Tựa như tuyết trắng, lặng lẽ rơi rồi chất đầy

Truyện tương tự

Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

(Đang ra)

Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

Yagami Kagami

Lớp của tôi có một cô bé thiên tài nhảy lớp. Ngoại hình của cô bé dễ thương như một nàng công chúa, nhưng tính cách lại rất lạnh lùng và không muốn giao tiếp với ai.

51 2453

Lỡ Trở Thành Trộm Nhưng Đó Lại Là Thiên Chức Với Một Người Mờ Nhạt Như Tôi

(Đang ra)

Lỡ Trở Thành Trộm Nhưng Đó Lại Là Thiên Chức Với Một Người Mờ Nhạt Như Tôi

Kobayashi Kotei

Câu chuyện giả tưởng về những nữ quái siêu trộm đánh cược cả vận mệnh thế giới xin phép được mở màn!

2 0

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

137 313

Vệ long muốn chỉ muốn ngủ thêm thôi.

(Đang ra)

Vệ long muốn chỉ muốn ngủ thêm thôi.

아스타르테스, aseutareuteseu

"Rồng, sinh vật tôn tại từ trước cả nền văn minh loài người, đã trở thành những con vệ long quốc của Đế quốc.

1 0

Vol 2: Tựa như những cánh hoa rơi, khiêu vũ giữa cơn gió lộng - Epilogue

Khi bạn ghé thăm một nơi gần đại dương, bạn dễ dàng quên đi những thứ như hiệu ứng đảo nhiệt của đô thị. 

Có ít nhựa đường hơn nên ánh nắng mặt trời không quá gay gắt, và với gió thổi vào từ biển thì mát mẻ hơn nhiều. Kết quả là cảm giác ở đây thoải mái hơn đáng kể so với ở nhà.

Nghĩ rằng mẹ đang yên nghỉ ở một nơi như thế này mang lại cho tôi sự bình yên nhất định.

Có một điều làm tôi hơi ngạc nhiên. Vì tôi đã không thể đến thăm mộ mẹ trong nhiều năm, tôi đã nghĩ nó sẽ hoàn toàn bị bỏ bê. Nhưng nó thực sự tốt hơn nhiều so với tôi tưởng tượng—sạch sẽ và được chăm sóc tốt.

“Nghĩa trang được các sư thầy trong chùa bảo trì đúng cách, nên đó là chuyện bình thường thôi,” bố của Sumika vừa nói vừa cười khúc khích. Nhưng cái cách chú ấy nói nghe có vẻ quá cố ý, nên tôi đã nhận ra.

“…Chú vẫn đến thăm mộ mẹ cháu ngay cả khi cháu không thể, đúng không ạ?”

“Ừm, ừ… đại loại thế…”

Chú ấy gật đầu trong khi bóc lớp giấy bọc từ một bó nhang. Trông chú ấy khá khó xử. Có lẽ chú ấy vẫn tự trách bản thân vì việc bố tôi bỏ đi như vậy.

Tôi lấy một phần nhang từ chú ấy, và Sumika, đứng cạnh tôi, cũng nhận một ít.

“Mẹ cậu là người như thế nào?”

“Tớ không nhớ nhiều lắm. Lần cuối tớ gặp mẹ là hơn 10 năm trước—tớ chắc lúc đó tớ khoảng 5 tuổi, có lẽ là 6. Ký ức giờ rất mơ hồ, tớ thậm chí không nghĩ mình còn nhận ra giọng nói của mẹ nữa.”

Thừa nhận điều đó thật đau đớn, nên tôi đã tránh nói rõ điều đó cho đến ngày hôm nay. Nhưng tôi muốn thành thật, chỉ lần này thôi.

Một nỗi đau âm ỉ lấp đầy lồng ngực tôi.

“Nhưng… tớ nhớ mẹ là một người nhân hậu.”

Tôi đặt nhang vào lư hương trên mộ và chắp tay cầu nguyện.

Về Sumika. Về bạn bè của tôi. Về Sumire. Và… về bố tôi.

Tôi báo cáo tất cả với mẹ, từng điều một, rồi từ từ mở mắt.

Tôi không thực sự tin rằng những lời cầu nguyện như thế này sẽ đến được với người đã khuất. Nhưng… tôi vẫn muốn chúng đến được.

Sumika giữ tay chắp lại cầu nguyện lâu hơn tôi.

Khói trắng từ nhang bay lên, tan vào bầu trời xanh thẳm.

Thật kỳ lạ, cảm giác như một thứ gì đó đã bị mắc kẹt bên trong tôi cuối cùng cũng đang dần tan biến.

“Được rồi. Vậy ta sẽ thả hai đứa ở quán cà phê gần bãi biển đó đúng không?”

“Vâng. Cảm ơn chú.”

“Chà, điều đó chẳng có gì phiền phức cả đâu.”

Sau khi kết thúc chuyến thăm, chúng tôi lên chiếc xe đậu gần đó và hướng đến điểm đến tiếp theo—để gặp bạn bè của chúng tôi.

Chiếc xe tăng tốc, và chúng tôi rẽ vào con đường ven biển.

Qua cửa sổ mở, biển lấp lánh như một tấm bạc. Làn gió mặn ùa vào.

“Cuộc sống của cậu dạo này thế nào, Seiichirou?”

“Ổn ạ. Sumire có lúc thăng lúc trầm, nhưng nó rất đáng giá. Và cháu có một mục tiêu rồi, nên cháu không thể để mình nản lòng được.”

“Ta hiểu rồi. Điều đó khiến ta thực sự hạnh phúc đấy.”

Chiếc xe chạy êm ru.

Ở phía xa, một đám mây tích lớn đổ bóng tối lên mặt đại dương.

Từ ghế sau, Sumika nghiêng người về phía ghế lái.

“Bố ơi, bố dừng ở đây được không?”

“Hửm?”

Chú ấy giảm ga, quay vô lăng và tấp vào lề đường. Sau đó chú ấy xoay người lại đối mặt với chúng tôi ở ghế sau.

“Chuyện gì thế?”

“Bọn con vẫn còn thời gian, nên bọn con sẽ đi bộ từ đây.”

“Hả? Ngoài trời nóng lắm đấy hai đứa biết không hả. Hai đứa sẽ bị say nắng đấy. Đi trong xe có điều hòa chẳng phải thông minh hơn sao?”

“Bọn con sẽ ổn thôi. Biển đẹp lắm, và đây là thời điểm hoàn hảo để đi dạo. Đúng không, Seiichirou-kun?”

“Vâng, chúng cháu sẽ đi bộ.”

“Được rồi, được rồi. Ta hiểu rồi. Cứ nói đi—mấy ông chú phiền phức suốt ngày càu nhàu chứ gì?”

Bỏ qua sự hờn dỗi của chú ấy, cả Sumika và tôi đều tháo dây an toàn và bước ra khỏi xe.

Khi Sumika đi vòng từ phía đường ra vỉa hè, chú ấy nghiêng người ra khỏi ghế lái và gọi tôi.

“Seiichirou.”

“Gì ạ?”

“À, ý ta là—”

Chú ấy gãi sống mũi, rõ ràng đang cố gắng tìm từ ngữ thích hợp.

“Ta sẽ về nhà trước. Hãy đảm bảo về trước tối nay nhé.”

“Mai chúng cháu còn đi học. Cháu sẽ không về muộn đâu.”

“Vậy à.”

Có điều gì đó không ổn với chú ấy hôm nay.

“Vậy thì, cảm ơn chú đã cho đi nhờ ạ.”

“Ừ. Hai đứa có thể hỏi ta bất cứ lúc nào.”

Ngay khi chú ấy bắt đầu đóng cửa sổ điện từ ghế lái, tôi nghe thấy chú ấy lẩm bẩm điều gì đó ngay trước khi cửa sổ đóng hoàn toàn.

“…Có cảm giác không ổn về chuyện này…”

Sau khi xe của bố Sumika rời đi, Sumika và tôi bắt đầu đi bộ song song dọc theo vỉa hè.

Đại dương, có thể nhìn thấy từ chỗ chúng tôi, trải dài rộng lớn đến mức gần như trông giống như một bức tường xanh.

Nó không phải là một trong những vùng biển nhiệt đới trên bưu thiếp hay gì cả, nhưng ngay cả như vậy, những con sóng lấp lánh và làn gió mặn cũng khiến trái tim tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

“Thật kì lạ, khi gặp mẹ của bạn trai mình.”

“Mẹ tớ đã mất rồi, nên tớ không nghĩ đó là cảm giác mà hầu hết mọi người đều có.”

“Cậu có thể không thích nghe điều này, Seiichirou-kun, nhưng… tớ cũng đã bày tỏ lòng thành kính với Nitta-san.”

“Mặc dù ông ấy không được chôn cất ở đây.”

Những lời đó thoát ra dễ dàng hơn tôi mong đợi, và điều đó làm tôi hơi ngạc nhiên. Giờ mỗi khi nghe đến người đó như thể cảm thấy một phần của quá khứ xa xôi vậy.

“Tuy nhiên. Tớ cũng muốn dâng cà phê của cậu nữa. Dù sao thì đó cũng là một trong những món mới đáng tự hào của Sumire mà.”

Từ chiếc túi vải của mình, Sumika để lộ phần trên của một chiếc phích.

Bên trong là cold brew mà tôi đã tự pha. Lúc đầu tôi phản đối ý tưởng này, nhưng Sumika vẫn khăng khăng.

Ngay cả khi là một lễ vật, chúng tôi không thể chỉ đổ cà phê lên mộ, và chúng tôi cũng không thể để lại một chiếc phích ở đó—nên nó chỉ làm tăng thêm hành lý của chúng tôi. Khi tôi đề nghị mang nó, cô ấy nói điều gì đó vô lý như, “Tớ không thể giao nó cho người sẽ mang nó một cách miễn cưỡng.”

“Không phải là nó sẽ thực sự đến được với họ.”

“Nhưng nó có thể. Đó là điều tớ tin. Tớ thậm chí còn cập nhật thông tin của cậu cho Mẹ nữa, Seiichirou-kun.”

“Vậy ra đó là lý do cậu chắp tay lâu đến vậy…”

“Có điều quan trọng tớ muốn nói. Cậu đoán xem là gì?”

“Tớ không biết. Tớ không nói được ngôn ngữ giữa bạn gái và bố mẹ đã khuất.”

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ ở trong tình huống như thế này, nhưng bây giờ tôi đang ở đây… đó là một cảm giác kỳ lạ.

Ngay cả khi họ không ở đâu cả… một phần trong tôi vẫn muốn tin rằng lời nói của tôi sẽ đến được với họ.

“Tớ nói với Mẹ rằng, tớ sẽ làm cho Seiichirou-kun hạnh phúc.”

Đối với tôi, Sumika giống như mặt trời—rạng rỡ và bao trùm tất cả.

“Còn cậu thì sao, Seiichirou-kun?”

Tôi nghĩ mình sẽ hùa theo và thể hiện một chút niềm tự hào của riêng mình.

“Tớ nói với mẹ rằng tớ đã có bạn gái.”

“Câu trả lời mẫu mực! Điểm tuyệt đối!”

“Đừng có chấm điểm chuyến thăm mộ của ai đó…”

Đột nhiên, một làn gió quét qua chúng tôi.

Gió thổi vào từ đại dương mát rượi, và dưới ánh nắng mặt trời, nó cảm thấy thoải mái một cách đáng ngạc nhiên.

“Gió dễ chịu quá nhỉ?”

“Ừ.”

Khi chúng tôi đi bộ, tôi chạm mu bàn tay mình vào tay cô ấy.

“Nếu chúng ta nắm tay bây giờ, chắc chắn họ sẽ trêu chọc chúng ta sau đó đấy, cậu biết không?”

“Thì cứ để họ trêu. Thỉnh thoảng cậu cũng có thể chịu đựng một chút trêu chọc mà.”

“Chà… nếu bạn trai tớ nói vậy, tớ đoán tớ không thể từ chối rồi.”

“Chúng ta sẽ không có cơ hội nào khác như thế này một khi chúng ta gặp bọn họ đâu.”

“Ừ… cậu nói đúng.”

Tôi vươn tay ra và nắm lấy tay cô ấy.

Chúng tôi đan các ngón tay vào nhau như những vỏ sò khép kín, nắm chặt để chúng không rời ra.

“…Cảm giác như chúng ta đang thực sự hẹn hò nhỉ.”

“Chúng ta là người yêu mà.”

Khi tay chúng tôi nắm chặt, tôi lo lắng cô ấy có thể cảm nhận được nhịp tim của tôi.

Nhưng ngay cả như vậy, tôi không buông ra.

Đi bộ tay trong tay trong khi ngắm nhìn biển vào đầu hè… còn gì tuyệt vời hơn thế này?

Và ngay phía trước chúng tôi là quán cà phê.

Tôi đã cố tình tránh tra cứu về nó. Tôi không muốn biết liệu đó là một quán cà phê kiểu ven biển hay một quán theo phong cách cổ điển.

Họ phục vụ loại cà phê nào? Thực đơn của họ có gì?

Dù câu trả lời là gì đi nữa, tôi chắc chắn nó sẽ rất tuyệt vời.

Cuộc sống giống như một ly cà phê.

Bạn có thể thưởng thức vị đắng, nhưng bạn cũng có thể làm cho nó ngọt ngào.

Nếu bạn không thể trân trọng cả hai, thì là do bạn đang không thành thật với chính mình.

Tôi siết nhẹ tay Sumika, và cô ấy mỉm cười với tôi.

Tôi có một cảm giác—ly cà phê tôi uống hôm nay có thể sẽ trở thành ly cà phê đáng nhớ nhất trong đời tôi.

Và vào ly cà phê đó… tôi sẽ thêm một muỗng đường duy nhất.

9dd4ace4-8bd9-416d-8a6f-f0ddedbcacd1.jpg