『...—shin! Làm ơn tỉnh dậy đi, Raishin!』
Raishin cuối cùng cũng tỉnh lại sau khi bị Yaya lay người.
Mọi thứ xung quanh họ đã biến thành một vùng đất hoang tàn. Tháp đồng hồ vừa mới được xây lại giờ chẳng khác gì một đống đổ nát.
『Haha... Tôi tự hỏi liệu chỗ này bị nguyền rủa à.』
Raishin đứng dậy. Một cơn đau nhói chạy qua vai phải, khiến cậu toát mồ hôi lạnh.
Gần đó, Veyron đang nằm cùng với con automaton bọc thép của mình.
『Này, tên ngốc hạng bét. Còn sống không?』
『... Giết ta đi.』
Raishin đá cát bằng giày, hất vào mặt Veyron.
『Phù... dừng lại đi tên ngốc hạng bét thực sự kia! Ngươi đang làm cái gì vậy!?』
『Ngươi mới là đồ ngốc! Chuyện gì sẽ xảy ra với người đó nếu ngươi chết hả!?』
Đôi mắt mệt mỏi thường ngày của Veyron mở to hết cỡ khi hắn nhìn Raishin chết lặng.
『Cả hai chúng ta đều cùng thể loại ngốc. Hãy hòa thuận như hai tên ngốc đi nào.』
Raishin đưa tay ra. Veyron nhìn chằm chằm vào nó rồi đá cậu một cú thật mạnh.
Vẫn còn loạng choạng, hắn cố gắng mang theo con automaton bọc thép của mình để chạy trốn vào rừng.
『Này đợi đã! Ngươi không nghĩ thái độ đó là quá thô lỗ à!?』
『Raishin! Chúng ta không có thời gian cho việc này đâu!』
Yaya kéo cổ tay trái của Raishin. Sau khi quay về hướng đó, Raishin thấy một Kimberly trông rất căng thẳng đang đứng đó. Áo choàng trắng của cô bẩn thỉu và cả tóc lẫn lớp trang điểm đều lộn xộn.
『N-Này... sensei. Cô có thể để dành bài học bổ túc cho ngày mai được không...?』
『Cậu đúng là đứa trẻ rắc rối chết tiệt... làm sao cậu có thể nói những—』
『Xin đừng mắng cậu ấy. Tôi nghĩ tôi mới là người các vị cần ở đây?』
Edgar đã hạ xuống từ tháp đồng hồ bị phá hủy một phần bằng ngoại cảm.
Những người đàn ông mặc áo choàng đen xuất hiện nối tiếp nhau, bao vây Raishin và Edgar.
Edgar không để ý đến họ khi ông nở một nụ cười dịu dàng với Raishin.
『Cảm ơn cậu, Raishin-kun. Cậu giống như một ngôi sao băng từ mặt đất vậy.』
『Hả? Nghĩa là sao?』
『Người ta luôn nói rằng khi cậu ước với một ngôi sao băng, điều ước sẽ thành hiện thực, đúng không?』
『Chuuyện đó có vẻ bất khả thi dù có nhìn nhận kiểu gì đi nữa.』
『Nhưng dù vậy, ta vẫn cảm thấy muốn ước một điều.』
『Ý ông... là gì?』
Edgar nhìn những người lính từ Nectar và tuyên bố sau khi giơ tay lên.
『Đừng làm hại chàng trai trẻ này. Ta đầu hàng.』
Raishin ngạc nhiên và cố gắng ngăn cản họ. Tuy nhiên, Edgar là người đã ngăn cậu lại.
『Ổn mà, cậu không cần phải lo lắng. Ta sẽ thương lượng khéo léo với họ.』
Edgar quay đôi mắt dịu dàng sang những người đàn ông đang vây quanh mình sau khi nháy mắt.
Henri mặc trang phục hầu gái đang đứng đó. Có vẻ như cô đã được đưa đến nơi này để giúp họ thuyết phục ông đầu hàng.
『Tha thứ cho cha, Henri. Có vẻ như cha phải đi công tác một lần nữa rồi.』
『Ể? Đi đâu ạ...?』
『Cha sẽ đón Mireille về. Hãy chung sống cùng nhau khi cha trở về nhé.』
『... Vâng! Vâng thưa cha!』
Cha và con gái ôm chầm lấy nhau. Kimberly và những người đàn ông trùm đầu khác cũng không thô lỗ đến mức phá đám họ. Sau khi đợi cái ôm ấm áp của họ kết thúc, họ đã còng tay Edgar bằng còng tay phong ấn ma thuật.
Edgar đã thì thầm điều gì đó vào tai Raishin trước khi bị đưa đi.
『Raishin-kun. Cậu đã hứa sẽ giúp ta, đúng không?』
『Ừm.』
『Ta sẽ lo cho vợ ta. Đó là lý do tại sao, ta giao các con gái của ta cho cậu chăm sóc. Đừng lo, cậu sẽ không thiệt thòi bất kể cậu chọn ai đâu. Cả hai đều là những cô con gái đáng tự hào của ta.』
『Chọn ai... ý ông là sao?』
Raishin không thể hiểu được lời ông. Đồng tử của Yaya nhanh chóng mở to khiến Raishin run lên vì sợ hãi.
Edgar bị những người mặc áo choàng đưa đi trước khi Raishin có thể xác nhận ý định trong lời nói của ông.
Liệu đó có thực sự là kết quả tốt nhất không? Kimberly cốc vào cái đầu đang lo lắng của Raishin.
『Cậu thực sự là một tên học sinh khó bảo đấy... Hiệp hội sẽ không làm gì cậu đâu, nên đừng gây thêm rắc rối nào nữa. ... Làm ơn đấy.』
『Bất ngờ thật. Tôi không thể nào tưởng tượng được cái ngày mà cô sẽ nói "làm ơn" với tôi đấy.』
『Tôi muốn nói. Cậu biết không,〈Second Last〉? Tôi ghét đảm nhiệm việc trừng phạt thể xác, nhưng—』
Kimberly vỗ mạnh vào vai Raishin. Cái vai bị trật khớp.
『Đôi khi tôi đơn giản là không thể tránh được.』
『... Tôi hiểu rồi... rất rõ rồi.』
『Một ngôi sao băng từ mặt đất sao... fufu.』
Kimberly cười thích thú một cách kỳ lạ. Yaya nhảy nhẹ bên cạnh cô.
『Raishin! Nhìn kìa!』
Yaya đang chỉ vào đấu trường. Một luồng sáng khổng lồ đang mở rộng từ đó ra xa vào bầu trời.
Một khẩu pháo ánh sáng đánh bại con rồng đỏ đó và cắt xuyên qua bầu trời đêm. Đó là một khẩu pháo chúc phúc, báo hiệu chiến thắng của Charl.
Olga lê bước rời khỏi sân đấu.
Cô bị tấn công bởi một nỗi tuyệt vọng không tên. Dorothy định nói gì đó, nhưng lại thôi. Có lẽ cô ấy thất vọng về cô. Olga tự chế giễu chính mình và đi ra ngoài sau khi bước qua cổng vào.
Khi cô đi đến cuối lối đi, một người lính gác vẫn đang làm nhiệm vụ bắt chuyện với cô.
『Vậy là cô đã thua, Olga.』
Đó là một giọng nói mà cô nhận ra. Khi cô ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn người đó, cô phát hiện ra một khuôn mặt rất quen thuộc dưới chiếc mũ đồng phục.
『Alice—』
『Tôi đã thấy cô. Tôi có vẻ không thực sự thích hai chị em đó, nên tôi muốn cô thắng nhưng—cô chắc chắn đã phạm một sai lầm không bình thường đối với cô. Hay có lẽ cô quá mất tập trung? Gia tộc Seth của Golden Rose đã từng bị làm nhục bởi hiệp sĩ tự xưng Elaine trong quá khứ mà.』
『... Tôi không có ý định trả thù cho tổ tiên mình. Tôi chỉ muốn được tự do.』
Một tiếng cười khô khốc vô tình bật ra từ đôi môi khô nẻ của cô.
『Thật nực cười... Tôi tự hỏi tại sao mình lại mong muốn tự do? Điều gì đã thúc đẩy tôi hành động kiên trì như vậy... Tôi không còn biết nữa.』
Olga cảm thấy chính sự quyết tâm không trọn vẹn đó cuối cùng đã quyết định kết quả của trận chiến.
Alice cười và hỏi Olga một câu như muốn cô nhận ra điều gì đó.
『Này, Olga. Cô có nhớ tại sao cô phải nhập viện không? Tại sao cô lại sử dụng xe lăn mặc dù không bị thương ở chân?』
『... Tôi nghe nói là do phẫu thuật đầu.』
『Cô nghe nói sao? Đó là một cách diễn đạt kỳ lạ. Vậy còn sự hỗn loạn trong lễ đính hôn với Raishin thì sao—lý do tại sao cô cần một vụ bê bối hào nhoáng để hôn phu chính thức của cô rút lui?』
『... Cô đang nói gì vậy?』
『Chẳng phải cô có một người rất quan trọng đối với mình sao?』
『Thật ngu ngốc. Đắm chìm trong chuyện tình cảm vượt quá sự hiểu biết của tôi. Một người như tôi không đời nào có người yêu—』
Những ngón tay lạnh lẽo của Alice nhẹ nhàng chạm vào vùng da quanh mắt Olga.
Olga bàng hoàng sau khi nhận ra cô ấy đã lau nước mắt cho mình.
『Nếu cô khao khát tự do đến mức khóc vì nó, cô nên được tự do.』
『Nhưng... tôi đã... mất cơ hội... trở thành Wiseman rồi!』
『Cô chỉ cần rời khỏi Hội mà không cần trở thành Wiseman.』
『Thật quá đáng... cô nghĩ tôi có thể sống bình thường sau khi biến mình thành kẻ thù của họ sao!?』
『Cô thực sự vẫn có thể phàn nàn như vậy mặc dù là hai pháp sư đủ mạnh để trở thành một phần của〈Rounds〉sao?』
『Hai...?』
Lúc đó, một người đàn ông bay từ trên trời xuống đáp cạnh hai cô gái.
『Alice ojou-sama. Tôi đã mang gã đó đến.』
Shin. Hắn ta cũng mặc đồng phục của lính gác an ninh. Thứ hắn ta đang bế trên tay—Shin cẩn thận đặt nam sinh đang chảy máu từ cả hai tay xuống đất.
Cô nhận ra khuôn mặt cau có của cậu ta. Cậu ta là〈Last One〉Veyron.
Alice thì thầm với Olga đang ngạc nhiên.
『Cậu ta đã bị Raishin đánh bại. Veyron cũng là thành viên của Hội giống như cô.』
『... Bà tôi quá độc ác. Tôi không thể tin được bà ấy không nói cho tôi biết có bao nhiêu người từ Hội đã xâm nhập vào học viện với đại diện học sinh là tôi. Tôi thấy bà ấy không thực sự tin tưởng tôi.』
Thực tế, cô không đủ mạnh mẽ để được tin tưởng. Cô đã thua trong trận đấu một chọi một với con gái lớn của gia đình Belew.
Olga lau nước mắt và cố gắng bình tĩnh lại trước khi nói.
『Vết thương đó trông tệ đấy, Veyron. Tôi sẽ đưa cậu đến phòng y tế ngay.』
『... Đừng lo cho tôi. Những vết thương này không là gì cả.』
Alice quyết định trêu chọc cậu ta như cô thường làm với người khác sau khi nghe câu trả lời lạnh lùng của cậu ta.
『Ồ? Tôi không nghĩ cậu nên nói chuyện với cô ấy như thế đâu. Đặc biệt là khi cô ấy là cục cưng bé nhỏ của cậu.』
Veyron cau mày khó chịu. Mặt khác, Olga sững sờ.
『Alice... ý cô là sao?』
『Cô cũng thật là một người phụ nữ vô tâm. Cô quên mất bạn trai của chính mình rồi sao?』
『Cô... nói... cái gì? Có đúng thế không... Veyron?』
Veyron không trả lời. Thái độ vụng về đó của cậu ta—cô dường như nhớ ra nó.
Thật bực mình. Tuy vậy, Olga cũng cảm thấy một cơn đau nhói, cắt cứa trong lồng ngực.
『Hai người thật phiền phức. Không quan trọng nếu lúc này đây là tình yêu đơn phương của Veyron, nhưng có một điều rõ như ban ngày. Cậu ta là người đàn ông có thể mặc cả hai tay bị phá hủy vì cô.』
『—』
『Cậu ta cũng đã cố gắng khiến〈T-Rex〉bị loại trong trường hợp có khả năng cô thua. Cậu ta cũng cố gắng ngăn cản Edgar Belew để Bữa tiệc đêm không bị dừng lại—để giấc mơ của cô không kết thúc.』
Alice vỗ vào lưng cả Veyron và Olga.
『Các cậu không cần phải sợ Hội nếu các cậu có sức mạnh của tình yêu bên mình. Tôi thực sự không thể chịu nổi chuyện này. Dù sao thì—nếu cả hai đều là người thực tế và không thể tin vào sức mạnh tình yêu, các cậu nên tận dụng đặc quyền của mình với tư cách là học viên. Dù sao chúng ta cũng đang ở trong Học viện Hoàng gia về Machineart tốt nhất mà.』
『Cô đang nói rằng chúng tôi nên tìm kiếm sự bảo vệ của hiệu trưởng... của người đàn ông đó sao!?』
『Các cậu nên sử dụng nó làm lợi thế cho mình. Giống như cách cô đã lợi dụng tôi và tôi cũng vậy.』
Alice đang cười. Hơi ấm dần trở lại lồng ngực lạnh giá của Olga.
『Tôi... thực sự có thể dựa vào cô không?』
『Chúng ta đang lợi dụng lẫn nhau, đúng không? Tôi không phiền đâu. Dù sao thì tôi cũng sẽ lợi dụng cô.』
Alice bày tỏ tình bạn của mình bằng những lời lẽ ác ý. Alice hiện tại cũng là một kẻ chạy trốn. Mặc dù vậy, cô ấy đang mạo hiểm bản thân để giúp Olga và Veyron.
Olga ngước nhìn Veyron. Veyron nhanh chóng tránh ánh nhìn của cô. Đôi mắt cô nhìn thấy trong chốc lát đã mang lại một cảm xúc thân thương chạy dọc khắp cơ thể cô.
—Cô biết. Cô nhớ cảm giác đó.
『Veyron. Cậu sẽ làm gì nếu tôi nói tôi muốn rời khỏi Hội?』
『Điều đó không quan trọng. Dù sao thì—』
Veyron quay sang hướng khác và trả lời bằng giọng rất đều đều, thô ráp.
『Anh sẽ luôn đi theo em.』
『... Cảm ơn anh.』
Olga chạm vào đôi tay bị thương của cậu và sau đó đặt trán lên tấm lưng rộng của cậu ta.
Alice chỉ nhìn hai người họ với vẻ mặt chua chát.
Shin đứng sau chủ nhân của mình và thì thầm dè dặt.
『Việc cản trở sự thay đổi ký ức của Veyron cũng đáng giá. Chúng ta đã có thông tin về Hội và tìm cách giảm bớt sức mạnh của chúng. Đó là một lợi ích rất đáng kể—tuy nhiên, trông cô có vẻ không hài lòng.』
『Ta tự hỏi tại sao ta lại cảm thấy nặng đầu khi đóng vai thần tình yêu cho người khác thế nhỉ?』
『Tôi vô cùng đồng ý với cô về vấn đề đó.』
『Ta sẽ mất động lực làm việc này mất. Hãy đưa họ đến chỗ cha ta và quay lại ẩn náu càng sớm càng tốt.』
『Có ổn không khi không đi gặp Raishin Akabane một chút?』
『... Ổn mà.』
Alice nhìn qua cánh cổng, về phía đấu trường ồn ào nơi tiếng vỗ tay vẫn tiếp tục.
Hinowa đang ôm Charl, người đang tắm mình trong sự tán thưởng của khán giả.
『Chà nhìn kìa, tên đó. Ta thấy cậu ta lại có thêm một cô bồ nhí nữa khi ta không để ý.』
『Nếu có gì thì, tôi nghĩ cô mới là cô gái ở vị trí bồ nhí đấy chứ.』
『Ok, Shin. Ta sẽ xử tử ngươi sau.』
Alice lúc nào đó cũng bắt đầu mỉm cười dịu dàng sau khi nhìn nụ cười rạng rỡ của Charl.
『Ồ? Tôi thấy tâm trạng cô tốt lên rồi. Chẳng phải cô nói cô không thích họ sao?』
『... Chỉ là ghen tị thôi. Ghen tị vì cô ấy khỏe mạnh, được cha yêu thương và được cứu rỗi chỉ bằng việc khóc.』
『Bây giờ cô lại cảm thấy sự ghen tị đó sao?』
『Có vẻ như việc các vì sao thanh tẩy trái tim là sự thật. Sự ghen tị đó đã cháy rụi cùng với cơn mưa thiên thạch kia rồi.』
Alice chỉ vào những ngôi sao phía trên họ. Những thiên thạch đã biến mất khỏi bầu trời và màn đêm khôi phục lại sự yên tĩnh.
『Mà, cô cũng được cứu rỗi sau khi khóc như một đứa bé mà.』
『... Ok, Shin. Ta cũng sẽ đâm một thanh sắt nung đỏ vào mông ngươi sau.』
Vẫn đùa giỡn như vậy, chủ nhân và người hầu đã bỏ lại đấu trường phía sau.

Cùng lúc đó, tại Cung điện Buckingham nơi vua của Vương quốc Anh sinh sống.
Ông ta đang nhìn bầu trời từ phòng riêng của mình. Phía sau ông ta, một thanh niên mặc trang phục đen đột nhiên xuất hiện.
『Chà chẳng phải là Bệ hạ sao. Thật là một ngày tuyệt vời!』
Nhà vua ngạc nhiên quay lại—và ngay lập tức hiểu tình huống ông ta đang gặp phải.
『Vậy sự hỗn loạn này... là do ngươi làm!』
『Không hề, đó chỉ là hiện tượng tự nhiên thôi.』
『Vớ vẩn..! Quy mô của bầy thiên thạch này không được dự báo trước!』
Nhà vua chỉ ra ngoài cửa sổ. Thành phố London đang chìm trong biển lửa khi khói trong không khí nhuốm màu đỏ. Một tiếng nổ dữ dội như thể thành phố đang bị ném bom có thể nghe thấy mỗi khi một thiên thạch rơi xuống.
『Đó thực sự là một cảnh tượng tráng lệ. Thực sự đáng xem!』
Edmund cư xử nhiệt tình như một tên hề sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
『Con đoán tất cả những điều này là một điều không may cho Bệ hạ. Quân đội và cảnh sát đang hỗn loạn. Ngay cả lính canh hoàng gia cũng ra ngoài bảo vệ thành phố, để lại cung điện như một cái vỏ rỗng. Ngay cả những người lính cứu sinh của ngài thuộc〈Crusade〉cũng đều tập trung ở Liverpool.』
Edmund không nhìn về phía ông ta. Sau khi nghi ngờ trong một giây—
Nhà vua chọn cách chạy trốn. Ông ta bắt đầu chạy qua cung điện sau khi ra khỏi phòng.
『Có ai không! Có ai ở quanh đây không!? Räikkönen!』
Không ai trả lời. Bên trong cung điện im lặng bất thường. Những người lẽ ra phải ở đó không có mặt.
Không phải quan chức chính phủ, thị thần, lính canh hay đầu bếp của ông ta. Họ không thấy đâu cả.
Sau khi tăng tốc và đến phòng tiếp kiến, nhà vua thấy đường đi của mình bị chặn bởi một cô gái tóc vàng.
Cô ta không phải là một trong những thị thần của ông ta.
Cô ta mặc một bộ quần áo rất đặc biệt để lộ bụng và lưng. Khuôn mặt cô ta đặc biệt xinh đẹp, nhưng cũng lạnh lùng và vô cảm. Đôi mắt xanh thẫm của cô ta nhắm vào nhà vua như họng súng.
Mùi sắt nồng nặc trong không khí. Bàn tay cô gái đỏ thẫm. Máu đang nhỏ giọt từ chúng.
Cô gái chậm rãi tiến lại gần ông ta. Nhà vua theo trực giác cảm thấy mình sẽ chết tại đây.
『Thật ngu ngốc... sự thịnh vượng của vương quốc này sẽ không bao giờ có thể... với một vương miện bị chiếm đoạt!』
Cô gái từ từ đặt tay quanh gáy ông ta—và nó đã gãy trong tích tắc.
Mất đi đích đến, máu bắt đầu chảy ra từ mắt, tai và mũi ông ta.
Cổ nhà vua bị nén lại như một cây kim nhỏ dễ dàng bị bẻ gãy như thế.
『Con chắc chắn đã thừa kế vương quốc này, thưa cha.』
Edmund ngồi xuống ngai vàng sau khi đá xác cha mình.
『Ăn cắp thứ gì đó từ người khác không phù hợp với con đường vương giả. Tuy nhiên, kết quả sẽ luôn chiến thắng quá trình—đó cũng là một phần của vương quốc ta.』
『Thần tê dại cả người rồi, Bệ hạ. Thần cũng ướt lắm rồi!』
『Ngươi phiền thật đấy. Chuyện gì đã xảy ra ở học viện?』
『Phiề...!? Akabane Raishin vẫn còn sống, và thiệt hại cho học viện là nhỏ. Chúng ta đã thất bại trong việc phá hủy〈Thánh Địa Của Kẻ Ngốc〉và Olga đã thua trước〈T-Rex〉.』
『Tốt đấy. Mấy bà già đó sẽ mất mặt hoàn toàn.』
Vai Edmund di chuyển khi hắn cười thích thú. Sau đó hắn nhếch môi với vẻ mặt mỉa mai.
『Mặc dù ta cũng không nhận được những gì ta mong đợi. Mọi thứ dường như không tiến triển dễ dàng như ta muốn.』
『Tôi không thể tin được đó là lời của một kẻ đã đánh cắp ngai vàng dễ dàng như thế này.』
Một giọng nói lạnh lùng ngắt lời hắn. Để lại âm thanh cứng nhắc với mỗi bước đi, một vị tướng trẻ đã bước vào phòng tiếp kiến. Đó là một người đàn ông với đôi mắt rất sắc bén trông như mắt của chim ưng.
『Này, bạn tôi Wiseman-kun. Tôi cảm ơn cậu. Tôi đã xoay sở để trở thành Bệ hạ nhà vua thực sự nhờ sư đoàn quân đội của cậu không làm gì cả.』
Edmund búng một trong những mặt dây chuyền hắc diện thạch của mình bằng ngón tay. Ma thuật ẩn giấu trong công cụ đã kích hoạt sau khi nhận được ma lực của hắn.
Hình bóng của hoàng tử nhanh chóng biến thành hình bóng của nhà vua. Có vẻ như hắn đã sử dụng một ma cụ biến hình.
Räikkönen thở dài thườn thượt sau khi nhìn xuống thi thể của nhà vua.
『... Vậy đây là mục tiêu của ngươi. Lý do tại sao ngươi để bá tước trốn thoát và khiến ông ta sử dụng mạch ma thuật〈Star Gazer〉.』
Edmund chỉ tiếp tục mỉm cười với khuôn mặt của nhà vua.
『Có vẻ như ta đã đánh giá thấp ngươi. Coi thường ngươi như một tên hoàng tử ngu dốt.』
『Cậu không sai đâu. Nhưng tôi là một tên ngốc khổng lồ sẽ thay đổi thế giới. Tôi sẽ nói lại lần nữa, nhưng cậu sẽ không trở thành quân cờ của tôi sao? "Có" là lựa chọn chính xác ở đây. Bởi vì tôi luôn là điều đúng đắn.』
Räikkönen không trả lời. Edmund nhún vai.
『Tôi sẽ không oán giận cậu ngay cả khi cậu chọn "không". Dù sao thì tôi cũng thích cậu. Cậu thậm chí có thể bán tôi cho mấy bà già của Hội và sử dụng nó như một nguyên liệu để tiếp tục phát triển về mặt chính trị.』
『... Đó sẽ là một hành động rất man rợ.』
Räikkönen nhìn chằm chằm vào Edmund và sau đó thở dài sau khi bỏ cuộc.
『Ta đoán thử nghiệm nó sẽ rất thú vị. Vận may của ngươi.』
『Đó là một câu trả lời xuất sắc—không, tráng lệ.』
Edmund vỗ tay trong tâm trạng tốt. Sau đó hắn nhìn xuống con automaton nữ của mình.
『Ta cũng sẽ bắt ngươi làm việc chăm chỉ đấy, Số Bảy.』
『Vâng, Bệ hạ! Thần sẽ phục vụ ngài thật nhiều!』
『Ngưng cái đôi mắt yêu điên cuồng của thiếu nữ đó lại đi. Phiền quá.』
『Phiề...!?』
Raishin và Charl phải qua đêm tại khoa y tế ngày hôm đó.
Frey đã được xuất viện và Mutsura được đưa lên khu bệnh phòng phía trên. Mặc dù Charl không có vết thương ngoài da nào đáng kể, nhưng do sức mạnh của nước đi táo bạo cuối cùng đó và cân nhắc gánh nặng mà nó có thể gây ra cho cơ thể cô, cô đã được đưa vào diện theo dõi y tế. Cô sẽ được kiểm tra kỹ lưỡng vào ngày mai.
『Sigmund, ông còn thức không? Ông còn thức mà, đúng không?』
Tiếng thì thầm của Charl có thể nghe thấy từ phía bên kia tấm rèm.
Bình thường Charl sẽ một mực từ chối ở cùng phòng với Raishin, nhưng đêm nay cô dường như không còn tâm trí để làm vậy nữa. Cô không ngừng gọi tên Sigmund.
Sigmund cũng có vẻ khó xử trước thái độ của cô khi ông bắt đầu cố gắng thuyết phục cô.
『Charl, nghỉ ngơi đi. Cô đã dùng hết ma lực rồi.』
『Này, nghe này, tôi sẽ thôi cố gắng trở thành Wiseman!』
Sự đột ngột trong lời nói của cô khiến cả Raishin và Yaya, người đang ở cạnh giường cậu, phải lắng nghe cẩn thận.
『Tôi sẽ không chiến đấu với Raishin hay Loki nữa.』
『... Nhưng chẳng phải cô đang cố gắng khôi phục gia đình và danh dự nhà Belew sao?』
『Ổn mà. Tôi đã nghĩ rằng sẽ không ai chấp nhận gia tộc Belew nữa trừ khi tôi trở thành Wiseman. Nhưng tôi đã lầm.』
Charl cười hạnh phúc.
『Ông nghe thấy tiếng vỗ tay rồi phải chứ? Tôi có thể khôi phục cái tên Belew ngay cả khi tôi không trở thành Wiseman. Dù sao thì tôi cũng đã có nhiều người bạn chấp nhận con người thật của tôi rồi.』
Đó là một giọng nói hạnh phúc và tự hào. Cô có lẽ chỉ định nói những lời đó cho Sigmund nghe, nhưng Raishin và Yaya cũng đang lắng nghe. Raishin và Yaya nhìn nhau và mỉm cười.
『Sẽ thật vô nghĩa nếu tôi mất ông trong khi cố gắng lấy lại dinh thự hay đoàn tụ với gia đình. Cuối cùng tôi cũng có thể hiểu thật rõ điều đó.』
『... Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu cảm giác của cô. Đó là lý do tại sao, đêm nay cô nên nghỉ ngơi đi.』
『Tôi quá sợ hãi để chìm vào giấc ngủ! Chỉ nghĩ đến việc đây có thể chỉ là một giấc mơ... nó đáng sợ vô cùng. Tôi sẽ không biết phải làm gì nữa nếu ông không ở đây khi tôi thức dậy...』
『Cuộc sống của chúng ta là hữu hạn. Mọi thứ có hình hài một ngày nào đó sẽ tan vỡ. Tuy vậy, ngày mai tôi vẫn sẽ ổn.』
『... Thật không?』
『Thật.』
『Thật không, thật sự không?』
『Ngủ. Tôi cũng muốn nghỉ ngơi.』
『... Được rồi.』
Chiếc giường bên cạnh họ trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, giọng nói dè dặt của Sigmund lại vang lên lần nữa.
『Charl. Tôi không ngủ được nếu cô cứ bám dính lấy tôi thế này...』
Charl không trả lời. Cô đang ôm Sigmund trong khi giả vờ như không nghe thấy ông.
Và rồi sau một khoảng không rõ thời gian trôi qua.
Vào lúc tiếng thở đều đều khi ngủ của họ có thể được nghe thấy, Yaya thì thầm với Raishin bên cạnh gối cậu.
『Anh còn thức không, Raishin?』
Raishin gật đầu giữa màn đêm. Yaya hạ giọng bảo.
『Em đã rất buồn... sau khi chuyện đó xảy ra với Sigmund. Nhưng hơn cả thế... em đã ghen tị.』
『... Ghen tị?』
『Chúng em là những con rối tự động. Những sự tồn tại có thể bị phá hủy trong chiến đấu. Em đã ghen tị vì có ai đó có thể buồn bã tột cùng và khóc thương một automaton như vậy khi đến lượt chúng em chết đi.』
Yaya quyết định hỏi Raishin câu hỏi đó sau khi hít một hơi thật sâu.
『Một ngày nào đó, nếu Yaya chết... anh có khóc thương em như vậy không?』
Raishin không trả lời.
Năm giây. Mười giây. Cuối cùng nghĩ rằng thật lạ, Yaya ghé sát mặt Raishin và thấy cậu đang ngủ.
Yaya tức giận. Cô bắt đầu phàn nàn trong khi vẫn kìm nén giọng mình.
『Thiệt chứ~~~~~~ Raishin đúng là đồ ngốc! Đồ ngốc~~!』
Cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Cô mừng vì mình đã không nói với cậu. Cô chưa muốn Raishin biết chuyện đó.
『... Em sẽ chui vào giường anh nếu anh cho em thấy khuôn mặt ngủ không phòng vệ đó đấy~』
Yaya tựa đầu lên gối của Raishin. Chỉ một hành động nhỏ như vậy cũng đủ khiến cô hạnh phúc.
"Ehehe"—ngay khi cô cười sau khi nhéo má Raishin—
『—!』
Cô rụt tay lại sau khi cảm thấy đau. Có thứ gì đó nhỏ giọt và nảy trên sàn nhà.
Điểm làm bẩn sàn nhà là máu của Yaya.
Có một vết cắt trên ngón tay cô. Cô không làm gì cả nhưng da thịt nối giữa da cô đã bị đứt, tạo ra một vết rách. Yaya lo lắng cố gắng điều hòa hơi thở khi cô sử dụng ma lực để chữa lành vết thương.
Vẫn không thể làm dịu hơi thở, Yaya mỉm cười dịu dàng dưới ánh trăng chiếu qua cửa sổ.
『Yaya nhất định sẽ có ích cho anh. Ngay cả khi anh sẽ không khóc thương em như vậy.』

Đêm nay, những người trẻ tuổi chìm vào những giấc mộng bình yên.
Tuy nhiên, cuộc chiến của những pháp sư trẻ tuổi vẫn chưa kết thúc.
Bức màn của Bữa tiệc đêm sẽ lại được vén lên vào ngày mai—
=============================================================
Lại j nữa đây T_T, cho con tim toy nghỉ ngơi xíu đi…
