Sau khi gửi tín hiệu cầu cứu cho Lục Dĩ Bắc qua huy hiệu Cú Lợn Báo Tang, Đỗ Tư Tiên xuống xe, đem toàn bộ bùa chú nhận từ phòng trang bị ra dán kín xung quanh xe không sót lá nào. Tiếp đó, cô lại nạp đầy đạn cho súng lục, lúc này mới cảm thấy yên tâm hơn đôi chút mà quay trở lại trong xe.
Đêm trong núi yên tĩnh vô cùng, tĩnh lặng đến mức người ta có thể nghe thấy mọi âm thanh nhỏ nhặt nhất. Tiếng nước đen chảy róc rách tựa như ai đó đang gảy đàn, gió đêm thổi qua lá khô nghe như tiếng sáo, và cả những tiếng "Cộc cộc" trống rỗng vang lên từ đâu đó, tựa như tiếng gõ phách.
Không biết có phải do tâm lý hay không, Đỗ Tư Tiên cảm thấy các âm thanh ấy hòa quyện với nhau, nghe hệt như có người đang đệm nhạc cho một vở kịch vậy.
Và rồi.
Mọi âm thanh bỗng chốc biến mất. Con thuyền lớn tỏa ra ánh sáng đỏ thảm khốc đột ngột xuất hiện trên lòng sông.
Loại thuyền này vốn không nên xuất hiện trên con sông nhỏ hẹp này, thậm chí không nên xuất hiện trên thế giới này. Đỗ Tư Tiên thầm nghĩ.
Vì đó là một con thuyền để đốt cho người chết, vì đó là một con thuyền được dán bằng giấy trắng...
————
Con quái đàm Mũ Rơm mới kể được một nửa thì Ông Hồ Tử như chợt nhớ ra điều gì đó, đôi mắt bé tí như hạt đậu xanh khẽ sáng lên.
“Tôi biết rồi! Là Hà Thần cưới vợ! Cô gái đó gặp phải lễ rước dâu của Hà Thần rồi!”
“Hà Thần cưới vợ?” Lục Dĩ Bắc nhíu mày, “Là kiểu ép con gái nhà người ta nhảy sông làm tân nương trong truyền thuyết ấy hả?”
Hoa Thành từ xưa đã sông ngòi chằng chịt, nước nhiều vô kể. Thời xưa do sông ngòi hay đổi dòng, lũ lụt thường xuyên, con người cho rằng đó là tai họa do Hà Thần gây ra, nên sự kính sợ đối với Hà Thần đã có từ lâu đời.
Ngay cả Lục Dĩ Bắc lớn lên ở phố Mẫu Đơn cũng đã từng nghe các cụ già trong quán trà kể đủ loại phiên bản về chuyện Hà Thần cưới vợ.
Trong những câu chuyện ấy, Hà Thần xét theo một góc độ nào đó đều khá đáng thương. Kết chuyện lúc nào nó cũng bị ‘hiệp sĩ công lý’ đập cho to đầu, cướp lại cô dâu, rồi hai người về làng sống cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Có điều thảm thì thảm thật, nhưng chẳng đáng để đồng cảm chút nào.
Hành vi này có khác gì buôn người đâu.
Hà Thần bắt cóc mấy cô gái trẻ chắc không phải để âm thầm tài trợ cho họ đi học, rồi bồi dưỡng họ trở thành người có ích cho xã hội đâu nhỉ? Lục Dĩ Bắc nghĩ.
“Ông biết rõ chuyện Hà Thần cưới vợ này không?” Lục Dĩ Bắc hỏi Ông Hồ Tử: “Kể chi tiết nghe xem nào?”
Ông Hồ Tử chắp tay với Lục Dĩ Bắc, đáp: “Bẩm đại nhân, vùng lân cận này luôn lưu truyền một lời đồn, nói rằng cứ ba năm một lần Hà Thần sẽ đi thuyền lớn dọc theo dòng sông. Có khi là thuyền trắng, có khi là thuyền đỏ.”
“Thuyền trắng thì còn dễ, chỉ biểu thị Hà Thần muốn nhận cống phẩm, dân làng chỉ cần dâng đủ ngũ súc lục súc là xong. Còn thuyền đỏ thì phiền phức, thuyền đỏ nghĩa là Hà Thần muốn cưới vợ, phải hiến mấy cô gái trẻ chưa chồng mới được. Nếu không làm Hà Thần vừa lòng, Ngài sẽ gây lũ lụt.”
“Tuy nhiên, tiểu nhân cũng chỉ nghe truyền thuyết thôi chứ chưa từng tận mắt chứng kiến, dù sao Hoa Thành cũng đã gần trăm năm nay chưa từng có lũ lớn.”
“Đệt mẹ mấy cái hủ tục mê tín dị đoan! Cái trò Hà Thần cưới vợ này đúng là hại người không ít!” Mãng Phốc nghe xong máu nóng sôi sục, phẫn nộ nói, “Tai Họa đại nhân, ngài nhất định phải dạy nó một bài học nhớ đời mới được.”
Lục Dĩ Bắc liếc xéo Mãng Phốc một cái: “…”
Làquái đàm mà nói đạo lý như thếcó ổn không đấy?
Nhưng…
Nếu mình đánh được thì đương nhiên sẽ dạy cho nómột bài học. Cái hành vi vi phạm pháp luật, gây rối kỷ cương này, dù mìnhđồng ý thì Cục Dân chính và 《Luật Hôn nhân của Cộng hòa》 cũng không đồng ý đâu!
Nghĩ vậy, Lục Dĩ Bắc hỏi tiếp: “Nói đi nói lại, nếu Hà Thần cưới vợ chỉ cần các cô gái trẻ, vậy tại sao dân làng Bạch Nham Tử lại mất tích?
“Chẳng lẽ cái tên Hà Thần kia trăm năm chưa cưới được vợ, nên đã đói khát đến mức vơ vét cả làng về làm vợ luôn?”
Đây gọi là gì nhỉ? Cơn thịnh nộ của con chó độc thân trăm năm tuổi à?
“Chuyện này...” Ông Hồ Tử ngập ngừng một chút, rồi cúi người thật sâu với Lục Dĩ Bắc: “Xin lỗi đại nhân, tôi chỉ biết đến thế thôi, những chuyện khác không dám nói bừa.”
Lục Dĩ Bắc: “…”
Mấy trăm người đồng thời mất tích, e rằngkhông đơn giản chỉ là ‘cưới vợ’. Chắc chắn còn nguyên nhân khác.
Nếu chỉ là cưới vợ, không buông tha đàn ông thì thôi còn nghe được, dù sao thời đại bây giờ khác rồi, ‘trai bao’ đầy đường, chẳng lẽ không cho phép Hà Thần cưới vài ông vợ nam sao?
Nhưng đến cả người già trẻ nhỏ cũng không tha thì đúng là quá súc sinh rồi.
Lục Dĩ Bắc vừa mắng thầm, vừa liếc nhìn con Quái đàm Mũ Rơm đang hau háu nhìn mình chờ thưởng. Cô khẽ nhíu mày, sờ soạng trên người một lúc rồi móc ra một cái lõi bản thể, và bẻ làm đôi rồi đưa một nửa cho nó.
Đám Quái đàm nhỏ thấy Quái đàm Mũ Rơm nói ra thông tin hữu ích cho Lục Dĩ Bắc quả nhiên được thưởng, lập tức nhao nhao lên, tranh nhau kể lể những gì mình biết.
“Tai Họa đại nhân, Tôi có tin tình báo!”
“Nói!”
“Tôi biết Lý Quả phụ ở thôn Bạch Nham Tử tối nào cũng sang nhà Vương Lão Hán ngủ!”
Lục Dĩ Bắc: “…”
“Tôi cũng có, tôi cũng có! Tôi biết tháng trước cả làng bị tào tháo rượt là do Trương Cẩu Đản lỡ tay làm đổ thuốc trị táo bón của heo nái xuống giếng nước đầu làng.”
Lục Dĩ Bắc: “…”
“Còn nữa, còn nữa, Mã Lão Tam và con dê nhà lão...”
“Thôi đủ rồi!” Lục Dĩ Bắc đỡ trán cắt ngang.
Qua những lời nhao nhao của đám Quái đàm, cô cũng rút ra được kết luận: Cái làng này chẳng có mấy người đàng hoàng, toàn làm mấy chuyện quái đản.
Nhưng bao nhiêu tin tình báo mà chẳng cái nào dùng được, nghe tiếp chỉ phí thời gian, chi bằng tự mình nghĩ cách.
Đúng lúc ấy, con quái đàm nón lá vừa nuốt xong nửa viên lõi lại rụt rè lên tiếng.
“Tai Họa đại nhân... tôi còn một tin nữa muốn báo...”
“Còn á?” Lục Dĩ Bắc nhíu mày nhìn nó: “Sao lúc nãy không nói luôn?”
“Dạ cái… cái này…” Con Quái đàm Mũ Rơm ấp úng: “Tôi muốn được thưởng thêm lần nữa.”
Còn biết tính toán cơ à… Lục Dĩ Bắc đảo mắt: “Nói nghe xem, nếu có ích thì sẽ thường cho cậu.”
“Vâng vâng!” Quái đàm Mũ Rơm vội đáp: “Trước khi con thuyền lớn đó xuất hiện, tôi còn nghe thấy có người đang hát tuồng.”
“Hát tuồng? Hát vở gì?” Lục Dĩ Bắc truy hỏi.
“Hát cái gì mà một là hận, hai là hận ấy, tôi cũng nghe không hiểu lắm...” Quái đàm Mũ Rơm nói.
Nghe đến đây, mắt Ông Hồ Tử lại sáng rực, chen lời: “Nói đến cái này, mấy hôm trước trên sân khấu thôn Bạch Nham Tử hình như cũng hát đúng vở này.”
“Ồ?” Lục Dĩ Bắc nheo mắt lại, âm thầm suy tính.
Vở tuồng này liệu có liên quan đến việc cả thôn và Đỗ Tư Tiên mất tích không?
Xem ra phải tìm hiểu rõ lai lịch của vở tuồngnày trước đã.
Nói ra cũng đúng lúc trong đám thuộc hạ của mình chẳng phải có một danh ca lừng danh thời Dân Quốc ở Hoa Thành sao? Mộng Mộng chắc chắn biết chút gì đó.
Nghĩ là làm, Lục Dĩ Bắc lập tức tập trung tinh thần, kết nối ý thức với dấu ấn quyến thuộc và truyền tin cho Mộng Mộng.
Nhân tiện cô cũng dùng dấu ấn để xác nhận vị trí của Đỗ Tư Tiên lần nữa, nhưng kết quả vẫn giống như lúc cô đang trên đường tới đây, chẳng thu hoạch được gì.
Dường như có một sức mạnh to lớn nào đó đang gây nhiễu khả năng cảm nhận của Lục Dĩ Bắc.
————
Trong lúc chờ Mộng Mộng trả lời, Lục Dĩ Bắc chậm rãi bước về phía sân khấu trên khoảng trống của thôn Bạch Nham Tử.
Xuyên qua ngôi làng như đã chết, rất nhanh cô đã nhìn thấy sân khấu quỷ dị với một phần nhỏ treo lơ lửng trên mặt sông, cùng quần áo vương vãi bên những hàng ghế dài phía trước.
Thu hồi ánh mắt khỏi sân khấu và đống quần áo, cô lại đi vòng quanh khoảng đất một lượt, rồi dưới một bức tường phát hiện một chiếc máy ảnh đã vỡ tan.
Lục Dĩ Bắc nhặt mấy mảnh vỡ lên cẩn thận xem xét, rồi không khỏi nhíu mày.
Chỉ thấy trên những mảnh vỡ đó chi chít những vết răng, trông như bị ai đó điên cuồng cắn xé. Những vết răng này rất cùn, không phải của loài chó hay loài mèo, mà giống của con người hơn.
Tiếc thật, nếu máy còn nguyên vẹn một chút thì tốt biết mấy, còn có thể xem nó đã quay được gì. Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ. Cái máy này rất có thể đã ghi lại thứ gì đó quan trọng nên mới bị phá hủy thảm thế này.
Đang suy nghĩ thì bên Mộng Mộng có phản hồi.
“Bẩm chủ nhân, em biết bọn chúng hát vở gì. Đó là khúc ‘Thập Khả Hận’ (Mười điều đáng hận) trong vở 《Nữ Khởi Giải》.”
“Đó là một vở tuồng rất cảm động. kể về cô gái tên là Tô Tam mặc áo tội nhân màu đỏ máu do bị người hãm hại phán tử hình, bị áp giải đi phúc thẩm. Người qua đường thấy cô ấy xinh đẹp mà phải mặc áo tử tù thì tò mò hỏi thăm, thế là cô ấy vừa khóc vừa kể lại nỗi oan khuất thảm thương của mình.”
“Nhưng vở tuồng này đến đây vẫn chưa hết đâu ạ. Phía sau còn có phần Tô Tam được minh oan nữa. Trước kia gánh hát bọn em diễn vở này thường diễn liền hai màn. Ông chủ gánh bảo nếu chỉ hát một màn rồi dừng đột ngột nghĩa là có oan khuất không được giải tỏa, là điềm gở sẽ dẫn dụ những thứ không sạch sẽ tới.”
Thì ra là vậy?
Vậycó phải dân làng thônBạch Nham Tử trong lúc diễn tuồng đã phạm phải điều kiêng kỵ nào đó, mới dẫn Hà Thần tới không?
Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, rồi bỗng nhiên lóe lên ý tưởng, lập tức hỏi tiếp Mộng Mộng: “Mộng Mộng, còn một chuyện nữa, cô từng nghe nói về việc Hà Thần cưới vợ chưa?”
“Trời ơi! Chủ nhân, chẳng lẽ có người hát đúng vở này ở bờ sông, mà lại không hát màn sau sao?” Mộng Mộng kinh hãi thốt lên: “Thế thì toi rồi!”
Lục Dĩ Bắc ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên cô thấy Mộng Mộng la hét thất thanh như một bé gái, và còn thấy... đáng yêu lạ thường.
“Hát vở này ở bờ sông có vấn đề gì sao?”
“Chủ nhân không biết đâu ạ.” Mộng Mộng giải thích: “Chuyện Hà Thần cưới vợ này, hồi em còn bé, lúc chưa bị bán vào gánh hát thì ở thôn bên đã từng xảy ra.”
“Hồi đó cứ đến đêm là các cô gái trẻ ở bên đều khóc, khóc to đến mức thôn bọn em cũng nghe thấy, đáng sợ lắm ạ. Nhưng vài ngày sau tiếng khóc ngừng hẳn, đúng ngày ngừng thì nghe thấy làng bên đánh trống giong cờ hát tuồng.”
“Hồi nhỏ em không hiểu họ hát gì, mãi sau này em vào dánh hát mới tình cờ phát hiện: tất cả những vở tuồng họ hát đều mang điềm rất xấu, mục đích chính là mời Hà Thần tới đón cô dâu của Ngài đi.”
Lục Dĩ Bắc nhíu mày suy nghĩ một lúc: “Nói vậy sự kiện Quái đàm ở thôn Bạch Nham Tử là do họ hát kịch bậy bạ gây ra?”
“Điều này thì em không dám chắc.” Mộng Mộng đáp: “Nhưng nếu đúng như chủ nhân nói thì khả năng rất cao ạ.”
“…”
Nghe Mộng Mộng kể xong, Lục Dĩ Bắc trầm ngâm một lát, nghiêm túc hỏi: “Mộng Mộng, em biết hát những vở tuồng chiêu dụ Hà Thần đó không?”
“Đương nhiên là biết ạ!” Mộng Mộng tự tin tràn trề: “Thời buổi đó gánh hát làm ăn thất bát, bọn em thỉnh thoảng cũng đi hát đám ma cho người ta đó ạ!”
“Tốt lắm!” Lục Dĩ Bắc gật đầu: “Vậy em nghe nói về trò ‘Tiên Nhân Khiêu’ (Bẫy tình tống tiền) bao giờ chưa?”
“Hả?” Mộng Mộng ngớ người, hoảng hốt nói: “Chủ nhân, người không định tự mình làm cô dâu của Hà Thần đấy chứ?!”
“Em nghĩ nhiều rồi, đương nhiên không phải tôi!” Lục Dĩ Bắc nói: “Em còn chưa hiểu tôi sao? Việc nguy hiểm thế này sao tôi tự mình đi làm được?”
Dù chỉ đơn thuần là giao đấu với cái tên Hà Thần gì đó cũng phải chuẩn bị kỹ càng, tìm mười bảy mười tám con Quái đàm mạnh nhất Hoa Thành tới giúp, chứ đừng nói đi làm cô dâu!
Vạn nhất sơ sẩy một cái, bị Hà Thần bắt được rồi kéo xuống sông, chẳng phải vừa ‘ướt thân’ vừa ‘mấtthân’ sao? Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
“Thế thì…” Mộng Mộng nghẹn lời, giọng lần nữa trở nên kỳ lạ: lúc mở miệng lần nữa giọng điệu rõ ràng trở nên kỳ lạ: “Chủ... chủ nhân, không phải người muốn để em...”
“Không không, em tuyệt đối không có ý chống lại chủ nhân, em chỉ muốn nói Hà Thần vốn quỷ dị, em đi chuyến này rất có thể một đi không trở lại. Nếu em thực sự không về được, người nhất định đừng quên em, còn nữa...”
Sao trước giờ mình không nhận ra Mộng Mộng nhiều drama thế nhỉ?
Không đúng, cô ấy vốn là dân hát tuồng, nhiều drama mới là bình thường chứ?
Lục Dĩ Bắc thầm mắng hai câu, ngắt lời Mộng Mộng: “Được rồi, đừng than nghèo kể khổ nữa, cũng không phải bảo em đi. Tôi có người khác rồi. Em mau qua đây phát huy sở trường chuyên môn của mình đi!”
Còn ai làm cô dâu, tôiđã có ứng cử viên sáng giá rồi... Lục Dĩ Bắc thầm bổ sung trong lòng.
————
Đêm hôm ấy, tại một phòng suite trong khách sạn trên tầng cao nhất tòa nhà Tài chính Hoa Thành.
Ly rượu vang đỏ nằm tĩnh lặng trên bàn làm việc. Hình Diên đang nâng niu cuốn manga 《Kimi ni Todoke》(Nguyện ước yêu thương), chăm chú nghiên cứu.
Đúng lúc này, chiếc huy hiệu Cú Lợn Báo Tang màu vàng kim trên bàn rung “ong ong”. Cô nhìn theo hướng phát ra tiếng động, đầu ngón tay khẽ chạm vào huy hiệu thì nghe thấy lời mời làm cô dâu mà Lục Dĩ Bắc gửi tới.
Cô khẽ nhíu mày, vừa định từ chối thì nghe Lục Dĩ Bắc nói: “Chị ơi, chị đừng từ chối vội. Chị không muốn xác nhận tâm ý của Thủy Ca sao?”
“Đến lúc đó em đem chuyện này kể cho Thủy ca nghe, anh ấy mà đến tức là trong lòng vẫn còn chị; Còn nếu không tức là đã buông bỏ rồi. Sau khi biết rõ lòng anh ấy, chẳng phải chị sẽ dễ dàng lên kế hoạch cưa cẩm tùy theo tình hình hơn sao?”
“Đây chính là cơ hội ngàn năm có một đấy! Hơn nữa, gác chuyện tình cảm sang một bên thì việc điều tra rõ ràng các sự kiện Quái đàm chẳng phải là trách nhiệm của mỗi thành viên Tư Dạ Hội các chị sao? Còn nữa...”
“Thôi đủ rồi, đừng nói nữa.” Hình Diên ngắt lời: “Lần này chị giúp em là được chứ gì.”
Mặc dù cô biết thừa Lục Dĩ Bắc đang sợ chết khiếp nên mới gài bẫy lợi dụng cô. Nếu không thì cùng là làm cô dâu, sao con bé không tự mình đi?
Tuổi nó mới hợp làm cô dâu chứ? Tuổi mình cùng lắm chỉ là tái hôn thôi.
Nhưng cô vẫn muốn xem, khi đối mặt với chuyện này, Bạch Khai sẽ có phản ứng gì.
————
Khi Lục Dĩ Bắc gửi tin cho Bạch Khai, anh ta đang ở trong phòng bao của quán bar ngầm Địa Hạ Nhân Gian, đang được vây quanh bởi hai quý bà vẫn còn mặn mà xuân sắc, bận rộn an ủi những tâm hồn cô đơn của họ.
Hà Thần mà thấy cảnh này chắc phải ghen tị nổ mắt.
Lục Dĩ Bắc thậm chí còn nghe thấy tiếng khóc nức nở bị kìm nén và tiếng nhạc bi thương khiếng người ta rơi nước mắt vọng lại từ phía bên kia.
“Trong lòng chị, vẫn luôn, vẫn luôn coi em như em trai của chị... Xin lỗi vì đã giấu em, nếu em trai chị còn sống, hức hức hức...”
“Chị cũng thế, chị cũng thế, nếu em gái chị còn sống, chắc cũng trạc tuổi em rồi...”
“Phụt——!”
Lục Dĩ Bắc nghe lời của hai quý bà mà không nhịn được cười thành tiếng. Cậu vừa định trêu chọc Bạch Khai vài câu thì nghe thấy tiếng bước chân vụn vặt, ngay sau đó là giọng Bạch Khai hạ thấp: “Tiểu Bắc à, có chuyện gì quan trọng không? Cha đang làm việc!”
“Cho con xin lỗi nhé! Trước giờ con cứ tưởng công việc của chú chỉ đơn thuần là bán rẻ thân thể, không ngờ lại là... phụt, em trai em gái, phụt ha ha——!”
“Tiểu Bắc, Con không hiểu đâu. Điều quan trọng nhất trong công việc của cha là mang đến sự quan tâm và an ủi tựa như thiên sứ cho những chị gái đang bị tổn thương tâm hồn. Còn cảm nhận của bản thân tụi cha đều là thứ yếu.” Bạch Khai nghiêm túc giải thích.
“Con chưa thấy thiên sứ nào an ủi người khác mà an ủi lên tận trên giường.”
“Cái này thì con không hiểu rồi. Có những chị gái cần sự quan tâm của thiên sứ, nhưng cũng có những chị gái lại cần roi da của ác quỷ.”
“Á à… cái roi da chú nói, có phải là cái roi da con đang nghĩ không đấy?” Lục Dĩ Bắc nghi ngờ hỏi.
“…” Bạch Khai nghẹn lời, trầm ngâm vài giây rồi nói: “Tiểu Bắc, chúng ta nói chuyện chính được không? Con tìm cha có việc gì?”
“Dạ một chuyện nhỏ thôi.” Lục Dĩ Bắc nói với vẻ không mấy để tâm: “Con đoán chắc chú cũng chẳng hứng thú mấy đâu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nên báo cho chú biết.”
“Chuyện nhỏ?” Bạch Khai nhíu mày: “Tiểu Bắc, con đừng vòng vo nữa, cứ nói thẳng đi?”
“Là thế này, con nghe nói vị Giám sát viên từ trên bộ phái xuống gần đây chính là mối tình đầu của chú đúng không?” Lục Dĩ Bắc thản nhiên nói.
“Hừ! Con nhắc đến con chó đó làm gì?” Bạch Khai cười khẩy: “Chuyện của cô ta, cha một chữ cũng không muốn nghe.”
“Dạ, vậy à?” Lục Dĩ Bắc hờ hững đáp lại: “Vốn con định báo cho chú chuyện tối nay cổ sắp kết hôn, con nghe đám Quái đàm dưới trướng nói. Nhưng giờ xem ra cũng chẳng cần thiết nữa, đúng không?”
“Vậy nhé, con cúp máy đây!”
“…”
Bạch Khai trầm mặc một lúc với vẻ mặt phức tạp: “Đợi đã Tiểu Bắc, con nói… tối nay cô ta kết hôn ư? Mấy giờ vậy? Nó diễn ra ở đâu? Với thằng nào?!”
“Ừm, cha chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có ý gì khác đâu...”
“…”
Lục Dĩ Bắc giả vờ do dự một lúc rồi nói: “Thủy ca, hay là bỏ đi? Hôm nay là ngày vui của người ta, con sợ chú chạy đến đó phá đám. Dù sao người ta cũng là cấp trên của chú, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.”
“Hơn nữa, đó cũng chẳng phải người phụ nữ tốt đẹp gì, con nghĩ nên bỏ qua cho cô ta! Cho nhau một cơ hội.”
“Tiểu Bắc, con nói đều đúng, nhưng…” Bạch Khai buồn bã nói: “Cha chỉ muốn nhìn xem thôi, chỉ cần đứng từ xa nhìn một cái là được.”
Nghe giọng Bạch Khai đột nhiên tràn đầy u sầu, Lục Dĩ Bắc sững sờ trong giây lát.
Trong ấn tượng của cô, Bạch Khai lúc nào cũng tưng tửng như một con Husky tuột xích, chưa bao giờ thấy anh ta u sầu như vậy.
“…”
Hình như mình chơi hơi lớn rồi thì phải?
Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, nhưng miệng vẫn nói cho Bạch Khai biết địa điểm tổ chức ‘đám cưới’: “Địa điểm ở...”
