Trên bãi đất trống của thôn Bạch Nham Tử, một bóng trắng bay lượn trên dưới sân khấu kịch, vươn ra những xúc tu trắng bệch, tất bật sắp xếp lại sân khấu.
Chỉ thấy dưới sự điều khiển của Mộng Mộng, mặt sàn sân khấu được phủi sạch bụi, lụa đỏ được treo lại, bốn cột trụ quanh sân khấu cũng được treo bốn chiếc đèn lồng đỏ tròn dẹt. Cô còn tận dụng những vật liệu hạn chế trong thôn để dựng tạm mái hiên kiểu ‘Hiết Sơn’ (mái ngói cong vút) và hai tấm rèm diễn trông rất ra dáng.
Không hổ là danh ca một thời của Hoa Thành, cái gì gọi là chuyên nghiệp? Đây chính là chuyên nghiệp!
Lục Dĩ Bắc ngồi bệt trên ghế dài dưới sân khấu, miệng nhai que cay, vừa xem Mộng Mộng bận rộn vừa chờ đợi Hình Diên đến, trong đầu miên man suy nghĩ đủ thứ chuyện.
Những Quái đàm đã trải qua bao năm tháng dài đằng đẵng như Mộng Mộng rất có khả năng nắm giữ những truyền thống văn hóa đã thất truyền ở thời hiện đại. Sao lại không có ai chuyên nghiên cứu về phương diện này nhỉ?
Đỗ Tư Tiên đã bị bắt đi một lúc nhưngấn ký quyến thuộc vẫn chưa truyền về tín hiệu nguy hiểm.Là tên Hà Thần kia chưa làm hại cô ấy, hay đếncả tín hiệu cũng bị chặn rồi?
Nhắc mới nhớ, câu chuyện giữa Thủy Ca và Giám sát viên cũng ly kỳ phết. Một người bảo bị trà xanh lừa tiền lừa tình, người kia lại tuyên bố chưa bao giờ muốn làm hại đối phương, cũng chẳng biết ai đang nói dối nữa...
Trong lúc Lục Dĩ Bắc đang miên man suy nghĩ thì phía sau có một luồng gió mạnh ập tới, tiếp đó là tiếng giày cao gót chạm đất lách cách. Cô quay đầu nhìn lại và không khỏi nhíu mày.
Chị ơi, em biết dáng chị chuẩn thật, nhưng cái váy này có phải hơi… chật quá không? Lục Dĩ Bắc thầm nhận xét.
Từ xa đã thấy Hình Diên xuất hiện trong bộ váy cưới trắng tinh khôi.
Đó là một chiếc váy cưới kiểu đuôi cá cúp ngực.
Màu sắc của nó không được trắng cho lắm, thậm chí còn hơi ố vàng. Hạt cườm đính trên váy cũng chẳng tinh xảo, dường như toàn là đồ nhựa. Vải ren voan cũng không đủ độ bồng bềnh, chất liệu có vẻ khá rẻ tiền.
Thậm chí ngay cả kích cỡ cũng không vừa vặn, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể bị thân hình bốc lửa của Hình Diên làm bung chỉ.
Trừ việc sạch sẽ và còn nguyên vẹn, Lục Dĩ Bắc thực sự không tìm nổi ưu điểm nào trên bộ váy này.
Sao chị ấy lại chọn một chiếc váy vừa cũ vừa tệ thế này?
Vô lý quá!
Dù giờ đã khuya, nhưng với thủ đoạn của một giámsát viên Tư Dạ Hội, muốn kiếm một bộ váy cưới đẹp lung linh chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao? Lục Dĩ Bắc thầm thắc mắc.
————
Tại trung tâm Hoa Thành.
Một vệt sáng bạc đang lao vút qua những tòa nhà bê tông thưa dần, như sao băng xé toạc màn đêm.
Dưới bóng tối, Bạch Khai không ngừng tiến về địa chỉ Lục Dĩ Bắc đưa cho.
Dù trong lòng anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Dù là kết hôn thật thì cũng chẳng ai tổ chức hôn lễ ở một ngôi làng hẻo lánh vào khoảng từ 1 đến 3 giờ sáng thế này.
Nhưng chỉ cần còn chút khả năng, anh vẫn muốn đến xem.
Hơn nữa, vừa nghĩ tới người sắp kết hôn là cô ấy, trong đầu anh lại hiện lên toàn bộ ký ức năm mười tám tuổi, nên chẳng còn tâm trí đâu mà lo nghĩ những chuyện khác nữa.
…
Hai mươi hai năm trước.
Bạch Khai năm mười tám tuổi theo sư huynh Lục Minh rời khỏi vùng sa mạc hoang vu đã sống ở đấy mười mấy năm, lần đầu đặt chân đến Hoa Thành.
Khi đó, hai chàng trai trẻ vừa học thành tài, tự tin tràn trề cho rằng mình không phải là rồng qua sông thì cũng là hổ xuống núi.
Thế nhưng hiện thực rất nhanh đã cho họ một cú đấm đau điếng, biến hai người thành hai con chó chết đói.
Dù linh năng có cao đến mấy thì vẫn phải ăn cơm.
Hai thằng độc thân nghèo kiết xác, không bằng cấp cũng chẳng kinh nghiệm làm việc, lần đầu bước chân vào xã hội hiện đại chỉ có thể co ro trong một căn nhà cũ nát, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kiếm miếng cơm manh áo.
Đáng tiếc là quan điểm của hai người luôn bất đồng, chẳng làm nên trò trống gì.
Lục Minh từ nhỏ đã không đứng đắn, trong xương cốt như có sẵn gen phá hoại, luôn nghĩ ra đủ trò tà đạo.
Cứ hễ đói bụng là anh ta lại muốn gây chuyện. Đúng lúc đó trên thị trường đang rộ lên phong trào tiểu thuyết trộm mộ, thế là ảnh vỗ đùi cái đét, quyết định tận dụng kiến thức phong thủy địa lý học được từ sư phụ để làm một chuyến ‘mò vàng đổ đấu’.
“Tiểu Bạch, em xem nhân vật chính trong sách tên Bát Nhất, ông nội anh cũng tên Bát Nhất, biết đâu anh thực sự có gen di truyền về mảng này! Thế nào, có muốn theo anh làm một vụ lớn không?!”
Nói xong, mắt Lục Minh như phát sáng, đó là ánh sáng của đồng tiền.
Còn Bạch Khai thời đó trong sáng như một đóa sen trắng.
Ai có thể ngờ rằng ‘ông hoàng hộp đêm Hoa Thành’ sau này, lúc mới ‘debut’ lại đi theo hình tượng thiếu niên ngây thơ trong sáng chứ?
Đối mặt với Lục Minh đang hừng hực khí thế, anh từ chối ngay lặp tức: “Không được, không được! Khổng Tử dạy: Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm.”
“Không hỏi mà lấy thì bị xem là trộm, chuyện này trẻ con lên ba cũng biết, sao chúng ta có thể làm cái trò này được!?”
“Tiểu Bạch, linh văn của anh tiến hóa thành Thánh Hiền, chứ có bắt em làm thánh hiền thật đâu, em đọc sách đến mụ mẫm đầu óc rồi à?” Lục Minh bực bội nói:
linh văn của mày tiến giai thành Thánh Hiền, chứ có phải thật sự bắt mày làm thánh hiền đâu?” Lục Minh bực bội nói: “Hơn nữa, lúc trộm mộ chúng ta có thể dùng thuật chiêu hồn gọi chủ mộ lên hỏi ý kiến rồi mới lấy đồ đi mà!”
“Chỉ cần hỏi trước thì không tính là trộm nữa đúng không? Đúng! Chúng ta không gọi là trộm mộ mà phải gọi là mượn mộ!”
“Anh…” Bạch Khai nhìn sư huynh mình, muốn nói lại thôi: “Thôi bỏ đi, anh muốn đi thì tự đi một mình đi! Em sẽ không đi cùng đâu!”
“Thật sự không đi?” Lục Minh híp mắt hỏi.
“Không đi!” Bạch Khai dứt khoát.
“Thế anh mượn mộ kiếm được tiền mua đồ ăn về, chú em có ăn không?” Lục Minh lại hỏi.
“Em...” Bạch Khai xoa cái bụng đã xẹp lép dính vào lưng, nghiến răng quay mặt đi, dứt khoát nói: “Không ăn!”
“Được! Tiểu Bạch em giỏi lắm!” Lục Minh giơ ngón cái với Bạch Khai, “Thế tao đi một mình, dù sao linh văn rác rưởi của tao cũng chẳng có nhiều kiêng kỵ như mày, no bụng trước đã.”
Nói xong, anh ta mở cửa sổ nhảy ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Chuyến đi này kéo dài hơn ba tháng, mộ thì không ‘mượn’ được, nhưng lại đào ra được một mối nghiệt duyên, khiến bản thân cũng sa lầy vào đó.
Nhưng chuyện của Lục Minh phải đến nữa năm sau Bạch Khai mới biết.
Còn trong khoảng thời gian Lục Minh đi vắng, một người sống sờ sờ như anh, do chịu sự hạn chế của linh văn nên suýt chút nữa thì chết đói.
Nếu không có người giới thiệu cho anh một vụ săn quái đàm thì e rằng khi Lục Minh trở về sẽ chỉ nhìn thấy cái xác khô của sư đệ mình nằm chỏng chơ trong căn nhà cũ nát mà thôi.
Bạch Khai biết được tin tức về vụ Quái đàm tấn công là từ miệng Lưu Bán Tiên–một ông thầy bói khi đang giành khách với anh ở cầu vượt đầu phố Mẫu Đơn.
Anh học theo Lưu Bán Tiên xem bói kiếm tiền, nhưng da mặt anh lại mỏng hơn ông rất nhiều. Có cô gái nhờ xem chỉ tay, anh vừa mới chạm vào tay người ta đã đỏ bừng cả mặt, xấu hổ đến mức á khẩu không nói nên lời.
Cô gái thấy Bạch Khai cứ nắm tay sờ tới sờ lui, nửa ngày không buông, lại chẳng phán được câu nào ra hồn, tưởng anh mượn cớ sàm sỡ, bèn đòi lôi cổ anh lên đồn công an ngay tại trận.
May mà anh có gương mặt đẹp trai, lại được Lưu Bán Tiên giải vây nên mới thoát nạn trong gang tấc.
Cuối cùng, Lưu Bán Tiên bưng ghế đẩu nhỏ ngồi xuống bên cạnh Bạch Khai, giọng điệu thấm thía bảo: “Này cậu trai, hà cớ gì phải chạy đi tranh mối làm ăn với một lão thầy bói quèn như tôi đây chứ? Đây cũng chẳng phải nghề béo bở gì.”
“Nếu không phải vì tôi lớn tuổi, lại phải lo cho gia đình thì cũng chẳng làm cái nghề này…”
“Này cậu trai, vừa rồi tôi vừa bấm độn, cậu cũng là người trong nghề phải không? Nếu không chê, tôi có chút manh mối, có thể giúp cậu tìm được vài công việc săn bắt Quái đàm.”
Bạch Khai ngẩn người nhìn Lưu Bán Tiên, cách một cặp kính râm tròn cũng chẳng nhìn ra được manh mối gì. Anh trầm ngâm hồi lâu rồi chắp tay: “Vậy con cảm ơn bác. Con xin lắng nghe ạ.”
“Là thế này, phía Đông Hoa Thành có một xưởng may, ông giám đốc xưởng đó có quan hệ nam nữ bất chính, cụ thể là cứ thứ tư, năm, sáu hàng tuần, ông ta lại hẹn nữ công nhân đến...”
“Bác ơi!” Bạch Khai nghe mà hai má đỏ bừng, không nhịn được ngắt lời: “Khổng Tử dạy: Chớ nhìn điều sai trái, chớ nghe điều xằng bậy.”
“Chi tiết cụ thể không cần kể với con đâu ạ, bắc chỉ cần nói cho còn biết phải làm gì là được.”
“Thế thì còn ra thể thống gì nữa!” Lưu Bán Tiên rướn cổ lên, hung hăng nói: “Cậu có biết là với việc săn bắt Quái đàm này, từng chi tiết nhỏ đều cực kỳ quan trọng không! Ngồi im nghe cho kỹ đây!”
Bạch Khai: “…”
Thế là, Bạch Khai – lúc bấy giờ vẫn còn ngây thơ như một tờ giấy trắng – bị Lưu Bán Tiên lôi lại, phổ cập kiến thức giáo dục giới tính và sinh lý trong hơn nửa tiếng đồng hồ.
…
Lần đầu làm thợ săn quái đàm, công việc mà Bạch Khai nhận được thông qua Lưu Bán Tiên là giúp xưởng may phía Đông Hoa Thành diệt trừ Quái đàm.
Theo lời Lưu Bán Tiên kể, ông chủ xưởng làm to bụng một nữ công nhân trẻ tuổi nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm. Nữ công nhân đó đường cùng, vừa xấu hổ vừa phẫn uất, nên đã mặc chiếc váy cưới đạo cụ do xưởng sản xuất rồi tự sát.
Cô dùng kéo cắt vải rạch toạc cái bụng bầu đã bốn năm tháng, thai nhi chưa thành hình lẫn lộn với nội tạng, chảy đầy đất, máu tươi nhuộm đỏ chiếc váy cưới đạo cụ còn chưa kịp xuất xưởng.
Tuy chuyện này bị ông chủ xưởng may dùng tiền và quan hệ ém nhẹm xuống, nhưng dần dần có công nhân nghe thấy tiếng trẻ con khóc trong đêm, và nhìn thấy người phụ nữ mặc áo máu lởn vởn trong xưởng.
Theo lý thuyết, loại Quái đàm ác linh mới hình thành chưa lâu này với trình độ của Bạch Khai thì xử lý không khó.
Thế nhưng người không ăn cơm thì sẽ chết!
Trước khi Lục Minh đi đã đem toàn bộ gia sản trên người giao lại cho Bạch Khai, nhưng cộng dồn lại cũng chưa tới một trăm tệ.
Bạch Khai dựa vào chưa tới trăm đồng cộng thêm năm đồng năm xu kiếm được từ xem bói sống qua hai tuần. Tuy chưa chết đói, nhưng mặt mày xanh xao, cũng chẳng còn cách cái chết bao xa.
Tính cách Bạch Khai lúc đó hệt như mấy ông tú tài nghèo thời xưa, trong đầu toàn sách thánh hiền, mở miệng ra là ‘nhận lời người phải hết lòng làm việc’, da mặt mỏng đến mức trước khi đi săn Quái đàm cũng ngại không dám xin chủ thuê một bữa cơm.
Huống chi ông chủ nhà máy may vốn chẳng phải người tốt, cũng chẳng có ý mời anh ăn, anh lại càng không dám hé răng.
Thế là anh cứ thế nhịn đói, một mình đối mặt với quái đàm. Đánh chưa được mấy hiệp đã hoa mắt chóng mặt, tay chân run rẩy đổ mồ hôi hột, bắt đầu xuất hiện triệu chứng tụt đường huyết nghiêm trọng.
…
Bạch Khai từng kể lắt nhắt cho Lục Dĩ Bắc nghe rất nhiều chuyện thời trẻ của mình, nhưng có vài chuyện mất mặt thì anh giấu biệt, chưa từng hé răng.
Ví dụ như việc anh suýt chết đói ngay trước mặt quái đàm, hay chuyện nho nhỏ là mối tình đầu của anh thực ra đã bắt đầu ra sao.
Rất nhiều mối tình đều bắt đầu bằng cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng tình yêu của anh thì bắt đầu từ việc mỹ nhân cứu anh hùng.
…
Khi ông chủ nhà máy kể tình hình cho Bạch Khai, ổng chỉ nói trong xưởng có nữ quỷ áo máu lảng vảng, không hề nhắc đến việc ngoài nữ quỷ áo máu còn có thêm một con Quái đàm quỷ nhi đi kèm.
Bạch Khai vốn đã đói đến mức sức cùng lực kiệt, đối phó một con đã rất miễn cưỡng, giờ đột nhiên lại lòi ra thêm một con nữa, áp lực tăng lên tuyệt đối không phải kiểu một cộng một bằng hai.
Nữ quỷ áo máu tấn công tàn bạo mãnh liệt, quỷ nhi ra đòn quỷ quyệt âm độc.
Chỉ một loáng, Bạch Khai đã bị dồn vào góc chết, áo quần rách tả tơi, toàn thân chi chít vết thương bốc khói đen. Mắt thấy sắp bị cái miệng máu trong bụng nữ quỷ nuốt chửng.
Hình Diên xuất hiện đúng lúc ấy.
“Không có bản lĩnh thì đừng có học đòi người khác đi săn Quái đàm!”
“Vụ này bà đây ngắm nghía lâu rồi, mắt thấy lão Lý sắp không chịu nổi áp lực ngừng sản xuất mà tăng tiền thù lao, không ngờ lại bị thằng nhóc thối tha nhà ngươi chen ngang một phát, hỏng bét hết rồi!”
“Tức chết đi được! Sao bây giờ mình còn phải cứu người nữa chứ? Đáng ghét!”
Trong cơn mơ màng, Bạch Khai nghe thấy một giọng nói rất êm tai đang cằn nhằn bên tai mình. Anh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn từ dưới lên trên và thấy: một đôi giày chạy bộ màu trắng, một chiếc quần jean bó sát, một chiếc áo khoác ngắn màu be, và... một cây búa rìu đen sì to đến mức vô lý.
Một thiếu nữ với dung mạo tinh xảo chẳng biết đã xuất hiện sau lưng anh từ lúc nào, lạnh lùng nhìn xuống anh. Đôi mắt hơi chút lả lơi nhưng ánh nhìn lại sắc bén, hung dữ như muốn phun ra lửa.
Đó là lần đầu tiên Bạch Khai gặp một cô gái xinh đẹp đến thế. Cô không những đẹp mà toàn thân còn toát ra một sự tự tin đầy mê hoặc. Đối diện với ánh mắt quan sát của Bạch Khai, cô vẫn ung dung như thường, hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ gì.
Nữ hiệp xinh đẹp cứu người trong cơn dầu sôi lửa bỏng, đó chính là ấn tượng đầu tiên của Bạch Khai về Hình Diên.
“Mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, thợ săn quái đàm phải như chị đây mới đúng!”
Hình Diên chỉ lạnh lùng ném cho anh một câu, rồi xách búa rìu lao thẳng vào quái đàm.
Ngay sau đó, tiếng nổ xé gió thê lương bất ngờ vang lên, một đường cong đỏ rực như máu xé toạc màn đêm.
Những chuyện xảy ra tiếp theo Bạch Khai không còn nhớ nữa. Dưới sóng xung kích linh năng mãnh liệt, trước mắt anh tối sầm lại rồi ngất lịm đi. Khi tỉnh lại lần nữa, anh thấy mình đã nằm gọn trong vòng tay Hình Diên.
Cô ấy bế anh theo kiểu công chúa, bay vút qua bầu trời thành phố, đáp xuống khu nhà cũ nát, sau đó ném anh lên giường, lột sạch áo, rồi cởi luôn cả quần.
Tháng Chín ở Hoa Thành đã se lạnh. Cảm nhận gió đêm lùa qua da thịt, nhìn cô gái xinh đẹp với đôi bàn tay đang sờ soạng lung tung trên người mình, trong đầu Bạch Khai toàn là mấy câu chuyện ‘đen tối’ mà Lưu Bán Tiên kể.
Thế là…
“Cô... cô nương, Tử từng viết rằng... Á khoan đã, cô đừng qua đây!”
“La cái gì mà la?” Hình Diên bực bội nói: “Tôi thấy cậu không chỉ trắng như con gái mà tính tình cũng y như con gái luôn ấy!”
“Cậu còn ngọ nguậy nữa thì tôi bôi thuốc kiểu gì?”
Bạch Khai nhìn vết thương đen sì trên người mình, lại nhìn lọ thuốc mỡ trong tay Hình Diên, hai tay ôm kín mặt, lí nhí: “Vâng… xin lỗi vì đã hiểu lầm, cô nương cứ tự nhiên.”
Nghe vậy, khóe miệng Hình Diên nhếch lên một nụ cười ranh mãnh, lè cái lưỡi hồng liếm nhẹ khóe môi: “Thật sự được tự nhiên sao? Nói thật nhé, chị khá thích loại ‘thịt tươi’ (trai trẻ đẹp mã) như cậu đấy.”
Bạch Khai: “???”
Thế là trên trên người vị nữ hiệp xinh đẹp kia lại dán thêm một cái nhãn: Háo sắc.
Nhìn Bạch Khai trợn tròn mắt, hoảng loạn lùi tít vào góc giường, Hình Diên cười phá lên.
“Hahaha! Nhìn cái bộ dạng nhát cáy của cậu kìa, cậu định chọc cười chết chị để thừa kế khoản nợ thẻ tín dụng của chị phải không?”
“Thôi được rồi, chị không phải loại người thừa nước đục thả câu đâu. Thuốc cậu tự bôi đi, bôi xong nếu đói bụng thì tự xuống bếp mà tìm đồ ăn, nhưng chắc chỉ còn mỗi mì gói thôi.”
“Còn chị giờ phải đi tìm lão Lý đòi tiền công đây.”
Nói xong, Hình Diên bỏ mặc Bạch Khai ở đó và đi tìm ông chủ xưởng may đòi thù lao, dường như chẳng hề lo lắng Bạch Khai sẽ trộm đồ nhà mình chút nào.
Đương nhiên, nhà cô cũng chẳng có gì đáng giá để trộm, ngoài trừ cái tủ bếp chất đầy mì gói với đủ loại hương vị.
Đôi khi Bạch Khai tự hỏi, có lẽ anh bắt đầu thích ăn mì gói từ chính ngày hôm đó. Đến nỗi sau này, mỗi lần điều tra sự kiện Quái đàm, hễ rảnh rỗi là anh lại úp một bát mì.
Kể cả không ăn, chỉ cần bưng bát mì nóng hổi trong tay cũng thấy ấm lòng.
…
Không biết có phải mấy ông chủ doanh nghiệp đều có thói quen vừa lăng nhăng lại vừa thích bỏ trốn hay không.
Tóm lại là, ông chủ xưởng da Giang Nam hay ông chủ xưởng may khu Đông Hoa Thành đều lăng nhăng và đều đã cao chạy xa bay.
Bạch Khai và Hình Diên bận rộn một hồi, cuối cùng một xu tiền công cũng không đòi được.
Trong cơn nóng giận, Hình Diên trực tiếp cướp sạch kho hàng của xưởng may, mang về hơn năm mươi thùng quần áo chưa kịp xuất xưởng để trừ nợ.
Trong khoảng thời gian dài sau đó, hai người sống kiểu ban ngày đấu trí với mấy chú quản lý đô thị để bày sạp bán quần áo; ban đêm thì nhận ủy thác đi săn Quái đàm.
Trong những ngày ấy, hai người suốt ngày trêu nhau, gọi nhau bằng những cách xưng hô khoa trương như ‘ba và đại ca’, cùng nhau xem phim, cùng nhau đứng bên đường huýt sáo trêu gái xinh, cùng nhau... dính lấy nhau như hình với bóng cả ngày lẫn đêm, thậm chí buổi tối đi ngủ cũng chen chúc trên một chiếc giường.
Tuy nhiên, quân tử phát sinh tình cảm nhưng phải dừng lại ở lễ nghĩa. Bạch Khai luôn cố chấp bắt chước Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, trước khi ngủ đặt một bát nước trong ở giữa giường. Và rồi, mỗi sáng thức dậy, anh lại nhìn cái bát sứ trống không mà chìm vào trầm tư.
Hồi ấy Hình Diên hay nói với Bạch Khai rằng cô là linh năng giả mạnh nhất Hoa Thành, đi theo cô ắt sẽ có thịt mà ăn. Bạch Khai chỉ cười không đáp, cúi đầu húp thêm hai miếng mì.
Anh biết rất rõ, trong số các linh năng giả ở Hoa Thành thì ít nhất Lục Minh đã mạnh hơn Hình Diên rất nhiều, và bản thân anh chỉ cần được ăn no là đã vượt cô một bậc.
Mặc dù biết nhưng anh không bao giờ vạch trần. Mỗi lần đi săn Quái đàm, anh đều lặng lẽ đứng sau lưng Hình Diên, âm thầm hỗ trợ.
Cứ thế, thu qua đông tàn xuân lại tới, lại đến mùa vạn vật sinh sôi nảy nở.
Một đêm nọ, Bạch Khai như thường lệ đặt một bát nước trong giữa giường. Vừa ngủ không lâu thi anh nghe một tiếng “choang”.
Chiếc bát đựng nước trong bị Hình Diên thẳng tay đập vỡ, sau đó cô hất tung chăn của Bạch Khai và tặng lên đôi môi anh một nụ hôn ấm áp và nồng nhiệt.
Sau đó, rèm cửa che khuất ánh đèn đường bên ngoài, đêm tối như vực sâu, không ánh sáng, không ý thức, chỉ còn lại hơi thở mãnh liệt, ái muội và niềm vui sống động.
Chiếc giường dưới thân như hóa thành một con thuyền nhỏ, hai người tựa sát vào nhau, cùng chìm nổi giữa những con sóng cuộn trào.
Hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, nhắm mắt thì thầm những lời âu yếm, trong mơ màng, trong cơn mơ màng những bàn tay khám phá chạm vào nhau rồi lại tách ra.
Họ đắm mình trong đêm đen chao đảo, cùng mơ một giấc mộng điên cuồng. Trong mảnh mơ màng ấy, họ không ngừng bay lên, bay lên.
Gió mát ngoài cửa sổ thổi vào, lay động rèm cửa và mang theo mưa phùn, để lại vài cánh hoa đào. Trong đêm tĩnh mịch có tiếng người thủ thỉ.
“Ngoan, đừng khóc, chị sẽ chịu trách nhiệm.”
“Hứ! Ai... ai cần chị chịu trách nhiệm!?”
“Nhưng không phải linh văn của em yêu cầu cấm dục sao?” Hình Diên vò nhẹ mái tóc Bạch Khai đang nằm trong lòng mình.
“Khổng Tử nói: Thực sắc, tính dã (Ăn uống và sắc dục là bản tính con người). Chắc là không sao đâu nhỉ?”
“Ồ.” Hình Diên trầm ngâm đáp một tiếng, lẩm bẩm: “Thế thì tốt, thế thì tốt…”
Một tuần sau.
Hình Diên biến mất khỏi thế giới của Bạch Khai mà không hề báo trước, cô mang theo toàn bộ linh năng mà cô đã cướp đoạt từ anh, mang theo cả số tiền tiết kiệm mà hai người cùng nhau bán quần áo và săn Quái đàm tích cóp được...
Như thể mọi chuyện đã được tính toán từ trước, đến một lý do cô cũng không để lại.
————
Trên bãi đất trống của thôn Bạch Nham Tử, mọi thứ đã sẵn sàng.
Bốn chiếc đèn lồng đỏ đã được thắp sáng, thắp bốn chiếc này gọi là ‘mời đèn’, nghĩa là đêm nay sẽ mở màn diễn kịch.
Lục Dĩ Bắc nhìn quanh một vòng, rồi búng tay tách một cái, một tay chống hông, tay kia cầm cái loa làm bằng giấy báo cuộn lại, hét lớn: “Các diễn viên vào vị trí! Ánh sáng chuẩn bị! Kangsang Amida MUSIC!!!!”
“Dạ? Chủ nhân, em không hiểu ạ.” Mộng Mộng đứng trên sân khấu, mặt đầy vẻ ngơ ngác dễ thương nhìn Lục Dĩ Bắc.
Hình Diên lúc này đã ngồi vào vị trí của mình, chỉnh lại bộ váy cưới trên người, đảo mắt nói: “Ý của nó là bảo cô hát cho ông đây nghe một khúc đi!”
Thấy Mộng Mộng nhìn sang hỏi ý, Lục Dĩ Bắc gãi gãi đầu: “Ờ… đại khái là vậy. Mộng Mộng, bắt đầu đi! Cứ hát theo những gì đã bàn trước đó là được.”
“Dạ!” Mộng Mộng đáp một tiếng, rồi bước ra giữa sân khấu, tạo dáng, vừa cất giọng liền nhập tâm vào vai diễn.
“Nhớ năm xưa ngựa sắt mác vàng, từ vườn đào kết nghĩa huynh đệ...”
————
Cùng lúc này, trên ngọn núi nhỏ cách sân khấu không xa, Bạch Khai nhìn bóng người mặc váy cưới trắng muốt ngồi lẻ loi ở mép sân khấu, ngó nghiêng tứ phía. Trái tim anh như bị ai đó bóp mạnh, lỡ mất một nhịp, miệng lẩm bẩm: “Không ngờ em vẫn còn giữ nó.”
Chiếc váy cưới ấy là món cuối cùng còn sót lại khi hai người bán quần áo năm xưa. Vì là hàng mẫu, chất liệu và đường may đều không đủ tinh tế, thậm chí có thể nói là kém chất lượng, nên căn bản không bán được.
Bạch Khai vốn định vứt nó đi hoặc bán rẻ, nhưng Hình Diên lại kiên quyết giữ lại.
Cô nói: “Bán không được thì thôi, chị thấy chị mặc cũng vừa, cứ để dành sau này chị lấy chồng thì dùng.”
“Lấy chồng? Với ai?” Bạch Khai ngây ngô hỏi.
“Em…” Hình Diên nói được nửa câu thì dừng lại rất lâu mới bổ sung nốt vế sau: “Em đừng hỏi nhiều! Dù sao cứ giữ lại là được!”
Bạch Khai còn đang chìm trong ký ức thì đúng lúc này, trên mặt sông đột nhiên nổi sóng dị thường.
————
Mộng Mộng mở đầu bằng một đoạn 《Song Phó Mộng》, hát xong thì đổi giọng sang hát 《Khóc Tượng》, sau đó lại hát liên tiếp mấy vở kịch đám tang, cuối cùng mới hát đến 《Nữ Khởi Giải》.
“Một là hận cha mẹ lòng dạ quá ác độc... Hai là hận... Ba là hận...”
Giọng hát mơ hồ du dương tuôn trào từ miệng Mộng Mộng. Không biết có phải vì chính cô ấy từng trải qua nỗi đau tương tự hay không, mà từng chữ oán hận tuyệt vọng của kẻ yếu được thể hiện đến tận cùng, khiến người nghe vừa nổi da gà vừa đau thắt lòng.
Ngay sau đó, mặt hồ phía sau sân khấu kịch bắt đầu thay đổi.
Dòng sông đang chảy lặng lẽ bỗng hòa làm một với núi non và màn đêm, khiến người ta không phân biệt được đâu là trời, đâu là nước, đâu là bờ.
Chỉ thấy từ phía xa đen kịt bỗng nổi lên màn sương mù dày đặc. Trong màn sương le lói những đốm sáng, tựa như có ai đó vốc một nắm sao trời rải vào trong sương vậy.
Dưới ánh sáng chập chờn của những ngọn đèn ma trơi, bóng đen lố nhố trên bãi sông ngày càng nhiều, chúng trôi nổi dày đặc trong nước, từng chút từng chút một tiến lại gần sân khấu kịch.
Và rồi.
Từ phía xa, một con thuyền lớn đỏ rực thê lương như cưỡi trên mây mù, nhẹ nhàng lướt tới...
là cách gọi nghề trộm mộ trong văn hóa dân gian Trung Quốc. 爹 (diē): nghĩa gốc là “cha”, nhưng trong ngữ cảnh khẩu ngữ, nó mang nghĩa gọi người ta là “cha”, “ông nội”, “lão đại” để thể hiện: thân thiết kiểu pha trò, hoặc xin xỏ, nịnh nọt, hoặc một dạng xưng hô đùa cợt giữa hai người thân quen. 爷 (yé): nghĩa gốc là “ông”, “gia gia”, nhưng trong khẩu ngữ lại dùng như “ông lớn”, “đại ca”, “gia”, cũng để: đùa giỡn, hoặc tự xưng kiểu kiêu ngạo, hoặc trêu chọc nhau. Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài là một điển cố/điển tích nổi tiếng trong văn hóa Trung Hoa — tương đương “Romeo và Juliet” của phương Đông. Trong câu này, nó không chỉ nói về câu chuyện tình bi thương, mà nhắc đến một chi tiết cụ thể trong truyền thuyết: Trong một số phiên bản dân gian, khi Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài giả nam – giả nữ và ngủ chung giường trong thời gian đi học, để giữ lễ nghĩa và để chứng minh “không vượt giới hạn”, người ta kể rằng họ đặt một bát nước trong ở giữa giường. Nếu bát nước bị đổ thì nghĩa là đã “phạm quy”, còn nếu nước vẫn nguyên vẹn thì chứng minh họ giữ mình. Kangsang Amida MUSIC! thực ra không phải tiếng Trung chuẩn — mà là một câu bắt chước tiếng Hàn một cách hài hước. Đây là cách người Trung Quốc viết lại âm gamsahamnida trong tiếng Hàn, nghĩa là “cảm ơn”. Nhưng trong bối cảnh meme và hài, nó thường không mang nghĩa “cảm ơn” thật sự — mà chỉ là đệm câu, kiểu “nhạc lên!”, “let’s go!”, “action!” cho vui. Tác giả cố ý viết sai, viết theo kiểu nói lái/nhại lại để tạo cảm giác bắt trend Hàn Quốc, kiểu idol giới thiệu tiết mục.