Khung cảnh từ phong tôi cũng khá tuyệt đấy.
Đúng là hầu hết là nhìn ra khu dân cư, nhưng vì khu này nhiều cây xanh với có một công viên nằm trong tầm nhìn nên không hề thấy chật chội. Cảnh gió làm những hàng cây gợn sóng xanh biếc trông thật đẹp. Vẫn còn vài cây anh đào còn chút lá vương lại, một khung cảnh nhắc tôi nhớ đến mùa này.
Cũng không có tòa nhà cao tầng nào gần đây, nên bầu trời mở rộng mênh mông. Hồi mùa đông, tôi chỉ thấy bầu trời toàn màu xám xịt, nhưng giờ đây với mùa xuân đã đến, màu xanh sống động trên đầu và những đám mây trắng trôi lững lờ làm tôi cảm nhận được sự thay đổi của mùa.
Hình như, ngay cả ở khu dân cư này, thỉnh thoảng chim chích bụi cũng bay vào—người ta đồn là chúng bay từ trên núi xuống.
Tôi đã thấy chim én, nhưng chích bụi ư? Thật luôn hả?
Thôi thì… nếu Sumika đã nói, thì chắc là thật rồi.
Sumika…
Dù tôi cố gắng phân tán suy nghĩ của mình thế nào đi nữa, hình ảnh cô ấy vẫn cứ hiện lên trong đầu.
Ngay cả khi cố tập trung học trong phòng, tôi cũng chỉ có thể bứt rứt trong lòng.
Tôi đã nói với cả Sumika và bố cô ấy về kế hoạch tương lai của mình rồi, nên tôi muốn tập trung hoàn toàn vào việc cải thiện điểm số—nhưng kể từ khoảnh khắc đó, tôi không thể nào làm nổi.
Vì chúng tôi hiện đang sống cùng nhau, xung quanh có vô số thứ nhắc tôi nhớ đến cô ấy.
Thật thảm hại.
Tôi không thể tập trung học, nên thậm chí tôi đã sắp xếp lại phòng—di chuyển bàn học ra trước cửa sổ. Nhưng điều đó cũng chẳng giúp ích gì.
Không phải là trước đây tôi từng gặp khó khăn với bài vở ở trường, nhưng cứ cái đà này điểm của tôi có khi lại giảm thật. Tôi không có quyền chỉ trích tình trạng của Haruhara.
Dù tôi có thức dậy sớm đi nữa thì mọi thứ vẫn vô ích. Chi bằng đi đến trường và học ở đó luôn.
Tôi thay đồng phục và đi được nửa cầu thang—
Và ngay lúc đó, tôi thấy Sumika đang ra khỏi nhà, cùng với chị Touno đang tiễn cô ấy.
“Ồ, Seiichirou. Hôm nay em dậy sớm đấy.”
Chị ấy nhận thấy tôi.
Đó là lời tôi phải nói mới đúng. Tôi đang cố tránh gặp Sumika, nên định bụng mình sẽ ra khỏi nhà sớm hơn cô ấy. Nhưng lại đúng vào ngày mà cô ấy cũng dậy sớm.
“À, không, em không định ra ngoài hay gì cả…”
“Nhưng em có mang cặp mà?”
“E-Em chỉ đang nghĩ xem nên làm gì vì có thời gian rảnh thôi.”
“Đó là một cái cớ tệ hại đấy.”
Bà chị nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Tôi tiếp tục đi xuống cầu thang, và khi liếc nhìn về phía trước, tôi thấy Sumika đang nhìn lại, như thể đang cố đánh giá phản ứng của tôi.
Cô ấy trông rất lo lắng, cứ bồn chồn di chuyển suốt.
Cảm giác này thật quen thuộc. Lần trước tôi cứ tránh mặt cô ấy quá nhiều xong rốt cuộc lại khiến cô ấy buồn. Gần đây tôi lại lặp lại lỗi lầm tương tự.
Tôi không thể tiếp tục như thế này được.
“Không, em sẽ đi đây. Em đi luôn bây giờ.”
“Hả? Được rồi, tạm biệt nha~”
Với vẻ mặt bối rối, chị Touno tiễn tôi đi.
Tất nhiên, trên đường đến ga, tôi lại đi cùng Sumika.
Chúng tôi đi song song, cả hai đều nhìn về phía trước, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của cô ấy liếc sang tôi.
Khi tôi quay lại nhìn, cô ấy nhanh chóng lảng mắt đi.
Ồ, ra là vậy à? Cô ấy định lén nhìn tôi sao? Được thôi. Có lẽ tôi sẽ nhìn thẳng vào cô ấy luôn.
Lông mi dài. Đôi mắt to long lanh khi bắt gặp ánh sáng. Mái tóc đen dài ngang vai đang bay trong gió—và vành tai cô ấy, hé ra qua tóc có chút ửng đỏ.
Cô ấy trông còn dễ thương hơn cả vào lúc lần đầu chúng tôi gặp nhau nữa.
“C-Cái gì vậy?”
Cô ấy bắt gặp tôi đang nhìn và ngước lên nhìn tôi với bối rối.
“Cậu ngủ ngon không?”
“Ừ, cũng ổn. Còn cậu?”
“Cũng vậy.”
…Cuộc trò chuyện này là gì đây?
Chúng tôi đã từng nói chuyện về việc uống cà phê vào ban đêm làm khó ngủ hơn, nên chủ đề này xuất phát từ đó—nhưng dù sao đi nữa, đó là một cuộc trao đổi vô nghĩa. Một nỗ lực vụng về để che giấu sự bối rối của tôi.
Chúng tôi tiếp tục đi bộ.
“Hôm nay cậu đi sớm nhỉ?”
“Ừ, ừm, tớ hẹn học ở thư viện với Shi-chan và Sara-chan.”
“Vậy à.”
“Ừm.”
Chúng tôi cứ tiếp tục đi.
“Món cold brew bán thế nào rồi?”
“Giờ thì cũng ngang ngửa với cà phê đá rồi.”
“Nghe tốt đấy.”
“Ừm… đúng là thế nhỉ.”
“…………”
“…………”
Sự im lặng bao trùm.
Tại sao lại khó xử thế này?
Không—tôi không đến nỗi quá ngu ngốc đến mức không hiểu tại sao.
Là bởi vì cô ấy đã tựa vào lưng tôi hôm nọ.
Chúng tôi đã từng ôm nhau trước đây. Nhưng dù có ý thức về nhau như hai giới tính khác biệt, nó vẫn mang cảm giác giống như gia đình.
Nhưng lần đó thì khác.
Người ta không làm điều đó với gia đình.
Tại sao cô ấy lại làm vậy?
Tôi biết câu trả lời.
Vì tôi đã nói rằng nếu có điều gì đó không rõ ràng, hoặc nếu chưa hiểu thì cô ấy cứ việc nói với tôi.
Cô ấy muốn tôi hiểu.
Cô ấy đang cố nhắc nhở tôi.
Tôi hiểu. Tôi thực sự hiểu.
Chúng tôi đến ga, và tàu đến.
Chẳng có lý do gì để đi riêng vào lúc này, nên cả hai chúng tôi đều lên cùng một cửa—và tôi hối hận ngay lập tức.
“Ồ, Sumika-chan!”
“Chào buổi sáng, Sumika.”
Haruhara và Shirosuga đang ở đó.
Sau khi chào hỏi Sumika-san, Shirosuga cũng nói “Chào buổi sáng, Watari,” với tôi. Haruhara, mặt khác, chỉ lườm tôi và phớt lờ.
“Chào buổi sáng, Shirosuga. …Chào buổi sáng, Haruhara.”
“…Hừm. Chắc chắn rồi, sao cũng được.”
Phản ứng của cô ấy với tôi không có gì mới, nên tôi không thực sự bận tâm. Thật ra, xét về việc cách đây không lâu cô ấy sẽ chạy biến đi chỗ khác hoặc bảo tôi tránh xa, đây đã là một sự cải thiện rồi.
“Chưa thấy đội hình này trên đường đi học bao giờ,” Shirosuga nói, nhìn Haruhara.
“Ga của bọn tôi nằm cạnh nhau, nên thỉnh thoảng chúng tôi chạm mặt. Hơn nữa, hôm nay chúng tôi có buổi học nhóm.”
“Khoan đã, từ khi nào tôi là ‘Shi-chan’ hả?” Haruhara gắt lên.
“Ý cậu là sao, Shi-chan là Shi-chan mà?” Shirosuga nhướn mày.
“Ý tôi là, tại sao cậu lại gọi tôi là ‘Shi-chan.’”
“Thì, Sumika gọi cậu như thế mà…”
“Đó là vì tôi là bạn của Sumika!”
“Và tôi cũng là bạn của Sumika. Cậu là bạn của Sumika. Vậy chẳng phải tất cả chúng ta đều là bạn sao, bao gồm cả cậu?”
“Đừng có đưa ra cái lý lẽ chỉ có lợi cho cậu!”
“Thôi nào, đằng nào chúng ta cũng sẽ thành bạn thôi. Chi bằng bỏ qua mớ rắc rối làm quen đi.”
“Nhưng đó mới là phần thú vị nhất của các mối quan hệ con người chứ! Với lại, cậu thậm chí có biết tên đầy đủ của tôi không hả? Chúng ta còn chưa giới thiệu. Vậy thì đó là loại ‘bạn’ gì cơ chứ?”
“Trời ạ, Shi-chan đúng là phiền phức thật đấy. Đúng không, Watari?”
Đột nhiên, Shirosuga chuyển hướng sang tôi.
“Đừng có nói thay tớ. Tuy là nói thế… tớ cũng hơi hiểu ý cậu.”
“Này! Vậy là cậu không biết thật hả! Và Watari, đừng có hùa theo cậu ta nữa! Vô duyên vừa thôi!”
“Không sao đâu, Seiichirou-kun. Shi-chan thích chăm sóc người khác, nên tớ nghĩ cậu ấy sẽ hòa hợp với những người dễ tính như Sara-chan thôi.”
Tôi nói, “Hể,” và Shirosuga thờ ơ thêm vào, “Thật sao.”
“Sumika, đừng có nói những điều kỳ lạ nữa!”
Haruhara hét lên, nhưng Sumika và Shirosuga cứ tiếp tục trò chuyện như không có gì xảy ra.
Chắc các buổi học nhóm của họ thường diễn ra như thế này.
Thành thật mà nói, tôi thấy nhẹ nhõm vì có Shirosuga và Haruhara ở đây. Một mình tôi sẽ không thể xử lý cuộc trò chuyện được.
Sau đó, các cô gái chiếm lĩnh cuộc trò chuyện, và tôi kết thúc ở một vị trí kỳ lạ ở giữa—có lẽ là một thành viên không chính thức.
Họ bắt đầu nói về một số nội dung bài giảng, nhưng nó không khớp với bất kỳ điều gì đang diễn ra trong lớp tôi. Nghe có vẻ như là nội dung ở xa hơn phía trước?
Thì ra đây là Lớp A.
Tôi nghe nói các học sinh giỏi nhất có thể nhận được học bổng, nhưng nếu đây là trình độ phải đạt được để đủ điều kiện là “giỏi nhất,” thì… nếu họ cứ tiếp tục tăng tốc như thế này, tôi sẽ không thể bắt kịp được.
Không—bình tĩnh lại nào. Đó không phải là suy nghĩ đúng đắn. Tôi chắc chắn những gì tôi đang làm bây giờ không phải là vô ích. Đừng để nó ảnh hưởng đến mình. Phải. Đúng rồi.
Ngay cả sau khi xuống tàu, tôi vẫn lẽo đẽo phía sau ba cô gái khi họ đi trước, rảo bước cạnh nhau.
Khi đi qua cổng trường, chúng tôi chia tay—Sumika và Shirosuga đi về phía tòa nhà của họ, trong khi Haruhara và tôi đi hướng khác.
Haruhara bắt gặp ánh mắt tôi và liếc một cái rõ ràng là khó chịu.
Thông thường, tôi sẽ cố gắng nghĩ ra một lời đáp trả châm chọc nào đó, nhưng ngay lúc này, tôi không có năng lượng cho chuyện đó.
Tại tủ giày, Haruhara thay giày đi trong nhà và đi về phía thư viện, còn tôi đi về phía lớp học.
Khi tôi đến, người bạn luôn điềm tĩnh của tôi, Saji, đã có mặt ở đó.
“Hôm nay mày đến sớm đấy.”
“Ừ, chắc vậy.”
Tôi ngồi vào bàn và mở sách bài tập cùng với sổ ghi chép, cố gắng tập trung vào việc học. Chuyến tàu buổi sáng đã làm tôi dao động hơn dự kiến, nhưng giờ tôi đang cố gắng ổn định lại.
“Ồ, có lẽ tao cũng học. Tao tham gia cùng được không?”
“Cứ tự nhiên.”
Saji kéo bàn của mình qua, và chúng tôi ngồi cạnh nhau.
Khi thời gian trôi qua, nhiều người hơn vào lớp—bao gồm cả Youji, vẫn đang đau khổ vì thất tình. Không nói một lời, cậu ta kéo bàn lại gần và mở sổ ghi chép, đảm bảo không làm phiền chúng tôi.
Cậu ta quả thực là một người tinh tế.
Cuối cùng, khi hầu hết các tủ giày đã đầy, Hachiya, tên hề của lớp xuất hiện.
“Cái quái gì đây! Chúng mày đang học sao? Mà không rủ tao?!”
“Nó cứ tự nhiên xảy ra thôi.”
Tôi trả lời một cách mệt mỏi, khó chịu vì cậu ta ngắt lời đúng lúc tôi vừa bắt đầu vào nhịp.
“Mày đang cố gắng học hành chăm chỉ để năm sau được chung lớp với Sumireno-san phải không, Seiichirou?! Đừng có bỏ rơi bọn này—tao cũng học đây!”
Cậu ta đi thẳng đến tủ để cất cặp ngay khi chuông báo hiệu vang lên.
“Ối, trời ơi!”
Thấy phản ứng của cậu ta, tôi trêu chọc, “Nếu mày vẫn chưa quyết định con đường tương lai, thì không cần phải học đâu.”
Hachiya phản pháo ngay.
“Tao đã nộp rồi nhé, cảm ơn rất nhiều! Tao sẽ vào đại học và trở thành một nhà tư vấn giúp thiết kế những quán cà phê phong cách giống như của Seiichirou!”
“Chà, đúng là dễ bị ảnh hưởng thật. Đúng là Hachiya mà.”
Và cứ thế, chúng tôi quay lại với những cuộc tranh cãi vớ vẩn thường ngày.
Khi tôi đang cất đồ dùng, Saji nhoài người tới với một nụ cười và hỏi,
“Mày quyết định học kinh doanh ở đại học vì quán cà phê sao?”
“Không hẳn, nhưng… ừ, những điều như vậy nghe có vẻ tốt.”
Cảm giác như đó là một lời bào chữa. Sự thật là nếu trong những hoàn cảnh bình thường, tôi có lẽ đã suy nghĩ rõ ràng hơn về tất cả những điều đó.
Câu trả lời của tôi nghe có vẻ ngớ ngẩn ngay cả với chính bản thân tôi, và tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng Saji gật đầu tử tế.
“Mày làm được mà, Seiichirou.”
“Tất nhiên rồi.”
“Có chuyện gì thế? Mày có vẻ hơi mất tập trung.”
“…Ừ, có một chút.”
Nhìn lại, tôi không nghĩ mình đã giải được nhiều bài tập.
Tôi cứ tự nhủ đừng nghĩ về Sumika, nhưng có lẽ tất cả năng lực não bộ của tôi đang dồn vào việc cố gắng không nghĩ. Tôi có thể chậm chạp đến mức này sao?
Tôi cũng không theo kịp các bài giảng cho lắm. Tôi tự hứa rằng sẽ tăng thời gian học trong giờ nghỉ tại Sumire.
Sau giờ học, tôi vội vã về nhà. Đã đến giờ làm ca của tôi ở Sumire. Sau đó là bữa tối, tiếp theo là thời gian luyện tập cà phê với Sumika.
“Hôm nay cậu muốn uống gì?”
“Một ly Americano, làm ơn.”
“Chắc chắn rồi…”
“Cảm ơn cậu…”
Cuộc trò chuyện, một lần nữa chẳng đi đến đâu.
Cũng giống như sáng nay, chúng tôi trao đổi những từ ngữ không dẫn đến bất cứ đâu cả.
Khi chúng tôi kết thúc, cuối cùng tôi cũng có một khoảng thời gian ngắn để học.
Bên ngoài, những hạt mưa gõ nhẹ vào cửa sổ.
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là… góc nghiêng của Sumika khi cô ấy uống cà phê vừa rồi.
Vai cô ấy hơi chùng xuống, cong về phía trước. Mười ngón tay, mềm mại và duyên dáng ôm lấy tách cà phê. Đôi mắt hơi nheo lại khi nhìn vào tách cà phê một cách dịu dàng, bằng cách nào đó chứa đầy cảm xúc.
Nghiêm túc mà nói… chuyện quái gì đang xảy ra với tôi vậy?
Chiếc bút trong tay tôi di chuyển như một chiếc điện thoại thông minh quá tải vì mở quá nhiều ứng dụng. Tôi thậm chí không thể giải được vài câu phía trước trong sách giáo khoa Toán B.
Ở trường, tôi có thể hỏi giáo viên, hoặc hỏi Saji hay Youji. Nhưng ở nhà, điều đó không khả thi.
Chà… có một học sinh giỏi nhất ở nhà thật đấy. Nhưng trong tình trạng hiện tại, không đời nào tôi có thể đủ can đảm để nhờ cô ấy giúp đỡ được.
Và tôi cũng không thể làm phiền Saji vào giờ này.
Khi đang suy nghĩ, tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
Chộp lấy sách giáo khoa, tôi nhanh chóng chạy xuống cầu thang.
Nếu tôi nói thẳng là tôi quên rồi, chị ấy có thể sẽ giận—nhưng tôi nhớ chị ấy khá thông minh, nên tôi đoán điều đó sẽ bù lại.
Tôi xông vào phòng khách và gọi bà chị đang nằm dài trên ghế sofa, chơi game với bộ điều khiển trong tay.
“Touno-san, xin lỗi.”
“Hửm? Chuyện gì thế?”
“Chị giúp em học được không?”
“Học á? Em có nhận ra là mình đang làm gián đoạn niềm vui duy nhất mà chị mong chờ mỗi ngày—chơi N64 và uống rượu không?”
“Chị vừa mới bắt đầu uống mà đúng không? Thôi mà, làm ơn đấy.”
Tôi biết điều này vì trên bàn cà phê chỉ có một lon bia và một ít đậu phộng để ăn vặt. Lon bia đã mở, nhưng không có hơi nước ngưng tụ trên lon, nên chị ấy chưa uống được lâu.
Tôi chìa sách giáo khoa ra.
“Toán B à?”
“Phần này này chị.”
“Toán B chỉ là vấn đề em có hiểu được mẹo giải quyết hay không thôi. Tất cả đều phụ thuộc vào việc nắm bắt các khái niệm chính.”
Chị Touno cầm cuốn sách và cau mày khi xem xét.
“Thì, em hỏi vì em không hiểu.”
Đột nhiên, chị ấy thẳng lưng và kêu lên—
“Dãy số! Vectơ! Sigma!”
“Cái đó từ đâu ra vậy?”
Chị ấy đóng sách lại bằng một cái vỗ.
“…Không. Không biết gì hết.”
“Em không hiểu rõ lắm.”
“Chị nói là không biết gì hết mà~!”

“Hả? Không phải chị đã nói chị là học sinh giỏi sao?”
“Chị không còn đi học nữa, được chưa? Đương nhiên là chị không nhớ mấy thứ này rồi. Em thật là!”
Chị Touno đẩy cuốn sách giáo khoa cuộn tròn lại về phía tôi, hơi chọc vào bụng tôi một chút. Đau đấy.
“Thôi nào, chị cố nhớ lại đi. Làm ơn đấy?”
“Sao không hỏi Sumika?”
“Cái đó… hơi…”
Chị ấy nhìn tôi với ánh mắt nửa mở. Tôi giữ im lặng dưới áp lực.
Vì tôi không chịu thua, chị ấy là người nhượng bộ trước.
“Ư… được rồi, được rồi mà. Không còn cách nào khác~”
“Xin lỗi…”
Chúng tôi ngồi cùng nhau và nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa. Hay đúng hơn, chúng tôi cùng nhau giải quyết các bài toán. Đúng như danh tiếng cựu học sinh ưu tú của mình, khi chúng tôi làm qua các tài liệu, chị ấy dần nhớ lại nhiều hơn và bắt đầu đưa ra những lời giải thích rõ ràng và trôi chảy.
Tôi từng nghĩ những lời khoe khoang về “cựu học sinh ưu tú” của chị Touno có vẻ hơi tự mãn, nhưng giờ tôi nghĩ mình sẽ khó chịu hơn nếu chị ấy không làm được những gì xứng với cái danh đó. Chị ấy thực sự khiến tôi ấn tượng.
“Cảm ơn chị rất nhiều.”
Khi tôi cúi chào và bắt đầu bước đi—
“N-Này, đợi một chút.”
Chị Touno nắm lấy cánh tay tôi. Khi tôi dừng lại, chị ấy chỉ vào ghế sofa, ngầm bảo tôi ngồi xuống. Cảm thấy sắp bị trêu chọc, tôi ngay lập tức ngồi xuống trong tư thế seiza trang trọng.
“Lại có chuyện gì với Sumika nữa hả?”
Và cứ như thế, tôi hối hận vì đã không bước đi ngay lập tức.
Chị ấy hoàn toàn đúng—nhưng bị nói là lại xảy ra lần nữa thì vẫn hơi xúc phạm đấy.
“Vậy là có chuyện rồi.”
Chị ấy cười. Thật tệ cho câu “im lặng là vàng”. Giờ đây, giữ im lặng chỉ khiến người khác cho rằng bạn có tội mà thôi.
“À, thì…”
Tôi lắp bắp.
Nhưng không đời nào tôi có thể nói với chị ấy là, “Cậu ấy tựa vào lưng em làm tim em đập nhanh đến mức không thể tập trung học được.” Tôi sẽ bị trêu chọc không dứt mất.
“Một người bạn của Sumika-san đã chỉ ra cho em một điều. Rằng em nói là em nghĩ cho người khác, nhưng thực ra tất cả chỉ là vì bản thân em mà thôi.”
Điều đó đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.
Cuộc trò chuyện của tôi với Haruhara trên tàu vẫn còn mới trong tâm trí.
“Vì vậy, em đã suy nghĩ kỹ lưỡng. Nếu chẳng may—Sumire phải đóng cửa, và em trở thành một người không có gì ngoài nơi này thì em sẽ chỉ kéo mọi người xuống. Em sẽ không thể theo kịp mọi người.”
Tôi nói “mọi người.”
Nhưng khuôn mặt đầu tiên hiện lên trong đầu là của Sumika.
“Vì vậy, em đã cố gắng giữ thái độ tích cực và tiến về phía trước, nhưng, ừm… một số chuyện đã xảy ra…”
Tôi không thể nói ra rằng mọi chuyện đang trở nên khó xử.
Và thực sự, đó không phải là vấn đề duy nhất.
Nhưng thay vì nói thêm, tôi chỉ dừng lại ở đó.
Có lẽ, sâu bên trong, tôi đã hy vọng chị Touno sẽ nói, “Thế là đủ rồi. Em đang làm tốt mà.” Mặc dù chị ấy không phải là bố mẹ hay người giám hộ của tôi, chị ấy luôn có cảm giác hơi giống một người chị gái lớn.
Nhưng phản ứng của chị ấy hoàn toàn không giống những gì tôi mong đợi.
“Nghĩ về tương lai ư? Haha, em nghiêm túc quá đấy!”
Chị ấy bật cười, gần như gập người lại.
Và trong chớp mắt, tôi hối hận vì đã mở lòng.
“Này, Touno-san…”
Chị ấy cố kìm nén tiếng cười và xua tay.
“À, xin lỗi, xin lỗi. Đó không phải là điều tồi tệ gì đâu nhé! Chị chỉ không thể không nghĩ—Seiichirou, em quả thực là một người cứng nhắc mà.”
Chị ấy đang nói gì với một nam sinh trung học hoàn toàn tử tế, gần như toàn diện như tôi vậy?
Chà. Có lẽ đó là sự thật, và điều đó làm tôi khó chịu.
“Thỉnh thoảng em cũng có thể nghiêm túc mà.”
“Được rồi, được rồi. Lỗi của chị. Để chuộc lỗi vì đã cười, chị sẽ chia sẻ một câu chuyện đáng xấu hổ của mình.”
“Không cần đâu, thật sự đấy, chị không cần phải—”
“Thôi nào, cứ nghe chị nói đã.”
Chị Touno hắng giọng một cách khoa trương.
“Vậy là hồi cấp hai, có một tiền bối rất ngầu trong câu lạc bộ bóng rổ. Chị đã tặng socola cho anh ta vào lễ Tình Nhân, và bọn chị cũng trao đổi quà vào ngày Valentine Trắng, nhưng chỉ có vậy thôi. Anh ta nhận được socola từ rất nhiều cô gái mà.”
“Đó không phải là người ở hội học sinh hồi cấp ba, đúng không?”
“Không, người khác. Đại loại là, khoảng nửa năm sau khi anh ta tốt nghiệp, anh ta đột nhiên gửi email cho chị và nói, ‘Em thích anh, phải không? Chúng ta hẹn hò đi.’ Chị thấy thế và nghĩ, Kinh quá, và ngay lập tức đánh dấu anh ta là spam. Chắc bây giờ gọi là ‘sởn da gà’ nhỉ?”
“Thời của chị đã có email rồi sao?”
“Này. Seiichirou. Ra ngoài. Ngay.”
“Xin lỗi ạ.”
Tôi không thể nói điều này với chị Touno, nhưng tôi thực sự không cố ý trêu chọc chị ấy. Tôi thực sự muốn biết. Tôi không biết thời cấp hai của chị ấy là từ thời kỳ nào. Có phải là thời mà mọi người vẫn còn dùng điện thoại nắp gập không?
“Thật kỳ lạ, em biết không? Chị chắc chắn là chị thích anh ta lúc đó—thậm chí còn tặng cả socola. Chị còn nhớ mình đã khóc khi không nhận được phản hồi… nhưng đến một năm sau, chị không còn quan tâm nữa. Tuy nhiên, chị tự hỏi… nếu anh ta phản hồi ngay lập tức, liệu bọn chị có kết thúc bằng việc hẹn hò không?”
Sau đó, chị Touno tiếp tục.
“Đó là lý do tại sao, thay vì chỉ nghĩ về tương lai xa vời… điều quan trọng là phải làm theo cảm xúc của mình ngay trong khoảnh khắc đó nữa.”
Chị Touno nói vậy, nhưng trước khi tôi có thể đưa ra bất kỳ câu trả lời nào thì chị ấy nghiêng đầu, trông có vẻ bối rối.
“Khoan đã, nghe có vẻ giáo điều không? Á, chị đang già đi à…? Không đời nào, đúng không…?”
Chị ấy rơi vào im lặng suy nghĩ một lúc, rồi nhận thấy ánh mắt của tôi—và chuyển sang vẻ mặt kiểu “chị gái lớn đưa ra lời khuyên cuộc sống cho đứa em trai vô vọng của mình”.
“Nhưng em hiểu ý chị đúng không? Đôi khi không cần phải suy nghĩ quá nhiều về mọi thứ. Cứ hành động đi, Seiichirou.”
“…Vâng. Em hiểu rồi.”
Tôi lẩm bẩm khẽ.
“Sao mặt em lại hậm hực thế?”
“Em không có hậm hực.”
“Rõ ràng là có! Và khi ai đó kể một câu chuyện đáng xấu hổ, em phải cười vì lịch sự chứ!”
Tôi không thể cười.
Chẳng có gì buồn cười cả.
Có lẽ chị Touno chỉ có ý chia sẻ một chút kinh nghiệm, nhưng câu chuyện của chị ấy đã tác động đến tôi theo một cách mà tôi nghĩ ngay cả chị ấy cũng không ngờ tới.
Chị ấy nói đúng.
Sau những gì tôi đã làm vào Ngày lễ Tình Nhân, có mọi khả năng cô ấy có thể từ bỏ tôi.
Tôi không thể biết mình đang được khích lệ hay chỉ là đang chán nản nữa.
Ngay khi tôi rời khỏi phòng khách và đóng cửa lại, tiếng mưa rơi xen lẫn với tiếng nhạc bị bóp nghẹt, nén lại của một hệ thống trò chơi điện tử cũ bắt đầu vang lên.
Trở lại thời điểm chị Touno nói với tôi, nửa đùa nửa thật, về việc chị ấy đến làm việc tại Sumire… tôi dám chắc sự thật là mọi chuyện khó khăn đến mức chị ấy muốn vứt bỏ tất cả. Và giờ chị ấy chỉ giữ lại những gì thực sự quan trọng.
Tôi cũng phải có những thứ như vậy—những thứ tôi không thể để mất.
Không thể nào ngủ được, tôi thức trắng đêm, và buổi sáng đến cứ như vậy.
Trước bữa sáng, tôi nghĩ mình sẽ ôn lại những gì chị Touno đã giúp tôi đêm qua, để thực sự củng cố nó—nhưng rồi có tiếng gõ cửa.
Tôi có thể biết là ai chỉ từ âm thanh.
Nhưng có điều gì đó trong cách gõ cửa mạnh mẽ hơn bình thường.
Lo lắng có chuyện gì đó xảy ra, tôi liền mở cửa.
Đứng đó, với vẻ mặt hoảng hốt, là Sumika.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh khi hỏi. Vai Sumika đang run rẩy khi cô ấy mở miệng.
“Xưởng rang xay của Kanamori-san bị cháy!”
“…Gì cơ?”
Tôi chết lặng.
Cơ sở rang xay của Kanamori-san là huyết mạch của Sumire.
Không có hạt cà phê được rang bởi người nghệ nhân lão luyện đó, cà phê của chúng tôi sẽ không tồn tại. Và khi tôi làm cold brew, ông ấy đã giúp tôi hết lần này đến lần khác. Ông ấy là người mà tôi nợ rất nhiều.
“Kanamori-san thì sao?”
“Ô-Ông ấy tự gọi cho tớ, nên tớ nghĩ ông ấy vẫn ổn…”
“Vậy… thì tốt.”
Tôi nói vậy, nhưng Sumika vẫn trông rất hoảng sợ.
“Do mái nhà bị dột, hình như đã làm chập bảng cầu dao, gây ra hỏa hoạn. Nó xảy ra tối qua. Ông ấy nói đã dập tắt ngay lập tức bằng bình chữa cháy, nhưng bảng điện thì hỏng hoàn toàn rồi…”
“Bảng cầu dao…”
Chỉ nghe thôi đã khiến tôi rùng mình.
“Họ nói sớm nhất là ngày mốt mới thay được… Cho đến lúc đó, họ không thể rang hạt cà phê nào.”
Ngày hôm nay đã bắt đầu một cách tồi tệ nhất có thể.
“Chúng ta còn lại bao nhiêu cà phê tồn kho?”
Sumika hỏi.
Đang là giờ ăn sáng, nhưng không ai trong chúng tôi có thể ăn được. Ba người chúng tôi ngồi đó với đôi đũa đặt yên, bao trùm bởi một sự im lặng nặng nề.
Vì tôi quản lý kho cà phê, tôi trả lời cô ấy.
“Hầu hết các loại hạt sẽ đủ dùng cho đến cuối tuần. Bây giờ là tháng 5 và trời đang ấm dần lên, nên các đơn hàng cà phê nóng không thường xuyên lắm.”
Tại Sumire, cà phê hạt được bổ sung hai lần một tuần.
Đối với một quán cà phê nhỏ, tư nhân, đó là tần suất khá cao. Vì không tự rang xay, hệ thống được thiết kế để mua số lượng nhỏ, thường xuyên nhằm giữ hương vị. Đó là ý muốn của chủ quán trước.
Mặc dù vậy, gần đây đơn hàng cà phê nóng đã giảm, nên có một lượng dư thừa về mặt đó…
“Vậy còn cà phê đá thì sao?”
“Hôm nay thì ổn, nhưng ngày mai thì không. Trời nóng nên chúng ta đã bán khá nhiều cà phê đá.”
“Cold brew thì sao?”
“Hôm nay thì đủ với những gì mình đã chuẩn bị hôm qua. Nhưng ngày mai chúng ta không có sẵn, và ngay cả khi có được hạt cà phê, chúng ta sẽ phải bắt đầu ủ tối nay thì mới kịp.”
Sumika nhíu mày, chìm sâu vào suy nghĩ. Nhưng đó là một vấn đề vô vọng. Cơ sở rang xay quen thuộc đã ngừng hoạt động.
Chị Touno xen vào.
“Việc này thực sự không thể làm khác được. Nếu bên xưởng rang xay có thể hoạt động lại vào ngày mốt, thì điều duy nhất chúng ta có thể làm là dán thông báo rằng cà phê đá và cold brew sẽ không có trong ba ngày tới.”
“Seiichirou-kun, có cách nào dùng hạt cà phê chúng ta đang có để pha chế một loại cà phê đá theo công thức thông thường không?”
“Chúng ta thiếu một vài loại hạt cần thiết, và ngay cả với những loại có sẵn, mức độ rang cũng không đúng. Ngay cả khi chúng ta xoay xở làm được, nếu hương vị khác đi, chúng ta có thể khiến những khách hàng thích nó thất vọng.”
“Tớ hiểu…”
“Hay là chúng ta nhập cà phê đá từ một xưởng rang xay khác về và bán nó như một sản phẩm riêng biệt?” Chị Touno đề nghị.
“Em cũng đồng ý với điều đó. Nếu chúng ta minh bạch về tình hình và bán nó như một sản phẩm khác, có lẽ sẽ không có nhiều lời phàn nàn.”
“Không được. Cà phê cold brew của Seiichirou-kun là thứ đã thu hút khách hàng quay lại ngay từ đầu. Chúng ta không thể dùng hàng thay thế bây giờ.”
“Sumika, chắc chắn rồi, cà phê của Seiichirou có thể là yếu tố kích hoạt, nhưng hầu hết khách hàng đều đang gọi nước ngọt và trà đá mà đúng không? Không phải tất cả họ đều đến đây vì cà phê đá.”
“Nhưng Sumire là một quán cà phê. Nếu chúng ta từ bỏ tiêu chuẩn của mình, chúng ta sẽ mất đi bản sắc.”
Sumika nói điều đó mà không một chút do dự.
Cô ấy là kiểu người thà đóng cửa quán còn hơn là thỏa hiệp về chất lượng. Ngay cả khi việc mở rộng Sumire là ước mơ của cô ấy, niềm tự hào mà cô ấy thừa hưởng từ chủ quán trước còn quan trọng hơn.
“Lúc như thế này em thật bướng bỉnh,” Chị Touno lẩm bẩm, chống cằm tỏ vẻ cam chịu.
“Em xin lỗi. Em biết mình đang vô lý.”
Sumika là một học sinh ưu tú. Cô ấy hiểu rằng dù lý tưởng có cao đẹp đến đâu mà nếu không thể thực hiện được, chúng cũng chỉ là những lời nói hoa mỹ.
Ngay cả khi biết điều đó, cô ấy vẫn không muốn thay đổi công thức pha của Sumire.
Trong trường hợp đó, có một phương pháp mà tôi thực sự không muốn phải dùng đến—nhưng không còn lựa chọn nào khác.
“Tớ đã ghi nhớ công thức pha trộn của Sumire một cách hoàn hảo—bao gồm cả mức độ rang.”
Cả hai người họ đều quay sang nhìn tôi.
“Vì vậy, nếu tớ có thể tìm một xưởng rang xay vẫn còn chỗ trống, mang đúng loại hạt cà phê đến, và tự mình nếm thử, tớ có thể tái tạo lại nó.”
Sumika bật dậy, chiếc ghế kêu lên một tiếng cọ xát lớn.
“K-Khoan đã! Tớ gọi cho xưởng rang xay hàng xóm ngay bây giờ!”
Cô ấy vội vã vào phòng khách, lật nhanh cuốn sổ liên lạc khi bắt đầu quay số. Động tác của cô ấy cuống quýt, mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Khi một quán cà phê hay công ty thuê ngoài việc rang cà phê hạt, đó được gọi là ủy thác rang xay.
Đó là điều mà Sumire đã làm với cơ sở rang xay của Kanamori-san. Các xưởng rang xay khác, tất nhiên cũng có khách hàng riêng của họ. Không dễ để họ nhận thêm các mẻ hàng ngoài lịch trình đã định.
Tuy nhiên, đây là lựa chọn duy nhất chúng ta có.
Vấn đề là, đây sẽ không phải là mẻ rang của Kanamori-san. Nó sẽ được thực hiện bởi một xưởng rang xay khác và chỉ được đánh giá bởi vị giác của riêng tôi. Điều đó có nghĩa là tất cả trách nhiệm sẽ đổ dồn lên vai tôi.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tôi thấy dạ dày co thắt lại.
Chắc chắn có rất nhiều khách quen có vị giác tốt hơn tôi. Một người như Shirosuga sẽ nhận ra ngay… và có lẽ sẽ thất vọng…
Tôi lấy điện thoại ra.
Mở ứng dụng nhắn tin, tôi gửi một tin nhắn cho Kanamori-san giải thích tình hình. Vì đây sẽ là một người khác thực hiện việc rang xay so với người đã giúp chúng tôi với công thức, tôi cảm thấy nên báo trước cho ông ấy. Ngay cả khi là do sự cố cháy nhỏ ở chỗ ông ấy, tôi không muốn làm hỏng mối quan hệ nếu chúng tôi định tiếp tục hợp tác. Và có lẽ, chỉ có lẽ thôi, vì ông ấy dường như nghĩ đó là lỗi của mình, ông ấy sẽ sẵn lòng tha thứ cho chúng tôi—hy vọng đó cũng là một phần.
Thật bất ngờ, ông ấy trả lời gần như ngay lập tức.
【Trong trường hợp đó, tôi có một cơ sở rang xay muốn giới thiệu. Đó là của một người bạn tôi—có tay nghề và cũng khá gần Sumire. Tôi thực sự xin lỗi vì mọi chuyện đã xảy ra.】
“Sumika-san! Nhìn này!”
Choáng ngợp trước tin tốt bất ngờ, tôi vội vàng chạy đến và gọi cô ấy quay lại.
“Cảm ơn rất nhiều ạ. Cháu rất mong được hợp tác với bên mình. Tạm biệt.”
Sumika hơi cúi người khi kết thúc cuộc gọi. Cô ấy thực sự trông giống như một người đang đi làm. Chà, cô ấy là học sinh trung học, nhưng về mặt kỹ thuật cô ấy cũng đang điều hành một công việc kinh doanh. Vì vậy, tôi đoán điều đó cũng không sai.
“Mọi thứ đã được giải quyết rồi!”
Sumika quay lại và thông báo cho chị Touno và tôi. Khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự nhẹ nhõm, nước mắt gần như muốn trào ra—như thể cô ấy vừa thoát khỏi một thảm họa.
“Họ nói có thể rang cà phê sau bữa trưa.”
“Tốt lắm, Sumika.”
“Nhưng họ không thể giao hàng. Và nếu dùng dịch vụ chuyển phát nhanh, không biết khi nào hàng sẽ đến vào ngày mai, nên tớ quyết định tự đi lấy.”
“Nhưng nếu là sau bữa trưa, Sumire sẽ mở cửa rồi. Cậu không thể bỏ quán cà phê không người trông coi được. Cậu sẽ làm gì?”
“Tớ sẽ xin nghỉ học sớm. Chỉ hôm nay thôi—chúng ta không có lựa chọn nào khác.”
“Vậy thì tớ cũng làm thế. Gặp nhau trước cổng trường vào giờ ăn trưa nhé?”
“Ừ. Cảm ơn cậu. Xin lỗi cậu nhé, Seiichirou-kun.”
“Đừng lo lắng. Tớ là người đề xuất, và đằng nào mình cũng cần có mặt ở đó để kiểm tra hương vị.”
“…………”
Nếu là một người có khẩu vị trẻ con, điều này thậm chí không phải là một lựa chọn, tôi nghĩ, định buông lời châm chọc đó, nhưng tôi đã kìm lại.
Bởi vì Sumika đột nhiên cúi đầu, vẻ mặt cô ấy lại tối sầm.
Cô ấy vừa vui vẻ chỉ vài khoảnh khắc trước, và tôi đã không nói điều gì vượt quá giới hạn. Cô ấy có lẽ vẫn đang cảm thấy khó xử về mọi thứ.
“Được rồi, cả hai đứa—ăn đi rồi đi học nhanh lên!”
Chị Touno giục chúng tôi về phía bàn ăn, và chúng tôi quay lại bếp.
Chúng tôi ăn ngấu nghiến món súp miso và cơm đã nguội rồi đi đến trường.
Ngay khi đến nơi, tôi đi thẳng đến phòng giáo viên và thông báo với giáo viên chủ nhiệm rằng tôi cần về sớm hôm nay. Tôi nói là do lý do gia đình, và họ lập tức hiểu và chấp thuận. Những lúc như thế này, tình huống của tôi thực sự có lợi.
Sumika cũng đang ở phòng giáo viên, giải thích mọi việc với giáo viên của cô ấy. Tôi không thể nghe rõ cô ấy nói gì, nhưng cô ấy dường như cũng được chấp thuận. Không ai có thể nghĩ rằng cô ấy đang cố gắng trốn học.
Tôi quay lại lớp và ngồi học qua các tiết học một cách nửa vời trong khi chờ đợi buổi trưa.
Tôi cảm thấy vô cùng bồn chồn.
Không chỉ là áp lực của trách nhiệm mà tôi sắp gánh vác—mà còn là việc tôi không phải là kiểu người có thể giữ được sự tập trung dưới áp lực đó.
Hơn thế nữa, đó là về Sumika.
Tôi dường như không thể nói chuyện với cô ấy một cách bình thường được nữa.
Mặc dù tôi muốn hỗ trợ cô ấy, chúng tôi cứ liên tục bỏ lỡ nhau.
Chìm trong sự u ám, tôi chịu đựng cái cảm giác kéo dài không hồi kết của các tiết học trước khi tiếng chuông ăn trưa cuối cùng cũng vang lên.
Tôi lấy cặp sách từ tủ, cùng với chiếc túi Boston mà chị Touno đã chuẩn bị cho tôi. Nó đã nằm ở Sumire một thời gian—màu đen, sờn cũ, với dây đeo sờn và góc túi trầy xước. Rõ ràng là nó đã được sử dụng rất nhiều.
“Cố lên nhé, Seiichirou!” “Hẹn gặp lại ngày mai!” “Tạm biệt!”
Những người bạn biết về tình hình của Sumire đều tiễn tôi đi bằng một hoặc hai lời.
Ngay khi tôi khoác chiếc túi Boston lên vai phải và chuẩn bị rời đi, Haruhara xuất hiện.
“Có rảnh không?”
“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện được không?”
“Được. Không mất nhiều thời gian đâu.”
Chúng tôi bước ra hành lang và cùng nhau đi xuống cầu thang. Đang là giờ ăn trưa, nên các học sinh khác đang vội vã lướt qua chúng tôi hoặc suýt va vào chúng tôi khi chúng tôi đi.
Mặc dù nói là có chuyện muốn nói, Haruhara vẫn im lặng. Cô ấy không mở miệng cho đến khi chúng tôi đi xuống hết một tầng lầu.
“Tôi nợ cậu một lời xin lỗi. Chỉ một lần thôi, nên tôi nói bây giờ.”
Tôi nghĩ rằng mọi vấn đề giữa chúng tôi đã được bỏ qua rồi, nên tôi giả vờ không hiểu.
“Về chuyện gì?”
“Về việc tôi tiếp tục không thích cậu. Tôi xin lỗi về điều đó.”
“Không phải về cách cậu đã hành động trước đây sao?”
Lần này tôi hỏi vì tôi thực sự không hiểu. Tôi chắc chắn sự bối rối đã hiện rõ trên mặt mình.
“Tôi đang nói về tương lai. Sumika là bạn của tôi, nhưng dù nhìn thế nào đi nữa tôi vẫn không thể thích cậu được.”
Chưa từng có ai nói thẳng điều đó với tôi như vậy.
“Cậu ghét tớ đến thế sao?”
“…Hồi mùa xuân năm ngoái, Sumika nói với tôi là cậu ấy đang hoảng loạn. Bố cậu ấy đã đưa một cậu trai về sống trong nhà mà không hỏi ý kiến cậu ấy, và cậu ấy không biết phải làm gì. Đương nhiên cậu ấy đã rất khó chịu.”
Điều đó hợp lý. Sumika đã tự kể cho tôi nghe về chuyện đó.
Chú ấy thực sự đã không suy nghĩ kỹ về chuyện đó…
“Nhưng rồi, một thời gian sau Tuần Lễ Vàng, cậu ấy bắt đầu nói rằng cà phê mà cậu trai đó pha đang trở nên phổ biến với khách quen. Rồi vào mùa hè, cậu ấy hào hứng về việc doanh số cà phê đá tăng lên. Đến mùa thu, cậu ấy khoe khoang rằng cậu trai đó đã trở thành người mà Sumire không thể thiếu.”
Tôi giữ im lặng, tiếp tục lắng nghe.
“Và đến mùa đông… thôi, bỏ qua đi. Nhưng đến Ngày lễ Tình Nhân, cậu ấy đến hỏi tôi loại socola nào mà cậu trai ấy có thể thích. Thành thật mà nói, điều đó làm tôi khó chịu đến mức không thể chịu nổi.”
Nếu Sumika muốn biết, cô ấy có thể hỏi trực tiếp tôi mà… Tôi tự hỏi cô ấy đã suy nghĩ về điều đó nhiều đến mức nào.
“Lẽ ra tôi phải là số một của Sumika. Nhưng ở đâu đó, cậu đã lấy đi vị trí đó của tôi. Và sau đó Shirosuga-san cũng vượt qua tôi nữa. Thật lố bịch, đúng không? Tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi đã ghen tị với cậu. Thực sự là thế.”
Giọng Haruhara run lên. Cô ấy hít một hơi rồi thở dài.
“Sáng nay, tôi trò chuyện với Sumika. Cậu ấy nói cậu ấy đang dựa vào cậu. Và đó là lúc tôi biết—tôi sẽ không bao giờ đánh bại cậu được. Tôi sẽ mãi mãi ghét cậu.”
Điều đó không đúng, tôi nghĩ.
“Sumika không xếp hạng bạn bè của cậu ấy.”
“Tôi biết điều đó. Nhưng khi cậu ấy ở tâm trạng thấp nhất và cần ai đó bên cạnh, người mà cậu ấy muốn ở cùng bây giờ… là cậu.”
Chúng tôi đi đến cuối cầu thang và đến trước tủ giày.
Haruhara bước đến trước mặt tôi, nhìn tôi với ánh mắt dữ dội.
“Hãy chăm sóc Sumika cho tốt.”
“Tớ sẽ cố gắng hết sức—để không thua cậu.”
Tôi nói vậy vì tôi có thể thấy cô ấy nghiêm túc. Đó là lời khen, và thành thật mà nói, tôi cũng không muốn thua.
Mặc dù Haruhara có vẻ như đang thừa nhận thất bại, nhưng mỗi lời cô ấy nói trước đó đều là một lời tuyên chiến. Giống như Shirosuga đã nói—cô ấy đang nhắm đến việc giành lại vị trí số một trong lòng Sumika.
“Tớ cũng không thích cậu. Cậu hoàn toàn vô lý.”
“Đây là lần đầu tiên chúng ta thực sự đồng ý về điều gì đó.”
Haruhara bật cười.
Đó là lần đầu tiên cô ấy mỉm cười với tôi.
Một cơn gió mạnh thổi vào từ hành lang phía sau tủ giày.
Tôi thoáng ngửi thấy hương hoa. Tôi không biết là hoa gì, nhưng đó là một mùi hương mạnh mẽ—đủ sức giữ vững ngay cả khi lẫn với mùi cỏ và đất bên ngoài.
Những bông hoa nở rộ kiên cường vào mùa xuân, sau khi đã chịu đựng sự khắc nghiệt của mùa đông.
Tôi không thể hoàn toàn hiểu được sự bất an của Haruhara. Nhưng có lẽ, cô ấy cũng đã phải chịu đựng qua mùa đông đó.
Sumika đã đợi sẵn trước cổng chính.
Gió thổi tung mái tóc, và cô ấy dùng một tay giữ tóc, cố gắng chịu đựng những cơn gió mạnh.
“Xin lỗi tớ đến muộn.”
“Tớ cũng vừa đến. Đi thôi.”
Sumika nói với giọng điệu chuyên nghiệp, nhanh nhẹn thường dùng trong giờ làm việc. Cô ấy đang mang một chiếc túi Boston, và tôi đưa tay ra giật lấy quai túi từ cô ấy, nhất quyết tự mình mang.
“Cậu biết cơ sở rang xay mà Kanamori-san giới thiệu ở đâu không?”
“Đó là của một người tên là Suzuki-san đúng không? Tớ đã kiểm tra bản đồ.”
“Nó cách đây ba trạm.”
“Nếu chúng ta không về kịp giờ thường lệ, chị Touno sẽ có một buổi chiều vất vả đây.”
“Chị ấy sẽ ghi thù nếu chúng ta về muộn đấy.”
Tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều đang cố nói đùa. Nhưng không ai trong chúng tôi cười. Ngay cả bây giờ, không khí vẫn còn căng thẳng.
Ca sáng ở Sumire được chị Touno và một nhân viên bán thời gian phụ trách. Nhưng khi ca làm việc theo lịch trình của chúng tôi bắt đầu, nhân viên bán thời gian đó sẽ nghỉ—vì vậy nếu chúng tôi không quay lại kịp lúc, chị Touno sẽ phải quản lý cửa hàng một mình.
Nó sẽ không trở thành khủng hoảng ngay lập tức, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, đó sẽ là một vấn đề.
Chúng tôi đi thẳng đến nhà ga.
Thay vì chuyến tàu đi ra ngoại ô như thường lệ để về nhà, chúng tôi đi chuyến tàu đi vào trong thành phố, hướng về Tokyo.
Khung cảnh ngoài cửa sổ là khung cảnh mà chúng tôi chỉ thấy khi đi vào thành phố. Sau một chuyến đi ngắn, chúng tôi xuống tàu tại ga đích đến và đi bộ khoảng 10 phút qua một khu dân cư yên tĩnh.
Đó là nơi chúng tôi tìm thấy cơ sở rang xay do Suzuki-san điều hành, nơi mà Kanamori-san đã giới thiệu.
“Ồ, học sinh trung học à?”
Suzuki-san có vẻ ngạc nhiên khi thấy chúng tôi trong bộ đồng phục học sinh.
Ông ấy là một người đàn ông đeo kính và có bộ râu gọn gàng. Hai đứa trẻ—có lẽ là con ông ấy—đang chạy chơi trước xưởng rang xay.
“Kanamori đã đưa cho tôi hướng dẫn khá chi tiết, nên tôi đã thử rang một mẻ. Gã đó đối xử với tôi như một người máy qua cuộc gọi video ấy.”
Ông ấy chào đón chúng tôi vào bên trong cơ sở rang xay và xay hạt cà phê đã rang để chúng tôi nếm thử.
Ông ấy pha cà phê, thêm đá để làm cà phê đá, và chúng tôi bắt đầu nếm thử.
Tôi ngửi mùi thơm và nhấp một ngụm bằng thìa.
Bên cạnh tôi, Sumika vẫy tay hướng mùi hương về phía cô ấy.
“Mùi… hơi khác một chút?”
“Ừ. Vị thì gần giống, nhưng không hoàn toàn.”
Nghe có vẻ như chỉ cần điều chỉnh một chút là có thể khắc phục được từ đây, nhưng đây là lúc mọi thứ trở nên phức tạp. Rang cà phê là một nghệ thuật sâu sắc và tinh tế. Nó không đơn giản như thêm muối thì mặn, hay thêm đường thì ngọt.
Sau vài lần thử nữa, cuối cùng chúng tôi cũng có được thứ mà mình cảm thấy đúng.
Chúng tôi pha thêm một ly cà phê đá và nếm lại.
“Mùi này giống hệt cà phê đá của Sumire!”
Nghe Sumika nói vậy đã cho tôi sự tự tin để nhấp một ngụm—và tôi gật đầu.
Đúng như dự đoán, ngay cả khi không thích uống cà phê, khứu giác của Sumika vẫn rất chuẩn xác. Nếu như làm việc này một mình, tôi có thể đã do dự. Nhưng với cô ấy ở đây, tôi có thể chắc chắn—đây thực sự là cà phê đá của Sumire.
Chúng tôi yêu cầu Suzuki-san sản xuất một mẻ đầy đủ với mức rang đã được hoàn thiện. Ông ấy đóng gói hạt cà phê vào các túi lót bằng giấy nhôm công nghiệp, và chúng tôi nhét chúng vào balo của mình.
Đến khi chúng tôi xong việc, trường học gần như đã tan.
“Nếu đi ngay bây giờ, có lẽ chúng ta sẽ kịp về trước khi nhân viên bán thời gian kết thúc ca làm.”
“Cậu chắc chắn không muốn thử nghiệm cold brew sao?”
“Không có cách nào để thử nghiệm một thứ phải ngâm trong tủ lạnh trong suốt 8 tiếng được. Chúng ta đã làm lại mọi thứ theo hướng dẫn của Kanamori-san, nên tất cả những gì chúng ta có thể làm là hy vọng nó sẽ giống như cold brew thông thường của chúng ta.”
“Ừ…”
Chúng tôi rời khỏi cơ sở rang xay và vội vã quay trở lại ga.
Những chiếc túi Boston, giờ đã nhét đầy hạt cà phê, trở nên nặng kinh khủng. Mang cả hai cùng lúc khiến tôi loạng choạng. Gió mạnh cũng không giúp được gì— chỉ đẩy tôi mất thăng bằng và khiến tôi đi lệch hướng mà thôi.
“Để tớ mang một cái. Tớ sẽ xách nó.”
Sumika tỏ vẻ lo lắng, nhưng lòng tự trọng không cho phép tôi chấp nhận lời đề nghị của cô ấy. Tuy nhiên… nó nặng thật.
“...Vậy thì, cậu có thể mang túi của tớ thay vào đó không…”
Chúng tôi đi nhanh đến ga, sức nặng đè lên vai tôi. Khi chúng tôi đến gần, chuông chắn tàu bắt đầu reo.
Chúng tôi chạy thục mạng, lao vào ga và xuống sân ga vừa kịp lúc bắt kịp một chuyến tàu đang xuống.
Khoang tàu gần như trống rỗng. Tôi ngồi phịch xuống một chiếc ghế băng có 7 chỗ trống và nhấc những chiếc túi nặng trịch lên giá hành lý phía trên. Vì đang xử lý thực phẩm, tôi cẩn thận giữ mọi thứ vệ sinh.
Sumika ngồi cạnh tôi, để lại một chỗ trống ở giữa chúng tôi.
“Có vẻ như chúng ta sẽ về kịp giờ.”
“Ừ. Mình sẽ nhắn tin cho Touno-san.”
“Cảm ơn.”
“……”
Cuộc trò chuyện không tiếp tục.
Chúng tôi tình cờ ngồi cùng một băng ghế, nhưng ngay cả chỗ trống giữa chúng tôi cũng cảm giác như đang đại diện cho khoảng cách giữa chúng tôi lúc này.
Tôi không thể không nghĩ như vậy.
Tàu bắt đầu chuyển bánh. Chúng tôi trao đổi vài từ ngữ rời rạc, nhưng cuối cùng cả hai đều im lặng.
Chúng tôi đi qua ga gần trường nhất. Mọi người đều xuống, và chẳng bao lâu sau, chỉ còn lại hai chúng tôi trong khoang. Sau đó, ngay khi chúng tôi sắp đến ga quen thuộc, sự im lặng khó xử bị phá vỡ—
Bởi vì đoàn tàu đột ngột dừng lại giữa đường ray.
Khi Sumika nhìn quanh bối rối, một giọng nói vang lên qua loa treo trên đầu.
“Do gió lớn, chuyến tàu này đã tạm thời bị dừng lại. Chúng tôi thành thật xin lỗi vì sự bất tiện này.”
Đoàn tàu bị kẹt gần bờ sông, gần ga gần Sumire nhất.
Vì cửa sổ không thể mở được, nên rất khó để có được cảm nhận thực sự về những gì đang xảy ra bên ngoài. Nhưng ánh nắng mặt trời lấp lánh trên sông, cho thấy những gợn sóng mờ nhạt trên bề mặt.
“Gió thực sự tệ đến vậy sao?”
“Khu vực bờ sông hoạt động như những đường hầm gió. Có một máy đo gió gần đường ray, và một khi nó phát hiện mức độ nguy hiểm, tàu sẽ dừng.”
“Chuyện này không ổn rồi. Chúng ta không còn nhiều thời gian.”
“Tớ sẽ nhắn tin lại cho Touno-san.”
Sumika rút điện thoại ra và gửi tin nhắn. Một câu trả lời đến gần như ngay lập tức—cô ấy im lặng quay màn hình cho tôi xem.
Đoạn tin nhắn đầy những hình dán của một chú gấu chibi gục ngã một cách kịch tính với khuôn mặt guhee.
Tôi không thể nhịn được cười một chút.
Nhưng chuyện đó không hề buồn cười. Không hề. Chúng tôi ngả lưng vào ghế, thất bại. Chúng tôi đã ở rất gần—nhưng sự chậm trễ không lường trước được này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng tôi.
Tôi lấy điện thoại ra và tìm kiếm với các từ khóa như gió mạnh, tàu hỏa, dừng lại, hoạt động lại. Kết quả cho thấy sự chậm trễ từ 30 phút đến vài giờ đồng hồ.
Hoàn toàn vô vọng.
Tất nhiên, tùy thuộc vào vị trí và thời tiết, nó có thể ngắn hơn hoặc dài hơn. Nhưng rõ ràng là chúng tôi sẽ không di chuyển sớm.
Sumika nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, bật lại màn hình mỗi khi nó mờ đi.
Cuối cùng, đã đến thời điểm mà chúng tôi thường tan học trong ngày.
Thời gian cứ trôi qua một cách vô ích.
Và rồi, bất chợt, Sumika cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tất cả chuyện này thật lộn xộn, nhưng… cảm ơn cậu. Và tớ xin lỗi vì đã khiến cậu phải nghỉ học sớm nữa, Seiichirou-kun.”
“Đây là công việc của tớ, nên không sao đâu. Cậu không cần phải xin lỗi.”
“Không… là vì tớ ích kỷ không muốn cà phê có vị khác đi, dù chỉ là một ngày. Đó là lý do tớ kéo cậu vào chuyện này. Tớ nên xin lỗi.”
“Cậu làm điều đó vì cửa hàng. Cậu không cần phải cảm thấy tồi tệ về điều đó.”
Nghe vậy, Sumika im lặng. Một khoảng dừng nhỏ xảy ra sau đó.
“Cậu thật tuyệt vời, Seiichirou-kun. Cậu thực sự đã chuẩn bị cho việc này.”
“Chuẩn bị ư? Tớ không nghĩ mình đã từng cảm thấy như vậy…”
“Còn tớ thì không.”
Tôi không thể tin vào những gì tôi đang nghe.
Sự tuyệt vọng đè nặng. Nghe một điều tiêu cực thoát ra từ miệng Sumika khiến tôi khó thở.
Cảm giác như mặt trời đã biến mất khỏi thế giới.
“…Tớ xin lỗi. Về hôm nọ.”
Trước khi tôi kịp hỏi, Về chuyện gì?, Sumika bắt đầu nói.
Tôi lập tức biết cô ấy muốn nói gì. Khoảnh khắc đó—khi cô ấy tựa vào tôi.
“Xin lỗi… Chỉ cần lâu hơn một chút, như thế này—”
Cô ấy đã xin lỗi ngay cả lúc đó.
“…Xin lỗi vì đã trở thành gánh nặng.”
Cô ấy lại xin lỗi.
“Tớ biết tình hình của cậu đã phức tạp rồi, Seiichirou-kun. Đó là lý do tớ tự nhủ sẽ đợi… nhưng vào khoảnh khắc đó, tớ không thể chịu đựng được nữa. Ngực tớ đau lắm. Tớ không thể thở…”
Sumika không nhìn tôi. Cô ấy giữ ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, dán chặt vào khung cảnh ngoài cửa sổ tàu.
Bầu trời xanh rộng mở phía sau cây cầu lẽ ra phải mang lại cảm giác dễ chịu, nhưng bằng cách nào đó, nó trông như mờ đi.
“Tớ có Sumire. Tớ có bạn bè. Tớ có Touno-san. Và rồi cậu xuất hiện, luôn giúp đỡ, luôn hỗ trợ … và bảo vệ Sumire của tớ. Lẽ ra như vậy là quá đủ rồi. Nhưng tớ vẫn muốn nhiều hơn…”
Cô ấy không thể kết thúc câu nói của mình. Giọng nói nhỏ dần, và thay vào đó, cô ấy lặng lẽ cúi đầu.
“…Vì vậy, tớ xin lỗi.”
Tay chân tôi lạnh toát, như thể máu đã rút hết khỏi chúng.
Tôi muốn bước về phía trước cùng cô ấy. Vậy mà tôi đã nghĩ gì, để rồi hiểu sai mọi chuyện đến thế?
Cô ấy nói cô ấy chưa sẵn sàng. Nhưng cô ấy đang cố thuyết phục bản thân rằng việc chịu đựng mọi thứ cũng giống như đã chuẩn bị.
Đó không phải là sự sẵn sàng.
Tôi cũng chưa sẵn sàng.
Ngay cả khi cố gắng nhìn về phía trước, tôi cũng không biết tương lai sẽ ra sao.
Nói “điều đó là vì Sumire” nghĩa là gì cơ chứ?
Và còn những vấn đề của tôi với bố tôi thì sao?
Không đời nào những điều đó lại quan trọng hơn những gì đang ở ngay trước mắt tôi được.
Ngay lúc này, chỉ có tôi và Sumika ở đây.
Sumika vươn vai, rồi đột nhiên bật cười.
“Phù, cảm thấy tốt hơn nhiều sau khi xin lỗi mà!”
Cô ấy quay sang tôi và nói bằng năng lượng tươi sáng, rạng rỡ của thường ngày.
Đối với tôi, thật đau lòng khi nhìn thấy điều đó.
“Cậu có biết không? Gần đây, Shi-chan—cậu ấy suýt gọi Sara-chan bằng tên mà không có ‘-san’!”
Cô ấy cứ tiếp tục nói, như thể đang cố đẩy đi bầu không khí khó xử bằng tiếng cười.
“Nhưng rồi Sara-chan hỏi, ‘Sao cậu đột nhiên bỏ kính ngữ vậy?’ và tớ đã không nhịn được cười. Thật tình, Sara-chan đôi khi có thể thoải mái đến mức lố bịch, cậu biết đấy—”
Tôi cắt lời cô ấy.
Một câu nói duy nhất, rõ ràng.
“Tớ thích cậu.”

Cứ như thể thời gian đã ngừng lại.
Đoàn tàu bị kẹt trên cầu, khẽ đu đưa trong gió.
Mặt trời nghiêng dần về phía Tây, chiếu rọi lên chúng tôi qua cửa sổ.
Dòng sông bên dưới lấp lánh với ánh sáng lung linh.
Sumika mở miệng định nói, nhưng không có lời nào thoát ra cả. Cô ấy cố gắng lặp đi lặp lại—và cuối cùng, lắp bắp thành từng mảnh vụn.
“N-Nhưng, Seiichirou-kun… cậu đã…”
“Không sao đâu. Thật đấy. Cậu không cần phải nói gì cả.”
Ngay cả khi cô ấy không nói hết câu, tôi biết cô ấy đang cố nói gì.
Nhưng tôi không muốn cô ấy phải lo lắng về điều đó nữa.
Nhưng tôi không thể nói ra thành lời—tôi cũng đang cố gắng kiềm chế.
Ngực tôi thắt lại đến mức cảm giác như những lời nói sẽ bị mắc kẹt mỗi khi tôi cố gắng nói. Tại sao lại khó thở đến vậy?
“…Tớ đã là một thằng ngốc. Xin lỗi vì đã bắt cậu phải đợi…”
Dù tôi cố gắng diễn đạt lại thế nào đi nữa, những lời đó cũng không đủ để đến được với cô ấy. Vì vậy, thay vào đó, tôi đặt lòng bàn tay mở ra trên ghế giữa chúng tôi.
Tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi nghĩ nó có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sumika nhìn bàn tay tôi.
Đôi mắt cô ấy, phản chiếu ánh nắng mặt trời, thật đẹp.
Cô ấy từ từ đưa tay ra. Những ngón tay cô ấy chạm nhẹ vào tôi… và rồi bắt đầu rút lại—nhưng tôi sẽ không để cô ấy đi.
Tôi nắm lấy tay cô ấy không chút do dự.
Cả hai chúng tôi đều không thực sự biết phải làm gì. Tay chúng tôi lóng ngóng một chút, không chắc cách nắm giữ thế nào, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng tìm ra—các ngón tay đan vào nhau như một vỏ sò khép kín.
Bàn tay của Sumika lạnh buốt, và ngay cả khi không cần lời nói, tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng giữa chúng tôi.
Nhưng tôi sẽ không buông tay nữa.
Cô ấy không nói lại lời nào, nhưng tôi có thể cảm thấy cô ấy siết chặt tay tôi—cảm xúc của cô ấy truyền đến rõ ràng.
Sumika quay mặt về phía trước tàu, gần như là đang trốn tránh tôi.
Tay chúng tôi vẫn đan chặt, nhưng tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt cô ấy nữa.
“…Sumika-san?”
Tôi gọi, không chắc chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô ấy hẳn đã cảm nhận được điều đó từ giọng nói của tôi.
“Tớ… Tớ không thể để cậu thấy mặt mình lúc này được… Xấu hổ lắm.”
“Tớ hiểu rồi.”
Giọng cô ấy run rẩy, hai tai đỏ bừng. Tôi không thể nhịn được mà khẽ cười.
Sau đó tôi dựa sâu hơn vào ghế.
Có lẽ nếu tôi nói ra cảm xúc của mình sớm hơn một chút, đó đã có thể là một lời tỏ tình đúng nghĩa. Nhưng tôi đã không làm vậy.
Đây là con người tôi.
Một tên ngốc khoác lác như thể mình đã ổn, người học được tầm quan trọng của việc thật lòng… nhưng không thể đưa bài học đó vào thực tế.
Tôi cảm thấy tồi tệ vì đã kéo Sumika vào mớ hỗn độn này cùng tôi.
Qua cửa sổ, tôi thấy hai chú chim nhỏ bay trên bờ sông.
Chúng là chim én… hay có lẽ là chích bụi?
Chúng bay qua bờ kè trồng đầy cây anh đào.
Những cành cây lay động trong gió mạnh, làm rơi rụng vài bông hoa hiếm hoi đã cố gắng bám trụ đến tận tháng Năm này. Nó giống như tuyết, nhưng đó là một khung cảnh ấm áp, dịu dàng.
Những chú chim bay vút qua trận mưa hoa màu hồng nhạt và biến mất vào xa xăm.
Ngay cả trong một cuộc đời đơn điệu và vô vị như của tôi, tôi vẫn có thể tìm thấy điều gì đó đẹp đẽ. Và tôi nghĩ đó là vì Sumika đang ở đây bên cạnh tôi.
Ý nghĩ đó lướt qua một cách mơ hồ trong tâm trí đang quá tải, sắp vỡ tung của tôi.
Một lúc sau, loa của tàu vang lên lách tách, và đoàn tàu bắt đầu di chuyển trở lại.
