Unbreakable Machine-Doll

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 154

Tập 09 - Đối mặt "Star Gazer" - Chương 02 - Cùng Gia Tộc Belew

Hồi 1

『Chúng tôi có tin xấu, thưa chủ nhân, thưa cha và mẹ Drake.』

Sigmund nói qua cửa sổ dinh thự khi ông cúi mình với cơ thể khổng lồ.

『Brynhildr đã bị phá hủy và Tooru bị kẻ thù bắt giữ.』

Chủ nhân nửa người nửa rồng của ông đang ở trong thư viện ngập tràn mùi ngải cứu.

Đó là chủ nhân của Sigmund, Drake. Sau khi nghe những lời của ông, chủ nhân ông đã đứng dậy khỏi ghế nghỉ.

『Có vẻ như đến đây là hết. Kẻ thù không chỉ đánh bại Brynhildr mà còn bắt được Tooru... chúng ta nên giả định rằng kẻ thù đã có biện pháp đối phó với〈Gram〉.』

『Chủ nhân, chúng ta nên làm gì đây?』

『Các ngươi nên xuống núi đi.』

『—Cụp đuôi bỏ chạy sao? Kẻ thù đang nhắm vào kết quả nghiên cứu của ngài!』

『Đó là lý do tại sao các ngươi nên chạy đi. Chúng sẽ không làm gì vùng đất này nếu chúng lấy được mọi tài liệu có thể. Đừng lo, cánh cửa Valhalla sẽ không mở ra cho những kẻ đó đâu.』

『Tuy nhiên... Chủ nhân, chuyện gì sẽ xảy ra với ngài?』

『Tất nhiên là ta cũng sẽ chạy. Dù sao thì, chúng chắc chắn sẽ đuổi theo ta sau khi nhận ra chúng sẽ không thể hiểu được bí mật của chúng ta. Ta sẽ gặp lại tất cả các ngươi khi mọi chuyện lắng xuống.』

『... Tôi hiểu rồi, thưa chủ nhân.』

Sigmund đã xuống núi ngày hôm đó, tuân theo chỉ thị của chủ nhân.

Tuy nhiên, ông cũng quyết định quay lại vào một trong những đêm sau đó. Đối với Sigmund, Drake không khác gì cha ông. Ông không thể cứ thế bỏ rơi ngài ấy được.

Sigmund quay lại và chứng kiến một dinh thự hoang tàn.

Cuối cùng, chỉ còn lại sự hối tiếc to lớn trong ông.

Tại sao mình không ở lại với chủ nhân vào lúc đó—

『Có chuyện gì vậy, rồng?』

Sigmund hoàn hồn sau khi nghe giọng cô gái.

Nữ hiệp sĩ tên Elaine đang ngồi đối diện đống lửa trại.

Elaine đưa một miếng thịt nướng trước mũi Sigmund.

『Đừng ngại, cứ ăn đi. Ngươi cần thịt để duy trì cơ thể to lớn đó mà, đúng không?』

Mùi thơm thật quyến rũ, nhưng Sigmund quay mặt đi.

『Ta không thể thỏa mãn chỉ với lượng đó đâu.』

『Chắc là vậy thật. Vậy thì ta tự ăn nó vậy.』

Elaine nhai miếng thịt một cách vui vẻ sau khi cắn một miếng.

『Rồng. Ngươi chỉ cần mở lời khi đói thôi mà. Tại sao ngươi không nhờ dân làng giúp đỡ khi ngươi có thể hiểu tiếng người?』

『Ta không thể tin con người. Thêm vào đó, ta có cơ thể này. Dân làng sẽ chỉ sợ hãi thôi. Một số dân làng thậm chí đã nhìn thấy vẻ ngoài kỳ lạ của Long Vương. Họ sẽ không tin ta dù ta nói gì đi nữa.』

『Vẻ ngoài kỳ lạ—Ta hiểu rồi, vậy ra người cá sấu đó là Drake-dono.』

Elaine gật đầu sau khi kiểm tra cơ thể Sigmund và đi đến kết luận.

『Ta có thể thấy cơ thể ngươi không được làm từ các bộ phận cơ khí. Có vẻ như là một cấu trúc hữu cơ được tạo ra bằng các kỹ thuật cấm kỵ, hoặc có lẽ là một sự kết hợp nào đó của cả hai. Trong trường hợp đó, vẻ ngoài của Drake-dono cũng vậy sao...?』

『Long Vương của bọn ta là một người rất nhân từ. Ngài ghét tiến hành thí nghiệm trên động vật, nên ngài đã dùng chính cơ thể mình để thử nghiệm. Những bộ phận sống cấm kỵ mà chúng ta sở hữu ban đầu cũng là một phần từ Drake.』

『—Nếu vậy, rồng. Đừng làm ô nhục cái tên của Drake-dono thêm nữa.』

Sigmund không nói nên lời. Ông cảm thấy như ai đó vừa tạt một gáo nước lạnh vào người.

『Ô nhục? Ta?』

『Hành động của ngươi đang trực tiếp báng bổ chủ nhân của ngươi đấy.』

Máu của Sigmund dồn lên não khi một cơn giận đủ làm ông chóng mặt bao trùm cơ thể.

『Cứ như một con ranh như ngươi dám nói như thể ngươi biết ngài ấy vậy...!』

『Ta biết chứ. Drake-dono là người thậm chí ghét thí nghiệm trên động vật, đúng không?』

『—!』

『Mặc dù vẻ ngoài của ta thế này, ta cũng là một pháp sư. Ta đã nghe danh tiếng của Drake-dono. Mặc dù ta không biết ngài ấy đã về hưu ở vùng quê hẻo lánh này.』

Elaine nhìn vào dinh thự gần như bị phá hủy cùng với khu vườn hoang tàn.

『Phương pháp tinh chế thuốc mà Drake-dono phát minh đã mang lại bước tiến lớn cho cả lĩnh vực y học và hóa học của chúng ta. Ta nghe nói ngài ấy đang tiến hành một thí nghiệm tiếp cận sự thật của vũ trụ này gọi là〈Gram〉vào những năm cuối đời.』

『Và bọn chúng đã đánh cắp nó!』

Tiếng gầm của Sigmund mạnh đến mức làm tan biến ngọn lửa trại.

『Chúng có thể sẽ lại tấn công một lần nữa bất kì lúc nào! Nơi này!』

Mặc dù nanh vuốt của con rồng khổng lồ đang đến gần, Elaine không hề nao núng khi trả lời một cách không quan tâm.

『Nếu Ma Kiếm đó đúng như lời đồn, nó sẽ là mối đe dọa cho mọi người nếu rơi vào tay kẻ xấu. Cũng không sai khi ngươi cố gắng bảo vệ những bí mật đó. Tuy nhiên, gia súc mà ngươi đang trộm là của những người chắc chắn không giàu có gì.』

『—!』

『Drake-dono chắc chắn sẽ đau buồn nếu biết ngươi đã sa ngã trở thành một tên trộm.』

『Nhưng... đây là vùng đất của Long Vương! Ta sẽ không để bất cứ thứ gì làm vấy bẩn nó!』

『Thôi nói mấy lời tự phụ đó đi!』

Cô gái hét lên đáp trả. Giọng nói của cô như tiếng chuông nhà thờ khiến Sigmund chùn bước.

『Drake-dono đã qua đời rồi, đúng không? Vậy thì cho dù ngươi có tiếp tục bảo vệ nơi này hàng trăm năm nữa, ngài ấy cũng sẽ không bao giờ trở lại. Ngươi chỉ đang làm khổ dân làng thôi!』

Một nỗi đau mà Sigmund chưa từng cảm thấy trước đây xuyên thấu ngực ông vào lúc đó.

Đây là lần đầu tiên trong đời ông hiểu rằng đau đớn nghĩa là bị tổn thương.

Đôi mắt Elaine dao động trong nỗi buồn như thể cũng nhận lấy nỗi đau đó.

『Lòng trung thành của ngươi thật quý giá. Tuy nhiên, nếu ngươi muốn giữ sự tận tụy đó đối với chủ nhân, hãy trả thù đi. Ngươi sẽ không thể làm được nếu chỉ ở lại đây và tiếp tục tấn công ngôi làng gần đó.』

『Nhưng... kẻ thù đã giết anh em ta... đánh bại những con rồng Ma Kiếm và bắt giữ chúng. Ta không thể nào mong đợi mình có thể đánh bại chúng... một mình.』

『Ngươi không đơn độc. Ta là một pháp sư bất chấp vẻ ngoài thế này, và trên hết, ta cũng là một hiệp sĩ lang thang giúp đỡ kẻ yếu. Là một phần của Nghĩa vụ Quý tộc, ta sẽ giúp ngươi một tay trong việc trả thù đó.』

Sigmund ngạc nhiên, nhưng ông cũng nhanh chóng trả lời bằng giọng lạnh lùng.

『Đừng coi thường ta. Ta sẽ không giao cho ngươi bí mật của Ma Kiếm ngay cả khi ngươi có làm vậy.』

『Đ-Đừng có nhầm! Làm như một người tự gọi mình là một hiệp sĩ đáng kính như ta lại hành động với những động cơ đằng sau đó vậy!』

Elaine thực sự tức giận, nhưng cô nhanh chóng nguôi giận, làm vẻ mặt xấu hổ.

『... Nhưng ta đoán... chắc chắn phải có một kiểu đền đáp nào đó cho ta chứ ha...』

『Đúng như ta nghĩ. Ngươi muốn gì làm thù lao?』

『Dân làng sẽ được cứu nếu ngươi ngừng tàn phá đất đai của họ.』

『... Đừng đùa nữa! Đó không phải là thù lao!』

Elaine không để ý đến cơn giận của Sigmund mà chỉ cười ngượng ngùng.

Đó là khuôn mặt của một cô gái quê ngây thơ, hoặc có lẽ giống như của một vị thánh. Một nụ cười chân thành và thuần khiết.

Sigmund mất hết cơn giận vì điều đó. Ông một lần nữa nghi ngờ quyết tâm của cô gái.

『... Ngươi thực sự sẽ giúp ta chứ?』

『Hiệp sĩ luôn giữ lời hứa. Tuy nhiên, ta muốn để tang cho chủ nhân của ngươi trước khi khởi hành.』

Elaine ra hiệu về phía dinh thự mà Sigmund đã cố gắng bảo vệ—căn phòng ông đã cố gắng canh giữ.

『Ngài ấy ở trong đó, phải không?』

Sigmund gật đầu khi lặng lẽ mở đường.

Một thư viện có thể được nhìn thấy qua cái lỗ trên một trong những bức tường bên ngoài.

Ở giữa thư viện đó, nơi hơn một nửa số sách đã bị đánh cắp, một bộ xương của một người nửa thằn lằn nửa người bị bỏ lại.

Ngài ấy cứ thế bị bỏ lại ở nơi đó vì Sigmund không thể làm gì với cơ thể to lớn của mình.

Chủ nhân của ông đã chiến đấu với kẻ thù ở nơi đó và rồi quyết tâm chết ở đó.

Ngài ấy chưa bao giờ có ý định trốn thoát mặc dù đã bảo Sigmund rằng ngài sẽ chạy trốn.

Elaine chắp tay cầu nguyện trước mặt Drake.

Khi cô cầu nguyện xong, cô bắt đầu hướng xuống mặt đất bên dưới họ sau khi đặt một tay lên sàn.

『Hỡi tất cả những ai sống trong lòng đất. Tha thứ cho ta vì đã xâm phạm môi trường sống của các ngươi. Ta cũng muốn mượn sức mạnh của các ngươi.』

Sàn đá đột nhiên tách làm đôi, nhường chỗ cho đất đá bên dưới.

『Tinh linh kim loại. Hãy quên đi lời nguyền chua chát của ngươi chỉ lúc này thôi và khôi phục lại sự rực rỡ của thời cổ đại.』

Cây xẻng rỉ sét ở một bên nhanh chóng khôi phục lại vẻ sáng bóng, khiến nó trông như một món đồ mới toanh.

Elaine cầm lấy cây xẻng đó và bắt đầu đào trên lớp đất vừa lộ ra, không quan tâm đến việc quần áo bị bẩn.

Một cô gái xa lạ đang làm việc cho chủ nhân của ông.

Điều đó không hiểu sao lại là một cảnh tượng thiêng liêng và đẹp đẽ.

Chẳng bao lâu, Sigmund quyết định hủy bỏ ma thuật của chính mình.

Tứ chi của ông co lại khi chúng tỏa ra ánh sáng, khiến cơ thể ông nhỏ đi. Elaine quay lại và thấy một con rồng nhỏ trước mặt sau khi nhận thấy sự thay đổi.

『... Ta ngạc nhiên đấy. Vậy là ngươi có thể biến nhỏ lại.』

『Ta có thể tiêu thụ ít ma lực hơn và ăn ít thịt hơn với hình dạng này.』

Con rồng nhỏ nhanh chóng bay đến chân Elaine, đậu trên đống đất đã đào.

『Tuy nhiên... Ta không thể biến thành hình dạng này chỉ vì nghĩ rằng kẻ thù có thể quay lại bất cứ lúc nào.』

『Cần một lượng lớn ma lực để ngươi biến thành hình dạng khổng lồ đó—vì vậy ngươi cần sự giúp đỡ của một pháp sư.』

『Đúng vậy. Cũng rất khó để cố bắt con mồi với cơ thể nhỏ bé. Ta thậm chí sẽ thua về mặt sức mạnh so với một con người.』

『Ta hiểu rồi... Ta đoán là khó khăn cho ngươi lắm.』

Sigmund bắt đầu giúp Elaine đào bằng hai chân trước trong im lặng.

Xác của Drake được đưa vào ngôi mộ đó bằng ngoại cảm.

Một mầm nhỏ của cây dâu tây mọc lên từ đất, nở ra một bông hoa trái mùa.

Sigmund có thể thấy một Elaine đang mỉm cười khi ông quay lại.—Cô đã khiến nó mọc lên bằng Jin Mastery của mình.

Sigmund đáp xuống trước luống hoa khi nhìn xuống di cốt của chủ nhân.

『Tôi cảm ơn cô vì điều này, Elaine. Những lời cô nói... chúng chắc chắn đã chạm đến tôi.』

Sigmund lặng lẽ di chuyển một tay lên ngực Drake.

『Hành động của tôi... đã làm chủ nhân buồn, đúng không?』

『Đúng vậy.』

『Ngay cả khi tôi ở lại để bảo vệ nơi này... Tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại chủ nhân một lần nữa, đúng không?』

Elaine do dự trong giây lát, và rồi—

『Đúng vậy.』

Một giọt nước mắt nhỏ rơi ra khỏi mắt Sigmund.

—Những giọt nước như những quả cầu thủy tinh rơi xuống xương của Drake.

Những cảm xúc ông đã kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ.

Con rồng nhỏ ngước nhìn lên bầu trời và tru lên không ngớt như một con cún con mất mẹ.

Elaine chỉ dịu dàng nhìn ông với ánh mắt cảm thông.

Như vậy, Ma Kiếm Gram đã được trao cho nhà Belew.

Không lâu sau đó, nữ hiệp sĩ tự xưng mang theo một con rồng—Don Quijote lỗi thời sẽ làm cho tên tuổi và chiến công quân sự của mình được biết đến không chỉ ở Anh, mà còn trên khắp lục địa. Elaine sau đó sẽ được ban tước hiệu Nam tước và Tử tước khi cô thừa kế vùng đất từng thuộc về Drake, từ đó có được lãnh thổ nhỏ của riêng mình.

Người ta nói rằng Elaine luôn giữ Sigmund bên cạnh và coi ông như bạn của mình trong suốt phần đời còn lại.

120 năm kể từ ngày đó, những huyền thoại của gia tộc Belew sẽ luôn gắn liền với con rồng ma thuật đó.

Hồi 2

Một ca cấp cứu đang được thực hiện bên trong phòng y tế ở tầng một của khoa y.

Người thực hiện phẫu thuật là nghệ nhân làm búp bê đến từ Viễn Đông,〈Karyuusai〉Shouko. Giống như lần cô chữa trị cho Rabi, cô đã dựng lên một kết giới xung quanh và sử dụng đá ma thuật với nỗ lực kéo dài sự sống cho Sigmund.

Một bầu không khí nặng nề bao trùm hành lang khoa y. Yaya và Hinowa mặt mày tái mét đứng cạnh Raishin, còn Frey đang ôm Rabi ở một góc hành lang. Subaru và Mutsura không có ở đây. Họ đã được đưa lên khu bệnh phòng phía trên để điều trị y tế.

Và, Charl—

Cô đang run rẩy như một con chuột nhỏ trong khi được em gái Henri ôm chặt.

Chẳng bao lâu sau, khoảng 10 phút mà ngỡ như cả tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng y tế mở ra.

Máu trên mặt Raishin nhanh chóng rút hết. Shouko đáng lẽ chỉ vừa mới mở bụng Sigmund ra để kiểm tra.

『Chuyện gì đã xảy ra với Sigmund!? Shouko-san!』

『Ông ấy không cứu được nữa rồi. Từ bỏ đi.』

Sự im lặng lạnh lùng và tàn nhẫn lấp đầy hành lang vào khoảnh khắc đó.

『Chị... chị đang nói đến trường hợp xấu nhất, đúng không? Chị sẽ xoay sở được gì đó mà, đúng không?』

『Đừng có nhõng nhẽo nữa. ... Ta không phải thần thánh.』

Charl đã không còn nói nên lời. Cô chỉ bắt đầu khóc.

Shouko quay mặt đi trong khi Irori cúi xuống. Hinowa đã định giơ tay về phía Charl và nói gì đó, nhưng cuối cùng cô lại thôi.

Raishin, Yaya, Frey và cả Henri cũng không nói gì.

Không ai tìm được từ ngữ nào để nói với Charl.

Chỉ có một cá nhân duy nhất có thể nói với cô điều gì đó.

『Đừng khóc, Charl...』

Đó là Sigmund. Charl ngay lập tức lao vào phòng y tế sau khi nghe thấy những lời đó.

Sigmund nằm trên bàn điều trị.

Ông đã được khâu lại ở mức tối thiểu, nhưng không có một miếng băng nào che cơ thể ông. Tứ chi của ông vẫn bị hư hại, và ông không tự sửa chữa chúng. Trái tim ông gần như không còn hoạt động hoàn toàn.

Charl gục xuống bàn điều trị và bắt đầu khóc. Sigmund chỉ cười gượng gạo.

『Đừng khóc... Dẫu sao thì, tôi cũng đã sống khoảng 150 năm rồi... Tôi đã biết... ngày này rồi cũng sẽ đến với tôi...』

『Ngay cả khi ông nói thế... đừng làm thế! Đừng chết mà!』

『Ngay cả khi thân xác tôi mục rữa... từ vùng đất Valhalla xa xôi... Tôi vẫn sẽ luôn dõi theo cô...』

『Đừng có cố an ủi tôi như thế! Đừng bỏ tôi lại một mình...』

Sigmund đột nhiên cười yếu ớt.

『Cô... đâu còn cô đơn nữa, đúng không?』

Đôi mắt bình thản của Sigmund lần lượt chuyển sang Raishin, Yaya, Frey, Hinowa và Henri.

『Đây là kết thúc của tôi... tuy nhiên, may mắn thay... lõi Ma Kiếm... không bị hư hại nghiêm trọng. Có thể... để lại Ma Kiếm cho thế giới này...』

Sau khi cố gắng cử động cổ một chút, Sigmund quay sang nhìn Shouko.

『Karyuusai-dono... cô có thể cung cấp cho tôi... một〈Trái tim của Eve〉mới không?』

Sau khi suy nghĩ một lúc, Shouko lấy ra vài viên đá ma thuật từ tay áo kimono.

Sau đó, cô sắp xếp chúng trên lòng bàn tay và nắm chặt lại khi tập trung.

Cùng với đó, những viên đá ma thuật biến thành một quả cầu sáng rực. Đó là một khối ánh sáng không có thực thể. Nó trông giống như thứ thường có bên trong một〈Trái tim của Eve〉, nhưng nó không có vật chứa nào được biết đến để gọi nó như vậy.

『Chủ nhân, đó là bí mậ—』

Shouko ngăn Irori đang định nói gì đó lại khi cô đặt quả cầu ánh sáng trước mũi Sigmund.

Sigmund quan sát quả cầu ánh sáng một lúc sau đó nhắm mắt lại đầy mãn nguyện.

『Chủ nhân của tôi... xin hãy tha thứ cho tôi... vì đã làm trái lệnh ngài... và trao Ma Kiếm cho người khác...』

Sigmund tăng cường ma lực bằng chút sinh lực cuối cùng. Ánh sáng ma lực phát ra từ cơ thể ông bao bọc lấy quả cầu khi nó dần biến thành thứ gì đó giống như một cái vỏ.

Chỉ sau vài giây, quả cầu ánh sáng đã biến thành một quả trứng hình bầu dục.

Sigmund hướng lời nói về phía Raishin, với hơi thở nông.

『Raishin... xin lỗi nhưng... cậu sẽ cần phải ấp quả trứng đó...』

『Ý ông là sao? Tôi chỉ cần truyền ma lực cho nó thôi hả?』

『Rất có thể... chỉ có cậu mới làm được việc này... điều đó là không thể đối với Charl...』

Raishin cố gắng cầm lấy quả trứng như lời ông bảo.

Cậu nhanh chóng bị tấn công bởi cơn chóng mặt dữ dội khi cảm thấy ma lực của mình bị hút ra.

Yaya nhanh chóng đỡ lấy Raishin bằng cơ thể mình trước khi cậu ngã xuống sàn.

『Cẩn thận... nếu cậu ngừng truyền ma lực giữa chừng... Ma Kiếm sẽ tan vỡ...』

—Ra là vậy, vậy là mạch ma thuật Gram đang ở bên trong quả trứng này.

Sigmund dường như đã chuyển mạch ma thuật của chính mình vào bên trong〈Trái tim của Eve〉mà Shouko đưa cho ông.

『Được rồi, cứ giao cho tôi. Tôi sẽ khiến nó nở an toàn bằng bất cứ giá nào.』

Cổ Sigmund lại rơi xuống bàn một lần nữa sau khi nghe lời trấn an mạnh mẽ của Raishin.

『Sigmund!? Tỉnh lại đi!』

Charl nhanh chóng tuyệt vọng. Mắt Sigmund khẽ động đậy.

『Henri...』

『Ở đây! Con ở đây!』

『Đừng đánh giá thấp bản thân... con... con là một cô gái tuyệt vời hơn con nghĩ đấy... Hãy cứ bước đi trên con đường của riêng mình... mà không cần cảm thấy xấu hổ với bất kỳ ai...』

『Vâng... con hiểu rồi! Cảm ơn ông, Sigmund...!』

Di chuyển mắt một lần nữa, giờ ông nhìn vào Charl.

『Charl...』

『Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe những lời trăng trối đó! Ông không được chết!』

Raishin ôm lấy Charl bằng một tay để ngăn cô lay người Sigmund.

『Dừng lại đi, Charl. ... Đừng ích kỷ và làm phiền Sigmund nữa.』

『Nhưng—!』

『Đây là cơ hội cuối cùng của cậu. ... Hãy tiễn ông ấy đi bằng một nụ cười.』

Sức lực rời khỏi cơ thể Charl rất nhanh.

Yaya và Hinowa nhìn Charl với đôi mắt đỏ hoe, trong khi Frey cũng làm vậy trong khi khóc. Charl quỳ xuống trước bàn sau khi nhận những ánh nhìn đó sau lưng.

『... Vậy đây là lời từ biệt của chúng ta sao?』

Sigmund khẽ cử động cổ thay cho lời khẳng định.

Charl cảm thấy muốn òa khóc—nhưng cô đã kìm nén lại.

Thay vào đó, cô lau nước mắt bằng tay áo đồng phục khi nhìn xuống.

『Ông đã ở bên nhà Belew chúng tôi suốt 120 năm.』

Sau khi nở một nụ cười tươi nhất có thể—

『Cảm ơn ông đã ở bên chúng tôi suốt thời gian qua...』

Những giọt nước mắt mà cô cuối cùng không thể kìm nén được nữa bắt đầu tuôn rơi không ngừng trên nụ cười đau đớn của cô.

Sigmund khẽ khép đôi mắt lại khi nhìn Charl như thể cô là con ruột của mình.

『... Con đã trở thành một quý cô tuyệt vời rồi.』

『Vâng... vâng...』

Ta có thể nhớ như in như thể mới ngày hôm qua... khi hai chị em con được sinh ra...

Sigmund nhìn xa xăm về phía trước, với đôi mắt trống rỗng đã mất đi ánh sáng.

『Cuộc đời ta... đã rất trọn vẹn. Elaine... Oswald... Frederique... Richard... Eliza... họ đều là những người tốt. Tất nhiên là, cả cha con Edgar nữa... Dù sao thì... mười bảy năm ta ở bên con là khoảng thời gian thú vị nhất.』

『... Con cũng vậy! Với con cũng vậy!』

『Nếu ta có để lại bất kỳ sự hối tiếc nào ở đây... thì đó là ta sẽ không thể ở đây... để tắm lần đầu cho đứa con đầu lòng của con...』

Sau khi trao cho Charl cái nhìn cuối cùng vô cùng ấm áp—

『Vĩnh biệt, Charl.』

Đầu Sigmund một lần nữa hạ xuống bàn khi tứ chi ông căng cứng.

Sức lực rời khỏi cơ thể ông khi các chi khẽ cử động, chỉ để rồi ngừng chuyển động một lần nữa.

Chẳng bao lâu, đồng tử của Sigmund nhanh chóng giãn ra và ông hoàn toàn bất động.

Lớp vảy của ông được bao bọc trong thứ lân quang giống như ánh sáng của đom đóm, khi da thịt ông biến thành những hạt ánh sáng bay di tán xung quanh.

Tay Charl di chuyển trong không khí, cố gắng với lấy những hạt sáng đó. Tuy nhiên, hành động của cô là vô ích. Giống như tuyết rơi, ánh sáng xuyên qua tay cô khi chúng bay lên trần nhà.

Sau khi hạt ánh sáng cuối cùng biến mất, thứ duy nhất còn lại trong tòa nhà tĩnh lặng là tiếng khóc than của Charl.

Hồi 3

Ngay cả khi đêm đã về khuya, Raishin vẫn tiếp tục ngồi ở hành lang trước phòng y tế.

Cậu được đắp chăn trên ghế dài, ôm chặt quả trứng đó. Ban đầu nó chỉ to bằng quả trứng gà, nhưng giờ nó đã lớn bằng quả táo sau khi hấp thụ thêm ma lực.

Raishin cảm thấy như có thể ngất đi bất cứ lúc nào vì kiệt sức. Một chiếc cốc được đưa ra trước đôi mắt đang chao đảo của cậu.

Nó chứa sữa nóng bốc hơi nghi ngút. Cậu có thể thấy một nụ cười rất yếu ớt trên khuôn mặt Yaya khi ngẩng mặt lên.

『Anh loạng choạng quá rồi, Raishin.』

『... Ừ, cảm ơn cô.』

Raishin đưa cốc lên miệng trong khi vẫn ôm quả trứng bằng tay kia.

Vị ngọt của sữa trôi xuống cổ họng khi cậu cảm thấy chút sức lực trở lại cơ thể.

『Em xin lỗi... Giá như Yaya cũng có thể giúp anh bằng cách nào đó.』

『Tôi thấy nhẹ nhõm khi cô cảm thấy vậy.』

『Em sẽ chuẩn bị thứ gì đó để anh lấy lại sức khi trời sáng. Hay anh muốn uống chút sữa mẹ của Yaya không?』

『Đừng có cởi đồ ra. Mà trên thực tế, cô có tiết được sữa đâu.』

Một giọt nước mắt nhỏ rơi ra khỏi mắt Yaya khi cô định cởi kimono.

Yaya nhanh chóng giấu nước mắt và chạy đi một cách lo lắng.

『Hừ... đúng là kẻ phá đám, ngay khi mọi chuyện đang đến đoạn hay.』

Một giọng nói vang lên từ phía đối diện. Bác sĩ Cruel đang đứng đó với vẻ mặt cau có.

『Xin lỗi, sensei. Vì đã cho chúng tôi mượn giường mặc dù không nhập viện.』

Chị em nhà Belew đang sử dụng giường bệnh đêm nay. Khung xương cơ khí của Sigmund—thứ có thể gọi là xác của ông đã được đặt ở đó, nơi giờ đây đóng vai trò như một nơi an nghỉ tượng trưng.

『Tôi sẽ ném họ ra ngoài nếu họ là mấy gã đàn ông bẩn thỉu. Nhưng tôi sẵn lòng cho mấy cô gái xinh đẹp mượn.』

Cruel nói như đùa. Sau đó ông ta nhìn xuống Raishin với vẻ thách thức.

『Đừng làm cái mặt ủ rũ đó. Con búp bê của cậu cũng sẽ ổn thôi, nhưng thực ra cậu nên làm vài chuyện dâm dục với〈T-Rex〉đi. Ai biết được, có khi điều đó bất ngờ thay lại làm em ấy tốt hơn đấy?』

『Anh vừa nói gì...!? Sao anh có thể thốt ra những thứ đó trong tình huống này...!?』

『Tôi ghét cái không khí u sầu này. ... Nó chỉ làm vết thương của họ lâu lành hơn thôi.』

Raishin cảm thấy như những lời cuối cùng anh ta nói với giọng trầm chứa đựng ý định thật của anh ta.

Sau khi Cruel rời khỏi hành lang, Raishin lại bắt đầu tập trung ma lực vào quả trứng một lần nữa.

Lượng ma lực nó hấp thụ đã vượt quá mức cậu có thể cung cấp bình thường, nên cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kích hoạt Kouyokujin.

Nhờ sự ban phước của〈Sợi Chỉ Ariadne〉từ Griselda mà Raishin không mất kiểm soát dù đang trong tình trạng kiệt sức. Mặc dù vậy, thể trạng của cậu đã đến giới hạn. Raishin đột nhiên mất cảm giác ở tứ chi khi lưỡi tê đi, nhanh chóng bắt đầu ngất đi—hoặc trước khi điều đó xảy ra, ý thức của cậu đột nhiên trở nên rõ ràng.

Sau khi ngẩng đầu lên, giờ cậu có thể thấy Griselda đang đứng đó.

『Cậu thấy đỡ hơn chưa?』

Một sợi chỉ ma lực đơn lẻ đang phát ra từ tay Griselda, đi vào cơ thể Raishin.

Griselda từ từ đặt tay kia lên quả trứng khi cô lắc đầu thất vọng.

『Thật không may, quả trứng này đã đồng bộ với bước sóng ma lực của cậu. Tôi sẽ không thể thay thế cậu được.』

Griselda cúi xuống trước mặt Raishin khi cô bao bọc tay cậu bằng tay mình.

『Ừm... cậu ổn chứ?』

『... Không giống cô chút nào. Nói chuyện dịu dàng thế này.』

『Có gì sai khi lo lắng cho học trò của mình chứ!?』

『Charl còn tệ hơn tôi gấp ngàn lần.』

『Và đó chính xác là lý do tại sao cậu cũng đang đau khổ, đúng không?』

Griselda thực sự có thể thấu hiểu cậu. Raishin đã được cứu rỗi biết bao bởi những lời của cô?

『... Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ cảm thấy muốn tự tử đến mức này cho đến hôm nay. Ngay cả khi Nadeshiko—khi em gái và mẹ tôi bị giết, tôi cũng không thể làm gì được. Tuy nhiên, đêm nay thì khác. Tôi đã có cơ hội. Tôi đã có lựa chọn để không khiến Sigmund phải chết!』

Giá như cậu nhìn thấu âm mưu của Edmund và đưa ra biện pháp đối phó nào đó.

Nếu cậu làm thế, Charl đã không phải chiến đấu với Olga và Sigmund đã không phải chết.

『... Đó không phải lỗi của cậu. Tôi đã nghe chuyện xảy ra hôm nay từ cô Kimberly. Cậu làm tốt lắm. Cậu đã bảo vệ công chúa Izanagi và những người tùy tùng của cô ấy đồng thời cản trở kế hoạch phá hoại của〈Hội〉.』

『Nhưng! Tôi không thể... đối mặt với Charl nữa...!』

Nước mắt đã hình thành trên mắt Raishin, cản trở tầm nhìn của cậu.

Griselda sau đó di chuyển đầu cậu về phía mình, ôm nó vào lòng.

『Mất đi một automaton hoàn toàn khác với việc chỉ mất đi một vũ khí đơn thuần. Mặc dù tôi đoán đó là cảm giác mà chỉ một pháp sư mới có thể cảm nhận được. Nó giống như xé toạc một nửa linh hồn của mình, giống như mất đi gia đình vậy.』

『Chúng ta nên... Charl nên làm gì từ giờ trở đi?』

『Cậu muốn làm gì? Cậu muốn chiến đấu thay em ấy như cậu vẫn luôn làm sao?』

『Đó...』

『Không còn cách nào khác ngoài việc học hỏi từ Elaine Belew nếu Charlotte muốn thắng Olga.』

Elaine—Đó là cái tên mà Sigmund đã thốt ra trong trận chiến của họ.

『Tổ tiên của Charl, người đã từng đánh bại〈Con Rồng nơi Ma Sơn〉sao?』

『Đúng vậy. Bà ấy đã một mình xử lý Con Rồng ăn thịt người của Ma Sơn đó. Đối thủ của bà ấy là Bandoll Ma Kiếm đó—một con rồng hung dữ và khổng lồ. Bà ấy đã đánh bại nó một mình mà không sử dụng bất kỳ automaton nào.』

『Bà ấy làm thế nào vậy? Bà ấy có dùng kiếm như cô không?』

『Người ta nói Elaine là một Jin Master.』

Một người sử dụng Tinh linh. Đó là một loại ma thuật rất cổ xưa không dựa vào máy móc như phong cách chiến đấu Izanagi của Hinowa.

『Tài năng đó luôn được thừa kế giữa các thành viên đứng đầu gia tộc Belew. Có vô số truyền thuyết được để lại trong các ghi chép lịch sử làm bằng chứng.〈Exist〉Edgar,〈Bull's Eye〉Eliza,〈Thousand〉Oswald—người ta nói họ có thể điều khiển〈Gram〉như những kết giới hoặc quân đội.』

So sánh với họ, phong cách chiến đấu của Charl rất đơn giản. Cùng lắm thì nó cũng chỉ như pháo binh.

『... Tôi đoán Olga đã sử dụng nó như thể nó là một loại sinh vật sống nào đó.』

『Đó rất có thể là phong cách chiến đấu〈Gram Vania〉nguyên bản.』

『Tại sao Charl không sử dụng nó nếu có kỹ thuật như vậy?』

『Không phải là em ấy không sử dụng nó. Rất có thể là em ấy không thể.』

『—』

『Có lẽ bá tước chưa dạy em ấy... Edgar-dono rất nổi tiếng vì ghét xung đột, vì bản thân ông ấy là một học giả rất am hiểu cả về mạch ma thuật và bố trí cơ khí. Tôi không biết liệu đó chỉ là tin đồn hay không, nhưng người ta nói rằng ngay cả sau khi trải qua cả ngàn chiến trường, ông ấy cũng chưa giết một automaton nào.』

『... Thật sao? Bố của Charl mạnh đến mức nào?』

『Những huyền thoại về ông ấy cũng là nhờ Ma Kiếm của ông ấy. ... Dù sao thì, thật kỳ lạ khi ông ấy chọn không dạy con gái mình vào thời điểm một cuộc chiến tranh thế giới có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Ngay từ đầu, mặc dù Charlotte có khả năng trở thành một Jin Master, em ấy dường như không thể nhìn thấy tinh linh—』

Griselda dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó. Cô gật đầu với chính mình sau khi nắm bắt được ý tưởng của mình.

『Sao vậy? Chuyện gì thế?』

『Tôi đi ngủ đây. Dù sao thì tôi cũng có một công việc rất quan trọng cho ngày mai.』

Griselda đứng dậy sau khi buông tay Raishin. Cô bắt đầu nói với giọng điệu thờ ơ sau khi nhìn Raishin đang không hài lòng.

『Đây là thực tế. Ngày mai vẫn sẽ đến ngay cả sau khi một người thân yêu của chúng ta qua đời. Thế giới đếch quan tâm đến nỗi đau của chúng ta đâu.』

Cô nói đúng. Griselda nhẹ nhàng hỏi Raishin một câu, người giờ đang nghiến răng.

『Cơ thể cậu thế nào rồi? Cậu đỡ hơn nhiều rồi chứ?』

『A? À... cô nói đúng. Cơ thể tôi rất nhẹ cứ như tôi đã có một giấc ngủ ngon vậy.』

『Tôi đã truyền cho cậu một ít ma lực của tôi. Tôi chắc chắn nó sẽ giúp cậu trụ được đến sáng. Tôi cũng đã sửa chữa các dây chằng gần đứt của cậu. Còn lâu mới hồi phục hoàn toàn, nên đừng làm gì liều lĩnh trong một thời gian đấy.』

『A... cảm ơn cô, sư phụ.』

Có vẻ như Griselda không chỉ chia sẻ ma lực với cậu khi họ nói chuyện, mà còn chữa trị vết thương cho cậu. Đã từng trải qua những cuộc chiến thực sự, có vẻ như Griselda không chỉ giỏi kỹ năng chiến đấu mà còn cả kiến thức y học.

Raishin một lần nữa hiểu được khả năng thực sự của một Wiseman. Đồng thời, một sự thất vọng bao trùm lồng ngực cậu.

Liệu mình có thể cứu được những sinh mạng nếu mình cũng có thể làm được điều này không—?

Raishin đột nhiên và vừa kịp chặn đứng bàn tay đang giáng xuống mình bằng một tay.

『Cô làm cái gì vậy!?』

『Ngừng tự trách bản thân đi đồ ngốc! Lũ nhóc các cậu còn sớm mười năm để cảm thấy có trách nhiệm về việc này đấy!』

『Nhưng đừng có tấn công tôi chỉ vì thế chứ! Cô sẽ làm gì nếu quả trứng bị vỡ đây!?』

『Nó sẽ không vỡ! Bởi vì đó là thứ mà một sinh vật đang hấp hối đã giao phó cho cậu bảo vệ!』

Lý luận vô lý của cô đã đánh trúng tim Raishin.

Cô nói đúng. Nó sẽ không vỡ. Nó chắc chắn sẽ không được phép vỡ.

Sau khi Griselda nhanh chóng rời đi, Yaya thò đầu ra từ một góc. Có vẻ như cô đã nghe lén họ. Raishin mỉm cười dịu dàng với cô.

『Yaya, đi nghỉ đi.』

『Ể? Nhưng—』

『Sư phụ tôi nói rồi đó. Bữa tiệc đêm vẫn sẽ tiếp tục, không quan tâm đến hoàn cảnh của chúng ta. Nếu cô mệt mỏi, cái cơ thể gần chết này của tôi sẽ không thể làm gì vào ngày mai đâu.』

『... Em hiểu rồi.』

Yaya ngoan ngoãn gật đầu khi cô đi về phía phòng nghỉ.

Bóng lưng đang lui đi của cô trông nhỏ bé lạ thường.

Hồi 4

Charl đang ngồi dưới bóng cây trong giấc mơ của mình.

Cô đã cố gắng học từ sách giáo khoa, nhưng cô không thể nhớ nổi những gì mình vừa đọc. Có thứ gì đó chuyển động trên đầu gối cô sau khi cô bực bội đóng sách lại.

Cô nhận ra Sigmund đang ở đó, cuộn tròn như một quả bóng nhỏ.

Sigmund ngước nhìn Charl với nụ cười trên môi.

『Sao thế, Charl? Cô không tập trung được vì Raishin à?』

『Cá—nếu ông cứ xấu tính như thế tôi sẽ đổi thịt gà trong bữa trưa của ông thành đậu hồi đấy!』

『Tôi không phải chim chóc. Tôi không thể duy trì cơ thể chỉ bằng mấy loại đậu được đâu.』

Đột nhiên cảm thấy nỗi lo lắng không tên, Charl nắm lấy đôi cánh của Sigmund.

『Này... ông sẽ luôn ở bên tôi, đúng không?』

『Có chuyện gì vậy?』

『Ông sẽ không đi mất chứ?』

『Lại lo lắng nữa sao? Cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.』

Sigmund chậm rãi gật đầu sau khi cười, như để trấn an Charl.

『Tôi luôn ở bên nhà Belew. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.』

Charl nhanh chóng trở nên vui vẻ, cô ném sách đi và ôm Sigmund vào lòng.

Cô đáng lẽ phải hạnh phúc, nhưng không hiểu sao nước mắt trên mặt cô cứ tuôn rơi không ngừng.

Cô đáng lẽ phải vui sướng tột độ—nhưng không hiểu sao cô cũng cảm thấy thật cô đơn.

Hồi 5

Sáng hôm sau. Đó là thời điểm trong ngày những học sinh nhiệt huyết hướng về phòng hội thảo sau khi những người thu gom rác buổi sớm đã hoàn thành công việc dọn dẹp.

Sự sống động của buổi sáng trôi dạt giữa sự tĩnh lặng. Raishin vẫn tiếp tục truyền ma lực vào quả trứng khi cậu cảm nhận được sự sống động đó từ xa. Cả thể lực đã hồi phục và ma lực mà Griselda truyền cho cậu đều đã đến giới hạn. Cậu sẽ cần truyền máu nếu cứ tiếp tục thế này.

Mặc dù vậy, sau khi lấy lại ý chí và tiếp tục đốt cháy ma lực, Raishin nhìn thấy cánh cửa trước mặt mở ra với tiếng cọt kẹt, Charl bước ra chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh.

Mắt cô sưng húp nhưng cô không khóc như hôm qua.

『N... Này. Cô thấy thế nào? Cô ăn chút gì không?』

Charl làm vẻ mặt bối rối khi nhìn quả trứng lớn trong tay Raishin.

『Ta thấy là ngươi lại đang làm trò kỳ quặc gì nữa rồi. Ngươi ôm quả trứng đó làm cái gì vậy?』

『—Cô đang nói gì vậy?』

『Ngươi đang ấp đà điểu hay gì à? Mà gác chuyện đó sang một bên, ngươi thấy Sigmund đâu không? Ta lại không tìm thấy ông ấy rồi.』

Raishin cảm thấy như ai đó vừa dội gáo nước lạnh vào lưng mình.

Charl làm mặt hờn dỗi, khoanh tay nhìn Raishin đang chết lặng.

『Ta luôn bảo ông ấy đừng tự ý đi ra ngoài mà.—Ta sẽ đi tìm ông ấy. Để Henri ngủ thêm chút nữa.』

Raishin nắm lấy tay Charl khi cô định bỏ đi. Cô ngạc nhiên khi cố gắng rút tay lại.

『Ngươi làm gì thế!? Ta sẽ nghe hoàn cảnh phức tạp của ngươi sau! Ta đi tìm Sigmund đây!』

『Sigmund... không có ở đây.』

『Đồ ngốc! Thế nên ta mới đi tìm ông ấy!』

『Sigmund... đã chết rồi.』

『... Ngươi đang nói gì vậy? Không đời nào Sigmund có thể chết được.』

Đôi mắt của Charl hướng về phía Raishin đỏ hoe, như thể cô có thể òa khóc bất cứ lúc nào.

『Bởi vì ông ấy đã nói thế mà! Rằng chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau... rằng ông ấy sẽ ở lại với ta—』

『... Ông ấy đã chết sau khi để lại quả trứng này. Cô sẽ không tìm thấy ông ấy ở đâu đâu.』

『Dừng lại đi!』

Bức tường che chắn trái tim cô dễ dàng bị phá hủy. Charl gục xuống trong nước mắt khi bịt chặt tai lại.

Raishin tiếp tục nói sau khi nắm lấy tay cô và kéo nó ra khỏi tai.

『Đây thực sự là lúc để cô phớt lờ chuyện này sao!? Sigmund không còn ở đây nữa! Hãy tỉnh táo lạ—』

『Không... Khônggggg!!』

Charl bắt đầu chạy dọc hành lang sau khi hất tay Raishin ra và khóc thét lên.

Raishin loạng choạng khi cố gắng đuổi theo cô. Cậu cảm thấy chóng mặt vì cơn thiếu máu đang tấn công cơ thể. Cậu bị một cơn buồn nôn dữ dội tấn công khi đổ mồ hôi đầm đìa.

『Charl...! Đợi đã...!』

『Raishin-san! Mình sẽ đuổi theo onee-san!』

Có lẽ nghe thấy tiếng ồn ào, Henri vừa tỉnh dậy đã chạy ra khỏi phòng.

Cô bắt đầu chạy qua các hành lang, đuổi theo Charl.

『... Charl... chết tiệt!』

Raishin dùng cánh tay cứng đờ đấm mạnh vào chiếc ghế dài nơi cậu vừa ngồi.

Cậu cảm thấy thật khốn khổ. Chẳng lẽ không có cách nào tốt hơn để nói với cô ấy sao?

『Không thông minh lắm đâu.』

Vài lời nói chỉ càng khoét sâu vào vết thương của cậu vang lên từ phía sau.

Loki đang dựa vào tường ở chỗ đó.

Sắc mặt cậu ta trông rất tệ. Có vẻ như cậu ta đã đảm nhận vai trò canh đêm, lo sợ sự trả đũa có thể xảy ra từ〈Hội〉.

『Tên ngốc thiên hà. Chẳng phải ngươi nên là người đuổi theo cô ta sao?』

『... Đừng có nói chuyện nhẹ nhàng với ta như vậy. Ngứa ngáy lắm, tên ngốc vũ trụ.』

『Ngươi mới là tên ngốc.』

『... Phải rồi, ta là tên ngốc.』

Raishin nghiến răng. Quả trứng trên tay cậu đột nhiên rung lắc.

Có thứ gì đó đang chuyển động bên trong. Một chút ánh sáng xuất hiện trên bề mặt vỏ trứng, làm lộ rõ bên trong.

Một sinh vật giống như con thỏ nhỏ đang cuộn tròn trong đó, ôm lấy đuôi của chính mình.

Khoảnh khắc tiếp theo, một vết nứt lớn chạy dọc bề mặt quả trứng.

Hồi 6

Henri đuổi theo Charl, lần theo tiếng bước chân của chị mình.

Một luồng không khí lạnh lẽo bao trùm cơ thể Henri khi cô bước lên mái nhà theo sau chị gái.

Một bầu trời hoàn toàn trong xanh. Không thấy màu sắc mùa thu đâu, khi bầu trời quang đãng một cách lạnh lùng.

Charl đang nắm chặt hàng rào giữa cái lạnh thấu xương đó.

Henri chạy đến chỗ chị gái, nhớ lại hình ảnh của chính mình từng muốn nhảy qua hàng rào đó. Cô lao vào tấm lưng mảnh mai của chị, ôm chị chặt nhất có thể.

『Chị chỉ còn... những hối hận...!』

Charl cố nặn ra từng lời. Giọng nói thường ngày trong trẻo của cô giờ khàn đặc vì nước mắt.

『Giá như chị... để ông ấy ăn tất cả chỗ thịt gà mà ông ấy muốn! Chị lẽ ra nên nghe lời khuyên của ông ấy... một cách thành thật hơn!』

Cuối cùng Charl cũng bắt đầu khóc, gục xuống tại chỗ.

『Tha thứ cho tôi, Sigmund... Tôi sẽ trở thành một cô gái tốt hơn! Tôi sẽ nghe những gì ông nói...! Vì vậy... hãy quay lại... làm ơn hãy quay lại...!』

Charl tiếp tục nức nở. Trán cô áp vào hàng rào.

Đây là lần đầu tiên Henri nhìn thấy chị gái mình yếu đuối như vậy.

Cô cần phải nói với chị điều gì đó—bất cứ điều gì. Điều gì đó sẽ giúp chị gái cô, điều gì đó có thể trở thành một phần sức mạnh của chị.

『... Em thực sự không phù hợp để nói điều này nhưng...』

Henri ôm Charl khi cô tiếp tục nói, một cách mạnh mẽ.

『Hãy trả thù cho Sigmund!』

Henri tiếp tục nói những lời chân thành khi cô cũng bắt đầu nức nở giống Charl.

『Quá bực bội khi cứ để họ đánh bại chị thế này... Em dở tệ về ma thuật và em cũng không thông minh nhưng... onee-sama, chị thì khác. Chị là học sinh danh dự, chị có tài năng và chị cũng là một pháp sư mạnh mẽ... đó là lý do tại sao... đó là lý do tại sao...!』

c0255cac-2019-460d-a2d4-6a38f857a1ce.jpg

Henri dồn tất cả lời cầu nguyện của mình vào những lời tiếp theo.

『Hãy chiến thắng! Cho họ thấy những người sử dụng Ma Kiếm thực sự là nhà Belew!』

Trong một khoảnh khắc, sức mạnh dường như đã trở lại trong đôi mắt yếu ớt và dao động của Charl.

Đúng lúc đó, Raishin nhảy qua cánh cửa mở của mái nhà.

『Charl! Quả trứng sắp nở rồi!』

Có một vết nứt lớn chạy dọc bề mặt quả trứng mà cậu đang cẩn thận ôm trong tay.

『Sẽ rất tệ nếu chúng nhận diện tôi là cha mẹ. Cô cần phải bế nó ngay bây giờ!』

Raishin đưa quả trứng về phía Charl sau khi cẩn thận chạy đến chỗ cô.

Sau khi nhận quả trứng, một phần nhỏ của lớp vỏ đã vỡ ra, để lại một lỗ nhỏ để nhìn vào bên trong.

Đầu mũi với cái mỏ đã xuất hiện từ cái lỗ nhỏ đó.

Đó là một hình dáng quen thuộc. Chẳng bao lâu, quả trứng vỡ làm đôi khi một con rồng nhỏ màu xanh thép chui ra từ bên trong.

Lớp vảy ướt của nó nhanh chóng khô lại khi con rồng mở đôi mắt đang nhắm nghiền.

Con rồng nhỏ vươn cổ lên khi nó tò mò nhìn Charl.

Khuôn mặt nó trông giống hệt Sigmund. Tuy nhiên, có một sự khác biệt rõ ràng giữa chúng.

Đôi mắt từng chứa đựng kiến thức sâu sắc giờ đang tỏa sáng với vẻ ngây thơ.

Nó vụng về di chuyển tứ chi trong không khí khi cái cổ không ngừng chuyển động như một chú chim non.

Họ có thể biết chính xác vì nó trông giống ông ấy. Nó không phải là Sigmund.

『... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nó cứ nhìn chằm chằm vào onee-sama.』

『Nó có lẽ đang cố gắng ghi nhớ khuôn mặt của cô ấy. Charl, đặt tên cho nó đi.』

Một lúc lâu, Charl chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào con rồng nhỏ.

『—Sigurd. Tên của em là, Sigurd.』

Con rồng nhỏ dang rộng đôi cánh khi nó kêu lên một tiếng "Hii!" để đáp lại.

『Em ấy đang cười kìa... Tôi đoán là em ấy thích cái tên đó.』

Có vẻ như Charl có thể hiểu con rồng nhỏ cảm thấy thế nào.

Sigurd cọ má vào ngón tay Charl sau khi nhắm mắt lại như một con mèo khi cô cố gắng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của nó.

Raishin quyết định dè dặt hỏi Charl một câu sau khi dọn dẹp tàn dư của quả trứng.

『Charl... cô sẽ làm gì từ giờ trở đi?』

『... Tôi... Tôi không biết!』

Charl nhanh chóng trở nên bồn chồn khi cô bắt đầu khóc một lần nữa, vẫn ôm con rồng nhỏ trong tay.

『Tôi nên làm gì đây...? Tôi không biết nữa... Sigmund...!』

『Ngừng khóc lóc đi! Đồ ngốc!』

Một giọng nói giận dữ đột ngột vang lên khi ai đó đáp xuống trước mặt ba người.

Cứ như thể một khẩu pháo vừa bắn vào chỗ đó. Tác động đó làm rung chuyển cả mái nhà.

Sàn đá kiên cố vỡ ra thành những mảnh vụn rơi xuống tầng dưới. May mắn thay, tầng dưới là kho chứa thuốc, nên không có ai bị thương. Cô ấy—Griselda chắc chắn sẽ bị mắng sau chuyện này.

Có vẻ như cô đã nhảy từ tòa nhà khác sang. Griselda đã quan sát họ, nên cô bắt đầu mắng Charl mà không cần rào đón gì.

『Một puppeteer mất đi con rối của mình thì đã làm sao chứ!?』

『Này... cô cũng đã khóc rất nhiều mà.』

『Câm mồm!』

Raishin bị Griselda đá một cú trời giáng. Cậu tuyệt vọng bám vào hàng rào bao quanh mái nhà trước khi rơi xuống đất mà chết.

Griselda quay lại với Charl mà không thèm nhìn Raishin.

『Em có thấy thất vọng vì không thể bảo vệ gia đình mình không!?』

Charl tiếp tục rơi nước mắt, vẫn ôm chặt Sigurd trong tay.

『Rất... thất vọng!』

『Em có muốn trả thù không!?』

『Em muốn... trả thù!』

Vẻ mặt nghiêm khắc của Griselda dịu lại vào khoảnh khắc đó.

『Vậy thì đi với tôi.』

Griselda đưa tay phải về phía Charl đang ngạc nhiên.

『Tôi đã từng nói sẽ dành một chỗ cho cô trong các bài học của tôi mà. Tôi, đích thân tôi, sẽ nhồi nhét tất cả những kiến thức cơ bản của Jin Mastery vào cơ thể cô.』

Raishin lúc này đang ngạc nhiên hỏi vọng lên từ phía hàng rào.

『Cô có thể sử dụng thứ đó sao? Những kỹ thuật tinh linh đó?』

『Tôi không giỏi sử dụng chúng lắm.』

『Cô đang đùa à!?』

『Tinh linh thuật không phải là ma thuật, mà là một loại chân thuật. Các khả năng phụ thuộc rất nhiều vào tài năng bẩm sinh của người dùng. Dù sao đi nữa, tôi biết những điều cơ bản về nó—và〈Sợi Chỉ〉của tôi chắc chắn sẽ giúp ích cho sự phát triển của Charlotte.』

Henri không thể hiểu ý nghĩa lời nói của cô. Tuy nhiên, Raishin dường như nhận ra điều gì đó.

『Vậy ra "công việc rất quan trọng cho ngày mai" của cô là việc đó...』

『Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ. Charlotte, chuẩn bị cho một chuyến đi đi.』

『C-Chúng ta sẽ đi đâu...?』

『Tất nhiên là, chỉ một nơi thôi.』

Griselda trả lời sau khi nắm lấy tay Charl và kéo cô đứng dậy.

『Đến chân〈Ma Sơn〉Đồi Willington—đến dinh thự của bá tước Belew.』

Đôn Ki-hô-tê