Khi Đỗ Tư Tiên lái xe quay trở lại thị trấn, chưa đi được bao xa thì trời đã tối đen như mực.
Con đường mười mấy cây số từ thôn Bạch Nham Tử về thị trấn cô đã đi qua một lần và ghi nhớ đại khái, vốn tưởng lúc về chỉ cần đi ngược lại là xong.
Thế nhưng khi trời tối hẳn, cảnh vật hai bên đường bỗng hoàn toàn thay đổi. Những vật thể cô đã ghi nhớ để dùng làm mốc nhận biết phương hướng lúc đi, giờ đây tất cả đều biến mất không còn tăm tích.
Vùng hẻo lánh thế này, hai bên đường đường không hề có lấy một bóng đèn. Cả con đường bị bóng tối quấn chặt, ánh đèn pha chỉ soi được một đoạn ngắn phía trước.
Trên trời treo một vầng trăng khuyết, nó cứ lặng lẽ bám đuôi theo chiếc xe đang di chuyển. Tuy chỉ là trăng non, khuyết mất một nửa, nhưng lại sáng đến lạ kỳ. Ánh trăng rọi xuống những con sông nhỏ và rừng cây dọc đường, phóng mắt nhìn đâu cũng chỉ thấy những luồng ánh sáng và bóng tối trắng bệch đến rợn người.
Còn cả những ngôi sao lúc mờ lúc tỏ kia nữa, nương theo sự chuyển động chậm chạp của chiếc xe, chúng kéo dài thành những vệt sáng ngắn ngủi trong tầm mắt, trông chẳng khác nào những con sâu đang nhúc nhích chi chít trên màn trời ảm đạm.
Suốt chặng đường không có một bóng người hay xe cộ nào qua lại.
Càng đi lâu, Đỗ Tư Tiên càng cảm thấy bị cô lập với thế giới, một cảm giác như thể bị thế giới thực tại ruồng bỏ lặng lẽ dâng lên trong lòng, khiến cô cảm thấy bồn chồn, lo lắng không yên một cách khó hiểu.
Cô siết chặt vô-lăng, ánh mắt lo lắng quét qua kính chắn gió.
Sương mù dày đặc không biết từ lúc nào đã bắt đầu lan trên đường. Càng đi tới trước, sương càng dày, tầm nhìn càng mờ mịt.
Làn sương trắng xóa ấy như chứa đựng một thứ sức mạnh chẳng lành, phong tỏa mọi nguồn sáng, khiến đèn xe chỉ còn chiếu sáng được chưa đầy hai mét phía trước.
Thế nên Đỗ Tư Tiên hoàn toàn không phát hiện ra nghĩa địa phía trước xuất hiện từ lúc nào.
“Ầm ——!”
Một tiếng va chạm trầm đục bất ngờ vang lên, chiếc xe tông thẳng vào một nấm mồ, cả người Đỗ Tư Tiên chấn động mạnh.
Kỳ lạ thay, màn sương mù dày đặc bao quanh bỗng nhiên tản ra như có ai đó nhẹ nhàng vén màn lên. Ánh trăng lại ló ra, phủ lên hơn chục ngôi mộ hoang lác đác phía trước một lớp sáng trắng lạnh lẽo.
Đỗ Tư Tiên rất chắc chắn rằng mình không hề lệch khỏi trục đường chính. Thực tế là con đường nhựa phía trước vẫn đang trải dài, mãi cho đến khi bị bóng tối nuốt chửng.
Nhưng những ngôi mộ hoang kia lại giống như vừa ‘di cư’ tới đây vậy, chúng nằm im lìm ngay giữa lòng đường, trông cứ như đang muốn chặn đường cướp của.
Ngôi mộ hoang bị Đỗ Tư Tiên tông phải trông có vẻ đã tồn tại khá nhiều năm, trên nấm mồ mọc đầy cỏ dại khô vàng.
Nhưng đó lại là một ngôi mộ trống, cái miệng hang đen ngòm đối diện thẳng với hướng kính chắn gió, dường như đang chờ đợi chủ nhân của nó chui vào. Bên cạnh ngôi mộ có cắm một cây phan chiêu hồn, những đồng tiền giấy ố vàng bay lất phất trong gió.
“Xào xạc—— Xào xạc——!”
Ngay sau đó, như thể bị tiếng “xào xạc” của cây phan chiêu hồn kinh động, vô số ngọn lửa ma trơi xanh lè xanh lét, mang theo dao động linh năng cực kỳ yếu ớt, bay ra từ giữa những ngôi mộ hoang. Chúng tụ lại thành một đám dày đặc, lởn vởn trôi nổi quanh xe của Đỗ Tư Tiên, dường như đang chào đón vị khách của mình.
Thấy cảnh ấy, đồng tử Đỗ Tư Tiên co rụt lại, một luồng khí lạnh lập tức từ sống lưng bò thẳng lên đầu, rồi “bùm” một tiếng nổ tung trong óc.
“Ực…!” Cô nuốt nước bọt, thử mấy lần vẫn không nổ được máy, đành lặng lẽ rút súng lục ra, nắm chặt trong tay, lên đạn.
Trong giáo án huấn luyện mà An Thanh đưa cho cô, huấn luyện bắn súng là một phần cực kỳ quan trọng.
Mặc dù số lượng chú thức mà cô nắm giữ nhiều đến mức những năng lực giả bình thường không thể so bì, nhưng cấp độ dao động linh năng chỉ dừng ở mức B đã hạn chế chết người tốc độ thi triển chú thuật của cô.
Vì thế, kỹ thuật bắn súng đạt chuẩn kết hợp với những viên đạn giả kim có uy lực không tồi có thể giúp cô tranh thủ đủ thời gian để niệm chú.
Lúc này, ngoài cửa kính xe vọng đến một câu hát tuồng âm u.
“Một là hận cha mẹ lòng dạ quá ác độc... Hai là hận Thẩm Nhạn Lâm đất Sơn Tây... Ba là hận...”
Giọng hát trống rỗng thê lương, như phát ra từ chiếc radio cũ kỹ nhà nào đó, xuyên qua thung lũng không người giữa đêm khuya, vang vọng mãi không tan.
Trán Đỗ Tư Tiên lấm tấm mồ hôi, cô lấy điện thoại định tra cứu lai lịch của giọng hát kịch rợn người kia, nhưng lại phát hiện điện thoại hoàn toàn mất sóng.
Ngồi trong xe thấp thỏm lo âu thêm vài phút, cô nhíu mày, nghiến răng hạ cửa kính xe xuống, chĩa súng ra ngoài bắn liên tiếp ba phát.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Ba tiếng súng vang lên trong thung lũng, ba viên đạn giả kim kéo theo cái đuôi lửa màu bạc nhàn nhạt xé toạc màn đêm, nổ tung thành ba chùm sáng rực rỡ giữa không trung. Ngay sau đó, giọng hát kịch kia biến mất.
Tín hiệu điện thoại cũng khôi phục đầy vạch ngay khoảnh khắc đó.
Đỗ Tư Tiên thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay. Cô lái xe lùi lại một đoạn rồi tấp vào lề đường.
Lúc này trời đã quá tối, khó mà phân biệt được đường đi, cộng thêm trải nghiệm quỷ dị vừa rồi khiến cô không dám tiếp tục lên đường nữa.
Ngoại trừ con đường trục chính này, cô không rõ những con đường xung quanh dẫn đi đâu, nếu mạo hiểm tiến lên, có trời mới biết sẽ còn gặp phải chuyện đáng sợ gì nữa.
Sau khi ngồi thẫn thờ trên xe một lúc, cảm xúc kinh hoàng dần lắng xuống, cô mới chợt nhớ ra điều gì đó, mắt sáng lên, đưa tay chạm nhẹ vào huy hiệu Báo Tử Thương Hiểu trước ngực, gửi tin nhắn cầu cứu cho Lục Dĩ Bắc.
————
Ở một diễn biến khác.
Dưới màn đêm sâu thẳm, tại khu đô thị mới Hoa Thành.
Lục Dĩ Bắc từ sân thượng một tòa chung cư nhảy xuống, gần trăm con quái đàm lớn nhỏ theo sát phía sau, xếp thành hàng dài, vung vẩy những thân hình dữ tợn đáng sợ, nương theo ánh trăng cùng cô đáp xuống từ trên cao.
Bay được một đoạn ngắn, cô xoay người, vững vàng đáp xuống ban công một căn hộ nào đó, rồi kéo cửa kính ra, dáo dác nhìn quanh như kẻ trộm, rồi cô rón rén lẻn vào trong nhà, băng qua phòng khách, đi về phía phòng ngủ.
Đây là một căn phòng khoảng hai mươi mét vuông, trên tường dán đầy các loại áp phích:: Gundam THE ORIGIN V, Lover & Magical Girl: Rise of the Sea Tribe, Beautiful Girl Kaleidoscope 5…
Góc phòng có tủ kính trưng bày vô số figure. Một nam thanh niên dáng người hơi mập mạp mặc bộ đồ ngủ Pikachu đang nằm trên giường đơn, tay ôm gối ôm in hình Yukino mặc đồ bơi, ngủ say sưa.
Khi Lục Dĩ Bắc bước vào phòng, mọi thứ lập tức thay đổi. Toàn bộ không gian tràn ngập thịt máu vặn vẹo không thể thấy bằng mắt thường, một luồng khí xám trắng bất tường lượn lờ khắp nơi.
Cô nhìn chằm chằm vào nam thanh niên mập mạp, bĩu môi, bước tới ghé sát vào tai anh ta thì thầm:
“Tối nay tổng kết Thâm Uyên, ngày mai anh phải trả nốt tiền hàng, thằng nhóc hàng xóm đang lục lọi figure của anh, nữ thần hẹn anh mai đi ăn tối nhưng sếp lại bắt anh tăng ca thâu đêm...”
Những lời thì thầm ma quái lọt vào tai nam thanh niên đang ngủ say, lông mày anh ta lập tức nhíu chặt lại, cơ thể vặn vẹo bồn chồn trên giường, mắt thấy sắp sửa tỉnh lại.
Thấy hiệu quả đạt được, Lục Dĩ Bắc quay người vẫy tay với đám quái đàm, nhanh chóng rút khỏi phòng ngủ. Vừa ra tới ban công cô liền nghe thấy tiếng hét thất thanh vọng ra từ bên trong.
“A! Không! Đừng mà——!”
Ngay sau đó là tiếng “Bịch!” trầm đục của cơ thể nặng nề rơi xuống sàn.
“!!!”
Ma Nữ đại nhân lợi hại quá!
Chỉ thì thầm vài câu bên tai thằng cha đó thôi mà đã dọa hắn thành ra thế này.
Không biết rốt cuộc đại nhân nói gì với hắn nhỉ? Đám quái đàm thầm nghĩ.
Cảm nhận linh năng trong cơ thể tăng thêm một chút, Lục Dĩ Bắc khẽ nhướng mày, dẫn theo đám Quái đàm bay lên, rời khỏi ban công, quay trở lại sân thượng tòa nhà.
Một lát sau.
Lục Dĩ Bắc trong bộ âu phục nữ dáng ôm màu xanh đậm do áo khoác biến thành, đứng trên sân thượng trống trải. Mái tóc đỏ rực được búi cao thành một cái bím tròn sau đầu, tay cầm một cây thước bảng không biết kiếm ở đâu ra, cả người toát lên vẻ oai phong lẫm liệt, lại có chút hung dữ một cách... dễ thương.
Trước mặt cô, sương mù màu xám xịt đầy vẻ bất tường lững lờ trôi nổi.
Hàng loạt Quái đàm với dung mạo dữ tợn đáng sợ: kẻ thì cuộn bảy tám cánh tay người thành một cục, kẻ thì chồng mười mấy cái đầu lâu lên thành núi nhỏ, kẻ thì cẩn thận bưng lấy đống nội tạng sắp rơi ra từ khoang bụng lở loét, cố gắng không làm bẩn sàn nhà.
Cả đám ngoan ngoãn như học sinh tiểu học đang chờ cô chủ nhiệm dạy dỗ.
“Thấy chưa, dọa người quan trọng nhất là phải hiểu lòng người! Tùy theo đối tượng mà đặt ra chiến lược hù dọa riêng, đó mới là vương đạo!” Lục Dĩ Bắc phồng má quát.
Cô thật sự không hiểu nổi chuyện dọa người đơn giản thế này, sao đám quái đàm lại làm tệ đến vậy?
Không những làm tệ, còn gây ra bao nhiêu rắc rối cho cô.
Thế là tức quá, tối nay cô tổ chức ngay buổi ‘dạy học thực chiến’ này.
“Nhìn xem các cậu làm ăn kiểu gì? Người ta soi gương thì nấp sau lưng, nhe cái miệng lở loét ra cười với người ta; người ta gội đầu thì treo cái đầu đầy máu me trên đỉnh đầu người ta; người ta cúi xuống nhặt đồ thì thò cái mặt trắng bệch từ gầm bàn ra...”
“Những cái khác tôi không liệt kê nữa, nhưng điều tôi muốn nói là: các cậu chỉ đang làm bừa! Hoàn toàn không được!”
“Ban đầu do tác động thị giác mạnh mẽ, con người có thể sẽ cảm thấy sợ hãi theo bản năng, nhưng lâu dần, khi họ nhận ra các cậu sẽ không thực sự làm hại họ thì tính sao đây?”
“Bẩm Ma Nữ đại nhân! Vậy thì tìm vài tên tội phạm, dùng cách tàn nhẫn ác độc nhất tra tấn giết chết, giết gà dọa khỉ ạ!”
Một con quái đàm thân chó mặt người giơ tay hét lên, làm rơi một đống bọ ve xuống sàn chạy loạn.
Lục Dĩ Bắc khẽ nhíu mày, giải phóng dao động linh năng, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng vọt. Đám bọ ve trên mặt đất lăn ra chết hàng loạt, rất nhanh bốc lên mùi khét lẹt.
“Đó là một cách, nhưng không phải cách hay nhất!” Lục Dĩ Bắc vung cây thước bảng trong tay: “Con người sở dĩ là con người, không phải vì bản năng, mà là vì họ có trái tim, có tư duy!”
“Cách dọa người tốt nhất chính là nắm được suy nghĩ của họ, tìm ra nỗi sợ sâu thẳm nhất trong lòng họ, rồi đặt nó ngay trước mặt họ.”
“Vậy… Thưa Ma Nữ đại nhân…” Một con Quái đàm dáng tròn vo, trắng hếu, trông như một con Slime kem tươi rụt rè hỏi: “Nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng con người là gì vậy ạ?”
“Có phải thế này không?”
Vừa dứt lời, nó liền đứng thẳng dậy, phô diễn cơ thể cao hơn hai mét với những thớ cơ bắp cuồn cuộn và khuôn mặt trông hệt như ác nhân sinh hóa.
Mẹ kiếp, nãy giờ bà nói công cốc à? Lục Dĩ Bắc đỡ trán, muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này, huy hiệu Báo Tử Thương Hiểu trên ngực cô khẽ rung, giọng Đỗ Tư Tiên vang lên bên tai.
Sau khi nghe Đỗ Tư Tiên kể lại sự việc và đưa ra yêu cầu viện trợ, Lục Dĩ Bắc nhíu mày.
Cái gì cơ?
Trên đường đột nhiên mọc ra một đám mộ hoang? còn đâm trúng xe?
Thời buổi này đến mộ hoang cũng biết chơi trò ăn vạ rồi à?
Trong lúc suy nghĩ, Lục Dĩ Bắc hạ thấp giọng, cố gắng bắt chước giọng nam, trả lời Đỗ Tư Tiên một câu: “Được, đến đây.”
Nói xong, cô thẳng lưng, tập trung tinh thần, hẹ nhàng phất tay nhỏ một cái, triệu hồi hơi thở địa mạch của Hoa Thành.
————
Mười mấy phút sau.
Từng sợi, từng sợi tơ vàng mà mắt thường không thể nắm bắt, tựa như hàng vạn con sông ẩn mình trong hư không bất ngờ nổi lên, bay tới từ mọi ngóc ngách của thành phố dưới màn đêm, bao quanh lấy thân hình nhỏ nhắn ấy.
Thiếu nữ lơ lửng giữa không trung, đôi mày khẽ nhíu, hai mắt nhắm nghiền, từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn tỏa ra từ quanh người cô.
Và rồi.
Cô mở mắt.
Đôi đồng tử vàng rực dưới ánh lửa đỏ rực cuồn cuộn, mi mắt khẽ rủ xuống, trong đôi mắt chứa đựng sự lạnh lẽo không thuộc về loài người.
Bất thình lình, những sợi tơ vàng bao quanh thiếu nữ vỡ vụn từng khúc, hóa thành bụi vàng lấp lánh, tựa như dải ngân hà rơi xuống trần gian, chưa kịp chạm đất đã tan biến vào hư vô.
Lục Dĩ Bắc dùng ấn ký quyến thuộc xác định vị trí chính xác của Đỗ Tư Tiên, rồi lập tức dùng khí tức địa mạch tìm kiếm quái đàm xung quanh. Sau khi xác nhận vị trí của đám quái đàm gần thôn Bạch Nham Tử, sắc mặt cô lập tức trầm xuống.
Không có một con quái đàm của Hoa Thành ở gần Đỗ Tư Tiên.
“Kỳ lạ thật! Sao lại thế này?”
Cô vốn định tìm con quái đàm đang gây sự với Đỗ Tư Tiên, rồi bảo nó nhanh chóng ‘phối hợp diễn’ cho xong chuyện.
Bộ dạng hiện tại của cô không tiện gặp Đỗ Tư Tiên, thậm chí dùng huy hiệu Báo Tử Thương Hiểu liên lạc cũng rất bất tiện.
Muốn đi cứu cô ấy thì cách an toàn nhất là đợi đến khi mặt trời mọc, tắm mình dưới ánh nắng ban mai để khôi phục lại nguyên trạng rồi mới đi.
Nhưng sau khi kiểm tra lại một lượt, Lục Dĩ Bắc phát hiện toàn bộ quái đàm Hoa Thành đều đang ngoan ngoãn ở yên trong lãnh địa của mình, không có con nào chạy ra ‘diễn kịch’ với Đỗ Tư Tiên cả.
Tình hình lập tức trở nên vi diệu và khó lường.
Chẳng lẽ không phải quái đàm Hoa Thành?
Nhưng nếu đúng là vậy, thì bọn chúng chui vào Hoa Thành bằng cách nào? Lục Dĩ Bắc thầm thắc mắc.
Theo lý, cô đã hoàn thành Bách Quỷ Dạ Hành, lại có kết giới Hoa Thành bảo vệ, cả thành phố như được bảo vệ bởi một bức tường thành kiên cố đúc bằng linh năng.
Quái đàm bên ngoài mạo muội xông vào Hoa Thành, cho dù có trốn được sự ngăn chặn của kết giới, cũng rất khó tránh được việc bị Lục Dĩ Bắc cảm nhận được qua sự rung chuyển thay đổi của khí tức địa mạch.
Mà theo mô tả của Đỗ Tư Tiên, thứ cô ấy gặp không chỉ có một. Nếu chúng thực sự là Quái đàm ngoại lai, thì rốt cuộc chúng đã dùng cách gì để trà trộn vào đây?
Phải tóm cổ được đám Quái đàm ngoại lai này mới được! Nếu không để chúng nó làm loạn rồi mìnhphải gánh hếtthì còn ra thể thống gì nữa? Lục Dĩ Bắc nghĩ bụng.
Trong lúc suy tư, cô đang định đưa tay chạm vào huy hiệu Báo Tang Thương Hiểu để hỏi Đỗ Tư Tiên tình hình cụ thể, thì đúng lúc này, huy hiệu lóe lên một tia sáng bạc và đột nhiên rung nhẹ, bên tai vang lên giọng nói của Đỗ Tư Tiên.
Cô ấy chỉ nói vỏn vẹn bốn chữ: “Tiền bối, cứu em!”
Đệt, xảy ra chuyện rồi? Sắc mặt Lục Dĩ Bắc lập tức biến đổi.
Cô không ngờ với trình độ của Đỗ Tư Tiên mà lại rơi vào nguy hiểm nhanh đến vậy. Trong lúc cấp bách, cô theo bản năng định bay vút đi cứu người, nhưng vừa nhấc chân đã khựng lại.
Bây giờ chạy tới chưa chắc đã kịp. Trên đường đi phải bố trí người theo dõi tình hình bên đó trước, âm thầm hỗ trợ mới được.
Nghĩ vậy, Lục Dĩ Bắc vung tay trong không trung, dùng khí tức địa mạch thông báo cho đám quái đàm quanh thôn Bạch Nham Tử, rồi mới điểm mũi chân, phóng lên không trung, lướt qua những tòa nhà cao tầng dưới ánh trăng, lao thẳng về phía thôn Bạch Nham Tử.
Không phải quái đàm Hoa Thành, lại có thể khiến một linh năng giả cấp B vượt chuẩn rơi vào nguy hiểm, còn dám tấn công thành viên Tư Dạ Hội, xem ra chuyện này nghiêm trọng rồi đây!
Có điều...
Để Quái đàm đi chi viện cho đặc vụ dự bị của Tư Dạ Hội, chuyện này cũng quá là... kỳ lạ rồi! Lục Dĩ Bắc nghĩ thầm với tâm trạng đầy phức tạp.
