Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3113

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6663

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 4: Ma nữ và cuộc Bách Quỷ Dạ Hành - Chương 36: Thiên phú kỹ năng thức tỉnh

Dưới sự bao phủ của màn sương xám trắng lạnh lẽo, vùng ven hồ chứa nước Hoa Thành đã hóa thành chiến trường. Vô số quái đàm và linh năng giả điên cuồng chém giết nhau giữa khói lửa.

Xa xa, Bạch Khai – người vẫn luôn dõi theo trận chiến gần như bị lá bùa khởi động kết giới Hoa Thành hút cạn linh năng. Gương mặt anh tái nhợt không còn giọt máu, bàn tay nắm là bùa co giật run rẩy.

Trên lá bùa tựa như được điêu khắc từ ngọc thạch xanh kia, năm đạo chú văn phức tạp, thần bí đang lóe lên ánh sáng.

Thông thường, để kích hoạt kết giới một thành phố, tùy theo quy mô, ít nhất cần hai đến năm linh năng giả cấp B+ trở lên cùng lúc rót linh năng vào.

Dù linh năng của Bạch Khai nhỉnh hơn các nhân viên chủ lực thông thường một bậc, song tiêu hao vẫn quá khủng khiếp, suýt nữa linh năng cạn kiệt, linh văn mất kiểm soát.

Sau khi điều chỉnh lại hơi thở một chút, anh khẽ vuốt ve huy hiệu Báo Tử Thương Hiểu trên cổ áo, gửi tin nhắn cho Lục Dĩ Bắc, rồi chống tay vào thân cây bên cạnh, run rẩy đứng dậy. Ánh mắt gã lóe lên một tia tàn nhẫn, dùng sức bóp nát lá bùa trong tay.

“Kết giới Hoa Thành… kích hoạt!”

Chớp mắt, mảnh vụn bùa vỡ tan bắn ra tia sáng chói lòa, hóa thành vạn điểm sáng như một góc ngân hà bung nở quanh Bạch Khai. Chúng xoay tròn, múa lượn, cuộn trào bay vút thẳng lên trời cao.

Chùm sáng ấy nối liền trời đất, xé toạc bóng tối, vừa tĩnh lặng vừa xinh đẹp, nhưng lại mang theo sức mạnh khiến người ta run rẩy, khuấy động tầng mây.

Đám mây đen vốn tĩnh lặng như chết, đột nhiên như nổi cơn thịnh nộ, mở ra một vòng xoáy khổng lồ.

“Ầm ầm——!”

Kèm theo một tiếng sấm rền, vô số hồ quang điện mang năng lượng kinh người lướt đi như rồng bơi sát dưới tầng mây.

Một vòm sáng hình bán cầu lặng lẽ hiện ra trên không trung Hoa Thành lóe lên rồi tắt. Trên đó chi chít những chú văn màu vàng, nét bút lúc phóng khoáng tùy ý, lúc ngây thơ trẻ con, hoặc như rồng bay phượng múa.

“Ầm ầm——!”

Tiếng sấm lại vang lên lần nữa. Trên vòm trời, tựa như có thần minh đang đập trống, chấn động dữ dội.

Kèm theo đó là một mảng mây đen cuốn theo lôi đình kinh hoàng, dưới sự điều khiển của Bạch Khai nhanh chóng lao về phía hồ chứa nước Hoa Thành. Chẳng mấy chốc đã đến vị trí định sẵn, khóa chặt hơi thở của Lục Dĩ Bắc.

Rồi.

Tiếng sấm vang lần nữa, tầng mây bị xé toạc, lôi quang từ trời giáng xuống.

————

Ngay khi tiếng sấm đầu tiên vang vọng khắp bầu trời, trong ‘Đoàn Cổ Vũ Ma Nữ Tai Họa’ đông đảo, người đầu tiên nhận ra Tư Dạ Hội đã khởi động kết giới Hoa Thành chính là Hệ Thống.

Nhưng nó còn chưa kịp nhắc nhở Cố Thiến Thiến, Cố Thiến Thiến cũng chưa kịp báo động cho đám quái đàm nhỏ, thì từ phía sau đã vang lên một tiếng kêu kinh hãi.

“Kết giới! Là kết giới Hoa Thành! Tư Dạ Hội ra tay rồi! Mọi người chạy mau, càng xa càng tốt, tuyệt đối đừng để bị nhốt bên trong!”

Theo tiếng gọi, một gã đàn ông cao gầy mặc áo phông cổ vũ, mặt mũi hiện rõ vẻ ‘thận hư’, đang vung tay hô lớn, dẫn đầu đám quái đàm nhỏ như thủy triều rút đi.

“Kỳ lạ…” Nhìn theo bóng lưng gã linh năng giả ấy, Hệ Thống muốn nói lại thôi.

“Sao vậy Hệ Thống, có vấn đề gì à?” Cố Thiến Thiến hỏi.

“Ừm, gã linh năng giả vừa rồi thực lực không tầm thường, nhưng lại ẩn mình trong đám quái đàm, tôi vậy mà không phát hiện được. Không biết hắn đang âm mưu gì.” Hệ thống nói với giọng nặng nề.

Đúng lúc này, Cố Thiến Thiến đi ngang qua gã, chỉ nghe hắn lẩm bẩm: “Mẹ nó, mỹ nữ yêu mị kiểu chị đại đấu với loli mặt lạnh, nói không chừng còn có cảnh xé áo, lắc ngực, cảnh đẹp thế này mà không được xem, tức chết đi được!”

“Hệ Thống, Hệ Thống, anh ta nói gì vậy?” Cố Thiến Thiến tò mò hỏi.

“…” Hệ Thống ngập ngừng một chút, trầm giọng nói: “Thiến Thiến, những thứ đó không phải thứ trẻ con như cô nên biết.”

“Hừ!” Cố Thiến Thiến hậm hực hừ nhẹ một tiếng, “Tui biết rồi, chẳng phải GHS sao? Có gì mà không hiểu chứ!”

“…” Hệ Thống đang định tranh cãi với Cố Thiến Thiến, thì bỗng nghe bên cạnh vang lên một giọng nói dịu dàng ấm áp tựa gió xuân.

"Ủa? Cái đó của cô là Hộ Linh của cô à? Tôi chỉ từng thấy qua trong sách của ông nội thôi, không ngờ thật sự có thứ này tồn tại. Cho tôi mượn xem chút được không?"

Nghe có người phát hiện ra sự tồn tại của mình, Hệ Thống giật thót, vội vàng rụt vào trong cơ thể Cố Thiến Thiến.

Cố Thiến Thiến quay đầu, nhìn thấy người con gái đẹp thanh tao thoát tục tựa như hoa mẫu đơn dưới trăng, cô sững người một chút, giải thích: "Không phải đâu, là Hệ thống!"

Nam Lĩnh Nhiêu Hoa khẽ cười, gật đầu, nói đầy ẩn ý: “Hệ Thống sao? Thú vị thật, thế giới bên ngoài quả nhiên có rất nhiều thứ khác lạ!”

Nói xong, cô cũng không tiếp tục đòi ‘hộ linh’ của Cố Thiến Thiến để nghiên cứu nữa, chỉ lặng lẽ hòa vào dòng quái đàm nhỏ rút lui, đi về phía xa.

Rất nhanh, tiếng sấm thứ ba vang rền trên bầu trời.

————

Sau khi tiếng sấm thứ hai vang lên.

Cảm nhận được hơi thở kinh hoàng đang ứ đọng trên bầu trời, khiến người ta nghẹt thở, Mộ Sắc Nữ lập tức nhận ra Tư Dạ Hội đã có người khởi động kết giới Hoa Thành. Trong lòng cô ta lập tức dậy sóng.

Viện binh của Tư Dạ Hội đến rồi, chuẩn bị bắt đầu vây giết đám Quái Đàm đang tụ tập ở đây sao? Mộ Sắc Nữ thầm nghĩ.

“Thái Hòa Quân Tử Kiếm · Thu Dạ Phong Vũ Cải!”

Trong cơn kinh hãi, Mộ Sắc Nữ định lùi bước, thì bị ánh kiếm dày đặc như mưa của Lục Dĩ Bắc chặn đứng tại chỗ.

“Ngươi điên rồi sao?” Bị ép lùi, Mộ Sắc Nữ ổn định thân hình, trừng mắt quát Lục Dĩ Bắc: “Bị kết giới của cả một thành phố nhốt lại chỉ có nước mặc người ta chém giết, chi bằng…”

“Bà lấy đâu ra chắc chắn đây không phải kế hoạch tôi đã chuẩn bị từ trước?” Lục Dĩ Bắc mặt không cảm xúc nói.

Lời vừa dứt, tiếng sấm thứ ba vang vọng, chiếu sáng gương mặt cô. Trong mắt Mộ Sắc Nữ, gương mặt ấy như ác quỷ, dữ tợn kinh khủng.

Sắc mặt ả hết xanh lại trắng, lập tức hiểu ra Lục Dĩ Bắc nãy giờ cố kéo dài thời gian là để chờ đợi điều gì.

Cô ấy đang chờ kết giới Hoa Thành sẵn sàng!

Lúc này, tầng mây trên vòm trời bị xé toạc.

Giây tiếp theo, vô số cột sáng chói lòa từ bầu trời đêm sâu thẳm bắn xuống.

Hơn ngàn cột sáng rực rỡ, to bằng cánh tay, cấu thành từ linh năng thuần túy, khắc đầy chú văn, như mưa sao băng từ trên cao rơi xuống. Lấy Lục Dĩ Bắc làm tâm, vẽ nên một vùng không gian đường kính hai nghìn mét.

"Phập phập phập—!"

Cùng với tiếng cột sáng cắm vào mặt đất vọng đến từ bốn phương tám hướng, mặt đất cuộn trào như nước sôi. Trong tiếng đất đá va chạm ầm ầm, tiếng tụng kinh bỗng nhiên vang lên, tựa như từ nơi xa xôi vọng lại, thì thầm ngôn ngữ cổ xưa huyền bí, khó hiểu.

Trong tiếng tụng kinh, lôi quang từ dưới đất bắn ra, lan tỏa vô số nhánh cây chứa linh năng cuồn cuộn, như cây cối đang vươn cành, hướng lên trên sinh trưởng.

Những tia lôi quang lấp lánh vô vàn chú văn vàng ấy, rất nhanh đã đan xen trên đầu Mộ Sắc Nữ và Lục Dĩ Bắc thành một vòm sáng hình cung.

Sau đó.

Theo lôi quang dần tan đi, cảnh vật bên ngoài kết giới như biến mất. Ngoại trừ khoảng trời đất bị phong tỏa này, tất cả những gì mắt có thể thấy đều chìm vào bóng tối.

Cùng lúc đó.

Mộ Sắc Nữ rõ ràng cảm nhận được liên hệ giữa mình và tổ chức Ôn Thái Tuế rải rác khắp thành phố, thậm chí cảm ứng với địa mạch nhờ Bách Quỷ Dạ Hành gần như hoàn thành, tất cả đều bị một luồng sức mạnh đáng sợ cưỡng ép chặt đứt trong nháy mắt.

Đó là kết giới do năm linh năng giả cấp Thiên Tai cùng nhau kiến tạo, tích lũy sức mạnh qua năm tháng dài đằng đẵng.

Trên đời này gần như không tồn tại quái đàm nào có thể cưỡng ép phá vỡ kết giới.

Xong đời rồi. Dù có đánh bại được Ma Nữ Tai Họa, nhưng bị giam trong kết giới, viện binh Tư Dạ Hội kéo đến sau đó cũng đủ để giáng cho mìnhđòn chí mạng. Mộ Sắc Nữ ngẩn ngơ nghĩ.

"Choang— Choang—!"

Giữa lúc cô ta kinh hãi thất thần, hai tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên bên tai.

Nhìn theo âm thanh chỉ thấy Lục Dĩ Bắc lau khóe miệng, lạnh lùng nói: “Mẹ nó, để diệt bà cho chắc ăn, tôi đã liều mạng uống luôn hai lọ thuốc, suýt nổ tung xác luôn đấy!”

Mộ Sắc Nữ, “…”

Nếu không phải tình hình lúc này nguy cấp, e là cô ta đã không nhịn được mà châm chọc Lục Dĩ Bắc ngay tại chỗ.

Trong mấy chục năm làm quái đàm, ả ta chưa từng thấy một quái đàm nào khi bổ khuyết khuyết điểm lõi bản thể lại nổ banh xác cả.

Ngay lúc cô ta đang câm nín thì dao động linh năng tăng vọt đột ngột của Lục Dĩ Bắc ập tới.

Nhìn về phía trước, trong mắt Mộ Sắc Nữ lóe lên ánh sáng hung tợn.

Dù kết giới Hoa Thành cắt đứt nguồn linh năng bổ sung của cô ta, dù Lục Dĩ Bắc uống thuốc bổ sung, trong thời gian ngắn đẩy linh năng lên mức đáng sợ…

Nhưng. 

Tất cả cũng chỉ là trao cho Lục Dĩ Bắc một cơ hội giao đấu công bằng mà thôi.

Khi thực lực ngang nhau, Mộ Sắc Nữ tự tin rằng mình sẽ thắng trận này nhờ kinh nghiệm chiến đấu được mài giũa qua bao lần sinh tử.

Sau đó.

Dù bị viện binh Tư Dạ Hội tiêu diệt, cô ta vẫn có thể dùng máu thịt Ôn Thái Tuế rải khắp thành phố để tái sinh trong chớp mắt!

“Ăn một kiếm của tôi, Hoa Hạ Đệ Nhất Kiếm!"

Ngay lúc Mộ Sắc Nữ đang suy tư thì tiếng gầm của Lục Dĩ Bắc đã cắt ngang dòng suy nghĩ. Cô ta nhìn theo tiếng gầm, chỉ thấy thân hình nhỏ nhắn kia hai tay cầm kiếm, nhảy vọt lên, bổ thẳng tới.

Trong tích tắc, thanh trường đao vung lên đón đỡ thanh kiếm gãy, tiếng nổ vang lên.

Dưới một đòn hung hãn, thân hình của Mộ Sắc Nữ chùng xuống, mặt đường cứng rắn dưới chân vỡ nát, rồi trong nháy mắt bị dao động linh năng kinh người nghiền thành bột mịn.

Ngay sau đó, tiếng thét chói tai từ miệng ả bùng phát, vừa đẩy lùi Lục Dĩ Bắc, vừa vung lên một mảng ánh sáng bạc.

Trong chưa đầy một giây, trường đao và kiếm gãy va chạm hàng chục lần trên không trung. Tiếng kim loại chạm nhau liên thành một dải, trong khoảnh khắc bùng nổ, hóa thành một tràng ù tai điếc óc.

Cuộc giao phong chớp nhoáng, Lục Dĩ Bắc mượn lực lùi lại, chân vừa chạm đất đã lập tức ngâm xướng chú ngữ.

“Kim khuyết ngọc phòng, thiết chú chi tường…”

“Đừng hòng!”

Mộ Sắc Nữ gầm lên, trường đao quét ngang.

Lục Dĩ Bắc đã sớm đoán được nhát đao này chỉ là hư chiêu, sát chiêu thật sự chính là khối thịt màu xanh đen chuẩn bị phá đất chui lên. Ánh mắt cô ngưng tụ, lập tức dừng ngâm chú thuật, thân hình bay ngược về sau, đồng thời lật cổ tay, ném hai quả ‘bom bẩn giả kim’ sang bên cạnh.

“Bùm——!”

Tiếng đất đá nổ tung và tiếng nổ của bom bẩn giả kim gần như đồng thời vang lên.

Luồng khí hỗn loạn khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Giữa làn khói đặc, tiếng gió rít lên ghê rợn. Một chi thể to khỏe ngưng tụ từ máu thịt màu xanh đen xé toạc không khí, tựa như một cú đấm hạng nặng của gã khổng lồ, hung hăng nện xuống.

Dù đã dự đoán được đòn tấn công này, nhưng phạm vi bao phủ quá lớn khiến Lục Dĩ Bắc không kịp né tránh, chỉ có thể hai tay giơ kiếm cứng rắn đỡ lấy một đòn.

“Ầm——!”

Va chạm trong giây lát khiến Lục Dĩ Bắc cảm nhận được sức mạnh kinh hoàng của khối máu thịt màu xanh đen kia, kẽ tay cô tê rần.

Dưới áp lực khủng khiếp, mồ hôi theo tóc mai chậm rãi chảy xuống, thoáng chốc lại bị nhiệt độ cơ thể nóng rực bốc hơi thành những sợi khói trắng mỏng manh.

Có lẽ vì bị tổ chức Ôn Thái Tuế cải tạo, Mộ Sắc Nữ mạnh hơn cô tưởng rất nhiều, áp lực mang đến chẳng khác gì lúc mới bắt đầu luyện kiếm cùng Thanh Tễ.

Nhưng…

Chính khi Lục Dĩ Bắc cảm thấy áp lực nặng nề vì sức mạnh ẩn chứa trong khối máu thịt Ôn Thái Tuế bám trên thân Mộ Sắc Nữ, thì Mộ Sắc Nữ cũng đang thầm kinh hãi vì kinh nghiệm chiến đấu phong phú của cô.

Trải nghiệm bi thảm ‘chết’ hàng ngàn lần dưới kiếm của Thanh Tễ đã giúp Lục Dĩ Bắc vượt trồi về kỹ xảo dù sức mạnh thuần túy có phần thiếu hụt, cộng thêm khả năng dự đoán quỷ dị, trong lúc giao tranh, cô tung hoành tự tại.

Thế là khi kỹ xảo và sức mạnh dần cân bằng, trận chiến rơi vào thế bế tắc.

Lục Dĩ Bắc không nhớ nổi mình đã vung bao nhiêu kiếm, tung ra bao nhiêu chú thuật, số bom bẩn giả kim và phù chú lặt vặt vốn đã ít ỏi cũng sớm cạn kiệt, nhưng vẫn không thể để lại vết thương chí mạng nào trên người Mộ Sắc Nữ.

Mộ Sắc Nữ giận dữ liên tục tấn công, giống như một võ sĩ quyền anh hạng nặng. Thế nhưng kẻ địch lại tựa như một bóng ma không thực thể, hết lần này đến lần khác tung ra cú đấm nặng ngàn cân, nhưng lại như đang đấm vào không khí.

Dần dần, Lục Dĩ Bắc cảm nhận được linh năng đang sôi sục trong cơ thể vì thuốc bổ sung bắt đầu bình lặng lại. Một dự cảm chẳng lành lặng lẽ trỗi dậy trong lòng, khiến đòn tấn công của cô cũng rõ ràng gấp gáp hơn vài phần.

Giống như sau khi tác dụng của thuốc kích thích qua đi, sự mệt mỏi sẽ ập đến, cô lo rằng khi dược hiệu của thuốc bổ sung tan hết, cán cân thắng lợi sẽ nghiêng về phía Mộ Sắc Nữ.

Sau đó.

Khi lọ thuốc bổ sung cuối cùng hoàn toàn hòa tan trong cơ thể, linh năng vận chuyển của cô bỗng như chập mạch, ngưng trệ trong chốc lát.

Ngay sau đó, sự lột xác của lõi bản thể quái đàm mang đến cơn đau dữ dội, khiến cô đột nhiên nhận ra: mình chơi lớn quá rồi.

Chớp mắt, nội tạng không ngừng kêu gào thảm thiết. Cảm giác thiêu đốt đau đớn đến mức chỉ muốn chết như khi nuốt Trứng Ma Nữ lại trỗi dậy.

Trong cơ thể như có một ngọn núi lửa đang phun trào, dung nham theo mạch máu cuồn cuộn tuôn trào, như muốn nướng chín từng tấc xương máu, tùy ý vung vãi năng lượng nóng bỏng.

 Làn da non nớt nứt nẻ từng mảng như bị thiêu cháy, ánh lửa lấp lóe bên trong khe nứt. Vừa há miệng, cô liền phun ra từng cục Họa Thủy đã ngưng kết thành thể rắn.

Sức mạnh mất kiểm soát đang bùng nổ trong cơ thể, dường như có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Rất nhanh, Lục Dĩ Bắc không chịu nổi cơn đau, toàn thân co giật ngã xuống đất, trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

Mộ Sắc Nữ thấy Lục Dĩ Bắc đang trong trận chiến kịch liệt lại đột nhiên co giật ngã xuống đất, toàn thân sơ hở, cô ta vốn định nhân cơ hội này tung đòn chí mạng.

Nhưng ngay sau đó, ả lại nhìn thấy trên bề mặt cơ thể Lục Dĩ Bắc trào ra lượng lớn Họa Thủy nồng độ cao, thoáng chốc lại bị nhiệt độ cao hóa thành sương mù kịch độc lan tỏa.

Họa Thủy tuôn ra ào ạt, phải đến hàng mấy ki-lô-gam. Mộ Sắc Nữ nào đã thấy qua cảnh tượng này bao giờ, cô ta lập tức giật nảy mình, vội vàng lùi lại, kéo giãn khoảng cách với Lục Dĩ Bắc.

Thân là Ma Nữ, cơ thể cô ta đương nhiên cũng sẽ sản sinh ra một lượng nhỏ Họa Thủy, nên ả không hề xa lạ với thứ này. Họa Thủy, xưa nay luôn là ‘liều thuốc độc chí mạng’ dẫn đến sự tha hóa, đọa lạc của Chủng Ma Nữ.

“…”

Rốt cuộc là chuyện gì, sao trong cơ thể nócó nhiều tai họa thủy đến vậy?

Đây là buông xuôi tất cả, định đồng quy vu tận với mìnhsao?

Nhưng…

Cảnh tượng trước mắt vượt ngoài nhận thức của Mộ Sắc Nữ. Cô ta nhất thời không dám tiến lên, nhưng lại thấy Lục Dĩ Bắc đã hôn mê, hoàn toàn mất sức chiến đấu, nên không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt.

Do dự cân nhắc một hồi, ánh mắt cô ta ngưng đọng, đôi môi đỏ khẽ hé, thì thầm ngâm xướng mô tả về Ôn Thái Tuế.

“Phù Thái Tuế giả, niên trung chi thiên tử, cố bất khả phạm, phạm chi tắc hung… Phù ôn dịch giả, phi hàn, phi phong, phi thử, nãi thiên địa dị khí sở cảm… Ôn Thái Tuế giả, dịch trung thiên tử dã.”

Khi cô ta vừa ngâm xướng xong, chiếc váy dài bằng máu thịt quấn quanh cơ thể lập tức như sôi trào mà không ngừng ngọ nguậy, mang theo sức mạnh tha hóa, nuốt chửng vạn vật, ồ ạt lan ra bốn phương tám hướng.

Trong nháy mắt, nó giống như vi khuẩn điên cuồng sinh sôi, không khe hở nào không lọt, không phòng bị nào kịp, phủ kín toàn bộ không gian kết giới, nuốt chửng thân thể Lục Dĩ Bắc.

————

Trên sân thượng trung tâm tài chính Hoa Thành.

Người phụ nữ tóc vàng nhìn khối máu thịt màu xanh đen bệnh hoạn, xấu xí không ngừng bành trướng, sinh sôi, che phủ toàn bộ khung cảnh, cuối cùng ngay cả màn nước cũng "rào" một tiếng tan vỡ, cô ta không khỏi thở dài một hơi.

"Haiz—!"

"Thật đáng tiếc, có một khoảnh khắc, mình đã không nhịn được mà muốn cổ vũ cho con Quái Đàm nhỏ bé chăm chỉ này, mong nó thắng đấy!"

"Tai Họa Tai Họa, Xua Tai Tránh Họa?" Người phụ nữ mỉm cười, "Thật thú vị."

Vừa nói, cô ta vừa đứng dậy, chỉnh lại y phục, nhìn xa về phía hồ chứa nước Hoa Thành, bĩu môi: “Cũng gần đến lúc rồi, đi dọn dẹp tàn cuộc cho cái gã bạn trai cũ-cũ-cũ ngốc nghếch kia của mình thôi."

“Tự ý dùng kết giới thành phố là trọng tội đấy nhé!”

————

Nửa phút trước.

Khi Mộ Sắc Nữ ngâm xướng xong phần mô tả, khối máu thịt của Ôn Thái Tuế mang tính ăn mòn mãnh liệt, phảng phất như muốn nuốt chửng vạn vật, đã hoàn toàn lấp đầy mọi ngóc ngách trong kết giới.

Ngay khoảnh khắc máu thịt của Ôn Thái Tuế hoàn toàn nuốt chửng thân hình Lục Dĩ Bắc, chiếc áo khoác của cô đột nhiên ngọ nguậy dữ dội, "Bốp!" một tiếng bung ra, giống như một quả bóng bay chứa đầy khí, bao bọc lấy cô, bảo vệ cô lại.

Trong cơn mê man, Lục Dĩ Bắc mơ hồ nghe thấy một tràng thì thầm phảng phất như đến từ thời hoang cổ, nhưng không nghe rõ nội dung, vang vọng trong đầu. Sau đó, ý thức dần dần trở nên rõ ràng.

Nhưng khi cô gắng gượng hé mắt nhìn về phía trước thì lại chỉ thấy một dòng sông khổng lồ cuồn cuộn chảy xiết, không thấy điểm cuối.

Bên bờ sông hoang vắng, ánh lửa lập lòe, là một người phụ nữ đứng một mình, áo xanh bay phấp phới.

Cô ấy... là ai?

Lục Dĩ Bắc nghĩ, lòng đầy nghi hoặc. Người phụ nữ kia rõ ràng ở ngay trước mặt không xa, nhưng lại như cách một khoảng xa không thể với tới, hai mắt chỉ có thể bắt được một dáng hình mơ hồ, hư ảo như hoa trong mộng.

Ngay sau đó, tiếng thì thầm bên tai như trả lời nỗi nghi hoặc của cô, càng lúc càng mạnh mẽ, càng lúc càng rõ ràng.

"Hữu hệ Côn chi sơn giả, hữu Cung Công chi đài, xạ giả bất cảm bắc hương. Hữu nhân y thanh y, nãi thiên nữ, viết Bạt." (Nghĩa: Có ngọn núi tên hệ Côn, có đài của Cung Công, người bắn cung không dám hướng về phía bắc. Có người mặc áo xanh, là Thiên Nữ, tên là Bạt.)

Khi cô nghe trọn vẹn đoạn mô tả vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy, dòng sông khổng lồ, ánh lửa lập lòe, người phụ nữ áo xanh trước mắt...

Tất cả cảnh vật như sương mù bị gió cuốn, sau một trận ánh sáng mờ ảo, tan biến không còn dấu vết, trước mắt chìm vào một mảng tối đen.

Rất lâu sau, Lục Dĩ Bắc lại một lần nữa mở mắt. Đồng tử cô như rực lửa, ánh lửa lấp lóe ẩn hiện.

Chưa kịp cảm nhận kỹ sự thay đổi cơ thể sau lần bổ sung khuyết điểm đầu tiên, thì cô đã thấy chiếc áo khoác ngoài bị máu thịt Ôn Thái Tuế ăn mòn đến mức thủng lỗ chỗ.

Qua những khe hở bị ăn mòn, máu thịt hôi thối từ bốn phương tám hướng ùa vào, phun ra khói độc dày đặc.

Chỉ hít vào một hơi, Lục Dĩ Bắc lập tức cảm nhận được một luồng sinh mệnh lực hung mãnh mà tà ác, như sóng thần ập vào cơ thể.

Ngay lập tức, cơ thể cô bắt đầu tê liệt nhanh chóng, đầu tiên là tay chân, sau đó là thân mình, cuối cùng ngay cả sự vận chuyển linh năng cũng như bị kéo vào vũng lầy, trở nên tắc nghẽn.

Trên những máu thịt màu xanh đen kia phân hóa ra hàng loạt cái miệng méo mó, đồng loạt rít gào bên tai cô như tiếng kêu thảm của kẻ bệnh nặng sắp chết, xen lẫn những lời thì thầm làm suy sụp ý chí.

Độc tố mãnh liệt và cảm xúc tuyệt vọng tràn vào cơ thể cô không ngừng. Chỉ chốc lát, trước mắt cô đã hoa lên.

Đúng lúc này.

“Xèo——!”

Một tiếng nhẹ vang trong bóng tối, như tiếng sắt nung đỏ dí vào máu thịt tươi.

Lục Dĩ Bắc nhìn theo âm thanh thì thấy Linh Đài Tịnh Nghiệp vẫn luôn bị cô nắm chặt trong tay, giờ như được nung lại lần nữa, toàn thân đỏ rực. Trên mặt cắt gãy, ánh lửa đỏ rực bập bùng, phảng phất như đã bổ sung phần còn thiếu, dùng ngọn lửa để tái cấu trúc lại lưỡi kiếm.

"Đệch, cái này..." Lục Dĩ Bắc lẩm bẩm. Lời còn chưa dứt thì cô liền cảm nhận được có thứ gì đó đang tràn vào trong não mình.

Như kiến thức của Đại Xà Thần từng mô tả: mỗi lần khuyết điểm lõi quái đàm được bổ sung, nếu thiên phú kỹ năng thức tỉnh, bản thân quái đàm sẽ nhanh chóng nhận ra.

Lục Dĩ Bắc cẩn thận ôn lại thông tin tự nhiên xuất hiện trong đầu, chậm rãi đưa tay ra, thử chạm vào khối thịt Ôn Thái Tuế lộ ra qua khe hở của áo khoác. Trên đó, cô để lại một dấu bàn tay nhỏ và nhạt.

Theo ý niệm cô vừa động, mảng máu thịt vừa bị chạm vào lập tức bùng lên ánh lửa dữ dội. Khi ánh lửa càng lúc càng mạnh, linh năng bên trong khối thịt cũng bắt đầu bùng cháy.

Rồi sau đó.

"Bùm!" một tiếng, nó phát nổ.

"Khụ khụ khụ—!"

Giữa làn khói dày, Lục Dĩ Bắc ho sặc sụa, rồi bực bội nói: “Đã bảo mà, mấy quái đàm khác đứa nào cũng có thiên phú, chỉ có mình là không có, thật khốn kiếp! Giờ thế này mới đúng chứ!”

Trên những vật thể mà hai tay cô từng chạm vào, sẽ lưu lại dấu ấn, và theo ý chí của bản thân, cô có thể ‘thiêu đốt’ chúng ở tầng linh năng, hoặc tạm thời khiến ngọn lửa bám lên để ‘cường hóa’ trong một khoảng thời gian ngắn.

Đây chính là kỹ năng thiên phú thức tỉnh sau khi cô bổ sung khuyết điểm.

Trước đó Linh Đài Tịnh Nghiệp đã được tăng cường trong vô thức. Còn bây giờ…

Lục Dĩ Bắc nhìn hai bàn tay, rồi lại nhìn khối máu thịt màu xanh đen đang ngọ nguậy không ngừng xung quanh, ánh mắt dần trở nên ‘biến thái’.

“Lại đây, đừng sợ, để tui buff cho!”

Vừa tự lẩm bẩm, cô vừa đưa đôi ‘bàn tay tội ác’ của mình về phía những khối thịt xung quanh.

————

Dưới chân núi trước hồ chứa nước Hoa Thành.

Cứ như có tồn tại kinh khủng nào đó đang đâm vào kết giới, từng tiếng nổ ầm ầm vang lên, lôi quang cuồn cuộn trên kết giới.

Không ai biết trong kết giới đang xảy ra chuyện gì.

Vô số Quái Đàm ngước nhìn kết giới đang bao trùm mặt đất, nín thở, im lặng chờ đợi kết quả.

‘Đoàn Cổ Vũ Ma Nữ Tai Họa’ đã sớm trốn xa mấy cây số.

Cục Bôngcứ năm giây lại hỏi Mộng Mộng một lần: “Thế nào? Thế nào rồi?”

Mộng Mộng chỉ đáp ngắn gọn: “Hơi thở của chủ nhân chưa mất.”

Nhưng thắng bại vẫn chưa rõ.

Giữa bầu không khí ngột ngạt cực độ, Cố Thiến Thiến không nhịn được hỏi Hệ Thống trong đầu: “Hệ Thống, Lục Dĩ Bắc có chết không?”

“…”

Hệ Thống im lặng rất rất lâu, rồi mới thì thầm: “Chết mẹ nó đi cho rồi!”

Bên cạnh, Nam Lĩnh Nhiêu Hoa như cảm nhận được gì, hơi nhíu mày liếc nhìn về phía Cố Thiến Thiến.

Xa xa.

Bạch Khai với linh năng gần như cạn kiệt đang nằm bệt dưới đất, nắm chặt huy hiệu Báo Tử Thương Hiểu, chờ đợi giọng nói của Lục Dĩ Bắc vang lên bên tai.

Thời gian như kéo dài vô tận, mỗi giây mỗi phút đều là tra tấn.

Sau đó huy hiệu Báo Tử Thương Hiểu rung nhẹ, giọng Lục Dĩ Bắc truyền đến.

“Thủy Ca, gần xong rồi, tiếp theo làm gì? Khi nào thả con ra?”

Bạch Khai mắt sáng rực, như thể hồi máu hồi mana tại chỗ, anh bật người dậy kiểu cá chép đập đuôi, hai tay nâng huy hiệu Báo Tử Thương Hiểu:

“Tiểu Bắc, cố thêm chút nữa, còn một việc cuối cùng!”

Vừa nói, anh vừa tập trung ý chí lên kết giới Hoa Thành, điều khiển nó theo kế hoạch đã định.

————

Trong kết giới.

Máu thịt màu xanh đen đầy đất đang giãy giụa trong đau đớn. Hai luồng dao động linh năng khác nhau va chạm, rồi nổ tung, tạo nên sóng khí và dư chấn.

Khắp nơi trong tầm mắt đều bùng cháy ánh lửa đỏ rực.

Mộ Sắc Nữ nằm dài trên đất, toàn thân chi chít những dấu tay nhỏ lấp lánh ánh dung nham.

“Ngươi tưởng thế này là giết được ta? Nực cười!” Cô ta gầm lên, giọng ngoài thì cứng rắn nhưng bên trong đã run sợ, cố gắng giãy giụa lần cuối.

Như đã nhìn thấu kiểu ‘thùng rỗng kêu to’ của Mộ Sắc Nữ, Lục Dĩ Bắc vác thanh đoạn kiếm đang bập bùng lửa, mặt không cảm xúc nói: "Tôi có thể coi đây là một kiểu cầu xin tha mạng trá hình không?"

“…” Mộ Sắc Nữ im lặng hồi lâu, rồi như xì hơi, dáng vẻ cũng xìu xuống, nghiến răng nghiến lợi: "Ta có thể làm quyến thuộc của ngươi."

“Xin lỗi…” Lục Dĩ Bắc lắc đầu, "Quyến thuộc như bà tôi không dám nhận! Cho nên..."

Vừa nói, cô vừa động ý niệm, vài dấu tay trên người Mộ Sắc Nữ lập tức bùng lên ánh lửa dữ dội. Linh năng bị đốt cháy bùng nổ từ trong ra ngoài, trực tiếp làm nổ bay cả hai cánh tay.

“Cái này là vì bà suýt hại chết áo khoác của tôi.” Lục Dĩ Bắc nói.

“BÙM——!” Lại một tiếng nổ vang trời, vụ nổ dữ dội gần như làm nát nửa người Mộ Sắc Nữ, nửa thân dưới hoàn toàn biến mất.

Trong cái lỗ thủng thảm khốc ở bụng hoàn toàn không có bất kỳ nội tạng nào, chỉ có từng mảng máu thịt màu xanh đen đang ngọ nguậy trong ánh lửa.

“Cái này vì bà hại chết không ít người và quái đàm.”

“BÙM——!”

Tiếng nổ lại vang lên, thân thể Mộ Sắc Nữ hoàn toàn bốc hơi trong ngọn lửa, chỉ còn lại một mẩu than cháy khét không nguyên vẹn.

Nhưng một tia ý thức vẫn còn.

Sức sống mãnh liệt mà máu thịt Ôn Thái Tuế mang lại cho Mộ Sắc Nữ giờ như lời nguyền, khiến cô ta phải chịu đựng đau đớn tột cùng mà không thể chết, chỉ có thể chịu tra tấn vô tận.

“Cái này vì bà làm tôi không kịp ôn thi!”

“Đệt, năm nay chắc mất học bổng rồi!” Lục Dĩ Bắc càng nghĩ càng tức, rồi lao tới, in thêm vài dấu tay lên khối than gần như chỉ còn tro của Mộ Sắc Nữ.

Rồi đốt cháy linh năng, kích nổ.

Mộ Sắc Nữ, “???”

Đang lúc Lục Dĩ Bắc liên tục ‘quất xác’ Mộ Sắc Nữ, như thể không nổ thành tro bụi thì không chịu dừng, thì…

Huy hiệu Báo Tử Thương Hiểu trước ngực rung nhẹ, giọng Bạch Khai vang lên: “Tiểu Bắc, sắp ‘vào’ rồi, con chuẩn bị chưa?”

Lục Dĩ Bắc, “???”

Giây tiếp theo, kết giới trên đỉnh đầu đột nhiên mở ra một khe hở, một luồng khí tức cuồn cuộn, mênh mông như thể một con dã thú ngửi thấy mùi máu tanh điên cuồng ùa về phía Mộ Sắc Nữ.

Đó chính là khí tức địa mạch mà Mộ Sắc Nữ đã nắm giữ được thông qua cuộc Bách Quỷ Dạ Hành gần như đã hoàn thành.

Tại sao kết giới lại mở? Cơ hội tốt, như vậy làmình có hy vọng trốn thoát!

Mộ Sắc Nữ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó, hiện thực lại lần nữa giáng cho cô ta một đòn nặng nề.

Khoảnh khắc khí tức địa mạch xuyên qua kết giới, vô số chú văn màu vàng từ trong kết giới tuôn ra, bao bọc lấy luồng khí tức cuồn cuộn vô hình kia, sau đó dùng một tư thế ngang ngược, thay đổi quỹ đạo của nó, lao về phía cơ thể Lục Dĩ Bắc.

Dùng sức mạnh kết giới Hoa Thành cắt đứt liên hệ giữa Mộ Sắc Nữ và địa mạch, rồi trong khoảnh khắc tái lập, dùng nghi thức kết giới xoay chuyển quỹ đạo, hoàn thành việc cướp đoạt – đó chính là việc cuối cùng Bạch Khai nói.

Khi dòng lũ vàng rực từ trên trời giáng xuống, hòa vào cơ thể Lục Dĩ Bắc. Cô nhíu mày, cứ tưởng sẽ như khi uống thuốc bổ sung– linh năng bùng nổ …

Nhưng không.

Chỉ là một cảm giác rất dễ chịu, như gió hè mát lành, nắng đông ấm áp, dễ chịu đến buồn ngủ.

Nhưng… thứ này có tác dụng quái gì?

Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, đang định lục kiến thức của Đại Xà Thần tìm thông tin liên quan thì nghe Mộ Sắc Nữ – vốn giả chết nãy giờ – bỗng rên rỉ thảm thiết như như vừa sống lại:

“Ngươi… ngươi… tại sao người của Tư Dạ Hội lại dùng sức mạnh kết giới Hoa Thành làm chuyện này vì ngươi?!”

Lục Dĩ Bắc giật mình: “Đệch? Thế mà vẫn chưa chết?! Lại đây, lại đây, chúng ta tiếp tục!”

Vừa nói, cô vừa lao tới, nhanh như chớp buff thêm vài phát lên người Mộ Sắc Nữ.

Cảm nhận được đôi tay nhỏ nhắn tinh nghịch kia, Mộ Sắc Nữ: “…”

————

Xa xa, trong một thung lũng hẻo lánh không người.

Bạch Khai đã cạn linh năng, chỉ còn dựa vào ý chí để gắng gượng điều khiển kết giới Hoa Thành, dẫn dắt khí tức địa mạch đổ về Lục Dĩ Bắc.

Khi quá trình này mới diễn ra được khoảng một nửa, thì tiếng bước chân truyền đến từ khu rừng rậm sau lưng. Có người nào đó đã đi đến sau lưng, vòng tay ôm lấy cơ thể anh, áp sát người vào lưng anh.

Cảm giác mềm mại mà Bạch Khai cả đời không thể quên ập đến từ phía sau. Ngay sau đó, một cái lưỡi ướt át, linh hoạt liếm nhẹ vành tai anh.

“Đủ rồi đấy, Bạch Khai bé nhỏ. Anh thật sự định giao màn đêm của Hoa Thành cho một con quái đàm sao?”

“Làm chuyện như vậy, anh không sợ tôi bắt anh lại à?”

Giọng nói này, độ đàn hồi này, độ dâm này! là cô ấy! không thể sai được! Tim Bạch Khai chấn động dữ dội, đồng tử co rút kịch liệt.

Trong khoảnh khắc thất thần, cơ thể vốn đã bên bờ vực sụp đổ của anh không thể trụ nổi nữa. Trước mắt tối sầm, anh ngã vào vòng tay của người phụ nữ khiến anh vừa yêu vừa hận, mơ tưởng ngày đêm.

Cùng lúc đó, kết giới Hoa Thành mất đi sự khống chế đóng lại một lần nữa. Nghi thức chuyển giao khí tức địa mạch đột ngột chấm dứt.

Người phụ nữ cúi đầu nhìn Bạch Khai đã hôn mê, xoa xoa tóc anh, gón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má, thì thầm: “Anh gầy rồi.”

"Nói mới nhớ, con Quái Đàm kia rốt cuộc có quan hệ gì với anh vậy? Anh lại bằng lòng vì nó mà liều cả tính mạng? Nếu không phải tôi kịp thời ngăn cản..."

“Ha, nó không phải bồ nhí của anh đấy chứ?”

Người phụ nữ đột ngột đổi giọng, nói bằng giọng điệu trêu đùa, nhưng trong con mắt độc nhất lại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.

GHS tức là “nói hoặc làm mấy chuyện 18+ / khiêu gợi” trong tiếng lóng Trung Quốc.