』
『Hôm nay các ngươi nói nhiều thật.』
Magnus nở một nụ cười gượng gạo khi đóng cuốn sách đang đọc lại.
Chẳng mấy chốc, cả sáu chị em đã vây quanh Magnus.
Magnus liếc nhìn tất cả bọn họ rồi bắt đầu giải thích.
『Ta sẽ nói cho tất cả các ngươi vào đúng thời điểm. Tuy nhiên, thời điểm đó vẫn chưa đến.』
『... Vâng, thưa Chủ nhân. Mong muốn của ngài là mệnh lệnh của em.』
Hotaru cúi đầu trước mặt hắn. Các chị em khác cũng làm theo hành động của cô.
Các chị em đồng loạt quay lại sau khi cảm nhận được một sự hiện diện.
Giác quan sắc bén của họ suy luận rằng có ai đó đang đến gần. Họ thậm chí có thể biết đó không phải là sự hiện diện bình thường.
Magnus không nhúc nhích. Sau vài phút, tiếng bước chân của ba người vang lên.
Tiếng bước chân đi vào tòa nhà, băng qua hành lang và dừng lại trước cửa.
Ba tiếng gõ cửa. Sau đó cánh cửa mở ra mà không đợi bất kỳ phản hồi nào.
『Bọn ta xin phép làm phiền, Magnus.』
Người đầu tiên lộ diện là một người phụ nữ trẻ—thư ký của hiệu trưởng, Avril.
Thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ của cô đeo bên hông. Hotaru bắt đầu tập trung vào vũ khí của riêng mình. Nếu cần thiết, người em gái có khả năng di chuyển qua không gian, Kamakiri, sẽ mang nó ra.
『Xin lỗi vì sự đường đột này, Magnus-kun.』
Một người đàn ông to lớn với bộ ria mép rậm rạp bước vào qua cánh cửa mà Avril đã mở.
Người được biết đến là pháp sư mạnh nhất thế kỷ 19, hiệu trưởng Edward Rutherford.
Ông ta đang mỉm cười như một người đàn ông phù hợp với lứa tuổi của mình, nhưng vẫn không thể hoàn toàn che giấu sức mạnh thực sự. Cơ thể ông ta được bao bọc bởi luồng khí nguy hiểm đặc trưng chỉ có ở những kẻ đã từng giết người trong quá khứ.
Người cuối cùng là một người già tóc trắng khắc khổ, trưởng khoa y tế, Percival. Ông ta chống gậy và cơ thể hơi còng xuống như một lão già, nhưng ma lực ẩn giấu trong cơ thể ông ta không hề thua kém hiệu trưởng.
Hotaru và các thành viên khác của〈Phi đội〉đều cúi chào kính cẩn trong một động tác dứt khoát và đẹp mắt.
Magnus đứng dậy khỏi ghế và mời ba người kia ngồi.
『Có vẻ đây không phải chuyện bình thường, nếu cả hiệu trưởng và giáo sư đại diện đều có mặt tại đây.』
『Phải. Có vẻ như mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn, vì vậy chúng ta muốn nghe ý kiến của cậu về việc này.』
Hiệu trưởng trả lời rất vui vẻ. Một ánh sáng như ngọn lửa có thể được nhìn thấy sâu trong đôi mắt khép hờ của ông ta.
『Chúng ta có thể sẽ sớm hứng chịu một trận mưa thiên thạch. Toàn bộ học viện có thể bị hủy diệt nếu chúng ta không cẩn thận.』
Cô sẽ phải chiến đấu một lần nữa sao? Một cảm giác rạo rực bao trùm toàn bộ cơ thể Hotaru.
(Mình đang phấn khích sao...? Mình có thích chiến đấu không?)
—Không, không phải vậy. Cô không thích hay ghét chúng.
Cô đơn giản là sẽ trở nên có ích cho Chủ nhân của mình. Chỉ điều đó thôi cũng khiến cô hạnh phúc.
『Hãy cho tôi biết chi tiết. Trận mưa thiên thạch đó là một kiểu ẩn dụ sao?』
Hiệu trưởng sau đó bắt đầu nói chậm rãi, được thúc đẩy bởi Magnus.
Hồi 2
Hắn là kẻ truy đuổi—
Có lẽ vì đã đoán trước được điều đó, phản ứng của Hinowa trước lời cảnh báo của Raishin rất nhanh.
Kẻ tấn công đã di chuyển về phía Edgar trong tích tắc. Căn phòng vốn dĩ đã nhỏ, nhưng chuyển động đó vẫn trông như tức thời. Nắm đấm nặng nề của hắn tạo ra một luồng gió cắt toạc ga trải giường.
Tuy nhiên, nó đã không đánh trúng Edgar. Cả ông và Henri đều biến mất và xuất hiện lại phía sau Hinowa. Cô đã di chuyển họ bằng thức thần〈Madori〉của mình.
Kẻ tấn công tặc lưỡi vì cú đánh trượt. Hinowa nuốt nước bọt sau khi nhìn mặt hắn.
『〈Last One〉! Veyron-sama!』
『Là tên đó á?』
Raishin nhìn kẻ tấn công một lần nữa. Không hiểu sao cậu cũng cảm thấy chút quen thuộc với hắn vì lý do nào đó.
『Này. Ngươi là người thực sự tệ hơn ta hả?』
『Ngươi đang nói về bài kiểm tra văn học hả? Ta nộp giấy trắng cho bài đó.』
『Ể... vậy thực ra... Theo đúng thì ta vẫn là kẻ thấp nhất à?』
『Raishin! Đây không phải lúc để thảo luận chuyện đó!』
Yaya mắng Raishin đang chán nản. Đúng như lời cảnh báo của cô, Veyron đã bắt đầu đòn tấn công tiếp theo.
Hắn di chuyển ngay lập tức đến trước mặt Raishin và tung nắm đấm vào cậu.
Raishin ngay lập tức nhận đòn sau khi kích hoạt Kongouriki—nhưng thế vẫn chưa đủ! Cậu dễ dàng bị thổi bay và đập vào tường. Bức tường mỏng manh bất ngờ vỡ vụn và hất Raishin bay ra ngoài không trung.
(Tên này... hắn mạnh thật!)
Cái danh hiệu〈Last One〉đó là sao chứ? Raishin của vài tháng trước chắc chắn đã chết ngay tức khắc bởi đòn tấn công này rồi.
Raishin rơi cắm đầu xuống đất vì cậu không có cách nào xoay sở giữa không trung.
『Raishin!? Anh có sao không!?』
Yaya đáp xuống cạnh cậu sau khi nhảy xuống.
『... Tôi ổn. Chuyện gì xảy ra với Edgar rồi?』
『Ông ấy cũng ổn. Hinowa-san đã di chuyển ông ấy đến nơi khác.』
『Ra vậy. Hinowa quả thực rất đáng tin cậy.』
『Yaya cũng... có thể có ích mà... *hic*』
『Đừng khóc! Tôi cũng dựa vào cô mà!』
Veyron cũng đáp xuống trước mặt họ, cố tình tặc lưỡi.
『Vậy là bá tước đã trốn thoát. Ta đoán ta sẽ không thể bắt được ông ta trong khi đang đối phó với các ngươi.』
Có vẻ như hắn thực sự đang đuổi theo ông ấy. Hắn một phần của〈Hội〉chăng?
Veyron chỉ ngón trỏ lên trời khi thì thầm điều gì đó giống như một câu thần chú.
『Sleipnir,〈Formal Unit〉.』
Con rối bọc thép của hắn đã đáp lại lời gọi.
Nó cũng xuất hiện trong tích tắc, giống như chủ nhân của nó. Nhìn qua những khe hở của bộ giáp khiến Raishin rùng mình.
『Automaton này bên trong rỗng tuếch! Nó trống không!』
Bên trong bộ giáp trống rỗng. Nó không có khung để hỗ trợ cơ thể, không có xi lanh để di chuyển khớp hay bánh răng để tạo ra lực. Nó cũng không sở hữu bất kỳ mã nào để truyền tín hiệu bên trong.
Con rối bọc thép vỡ vụn tại chỗ khi các bộ phận của nó bắt đầu bao phủ cơ thể Veyron.
Tấm giáp ngực bao phủ ngực hắn trong khi giáp chân di chuyển đến chân Veyron. Chỉ trong một phần nhỏ của thời gian, pháp sư Veyron đã được bao phủ bởi một bộ giáp toàn thân.
『Hắn vừa trang bị chính automaton của mình sao...!?』
Raishin vừa nhận ra điều đó. Đó là một khả năng đáng sợ. Nó có nghĩa là con rối và puppeteer luôn được kết nối liên tục.
Bộ giáp nhanh chóng phản ứng với ma lực của Veyron. Ma lực của hắn chảy trực tiếp từ những bộ phận hắn chạm vào. Yaya đáp trả bằng một cú đá sau khi hắn di chuyển ngay lập tức đến trước mặt họ—nhưng mặc dù đã đánh trúng hắn, cô không thể cảm thấy bất kỳ phản hồi nào từ cú va chạm.
Ngược lại, một cú đánh trái tay giờ đã tấn công cô để đáp trả. Yaya bị đẩy văng vào một cái cây.
(Ma thuật này là gì...? Mình không thể hiểu được!)
Họ cũng đã bị sức mạnh của Shin đùa giỡn khi lần đầu chiến đấu với hắn, không thể đọc được chuyển động của hắn. Đó là lần đầu tiên Raishin thấy Yaya thua về sức mạnh trước bất kỳ ai khi họ vật lộn với sức bền áp đảo của hắn.
Tình huống này trông giống như lần đó. Tuy nhiên, về cơ bản nó cũng khác.
Cơ thể của Shin rất cứng, nhưng đòn tấn công vừa rồi đơn giản là không có bất kỳ lực cản nào.
Họ đã không thể phản ứng với chuyển động của Shin vì họ bị tấn công từ điểm mù trong ước tính của họ. Chuyển động của Veyron rất bình thường và hắn cũng chịu tác động của quán tính. Nhưng hắn vẫn nhanh một cách xuất sắc!
Các đòn tấn công của Raishin không có tác dụng, trong khi của Veyron thì có.
(Một loại ma thuật cường hóa vượt qua cả Kongouriki sao...?)
Cậu có thể giải thích sự nhanh nhẹn của hắn nếu ma thuật của hắn chuyên về việc tăng cường sức mạnh thể chất. Cậu chỉ cần giả định rằng các đòn tấn công của mình không có tác dụng vì hắn đã lùi lại một khoảng nhỏ với tốc độ cực nhanh ngay khi họ chuẩn bị đánh trúng. Để sức mạnh của đối thủ bị giải phóng ngược lại là một võ kỹ cao cấp.
『C-Chúng ta có thể làm gì đây, Raishin...!?』
『Tôi cũng muốn hỏi câu đó. Mặc dù tôi có một phương pháp để chống chịu, nếu tôi còn đủ máu trong người.』
『Không có phương pháp nào như thế đâu. Giờ ta sẽ cho các ngươi xem thứ có thể gọi là〈Tuyệt Kỹ〉của ta.』
Veyron duỗi tay trái về phía Raishin trong khi kéo tay phải ra sau.
Hình bóng của hắn đột nhiên trở nên mờ ảo, méo mó và khó nhận biết.
Năm giác quan của Raishin đang hoạt động kỳ lạ. Veyron không di chuyển một inch nào, nhưng cậu vẫn cảm thấy hắn cực kỳ gần họ.
『〈Vanishing Point〉.』
Veyron thả tay ra. Hắn ở quá xa để có thể chạm tới họ bằng nắm đấm tay phải, nhưng Raishin vẫn kích hoạt Kouyokujin khi cậu truyền cho Yaya tất cả ma lực cậu có thể. Với điều đó, cậu khiến Yaya nhảy tránh đi khi cậu cũng ném mình sang một bên.
Có vẻ như bản năng đã ra lệnh cho cậu tránh đòn tấn công. Nhìn vào kết quả, phán đoán đó đã chính xác.
Một tia plasma xuyên qua nơi Raishin và Yaya vừa đứng.
Đó có phải là sóng xung kích do nắm đấm của hắn tạo ra không? Một nắm đấm vô hình đã cày xới mặt đất và đốn ngã vài cái cây. Raishin và Yaya bị thổi bay lên trời cùng với những mảnh vỡ.
Khớp khuỷu tay của Yaya đã bị vặn ngược hướng. Cô bị sóng xung kích đó sượt qua. Cánh tay cô bị gãy mặc dù đã sử dụng Kongouriki toàn lực. Thân mình cô đã bị phá hủy nếu cú đó đánh trực diện.
Raishin hiểu ra khi cậu rơi xuống đất.
Đây là lý do tại sao có tin đồn nói Veyron mạnh ngang ngửa Magnus.
Hắn có một kỹ thuật có thể gọi là chí mạng. Một kỹ thuật đủ nguy hiểm để đánh bại〈Phi đội〉của Magnus chỉ trong một đòn.
Yaya đứng dậy, nghiến răng chịu đựng cơn đau từ cánh tay gãy. Raishin cũng cố gắng đứng dậy, nhưng cậu không thể, vì sát thương từ cú ngã lớn hơn cậu nghĩ.
Veyron chỉ nhìn họ bằng đôi mắt lạnh lùng khi hắn kéo tay phải ra sau một lần nữa.
(Tệ rồi...! Chúng ta sẽ bị giết bởi đòn tấn công đó...!)
Họ không còn cách nào để tránh đòn nữa. Ngay cả Raishin cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi vì linh cảm về cái chết của chính mình. Ngay lúc đó—
『Dừng trò nghịch ngợm đó lại đi. Lũ thất bại này!』
Một người phụ nữ mặc áo choàng trắng với giọng nói quen thuộc xuất hiện trước mặt Raishin.
—Đứng ở đó là Kimberly, với vẻ mặt cau có.
Hồi 3
Quay ngược thời gian một chút, vào buổi chiều hôm đó.
Charl và Griselda đã đến thành phố Wellington an toàn.
Nơi này có dân số chưa đến 20.000 người, nhưng vẫn là thành phố lớn nhất ở vùng ngoại ô đất nước. Con phố chính hiện đại hóa tràn ngập các cửa hàng và hương thơm dễ chịu tỏa ra từ mọi tòa nhà xung quanh.
Rẽ xuống phố là một con hẻm với những ngôi nhà tư nhân san sát nhau.
Con phố mang đậm nét trung cổ. Đó là con đường đồi mà Charl thường chơi đùa khi còn nhỏ.
Băng qua con hẻm đó và đi lên ngọn đồi hơi dốc, một dinh thự lộng lẫy hiện ra trên đỉnh.
Dinh thự cũ của Bá tước Belew. Đó là một dinh thự ba tầng trông giống như ký túc xá Griffon nhìn từ bên ngoài.
Cánh cổng kim loại phía trước đóng chặt trong khi một automaton tuần tra khu vườn rộng lớn. Đó là một mẫu sản xuất hàng loạt rất rẻ tiền được cảnh sát và quân đội sử dụng, nhưng nó vẫn mạnh hơn người bình thường.
Griselda thản nhiên bước tới cổng và nhảy qua nó.
Charl không thốt nên lời trước hành động bất ngờ của cô. Tuy nhiên, cô còn ngạc nhiên hơn bởi những gì diễn ra tiếp theo.
Griselda kích hoạt mạch ma thuật〈Fragarach〉sau khi gọi các thiên thần cơ khí lại gần mình.
Một trong số chúng biến thành thanh kiếm bay qua không trung chém vào con rối đang canh gác. Con automaton bị chém làm đôi một cách thảm hại và ngừng hoạt động rất dễ dàng.
『Này, tiếng gì vậy? Có chuyện gì à?』
Người điều khiển nó nhận thấy sự bất thường và chạy về phía automaton của mình.
『Ai đó!? Ngươi—』
Griselda không để người đàn ông nói hết câu. Cô sử dụng〈Sợi Chỉ〉ma lực đỏ từ ngón tay khiến người đàn ông nhanh chóng ngất xỉu, sủi bọt mép.
『S-Sensei!? Cô đang làm cái gì đột ngột vậy...!?』
『Im lặng.』
Griselda bắt Charl im lặng trong khi cô kiểm tra xung quanh.
—Không có dấu hiệu của viện binh. Griselda nói như nhổ toẹt từng từ sau khi thả lỏng.
『Vậy là chỉ có một lính canh. Nơi này sẽ dễ dàng bị kẻ thù chiếm đóng nếu chúng ta đang có chiến tranh đấy, lũ ngốc!』
Charl muốn ngắt lời để bảo cô rằng họ đang ở thời bình, nhưng trước tiên cô muốn hỏi cô ấy một điều đang khiến cô lo lắng.
『C-Chúng ta làm thế này có ổn không? Người đàn ông này đang mặc quân phục...』
『Tất nhiên là không ổn rồi. Chúng ta cần làm những gì phải làm và rời đi càng sớm càng tốt.』
Griselda nói như một tên trộm. Thực tế, họ đang làm chính xác hành động đột nhập ngay lúc này.
Griselda lấy trộm chìa khóa và dùng dây thắt lưng của người lính canh để trói tay ông ta ra sau lưng.
『Em còn đứng đó làm gì? Đi thôi.』
Charl đưa ra quyết định. Họ không thể rút lại những gì đã làm, và làm theo quy trình thích hợp để xin phép vào trong có lẽ sẽ mất vài ngày.
Charl trèo qua hàng rào sắt với Sigurd trên mũ.
Khu vườn trước nhà được chăm sóc rất kỹ lưỡng, đúng như cô nhớ khi còn sống ở đây. Những ký ức thân thương tràn ngập lồng ngực Charl. Cô đã thực sự sống ở nơi này chỉ vài năm trước.
Với cha mẹ. Với bà. Với Henri. Với rất nhiều automaton. Và—
Charl lo lắng nín thở ngay trước khi cô bắt đầu nức nở.
『Hừm, dinh thự tốt đấy. Nó cũng được gia cố về mặt tâm linh.』
Griselda bày tỏ sự ngưỡng mộ khi họ bước vào tiền sảnh.
『〈Khu Vườn〉ở... đây à?』
Sau khi xác định mục tiêu, Griselda bắt đầu đi thẳng về phía sân trong không chút do dự.
Lồng ngực Charl dần trở nên đau đớn hơn khi cô đi theo sau.
「Này Charl, cái mặt đó là sao chứ?」
Một giọng nói sống lại dưới đáy màng nhĩ của cô.
「Cậu tự phụ quá đấy. Mặc dù lúc nào cũng thế.」
Một giọng nói cứ cười mãi không thôi. Charl run rẩy chỉ với việc nhớ lại nó.
Sigurd mất bình tĩnh và bắt đầu vỗ cánh trên mũ Charl. Nó cảm nhận được sự bất an của chủ nhân. Charl bế nó ra khỏi mũ và ôm vào ngực.
『Đừng lo, chị không sợ đâu. Dù sao thì đây cũng từng là nhà chị mà.』
『Pi...?』
『Đúng rồi, nhà của chị. Sẽ thật tốt nếu tất cả chúng ta có thể sống cùng nhau một lần nữa như ngày xưa.』
Charl tràn đầy can đảm khi nhìn Sigurd đang bất an.
Con người sẽ luôn trở nên mạnh mẽ hơn nếu họ có thứ gì đó để bảo vệ. Có thể Sigmund đã cân nhắc điều đó khi quyết định để Sigurd lại.
Lồng ngực Charl ấm lên. Thật kỳ lạ. Mặc dù ông ấy luôn ở bên cô—
(Tôi có thể cảm nhận được ông gần bên hơn bao giờ hết sau khi ông rời bỏ tôi... Sigmund.)
Charl ngẩng mặt lên gọi Griselda.
『Xin lỗi, nhưng làm sao cô biết được? Rằng tôi đã mất〈Echo's Sense〉?』
『... Rất nhiều đứa trẻ có thể tương tác với tinh linh và tiên nữ, nhưng chúng không còn nhìn thấy nữa khi lớn lên. Cô biết tại sao không?』
『Đó là... tôi nghĩ là bình thường nếu họ không phải là pháp sư ngay từ đầu, vì ma lực của họ tự nhiên giảm đi khi lớn lên...』
『Không phải thế. Tinh linh là những thực thể gần với hiện tượng tự nhiên, khó để tâm trí con người thấu hiểu. Chúng sở hữu sự tàn nhẫn và vô tình. Giống như một đứa trẻ loài người vậy.』
『Đứa trẻ—』
『Con người chúng ta ngừng phủ nhận sự tàn nhẫn mà chúng ta từng có khi còn nhỏ lúc trưởng thành. Cũng có thể là chúng ta bắt đầu vô thức né tránh nó. Đó cũng là lúc chúng ta ngừng giao tiếp với tinh linh.』
Charl bị sốc, vì cô có thể liên hệ với điều đó.
『Ở những người có tài năng, sức mạnh để nhìn sự vật đúng bản chất của chúng thường mạnh hơn sức mạnh phủ nhận những cảm xúc đó. Điều đó bằng cách nào đó dẫn họ đến thỏa thuận với tinh linh, thông qua việc kiểm soát nó.』
『... Em...』
Charl thậm chí chưa từng nghĩ đến việc kiểm soát cô ấy.
Bởi vì cô ấy đã từng là người bạn tốt nhất của mình—
Chẳng lâu sau, khung cảnh xung quanh trở nên sáng sủa hơn khi họ đến một hành lang bao quanh bởi khu vườn.
Những tia ánh trăng chiếu qua lớp kính, làm lộ ra hàng rào của sân trong. Nó rộng khoảng 10 mét vuông. Có một đài phun nước nhỏ bên kia hàng rào cùng với một luống hoa duy nhất.
『Là chỗ này. Cô có nghĩ mình vào được không?』
『Ổn thôi. Tôi có các chữ rune từ bà tôi.』
Charl đặt cái túi đang mang xuống sàn và lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ bên trong.
Đó là một trong những kỷ vật của bà cô, một mặt dây chuyền có khắc chữ rune.
『Tôi thấy em chuẩn bị kỹ đấy. Đó có phải là loại chữ rune thu hút các vật ma vật không?』
Griselda gật đầu và rồi mỉm cười sau khi nhìn thấu sự lo lắng của Charl.
『Tôi sẽ giải trừ〈Bùa Chú〉nếu có gì không ổn. Làm hết sức mình đi.』
『Vâng!』
Mặt Charl căng thẳng khi cô đeo mặt dây chuyền lên cổ.
Sau đó cô tiến lại gần hàng rào hoa hồng cùng với Sigurd. Cô cũng nhắm mắt lại để tập trung vào các chữ rune. Sau đó, khi bước qua khe hở của hàng rào đó—
Không hiểu sao, một khu vườn tuyệt đẹp giờ đang trải rộng trước mắt cô.
Đó là một khu vườn kiểu Anh ngập tràn hoa hồng nở rộ. Một cái cây khổng lồ dang rộng cành lá phía trên cô, che phủ bầu trời như một mái nhà. Lúc này là ban đêm, nhưng vẫn có ánh nắng lọc qua những cành cây chiếu sáng khu vườn.
Một nơi không nên tồn tại. Một khung cảnh mà cô không nên nhìn thấy.
Một buổi chiều không bao giờ kết thúc—đó chính là khu vườn này.
Charl có thể nghe thấy tiếng ai đó đang ngân nga. Đó là một giai điệu bi ai, giống như của một người đang đau buồn vì điều gì đó. Nhìn về hướng đó, Charl thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi trên chiếc xích đu trắng treo trên những cành cây khổng lồ.
Cô gái đẹp đúng nghĩa như một nàng tiên. Mái tóc vàng dài phấp phới trong không trung phản chiếu ánh sáng xuyên qua những cành cây. Đôi chân trần và đôi chân thon thả của cô lộ ra từ chiếc váy trắng hơi trong suốt.
Tiếng ngân nga dừng lại khi thiếu nữ nhìn Charl.
Sigurd cắm móng vuốt vào mũ Charl. Nó dường như cảm nhận được cô gái trước mặt họ là một kẻ bất thường.
Thiếu nữ nở một nụ cười rạng rỡ như hoa nở khi nhìn Charl.
『Lâu rồi không gặp, Charl.』
Charl gật đầu khi cô quyết định gọi tên cô ấy sau nhiều năm.
『... Lâu rồi không gặp, Lotte.』
Hồi 4
『Tôi ghét lũ ngốc.』
Đứng giữa Raishin và Veyron, Kimberly nói với giọng cay đắng.
『Bất kỳ hình thức tranh chấp cá nhân nào cũng không bị cấm trong học viện—nhưng, câu chuyện sẽ hoàn toàn khác nếu cơ sở vật chất của học viện bị hư hại. Nhìn đi, lũ ngốc. Các cậu nghĩ sẽ tốn bao nhiêu để sửa chữa ký túc xá và cây cối xung quanh hả?』
Một trong những bức tường ngoài của ký túc xá Tortoise đang vỡ vụn phía trên họ, để lộ rõ căn phòng của Raishin. Những học sinh khác đang nhìn họ qua cửa sổ, bị thu hút bởi sự náo động.
『Cậu có lý do gì để bào chữa không,〈Second Last〉?』
『Tôi có! Tôi chỉ đang thực hiện quyền tự vệ chính đáng thôi. Tên này vừa phá tường phòng tôi và tấn công tôi.』
『Hô? Có đúng thế không,〈Last One〉?』
『Đó là vì tên này đang ở trong phòng với rất nhiều phụ nữ và ầm ĩ vô cùng. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.』
『Đó là lý do để phá tường sao!?』
『Tôi bị bệnh tâm thần vì thiếu ngủ đấy!』
『Im hết đi! Cái bộ đôi thất bại thảm hại này!』
Cả Raishin và Veyron đều bị thổi bay.
Mặc dù cảm thấy chóng mặt, Raishin vẫn kinh ngạc. Cậu vừa bị đấm bằng ngoại cảm!
『Có thật là cậu đã ở cùng phụ nữ trong phòng không?』
Kimberly tiếp tục tra hỏi bằng giọng lạnh lùng. Raishin định giả vờ không biết nhưng rồi thay đổi ý định. Tình thế của cậu sẽ chỉ tồi tệ hơn nếu cậu nói một lời nói dối quá lộ liễu.
『... Đó là sự thật.』
『Đấy thấy chưa. Nói cách khác, tôi không phải là người có lỗi ở đây. Tôi xin phép đi trướ—』
Kimberly nắm chặt lấy vai Veyron khi cậu ta định rút lui.
『Tôi hiểu sự căng thẳng của cậu, nhưng phá tường là làm quá rồi. Cậu cũng đã đá tên ngốc này từ tầng bốn xuống. Cậu ta đã chết nếu cậu ta là một học sinh năm hai bình thường.』
Kimberly cũng hất cằm về phía khung cảnh thảm khốc xung quanh họ.
『Và chúng ta còn có đống lộn xộn này nữa. Cuộc cãi vã trẻ con của các cậu thực sự là lý do đằng sau chuyện này sao?』
Đôi mắt cô dường như nhìn thấu mọi thứ. Ngay cả Raishin, người thường quen với cô, cũng phải chùn bước.
Veyron hủy bỏ biến hình automaton của mình khi cậu ta thản nhiên bước đến chỗ Raishin.
『Cả hai chúng tôi đều là trẻ con. Giống như bọn con nít ấy. Đúng không,〈Second Last〉?』
Veyron vỗ lưng Raishin một cách rất thân thiện.
『Chỉ là trẻ con đánh nhau thôi mà, đúng không?』
『... Ừ, cậu nói đúng. Chết tiệt!』
Raishin tuyệt vọng khẳng định lời của hắn. Sự tồn tại của Edgar sẽ bị đưa ra ánh sáng nếu cậu tiết lộ sự thật.
Ánh mắt của Kimberly trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
『Nếu chỉ là con nít gây lộn, hai cậu có thể làm hòa, đúng không?』
『Vâng.』
『... Vâng.』
『Vậy thì, bắt tay đi.』
Cô ấy đang thử họ sao? Vẫn trừng mắt nhìn nhau và kìm nén sát khí, Raishin và Veyron thực hiện một cái bắt tay giả tạo với vẻ mặt căng thẳng.
Kimberly sau đó thở dài khi tiếp tục nói một cách thờ ơ.
『Tôi sẽ báo cáo việc này với chính quyền. Họ chắc chắn sẽ có những biện pháp nghiêm khắc thích đáng. Mặc dù vậy—hai cậu có thể bị quản lý ký túc xá giết trước lúc đó đấy.』
Veyron làm mặt chua chát khi rút lui đầy khó chịu.
『Nhân tiện,〈Second Last〉. Tôi đang tìm một con mèo bị lạc.』
Kimberly tùy tiện bắt chuyện với Raishin. Khi cậu quyết định phớt lờ cô và tập trung ma lực để chữa xương gãy cho Yaya, cô đã vươn tay về phía vai cậu và kéo cậu về phía mình.
Raishin có thể cảm thấy ngực Kimberly chạm vào người mình trong khi cậu cũng ngửi thấy mùi nước hoa giống như hương cam quýt. Suy nghĩ của cậu bị tê liệt trong một giây, nhưng cậu nhanh chóng hồi phục sau khi cảm thấy sát khí của Yaya.

『Mèo? Một giảng viên của học viện này đang tìm mèo sao?』
『Nó là một con mèo quý tộc có gia phả đấy, cậu biết không. Một con mèo bá tước. Có vẻ như nó đã chạy đến nơi này.』
『—』
『Nếu cậu biết gì đó, sẽ tốt cho cậu nếu cậu nói ra.』
『Tôi không biết gì cả.』
Raishin giả vờ không biết. Kimberly thốt lên một tiếng "Hừm...?" khi cô nhanh chóng rút lui. Những người tò mò cũng đã trở về phòng, khiến sự im lặng bao trùm nơi này một lần nữa.
Cùng với sự im lặng đó và tiếng rèm cửa mở ra, Hinowa xuất hiện từ trong những cái cây trong rừng.
Edgar và Henri cũng ở cùng cô. Raishin rất ngạc nhiên trước ma thuật tàng hình tuyệt vời của cô.
『Em đỉnh thật, Hinowa... Cứ như ninja ấy.』
『Đó là một thức thần gọi là〈Emaki〉. Trong thời bình, tàng hình là một phẩm chất rất quan trọng của một pháp sư.』
『G-Gác chuyện đó sang một bên!』
Yaya bước lên phía trước, như để che chắn cho Hinowa đang khoe khoang.
『Đừng lơ là cảnh giác, Raishin! Vừa rồi là một cuộc tấn công rất rõ ràng đấy!』
Yaya liếc nhanh về phía Edgar. Ông cúi đầu xin lỗi.
『Ta xin lỗi. Ta rốt cuộc đã gây rắc rối rồi.』
『Ông không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì hết. Tôi nhất định sẽ giúp ông đoàn tụ với Charl.』
Đó có lẽ là điều duy nhất Raishin có thể làm cho Sigmund.
『Nhưng tối nay cậu sẽ ở đâu? Phòng của cậu bị phá hủy rồi.』
『N-Nếu là vậy, xin hãy đến phòng của Hinowa! Ký túc xá nữ Griffon thường gồm phòng cho hai người, nhưng em đang dùng cả một phòng cho riêng mình!』
『Xin đừng mắc bẫy lời dụ dỗ của cô ta, Raishin! Ký túc xá nữ tối nay cũng sẽ bị phá hủy đấy!』
『Cô định để họ làm thế hả!? Mà, tôi nghĩ phòng của Hinowa cũng được...』
Raishin bắt đầu suy nghĩ về lợi và hại của việc đến phòng Hinowa khi đặt tay lên cằm.
『Mà thôi, hãy để anh nghỉ ngơi ở một phòng khác với bố của Charl.』
『Một phòng khác sao... cậu có quen ai sẽ cho cậu ở cùng không?』
『Có. Tôi muốn đến phòng hắn ta ít nhất một lần—này, Yaya? Tại sao cô lại làm đôi mắt đen xì đó... Hinowa em cũng bình tĩnh lại đi! Cả hai đều đang hiểu lầm đấy!』
Vẫn cố gắng trấn an Yaya đang sắp nổi điên và Hinowa đang sắp khóc, Raishin đưa Edgar đi cùng khi họ bắt đầu di chuyển.
Hồi 5
『—Vậy, tại sao các người lại đến chỗ ta?』
Loki nói đầy khó chịu với một đường gân nổi rõ trên trán.
Đây là tầng một của ký túc xá nam Raphael.
Nội thất giống như phòng của một quý tộc. Nó có một chiếc ghế sofa rất thoải mái, một chiếc giường cỡ vừa và một bàn học rất lớn. Mặc dù vậy, nó vẫn rất rộng rãi. Raishin nhìn quanh phòng.
『Ta nghe nói nó là một căn phòng riêng tư hoàn toàn. ... Nó rộng hơn ta nghĩ.』
Nó khác biệt một trời một vực so với ký túc xá Tortoise. Khác biệt như một phòng khách sạn rẻ tiền so với một phòng hạng sang vậy.
Loki ngồi trên ghế của mình, Edgar trên ghế sofa; trong khi Raishin và Henri ngồi trên giường cậu ta. Hình dạng thanh kiếm lớn của Cherubim được treo trên một bức tường, như thể nó là một loại vật trang trí nào đó.
Raishin bắt đầu nói rất nhẹ nhàng khi nhìn vào những cuốn sách trên một phần của bức tường.
『Ta biết chỉ những học sinh danh dự mới có thể vào ký túc xá này. Ta cũng tò mò bên trong như thế nào.』
『Vì lý do ngu ngốc đó—à ta hiểu rồi, vậy là ngươi muốn bị giết.』
『Đừng làm thế! Lần này ta thực sự xin lỗi. Làm ơn giúp ta lần này đi!』
Raishin chắp hai tay trước mặt. Loki đã nguôi giận khi cậu ta quay mặt sang hướng khác và tặc lưỡi.
『Phòng của Loki-san đẹp thật. Nó cũng rất sạch sẽ nữa.』
Henri bày tỏ sự ngưỡng mộ khi cô vuốt ve ga trải giường.
『Loki là một kẻ cuồng sạch sẽ, hay còn gọi là bị bệnh thần kinh ấy.』
『Câm mồm. Đống khí CO2 ngươi thở ra làm ta phát điên đấy.』
『Ta là loại mầm bệnh chưa biết nào đến nào đó à!?』
『... Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.』
Edgar nói lời xin lỗi khi ông co vai lại.
『Ta chắc chắn tất cả các cậu đều là bạn của Charl. Ta đã nghe rất nhiều chuyện bắt đầu từ mùa xuân. Ta cảm thấy rất có lỗi khi cả cha và con gái đều luôn làm phiền các cậu.』
Henri cũng đang làm vẻ mặt hối lỗi. Một bầu không khí rất ngượng ngùng bao trùm căn phòng.
『Em pha trà rồi đây ♡』
Bầu không khí đó đã dịu đi với sự xuất hiện của Yaya từ vách ngăn nhà bếp. Raishin nói khi uống trà từ tách của mình.
『Ít nhất nó sẽ an toàn hơn ký túc xá kia. An ninh ở đây có vẻ cũng mạnh hơn. ... Tôi muốn xác nhận điều này trước, nhưng Veyron là ai?』
Edgar đặt tách xuống và thở dài.
『Hắn ta rất có thể là người của〈Hội〉. Có vẻ như hắn đã xâm nhập vào học viện từ trước. Dù sao thì mọi người trên thế giới đều biết rằng Bữa tiệc đêm năm nay sẽ là sân khấu nơi Machine Doll ra đời mà.』
『Vậy là anh em nhà Zekaros cũng như vậy. Chúng ta không thể thư giãn khi biết có kẻ thù bên trong học viện được.』
Raishin cảm thấy đau đầu. Liệu cậu có thể bảo vệ Edgar cho đến khi Charl trở lại không?
『Về chuyện đó, Charl đã đi làm gì vậy?』
『Cô ấy có lẽ sẽ vào〈Vườn Tiên〉để hòa giải với một tinh linh.』
『Vườn... Tiên?』
Edgar và Henri nhìn nhau. Một lúc sau, Henri dè dặt hỏi.
『Raishin-san, cậu đã bao giờ trải qua những chuyện như tình cờ bắt gặp một tầng hầm không xác định bên trong nhà kho—hoặc một phần khu vườn của cậu trông có vẻ lớn hơn phần còn lại chưa?』
Yaya quay sang nhìn Raishin với vẻ mặt khó hiểu. Raishin gật đầu.
『Có.』
『Thật sao, Raishin? Nhà Akabane có kiểu bí mật đó á?』
『Tôi đã tìm thấy một cánh cửa trượt ở một trong những hành lang vào một ngày nọ. Khi mở nó ra, tôi thấy một ông lão và bà lão mà tôi không biết đang ăn bánh và uống trà. Giờ nhìn lại thì nó giống như một giấc mơ vậy. Không có căn phòng nào như thế xét theo sự sắp xếp của ngôi nhà—khoan đã, đừng nói với tôi là...!』
Henri gật đầu im lặng.
『Đó được gọi là〈Vườn Tiên〉. Vài người nghĩ đó là một chiều không gian khác được tạo ra bởi các thổ tinh linh và tinh linh nhà cư trú ở những nơi đó.』
『Tôi nhớ sư phụ tôi đã nói gì đó về chuyện này. Rằng Charl có tư cách sử dụng Jin Mastery.』
『Nhưng ta chưa bao giờ thấy cô ta đi cùng bất kỳ loại tinh linh nào.』
Loki thì thầm bình tĩnh. Một nếp nhăn rất rõ đã hình thành trên trán Edgar.
『... Mối quan hệ của con bé với chúng không được tốt lắm. Charl không còn có thể nhìn thấy tinh linh nữa. Tuy nhiên,〈Vườn Tiên〉là nơi có năng lượng tâm linh mạnh mẽ—một nơi mà ngay cả những người yếu về mặt tâm linh cũng có thể trò chuyện với chúng.』
『Vậy thì, ở nơi đó, Charl...?』
『Con bé có lẽ định nối lại mối liên kết với Tinh Linh Hộ Mệnh của mình sau khi hòa giải với cô ấy.』
『Chuyện đó... có dễ không?』
『Ta tự hỏi liệu cậu có ai đó giống như vậy không. Một người cậu từng rất trân trọng nhưng giờ lại cảm thấy căm ghét.』
Hình ảnh người anh trai là thứ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí Raishin.
『Liệu có dễ dàng để cậu hòa giải với người đó không?』
Cậu không thể trả lời. Raishin nhìn xa xăm lên bầu trời, với một lời cầu khẩn.
(Hãy cố hết sức nhé, Charl...!)
Hồi 6
Một người đang ẩn náu trong rừng, nhìn về phía ký túc xá nam Raphael.
Khi Kimberly tiếp tục giám sát, một sự hiện diện đột ngột xuất hiện phía trên cô.
『Cô sẽ có thêm nếp nhăn nếu cứ như thế đấy, đồng chí họa mi.』
『... Nhận xét đó sẽ khiến bất kỳ quý cô nào cũng không hài lòng đấy, đồng chí cu gáy.』
Kimberly vốn đã có tâm trạng không tốt. Cô bắt đầu trừng mắt nhìn lên trên với vẻ mặt nghiêm nghị.
Có một người đàn ông trên những cành cây phía trên cô. Hắn mặc một chiếc áo choàng đen có thêu vàng và đội mũ trùm đầu. Đó là trang phục được sử dụng bởi đơn vị điều hành của Nectar,〈Thập Tự Chinh〉.
Người đàn ông để lộ đôi mắt vàng dưới mũ trùm đầu khi cười tinh quái.
『Cô đã như thế này vài ngày rồi. Tôi thấy cô không thích chính sách mà Bố Già đã đưa ra.』
『Không hề. ... Hoặc đó là những gì tôi muốn nói.』
『Cô còn trẻ lắm. Bá tước có ở trong phòng đó không?』
『Có. Chúng ta có thể bắt được ông ta nếu tấn công nơi đó.』
『Nhưng sẽ có thương vong—cô không nghĩ vậy sao?』
Kimberly mỉm cười rất nhạt. Việc cân nhắc rằng những người lính của〈Thập Tự Chinh〉có thể chịu thương vong khi đối mặt với họ thực sự khiến Kimberly nghĩ xem những đứa trẻ đó đã tiến bộ bao nhiêu.
『Chúng tôi đã xác định được động thái của Hội. Có vẻ như bá tước đã trốn thoát bằng vũ lực.—Thật khó tin. Nội bộ của họ đang hỗn loạn hoàn toàn, cứ như thể họ đang tiến hành một cuộc săn phù thủy vậy.』
『Không thể nào. Tôi chắc chắn đó có thể là thông tin giả để đánh lừa chúng ta.』
『Liệu họ có thực sự thanh trừng hai nhà lãnh đạo của mình chỉ để làm điều đó không?』
『Hai? Hai pháp sư Rose sao?』
『May mắn thay, một người anh em của chúng ta đã nhúng tay vào một trong những cái xác để tiến hành khám nghiệm tử thi. Đó là thông tin rất chính xác. Và sự rối loạn đó—sự sụp đổ đoàn kết mà nó gây ra đã cung cấp cho chúng ta nhiều dữ liệu quan trọng hơn.』
Người đàn ông tiếp tục nói trong tư thế thoải mái sau khi ngồi xuống.
『Vài năm qua, bá tước Belew đã lẩn trốn ở miền nam nước Pháp.』
『Tôi có nghe về chuyện đó. Theo thông tin do Ionela cung cấp, ông ta là người đã cung cấp cho họ Icarus và chịu trách nhiệm thiết kế Daedalus... anh có thể xác nhận điều đó không?』
『Tôi đã xác nhận. Có vẻ như Hội nhúng tay rất sâu vào Quốc hội Pháp.—Nhưng vấn đề chính nằm ở đây. Cùng với sự trốn thoát của bá tước Belew, mạch ma thuật〈Panta Rhei〉cũng biến mất.』
『Cá... anh đang nói là một công thức bí mật của Hội đã bị mất sao? Bá tước có đánh cắp nó không?』
『Có vẻ là vậy. Trốn thoát và đánh cắp mạch ma thuật đó là những việc ông ta chắc chắn không thể làm một mình.』
『Có phải ai đó từ bên trong Hội đã dẫn đến việc này...?』
『Có vẻ như các quý cô từ Roses cũng đi đến kết luận đó, bởi vì bá tước sẽ không bỏ rơi vợ mình để trốn thoát một mình. Có lẽ vì một trong những nhà lãnh đạo của họ đã cố gắng gia tăng ảnh hưởng hoặc hoàn toàn để nắm quyền lực, họ có thể đã ra lệnh cho bá tước làm điều đó... nghi ngờ này đẻ ra nghi ngờ khác.』
Kết quả là, hai nhà lãnh đạo của họ đã bị giết.
Kimberly liếm đôi môi khô khốc khi tiếp tục hỏi.
『Mục tiêu của bá tước, hoặc có lẽ là người đứng sau ông ta là gì?』
『Bản thân việc ông ta đến thăm Anh Quốc—cô hiểu điều này mà, đúng không?』
Người đàn ông ném ánh mắt dò xét về phía cô. Kimberly nhanh chóng bắt đầu thu thập ý tưởng của mình.
Bá tước là một người bị trục xuất khỏi Anh Quốc. Thêm vào đó, Daedalus đã từng cố gắng tiêu diệt Thành phố Cơ khí. Có nguy cơ bị cầm tù hoặc bị giết nếu ông ta vào Anh vào thời điểm như thế này.
Lý do tại sao ông ta phải băng qua eo biển Calais bất chấp việc có thể chết...
『... ông ta đã biến mình thành một kẻ khủng bố sao?』
『Hội luôn là hiện thân của chủ nghĩa khủng bố. Họ cố gắng kiểm soát thế giới từ trong bóng tối bằng nỗi sợ hãi. Họ luôn là những chuyên gia điều khiển rối ngay cả trước khi những puppeteer ra đời.』
Đó là một lời mỉa mai sâu sắc. Người đàn ông đứng yên trên cành cây khi tuyên bố một cách thờ ơ.
『Đây là lời của Bố Già chúng ta. "Những người ngoài cuộc như chúng ta không thể bỏ qua tình huống này lần này. Một tai họa chưa từng có sẽ tấn công nhân loại nếu chúng ta phạm sai lầm trong phán đoán".』
『Ngay cả khi là bá tước đó, tôi nghi ngờ việc ông ta có thể tự mình kích hoạt〈Panta Rhei〉.』
『Chúng ta đang nói về〈Exist〉Edgar đấy. Chúng ta không thể đánh giá thấp ông ta. Sẽ quá muộn để cố gắng ngăn cản ông ta nếu chúng ta để một〈Sự Trượt Không—Thời Gian〉xảy ra trong thực tại của chúng ta.』
『... vậy thì sao?』
『Chúng ta sẽ bắt giữ bá tước, hoặc loại bỏ ông ta tùy thuộc vào tình hình.』
Kimberly đã mường tượng được câu trả lời đó, nhưng cô vẫn không thể kìm nén tiếng thở dài.
『...〈Second Last〉sẽ phản đối đấy.』
『Về việc đó, Bố Già cũng đã nói rồi. "Chúng ta có thể bỏ mặc cậu ta nếu cần thiết".』
Người đàn ông cười nhẹ sau khi nhìn vẻ mặt đau khổ của Kimberly.
『Đừng làm vẻ mặt đó. Nếu cậu ta thực sự là〈Đứa Trẻ〉trong lời tiên tri, cậu ta sẽ không chết ở đây đâu.』
『Nhưng cậu ta nổi tiếng với việc thay đổi số phận của người khác. Có lẽ cả số phận của chính mình để sống sót...』
『Chúng ta sẽ thảo luận chi tiết vào ngày mai. Chúng ta cũng sẽ canh gác ký túc xá. Nghỉ ngơi đi—cho cả sắc đẹp của cô nữa.』
Sau khi để lại những lời dịu dàng bất ngờ đó, giống như khi xuất hiện, người đàn ông hòa vào bóng tối cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Bị bỏ lại một mình, Kimberly không còn có thể kiềm chế bản thân và cô đấm vào cái cây bên cạnh.
『... tha thứ cho tôi, Charlotte. Có vẻ như chúng tôi cần phải lấy đi người cha ruột của cô sau khi cô vừa mất đi người cha đã nuôi nấng mình.』
『Phải, mấy người thực sự khó tin đấy.』
Giọng nói là một đòn tấn công hoàn toàn bất ngờ, nên Kimberly theo phản xạ rút dao găm ra khỏi túi ngực.
Cruel đang đứng trong bóng râm của một trong những cái cây phía sau cô. Chỉ có khoảng 10 mét khoảng cách giữa họ. Kimberly không thể tin được một người thậm chí không phải là pháp sư đã tiếp cận cô gần như vậy mà cô không hề nhận ra!
Kinh nghiệm quân đội của anh ta thật đáng sợ. Chỉ xét về năm tháng, kinh nghiệm chiến đấu thực tế của Cruel phong phú hơn Kimberly.
Kimberly lao vào Cruel khi cô kề dao vào cổ anh.
『Tên bác sĩ ngu ngốc này! Anh muốn bị xóa sổ à!?』
『Cất cái đó đi! Cô định là người làm điều đó sao!?』
Cruel phàn nàn khi anh ta phủi bụi trên chiếc áo choàng trắng của mình.
『Chết tiệt... Tôi tưởng tôi được coi là đứng về phía mấy người chứ. Sẽ chẳng vui chút nào nếu mấy người làm tôi bay màu chỉ vì chuyện này.』
『Có hàng ngàn rủi ro và không có lợi ích gì khi giữ một kẻ điên cuồng vì tiền, mồm mép tép nhảy và là một tay chơi làm cộng tác viên.』
『Phần tay chơi chẳng liên quan gì đến chuyện này cả!』
『Tôi tự hỏi đấy. Anh là một tên ngốc sẵn sàng sa vào bất kỳ cái bẫy mỹ nhân nào.』
『Tôi sẽ không phủ nhận điều đó.』
『Phủ nhận đi chứ!』
『Tại sao cô lại cáu kỉnh thế? Không giống Giáo sư Kimberly thường ngày chút nào.』
Cruel cười cay đắng. Nụ cười đó ẩn chứa sự khinh miệt.
『Cô thực sự định giết bố của〈T-Rex〉sao?』
『... Đó là để bảo vệ đám đông lớn hơn.』
Tay Cruel lóe lên khi anh ta nắm lấy vai Kimberly.
Cô không có thời gian để né tránh. Kimberly nhanh chóng bị đẩy vào một cái cây.
『Tổn thương tinh thần do mất người thân không phải chuyện đùa đâu! Có một số người đã chọn tự tử sau khi bị người yêu đá. Cái chết của một người thân thuộc tạo ra sự căng thẳng gấp đôi thế! Cô gái đó đã mất đi con rồng của mình rồi. Cô định tiếp tục làm tổn thương em ấy không thương tiếc sao!?』
『... dù vậy, nó vẫn cần phải được thực hiện.』
Kimberly trả lời yếu ớt. Lời nói của cô yếu ớt một cách bất thường.
Có lẽ cũng bối rối trước phản ứng của cô, Cruel cũng buông vai cô ra.
『... về cuộc trò chuyện vừa rồi của cô, cô đang nói bố em ấy sẽ làm gì?』
『Anh có biết về ma thuật có khả năng kiểm soát thời gian không?』
『Thời gian? Giống như ngưng đọng thời gian bằng ma thuật á? Đó là giấc mơ của mọi gã đàn ông đấy!』
Kimberly khó chịu gấp ba lần bình thường. Cô vô tình đấm vào bụng anh ta.
Trước mặt Cruel đang đau đớn, Kimberly tiếp tục giải thích lời nói của mình bằng giọng vô cảm.
『Giống như〈Lemegeton〉của hiệu trưởng. Thứ đó lẽ ra phải hiện thực hóa trên thế giới này vài năm nữa. Chúng tôi đang sở hữu một thứ mà đáng ra chúng tôi chỉ có được trong tương lai.』
『... Nghe ám muội quá. Cứ như thể chuyện đó có thể thực sự thực hiện được vậy.』
『Chúng tôi tình cờ ngẫu nhiên có được nó do. Hoặc có lẽ một pháp sư vĩ đại từ tương lai đã gửi nó cho chúng tôi... chúng tôi chưa xác nhận chi tiết. Dù là người du hành thời gian hay “hiện vật lạc chỗ”, có vô số những lời đồn đại vô căn cứ như thế đầy rẫy khắp nơi. Giống như Ma Kiếm Gram, tất cả chúng đều là một phần của công thức bí mật gần với sự thật của vũ trụ.』
『〈Panta Rhei〉này cũng như vậy sao? Ông bố sẽ sử dụng nó?』
Kimberly không trả lời. Đó là vì nghĩa vụ bảo mật của cô.
Tuy nhiên, nó chẳng khác nào một lời khẳng định. Cruel có vẻ mặt của một người vẫn không thể tin được.
『Ngay cả khi ông ta có thể kiểm soát một thứ như thời gian, cô đang nói điều gì sẽ xảy ra?』
『Thời điểm được tiên tri—có lẽ là đẩy nhanh thời gian ra đời của một Machine Doll.』
『Nói cách khác?』
『Machine Doll sẽ rơi vào tay Hội. ... Không, chúng tôi có thể chấp nhận điều đó. Đó là một phần tất yếu của lịch sử rằng nó sẽ rơi vào tay bất kỳ thế lực chính trị nào trên thế giới. Vấn đề là... một〈Cơn Mưa Thiên Thạch〉sẽ rơi xuống Thành phố Cơ khí này.』
『—Hả?』
『Tôi đang nói với anh là thiên thạch sẽ rơi xuống thành phố, biến nó thành biển lửa.』
Mắt Cruel mở to hết cỡ sau cặp kính râm.
『Chờ một chút! Lời tiên tri từ cái ông Bố Già đó chứa đựng thứ gì đó nguy hiểm thế sao!?』
『Nguy hiểm? Mưa sao băng chẳng có gì bất thường cả. Chúng được quan sát thấy vài lần trong một năm.』
『Nhưng tôi chưa nghe câu chuyện nào nói rằng một thành phố bị phá hủy bởi chúng cả!』
『Bởi vì chúng ta có thể chuẩn bị một ma thuật để chống lại nó kịp thời. Một kết giới rất mạnh hoạt động trong một thời gian rất cụ thể, và trong một khu vực rất cụ thể. Tại sao ông nghĩ các nhà chiêm tinh cổ đại lại điên cuồng nghiên cứu bầu trời? Họ coi sao chổi là mối nguy hiểm vì họ biết quỹ đạo của chúng mang theo một bầy thiên thạch. Những mảnh vỡ bong ra từ sao chổi không nhỏ và dễ cháy như thế giới vẫn nghĩ đâu.』
Cruel làm vẻ mặt lo lắng, như thể quan tâm đến sự tỉnh táo của Kimberly.
Kimberly tiếp tục nói, không quan tâm đến điều đó.
『Đọc các vì sao và loại bỏ chúng là một phần vai trò rất quan trọng của Nectar. Tất cả mọi người trên thế giới đều nhận được sự bảo vệ của Hiệp hội. Không quan trọng họ có yêu cầu hay không.』
『... Đó có phải là lý do tại sao Amy-chan ghét búp bê đó lại trở thành con chó của Hiệp hội không?』
『Có những sinh mạng mà chúng ta có thể bảo vệ. Để họ chết mà không làm gì cả sẽ chẳng khác nào biến thành kẻ giết người.』
『Mâu thuẫn quá! Bởi vì cô cũng sẽ cố giết bố em ấy!』
『Những người ủng hộ quan sát chậm chạp như chúng tôi cuối cùng cũng đang cố gắng chống lại một thảm họa! Đừng có làm phiền chúng tôi!』
Kimberly vung dao găm. Cruel vội vã né tránh khi để lại những lời nguyền rủa.
『Chết tiệt! Cô sẽ không chết yên ổn đâu!』
『... Cách tôi chết đã được quyết định vào ngày đó, mười lăm năm trước rồi.』
Kimberly hít thở làn gió đêm lạnh lẽo khi nhìn bóng lưng đang rút lui của Cruel.
『Tôi sẽ chết trên chiến trường một mình, không một ai trân trọng.』
Đêm đã về khuya.
Bóng tối mà cô nghĩ mình đã quen, dường như tối hơn bao giờ hết.
Vì một lí do nào đó trong chương này Eng xưng ông này là she