Tự do rồi còn theo ta làm gì?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

15 68

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

9 36

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

2 1

Novel - Chap 23: Đoàn tụ.

“Hộc…Hộc…Nghỉ chút đã em ơi…”

Ở một ngôi làng vô danh cách xa Fracture.

Quê hương của Mirabelle.

Phía sau ngôi làng ấy có một ngọn núi nhỏ, bây giờ chúng tôi đang leo lên ngọn núi ấy.

Với người mà đến cả lết bộ đến cửa hàng tiện lợi cũng là cực hình chứ chưa nói đến leo núi, thì quả thực chuyện này chẳng khác gì hành xác. Chắc phải khổ bằng Harold…ờm, so sánh thế thì hơi quá rồi.

Thôi, khách quan thì nó đỡ khổ hơn một chút, chút xíu thôi.

“Lại nghỉ nữa sao?”

“Không phải ‘lại nữa’. Chỉ là ta đang nghĩ cho Mirabelle thôi mà, ta sợ em đi dài nên mệt thôi. Ôi, sao trên đời lại có chủ nô tốt như ta, tốt bụng đến mức còn lo lắng cho sức khỏe của nô lệ kia mà.”

“Nhưng em ổn mà? Trong làng cũng không có gì vui để thăm thú, đâm ra đi thế này em không thấy mệt gì cả. Chúng ta đi tiếp nha?”

Ôi em ơi, tha cho anh đi.

Em khỏe, nhưng Karami này thì không chịu nổi nữa.

Mirabelle à, em có ngon thì lại đây mà bế anh đi.

Tôi ngồi xuống rồi nằm ườn ra đất. Bất lực, Mirabelle đành phải dừng lại. Cô bé nhìn tôi đầy ngán ngẩm.

“....Haiz.”

“Hở?”

Em ấy vừa thở dài với tôi à?

Mirabelle? Với tôi á?

Nghĩ đến viễn cảnh Mirabelle thở dài với tôi.

Ôi, con tim bé nhỏ của tôi. Đau quá, thật không thể tin nổi.

Mirabelle thì thản nhiên sà vào lòng tôi sau khi giáng một đòn siêu cấp chí mạng vào tim tôi. Cô bé ngồi rất tự nhiên, như thế đây vốn dĩ đã là chỗ ngồi của cô.

Cô bé liếc nhìn tôi, nom như đang chờ gì đó. Bên nhau cũng lâu nên tôi thừa biết em ấy muốn gì, nhưng tôi giả vờ không biết. Coi như là tôi trả thù em ấy đi.

“...”

Thấy tôi ngồi im không nhúc nhích, Mirabelle phồng má, nhìn chằm chằm vào tôi. Cô trừng mắt nhìn tôi như muốn đục tôi ra thành trăm lỗ. Đột nhiên, cô nắm lấy tay tôi rồi đặt quanh eo cô ấy.

Có vẻ như thế mới đúng ý cô nên cô thoải mái ngả người ra sau, nhưng chỉ có thế thôi. Tôi không ôm, không siết hay làm gì cả. Hai tay tôi chỉ buông thõng quanh eo Mirabelle.

Mirabelle lại quay đầu.

Tôi lại tiếp tục làm ngơ.

“Em…muốn gì à?”

“Ngài là đồ xấu tính…”

“Ý em là sao?”

“Ngài biết mà…”

“Em không nói thì sao ta biết được. Ta làm sao có năng lực đọc được suy nghĩ người khác.”

Nguyên tắc cơ bản trong đàm phán.

Ai nhượng bộ thì người đó thua.

Mirabelle à, gió bên ngoài lạnh lắm em biết không?

Sự dễ thương của em làm sao sưởi ấm được lòng người hiểm ác, làm sao mà giải quyết được mọi sự trên đời hả em ơi…

“Ngài…không ôm em sao?”

“...”

“Thật sự không ôm sao…?”

.

.

.

.

“Wtf?”

Khi tỉnh lại, chẳng biết từ lúc nào tôi đã ôm Mirabelle thật chặt.

Từ lúc nào…?

Có phải mình bị dính ảo thuật không?

Có phải em ấy dùng phép lên người tôi không? Quá bất công!

Những suy nghĩ ấy thoáng hiện trong đầu tôi. Đành chịu, Mirabelle dễ thương quá, tôi dính bả là bình thường.

Em nó học được cách sử dụng khuôn mặt của mình rồi.

Haiz, mình muốn làm ông chủ quá…

Cứ để Mirabelle làm lễ tân kiểu gì cũng câu được một đống khách. Tiếc là ở đời thực thì khó, lúc nào về “nhà” thì thử một lần xem sao.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ mông lung, Mirabelle đã tạo ra một ít nước để uống. Ừm, mát và ngọt phết.

“Nước của Mirabelle lúc nào cũng ngon.”

“Hehe.”

Mirabelle mỉm cười hạnh phúc.

Tôi xoa đầu em ấy.

“Đi tiếp thôi.”

Nghỉ ngơi thế được rồi, đến lúc leo tiếp thôi.”

Sắp đến nơi rồi.

Tôi đứng dậy, phủi đất và lá cây bám trên mông.

Loạt soạt-

Hửm?

Hình như tôi vừa thấy tia sáng màu chàm thì phải.

Y hệt lúc Mirabelle dùng ma thuật.

Chắc do em ấy vừa tạo nước, nhưng sao nó…

Bình thường lúc em ấy tạo nước cũng thế này à?

Tôi không chắc là dùng ma thuật cơ bản hằng ngày có hiện tượng này không.

Ừm, chắc là…không sao đâu nhỉ?

***

“Chủ nhân, tại sao chúng ta phải leo lên ngọn núi này vậy?”

Mirabelle hỏi tôi.

Nghe cô hỏi khiến tôi nhận ra, cô bé luôn hỏi tôi rất lâu về sau. Bảo cô làm gì thì cô làm không thắc mắc, chỉ về sau mới hỏi lý do.

Có lẽ người khác sẽ nghĩ đó là quan hệ chủ tớ, nhưng mối quan hệ của chúng tôi lại đặc biệt khác. Tôi nghĩ chắc do Mirabelle tin tưởng vào tôi.

“Ta hứa với em rồi mà, nhớ không? Đưa em về với mẹ.”

True Ending của Mirabelle: Đoàn tụ.

Không ai biết đoàn tụ với ai, với cái gì. Chỉ là một câu chuyện truyền miệng.

Naredi, mẹ của Mirabelle, đã chết vào ngày hôm đấy.

Ngay trước khi bị Hội Hiệp sĩ bắt giữ, cô đã dùng, cô đã dùng ma thuật để hoán đổi vị trí với một hình nhân giống hệt mình và trốn thoát. Cốt truyện gốc có đề cập đến chuyện cô vẫn sống ở đâu đó trên thế giới.

Để khám phá được route này, người chơi phải chơi rất nhiều lần. Nếu chỉ giúp cô trả thù rồi giải thoát cho cô, thì đó chưa phải là giải thoát hoàn toàn.

Thậm chí đã có gợi ý rồi.

Lời chia tay mà Harold nói với cô.

-Cha sẽ luôn dõi theo con.

Nhìn qua thì tưởng không có gì, nhưng thực ra có ẩn ý đằng sau cả.

“Cha” sẽ luôn dõi theo Mirabelle.

Tại sao chỉ có mỗi cha?

Naredi đã mất trước Harold, ông ấy thừa biết điều đó, vậy tại không không phải là cả cha và mẹ?

Cứ như Naredi vẫn còn sống.

Thậm chí đó còn không phải gợi ý, chỉ là một câu nói rập khuôn mà bốc đại cũng tìm được. Người cha mà cô nghĩ còn sống thì đã chết, còn người mẹ tưởng đã mất thì hóa ra còn sống.

Vấn đề là, không thể xác định được Naredi đang ở đâu.

Để tìm được nơi ở của Naredi, người chơi phải chơi game đến một mốc nhất định. Tôi thì tất nhiên là chơi qua rồi.

Lúc đầu, tôi nghĩ “Có nên tìm gặp Naredi ngay từ đầu rồi kết thúc mọi chuyện thật êm đẹp không?”. Vốn trong trò chơi, tôi phải theo trình tự cố định, nhưng lúc ấy tôi có thể đến gặp Naredi bất cứ lúc nào.

Nhưng vẫn có rủi ro.

Tôi không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy ra nếu Mirabelle đoàn tụ mà không đủ độ hào cảm hoặc trả thù cho cô.

Thế nên tôi quyết định đi theo lộ trình bình thường, thu thập tất cả mảnh ghép. Những vấn đề cần giải quyết đều đã xong, bây giờ chỉ cần ghép những mảnh ghép ấy lại thôi.

Chúng tôi đang leo núi để ghép nó lại với nhau, Naredi đang ở đâu đó trên ngọn núi này.

“À thì…Làm vậy ở nơi đông người thì khó lắm.”

“...Em hiểu rồi. Em cũng nghĩ ở nơi đông người thì khó cho ngài quá.”

Mirabelle có Giao ước Thiên đường, nhưng Naredi thì không. Là phù thủy chính cống, cô không còn cách nào khác phải ẩn mình ở nơi hoang vu này.

“Sắp đến nơi rồi. Chúng ta đang tiến gần với mẹ của em hơn rồi đấy.”

“Ừm. Bầu trời cũng ngày càng gần rồi…”

Hả? Sao tự nhiên Mirabelle lại nhìn trời vậy? Nhưng quan trọng hơn là Mirabelle lại thở dài. Ủa em, sắp gặp mẹ mà sao trông em có vẻ buồn vậy?

“Sao thế? Không muốn gặp mẹ à?”

“Em muốn lắm chứ. Như lần đầu Chủ nhân nói sẽ đưa em gặp mẹ. Nhưng…”

“Nhưng gì?”

“Em có chút lưu luyến…Em nghĩ mình chưa muốn được giải thoát bây giờ…”

Gì cơ?

Em ấy không muốn tự do sao?

Tại sao?

Đừng nói là em ấy quay xe đấy nhé.

“Lưu luyến với gì?”

“Là…”

Mirabelle không giải thích.

Cô chỉ im lặng nhìn tôi.

Là sao nữa?

Chẳng lẽ có liên quan đến mình?

Là do gắn bó với mình quá nên không muốn chia xa à?

Xét theo cách cô ấy đối xử với tôi dạo gần đây, nghe có vẻ hợp lý đấy, nhưng vẫn khó tin lắm. Tôi bật cười trước suy nghĩ tự luyến đấy của mình.

Trở lại ván cờ thực tế thôi, nghĩ logic đi tôi ơi.

Cô ấy sẽ chọn ai? Mẹ mình hay kẻ buôn nô lệ? Cái này thậm chí còn chẳng đáng đưa lên bàn cân để mà đo.

“Chủ nhân, ở đằng kia có một ngôi nhà.”

Lúc tôi đang suy nghĩ miên man, Mirabelle đưa tay chỉ về một nơi. Giữa ngọn núi hoang vu, vốn chẳng nên có sự hiện diện của con người, lại mọc lên một căn nhà gỗ đơn độc.

“Ồ, lạ thật, thế mà lại có người sống ở chỗ này à? Ghé qua xem thử nhé?”

“Chúng ta nên cẩn thận. Ở đây chỉ có thể là người lạ thôi.”

“Có Mirabelle ở đây thì ta lo bò trắng răng à?”

“Hehe…”

Chúng tôi chậm rãi tiến về căn nhà. Mirabelle nắm chặt Giao ước thiên đường trong tay, sẵn sàng ứng phó cho mọi tình huống.

Khi lại càng gần căn nhà, mùi thức ăn vương trong không khí bay về mũi chúng tôi. Có vẻ có ai đó trong nhà đang nấu ăn.

“....Hả.”

“Sao thế?”

“Là…Chính là…Cái mùi này…Không thể nào…Sao có thể…”

Mirabelle lẩm bẩm đầy khó hiểu. Cô hạ cây trượng xuống, như thể bị mùi hương ấy mê hoặc, cô bước về căn còi bằng gỗ. Những bước đi ngắn ngủi dần biến thành bước chạy.

Tôi chỉ thong thả theo sau, hai tay chắp sau lưng.

“Haa, haaa….Haah..”

Cô đã chạy đến trước căn nhà chỉ trong vài giây.

Người trước đấy còn bảo leo núi chả là cái thá gì, giờ đang thở hổn hển trước một cánh cửa. Cô nhìn đầy chăm chú, rồi run rẩy nắm lấy tay nắm cửa và đẩy vào.

Cánh cửa mở ra cùng tiếng gỗ kêu cọt kẹt.

Phía sau cánh cửa ấy, một người phụ nữa giật mình vì ngạc nhiên.

Một người phụ nữ trưởng thành. Mái tóc ngắn màu chàm, nhạt hơn của Mirabelle.

Cô có khuôn mặt giống với Mirabelle, khác ở chỗ không có cặp má phúng phính như Mirabelle và trông hơi gầy.

Cô đang nấu ăn, cúi người trước một cái nồi.

Lộc cộc-

Giao ước Thiên đường trượt khỏi tay Mirabelle và lăn tròn trên sàn. Mắt Mirabelle dán chặt vào người phụ nữ ấy, nhìn chằm chằm với đôi mắt vô hồn…và rồi…

“...Mẹ ơi?”

Cô cất tiếng gọi.

“Mirabelle?”

Như thể thời gian đang trôi chậm lại, người phụ nữ đứng dậy. Đôi mắt xanh thẳm của cô mở to vì sốc, như thế cô thấy một điều mà sẽ không bao giờ thấy.

Mirabelle bước về người phụ nữ ấy. Khác hoàn toàn với đi bộ. Cứ như cơ thể cô bị kéo về người phụ nữ ấy, một điều hoàn toàn tự nhiên.

Trước khi nhận ra thì Mirabelle đã đứng trước mặt người phụ nữ. Hai con người giống hệt nhau, không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm nhau.

Miệng người phụ nữ mở ra đóng lại nhiều lần, có vẻ muốn nói gì đó nhưng không thể. Mãi sau người phụ nữ mới thốt nên lời:

“Là con sao…Mirabelle? Có thật là con gái mẹ, Mirabelle không? Không phải do mẹ nhìn nhầm đúng không…?”

“Mẹ ơi…là mẹ. Mẹ đẹp quá…”

Người phụ nữ cắn chặt môi, toàn thân run rẩy. Đột nhiên, cô dang rộng tay ôm Mirabelle vào lòng, muốn dùng hết sức để siết chặt cô bé.

Tên người phụ nữ ấy là Naredi.

Mẹ của Mirabelle.

Người sẽ chờ ở True Ending của Mirabelle: Đoàn tụ.

Mirabelle ôm chặt lấy Naredi. Cô bé khóc nức nở, muốn giải tỏa hết bao nhiêu cảm xúc đã kìm nén biết bao lâu nay.

“Mẹ ơi! Là mẹ! Đúng là mẹ rồi!”

“Ừ, ừ…Là mẹ đây. Ôi con gái của mẹ. Sao con lại đến đây được?”

“Mẹ ơi, cha…! Vì con mà cha…!”

“...Không sao đâu con. Không sao, chỉ cần con an toàn. Biết con bình an vô sự cha cũng sẽ vui lắm.”

Naredi vừa an ủi Mirabelle vừa kìm nước mắt.

Bị bi kịch bủa vây suốt mấy tháng trời đâu phải là thứ có thể muốn là giấu. Dù Mirabelle có trở thành phù thủy vĩ đại đến đâu, cô bé vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối.

Mirabelle kìm tiếng nấc, trút hết những cảm xúc đã dồn nén suốt bao lâu.

Những cảm xúc nguyên thủy nhất của con người mà cô ấy bộc lộ khiến người nào thấy cũng phải nhói lòng.

Sau khi Naredi an ủi cô bé, cuối cùng tiếng khóc của Mirabelle cũng vơi đi. Cô bé khóc đến mức dù có khóc thêm thì nước mắt cũng đã cạn rồi.

“Nhưng…quý ông đằng kia là ai vậy?”

Sau khi giúp Mirabelle bình tĩnh lại, Naredi nhìn chằm chằm vào tôi qua vai cô bé.

È hèm, nếu ai đó hỏi quý danh của bạn, chỉ cần lịch sự trả lời…

“Xin hân hạnh. Tôi là Karami, một người buôn nô lệ, đồng thời cũng là chủ nhân của Mirabelle bé nhỏ này đây.”

dính ảo thuật rồi ? À thì, ờm, cái đấy do a gieo từ chục chap trước, hiểu lầm cả, hoan hỉ ....