Tự do rồi còn theo ta làm gì?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

15 68

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

9 36

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

2 1

Nuôi Cậu Chỉ Là Bất Đắc Dĩ, Đừng Có Bám Lấy Tôi

(Đang ra)

Novel - Chap 27: Nô lệ hạng rác - Alfia.

Không biết dịch tiêu đề sao nữa luôn.

_______________________________

Dù có nhìn thế nào thì trông Karami chẳng hề bình thường chút nào.

Bị dao kề ngay cổ mà anh ta vẫn cười như thể chẳng có gì nguy hiểm. Nếu là bình thường, Victor đã cắt đứt động mạch cảnh của tên khùng điên trơ tráo này rồi vứt xác ra đường rồi.

Đó là nếu anh ta không nhắc đến cháu gái của Victor.

Không ai khác ngoài Emily.

Từ khi sinh ra, Emily đã mang thể trạng yếu ớt, cần người túc trực chăm sóc thường do chính Victor đảm nhiệm. Dù là Hội trưởng của tổ chức nhưng ông đã đến tuổi phải nghỉ hưu.

Nhớ lại cái ngày tổ chức của ông bị tận diệt. Ngày hôm đó, Victor không thể đi làm nhiệm vụ vì bận chăm sóc Emily, trớ trêu thay điều này đã cứu mạng ông.

Ngày hôm đó, cha mẹ của Emily đã qua đời cùng những thành viên của tổ chức.

Không thể để Emily mất luôn người thân cuối cùng, Victor quyết định che giấu danh tính và định cư tại Noctar. Vấn đề là…dù đã cho mời bác sĩ, linh mục hay cho Emily uống rất nhiều thuốc đắt tiền, tình trạng của con bé cũng không hề được cải thiện.

Trong tình cảnh này, câu nói của Karami đã thành công thu hút sự chú ý của Victor. Đến mức dù Karami có cầm dao đâm ông thì ông cũng chẳng phản ứng lại.

“Sao anh biết chuyện đó…?”

Trên thế giới này, chỉ một mình Victor biết Emily mắc bệnh nan y. Kể từ khi cha mẹ con bé qua đời, tình trạng cơ thể của Emily không thể thuyên giảm.

“Tôi nhớ là mình có giới thiệu bản thân rồi mà. Mà quan trọng nhất, quay lại nội dung chính chứ? Ông sẽ giết tôi và để cháu gái của ông cứ thế mà chết sao? Hay sẽ nghe theo lời tôi để cứu cô cháu gái của mình?”

Một lời đề nghị không chẳng có chút gì là đáng tin.

Chấp nhận nó là cực kỳ vô lý. Victor biết thừa điều này, nhưng ông đã bước vào đường cùng. Tình trạng nguy kịch của Emily không cho ông thêm thời gian nữa.

Ông không thể mất Emily.

Nhưng ông không dám. Trái tim sắt đá của một người đàn ông không đủ máu lạnh để đánh cược tính mạng cô cháu gái đang bị bệnh tật hành hạ.

“Anh tốt nhất nên cứu được con bé. Nếu không được, tôi sẽ lột da anh ra làm bao đựng dao găm.”

***

Không thể tin được anh ta lại chữa khỏi bệnh cho con bé.

Không ngờ Karami đã giữ lời hứa. Anh ta đun một viên đá kỳ lạ trong nước rồi đưa cho Emily uống, sau đó cô bé đã khỏi bệnh một cách kỳ diệu.

Một thứ mà đến cả lời chúc phúc của linh mục cũng không thể chữa lành…

Lại được giải quyết bằng một viên đá.

“Tại sao anh biết bệnh tình của con bé? Cả những bác sĩ nổi tiếng cũng không chẩn ra bệnh mà.”

“Bí mật kinh doanh nhé.”

Victor đủ quan trọng để xuất hiện trong trò chơi và có thể làm đồng minh thay vì nô lệ. Đưa ông ấy thành trợ lý quản lý cửa hàng có thể tăng hiệu suất công việc.

Dù giúp ông ấy trong tình cảnh này có hơi vô ích vì Karami không còn là người chơi nữa, nhưng cũng không hẳn là công cốc.

Hội trưởng Sát hội.

Ám Tước – Victor.

Karami quyết định đổi ý. Anh sẽ dùng Victor như một quân bài. Trong tình cảnh không có nô lệ có khả năng chiến đấu, Victor sẽ là một quân bài hữu dụng.

Tất nhiên cũng phải chú ý đôi chút.

Xét về mặt đạo đức, có nên hợp tác với một kẻ giết người không ghê tay hay không?

Nhưng nghĩ làm gì cho mệt.

Nói cho cùng, bản thân Karami cũng là một kẻ buôn nô lệ.

Nhưng anh đây tốt bụng lắm đó nha.

Một kẻ buôn nô lệ và một sát thủ về hưu. Hiểu theo cách nào đó, đúng là cặp đôi hoàn hảo.

Tất nhiên, hơn nửa trong mối quan hệ này là vì lợi ích cá nhân. Karami lại buột miệng.

“Hoàng hôn lụi tàn, Khổng Tước ngừng múa.”

“Tự dưng nhắc lại làm gì…?”

“...”

Karami chỉ im lặng nhìn ông, Victor đành thở dài bất đắc dĩ.

Dù sao anh ta cũng là cứu tinh của cháu gái ông.

“...Nhưng màn đêm vẫn tiếp tục nhảy.” 

“Vào một đêm mưa, Khổng Tước sẽ đi về đâu~?”

 “Nơi màn đêm ngự trị, nơi ánh sáng không thể với tới….”

Ngay khi ông vừa nói xong, Karami đã reo lên một tiếng “Oa!” rồi vỗ tay.

Giấc mơ của một otaku!

Giấc mơ của một người đàn ông!

Mình đã muốn được trao đổi mật mã như này từ lâu rồi!

Chúng tôi là những con cú không bao giờ khóc.

Những con hổ săn mồi không để lại dấu chân.

Lúc thấy nó trong game mình đã phấn khích vô cùng luôn.

TOS cũng có những yếu tố khơi gợi tình yêu nam nữ kiểu vậy. Cảnh trao đổi mật mã với Victor cũng đủ lọt top “10 cutscene đáng nhớ nhất TOS” của Karami.

Mặc dù chuyển sinh sang thế giới này không phải theo ý muốn của Karami, nhưng anh vẫn rất thích thú.

“Tôi không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì.”

“Tốt nhất là ông không nên hiểu.”

Victor gật đầu.

Chắc chắn anh ta đang nghĩ đến thức gì đó mà Victor chẳng tài nào hiểu được.

Sau khi trò chuyện mà mua đồ ở cửa hàng xong xuôi, hai người xuống tầm hầm. Có bốn đứa trẻ ở dưới đó, bao gồm cả Emily.

Phải chăm chỉ tích điểm thôi.

Dù anh có rất nhiều điểm sau khi trả tự do cho Mirabelle, nhưng đâu ai biết lúc nào sẽ hết chứ. Số điểm này chả mấy mà tiêu hết thôi.

“Chào mừng trở về.”

“M-Mừng trở về ạ…”

Bọn trẻ hào hứng chào họ. Tầng hầm của Dạ hội Khổng Tước đủ chỗ cho nhiều người ở, Karami cũng đã chọn một chỗ ở đây để tạm trú.

“Mấy đứa chơi có vui không?”

“Có ạ.”

“Thế thì tốt. Anh có mang ít quà đây, mấy đứa thích gì cứ lấy nhé.”

Karami bày đủ thứ lên bàn như người bán hàng rong. Có đủ loại phụ kiện trang sức mà các cô bé cùng lứa tuổi rất thích.

Mấy cô bé reo lên “Kyaaa~!” rồi háo hức đeo phụ kiện lên tóc và quần áo.

Karami ngắm nhìn một cách thỏa mãn trước khi dời ánh mắt đi.

“Matthew, nhóc không thích à?”

Matthew là bé trai duy nhất trong số những đứa trẻ ở khu ổ chuột mà Karami đem theo. Trong khi các cô gái thích thú xem xét phụ kiện, Matthew lại đứng khoanh tay một mình, vẻ mặt không vui.

“Tất nhiên là không! Đàn ông con trai ai lại thích mấy thứ đó chứ?”

“Ghê vậy sao?”

“Rõ ràng anh thừa biết em không quan tâm mấy thứ này mà. Sao lúc nào anh cũng nhắm vào em vậy hả, anh Karami?”

“Haha, chuyện đương nhiên mà em?”

Khác với hai cô bé kia, Matthew không phải là nô lệ. Karami không hề dùng khắc ấn linh hồn với cậu bé.

Liệu trò chơi này có phải cho otaku khi phải chăm sóc mấy đứa con trai không?

Xin cảm ơn, một đứa con trai là đủ rồi.

Karami chỉ nhận nô lệ là nữa. Không cần biết tài năng đến mức nào, chỉ cần có một trái ớt bé bé xinh xinh là loại luôn từ vòng gửi xe.

Matthew nên thấy bản thân may mắn vì là bạn của mấy cô gái kia. Nếu không nhờ thế, chắc bây giờ thằng nhóc này đang nằm chết dí ngoài đường rồi.

“Tớ lấy cái này!”

“Vậy thì cái này để tớ!”

“C-Cái này để tớ đi…”

Mỗi cô gái đều chọn món mình thích. Âm thanh độ thiện cảm tăng vang lên đều đặn.

[Chủ nhân hào phóng] – Kỹ năng mới mà Karami nhận được sau khi giải thoát Mirabelle.

Những kỹ năng mà Karami có toàn mấy thứ chẳng có tác dụng gì. Chủ yếu chỉ giúp anh buôn bán nô lệ hoặc thiết lập mối quan hệ với nô lệ dễ dàng hơn thôi.

[Chủ nhân hào phóng] cũng không ngoại lệ. Khi Karami tặng quà cho nô lệ, độ hào cảm sẽ tăng lên một chút. Nhờ thế, rào cản nảy sinh giữa chủ và tớ sẽ được phá vỡ.

Khi Karami nhìn bọn trẻ đang say mê với những món quà, anh gọi Victor.

“Này Victor, tôi với ông nói chuyện một lát nhé.”

“Hửm? Có chuyện gì?”

“Một Elf nghiện rượu bị bắt gặp khi đang say xỉn, không hề biết có kẻ thù đang rình rập.”

“Hi hữu nhưng chắc là có thể xảy ra nhỉ…?”

“Và trên hết…là một kẻ bị bỏ rơi, không có người đồng hành.”

“Có à?”

Khóe môi Karami cong lên thành một nụ cười.

“Thế giới này bao la, người kỳ lạ như cát trên biển, biết đâu đấy.”

***

“Híc.”

Cùng đến với cô nàng Elf.

Một kẻ vô dụng không thể dùng cung, chứ đừng nói đến việc điều khiển tinh linh như những đồng tộc Elf khác.

Một kẻ bị bỏ rơi, bị đuổi khỏi Đại Lâm vì không thể hòa thuận với người thân của mình.

Một kẻ nghiện rượu ngày ngày chỉ biết nghiện rượu, bị bắt gặp khi đang ngất xỉu trong bụi cây.

“Sao mình lại ra nông nỗi này…”

Trong một doanh trại giữa Noctar và Đại Lâm.

Alfia khóc nức nở, bị nhốt trong một nhà tù tạm bợ, chật chội vô cùng. Cô cứ nghĩ là mình đã ngủ một giấc đã đời, để đến lúc tỉnh dậy lại thấy mình đang nằm sau song sắt.

Những tên lính đánh thuê thô lỗ vây quanh cô, nhìn cô đầy khinh bỉ như thể cô là một món đồ, không ngừng nốc từng cốc rượu.

Mình sẽ ra sao đây…

Cô đã học từ khi còn nhỏ…

Rằng con người sẽ bắt người Elf và biến họ thành nô lệ. Rằng một khi bị loài người tóm được, thì sẽ sống không bằng chết. Rất nhiều người Elf từ hàng trăm năm về trước đã bị đối xử tàn bạo trước khi chết.

Số phận của Alfia rồi sẽ như họ.

Nỗi buồn ập tới.

Cảm giác sợ hãi bao trùm Alfia.

Những tinh linh ngỗ nghịch đã đồng bộ với cảm xúc của Alfia bắt đầu nổi cơn thịnh nộ. Alfia ôm chặt lồng ngực, cơn đau dữ dội ùa tới như thủy triều.

Đau quá.

Đau quá.

Không chịu được nữa.

Alfia nắm chặt song sắt nhà tù, gọi một tên lính đánh thuê đi ngang qua.

“Xin lỗi…có thể cho tôi xin chút rượu được không?”

“Gì cơ?”

“Tôi thực sự rất cần một ngụm rượu…Tôi cầu xin anh đấy.”

“Chuyện gì đấy?”

Thấy có điều kỳ lạ khi cấp dưới của mình đang thì thầm với Elf, đội trưởng lính đánh thuê liền tiến lại gần.

“Thưa sếp, con Elf này đòi uống rượu ạ?”

“Mày nói gì?”

Tên đội trưởng nhìn xuống.

Cô nàng Elf mặt tái nhợt, miệng nở nụ cười cứng đờ khi một lần nữa cầu xin.

“Không là không. Ngày mai là tới thành phố rồi, nếu người mày nồng nặc mùi rượu thì khách hàng của bọn tao sẽ nghĩ gì hả? Chắc chắn họ sẽ hiểu nhầm rồi nói bọn tao động tay động chân với mày mất.”

“Haha, vì hình tượng hả?”

“Trong tộc Elf của mày đúng là toàn mấy kẻ kỳ quặc. Bị bắt vì say khướt, giờ thì còn đòi uống thêm. Mà thôi, cũng nhờ thế à công việc bọn tao đỡ hơn nhiều.”

Đám lính đánh thuê cười khẩy nhìn Alfia rồi quay về tụ tập. Nhìn bóng lưng bọn chúng rời đi, Alfia ngã khuỵu xuống đất.

Như chiếc lá úa tàn ngày đông.

“Hức.”

Alfia đau đớn nhíu chặt mặt, hai tay ôm chặt lấy tim. Ý thức cô mất dần.

“...”

Qua tầm nhìn mờ mịt, Alfia thấy bóng dáng ai đó.

Một người đàn ông thảnh thơi bước vào doanh trại, hai tay chắp ra sau lưng.

“Dọn cho sạch vào, không để lại bất kỳ tên nào sống sót.”

Người đàn ông lẩm bẩm.

Như thể tuân theo mệnh lệnh của anh ta, hàng chục con dao găm phóng ra từ bóng tối nơi ánh đuốc không chiếu đến.

Như con công đang tung cánh.

Nghĩ vậy, Alfia lặng lẽ nhắm mắt.

Ref game Sanabi, không rõ lắm nhưng có vẻ game này về một sát thủ về hưu báo thù cho con gái?