Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2415

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6942

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

Tập 5: Chuyện lặt vặt giữa Ma Nữ và Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược - Chương 3: Chuyện kỳ lạ ở thôn Bạch Nham Tử

Xem hát lớn dịp Tết là phong tục từ xưa tới nay vẫn còn ở vùng phụ cận Hoa Thành, phần lớn bắt nguồn từ các nghi thức tế lễ Thủy Thần, Táo Quân... những vị thần linh gắn liền với đời sống thường nhật của người dân.

Dân gian có câu: ‘Qua mùng tám tháng Chạp là đã coi như bắt đầu Tết.’ Vì vậy, mỗi khi đến gần ngày Tết Lạp Bát, ở Hoa Thành và các vùng lân cận đều tổ chức những phiên chợ chùa lớn nhỏ.

Tại những phiên chợ này, bao giờ cũng có các gánh hát đến biểu diễn.

Khi ấy, tuyết lất phất bay đầy trời, dải lụa màu bay phấp phới trên phố dài, đèn lồng đỏ đung đưa trong gió, xa xa vọng lại tiếng pháo nổ giòn tan.

Chợ chùa người xe tấp nập, khói bếp từ hàng quán ven đường bay lượn lờ, hòa cùng tiếng rao hàng rộn rã. Tiếng chiêng trống vừa vang lên, trên đài, những đào kép vẽ mặt hoa da phấn vừa xuất hiện, cất lên một giọng hát du dương, ngân nga.

Cảnh tượng đúng là náo nhiệt vô cùng!

Thế nhưng, bất kể phong tục nào cũng đều dễ dàng mai một theo dòng chảy thời gian, nhất là trong thời đại thành phố phát triển với tốc độ chóng mặt, các hình thức giải trí thay đổi từng ngày như hiện nay.

Thêm vào đó, rất nhiều nghề thủ công truyền thống ngày xưa chú trọng việc đơn truyền, truyền nam không truyền nữ, mà nghề hát xướng lại chẳng phải nghề kiếm ra tiền, nên rất nhiều người trẻ không muốn theo học, dẫn đến bộ môn này dần dần đi vào suy thoái.

Lâu dần, người xem hát ít đi, người hát cũng chẳng còn mấy ai, ngay cả chợ chùa có khi cả năm cũng chẳng tổ chức được mấy lần.

Mà có tổ chức thì cũng nồng nặc mùi thương mại.

Dĩ nhiên, loại hội chợ kiểu này là thứ Cố Thiến Thiến thích nhất. Hội chợ năm nào cô bé cũng buôn ngược bán xuôi, bày cái sạp ném vòng trúng thưởng hay đại loại thế, lần nào cũng kiếm được một khoản kha khá.

Tuy nhiên, trong khi rất nhiều phong tục truyền thống đang dần biến mất ở thành thị, thì tại những vùng rìa thành phố, trong những ngôi làng nằm rải rác quanh Hoa Thành, những phong tục tương tự vẫn còn đang bám víu tồn tại.

Hàng năm cứ qua tiết Tiểu Hàn (khoảng đầu tháng 1), những ngôi làng này lại dần trở nên náo nhiệt. Mấy thôn xóm lân cận tụ họp lại với nhau, lần lượt dựng sân khấu, luân phiên mời người về biểu diễn. Tiếng ca múa có thể vang vọng từ Tiểu Hàn kéo dài cho đến tận đêm Giao thừa (tối 30 Tết).

Tất nhiên, hoạt động mang tính ‘liên hoan văn nghệ’ này ngoài sự náo nhiệt ra, ngầm bên trong còn là một cuộc so kè.

Nói trắng ra là: thôn nào có chương trình càng hay, càng hoành tráng, thì thôn đó càng có mặt mũi.

Liên quan đến thể diện cả thôn, nhà nào có tiền góp tiền, có sức góp sức. Theo lệ thường, tiết mục mở màn và bế mạc luôn là hai tiết mục đỉnh nhất.

Thôn Bạch Nham Tử nằm ở ranh giới giữa Hoa Thành và Nguyệt Thành, chính là thôn đầu tiên trong mấy thôn xung quanh năm nay dựng sân khấu.

Thôn lâu lắm rồi mới mời được một gánh hát về, nên rầm rộ dựng sân khấu, mắt thấy sắp sửa diễn một vở kịch lớn.

Thế nhưng ngay trong đêm diễn ra buổi biểu diễn, cả cái thôn ấy cùng với hơn ba trăm người dân từ các thôn lân cận chạy sang xem cho vui đã bốc hơi khỏi thế gian chỉ trong một đêm, sống không thấy người, chết không thấy xác.

————

Đỗ Tư Tiên lái xe rời phố Mẫu Đơn từ sáng sớm, lái đến tận hơn mười hai giờ trưa mới tới được thị trấn cách thôn Bạch Nham Tử chừng mười mấy cây số.

Khi cô vào đến nơi, thị trấn vừa tan chợ phiên. Đường phố đông nghẹt người, xe cộ nhích từng chút một.

Thấy tình hình này, Đỗ Tư Tiên dứt khoát đậu xe bên lề đường, tìm một quán mì nhỏ, định bụng ăn bữa trưa và nghỉ ngơi đôi chút.

Những người đến thị trấn đi chợ phiên đa phần đều từ các thôn làng tương đối hẻo lánh quanh đó tụ tập về, nên hiếm khi được thấy siêu xe. Chiếc Mercedes G63 với dáng vẻ ngầu lòi của cô đậu bên đường gần như biến thành điểm tham quan. Chỉ trong thời gian một bữa cơm đã thu hút không ít người dân hiếu kỳ vây quanh chỉ trỏ, sờ mó.

Lúc Đỗ Tư Tiên từ quán ăn đi ra và thấy một đám đông vây quanh xe mình bàn tán xôn xao, sờ mó lung tung cũng không hề tức giận. Cô cười hì hì bước tới, định tìm một người để hỏi thăm tình hình về thôn Bạch Nham Tử.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì đám đông thấy chủ xe quay lại liền như kẻ trộm bị bắt quả tang, ùa nhau chạy tán loạn.

Chỉ còn lại một cậu bé trai chừng mười hai, mười ba tuổi, mặt đầy tàn nhang, chân thọt, vì bất tiện nên không chạy kịp, bị Đỗ Tư Tiên chặn lại.

“Này nhóc, đừng chạy chứ! Chị không làm hại em đâu, chị chỉ muốn hỏi em chút chuyện thôi.”

Nghe vậy, cậu bé nhìn Đỗ Tư Tiên với ánh mắt không mấy thiện cảm, im thin thít không nói một lời.

Thấy thế, Đỗ Tư Tiên chu môi, chui vào trong xe bốc một nắm đồ ăn vặt nhét vào tay cậu bé, nhướng mày nói: “Bây giờ chị hỏi em được chưa?”

Cậu bé nhìn những gói đồ ăn vặt với bao bì tinh xảo trong tay, rồi lại nhìn Đỗ Tư Tiên, liếm liếm đôi môi khô khốc rồi gật đầu.

“Chị hỏi nha, nhà em ở gần đây hả?” Đỗ Tư Tiên mỉm cười.

Cậu bé gật đầu.

“Có cách xa thôn Bạch Nham Tử không?”

Vừa Đỗ Tư Tiên nhắc đến thôn Bạch Nham Tử, cậu bé sững người lại một chút, trên mặt hiện rõ vẻ do dự, nhưng sau khi nhìn lại đống đồ ăn vặt trong tay, cậu vẫn gật đầu.

“Cách năm cây số.”

Vùng ven Hoa Thành chủ yếu là đồi núi, đường sá ngoằn ngoèo phức tạp, ngay cả bản đồ của Tư Dạ Hội cũng khó mà ghi chi tiết từng ngõ ngách.

Chỉ cần sơ ý rẽ nhầm một ngã ba là có thể mất thêm một, hai tiếng, thậm chí lâu hơn mới tới nơi cần đến.

Đỗ Tư Tiên vốn còn lo không có người dẫn đường thì khó mà tới thôn Bạch Nham Tử nhanh chóng, giờ nghe vậy thì mừng rỡ trong lòng.

Giờ gặp được cậu bé nhà ở cách thôn Bạch Nham Tử không xa này, làm trong lòng cô mừng thầm.

“Tuyệt quá! Chị đang muốn tới thôn Bạch Nham Tử, em dẫn đường cho chị được không?”

Nghe Đỗ Tư Tiên muốn đến thôn Bạch Nham Tử, sắc mặt cậu bé lập tức biến đổi, theo bản năng lùi lại hai bước, lắc đầu quầy quậy.

Thằng bé có vẻ sợ? Vì chuyện kỳ lạ xảy ra ở đó sao? Đỗ Tư Tiên thầm nghĩ, liền dịu giọng: “Nhóc đừng sợ, em không cần dẫn chị vào tận trong thôn đâu, chỉ cần đưa chị tới gần đó, chỉ đường cho chị là được.”

“Đợi đến nơi, toàn bộ đồ ăn vặt trên xe đều cho em hết, chịu không?”

Cậu bé vẫn tiếp tục lắc đầu, cuối cùng dứt khoát ném nắm đồ ăn vặt trong tay xuống đất, lọt thọt chạy đi mất.

“Ơ kìa! Em đừng đi chứ! Em muốn cái gì, chị đều có thể mua cho em hết!” Đỗ Tư Tiên gọi với theo bóng lưng cậu bé.

Thế nhưng đáp lại chỉ là một câu xa dần trong gió của thằng bé: “Đồ ngốc! Chỗ đó có ma đấy, em không đi đâu!”

Đỗ Tư Tiên, “…”

Nhìn bóng lưng cậu bé khuất dần trong dòng người, trong lòng cô thoáng dâng lên một cảm giác u ám mơ hồ.

————

Đỗ Tư Tiên không quá bận tâm đến phản ứng khác thường của thằng bé.

Vụ cả thôn Bạch Nham Tử mất tích đã xảy ra bốn năm ngày, chắc chắn tin tức đã lan khắp vùng.

Có người không muốn lại gần cũng là chuyện thường.

Thực tế, Tư Dạ Hội đã nhận được tin báo từ ba ngày trước và phái đội hành động Đặc biệt đến điều tra, nhưng lại chẳng phát hiện ra chút dấu vết dao động linh năng hay dấu vết Quái đàm lui tới.

Những người dân đó thực sự giống như đã hóa thành một làn khói xanh rồi bốc hơi khỏi thế gian vậy.

Kỳ quái thì có thừa, nhưng lại chẳng để lại manh mối nào để lần theo.

Lần này Đỗ Tư Tiên đến chỉ để làm bước xác nhận cuối cùng mà thôi.

Hơn một giờ chiều, sau khi nghỉ ngơi một chút và báo cáo cho Lục Dĩ Bắc cùng An Thanh, cô tiếp tục một mình lên đường.

Ra khỏi thị trấn, cô đi theo chỉ dẫn của GPS, tiến sâu vào ngôi làng nằm giữa núi rừng.

Nửa đầu hành trình còn bình thường, trên đường vẫn thỉnh thoảng thấy mấy chiếc xe buýt nhỏ và máy cày chạy qua chạy lại giữa các thôn.

Chỉ khổ cái là thỉnh thoảng lại có dân làng lùa bò dê gà vịt đi ngang qua. Đám gia súc ấy cứ đi lững thững như thể đang tản bộ sau bữa tối, nhìn mà phát bực nhưng lại buộc phải dừng xe nhường đường cho chúng.

Đến nửa sau chặng đường, càng đến gần thôn Bạch Nham Tử, xe cộ và người đi đường trên quốc lộ càng thưa thớt, cuối cùng thì mất hút hoàn toàn.

Chiếc xe chạy trên con đường bị núi rừng bao bọc tứ phía. Ngẩng đầu chỉ thấy cây cối um tùm, cành khô lá vàng đan xen vặn vẹo, chặn đứng mọi tầm nhìn.

Con đường bê tông men theo sườn núi cũng dần xuất hiện những vết nứt. Có lẽ do tuyết tan mấy hôm trước nên đất cát bị trôi xuống mặt đường, bánh xe nghiến qua phát ra những tiếng "lạo xạo" khe khẽ.

Mười mấy cây số vốn không xa, nhưng Đỗ Tư Tiên phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mới đi hết.

Khi cô đặt chân đến cổng thôn Bạch Nham Tử đã là hơn ba giờ mười phút chiều.

Trong núi sâu trời thường tối rất sớm, mới hơn ba giờ mà thôn Bạch Nham Tử đã nhuốm màu âm u. Khi nhiệt độ hạ xuống, ngôi làng nằm dưới chân núi này dần bị sương mù bao phủ, tầm nhìn trở nên mờ ảo chập chờn.

Cả thế giới như đang dần trở nên mơ hồ, khó nắm bắt.

Đỗ Tư Tiên dừng xe ở cổng thôn, lấy ra một bộ áo chống đâm làm từ vật liệu luyện kim mặc vào trong áo khoác, kiểm tra kỹ băng đạn súng và băng đạn dự phòng, nhét thêm vài lá bùa chú tiêu chuẩn, mang theo hai lọ Bạc Tinh Khiết, và tất nhiên không thể thiếu chiếc máy ảnh thân yêu, lúc này cô mới xuống xe và đi bộ vào trong thôn.

Vào cái lúc trời đất mờ mịt này, ngôi làng như bị một cái bóng khổng lồ tĩnh mịch bao trùm.

Đỗ Tư Tiên bước đi giữa thôn, ngoài tiếng bước chân của chính mình thì không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, giống như lạc vào một ngôi làng hoang phế đã nhiều năm không người lui tới.

Cửa sổ từng ngôi nhà đều đen ngòm, không lọt ra chút ánh sáng nào. Thoáng qua đã khiến người ta cảm giác trong bóng tối ấy dường như đang ẩn núp ai đó, đang dùng ánh mắt quái dị rình rập.

Từ bên ngoài nhìn vào, thôn Bạch Nham Tử chẳng khác gì các thôn quê xung quanh: có sân gạch lớn, có nhà lầu nhỏ và xen kẽ vài ngôi nhà đá cũ.

Điểm đáng chú ý duy nhất là căn nhà lầu kiểu phương Tây nằm sâu trong thôn. Phong cách của căn nhà lầu đó rất khác biệt so với xung quanh.

Mái nhà nhọn hoắt màu xám như một chiếc mũ kì dị chụp nặng nề lên trên, còn mặt tiền ngôi nhà trông như một khuôn mặt trắng bệch. Mấy ô cửa sổ tối om, sâu hun hút khiến người ta không thấy đáy.

Nó chết chóc đứng sừng sững ở đó, không chút hơi người.

Khoảnh khắc Đỗ Tư Tiên bước vào trong thôn, đứng giữa con ngõ nhỏ, những bức tường phủ đầy rêu xanh hai bên như bất ngờ ép sát lại, khiến người ta ngạt thở.

Trong bóng tối như có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm cô, khiến Đỗ Tư Tiên lạnh sống lưng.

Nhưng…

Sau khi trải qua sự tôi luyện trong những cơn ác mộng đã được nâng cấp ba lần liên tiếp của Mộng Mộng, xét riêng về độ to gan thì cô nay đã khác xưa rồi. Đến giờ, cô thậm chí còn quay ngược lại rượt đuổi đám Quái đàm trong mơ, dùng chúng để luyện tập chú thuật, khiến Mộng Mộng – người có năng lực kiến tạo bối cảnh kinh dị có hạn – rơi vào tình cảnh khá là khó xử.

Có gì mà phải sợ chứ? Thành viên nhóm hành động đặc biệt đã kiểm tra rồi, ở đây không có dấu vết hoạt động của quái đàm.

Hơn nữa chẳng phải tiền bối Lục đã nói rồi sao?

Quái đàm phần lớn chỉ to mồm, chỉ cần không sợ chúng, cứ mạnh dạn mà xông lên là được! Đỗ Tư Tiên thầm tự trấn an mình, tiếp tục đi sâu vào trong thôn.

Khi đi ngang một ngôi nhà, cô thấy cửa hé mở, cô gõ nhẹ vài cái rồi lấy hết can đảm bước vào.

Vừa vào đã thấy ngay bàn ăn đặt giữa nhà, trên bàn còn nguyên bát đĩa. Cơm canh trong đó đã thối rữa nặng, biến thành thứ bùn đen sì, giòi bọ trắng lổn nhổn bò lúc nhúc, bốc mùi hôi thối nồng nặc.

Đỗ Tư Tiên vội bịt mũi lùi ra khỏi nhà, nhưng trong lòng không khỏi dấy lên nghi hoặc.

Mùa đông năm nay ở Hoa Thành tuy ấm, nhưng nhiệt độ cũng không cao đến mức đó. Sao chỉ trong bốn năm ngày mà đồ ăn đã hỏng nặng đến vậy?

Hơn nữa, nhìn tình hình thì rõ ràng họ vừa ăn xong, chưa kịp dọn dẹp đã vội chạy đi xem hát, đi gấp đến mức cửa cũng không khóa, cứ như chắc chắn lát nữa sẽ về ngay.

Vậy tức là dân làng mất tích đúng vào lúc đang xem hát? Đỗ Tư Tiên thầm nghĩ.

Trong lúc suy tư, cô ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong thôn, ánh mắt dừng lại ở căn nhà lầu kiểu Tây lạc lõng giữa những ngôi nhà quê mùa, rồi cất bước đi về phía đó.

Theo tình báo mà mấy ông anh trong đội Hành động Đặc biệt cung cấp thì sân khấu kịch được dựng ngay tại bãi đất trống trước căn nhà lầu đó.

Khi Đỗ Tư Tiên đến nơi, cô mới giật mình phát hiện phía sau sân khấu là một con sông nhỏ rộng hơn hai mươi mét.

Dòng sông lặng lẽ uốn quanh tòa nhà, không một tiếng động, chảy về phía sâu trong núi.

Có lẽ để tiết kiệm diện tích và nhường chỗ cho khán giả, sân khấu tạm làm bằng ống thép và gỗ được đẩy lùi ra sau, gần nửa phần treo lơ lửng trên mặt sông.

Lúc này, vài dải lụa đỏ và đèn lồng đỏ trang trí trên sân khấu đung đưa trong gió. Dưới ánh sáng lờ mờ của buổi chiều tà, chẳng những không thấy chút không khí vui tươi nào mà còn toát ra một vẻ quỷ dị rợn người.

Dưới sân khấu xếp rất nhiều ghế băng dài, bên trên trống trơn không một bóng người, nhưng xung quanh lại vương vãi rất nhiều quần áo, khiến người ta có cảm giác như nơi đó đang ngồi chật kín khán giả, si mê nhìn chằm chằm về phía trước.

“Ép uổng thân này mệnh này, trong phút chốc kinh hoàng mà bỏ mạng... Cớ sao đau đớn lòng người đến thế... Bỏ lại hình bóng ta cô quạnh lẻ loi nhường này...”

Đột nhiên, một câu hát tuồng như ảo giác chui thẳng vào tai Đỗ Tư Tiên. Cô giật mình, tập trung tinh thần lắng nghe kỹ càng, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gió rít.

Ảo giác sao? Nhưng rõ ràng mình nghe thấy mà! Đỗ Tư Tiên thầm nghĩ.

Câu hát ấy tựa như ảo giác len lỏi vào đầu cô, để lại lời lẽ rõ ràng, rồi trong chớp mắt đã tan biến không còn dấu vết.

Đỗ Tư Tiên không rành hát tuồng, chỉ đành dựa vào trí nhớ, lôi điện thoại ra tra cứu nội dung vừa nghe được trên mạng. Sau khi tìm ra nguồn gốc, sắc mặt cô khẽ biến đổi.

Đoạn hát vừa rồi là trích từ vở Trường Sinh Điện · Khốc Tượng.

 Đó là một vở... hát tang.

Đỗ Tư Tiên lại ngẩng đầu nhìn lên, những dải lụa đỏ và đèn lồng đỏ đang bay phấp phới kia, dưới ánh trời chiều dần tắt dường như bị phai màu, sắc đỏ dần trở nên ảm đạm. Trong thoáng chốc, trước mắt cô dường như chỉ còn lại một màu xám trắng tang tóc.

Trên sân khấu dường như có mấy người đang đứng, ai nấy đều mặc áo tuồng rộng thùng thình, đều đứng dồn về phía trước sân khấu, quay lưng lại với cô, bất động.

Tim Đỗ Tư Tiên đột nhiên hụt nửa nhịp. Cô trấn tĩnh lại, nhìn kỹ lần nữa, nhưng tất cả những gì vừa nhìn thấy lại biến mất như ảo ảnh, mọi thứ trở lại bình thường.

Gió cuốn những món đồ mà dân làng bỏ lại dưới đất khẽ lay động, phát ra âm thanh lách tách vụn vặt. Trong phạm vi linh giác dò xét, không hề có chút dao động linh năng nào sót lại.

Đỗ Tư Tiên, “…”

Xem ra nơi này quả thực đã xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ, nếu không thì Tổ Hành động Đặc biệt đã điều tra xong rồi, đâu cần mình phải đến xác nhận lại.

Nhưng tại sao lại không hề có chút dấu vết linh năng nào chứ? Đỗ Tư Tiên suy nghĩ.

Sau khi dừng lại một lúc trước sân khấu, Đỗ Tư Tiên lại dành thêm chút thời gian vào trong tòa nhà kiểu Tây điều tra.

Bên trong căn nhà lầu cũng giống như khắp nơi trong thôn, vẫn không có dấu vết dao động linh năng. Nhìn vào những tấm bằng khen và cờ thi đua treo trong thư phòng, có vẻ đây là nhà của trưởng thôn Bạch Nham Tử.

Điều kỳ lạ là nơi này dường như đã rất lâu không có người ở. Trên sàn nhà, đồ nội thất, trên tường đều phủ một lớp bụi dày, góc trần nhà còn giăng đầy mạng nhện.

Điều khiến Đỗ Tư Tiên thấy lạ lùng hơn là, trên lớp bụi dày đó lại chi chít những dấu chân hỗn loạn, không rõ là do con người để lại, hay là thứ gì khác.

Cô điều tra khắp thôn Bạch Nham Tử hơn một tiếng đồng hồ, lại quay ra xe lấy thêm hoa bách hợp chuyên dùng để dò dao động linh năng, kiểm tra khắp nơi mà vẫn không phát hiện bất thường nào. Lúc này trời đã tối sầm.

Đỗ Tư Tiên lo trời tối mà ở lại cái nơi quỷ quái này thì sẽ gặp nguy hiểm nên quyết định rời đi trước, quay về thị trấn tìm nhà nghỉ ở tạm, sáng mai lại đến hoàn thành nốt công việc thu dọn cuối cùng.

Dù tiền bối Lục có bảo gặp quái đàm thì cứ xông thẳng, nhưng an toàn vẫn là trên hết, tốt nhất tránh xung đột trực diện với quái đàm.

 Trước khi đi, cô đi ngang qua sân khấu kịch một lần nữa. Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh những dấu chân hỗn loạn trong căn nhà lầu, cô nảy ra một ý, chạy chậm về xe lấy chân máy ảnh và sạc dự phòng.

Quay lại bãi đất trống, cô căn chỉnh góc độ, đặt máy ảnh đối diện với sân khấu kịch, dùng chú thuật cố định chặt chân máy ảnh, lúc này cô mới hài lòng rời đi.

“Biết đâu đêm nay sẽ quay được manh mối quan trọng nào đó.”

Nhìn chiếc chân máy ảnh từ xa, Đỗ Tư Tiên lầm bầm tự nói với vẻ đầy suy tư.

————

Nửa đêm tại thôn Bạch Nham Tử.

Trên khoảng trống trước tòa nhà kiểu Tây, chiếc chân máy lẻ loi đứng giữa gió núi lạnh lẽo ẩm ướt. Máy ảnh vẫn đang chạy, chế độ quay đêm lặng lẽ ghi lại sân khấu trống rỗng không một bóng người.

“Ép uổng thân này mệnh này, trong phút chốc kinh hoàng mà bỏ mạng... Cớ sao đau đớn lòng người đến thế... Bỏ lại hình bóng ta cô quạnh lẻ loi nhường này...”

Một câu hát tuồng không biết từ đâu vang lên, màn hình máy ảnh lập tức chớp nháy liên tục, xuất hiện những đốm nhiễu như bông tuyết do tín hiệu kém.

Ngay sau đó, một đám người mặc áo tuồng bỗng dưng xuất hiện trong khung hình, như thể từ hư không bước ra.

Nhưng bên ngoài bãi đất trống vẫn không một bóng người.

Tiếp đó, tiền giấy không biết từ đâu bay tới, dày đặc như tuyết rơi, phủ kín trời đất.

Một đoàn người xếp thành hàng dài, trang phục diễn trên người họ dưới chế độ quay ban đêm chỉ còn lại hai màu đen trắng. Họ chậm rãi bước về phía bờ sông, tiếng khóc than rung chuyển trời đất, xé gan xé ruột. Nước mắt làm nhòe đi lớp phấn son, màu sơn dầu hòa lẫn với nước mắt khiến lớp hóa trang trên mặt vặn vẹo thành những hình thù rợn người.

Họ cứ khóc với giọng điệu bi ai như thế, cứ lầm lũi bước chậm về phía trước, tựa hồ như đang đưa tiễn thứ gì đó sang thế giới bên kia vậy.

Và rồi…

“Loảng xoảng——!”

Trên bãi đất trống vắng lặng, chiếc chân máy ảnh như bị ai đó dùng sức đẩy mạnh ngã xuống đất, rồi bị kéo lê, trượt đi hơn mười mét, đập mạnh vào bức tường phía xa, vỡ tan tành, mảnh vụn văng tung tóe khắp mặt đất...

Tết Lạp Bát là một ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, rơi vào mùng 8 tháng Chạp (tháng 12 âm lịch). Đây được xem là cột mốc báo hiệu Tết Nguyên Đán sắp đến, nên mới có câu tục ngữ “Qua mồng tám tháng Chạp là đã tính là Tết”. Đây là ngày lễ cúng bái tổ tiên và các vị thần linh để tạ ơn năm cũ, Người dân thường nấu cháo Lạp Bát (cháo ngũ cốc, đậu, hạt) để dâng cúng và chia sẻ, Đối với nhiều vùng, đây là dịp mở đầu cho không khí chuẩn bị Tết.