“Chủ nhân của Mirabelle? Ý anh là sao?”
Ánh mắt Naredi lạnh lùng, khóa chặt vào người tôi.
Tuy không bằng Mirabelle, nhưng khí chất phù thủy của Naredi đúng là không thể xem thường. Nếu là tôi của kiếp trước, khéo bây giờ hai chân tôi run lẩy bẩy rồi cũng nên.
Nhưng tôi đây là ai chứ?
Chưa nói đến đồng bộ linh hồn, tôi là người đã sinh tồn hơn một năm trong cái thế giới khắc nghiệt, nơi mà hở một chút là chém với giết.
Tôi giữ thái độ thoải mái, chẳng hề tỏ ra sợ hãi.
“Tôi còn phải giải thích thêm sao? Lời sao ý vậy. Mirabelle là nô lệ, còn tôi là chủ nhân của em ấy.”
“Kẻ buôn nô lệ mà chồng tôi giao phó Mirabelle…là anh à?”
“Cũng không hẳn. Nhưng tôi được ông Harold dặn dò phải chăm sóc Mirabelle thật tốt.”
“Anh ấy…”
Ánh mắt Naredi rõ ràng là không tin lời tôi.
Phải tôi thì tôi cũng thế thôi. Con gái của bà, ma xui quỷ khiến, dòng đời đưa đẩy phải làm một nô lệ. Và kẻ buôn nô lệ ấy…lại được chồng bà tin tưởng giao phó. Tin được mới lạ.
Nhưng biết làm sao bây giờ? Tôi nói thật mà.
“Mà quan trọng hơn…leo nói làm tôi đói lả rồi. Có vẻ cô đang nấu ăn đúng không? Có phiền không nếu tôi cũng tham gia?”
Naredi vẫn nhìn tôi đầy hoài nghi, nhưng Mirabelle sau khi bình tĩnh lại đã giải vây cho tôi.
“Mẹ ơi, con cũng đói rồi. Con muốn ăn món hầm mẹ nấu.”
“A, suýt thì quên mất. Chắc con mệt lắm rồi, mẹ có việc một chút. Đợi một lúc nhé, mẹ đảm bảo sẽ nấu một bữa ngon lành cho con.”
Naredi mỉm cười đầy cưng chiều với Mirabelle, nhưng nhìn về phía tôi thì biểu cảm ấy biến mất ngay tức khắc.
“Anh có thể ngồi ở kia.”
“Cảm ơn.”
Chúng tôi ngồi xuống những chiếc ghế gỗ.”
Nhưng có một vấn đề.
“Mirabelle…? Sao con…lại ngồi ở đó?”
“...Dạ?”
Đúng như dự đoán, Mirabelle lại leo lên đùi tôi. Em ấy rất tự nhiên, đến mức quên luôn mẹ em ấy còn đang ở trước mặt.
Naredi vẫn còn cảnh giác với tôi. Cô con gái yêu quý sau bao năm xa cách cuối cùng cũng được đoàn tụ, chẳng hiểu sao lại ngồi trên đùi một người đàn ông xa lạ. Là một người mẹ, hẳn bà ấy lo lắng lắm.
Nhìn mà xem.
Đôi mắt của Naredi đầy vẻ không thể tin nổi.
Cảm giác như người bạn thơ ấu bị một gã cầu thủ bóng chày đầu đinh hốt mất vậy.
Tôi phải biện hộ…à không, phải giải thích chứ.
“Haha, do ở nơi đất khách quê người nên Mirabelle có hơi bám người một chút ấy mà. Cả lúc ngủ cũng dính lấy tôi như sam. Đúng là đứa trẻ hư mà.”
“Ngay cả khi ngủ…? Đồ cầm thú!”
“Xin cô đừng hiểu lầm. Thề với Chúa của buôn nô lệ là tôi không làm gì nên tội cả.”
Tôi không chắc là buôn nô lệ có Chúa không, hoặc nếu có thì họ có đáng để tôi bày tỏ lòng tôn kính hay không, nhưng dù sao thì tôi vẫn tôn thờ họ.
Nhiều nhất thì tôi chỉ ôm em ấy như gối ôm rồi hít hà mùi hương của em ấy thôi. TÔI VÔ TỘI!
“Mirabelle, con không cần phải làm vậy đâu! Nào con yêu, con không muốn ôm mẹ sao?”
“Ư…”
Mirabelle do dự, giằng co trong khi bám chặt lấy người tôi. Thấy vậy, Naredi vô cùng sốc, nét mặt nhăn lại như cắn phải ớt.
Cô ấy nhìn tôi đầy thù địch.
Tôi thấy hơi chột dạ, nhưng kệ đi. Ánh mắt của kẻ thua cuộc chỉ khiến chiến thắng thêm vinh quang. Tôi nhếch mép, nở một nụ cười nhẹ.
Tất nhiên, chỉ thoáng qua thôi.
Làm quá thì phản tác dụng mất. Tôi chán ngấy phải vẻ tuyệt vọng của kẻ thua rồi, cảm ơn.
“Mirabelle à, mãi mới được đoàn tụ với mẹ của em đấy, sao em không ôm cô ấy đi?”
“Ưm…”
Mirabelle đắn đo một lúc.
Rất nhanh, cô bé nhận ra đó là điều nên làm. Cô vội vã chạy đến chỗ Naredi và ôm chầm lấy mẹ mình.
Lại một cú sốc nữa giáng xuống Naredi. Mirabelle phớt lờ cô nhưng lại nghe lời tôi ngay lập tức. Được Mirabelle ôm nhưng trông cô ấy chẳng vui chút nào.
***
Trên núi trời tối nhanh hơn bình thường.
Dù mặt trời đã lặn từ lầu, nhưng Mirabelle vẫn ríu rít nói chuyện không dứt. Cô bé kể nhiều đến nỗi tôi không khỏi tự hỏi: “Cái miệng bé bé xinh xinh mà sao lại nói nhiều vậy?”.
Ngay cả Naredi vẫn luôn chăm chú nghe giờ cũng có chút mệt rồi. Cuối cùng, khi không thể chịu đựng nổi nữa, cô bắt đẫu dỗ Mirabelle đi ngủ.
“Con yêu, mai chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé? Đến giờ đi ngủ rồi đó, ngủ sớm giúp con cao hơn đấy.
“Hả? À…Vâng ạ.”
Đã lâu lắm rồi cô bé mới được nghe những lời ấy.
Đứa trẻ ngày ấy còn nghĩ những lời đó là phiền toái, nhưng giờ đây Mirabelle mới thấu những khoảnh khắc đời thường thế này quý giá biết bao. Cô bé không cãi lại. Dĩ nhiên là không được lâu.
“Thế con ngủ ở đâu vậy mẹ?”
“Ngủ chung giường với mẹ nhé?”
“Chủ nhân có thể ngủ cùng chúng ta không?”
“Đừng nói thế. Anh ta sẽ ngủ ngoài phòng khách.”
Mirabelle lo lắng nhìn Karami. Không có Karami ở bên, cô bé không thể ngủ được.
Karami khẽ mỉm cười.
“Tối nay em cứ ngủ với mẹ đi.”
“Ư…Vâng ạ?”
Mirabelle ngoan ngoãn gật đầu.
Dù sao cũng đã lâu rồi mới được ngủ cùng mẹ. Từ ngày mai, cô lại có thể ngủ cùng Karami.
Hai mẹ con bước vào phòng. Nhưng một lát sau, Mirabelle lại thò đầu ra.
“Chúc Chủ nhân ngủ ngon. Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Karami vẫn im lặng.
Anh buồn bã nhìn Mirabelle.
“Chủ nhân?”
“Mirabelle à, chắc em mệt lắm rồi nhỉ? Ngủ ngon nhé.”
“Dạ, hehe.”
Mirabelle nở một nụ cười dễ thương, vẫy tay với tôi rồi quay về phòng.
Naredi đắp chăn cho Mirabelle rồi kéo chăn lên. Cô nằm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé bằng từng nhịp nhẹ nhàng.
Mirabelle kéo chăn lên tận cổ, mỉm cười rạng rỡ nhìn lên trần nhà.
“Mẹ ơi, bây giờ con vui lắm.”
“Thật không?”
“Vâng. Có chủ nhân, rồi được gặp lại mẹ nữa.”
“Con thích chủ nô kia vậy sao? Anh là kẻ buôn nô lệ đó, con biết không?”
Mirabelle trả lời vói nụ cười rạng rỡ.
“Chủ nhân không giống những người buôn nô lệ khác. Đôi khi ngài ấy có hơi kỳ lạ, toàn làm những việc ngớ ngẩn…nhưng ngài ấy luôn ôm con khi con khóc, đứng về phía con khi có ai nói xấu con. Ngài ấy thậm chí còn chẳng quan tâm việc con là phù thủy. Ngoài cha mẹ, ngài ấy là người đầu tiên đối xử với con như vậy.”
Anh ấy đã bên cô vào khoảnh khắc đen tối nhất cuộc đời cô.
Anh ấy đã vực dậy tinh thần cô khi cô sắp gục ngã.
“Nghe con kể thì đúng là một kẻ buôn nô lệ khác thường.”
“Đúng vậy. Ngài ấy biết rất nhiều chuyện kỳ lạ, còn giúp con tìm mẹ nữa. Thậm chí còn để con gặp cha…”
Đây cũng là điều Naredi tò mò.
Sao anh ta có thể biết?
Biết rằng cô đang ở ngọn núi xa xôi hẻo lánh này?
Mirabelle nói anh ta đã luôn miệng hứa sẽ đưa cô bé gặp mẹ. Tức là từ lâu anh đã biết cô vẫn còn sống.
Rất đáng ngờ, nhưng…
Không thể chối cãi rằng nhờ anh ta, cô đã có thể gặp lại một Mirabelle khỏa mạnh. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến cô nợ Karami, một món nợ mà cả đời này cô không thể trả hết.
“Ngày mai…để con cho mẹ xem…ma thuật mà con đã học…”
“Được rồi, giờ thì ngủ đi con.”
Mirabelle lẩm bẩm, nửa tỉnh nửa mê, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ nhờ lời ru của Naredi. Cô ngủ sâu đến nỗi có ai bế đi chăng nữa, cô bé cũng không tỉnh dậy.
Vỗ vỗ–
Sau khi vỗ lưng cô bé từng nhịp đều đặn, cô cẩn thận đứng dậy khi nghĩ rằng “như vậy là được rồi”.
Chiếc giường cũ kêu cót két, nhưng may mắn là Mirabelle vẫn say giấc nồng.
Naredi bước ra.
Karami không ở trong căn phòng quá nhỏ để được gọi là phòng khách. Chắc anh ta đã ra ngoài và đóng cửa, vì không khí lạnh lẽo của vùng núi vẫn còn đọng trong căn nhà.
Khi cô ra khỏi căn nhà, cô thấy Karami đang xuống núi.
Cô vội vã đuổi kịp anh ta.
“Giữa đêm mà anh đi đâu vậy?”
“Công việc của tôi đến đây là kết thúc, đến lúc tôi phải đi rồi. Cô biết đấy, tôi bận lắm luôn. À mà cũng không cần lo đâu, tôi sẽ gỡ khế ước cho Mirabelle.”
Karami không dừng bước, chỉ nói những điều cần thiết. Mãi đến khi bị Naredi cản đường, anh mới dừng lại.
Naredi trừng mắt nhìn anh.
“Anh định trả tự do cho Mirabelle sao? Một gã buôn nô lệ như anh mà chịu thả tự do không cần đền bù gì sao? Anh nghĩ tôi tin à?”
“Tôi nói sao thì làm y như vậy. Tôi là kẻ buôn nô lệ. Tính của tôi là không làm gì bất lợi cho mình. Và tôi đảm bảo với cô, làm thế này rất có lợi cho tôi.”
“Lợi lộc gì?”
“Theo nhiều nghĩa. Và…những gì cần thấy, tôi đã được thấy rồi.”
Karami nhớ lại cảnh Mirabelle và Naredi ôm nhau khóc. Cảnh tượng này anh đã xem hàng chục lần, nhưng lại là lần đầu tiên anh chứng kiến.
Có những thứ không thể cảm nhận chỉ qua màn ảnh. Những cảm xúc lan tỏa trong tâm hồn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tim anh.
“Thế nên cô không cần phải nghi ngờ tôi.”
“Nhưng nếu anh cứ thế này mà đi, Mirabelle sẽ buồn lắm…”
“Gia đình của cô lạ thật nha. Hết cha ình giao con cho kẻ buôn nô lệ, đến mẹ cũng ngăn cản tên buôn nô lệ đó rời đi.”
“Tôi còn lựa chọn nào khác sao? Mirabelle, con bé phụ thuộc vào anh quá nhiều rồi.”
“Đó là lý do mà tôi phải rời đi ngay bây giờ đấy. Nếu tôi đi vào ban ngày, chẳng phải Mirabelle sẽ bấu chặt lấy tôi sao? Như này cũng tiện cho cô hơn.”
“Với tôi thì thế, nhưng mà…”
Karami thản nhiên lách qua Naredi còn đang do dư, vẫy tay mà không ngoảnh đầu lại.
“Nhớ giải thích cẩn thận cho Mirabelle nhé. Tôi để việc đó lại cho cô đấy.”
Naredi nhìn chằm chằm vào Karami, người đang rời đi mà lại tỏ vẻ là người bảo vệ.
“Giờ này dễ có quái thú với thú hoang xuất hiện đấy.”
Nghe những lời đó, Karami đột nhiên ngừng bước. Anh khó khăn quay đầu lại.
“Không biết cô có bùa chú gì không nhỉ? Chẳng hạn như bùa xua đuổi thú dữ?”
***
Tôi lại xuống núi, khoác trên người lớp mana của Naredi.
Với hào quang phù thủy mờ nhạt trên người, lũ ma thú yếu ớt sẽ không dám lại gần vì sợ. Hào quang không dày, tôi xuống núi là nó sẽ tan biến vào không khí. Cho dù có đụng phải giáo sĩ cũng không cần lo.
Tôi nhìn lại con đường mình đã đi.
Nhiều chuyện đã xảy ra. Có chuyện suôn sẻ, có chuyện thì không. Kết quả cũng có thể coi là viên mãn, nhưng vẫn có chỗ có cần cải thiện.
Phải chia ly đúng là buồn thật đấy, nhưng biết những gì đang chờ tôi ở cuối con đường ấy, tôi lại thấy an ủi phần nào.
Nhìn thấy nụ cười của họ vào phút cuối cũng xua tan mọi nỗi thất vọng trong tôi.
Một lần nữa, tôi liếc nhìn con đường quanh co sau lưng mình.
Căn nhà gỗ nơi Mirabelle đang ở đã khuất khỏi tầm mắt. Dù bây giờ cô bé có tỉnh dậy cũng không thể nào đuổi kịp tôi từ khoảng cách này.
Tôi sẽ không phải lo lắng về việc cô ấy trả thù tôi vì đã đối xử với cô ấy như nô lệ. Mirabelle của hiện tại chắc sẽ không làm vậy với tôi đâu, nhưng chuyện tương lai thì đâu ai biết trước được.
“Từ giờ trở đi, đừng để người xấu bắt nữa nhé. Chúc em sống hạnh phúc với mẹ của em.”
Tách!
Tôi búng tay.
Một âm thanh lanh lảnh vang vọng khắp núi non.
Những xiềng xích trói buộc linh hồn Mirabelle đã vỡ tan. Cô bé đã được tự do.
Khi chúng hoàn toàn biến mất, một bảng trạng thái hiện lên.

——————————
Phù thủy bị ruồng bỏ–Mirabelle.
Sinh ra ở một ngôi làng nhỏ vô danh, Mirabelle là một bé gái xinh xắn như bao bé gái trên thế giới. Nhưng vào một ngày định mệnh, khi các giáo sĩ ghé vào làng, cuộc đời cô bé đã rơi xuống vực thẳm không đáy, nơi ánh sáng không thể chiếu tới.
Người mẹ mà cô yêu quý đã qua đời, bị cha mình bỏ rơi, Mirabelle bị bán làm nô lệ. Cô bị bán cho một tên quý tộc ấu dâm tại Hội nô lệ. Thấy cô gái ấy, bạn đã không do dự mà ném sợi dây cứu mạng cho cô.
Bạn tìm cách bước vào trái tim cô, kéo Mirabelle ra khỏi bóng tối mà cô đã cuộn mình trong đó. Bạn thừa nhận một cô gái đã chối bỏ bản thân mình, Mirabelle quyết định sẽ một lần nữa tin tưởng vào ai đó.
Bạn nuôi dạy Mirabelle thành một phù thủy thực thụ, chữa lành vết thương lòng của cô, khám phá những bí ẩn bị năm tháng chôn vùi và đưa cô an toàn trở về với vòng tay của gia đình.
Mirabelle nhận ra rằng cô bé không phải đứa trẻ bị bỏ rơi, thực ra cô là một cô gái được cha mẹ hết mực yêu thương, là một phù thủy định sẵn sẽ mang tới phép màu.
Mirabelle-Phù thủy bị bỏ rơi.
Đứa trẻ ấy không bị ruồng bỏ nữa.
Vì cô đã được anh ấy lựa chọn.
——————————

