Hồi 1
Vài phút trước đó. Ngay sau khi Griselda và Charl đến học viện—
Raishin và Yaya chạy nhanh như bay về phía hai người đang hướng tới đấu trường.
『—Charl! Sư phụ!』
『Cậu có vẻ vội vàng nhỉ. Bữa tiệc đêm sao rồi?』
『Vẫn ổn. Họ vẫn đang cầm cự.』
Charl khẽ cúi đầu chào Raishin vừa dừng lại trước mặt họ.
『Xin lỗi vì đã đến muộn.』
『Không sao. Mà, cô... cô là Charl... đúng không?』
『Đừng hỏi câu ngớ ngẩn thế chứ. Mắt cậu bị đui à?』
—Không, ngược lại mới đúng. Chính vì mắt cậu không bị đui nên cậu mới hiểu được.
Charl có vẻ hoàn toàn khác so với khi cô rời đi. Cô có vẻ điềm tĩnh và dịu dàng hơn.
Có lẽ cũng nghĩ điều đó thật kỳ lạ, Yaya thì thầm vào tai Raishin.
『Charlotte-san có vẻ trưởng thành hơn bằng cách nào đó.』
『... Ừ.』
『Tại sao anh lại bị mê hoặc bởi... A! Đúng rồi! Raishin thích phụ nữ lớn tuổi hơn... ngay cả khi họ hoàn toàn phẳng lì, em không thể tin được anh lại thích họ chỉ vì họ có vẻ trưởng thành hơn!』
『Cô gọi ai là phẳng lì hả? Tôi khóc đấy!』
Charl dễ dàng mất bình tĩnh khi cô nổi giận. Khía cạnh đó của cô vẫn không thay đổi.
Raishin hoàn hồn và nói nhanh.
『Tôi muốn nói với cô vài điều, nhưng hãy nhanh chóng đến chiến trường ngay đi! Olga đang đợi cô nhưng bọn tôi đã bắt đầu chiến đấu với Asura rồi. Loki và Hinowa đã đến giới hạn rồi!』
『—Được rồi. Bay đến đó nào, Sigurd.』
Charl nhắm mắt và dang rộng tay trong khi chú ý đến tiếng gió.
Raishin nhìn cô đầy nghi hoặc cho đến khi cơ thể cô bắt đầu lơ lửng.
Một cơn gió đột ngột xuất hiện ở nơi đó. Các tinh linh gió đang tụ tập với số lượng lớn. Charl đang sử dụng chúng để bay như một con chim.
『Cẩn thận! Olga mạnh lắm đấy!』
『Cậu không cần phải nói điều đó với tôi. Cậu cũng vậy, cẩn thận nhé.』
Charl nhanh nhẹn băng qua những hàng cây khi cô hướng về phía đấu trường.
『Tuyệt thật... đó là cái gọi là Jin Mastery sao?』
『Đúng vậy. Quan trọng hơn, chuyện gì đã xảy ra?』
Griselda ngước nhìn lên cao, nhìn những thiên thạch rực rỡ đang rơi xuống.
『Bầu trời có vẻ rất náo động. Một cái đã rơi xuống nhà ga lúc nãy. May mắn là nó rơi vào nhà để xe chứ không phải tòa nhà chính...』
Raishin dừng ánh mắt lại ở hai thiên thần cơ khí phía sau Griselda.
『Đó là những con rối của Kimberly-sensei—của Nectar, đúng không?』
『Đừng đánh giá sai tôi. Tôi sẽ không bán đứng cậu dù có chuyện gì xảy ra đâu.』
『Vậy thì tôi không thể nói cho cô biết được. ... Dù sao thì tôi cũng chịu ơn cô quá nhiều rồi.』
Không có thời gian để ngăn cậu lại. Raishin đưa Yaya đi cùng khi cậu bắt đầu chạy qua những con đường của học viện.
(Tên học trò ngốc này... cứ lo lắng mấy chuyện vô nghĩa!)
Griselda sẽ không phản bội Raishin. Do đó, vị trí của cô sẽ chỉ tồi tệ hơn nếu cô giúp cậu-cậu có lẽ đã lo sợ điều đó. Có vẻ như lần này Raishin đang chống lại Hiệp hội Ma thuật.
Không còn nghi ngờ gì nữa, một cuộc khủng hoảng sắp xảy ra. Liệu Griselda có nên giúp cậu, ngay cả khi điều đó có nghĩa là chống lại Hiệp hội...?
『Selda! Em đang làm gì vậy!?』
Quay lại sau khi bị hét vào mặt, Griselda có thể thấy Kimberly đang chạy về phía mình.
Cô ấy trông như một người hoàn toàn khác trong một giây. Tóc tai rối bù và cô ấy có vẻ hoảng loạn một cách bất thường.
『Nhanh lên! Có lệnh tập hợp khẩn cấp cho tất cả giáo viên!』
『Tập hợp khẩn cấp—chúng ta sắp có chiến tranh hay gì à?』
『Chúng ta cần dựng một kết giới và xây dựng tuyến phòng thủ. Đi với tôi!』
『Kết giới... một〈Thử Thách Rào Chắn〉sao?』
『Chúng ta không làm kịp cái đó đâu! Chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc triển khai kết giới thám thính và đánh chặn chúng bằng các đòn tấn công trực tiếp!』
『Đánh chặn cái gì...?』
『Cứ đi đi—』
Trực giác của họ đã cảnh báo họ về một mối đe dọa. Kimberly rút súng và bóp cò cùng lúc mà không quay lại. Viên đạn của cô ngay lập tức tràn ngập ma lực, tạo ra một vòng xoáy khổng lồ giữa không trung.
Vài trăm mét phía trên họ, vòng xoáy đó đã va chạm với thứ gì đó, tạo ra một làn sóng xung kích dữ dội.
Trước khi hiểu chuyện gì đã xảy ra, Griselda đã biến một trong những thiên thần cơ khí của mình thành lá chắn để bảo vệ bản thân. Một lưỡi dao chân không nghiền nát nền đá khi các mảnh vỡ bắn ra cắt đứt cây cối xung quanh.
『Một ma thuật tấn công đến từ tầng nhiệt... Meteor Strike!? Cô, cái gì—』
『Chúng ta đang bị tấn công như em thấy đấy. Ngừng phàn nàn và tham gia tạo tuyến phòng thủ đó đi!』
『—Đã rõ. Đến đây, Digamma, Stigma!』
Nếu học viện bị tấn công, Griselda có nghĩa vụ phải bảo vệ nó.
Vẫn lo lắng cho hai học trò của mình, Raishin và Charl, Griselda đi theo Kimberly băng qua đường phố.
Hồi 2
Bầu trời nhuốm một màu đỏ rực.
Thành phố Cơ khí bị bao phủ trong biển lửa khi khói lan tỏa trong không khí.
Edgar thở dài nặng nề khi nhìn xuống thành phố từ tháp đồng hồ.
Những lời của Edmund mà ông nghe được vài ngày trước trong quán bar ở ngoại ô thành phố lại hiện về.
「Raishin chắc chắn sẽ cố gắng bảo vệ ông.」
Cùng với trung tướng Räikkönen, Edmund nói một cách hùng hồn.
「Cậu ta chắc chắn sẽ chiến đấu và bảo vệ ông khỏi học viện, khỏi hiệp hội và khỏi mấy bà già đó.」
Ông đã bị thuyết phục—không, chính lời nói của hắn tràn đầy sự thuyết phục.
「Hai, ba ngày trước khi mọi thứ sẵn sàng—trong khoảng thời gian nguy hiểm nhất này, ai mà ngờ được học viện sẽ là nơi an toàn nhất cho ông chứ. Ông chỉ cần làm cho thiên thạch rơi xuống và phá hủy〈Thánh Địa〉như lệnh đã giao. Nếu ông làm thế, nghiên cứu Machine Doll của học viện sẽ bị thụt lùi, Bữa tiệc đêm sẽ bị đình chỉ và Raishin sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay sang ta để thực hiện việc trả thù của mình sau khi biến thành tên đại ngốc chống lại Hiệp hội Ma thuật.」
「... Ngài có chắc về điều đó không? Chẳng phải học viện và hiệp hội sẽ tha thứ cho cậu ta nếu họ phát hiện ra tất cả sự tàn phá đó là do ngài xúi giục sao?」
「Những người ủng hộ của học viện sẽ nổi cơn tam bành nếu họ mất〈Thánh Địa〉. Ngay cả Rutherford cũng sẽ không thể bao che cho Raishin. Dù sao thì họ cũng đã có Magnus. Ngay cả khi họ mất quyền kiểm soát Raishin, họ đã có một ứng cử viên khác cho〈Đứa Trẻ〉trong lời tiên tri.」
Nụ cười đầy tham vọng không che giấu của Edmund không chịu rời khỏi tâm trí Edgar.
Edgar nghiến răng, giết chết cảm xúc của mình và xắn tay áo bên phải lên.
Thoạt nhìn, nó trông giống như một cánh tay bình thường, nhưng một mạch ma thuật đang hoạt động bên trong.
『Có phải mạch ma thuật〈Panta Rhei〉ở bên trong cánh tay đó không?』
Ai đó bất ngờ nói chuyện với ông.
Từ phía sau—Raishin đang đứng ở ban công tháp chuông.
Cậu dường như đã nhảy lên từ bên dưới. Cộng sự của cậu đáp xuống cạnh cậu sau vài giây.
Vậy là cậu ta đã phát hiện ra nơi ẩn náu của Edgar. Khả năng tìm kiếm của cậu ta vượt xa một học sinh bình thường.
『... Ngay cả khi〈Panta Rhei〉đó ở đây, ta cũng không thể kích hoạt nó một mình.』
『Ông nói gì cơ? Chẳng phải ông đã đẩy nhanh thời điểm những thiên thạch đó rơi xuống hả?』
『Đó chẳng qua chỉ là một cú lừa mà nhiều pháp sư sử dụng. Một cú lừa để khiến cả Hội và Anh Quốc phải hành động. Đây chỉ là một ma thuật đơn thuần để tạo ra mưa thiên thạch—mạch ma thuật〈Star Gazer〉.』
Một loại ma thuật tấn công tạo ra vật chất vô cơ trên bầu trời và khiến nó rơi xuống mục tiêu.
『... Không có chuyện "đơn thuần" ở đây đâu. Nhìn đi!』
Raishin hét lên giận dữ khi chỉ tay vào thành phố đang cháy.
『Nếu những thiên thạch đó chỉ lớn hơn một chút thôi, toàn bộ khu vực này đã biến thành một cái hố khổng lồ rồi!』
『Tốc độ rơi của chúng là vài km/s—đó chắc chắn là một ma thuật nguy hiểm.』
『Thành phố đó không phải là mô hình! Có vô số người bên trong những ngôi nhà đó!』
『Ta biết.』
『Có trẻ em! Cả người già nữa!』
『Ta cũng biết điều đó.』
Edgar cố hết sức để nói bằng giọng lạnh lùng, vô cảm.
『Mục tiêu tiếp theo là Học viện Hoàng gia về Machineart này.』
『... Tôi sẽ không để ông làm thế.』
『Cậu sẽ không để ta làm sao? Vậy, cậu sẽ làm gì?』
『Tôi sẽ bắt ông dừng lại. Bằng cách đá vào đít ông.』
Raishin nhìn ông với đôi mắt rực lửa. Cảm xúc mạnh mẽ của cậu đã khiến Edgar khẽ nhắm mắt lại.
Sau đó ông quay đầu nhìn vào bên trong tháp đồng hồ.
『Ta nghe nói Charl và Sigmund đã phá hủy tòa tháp này.』
『... Đó không phải lỗi của họ. Họ bị buộc phải làm thế.』
『Tại sao cậu lại giúp con gái ta?』
『... Tôi đã được Charl giúp rất nhiều lần. Henri đã chăm sóc tôi khi tôi nằm viện. Bà của họ—kỷ vật của mẹ ông cũng đã cứu mạng tôi.』
『Cậu đang nói đó là lý do sao? Ta thấy người Nhật có ý thức trách nhiệm mạnh mẽ thật đấy.』
『Giờ đến lượt tôi hỏi. Tại sao ông lại làm chuyện này?』
『Cậu có một người vô cùng quan trọng với mình không?』
Raishin bối rối sau khi câu hỏi của mình được trả lời bằng một câu hỏi khác. Edgar hỏi lại.
『Như người yêu. Người thân. Cha mẹ hay anh em cậu.』
『... Tôi từng có một người em gái.』
『Cậu sẽ làm gì nếu cậu cần hy sinh người khác để cứu con bé?』
『Tôi sẽ cứu cả hai.』
『Đó là lý lẽ của một đứa nhóc.』
『Tôi bị nói thế nhiều lần rồi.』
Edgar cười. Tuy nhiên, đó là một nụ cười quá dễ chịu để được gọi là mỉa mai.
『Thú thật, ta thích cậu. ... Dù sao thì, nếu một cuộc chiến tranh thế giới nổ ra, nhiều người hơn những gì cậu có thể tưởng tượng sẽ chết.』
Edgar ngẩng mặt lên nhìn vô vàn những ngôi sao rực rỡ.
『Nó rất có thể sẽ là một cuộc chiến tranh toàn diện quy mô lớn, một cái mà loài người chưa từng trải qua. Ngay cả cuộc Chiến tranh Trăm năm Anh-Pháp kia thực sự chẳng qua chỉ là sự lặp lại của các cuộc giao tranh diễn ra rải rác. Tuy nhiên, một cuộc chiến tranh thế giới sẽ khác. Các vũ khí hiện đại sẽ mở rộng trận chiến đến vô tận, khi quân đội được hệ thống hóa tinh vi sẽ thực hiện một cuộc tàn sát hàng loạt. Không chỉ quân nhân sẽ chết. Mọi dân thường sẽ bị buộc phải tham gia, tạo ra một kỷ nguyên mà chế độ nghĩa vụ quân sự phổ thông sẽ được thực hiện.』
Liệu Raishin có cười vào lập luận bi quan của ông không? Bất chấp điều đó, Edgar tiếp tục nói với sự thuyết phục.
『Đó là kiểu chiến tranh sẽ xảy ra... Là một người cha, ta không muốn con gái mình sống qua kỷ nguyên đó.』
『... Vậy thì sao?』
『Cuộc chiến sẽ chỉ là quy mô nhỏ nếu người chiến thắng được quyết định trước khi nó bắt đầu. Ta sẽ phá hủy học viện này và khiến〈Roses Division〉có được một Machine Doll.』
Raishin cười.
『Tôi đoán ông thực sự là cha của họ. Ông nói dối dở tệ.』
『Đó... ý cậu là sao?』
『Tôi nói trở thành những kẻ đó không phải ý định của ông.』
Bên cạnh Raishin, Yaya rụt rè hỏi.
『Raishin... vậy ý anh là sao?』
『Ông ấy đã tự nói rồi đó. Những sự hy sinh là cần thiết để bảo vệ những người chúng ta yêu thương—Họ đang giữ Charl, Henri và vợ ông ta làm con tin. Giống như khi Charl cố gắng bảo vệ Henri vậy.』
『... Nếu cậu có thể nhìn thấu xa đến thế, tại sao cậu không rút lui?』
Cách nói chuyện của Edgar đã trở nên lớn tiếng hơn trong vô thức.
『Điện hạ nói ngài ấy sẽ cứu vợ con ta. Rằng ta nên hiểu lợi ích của việc giảm quy mô của một cuộc chiến tranh thế giới. Nếu mọi thứ diễn ra theo ý Điện hạ—』
『Làm như thế giới có thể được cứu bằng phương tiện của hắn vậy! Tất cả sẽ quy về việc các cường quốc trên thế giới hoặc đế chế của hắn làm bất cứ điều gì chúng muốn. Nếu ông định dựa vào hắn, tại sao ông không tìm kiếm sự bảo vệ từ Nectar trước!?』
『Ta đã làm thế! Ta đã giao phó vợ con ta cho Hiệp hội một lần rồi!』
『—!』
『... Cậu có hiểu không? Sức mạnh của Hội vượt xa khả năng phòng thủ của Hiệp hội. Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm điều này. Nếu cậu là bạn của con gái ta, xin hãy rút lui vì lợi ích của chúng!』
Với khuôn mặt đầy đau khổ nhưng lại rõ ràng đến ngạc nhiên, Raishin nói.
『Tôi từ chối. Xin lỗi nhưng, tôi không thông minh như ông.』
『Cậu sẽ để con gái ta gặp nguy hiểm chỉ vì cậu không thích hả!?』
『Cho đến nay ông đã bao giờ bảo vệ hai người họ bằng hành động của mình chưa!?』
『—』
『Ông nghĩ Charl đã suýt bị giết bao nhiêu lần trong nửa năm qua!? Henri suýt tự tử! Ông có biết họ cảm thấy thế nào khi chờ đợi ông không...?』
Cơn giận đã biến mất khỏi mắt Raishin khi cậu trở nên hoàn toàn bình tĩnh.
『Để tôi nói thêm điều này với người cha ngốc nghếch không hiểu cảm xúc của con gái mình nhé. Dù ông có cố gắng bảo vệ họ bao nhiêu đi nữa, mọi sinh vật sống một ngày nào đó sẽ phải chết.』
—Có phải cậu ấy đang nói về Sigmund?
『Chúng ta chết khi thời điểm của chúng ta đến. Dù là vì bệnh tật hay tai nạn, chúng ta có thể dễ dàng chết đi vì bất kỳ ý thích nào của Chúa. Nếu là vậy, thì ít nhất cho đến khi thời điểm đó đến, hãy cố gắng bảo vệ những gì ông trân trọng bằng chính đôi tay của mình!』
Những lời sắc bén của Raishin làm lay động lồng ngực Edgar.
Đúng vậy... Mình đã bao giờ làm được gì cho gia đình mình chưa?
Chính Raishin là người đã cứu con gái mình trong Học viện Hoàng gia về Machineart này.
Mình thậm chí không thể ở bên chúng. Mình thậm chí không thể hỗ trợ chúng...
(Nhưng, ngay cả vậy—mình không thể để nhiệt huyết của một chàng trai trẻ ảnh hưởng đến quyết tâm của mình.)
Khi Edgar bí mật chuẩn bị ma lực, ông quyết định bắt đầu nói chuyện một lần nữa để câu giờ.
『... Đã từng có một cặp đôi rất hạnh phúc trong Hội.』
Raishin có vẻ nghi ngờ hành động của ông, nhưng vẫn im lặng chờ đợi lời nói của ông.
『Một cặp đôi trạc tuổi con gái ta. Họ yêu nhau nhưng—họ là con của hai nhà lãnh đạo của Hội. Cháu trai của White Rose và cháu gái của Gold Rose.』
『... Cái gì vậy? Ông đang nói về cái gì vậy?』
Edgar tiếp tục lời mình, phớt lờ câu hỏi của Raishin.
『Các Rose cần phải độc lập. Nếu hai gia đình liên minh với nhau, cán cân quyền lực của tổ chức họ sẽ sụp đổ. Hai người trẻ tuổi đã bị chia cắt và ký ức của họ bị xóa bỏ.』
『Ký ức của họ... bị xóa?』
『Họ đã đốt một phần não của chúng bằng ma thuật. Chỉ những khớp thần kinh liên quan đến điều đó. Có vẻ như họ thực hiện cùng một ca phẫu thuật mỗi năm một lần để những ký ức đó không bao giờ quay trở lại.』
『... Thật điên rồ.』
『Cả hai đều quên nhau. Họ sẽ không còn có thể yêu nhau được nữa.』
Yaya lấy tay che mặt. Edgar nhìn Raishin, như cố gắng làm cho cậu hiểu.
『Hội này là một tổ chức như vậy—thứ thế giới mà chúng ta đang sống. Bất kỳ ai bị vướng vào dây leo hoa hồng ít nhất một lần đều không bao giờ có thể chạy thoát trong suốt quãng đời còn lại. Những chiếc gai chỉ đâm sâu hơn mỗi khi cậu cố gắng gỡ chúng ra.』
『Chúng ta có thể đốt những dây leo đó.』
『Ta đang nói điều này có thể xảy ra với Charl và Henri một ngày nào đó.』
『Nectar không phải một nhóm toàn những kẻ ngốc. Và Kimberly-sensei có thể tin cậy được.』
『... Cậu đang bảo ta nói chuyện với họ một lần nữa sao? Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra với vợ ta!?』
『Ông chỉ cần cứu bà ấy thôi. Ông có kiến thức, kỹ năng và mạch ma thuật nguy hiểm đó để thực hiện. Nếu ông không thể thắng sau khi chiến đấu, ông có thể thương lượng với họ.』
『Nói thì dễ lắm! Ta không bao giờ có thể đối mặt với Roses một mình—』
『Tôi chưa bao giờ bảo ông làm điều đó một mình!』
『—!?』
『Tôi sẽ chỉ là một đống rác rưởi nếu tôi chỉ đứng ngoài quan sát sau khi bảo ông làm thế này thế kia, giảng giải cho ông một cách kiêu ngạo. Tôi cũng sẽ giúp ông khi ông quyết định làm. Charl và Henri... dù sao cũng là bạn của tôi.』
Raishin đã mô tả họ bằng từ đó một cách xấu hổ. Yaya đang cười bên cạnh cậu.
『Ôi Raishin, anh lại xen vào chuyện của người khác nữa rồi.』
『Tôi cũng chịu. Con người tôi là thế rồi.』
Edgar không còn lời nào nữa.
(Cách nói chuyện của cậu ta vừa rồi nghe giống hệt...)
Giống hệt những lời của Elaine Belew mà ông đã nghe từ Sigmund trong quá khứ.
Chàng trai trẻ này. Cậu ta sẽ không bẻ cong lý tưởng của bản thân ngay cả ở độ tuổi đó. Hoặc có lẽ chính vì sự non nớt đó.
Edgar cảm thấy mình có lẽ cũng từng như thế, rất lâu về trước.
Rất lâu về trước—khi ông đi khắp châu Âu cùng Sigmund, tìm kiếm những cách để cải thiện bản thân với tư cách là một pháp sư.
Quyết tâm của ông dao động... Không, ông có lẽ chưa bao giờ có thứ gì đó vĩ đại như quyết tâm ngay từ đầu. Ông chỉ bỏ cuộc. Một cái cớ để khẳng định bản thân sau khi từ bỏ ý định chiến đấu.
Nếu ông ở cùng chàng trai trẻ này, có lẽ—
『Xin lỗi vì đã làm gián đoạn hai người.』
Edgar bị tắm trong một luồng sát khí lạnh lẽo từ phía sau.
『Nếu là như thế, hãy để ta tham gia với.』
Ai đó đã nhảy lên ban công với tốc độ đáng kinh ngạc. Một nam sinh mặc giáp đen—〈Last One〉Veyron.
Có lẽ vì đã đoán trước sự xuất hiện của hắn, Raishin nói một cách phù phiếm.
『Ngươi bận rộn thật đấy. Chuyện gì xảy ra ở Bữa tiệc đêm rồi?』
『Tình hình thay đổi rồi. Olga sẽ giải quyết việc ở đó, và ta sẽ làm công việc của mình.』
『Việc gì? Giết bố của Charl á?』
『... Nhiệm vụ của ta là thu hồi mạch ma thuật.』
Vậy hắn thực sự là một phần của Hội. Đánh giá từ tướng mạo của Veyron và automaton mà hắn mặc, Edgar cố đoán xem ai đứng sau hắn. Crimson Rose... không, có lẽ là Yellow Rose...?
『Chuyện này thật tẻ nhạt nhưng—giờ đã đến nước này, ta sẽ bắt ông ta dừng mưa thiên thạch lại ngay cả khi ta phải giết ông ta. Ta không thể để Bữa tiệc đêm bị dừng lại.』
『Ta cũng đồng ý về chuyện đó. Tuy nhiên, ta sẽ không để ngươi giết ông ấy.』
Ánh mắt của họ chạm nhau. Chẳng bao lâu, Veyron thả lỏng cơ mặt.
『Tới cuối cùng thì ta thực sự không thích ngươi.』
『Đừng nói thế chứ. Hãy hòa thuận như hai kẻ thất bại nào.』
『Đừng gộp ta với ngươi!』
Veyron ngay lập tức di chuyển về phía Raishin để đánh cậu. Hắn nhanh đến mức thậm chí không để lại tàn ảnh.
Raishin chặn cú đấm của hắn bằng Kongouriki. Cơ thể cậu chịu được cú va, nhưng tháp đồng hồ thì không. Chỗ đứng của Raishin dễ dàng bị lún xuống, khiến tháp chuông vỡ vụn như một chiếc bánh quy.
Hồi 3
『Lối này, Selda!』
Được Kimberly dẫn đường, Griselda đã đến nơi trông giống như một sở chỉ huy tạm thời.
Nó được dựng gần con phố sát đấu trường. Nó chẳng hơn gì một sở chỉ huy đơn sơ làm từ lều và ghế dài, nhưng những gương mặt hiện diện ở đó đã xóa tan mọi vẻ tồi tàn của nó.
Các giáo sư và giảng viên. Đội quân đồn trú gồm bảy trung đội. Tất cả họ đều là những pháp sư lão luyện.
Và người đàn ông đứng trước mặt họ không ai khác chính là hiệu trưởng, Edward Rutherford.
『Thưa các quý ông và quý bà, tôi chắc rằng mọi người đều đã được thông báo về tình hình.』
Hiệu trưởng vội vã giải thích tình hình trong khi vẫn giữ được sự bình tĩnh tối thiểu có thể.
『Đây là một cuộc khủng hoảng quốc gia. Chúng ta cần hành động như một thể thống nhất để vượt qua thảm họa này. Ngay tại thời điểm này, tôi sẽ gỡ bỏ〈Nghị Định Automaton〉của tất cả học viên. Học viên năm nhất và năm hai sẽ ra ngoài và bảo vệ các khu vực đô thị—việc chỉ huy mỗi nhóm sẽ do giáo sư phụ trách tương ứng thực hiện. Học viên năm ba và năm tư sẽ hành động riêng lẻ theo khoa trực thuộc để tuần tra xung quanh đấu trường. Mục tiêu ước tính của kẻ thù là nơi này, Học viện Hoàng gia.』
『Thật là lộc trời ban. Nó sẽ giúp chúng ta đỡ tốn công tìm kiếm chúng.』
Đại diện giáo viên Percival nói đùa. Ria mép của hiệu trưởng hơi nhếch lên.
『Chính xác. Đó là lý do tại sao chúng ta phải canh gác nghiêm ngặt xung quanh đấu trường bằng mọi giá.』
『Xin cho phép tôi đặt một câu hỏi. Chúng ta nên làm gì với Bữa tiệc đêm? Có nên dừng nó ngay không?』
Người phụ trách nhóm an ninh đặt câu hỏi. Hiệu trưởng lắc đầu từ chối.
『Chúng ta không cần phải dừng nó lại. Thực tế, tôi không muốn khán giả trở thành một gánh nặng thêm. Tôi yêu cầu tất cả các vị xử lý nhanh chóng bất kỳ kẻ đánh chặn nào và im lặng nhất có thể. Đủ để mọi âm thanh chiến đấu có thể được che đậy như là một phần của trận chiến đang diễn ra trong sân đấu.』
『... Việc đó sẽ rất khó khăn.』
『Tôi không nghĩ nó sẽ khó đến thế đối với các vị đâu. Chúng ta cũng có sự hỗ trợ của Nectar. Đối với các đội có thể hội quân với họ, các vị nên giao việc phòng thủ cho họ và đi đến những nơi cần hỗ trợ nhiều hơn—Percival.』
Hiệu trưởng gọi tên ông . Percival chống gậy bước lên phía trước.
『Khoa y tế sẽ tập trung vào khu vực trung tâm thành phố. Ưu tiên chữa trị cho những người bị thương và chỗ ở cho họ. ... Đừng lo về chi phí. Tôi sẽ bắt thị trưởng bồi thường cho chúng ta sau.』
『Đã rõ. Chúng tôi sẽ không ngần ngại sử dụng những loại thuốc đắt tiền nhất.』
『Theo quan sát của giám đốc lịch sử Eiffel, cách đây vài chục ngàn km trên bầu trời, một nhóm vi thiên thạch khổng lồ đang hướng thẳng đến nơi này. Khoảng năm nghìn viên. Chúng sẽ rơi xuống trong khoảng năm đến sáu phút nữa. Thưa các quý ông và quý bà—』
Hiệu trưởng dừng lại một chút để lấy hơi trước khi lớn giọng tuyên bố.
『Đừng để bất kỳ cái nào rơi xuống đất!』
『『Rõ!』』
Một câu trả lời đồng thanh vang dội như tiếng nổ đáp lại. Cũng đóng vai trò như tín hiệu giải tán, những người có mặt đã di chuyển một cách có hệ thống đến vị trí được phân công.
Một sự phấn khích kỳ lạ chi phối Griselda.
Cô không biết hiệu trưởng hay ban giám hiệu thực sự đang toan tính điều gì. Họ là những người mà cô không thể phân biệt được là bạn hay thù. Có thể họ chỉ muốn lấy lòng cư dân thành phố hoặc tìm kiếm sự ưu ái của chính phủ.
Tuy nhiên, bảo vệ học viện và người dân—chỉ riêng điểm đó là điều cô đồng ý.
(Giúp đỡ lẫn nhau cũng là một phần của con người. Cũng như việc gây ra chiến tranh là một phần của con người vậy... chết tiệt!)
『... Kỳ lạ thật.』
Đột nhiên, Kimberly thì thầm đầy nghi hoặc về điều gì đó. Cô đang trừng mắt nhìn lên bầu trời với vẻ mặt bối rối qua cặp kính gọng bạc. Hiệu trưởng đã nhận ra sự bất thường của cô một cách khôn khéo khi ông bước về phía họ.
『Có chuyện gì vậy, giáo sư Kimberly? Có điều gì làm cô phiền lòng sao?』
『Vị trí của bầy thiên thạch... thật lạ. Tôi nghĩ chúng ở quá xa. Chúng cũng có vẻ quá ít để cố gắng phá hủy thành phố.』
『... Ta hiểu rồi. Ta tự hỏi liệu có ai đó đang cản trở kẻ tấn công chăng?』
Những thiên thạch rơi xuống để lại vệt dài phía sau khi chúng biến mất vào bầu trời phía đông nam.
Griselda không thể không cảm thấy một sự bất an rợn người khi nhìn vào cảnh tượng tuyệt đẹp đó.
Hồi 4
Đòn tấn công của Veyron rất nặng.
Raishin bị thổi bay xuống cùng với tháp đồng hồ.
Yaya chạy xuống theo bức tường bên ngoài của tòa tháp đó để bắt lấy Raishin trên không trung. Cô cũng đã phá hủy bức tường bên ngoài sau khi đâm tay vào để triệt tiêu tốc độ rơi của họ.
『—Làm tốt lắm, Yaya! Cảm ơn cô!』
『Yaya là vợ của Raishin mà lị!』
『Cộng sự của tôi mà lị! Hắn đến kìa!』
Yaya và Raishin tách ra hai hướng khác nhau. Veyron đã nhảy xuống nơi họ vừa đứng vài giây trước.
Raishin sẽ không lãng phí cơ hội tạo ra bởi cú hạ cánh của hắn, nên cậu đã đáp trả đòn tấn công của hắn.
『Kouen Zesshou—〈Tsukikage Guren〉!』
Yaya xoay tròn như một cơn lốc khi cô tung ra một cú đá đủ mạnh để đốt cháy không khí.
—Tuy nhiên, không có tác dụng. Mặc dù áo giáp của hắn hơi nứt, nhưng nó còn lâu mới là một đòn chí mạng.
Veyron tung nắm đấm vào Yaya, người có tư thế đã bị xáo trộn.
Một đòn trực diện vào trán cô. Yaya bị thổi bay vào những cái cây phía xa.
『Yaya!』
Veyron nhanh chóng lao về phía Raishin đang mất tập trung.
Raishin kích hoạt ma thuật Kongouriki khi cậu né đòn tấn công của hắn và gắn thứ cậu đã chuẩn bị lên cổ Veyron.
Cậu có thể cảm thấy một áp lực dữ dội tấn công cánh tay mình. Sợi dây thép cậu đang cầm đã căng ra—
Và dễ dàng bị cắt đôi. Raishin nhún vai sau khi ném sợi dây thép vô dụng đi.
『Ta đoán sẽ không dễ dàng để cắt đôi ngươi như thế.』
『... Tên khốn ranh mãnh. Ngươi chuẩn bị thứ đó từ bao giờ?』
『Ta hiểu rồi, nhờ có nó. Ít nhất thì ngươi đang không di chuyển qua không gian.』
Hắn di chuyển bình thường khi xem xét việc hắn đã bị sợi dây thép chạm vào.
『Thêm vào đó, ngươi không di chuyển nhanh như vẻ bề ngoài.』
Không có một vết xước nào trên áo giáp của hắn. Mặc dù chịu áp lực đủ để cắt đứt dây thép.
『Có vẻ như ngươi đang—thao túng khoảng cách, hử?』
Vẫn quan sát khuôn mặt đối thủ, Raishin đặt câu hỏi hóc búa đó khi cậu bày tỏ suy luận của mình.
Biểu cảm của Veyron không thay đổi. Tuy nhiên, hắn cũng không phủ nhận lời của cậu.
『Nếu ngươi giảm khoảng cách giữa chúng ta, cú đấm của ngươi sẽ trúng bọn ta ngay cả khi ngươi ở xa. Ngược lại, nếu ngươi kéo dài khoảng cách, các đòn tấn công của bọn ta thậm chí sẽ không chạm được vào ngươi. ... Tất nhiên bọn ta sẽ không cảm nhận được bất kỳ phản hồi nào từ chúng.』
Đây cũng là lý do tại sao các đòn tấn công của Veyron cực kỳ nhanh. Nếu hắn giảm khoảng cách giữa hắn và mục tiêu, ngay cả một cú nhảy nhỏ cũng đủ để hắn đến được những nơi xa xôi.
『Tuyệt kỹ đó của cậu cũng là một ứng dụng của quy tắc này—ngươi chỉ đang giảm khoảng cách đến đối thủ đến mức tối đa. Nếu khoảng cách cần đi qua biến thành một phần trăm, tốc độ đấm của ngươi sẽ tăng gấp trăm lần và lực tác động ngươi gây ra tăng thêm mười ngàn lần nữa. Dẫu vậy, tay ngươi không bao giờ gãy. Điều đó có nghĩa là ngươi có thể bẻ cong các quy luật vật lý đồng thời hủy bỏ phản lực từ việc làm đó.』
Veyron khép hờ mắt, tỏ vẻ khó chịu.
『Ngươi phiền phức thật đấy. Nếu ta đang làm thế đấy thì sao?』
『Thử sử dụng tuyệt kỹ của ngươi thêm lần nữa xem. Lần này tay ngươi sẽ gãy.』
『... Hừ. Ngươi thông minh hơn vẻ ngoài đấy. Vậy là ngươi đã suy ra được điểm yếu của Sleipnir.』
Điểm yếu nhất là phần bàn tay tiếp xúc với đòn tấn công—các đốt ngón tay. Ngay cả khi Veyron có thể bỏ qua phản lực từ ma thuật của mình, các đòn tấn công của Raishin vẫn sẽ ảnh hưởng đến phần hắn để lộ ra để gây tác động.
Một giọt mồ hôi chảy dài trên thái dương Veyron.
『... Thêm vào đó, ta nghe nói ngươi thậm chí có thể cản trở ma thuật của đối thủ.』
『Ngươi không sai. Nếu ngươi đủ thông minh, ngươi nên thừa nhận thất bại ngay bây giờ và trở về ký túc xá đi.』
『Ngươi quá ngây thơ,〈Second Last〉. Ngươi thực sự nghĩ ngươi là người duy nhất nhìn thấu ma thuật của đối thủ à?』
Veyron quay sang một bên, để lộ sườn cho Raishin.
『Ma thuật của ngươi không thể được sử dụng bởi hai người cùng lúc.』
『Chế—』
Veyron dang hai tay ra. Một tay hướng về phía Raishin, trong khi tay kia nhắm về hướng ngược lại phía Yaya.
Khoảng cách bằng 10 sải tay giữa hắn và Raishin. Nếu hắn định vươn tới khoảng cách gấp mười lần tầm với của mình, tốc độ cú đấm của hắn sẽ tăng ít nhất mười lần. Kongouriki sẽ chặn cú đánh đó không khó khăn gì nhưng...
Yaya là người đã chặn cú đấm của Veyron bằng tay khi âm thanh của hai vật kim loại va chạm vào nhau vang vọng khắp khu rừng.
Tuy nhiên, Raishin đã bị thổi bay bởi đòn tấn công còn lại, lăn lộn trên mặt đất cho đến khi đâm sầm vào tháp đồng hồ từ phía sau.
『Ra... Raishin!』
Yaya nhảy về phía cậu đầy lo lắng. Raishin nhổ máu ra khỏi miệng rồi ho sặc sụa.
『... Tôi đã nghĩ rằng nếu hắn phát hiện ra... hắn có thể sử dụng đòn tấn công diện rộng hoặc tấn công chúng ta bằng số lượng... nhưng không phải thế này.』
『Raishin là đồ ngốc! Tại sao anh lại dùng Kongouriki cho Yaya!?』
『Đừng phàn nàn nữa. Chỉ là... nó thế thì nó thế thôi.』
Raishin đứng dậy sau khi nhăn nhó vì đau đớn. Máu tích tụ trong miệng khiến cậu ho ra.
『Nhưng ta vẫn thắng, đúng không, Veyron?』
Veyron vẫn đứng ở chỗ cũ với vẻ mặt tái mét.
Cánh tay đã đánh trúng Raishin—tay trái của hắn đã bị phá hủy hoàn toàn và cả năm ngón tay vặn vẹo theo các hướng khác nhau.
『... Ngươi điên rồi. Vậy là ngươi đã phá hủy tay ta... bằng chính cơ thể ngươi.』
Raishin đã dùng khuỷu tay để nghiền nát tay hắn trong khoảnh khắc đó. Tuy nhiên, không chỉ bằng cơ thể bình thường. Cậu đã sử dụng kỹ năng khác mà Griselda dạy cậu—cường hóa cơ thể bằng ma lực.
Ma thuật của Kongouriki không thể được sử dụng bởi Yaya và Raishin cùng lúc—Raishin đã sử dụng chính kỹ thuật này suốt thời gian qua như một sự ngụy trang, để bí mật đó không bị lộ.
Nhưng tất nhiên sự tăng cường yếu hơn nhiều so với ma thuật của Kongouriki. Da ở khuỷu tay Raishin cũng bị rách, xương vỡ và vai bị trật khớp. Xương sườn của cậu cũng gãy khi va vào tháp, gây tổn thương nội tạng.
Dù sao thì, vì Yaya vẫn khỏe mạnh, Raishin giờ có lợi thế.
『Rút lui đi, Veyron. Tất nhiên là〈Second Last〉sẽ chiến thắng〈Last One〉rồi.』
Veyron bắt đầu chạy về phía cậu thay vì trả lời.
Tuy nhiên, Yaya đã phản ứng với điều đó. Cô đáp trả đòn tấn công của hắn bằng chính nắm đấm được bọc trong ma thuật Kongouriki. Yaya và Raishin đều bị thổi bay bởi lực tác động, nhưng tay phải của Veyron giờ cũng đã bị phá hủy hoàn toàn.
Mặc dù mất cả hai tay, Veyron vẫn không mất ý chí chiến đấu khi hắn tăng cường ma lực từ bên trong cơ thể.
『Này, dừng lại đi! Ngươi sẽ hỏng đến mức không thể sửa được nữa đâu!』
『Thật ngu ngốc... ngươi có rút lui dễ dàng như vậy nếu ngươi cũng bị bảo làm thế không!?』
Veyron duỗi tay trái ra khi điều chỉnh bàn tay phải bị gãy, chuẩn bị tung ra tuyệt kỹ.
Ma lực của hắn tiếp tục tăng lên khi hình bóng hắn bắt đầu mờ đi.
『Tay ta gãy thì làm sao chứ? Nếu ta chết thì làm sao chứ? Chẳng có gì quan trọng cả. Nếu mạng sống của ta giúp ích cho cô ấy—ta không quan tâm nếu ta mất nó!』
Lúc này Raishin mới hiểu ra. Hắn giống mình.
Một kẻ thù có niềm tin. Một kẻ thù chiến đấu để cứu một người khác ngoài bản thân mình.
Nếu hắn là một sự tồn tại giống như cậu, liệu có cách nào khác để ngăn hắn lại ngoài việc giết hắn không...?
Tuy nhiên, Raishin sau đó đã được cứu bởi một hiện tượng bất ngờ.
Một trong những quả thiên thạch rơi xuống đã tấn công Veyron.
Có vẻ như Veyron đã sử dụng tất cả ma lực có thể để kéo dài khoảng cách giữa hắn và vật thể đang rơi. Thiên thạch nhỏ như cái móng tay đã dừng lại giữa không trung khi nó tạo ra một tia sáng dữ dội cùng sóng xung kích.
『Raishin!』
『Ừ!』
Raishin khiến Yaya chạy với ma thuật Kongouriki của cô. Cô chống lại sóng xung kích do thiên thạch tạo ra và kéo Veyron ra khỏi điểm va chạm.
Thiên thạch được giải phóng khỏi trạng thái tĩnh lặng, va chạm vào tháp đồng hồ.
Đất bụi bùng lên với cường độ của một mạch nước phun bao trùm không chỉ Veyron, mà cả Raishin và Yaya.
Hồi 5
Những puppeteer trên chiến trường chỉ còn lại hai người đó.
Bạn bè của Charl đang nhìn cô từ bên ngoài.
Giọng nói của Sigmund đột nhiên sống lại trong lồng ngực Charl.
「Hãy bước đi qua thế giới rực rỡ này, tay trong tay cùng bạn bè mình nhé.」
Đó là những lời ông đã nói vào đêm cô bị Felix phản bội.
(Tôi làm được mà, Sigmund.)
Bây giờ tôi đã có những người bạn sẽ hướng dẫn và hỗ trợ tôi.
Đó là lý do tại sao, tôi sẽ không thua.
Charl trừng mắt nhìn Olga ngay trước mặt. Olga nói chuyện với cộng sự của mình.
『Ông nghĩ sao, Tooru?』
『Ai biết được. Nhưng, xét về việc Ma Kiếm của ai mạnh hơn, thì tôi có lợi thế.』
Con rồng đỏ nhỏ cười khi đánh giá Sigurd.
『Ma Kiếm đó trông giống hệt cậu ta, nhưng tôi không thể cảm nhận được trí thông minh mà tôi cảm nhận được từ Sigmund. Có lẽ nó chỉ là một đứa trẻ hoặc nó được tạo ra như vậy—nhưng dù thế nào, tôi có kinh nghiệm hơn nó nhiều.』
『Trong trường hợp đó, khả năng của người sử dụng sẽ quyết định kết quả của trận chiến này.』
Olga chuẩn bị ma lực sau khi hít một hơi thật sâu. Và rồi—
『『Luster Cannon!』』
Hai con rồng nhỏ phóng ra một luồng sáng cùng lúc.
Vanishton va chạm giữa hai cô gái, tạo ra một vụ nổ mạnh mẽ. Mặc dù vậy, ánh sáng không biến mất. Hai luồng sáng tiếp tục đấu đá, so kè sức mạnh.
Charl bình tĩnh tăng cường ma lực. Sự cân bằng của dòng chảy sau đó sụp đổ khi ánh sáng bắt đầu lao về phía Olga.
『Hỡi ánh sáng!』
Olga sử dụng các tinh linh ánh sáng làm khiên. Nhờ ánh sáng hủy diệt từ các đòn tấn công của họ, có rất nhiều tinh linh ở nơi đó.
『Như thế này là sao, Tooru? Tôi không nghĩ ông đang kìm hãm sức mạnh.』
『... Có vẻ như trái tim của nó khác. Tôi đoán họ đã làm gì đó với nó.』
『Ông đang nói với tôi là, mặc cho có hai nguồn sức mạnh bên trong ông, ông vẫn thua về sức mạnh à...?』
『Chúng ta sẽ gặp bất lợi rõ ràng nếu chuyện này kéo dài. Kết thúc trận đấu càng nhanh càng tốt thôi.』
『—Được rồi.』
Sự thay đổi phán đoán của Olga rất nhanh chóng. Cô quyết định thay đổi chiến thuật ngay lập tức sau khi nhìn thấu sản lượng của Sigurd.
Lượng ma lực cô đang đốt cháy khắp cơ thể đủ để khiến mái tóc màu mật ong của cô bắt đầu dựng đứng. Một thứ gì đó giống như màn sương đen bao phủ cơ thể Tooru khi những cánh tay to lớn và đôi chân vững chãi mọc ra từ đó, biến hắn thành một con rồng khổng lồ.
Cô đã tăng kích thước của hắn để tăng sản lượng sức mạnh Ma Kiếm. Cô dường như đã thừa nhận Charl là một kẻ thù đáng gờm.
Mặt khác, Charl chưa ra lệnh cho Sigurd làm bất cứ điều gì.
『Pi...?』
『Không sao đâu, Sigurd. Chúng ta có cách chiến đấu của riêng mình.』
『Luster Jail!』
Con rồng đỏ giải phóng một dòng thác ánh sáng từ trên cao. Ánh sáng được giải phóng thay đổi như một tác phẩm thủy tinh, biến thành một tấm lưới được tạo hình hoàn hảo.
Đó là một màn điều khiển tinh linh tuyệt vời. Cô ta đang sử dụng các thực thể ánh sáng để điều khiển lộ trình dòng chảy của Vanishton.
Tấm lưới ánh sáng lan rộng ra dưới dạng một cái hộp, cố gắng nhốt Charl và Sigurd bên trong.
(Cô giỏi lắm Olga.—Tuy nhiên!)
Charl lập tức tăng cường ma lực. Chỉ bằng cách làm vậy, sự hỗn loạn đã xảy ra trong các tinh linh ánh sáng.
Chúng không còn biết nên tuân theo Olga hay Charl. Ngục tù ánh sáng nhanh chóng sụp đổ, để lại một lỗ hổng phía trước.
Đủ để đảm bảo một đường bắn thông thoáng cho họ. Charl ngay lập tức tận dụng nó—
『Luster Cannon!』
Và tung ra một phát bắn toàn lực. Tấm lưới ánh sáng bị bao trùm bởi đòn tấn công, tạo ra một vụ nổ khổng lồ. Các tinh linh gió đã hỗ trợ Charl khi cô bị chao đảo dữ dội bởi lực tác động.
Đòn tấn công đơn lẻ đó đủ để phá hủy hoàn toàn lớp vỏ ánh sáng bảo vệ Tooru.
Một dòng thác phân tử hủy diệt bay thẳng vào hắn. Bằng đó là có thể kết thúc được rồi—không, vẫn chưa đủ!
Tooru hoàn toàn bình tĩnh sau khi chỉ bị cháy một phần vảy.
Olga cũng không hề hấn gì. Cô đang tập trung ma lực với vẻ mặt nghiêm túc. Đánh giá từ luồng khí dày đặc xung quanh cô, có vẻ như cô đã sử dụng ma lực từ tất cả các tinh linh xung quanh để chặn đòn tấn công của Charl.
Olga không còn cố gắng che giấu sự kinh ngạc của mình khi cô nhìn chăm chú vào Charl.
Charl cảm thấy như đây là lần đầu tiên họ nhìn nhau từ một vị thế tương đồng.
Hai cô gái mỉm cười và di chuyển cùng một lúc.
Cuộc đụng độ giữa ánh sáng và ánh sáng, giữa các nguồn ma lực tiếp tục.
Các tinh linh nhảy múa điên cuồng, những vụ nổ gầm rú và những tia sáng đốt cháy võng mạc của khán giả.
Đó là một cuộc đối đầu ngang sức khiến người ta nghĩ rằng trận chiến hôm trước là dối trá. Sự trao đổi liên tục giữa Vanishton khiến các vụ nổ giống như của một cuộc chiến tranh thực sự. Thật kỳ lạ thay, chính những vụ nổ và ánh sáng đó đồng thời đang che giấu sự hỗn loạn xảy ra trên bầu trời phía trên họ.
Sau khoảng mười phút trao đổi chiêu thức liên tục, hai cô gái dường như kích động hơn.
『... Không thể tin được cô lại làm tôi đổ mồ hôi đấy.』
Olga khắc một nụ cười không sợ hãi trên khuôn mặt sau khi vuốt mái tóc ướt lên.
『Tuyệt vời. Thành thật mà nói, tôi đã đánh giá thấp con người cô.』
『Cả hai chúng ta đều thế thôi. Tôi cũng đã đánh giá thấp cô ba ngày trước.』
『Tôi... Tôi phải chứng minh giá trị của mình.』
『Tôi cũng vậy.』
『Tôi không thể vấp ngã ở nơi này được.』
『Vậy thì chắc chắn là trùng hợp rồi. Tôi cũng vậy.』
Tóc Olga dựng đứng lên khi một lượng ma lực đáng kinh ngạc tuôn ra từ toàn bộ cơ thể cô.
... Cô ta định kết thúc chuyện này!
『Luster—』
『Luster Sable!』
Trước khi Tooru giải phóng những sợi xích ánh sáng của mình, Sigurd đã tung ra những lưỡi kiếm ánh sáng.
Đòn tấn công của Charl nhanh hơn. Cô nghĩ mình đã tóm được cô ta với đòn đó, nhưng mặt đất bên dưới họ đột nhiên nhô lên, khiến phát bắn của Sigurd trượt mục tiêu.
(Tinh linh đất—Động đất sao!?)
Olga dường như đã điều khiển trực tiếp các tinh linh. Đây là lần đầu tiên Olga thể hiện ma thuật này cho Charl thấy. Cô ta có lẽ đã giấu nó phòng trường hợp trận chiến trở nên bất lợi.
Một trận động đất tấn công Charl khi các tinh linh bị Olga điều khiển bắt đầu xây dựng những bức tường bùn xung quanh cô.
Tầm nhìn của cô bị cản trở bởi nó. Tuy nhiên, Charl sẽ không nao núng.
—Bởi vì Charl có bạn của cô người sẽ cho cô biết kẻ thù ở đâu.
Người bạn thân nhất của Charl. Tinh linh giống như song sinh của cô—
『Luster Cannon!』
Charl sử dụng quyền kiểm soát cưỡng bức lên Sigurd để khiến nó bắn lên phía trên họ.
Pháo ánh sáng xoắn một góc 120 độ ngay trên không trung và xuyên thủng chân trước của Tooru.
Con rồng khổng lồ gầm lên đau đớn sau khi chân phải trước bị phá hủy.
『Không thể nào! Thứ đó vượt xa một cú bẻ cong đơn giản!』
Olga kinh ngạc. Cô ta có mọi lý do để như vậy. Đòn tấn công vừa rồi của Charl không sử dụng sự trợ giúp của tinh linh ánh sáng hay gió để thay đổi hướng đi.
Charl tiếp tục các phát bắn Luster Sable. Những tia laser ánh sáng uốn quanh các bức tường bùn và tấn công Tooru từ phía sau. Khán giả cuối cùng cũng hiểu tại sao điều đó lại xảy ra nhờ những chuyển động đó. Ánh sáng từ Luster Sable đang bị phản chiếu và bẻ cong theo các hướng khác nhau nhờ tấm gương trôi nổi trên bầu trời!
Nguồn sức mạnh của một Ma Kiếm là Vanishton của chúng. Một thứ vốn dĩ không thể phản chiếu trong gương.
Nhưng nếu đó là tinh linh của một tấm gương thì sao?
『Bay lên, Tooru!』
Tooru vỗ đôi cánh khổng lồ, trốn thoát lên bầu trời.
Hắn phòng thủ trước Luster Sable đang đuổi theo bằng Luster Cannon. Mặc dù có cơ thể khổng lồ, trên không trung sẽ cho hắn nhiều tự do hơn để di chuyển, cho phép hắn thay đổi chuyển động ngay lập tức. Hắn cũng nhận được sự hỗ trợ của tinh linh gió, nghĩa là một đòn tấn công hời hợt sẽ không chạm tới hắn.
Nhưng ngay cả điều đó cũng nằm trong tính toán của Charl.
Khán giả nín thở.
Từ lúc nào không hay, vô số tấm gương đã bắt đầu trôi nổi xung quanh Charl như bao vây cô.
Những tấm gương nhỏ cỡ bàn tay xuất hiện nối tiếp nhau. Chúng liên tục phản chiếu ánh sáng Sigurd phun ra từ miệng, tạo thành một hoa văn hình học phức tạp trên không trung.
Nó trông giống như một công thức ma thuật cổ đại. Sự lấp lánh của hoa văn tăng lên từng giây, khi nó bắt đầu tích trữ một sức mạnh và ma lực đáng kinh ngạc.
Những con rồng Ma Kiếm cần một cơ thể lớn để nạp Vanishton bên trong cơ thể chúng. Tuy nhiên, giờ đây khi các tinh linh gương đã liên minh với Charl, việc cô nạp nó bên ngoài đã trở nên khả thi.
Đây là Gram Vania của Charlotte Belew—
『Kuh—quay lại, Tooru!』
Olga hét lên sau khi cảm nhận được nguy hiểm. Bất chấp điều đó, Charl đã giải phóng tất cả ma lực cô có thể tập hợp trong khi tập trung các tinh linh xung quanh Tooru trên không trung. Cơ thể hắn cứng cáp và đủ mạnh để chặn một cú thiên thạch kích, nhưng Charl vẫn không quan tâm đến điều đó khi cô bóp cò chứa ma thuật của mình.
『Luster Cannon—〈Magnum Opus〉!』
Ánh sáng của một Luster Cannon xuất hiện từ cái hàm nhỏ của Sigurd. Ngay khi nó đi qua công thức ma thuật trên không trung, ánh sáng đó ngay lập tức tăng đường kính lên gấp ngàn lần.
Dòng thác ánh sáng bão táp được giải phóng theo đường chéo lên trên đã phá hủy mọi thứ bên trong bầu trời của Thành phố Cơ khí.
Không khí bị dập tắt tạo ra một cơn gió bất ngờ. Cơn bão gió tạo ra ma sát của khí quyển vẫy gọi một cơn bão từ tính, từ đó tạo ra một cực quang màu cầu vồng nhấp nháy.
Sau này người ta nói rằng ánh sáng phi thường đó có thể được nhìn thấy ngay cả ở London xa xôi.
Ánh sáng chỉ vừa đi qua sườn Tooru. Nó thậm chí không chạm vào hắn nhưng nửa thân bên trái của hắn vẫn hoàn toàn tan chảy.
Con rồng rơi xuống từ bầu trời, mất một cánh. Có lẽ vì không còn khả năng duy trì cơ thể khổng lồ, hắn đã co lại kích thước của một con rồng nhỏ khi chạm đất.
Với một âm thanh vỡ vụn yếu ớt, Tooru lăn trên chiến trường.
『... Cô cố tình bắn trượt.』
Con rồng nhỏ cười như hắn vẫn thường làm.
『Cô không kết liễu tôi sao...? Tôi là mục tiêu trả thù đáng ghét của cô mà...』
『Tôi sẽ không kết liễu ông. Tôi sẽ không giết automaton.』
Charl lắc đầu phủ nhận trước khi bày tỏ rõ ràng ý định của mình.
『Các automaton không phải là công cụ đối với nhà Belew. Chúng là gia đình và bạn bè của chúng tôi.』
『... Tôi không thể hiểu được. Tôi đoán là... cô tới cuối cùng vẫn là hậu duệ của người phụ nữ đó nhỉ.』
Tooru từ từ ngước nhìn Olga. Cô ta chỉ đang nhìn hắn chết lặng. Có lẽ vì trận đấu đã được quyết định chỉ trong một tích tắc, cô ta vẫn chưa hồi phục sau cú sốc khi thua cuộc.
Sau khi thở dài thất vọng, Tooru chuyển ánh mắt trở lại Charl.
『Để tỏ lòng cảm kích đối với quyết tâm của cô... Tôi sẽ tặng cô món quà... rất đặc biệt này.』
『Ể? Quà?』
『Tôi sẽ dõi theo cô... từ Valhalla... để xem trò chơi gia đình giả tạo của cô... sẽ đưa cô đi bao xa...』
Đôi mắt Tooru dường như trở nên dịu dàng hơn chỉ trong một khoảnh khắc.
『... Vĩnh biệt, người anh em. Lần này... hãy chắc chắn... làm thật tốt mọi việc với chủ nhân của cậu nhé.』
Sau khi nói xong, Tooru nôn ra một miếng thịt lạ.
Đó là một cơ quan nội tạng hình cầu có kích thước bằng một quả bóng tennis nhỏ.
Nó đập thình thịch và giải phóng ma lực. Đó là... một trái tim sao?
Sigurd bay xuống trước quả bóng đó ngay khi nhìn thấy nó.
Không đủ thời gian để ngăn nó lại. Sigurd ăn quả bóng nhỏ.
『Ể!? Sigurd!? Em không được ăn thứ đó! Nhả ra!』
Sigurd thở dài trước Charl đang kinh hãi.
『... Đừng gọi nó như thế. Tooru vừa đưa cho chúng ta kho báu của Long Vương đấy.』
Giọng điệu đó cô đã nghe quen—giọng nói trầm và khàn đó-đó là giọng của ông ấy.
Mất vài giây để cô hiểu rằng chính Sigurd là người đã thì thầm lời đó.
Charl sau đó nhận ra một ánh sáng dịu dàng bao trùm cơ thể Sigurd.
『Hừm, tôi đoán đây là tất cả những ký ức mà tôi có thể khôi phục được. Tôi dường như đã quên rất nhiều nhưng... trước đó.』
Sigurd từ từ quay về phía Charl khi ông cười ngượng nghịu.
『Tôi mừng vì tôi nhớ tên cô, Charl.』
『... Ông có phải... Sigmund...?』
Con rồng nhỏ không trả lời câu hỏi của cô. Thay vào đó, ông quay sang nhìn xuống Tooru.
Tooru không còn cử động nữa. Tứ chi của hắn đã vỡ vụn, phân tán sau khi được bao phủ trong ánh sáng nhạt, giống như hạt cát trong không khí.
Cơ thể hắn nhanh chóng biến mất, để lại một bộ xương kim loại tại đó.
Ngay sau đó, tiếng reo hò từ khán giả lấp đầy đấu trường.
Vô số tràng pháo tay đủ làm đau tai cô được gửi về phía Charl.
Tuy nhiên, tất nhiên là Charl không đủ bình tĩnh để lo lắng về chuyện đó vào lúc này.
『G-Giải thích đi! Ông... là ai...?』
Charl ghé sát mặt vào con rồng nhỏ, chờ đợi câu trả lời trong khi nghĩ rằng tiếng reo hò thật phiền phức.
Con rồng nhỏ thực hiện một cử chỉ suy nghĩ đặc biệt một lúc—chính cử chỉ mà Sigmund đã sử dụng trong quá khứ.
『Đã 120 năm kể từ cái chết của Long Vương... Tôi đoán đã đến lúc có thể nói cho gia đình cô biết rồi.』
Đôi mắt trí tuệ của ông nhìn Charl.
『Bản chất thực sự của Ma Kiếm là giữ sự luân chuyển liên tục của dạng vật chất, chuyển đổi giữa tồn tại và hư vô. Đó là lý do tại sao bình thường chúng tôi không thể ở lại thế giới này—do đó, Long Vương đã tinh chế Ma Kiếm ở thế giới Valhalla bên kia. Tôi sẽ bỏ qua các chi tiết, nhưng tóm lại, tất cả các con rồng Gram đều giống như một hình ảnh được chiếu vào thế giới này vậy.』
『Tôi... Tôi không hiểu! Ông đang nói là... ông không có cơ thể thực sự sao?』
『Cơ thể thực sự của tôi ở Valhalla. Chúng tôi, những Ma Kiếm, đã chuyển mạch ma thuật và nhân cách của mình vào bên trong một〈Vật Chứa〉để có thể sống trong thế giới này. Tuy nhiên, vật chứa của tôi đã bị phá hủy. Tôi đã mất phương tiện để tiếp cận thế giới này, vĩnh viễn mất cơ hội gặp lại cô... hoặc tôi đã nghĩ vậy.』
『Khoan đã! Vậy thì, thứ mà Tooru vừa nôn ra lúc nãy là—』
『Vật chứa đó. Tooru đã nhường quyền chiếm hữu nó cho tôi, và nó vừa mới hoàn tất việc hòa trộn với trái tim tôi.』
『Tôi không thể... tin được chuyện đó. Tôi không thể hiểu... nhanh vậy được.』
Cô đã sai. Không phải cô không thể hiểu logic đằng sau nó.
Cô không biết liệu mình có thể thực sự tin vào chuyện này hay không, liệu cô có thể thực sự vui mừng về nó hay không.
Cô sợ. Cô cảm thấy giấc mơ cô đang trải qua sẽ tan vỡ ngay khoảnh khắc cô quyết định tin vào nó.
Con rồng nhỏ nở một nụ cười trưởng thành như nhìn thấu nỗi lo của cô.
『Không quan trọng nếu cô không hiểu. Tuy nhiên, tôi không phải là bản sao hay bản copy, mà là Sigmund và Sigurd mà cô biết rất rõ. Cô có thể yên tâm về điều đó.』
Charl thở dài như cố gắng làm dịu trái tim mình. Sau đó cô đưa con rồng nhỏ lên trước mắt.
『Tôi... đã làm việc chăm chỉ.』
『Tôi biết.』
『Bởi vì tôi muốn ông công nhận những gì tôi có thể làm... bởi vì tôi muốn được nghe lời khen ngợi từ ông...』
『Tôi biết. Tôi đã thấy cô suốt thời gian qua. Cách cô điên cuồng cố gắng bảo vệ bản thân nhỏ tuổi của tôi.』
『Sigmund...』
『Cô có thể gọi tôi là Sigurd. Đó là cái tên cô đã đặt cho tôi.』
Con rồng mỉm cười trìu mến khi gọi tên Charl.
Với giọng nói thân thương đó của ông. Với giọng nói mà cô muốn nghe.
Nước mắt bao phủ đôi mắt Charl.
Tuy nhiên, cô đã kìm nén những giọt nước mắt đó khi lắc đầu với vẻ mặt trang nghiêm.
『Tôi không thể làm vậy. Bởi vì ông không thuộc về tôi.』
Vẫn nhìn chằm chằm vào con rồng nhỏ, Charl tiếp tục dệt nên những lời nói với tinh thần sùng kính.
『Đó là lý do tại sao, để bày tỏ sự tôn trọng của tôi đối với Long Vương vĩ đại và các pháp sư Belew đi trước, tôi sẽ gọi ông thế này.—Mừng ông trở lại, Sigmund.』

Sigmund khép hờ mắt, khi nhìn Charl rạng rỡ.
『Cô đã trưởng thành thành một quý cô tuyệt vời rồi. Cô đã trở thành một pháp sư hạng nhất, xứng đáng với cái tên Belew.』
—Cô không thể kìm nén được nữa.
Charl ôm chầm lấy Sigmund khi cô phủ nhận lời ông, vừa khóc vừa cười.
『Tôi vẫn cần phải đạt được nhiều hơn nữa từ bây giờ.』
『Hừm, không phản đối. Tôi nghĩ tôi vừa khen cô hơi quá lời rồi.』
『Đừng có thừa nhận dễ dàng thế! Tôi sẽ biến thịt gà trong bữa trưa của ông thành... bít tết!』
『Tôi không thể đòi hỏi gì hơn.』
Sigmund liếm đôi môi nhỏ của mình.
Charl đưa con rồng nhỏ lên mặt mình. Cô ôm ông như thể không muốn buông rời. Cô đang đứng trước đám đông, nhưng những giọt nước mắt tuôn rơi không có dấu hiệu dừng lại.
Sigmund để Charl làm theo ý mình trong khi nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô bằng hai chân trước nhỏ bé.
Olga lặng lẽ bước ra khỏi chiến trường sau khi tháo và ném chiếc găng tay trắng xuống đất.
Tiếng reo hò ầm ĩ bao trùm sân đấu vẫn tiếp tục không ngừng.
=============================================================
Khóc lòi T_T
chương này vẫn xưng Percival là nữ, bắt đầu nghi ngờ nhân sinh