Tuy là công chúa bị giam cầm, nhưng vì nỗ lực sinh tồn nên tôi lỡ trở nên quá mạnh ~Gamer nghiện cày cấp chuyển sinh dị giới~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

(Đang ra)

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

Supana Onikage

Giờ thì tôi là Karina rồi nhé - ít ra bây giờ là vậy! Trước kia tôi chỉ là một anh nhân viên văn phòng tầm thường ở Nhật Bản, cho đến khi bị vèo lên cõi thần linh gặp Nữ thần Thời Gian và Không Gian,

21 494

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

(Đang ra)

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

漢唐歸來

"Còn nói bậy bạ nữa, ta sẽ ném ngươi vào nồi chiên thành thịt vụn đấy." — Biểu cảm của vị Long Nữ tuyệt mỹ bắt đầu hắc hóa.

4 18

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

(Đang ra)

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Bò Rí Gìn

Trong khi mọi người đắm chìm vào sự lãng mạn, thì tôi chỉ dành những ngày dài của mình để làm việc như một công chức.

281 5983

Tanaka the Wizard

(Đang ra)

Tanaka the Wizard

Buncololi

Thế nhưng, mọi việc không như mong đợi. Ngay khi vừa ra đường, y đã bị lính gác coi là đáng ngờ và tống vào tù.

138 4223

Cô nàng bị nhập bảo rằng cơ thể cứ tự tiện làm nũng với tôi

(Đang ra)

Cô nàng bị nhập bảo rằng cơ thể cứ tự tiện làm nũng với tôi

Tsujimuro Sho (辻室翔)

Một câu chuyện tình hài hước khi sống chung nhà, pha chút ma quái, hơi người lớn một tẹo và cực kỳ sốt ruột vì cái sự mập mờ này!

1 3

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

115 1899

Tập 01 - Chương 1: Bị giam cầm trong tòa lâu đài cổ

Chương 1: Bị giam cầm trong tòa lâu đài cổ

 

Tòa lâu đài cổ nằm trong khu rừng biên giới. Nơi tôi bị giam cầm này tuy là tài sản của Hoàng gia Folland, nhưng là một công trình đã bị bỏ hoang từ lâu.

(Phụ vương bảo ta hãy ẩn mình, nhưng bị tống đến cái nơi khỉ ho cò gáy này thì... chẳng biết ngày mai sống chết ra sao nữa.)

Nếu ở trong vương cung, trừ khi vương đô bị thất thủ, bằng không tính mạng sẽ không bị đe dọa. Nhưng khi đã đến tận vùng địa phương này, nói theo ngôn ngữ game thì là nơi có "độ an toàn thấp".

Chẳng hạn như việc sơn tặc đột nhập vào lâu đài cổ là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Suốt chặng đường, cửa sổ xe ngựa đều bị bịt kín nên tôi không nhìn thấy bên ngoài, nhưng chỉ cần nhìn phong cảnh lúc xuống xe, tôi cũng đoán được đại khái đây là khu vực nào.

Giam cầm ở đây, rồi nhỡ có xảy ra một "vụ tai nạn" bất hạnh nào đó khiến nàng công chúa bị nhốt phải bỏ mạng ―― thì cũng chẳng có gì là lạ.

(Dù là để giữ thể diện cho Hoàng gia, nhưng Phụ vương cũng thật khắc nghiệt... Không, chưa chắc đã là ý muốn của Phụ vương.)

Người đã to tiếng quát tháo rằng nghi thức thất bại lúc đó hình như là Bá tước Vandel. Dù ông ta có ghét tôi đến mức muốn giết quách đi hay không thì chưa rõ ―― nhưng cơn giận dữ khi đó thì có vẻ là dám làm thật lắm.

Vừa được dẫn vào bên trong lâu đài cổ, tôi vừa suy nghĩ miên man. Nói đúng hơn, bản đồ khu vực này trong game vốn dĩ chẳng có gì cả, nên tôi còn có chút dư dả tinh thần để nghĩ rằng việc biến nơi đây thành chỗ sinh hoạt có vẻ khá thú vị.

(Mang tiếng là 『Giam cầm』 nên chắc điều kiện sống sẽ khắc nghiệt lắm đây. Nhưng mà...)

Người đang dẫn đường cho tôi là người quản lý tòa lâu đài cổ này. Người đó đeo một chiếc mặt nạ, nhìn cử chỉ thì không rõ là nam hay nữ, độ tuổi có lẽ trạc giữa tuổi thiếu niên.

「Đây là nhà lao... à không, phòng ở của Công chúa điện hạ.」

Cánh cửa sắt cũ kỹ có một ô cửa sổ nhỏ nằm ở vị trí thấp. Chắc là để đưa thức ăn qua đây ―― trông nó giống nhà tù hơn tôi tưởng tượng nhiều.

「Hộ vệ đi theo ta đâu rồi?」

「Bọn họ không ở trong thành, mà đóng quân tại ngôi làng gần đây. Việc canh giữ lâu đài sẽ do tôi và vài người nữa đảm nhiệm.」

Có vẻ như với tòa lâu đài này, ít người canh gác cũng không thành vấn đề. Đơn giản vì đây là lâu đài bị bỏ hoang, chứ nếu là một pháo đài đang hoạt động thì không thể lỏng lẻo như thế được.

Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ, người đeo mặt nạ giục tôi vào trong lao. Có lẽ vì tôi vẫn mang thân phận quý tộc nên người đó tránh chạm vào người tôi, đãi ngộ cũng không đến nỗi tệ như tôi nghĩ ―― đó là suy nghĩ trước khi tôi bước vào trong.

(Cái này là... cảm giác như dưới chân có chôn xương người vậy...)

Tôi nghe nói tòa lâu đài cổ này trước đây cũng từng được dùng làm nhà ngục. Không biết những kẻ bị giam trước đó ra sao, nhưng nhìn tình cảnh này thì e là đã bỏ mạng cả rồi.

Sàn đá cũng chẳng có, chỉ là một chỗ ngủ tối giản được dựng trên nền đất trơ trọi, cửa sổ thì nằm ở vị trí rất cao. Tường được xây bằng đá chồng lên nhau, nhưng với thể lực hiện tại, tôi không đời nào trèo lên nổi.

Trong phòng có một cái bục gỗ tồi tàn trông như cái bàn, có ngăn kéo. Ghế cũng chỉ có độc một chiếc, với cái cơ thể đã quen ngồi ghế êm trong cung của tôi thì chắc ngồi một lúc là đau ê ẩm ngay.

「Người bình tĩnh thật đấy. Bị tách khỏi vương cung, đưa đến vùng hẻo lánh thế này mà... Hẻo lánh tức là những vùng đất bất tiện như thế này đấy ạ.」

Nghĩ rằng tôi còn nhỏ không hiểu, người đó giải thích thêm. Thực tế thì so với một đứa trẻ mười tuổi, tôi học hành cũng khá, nên dĩ nhiên hiểu được chuyện người lớn nói.

Và rồi, tôi suy nghĩ một chút ―― từ giờ mình nên hành xử thế nào đây.

Tôi có ký ức mười năm sống với tư cách là công chúa. Vì có rất nhiều anh chị nên tôi không có cửa tranh quyền kế vị, mọi người xung quanh vẫn thường bảo sau này tôi sẽ phải gả sang nước láng giềng trong một cuộc hôn nhân chính trị.

(Mà, sự thể đã thế này thì cũng tránh được kiếp làm con tốt thí chính trị rồi... Nhưng vị trí mà mình nên nhắm tới rốt cuộc là ở đâu đây.)

Cứ giả vờ vô dụng, rồi tìm manh mối để trốn thoát?

Hay là cố gắng lôi kéo thêm dù chỉ một đồng minh chịu nghe mình nói chuyện? ―― Tôi không biết cách này có đúng đắn hay không. Nhưng tôi sẽ chọn cách phù hợp với bản thân mình nhất.

「Không cần bận tâm đâu. Chạy trốn cũng chẳng được gì nên ta chỉ là đã giác ngộ rồi thôi.」

「...」

Phản ứng của người đeo mặt nạ là gì đây ―― nghĩ tôi là một đứa trẻ xấc xược, hay là...

「...Thất lễ quá. Không ngờ người đã chuẩn bị sẵn tinh thần đến mức ấy khi tới đây.」

(Thật ra thì cũng không hẳn là vậy đâu.)

Với một người đã quen nằm trên giường êm nệm ấm của hoàng cung, thì chỉ cần bảo ngủ một đêm trong cái nhà lao này thôi cũng đủ phát điên rồi, môi trường sống là như thế đấy.

Tuy nhiên, bảo là vượt quá sức tưởng tượng thì cũng không hẳn. Trong game tôi chơi kiếp trước, có nhân vật còn bị xích trong tù, nên nếu còn được tự do đi lại thì vẫn còn tốt chán ―― vừa nghĩ thế xong.

Xoảng, chân tôi bị gắn thứ gì đó vào. Không phải người đeo mặt nạ, mà một gã đàn ông gầy gò đã đến từ lúc nào đang đeo cùm chân cho tôi.

「Công chúa điện hạ, xin thứ lỗi nhé. Phải gắn thêm quả tạ này vào, kẻo lại có người nảy sinh mấy suy nghĩ không hay.」

「...Các ngươi cũng lo xa quá nhỉ.」

Đến nước này thì không thể nào dửng dưng được nữa, tôi lỡ miệng nói một câu đầy mỉa mai. Cả gã đàn ông lẫn người đeo mặt nạ đều không phản ứng gì đặc biệt.

Bị đeo cùm chân rõ ràng là bất lợi, giá mà tôi có thể nổi giận thì tốt ―― nhưng trong tình cảnh không có hộ vệ, tôi không được phép sơ suất. Tôi chỉ mỉm cười cho qua chuyện ―― gã đàn ông gầy gò cúi chào một cách cung kính nhưng đầy vẻ trêu ngươi, rồi đặt tay lên vai người đeo mặt nạ.

「Đừng có suy nghĩ thừa thãi, Reis. Chúng ta chỉ là những kẻ được thuê thôi.」

「Tôi chỉ đang làm việc của mình. Xin đừng kiếm chuyện.」

Người đeo mặt nạ ―― không biết Reis có phải tên thật hay không ―― nhẹ nhàng gạt bàn tay trên vai mình ra, nhưng gã đàn ông chỉ nhếch mép cười. Gã liếc nhìn tôi một cái rồi bỏ đi.

「...Hắn ta là một trong những binh lính canh gác lâu đài. Hắn đến để mang cùm chân tới thôi, thành thật xin lỗi người vì sự vô lễ này.」

「Không, không sao đâu. Có cùm chân nghĩa là, chuyện đó...」

「Ba ngày mới được tắm rửa một lần. Ngoài ra nếu có việc gì cần, người hãy gọi qua cửa sổ cửa ra vào khi có tôi ở đây. Có tay nắm cửa dùng để gõ, nhưng xin lưu ý nếu dùng nó thì có thể người đến sẽ không phải là tôi đâu.」

Anh chàng Reis này có vẻ ổn, nhưng nếu những người khác trong lâu đài cũng giống như gã đàn ông ban nãy thì tôi không thể lơ là chút nào.

Tuy nhiên, dù là ở dị giới thì "Reis" cũng có nghĩa là 『Oan hồn/Bóng ma』 (Wraith). Dù người này có cư xử ôn hòa đến đâu, thì chắc chắn phải có lý do gì đó mới làm công việc này ―― cái loại lý do mà tốt nhất không nên tò mò.

「Cảm ơn ngươi đã quan tâm. Ta sẽ cố gắng không gây phiền phức.」

「...Nếu không ngủ được thì cứ bảo tôi, tôi có thể xử lý giúp.」

Chắc là có chuẩn bị sẵn thuốc ngủ ―― chỗ ngủ đột nhiên trở nên nghèo nàn thế này, nếu mất ngủ thì có thuốc cũng tốt.

Khi tôi bước vào phòng, dĩ nhiên cánh cửa đóng lại và bị khóa chặt. Bên trong gần như tối om, nhưng mắt tôi dần dần quen với bóng tối. Bây giờ tôi cũng chẳng buồn đòi hỏi ánh sáng, mà có đòi chắc gì đã được đáp ứng.

Sau chuyến đi dài, cơ thể tôi đã mệt mỏi rã rời. Tôi chỉ kịp dọn dẹp mấy hòn đá có thể làm đau người, rồi cuộn tròn trong góc phòng và nhắm mắt lại ―― khi đã quá mệt thì nằm đâu cũng ngủ được thôi.

(Ngày mai bắt đầu... phải tìm cách trốn thoát...)

Có một việc mà tôi vẫn luôn muốn thử. Ở thế giới cũ thì chịu chết, nhưng ở thế giới này có lẽ sẽ làm được ―― đó là 『Cày độ thành thạo』.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!