Tựa như tuyết trắng, lặng lẽ rơi rồi chất đầy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

(Đang ra)

Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

Yagami Kagami

Lớp của tôi có một cô bé thiên tài nhảy lớp. Ngoại hình của cô bé dễ thương như một nàng công chúa, nhưng tính cách lại rất lạnh lùng và không muốn giao tiếp với ai.

51 2453

Lỡ Trở Thành Trộm Nhưng Đó Lại Là Thiên Chức Với Một Người Mờ Nhạt Như Tôi

(Đang ra)

Lỡ Trở Thành Trộm Nhưng Đó Lại Là Thiên Chức Với Một Người Mờ Nhạt Như Tôi

Kobayashi Kotei

Câu chuyện giả tưởng về những nữ quái siêu trộm đánh cược cả vận mệnh thế giới xin phép được mở màn!

2 0

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

137 313

Vệ long muốn chỉ muốn ngủ thêm thôi.

(Đang ra)

Vệ long muốn chỉ muốn ngủ thêm thôi.

아스타르테스, aseutareuteseu

"Rồng, sinh vật tôn tại từ trước cả nền văn minh loài người, đã trở thành những con vệ long quốc của Đế quốc.

1 0

Vol 2: Tựa như những cánh hoa rơi, khiêu vũ giữa cơn gió lộng - Prologue

Có lẽ, chỉ cần một chút sự chân thành là đủ để làm cuộc sống thêm phong phú.

Ngay cả khi bạn tỏ ra là người có thể giải quyết được mọi việc, việc bộc lộ cảm xúc thật của mình đôi khi cũng có thể khiến mọi thứ dễ dàng hơn.

Tôi từng cố gắng sống như một người tử tế—dễ chịu và dễ hòa hợp—tất cả chỉ để tránh xích mích trong các mối quan hệ. Nhưng tôi đã nhận ra rằng ngay cả một chút chân thành cũng có ý nghĩa lớn đối với việc giao tiếp suôn sẻ hơn.

Đối với người như tôi—Watari Seiichirou có phần vụng về—đó là một nhận thức quý giá.

Nó giống như việc thưởng thức một ly espresso theo kiểu Ý truyền thống.

Rót một chút cà phê đen tuyền, đặc như dầu, rồi thêm một hoặc hai thìa đường trắng tinh khiết. Vị đắng dịu đi, sự tương phản nổi bật, và một sự cân bằng tốt hơn được tạo ra.

Cà phê đen không phải là cách duy nhất để thưởng thức nó.

Ngay cả cà phê đắng—cũng như cuộc sống—đôi khi cũng có thể được làm ngọt, và điều đó chẳng sao cả.

Bài học đó... đến từ cô ấy.

Ngày hôm đó trời rất lạnh, cái lạnh đến thấu xương. Nó làm tôi nghĩ đến tháng 12.

Tôi đang trên đường về nhà sau giờ học và không chịu nổi cái lạnh nữa, nên tôi ghé vào cửa hàng tiện lợi gần ga để mua chút cà phê. Tất nhiên, không phải loại đóng hộp—mà là loại pha tươi từ máy.

Tôi rút cốc giấy ra khỏi máy, ấm áp và thơm lừng, và trong khoảnh khắc, tôi đã nghĩ đến việc cho thêm đường. Nhưng cuối cùng, tôi đã không làm vậy. Dù sao thì cũng sắp đến chỗ làm ở Sumire—tôi cần giữ đầu óc tỉnh táo.

Với cốc cà phê trên tay, tôi bước trở lại vào màn tuyết đang rơi. Ôm cốc bằng cả hai tay, tôi bước ra cái lạnh.

Mùa lạnh kéo dài quá lâu. Từ giữa mùa thu đến đầu mùa xuân, cảm giác như mùa đông kéo dài đến vô tận. Nếu đúng như khái niệm “bốn mùa” thì mùa đông cần biết vị trí của mình đấy.

Tôi tăng tốc hướng về tòa nhà ga, leo lên cầu thang, đi qua cổng soát vé, và đi xuống sân ga.

Đó là lúc tôi nhận ra mình đã mắc lỗi—sẽ không có chuyến tàu nào đến sớm.

Bình thường, tôi canh thời gian hoàn hảo để rời trường ngay trước khi chuyến tàu đến. Nhưng tôi lại để mình bị cám dỗ bởi cà phê, và giờ thì trễ lịch.

Gió buốt quật tàn nhẫn vào người tôi. Tuyết đã bắt đầu rơi, những bông tuyết nhỏ bay lả tả. Một bông tuyết đậu trên ngón cái của tôi, hút hết hơi ấm rồi tan biến ngay lập tức.

Đây là kiểu lạnh có thể làm cà phê đóng băng ngay tức khắc.

Đứng yên thì không thể chịu nổi, nên tôi bắt đầu đi bộ dọc theo sân ga, tìm một chỗ khuất gió.

Tôi định thử đứng trong bóng của máy bán hàng tự động, nhưng đã có người ở đó, nên tôi đi qua và tiếp tục bước. Một nhóm nam sinh lạ mặt từ trường tôi đang ngồi trên một chiếc ghế gần đó, cười đùa và trò chuyện.

Tôi tiếp tục đi cho đến khi tôi nhớ ra: bên dưới cầu thang dẫn xuống sân ga—có lẽ chỗ đó sẽ được che chắn.

Mũi tôi đã đông cứng. Tôi kéo khăn quàng lên che miệng. Cà phê đã mất hết hơi ấm từ lâu, và tôi từ bỏ ý định uống nó ở đây.

Để giết thời gian cho đến khi tàu đến, tôi hướng về phía không gian dưới cầu thang—chỉ để khựng lại.

Một giọng nói quen thuộc bỗng cất lên:

“──Chúng ta sẽ làm nó thành một người tuyết.”

Lấp ló nhìn quanh góc, tôi thấy một nhóm nữ sinh từ trường tôi đang tụ tập dưới cầu thang, trò chuyện và cười đùa.

Một trong số họ, tôi biết.

Sumireno Sumika.

Dáng người nhỏ nhắn của cô ấy được bọc trong chiếc áo khoác dày, mái tóc đen mượt và nửa dưới khuôn mặt được che trong chiếc khăn quàng cổ trắng xù xì.

Tuy nhiên, chỉ cần nhìn vào đôi mắt to, sống động đó là tôi đủ biết đó là cô ấy.

Cô ấy là người đã trao cho tôi một điều quý giá.

Không thể nhầm lẫn được.

Có vẻ như họ đã đến đây sớm để trốn khỏi cái lạnh.

“Tại sao lại là người tuyết?”

Một cô gái tóc nâu đứng cạnh Sumika hỏi.

Khuôn mặt cô ấy trông quen thuộc. Tôi không mất nhiều thời gian để nhớ lại.

Cái ngày trên tàu—khi Sumika nói rằng cô ấy thích tôi—cô gái đó đã đứng ngay bên cạnh cô ấy.

Cảnh tượng này, giống như một sự tái hiện hoàn hảo của khoảnh khắc đó, đã gợi lại mọi thứ.

Tôi đã định gọi cô ấy, nhưng dừng lại khi nhận ra cô gái kia đang ở đó.

Tôi không biết mình nên bày ra vẻ mặt nào, khi nói chuyện với Sumika trước mặt một người đã biết chuyện gì xảy ra ngày hôm đó.

Trong trường hợp đó, tôi nghĩ mình nên rời đi trước khi nói ra điều gì không cần thiết—và quay người định rời đi.

“Bởi vì người tuyết đó là một kỷ niệm với Seiichirou-kun.”

Tôi nghe thấy câu trả lời của Sumika.

Người tuyết đôi mà chúng tôi đã cùng nhau xây nên.

Cô ấy đang nói về tôi.

Mặc dù tôi nên cứ thế bước đi, nhưng chân tôi đã dừng lại từ lúc nào không hay.

“Vậy, cậu định biến người tuyết thành một thanh socola à?”

“Ừ. Thực ra tớ muốn làm 3D cơ, nhưng có vẻ sẽ quá khó để mang đi... nên tớ nghĩ có lẽ nên thôi.”

“Cậu đã làm mẫu thử chưa? Nếu có ảnh thì cho tớ xem đi.”

“Ừm... Đây. Kiểu như thế này.”

“Dễ thương quá.”

“Nhưng tớ sợ nó sẽ vỡ mất. Tớ đã làm hai cái lận.”

“Hả? Cô nàng Sumika-san vĩ đại mà lại bỏ cuộc à?”

“Ý cậu là sao? Cậu nghĩ tớ là người thế nào chứ?”

“Ehh, một người rất quyết tâm!”

“Cậu đang trêu chọc tớ, đúng không?”

“Cậu nhận ra à?”

Tiếng cười vang vọng trong không khí.

"Nhưng nếu đã bỏ nhiều công sức đến thế, thì chẳng phải giống như là quà dành cho người cậu thích nhỉ. Là dành cho người cậu thích mà, đúng không đúng không?"

“Ưm, ai biết được đâu.”

“Cái vẻ mặt đó là sao?! Đó là trả đũa vì tớ đã trêu cậu à?”

Khi cả hai tiếp tục trò chuyện và cười đùa, tôi bắt đầu bước đi lần nữa.

Cái lạnh buốt giá ban nãy đã tan biến, và mặt tôi nóng bừng như một chiếc lò sưởi.

Tất nhiên là tôi hạnh phúc.

Tôi muốn trở thành người có thể đứng bên cạnh cô ấy.

Và cô ấy đang nói với tôi rằng cô ấy nhìn nhận tôi như thế.

Cảm giác như quá nhiều hạnh phúc cho một người như tôi.

Nhưng rồi... cái cảm giác đau nhói và thắt lại trong lồng ngực này là gì?

Tôi tiếp tục đi dọc sân ga cho đến khi dựa lưng vào một cái cột bình thường.

Kim loại lạnh lẽo thật dễ chịu khi áp vào đầu tôi, cái đầu đang cảm giác như sắp nổ tung đến nơi.

Tàu đến, nhưng tôi để nó đi qua. Thay vào đó, tôi đợi chuyến tàu tiếp theo.

───

Đó là ba ngày trước ngày lễ Tình Nhân.

Mùa đông kết thúc đột ngột, và mùa xuân đã đến.

Những nhánh cây trơ trụi nay lại khoác lên mình màu xanh, và con đường từ trường đến nhà ga được nhuộm một màu hồng hoa anh đào, lần đầu tiên sau một năm.

Tuyết lạnh thấu xương giờ tan chảy thành một mớ lầy lội hòa lẫn vào đất, chảy vào cống rãnh rồi cuối cùng trở về biển cả.

Khu vực quanh trường tôi luôn rợp bóng cây, và cách đó không xa là một ngọn đồi nhỏ—vì vậy khu phố này đầy rẫy bọ rùa và đủ loại côn trùng cánh nhỏ xa lạ. Có lẽ chúng cũng vui mừng như tôi vì mùa đông cuối cùng đã kết thúc.

Tôi biết ơn vì lại được chào đón mùa xuân ở thị trấn này.

“Này, Seiichirou. Chơi oẳn tù tì đi! Nhanh lên!”

Trên đường về, bạn của tôi là Hachiya đột nhiên buông lời thách đấu. Cậu ta luôn bày trò, và tôi có linh cảm không lành.

“Tại sao?”

“Kẻ thua cuộc phải tiết lộ một câu chuyện thú vị về Seiichirou và Sumireno-san!”

“Hả?”

Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, và đó là lúc cậu bạn thân Youji xen vào.

“Kể cả mày có thua, làm sao mày có thể kể chuyện về Seiichirou và Sumireno-san được?”

“Đúng là tao không thể, nhưng mày cũng muốn nghe mà đúng không? Seiichirou đang sống chung với Sumireno-san mà!”

“Ừm... đúng là tao tò mò thật.”

Đừng có đồng ý chứ, tôi định nói vậy, thì Saji, người vốn điềm tĩnh hơn lại thêm vào ý kiến của mình.

"Không phải là 'sống chung' —mà chỉ là 'cùng chung sống’, phải không?"

“Đúng, chính xác. Đúng rồi đó, Saji.”

“Có gì khác biệt à?”

Hachiya nghiêng đầu bối rối.

“Tự nghĩ đi.”

“Đừng! Đừng bắt tao phải nghĩ lúc này!”

Nhìn Hachiya ôm đầu quằn quại một cách khoa trương, Saji thở dài và nói thêm,

“Hachiya đã chìm trong căng thẳng về định hướng nghề nghiệp rồi.”

“Thì đừng trút giận lên tao chứ.”

“Nhưng nói thật ấy, chán chết đi được! Cái mẫu kế hoạch nghề nghiệp đó! Năm ngoái đã điền rồi, giờ lại bắt điền nữa! Cái trường khó tính gì mà cứ ra vẻ tinh hoa chỉ vì chúng ta bị bao quanh bởi núi chứ?!”

Thực ra công bằng mà nói, trường chúng tôi về mặt lý thuyết được xếp vào loại trường dự bị trong tỉnh.

Nhờ vậy, đúng như Hachiya nói, chúng tôi đã phải làm các khảo sát nghề nghiệp này từ năm nhất.

“Cứ viết đại cái trường mà mày muốn vào là được,” Youji nói.

“Hả? Tao có biết trường nào đâu! Tao thật sự không quan tâm mình đi đâu luôn ấy! Chúng mày có trường nào trong đầu chưa?”

Hachiya quay phắt lại nhìn chúng tôi bằng ánh mắt sắc bén, khiến Saji và Youji phải lên tiếng.

“Tao có nghĩ đến một chút rồi.”

“Tao cũng vậy.”

Sau đó, mắt Hachiya chuyển sang tôi, tỏ vẻ dò xét.

“Còn mày thì sao, Seiichirou?”

“Tao sẽ đi làm luôn. Giống như năm ngoái.”

“Ý mày là ở quán cà phê của Sumireno-san, đúng không?”

Saji hỏi, và tôi gật đầu.

“Ừ. Tao nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.”

“Vậy thì nhẹ nhõm rồi.”

“...Chắc vậy. Ừ.”

Tôi ngập ngừng một lúc, và Hachiya lập tức nhảy vào càu nhàu.

“Ôi chao, nhìn mày kìa, đã ra dáng chú rể rồi đấy!”

“Không phải như thế.”

“Vậy thì mày là gì của Sumireno-san, hả?”

“Chịu. Dù sao thì mày nên lo lắng về kế hoạch của bản thân thì hơn đấy.”

“Á!”

Hachiya la lên một tiếng lớn, rồi đột nhiên xụi lơ, vai rũ xuống.

“Bố tao là công chức, chúng mày biết đó? Hồi bé, ông ấy bảo đó là một công việc vất vả và dặn tao đừng theo con đường đó. Nhưng giờ tao lớn rồi thì ông ấy lại nói, ‘Mày không đáng tin, nên đi học đại học rồi làm công chức đi.’ Thật sự, mệt mỏi quá đi mà...”

“Nhưng không phải tốt sao? Có bố mẹ quan tâm và lo lắng cho mày?”

Tôi định an ủi Hachiya, nhưng rồi nhận ra đây không phải những từ ngữ thích hợp.

“Câu đó phát ra từ mày nặng nề quá, Seiichirou! Mà tao lại không cãi lại được nữa! Đồ ngốc! Seiichirou ngu ngốc!”

Nói rồi, Hachiya bỏ chạy, để chúng tôi lại phía sau. Cậu ta chạy nhanh quá—đuổi theo sẽ rất mệt đây.

“Tao có nên đi xin lỗi không?”

“Thôi kệ nó đi. Ngày mai chắc nó sẽ ổn thôi,” Youji nói.

Lời tiên đoán đó dễ để tin ngay cả đối với tôi, nên tôi gạt ý định đuổi theo cậu ta.

Chúng tôi chuyển sang chủ đề khác và tiếp tục trò chuyện cho đến khi đến nhà ga. Hachiya đã đợi ở cổng soát vé và nhập hội lại với chúng tôi, nhưng vì mỗi đứai đi các chuyến tàu khác nhau để về nhà, nên chúng tôi sớm chia tay.

Sân ga—nơi tôi từng ghét phải chờ đợi trong cái lạnh—giờ đã trở nên ấm áp và dễ chịu. Tôi lên chuyến tàu đến nhanh chóng và bắt đầu hành trình về nhà. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ cũng đã thay đổi; những ngọn núi xa xa đang chuyển sang một màu xanh đậm hơn, và thỉnh thoảng những chùm hoa anh đào lấp lánh hiện lên dưới ánh mặt trời.

Nhưng lòng tôi không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp.

Bởi vì một khi đến ga của mình, tôi sẽ buộc phải nhìn thấy nơi đó dù muốn hay không.

Tôi bước xuống tàu, leo cầu thang, ra khỏi cổng soát vé và đi bộ ra khỏi nhà ga.

Và nó ở đó—một tấm biển quảng cáo to lớn, lố bịch, trông như cố tỏ ra quá sành điệu.

Bên dưới là màn hình hiển thị thực đơn. Nhìn qua lối vào, mặc dù giờ ăn trưa đã qua lâu, nhưng nơi đó vẫn chật cứng khách.

Cửa hàng đó—thuộc một chuỗi cửa hàng hamburger—đã khai trương vào mùa xuân này.

Đó không phải là một quán cà phê, nhưng cà phê của họ khá ổn so với giá tiền. Và nói thẳng ra, nó đang cướp khách hàng của Sumire.

Sumika bảo tôi lo lắng quá nhiều, nhưng tôi không thể không cảm thấy bực bội.

Có lẽ đúng là tôi không cần phải lo lắng về con đường sự nghiệp của mình.

Nhưng đổi lại, tôi có một mối quan tâm nghiêm trọng và cấp bách hơn nhiều: liệu tôi có còn công việc chờ đợi mình hay không.

Trở lại cái ngày mùa đông đó, tôi đã tự nhủ—rằng mình muốn trở thành người có thể bước đi bên cạnh Sumika.

Nhưng Sumika... cô ấy là kiểu người lao về phía trước với một tốc độ không thể tin được, cùng với một niềm tin kiên định.

Vì vậy, tôi muốn hỗ trợ Sumire hơn bao giờ hết, để không bị bỏ lại phía sau.

Nếu mùa xuân là mùa tràn đầy sức sống, thì đó là nhờ nó được nuôi dưỡng bởi những điều đã chết đi trong mùa đông. Những nghi ngờ, nỗi đau, những lời nói và lòng tốt không thể thay thế mà tôi mang theo từ mùa đông đó—liệu chúng đã trở thành nguồn nuôi dưỡng tôi cần để có được sức mạnh hỗ trợ những người xung quanh mình hay không?

Tôi muốn tìm ra câu trả lời.

Bởi vì nếu không, tôi sẽ chẳng hơn gì một cậu học sinh cấp ba năm hai chỉ cao lớn hơn một chút.