Tự do rồi còn theo ta làm gì?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 157

Novel - Chap 26: Dạ hội Khổng Tước.

Dạ hội Khổng Tước, tên một quán rượu ở thành phố Noctar. 

Ngoại thất của quán khá đặc biệt so với các quán rượu thường thấy. Nơi này như một quán bar sang trọng, chỉ có quý tộc hoặc thương gia giàu có mới có quyền vào.

Một không gian để những con người giàu có giao lưu với nhau, chia sẻ cho nhau những thông tin mật không được phép tuồn ra ngoài.

Như lúc này đây.

Những người đàn ông khoác lên mình bộ quần áo đắt tiền, đeo những phụ kiện xa xỉ ngồi ở quầy bar, trò chuyện rôm ra khi nhâm nhi đồ uống.

“Ông nghe tin đồn chưa?”

“Tin gì?”

“Người ta đồn là Thần chết xuất hiện rồi! Một Thần chết xuất hiện ở Fracture với Agartha, giết người xong cướp luôn cả linh hồn của họ!”

“Vãi!”

Cướp hồn.

Chết bằng cách này khác hẳn cái chết thường thấy. Những linh hồn kia hẳn đang than khóc cho số phận bi thương, nói gì đến việc được luân hồi chuyển kiếp.

“Nhưng rùng rợn nhất là…những người chết đều từng tham gia thảo phạt phù thủy.”

“Ý của ông là…chuyện này do phù thủy gây ra sao?”

“Rõ quá còn gì? Mấy người đó kết thù với phù thủy rồi bị nguyền rủa.”

“Bọn đấy chọc phải tổ kiến lửa rồi. Phù thủy bây giờ hiếm lắm mà? Rảnh háng hay gì mà đi làm phiền bọn họ vậy? Nếu đã không làm gì có hại thì nước sông không phạm nước giếng là được rồi. Mà nói chứ…khéo bọn pháp sư bây giờ còn tệ hơn phù thủy.”

Người đàn ông gật đầu đồng tình.

Dù có ghi chép về việc phù thủy hoành hành khắp lục địa, tàn sát những người vô tội, nhưng đó đã là chuyện xưa lắc xưa lơ. Cái thời đó chỉ có phù thủy mới dùng được ma thuật.

Giờ đây, sau hàng trăm năm, những thứ từng được coi là phép màu ngày ấy, bây giờ chỉ được xem là một tài năng hiếm thấy thôi. Thời này mà còn cố phân biệt pháp sư với phù thủy thì đúng là phí sức.

“Mà này, chẳng phải phù thủy ai cũng xinh sao?”

“Này ông anh, ông anh bị gì à? Tôi nghe bảo toàn mấy mụ già nhăn nheo xương xẩu thôi mà?”

“Đáng yêu cực kỳ luôn!”

Một giọng nói lạ lẫm xen vào cuộc nói chuyện. Mọi người quay đầu về phía âm thanh phát ra.

Ngồi cách hai ghế là một người đàn ông đẹp trai, mái tóc đen nhánh.

Dáng ngồi của anh ta trông vô cùng thư thái, đang mải mê thưởng thức một ly rượu vàng nhạt màu.

“Anh vừa nói gì à?”

“Tôi chỉ đang nói chuyện một mình thôi. Chiếc ly này dễ thương chết đi được.”

“Tôi thấy đấy chỉ là một ly rượu bình thường thôi mà?”

“Ôi, đáng buồn biết bao khi anh không thể thấy vẻ đẹp của nó. Không thể chia sẻ cho anh cảm giác mà tôi đang mang quả thực là một điều đáng tiếc.”

Người đàn ông nở nụ cười đầy giả tạo.

Hai người đàn ông kia trao đổi ánh mắt với nhau, nhùn vai tỏ vẻ “Đúng là thằng điên” rồi mất hết hứng thú.

“Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”

“Chịu, quên luôn rồi. Do thằng cha kia cả. À đúng rồi, ông nghe gì chưa? Thương hội Hồng Mạc vừa bắt được một người Elf đấy.”

“Gì cơ? Tin chuẩn chưa? Tức là Roperman thành công rồi nhỉ?”

Người điều hành thương hội Hồng Mạc, Roperman, là một nhà sưu tầm nổi tiếng với niềm đam mê điên cuồng với những món đồ quý hiếm.

Trong đó bao gồm cả người Elf.

Mặc dù Elf sở hữu vẻ đẹp phi thực tế, nhưng họ thường sống ẩn dật sau những kết giới trong Đại Lâm. Thành ra, đến cả việc tình cờ gặp họ cũng là chuyện vô cùng hiếm hoi.

Kể cả khi may mắn chạm mặt một người Elf, thì để bắt được người Elf cũng gần như bất khả thi vì thể chất phi thường của tộc Elf. Vì lẽ đó, Elf cực kỳ hiếm. Một số dịp hiếm hoi xuất hiện trên sàn đấu giá, giới quý tộc sẽ thi nhau trả giá trên trời, chưa kể giá khởi điểm đã đủ mua một tòa lâu đài.

Chỉ nghĩ đến việc thương hội đó đã thành công bắt được một người Elf.

Khác gì trúng độc đắc cơ chứ.

“Ghen tị thế…”

“Nghe bảo họ đang vận chuyển trở về rồi. Khi nào về thì đi xem thử nhé?”

“Sốt ruột quá, không chờ được nữa rồi.”

Một giọng nói khác vang lên.

Người đàn ông đột nhiên quay đầu lại.

“Anh nghe lén bọn tôi nói chuyện à?”

“XIn lỗi?”

“Lần này với lúc nãy, lần nào anh cũng xen vào lúc bọn tôi đang nói chuyện!”

“Tôi không hiểu ý anh lắm.”

Người đàn ông không thể kiềm chế trước thái độ giả ngây của anh chàng kia, ông ta đột ngột bật dậy.

Thông tin nhiều lúc còn quý hơn cả vàng, thế mà gã đàn ông kia lại muốn ăn không chịu trả. Đúng là hai người đang ở nơi công cộng, không tránh khỏi việc bị nghe lén, nhưng lộ liễu thế này thì khó chịu vô cùng.

“Anh định giả ngu à? Thế anh nói không chờ được là ý gì? Không phải định nói không có đấy chứ?”

“Ý tôi là không chờ được để thấy bọt khí nổi lên mà. Có ga nên bọt khí nhiều hơn bình thường. Nhìn đi.”

Anh chàng đưa ly rượu lên miệng và thổi một hơi. Những bọt khí nổi lên dày đặc. Sau đó, anh quay sang nhìn người đàn ông.

“Thấy chưa?”

Anh ta xòe tay như thể vừa làm một trò ảo thuật.

Cái vẻ trơ trẽn ấy làm mọi người bật cười.

“Anh nghĩ tôi tin à?”

“Haha, hahaha.”

“Anh…Anh cười cái gì!?”

“Ấy xin lỗi, cứ thấy bọt là tôi lại cười. Xin lỗi….Kekeke.”

Bọt khí…bọt khí

Hehehe.

Người đàn ông đó cứ lặp lại đi lặp lại, miệng không ngừng cười thầm.

“Thôi bỏ đi. Chắc thằng kia bị thần kinh. Dính phải mấy kẻ đấy chẳng được lợi gì đâu.”

Dù người đàn ông không cam tâm, nhưng những lời đó hoàn toàn đúng.

Những người có thể vào Dạ hội Khổng Tước đều là kẻ có quyền có thế, chỉ cần nhìn mặt nhau là biết ai với ai, nhưng người đàn ông này rõ ràng là người lạ.

Xung đột mà không biết người biết ta thì hậu quả không ai lường được.

Hơn nữa, nhìn gã đàn ông đang mân mê ly rượu trong tay, nhìn một cách trìu mến như thể đang chiêm ngưỡng làn da của người tình kia…

Thành phần này tuyệt đối phải tránh thật xa.

“Chậc.”

Người đàn ông tặc lưỡi thật kêu để ai cũng nghe thấy rồi rời khỏi chỗ ngồi.

Kể cả khi hai người kia đã rời đi, anh chàng kia vẫn tiếp tục xoa xoa ly rượu, nụ cười mê mẩn vẫn treo trên môi.

“Thông tin miễn phí lúc nào cũng tốt.”

Karami nghiêng ly rượu, vẻ mặt đầy hài lòng. Người pha chế lớn tuổi phía sau quầy vừa lau ly vừa nhìn anh đầy khinh bỉ.

“Này, anh có rất nhiều tiền mà, sao cứ thích nghe lén người khác rồi kéo họa về thân vậy?”

“Sau phải tốn tiền khi thông tin giá trị là của trời cho chứ? Một chút cũng là vàng, ông biết mà.”

“Thế sao anh cứ phải làm thế ở quán của tôi vậy?”

“Nào chủ quán, đừng keo kiệt vậy chứ. Trước kia tôi từng cứu cháu gái của ngài mà.”

“Nhờ thế mà tôi muốn đuổi anh ra cũng không được đấy.”

Dù Karami dành gần như cả ngày ở quán bar như tay chơi chính hiệu, nhưng bản chất của anh hoàn toàn khác với vẻ ngoài mà anh trưng ra.

Cũng vì vậy mà một kẻ buôn nô lệ như anh, không phải quý tộc hay thủ lĩnh của một thương hội nào, lại có thể có mặt ở đây.

Victor, chủ quán của Dạ hội Khổng tước, hồi tưởng lại ngày đầu tiên gặp Karami.

***

Trời mưa.

Một buổi đêm khi những tòa nhà phủ đầy nước mưa, phản chiếu lại ánh trăng dịu nhẹ, Victor đang chuẩn bị đóng quán như mọi ngày.

Lộp bộp–

Tiếng bước chân vang lên trên mặt đường ướt sũng.

Victor nhận ra ngay đó là người đàn ông không cần nhìn. Tiếng bước chân dừng lại ngay trước quán.

“Chúng tôi đến giờ đóng cửa rồi.”

“Vậy sao? Tiếc thật. Tôi nghe bảo đồ uống ở đây ngon lắm.”

Giọng nói nhẹ nhàng.

Giọng nói này ông trước đây chưa từng nghe.

“Rất tiếc, nhưng quán tôi rất kén khách. Kể cả ngày mai anh có tới, không chắc anh có thể vào được quán đâu.”

“À à ~ Cái câu này chắc lúc nào cũng hữu dụng nhỉ? Đề cao tính độc quyền rồi mấy tên nhà giàu cứ thể đổ tiền vào đây. Cái cảm giác ưu việt rẻ tiền.”

“Nếu anh không thích thì không cần tới. Không phải quán tôi thì còn nhiều quán khác.”

Mấy kẻ phá rối kiểu này không thiếu, không việc gì phải bực cả. Victor lặng lẽ đóng cửa gỗ lại. Âm thanh leng keng của xích sắt trong tay hòa cùng tiếng mưa rồi mỗi lần chạm vào tay ông.

Lộp bộp–

Vì Victor tỏ vẻ lãnh đạm, người đàn ông cũng mất hứng thú và quay lưng bỏ đỉ, hai tay chắp sau lưng.

Khi bóng anh ta dần khuất khỏi tầm mắt Victor.

“Hoàng hôn lụi tàn, Khổng Tước ngừng múa.”

RẦM!

Bóng dáng Victor xuyên qua màn mưa. Ông túm lấy người đàn ông kia và ép mạnh vào tường. Cánh tay ông kẹp chặt cổ họng người đàn ông, một con dao găm không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên bàn tay còn lại, chĩa thẳng vào người lạ mặt ấy.

“Anh là ai? Tại sao là biết mật mã đó?”

Chỉ lúc đó, Victor mới nhìn kỹ diện mạo của người đàn ông.

Tóc đen mắt đen…những đặc điểm cực hiếm thấy, chưa kể anh ta trông khá điển trai. Dù cổ họng bị ép chặt, dù rất đau nhưng anh ta vẫn nhìn Victor với vẻ mặt thích thú.

“Hửm? Lạ quá nhỉ? Mật mã tôi biết khác mà. Chắc do tôi nhầm ông với ai khác rồi.”

“Không, đúng người anh nghĩ đấy. Đừng đánh trống lảng mà trả lời câu hỏi của tôi nhanh.”

“Ông có nói thế thì tôi cũng chịu, làm sao khẳng định được đây…”

“...”

Victor thoáng khựng lại.

“...Nhưng màn đêm vẫn tiếp tục nhảy.”

“Vào một đêm mưa, Khổng Tước sẽ đi về đâu~?”

“Nơi màn đêm ngự trị, nơi ánh sáng không thể với tới.”

Khóe mắt người đàn ông cong lên đầy tà mị.

Anh ta mỉm cười hài lòng.

“Chà, vậy ông đúng là người tôi đang tìm rồi. Tôi luôn muốn nghe trực tiếp giọng của ông, giờ thì ước mơ thành hiện thực rồi.

“Giờ thì trả lời câu hỏi của tôi. Anh là ai? Sao lại biết mật mã này?”

Tất nhiên rồi, mật mã này do Sát Hội sử dụng.

Victor đây chính là Hội trưởng.

Những một ngày, đội của ong ta rơi vào bẫy, toàn quân bị diệt, hội đã bị giải tán còn Victor quyết định mở một quán rượu ở Noctar.

Lẽ ra trên đời này không còn ai trên đời biết về ông. Mật mã này cũng đã chôn sâu vào ký ức của ông, những ký ức đau thương về những người đồng đội đã khuất.

Vậy mà…người đàn ông mà lần đầu tiên ông gặp lại đọc lại những mật mã đấy.

“Tôi là Karami, một người buôn nô lệ. Chà, nhiều nơi gọi tôi là Thần chết nô lệ. Còn vì sao mà tôi biết ngài Victor…là vì tôi là một người hâm mộ cuồng nhiệt của ông đấy.”

“Người hâm mộ? Anh nghĩ tôi tin chắc?”

“Haha, dĩ nhiên là anh không tin, nhưng tôi nói thật mà. Là sao mà tôi cho anh thấy tôi đang nghĩ gì được.”

“Khỏi lo. Thật hay giả, khui anh ra là biết.”

Victor chuyển động bàn tay của mình.

Đâm–

Con dao găm sượt qua cổ Karami.

“Ô, giết tôi chẳng phải sẽ phiền phức hơn sao, ông Victor?”

“Để người biết danh tính của tôi sống còn phiền phức hơn mà nhỉ?”

Karami cười toe toét khi nghe ông nói.

Anh ta bồi thêm một câu.

“Nếu tôi chết, xem ra bệnh của cháu gái ông vô phương cứu chữa rồi. Ông thấy có đáng không?”

ý đoạn này là thời kia dùng đc ma thuật là phép màu trời ban, còn giờ thì chỉ giỏi hơn ng thường một chút, chẳng có gì sất jackpot Như thần kinh