Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6686

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 5: Chuyện lặt vặt giữa Ma Nữ và Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược - Chương 5: Ngài Quan sát viên muốn Thủy ca tỏ tình

Dưới màn đêm, Hoa Thành dần chìm vào giấc ngủ, chỉ còn le lói vài ánh đèn trên những tòa cao ốc san sát nhau.

Một bóng người nhỏ nhắn thoắt ẩn thoắt hiện giữa những tòa cao ốc, thi thoảng đáp xuống nóc một tòa nhà nào đó, dừng lại trong chốc lát rồi lại bật người nhảy vọt lên, lướt đi như một cánh chim qua một quãng đường rất xa rồi đáp xuống một tòa cao ốc khác.

Dần dần, những tòa nhà cao tầng phía trước bắt đầu thưa thớt, chẳng bao lâu sau chỉ còn lại những xóm làng thấp bé bị bao quanh bởi những ngọn núi đen kịt.

Lục Dĩ Bắc không ngừng lao về phía thôn Bạch Nham Tử. Cứ nghĩ đến việc có Quái đàm ngoại lai đã tấn công Đỗ Tư Tiên, cô lại không kìm được mà cảm thán: sao lúc nào cũng lắm chuyện rắc rối thế không biết.

Đôi khi cô tự hỏi, liệu tần suất mình bị cuốn vào mấy chuyện rắc rối này có phải là hơi cao quá rồi không?

Chỉ mới hai ba tháng ngắn ngủi mà dài đằng đẵng như bị ma ám, vớ bừa một tay viết tiểu thuyết mạng hạng ba nào đó cũng có thể viết ra được hơn một triệu chữ về khoảng thời gian này ấy chứ.

Xui xẻo với rắc rối cứ như một kẻ biến thái bám đuôi, bám riết lấy cô không buông, không biết là thèm thân thể cô hay muốn làm cái gì nữa.

Tóm lại chỉ một câu thôi: hèn hạ!

Ngược lại, những ngày tháng bình yên thì luôn ngắn ngủi đến đáng sợ, thời gian trôi nhanh như tên bắn.

8h30 sáng dậy đúng giờ, đánh răng rửa mặt ăn sáng, sau bữa sáng thì nghiên cứu công thức luyện kim của Đại Xà Thần, hoặc làm nốt đống luận văn giáo sư Mã giao cho theo kiểu ‘việc công trả thù riêng’.

Ăn trưa xong thì thong thả đến Tư Dạ Hội trốn việc đến tối mịt. Tối về xử lý một đống việc vặt của đám quái đàm Hoa Thành, xong rồi thì lên giường vui vẻ chơi đùa với Bạch Tiểu Hoa đến khi thiếp đi. Sau đó lại vào trong mơ, vui vẻ ‘chơi đùa’ tiếp với Lão Tổ, cho đến khi ổng phải hét lên ‘chịu hết nổi rồi!’ mới thôi.

Kể từ khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, nhịp sống của Lục Dĩ Bắc chính là như vậy.

Giờ ngẫm lại, khoảng thời gian bình yên và sung túc ấy, cứ ngỡ như mới diễn ra sáng nay vậy.

“Không đúng, chính là sáng nay thật…” Lục Dĩ Bắc lẩm bẩm.

“Ma Nữ đại nhân, sáng nay có chuyện gì sao ạ?”

Trên sườn đồi bao quanh bởi cây cối khô cằn, một Quái đàm toàn thân cấu tạo từ bùn lầy nhão nhẹt với hình dáng như một đứa trẻ sáp lại gần Lục Dĩ Bắc hỏi han.

Con quái đàm này có cái tên rất kỳ lạ, gọi là Mãng Phốc, đây vốn là từ dùng để chỉ một loại vũng bùn lầy giống đầm lầy.

Thế nhưng ở vùng này từ lâu đã lưu truyền một truyền thuyết: “Mãng Phốc là quái vật đang ngủ say, ai gặp nó một mình giữa hoang dã sẽ bị chôn sống”. Khi đêm ngày càng dài, không biết từ lúc nào mà truyền thuyết ấy hóa thành thật, biến thành một con quái đàm.

“…” Lục Dĩ Bắc im lặng trong giây lát, mặt không cảm xúc nói với Mãng Phốc: “Không có gì, dẫn tôi qua đó đi.”

“Vâng.”

Dưới sự dẫn đường của Mãng Phốc, Lục Dĩ Bắc rất nhanh đã nhìn thấy đám mộ hoang chuyên đi “ăn vạ” kia.

Những ngôi mộ hoang mọc lên sừng sững giữa đường cái, trong đó có một ngôi mộ trống bị đâm sập một góc nhỏ. Cánh cửa chiếc xe Mercedes của Đỗ Tư Tiên trông như bị một sức mạnh thô bạo xé toạc ra, vứt lăn lóc ở một nơi rất xa.

Xung quanh rải rác vài vệt cháy đen, tỏa ra dao động linh năng còn sót lại của chú thức cấp độ tinh vi.

Ngoài ra, còn có một luồng linh năng dao động không thuộc về quái đàm Hoa Thành mơ hồ truyền đến, như đang lặng lẽ kể rằng nơi đây từng có quái ngoại lai xuất hiện.

Chuyện này không còn đơn thuần là xâm phạm lãnh địa của mìnhnữa, mà là muốn gây sự với toàn bộ Quái đàm ở Hoa Thành!

Lục Dĩ Bắc khẽ nhíu mày, tâm trạng nặng nề, suy nghĩ bất giác trôi về lần gặp Hình Diên tuần trước.

————

Một tuần trước.

Ngay ngày, hôm sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, một phong thư màu đen có in hình Cú Lợn Báo Tang vàng chói lặng lẽ xuất hiện trên bàn học của cô.

Phong thư do Kim Giác và Ngân Giác đưa tới, nội dung tóm lại chỉ là lời mời dùng bữa tối của Hình Diên.

Đọc xong, Lục Dĩ Bắc lẩm bẩm: “Liệu có phải mượn danh nghĩa mời ăn tối để ngầm giở trò xấu, ép thiếu nữ ngây thơ thuần khiết ký khế ước bán thân không nhỉ?”

“Đây e là Hồng Môn Yến rồi…”

Nhưng.

Dù biết rõ lời mời từ Giám sát viên của Tư Dạ Hội rất có khả năng là một cái bẫy, nhưng cô vẫn quyết định đi một chuyến xem sao. 

Ở cuối bức thư, Hình Diên đã đưa ra hai lý do mà cô khó lòng từ chối – đó là làm cách nào để xóa tên cô khỏi danh sách truy nã của Tư Dạ Hội mà không cần ký kết khế ước.

Đúng vậy, sau khi hoàn thành Bách Quỷ Dạ Hành, Lục Dĩ Bắc đã có tên trong danh sách truy nã của Tư Dạ Hội.

Cô cũng là vô tình phát hiện ra tên mình chễm chệ nằm ở cuối danh sách trong lúc đang sắp xếp tài liệu.

Theo lẽ thường, tình trạng này phải rất lâu nữa mới xuất hiện, nhưng không biết thằng cháu nào ngầm chơi xấu mà ngay ngày hôm sau khi cô hoàn thành Bách Quỷ Dạ Hành đã gửi thư tố cáo qua kênh đặc biệt tới tổng bộ Tư Dạ Hội.

Lá thư tố cáo viết một cách cực kỳ nghiêm túc, liệt kê hơn ba mươi khả năng cô có thể gây hại cho quốc gia thậm chí đến cả hòa bình thế giới.

Càng khốn nạn hơn là sau khi tổng bộ Hội Tư Dạ nghiên cứu kỹ lưỡng, họ phát hiện ra những khả năng kia không phải là nói ngoa mà thực sự tồn tại những rủi ro nhất định.

Thế là ngay trong đêm đã thông qua hồ sơ, và tên ‘Tai Họa’ được đưa vào danh sách truy nã ngay lập tức.

Lục Dĩ Bắc thề, nếu tìm ra thằng khốn nào âm thầm chơi xấu, cô nhất định sẽ lật tung hộp sọ của hắn lên.

Cô đây sinh ra dưới ngọn cờ đỏ, lớn lên trong gió xuân, là thiếu niên tiên phong đội khăn quàng đỏ, lớn lên còn phải cống hiến cho sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội, sao có thể gây hại xã hội được chứ?

Đúng là một lũ nói bậy!

Tám giờ tối hôm nhận được lời mời, Lục Dĩ Bắc đến đúng giờ hẹn tại phòng riêng của nhà hàng trên tầng cao nhất tòa nhà Tài chính.

Vừa mở cửa đã ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng bay tới. Ngẩng lên nhìn chỉ thấy Hình Diên ngồi một mình ở vị trí gần, khoác trên mình bộ váy dài màu đỏ rượu xẻ ngực sâu hun hút, trang điểm nhẹ nhàng, hình như còn vừa mới làm tóc. Tóm lại không khó để nhận ra là cô ấy đã ăn diện chải chuốt rất kỹ càng.

Lục Dĩ Bắc: “…”

Cái gì thế này? Sao lại không giống tưởng tượng của mình chút nào!

Thế thì hơn ba mươi quả bom bẩn luyện kim với năm mươi mấy lá bùa chú mình mang theo không phải thành công cốc hết sao?

Nghĩ vậy, Lục Dĩ Bắc lặng lẽ siết chặt chiếc áo khoác rộng thùng thình trên người, đề phòng lơ đễnh một chút thì làm rơi ra món vũ khí hủy diệt hàng loạt nào đó.

Vua Quái Đàm đi ăn với Giám sát viên Tư Dạ Hội mà mang theo cả đống bom bên người thì nghe có vẻ không hợp lý lắm.

Thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của Lục Dĩ Bắc, Hình Diên mỉm cười dịu dàng: “Ngẩn ra đó làm gì? Mau ngồi xuống ăn thôi nào. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, lát nữa đồ ăn nguội mất thì không ngon đâu.”

Vừa nói, cô vừa kéo chiếc ghế trống bên cạnh mình ra, vỗ vỗ nhẹ lên đó, ra hiệu cho Lục Dĩ Bắc ngồi xuống cạnh mình.

Thấy thế, Lục Dĩ Bắc im lặng hai giây rồi lẳng lặng bước tới, ngồi xuống cách Hình Diên một cái ghế trống. Cô vừa mở miệng định nói gì đó thì Hình Diên đã dịch ghế sát lại ngồi ngay bên cạnh cô, thân người hơi nghiêng về trước, một bàn tay thuận thế đặt lên đùi cô.

“…”

Lục Dĩ Bắc nhìn bàn tay đang sờ soạng trên đùi mình, lại nhìn đôi mắt phong tình vạn chủng chứa chan tình cảm của Hình Diên, rồi nhìn xuống khe vực sâu hun hút đến mức khiến người ta ngạt thở trước ngực cô, nhất thời nghẹn lời.

Rốt cuộc chịta muốn ăn cơm hay muốn ăn mình vậy?

Vị Giám sát viên này chẳng lẽ lại giống như Hứa Tiên, Ninh Thái Thần, là một nữ anh hùng có sở thích đặc biệt với quái đàm? Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.

Đúng lúc này, Hình Diên lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng.

“Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã có người yêu chưa? Có thích bộ mỹ phẩm chăm sóc da nào không, chị gửi em hai bộ nhé.”

Toang rồi! Sao càng nghe càng thấy sai sai thế này? Lục Dĩ Bắc im thầm chửi thề trong bụng, cô cứ thấy cái điệu bộ cười híp mắt nói chuyện của Hình Diên hoàn toàn không giống đến bàn chuyện hợp tác mà giống đi xem mắt hơn.

Cuối cùng, khi nghe Hình Diên hỏi “Em thấy chị thế nào?” thì Lục Dĩ Bắc không nhịn nổi nữa mà bùng nổ luôn.

Cô đẩy tay Tình Duân ra, đứng dậy, lùi về hai bước, giữ thẳng lưng, ngoảnh mặt đi và nói: “Chị ơi, đừng như vậy! Em nghĩ… em vẫn có thể tự cố gắng thêm hai năm nữa!”

Phải ngăn cô ấy lại ngay, nếu để cô ấy tùy ý làm theo ý mình, biết đâu cổ sẽ lấy ra cả bộ sản phẩm ‘niềm vui của các tiểu thư giàu có’ mất. Lục Dĩ Bắc nghĩ thầm.

Nhìn thấy bộ dạng cứng rắn như thép quyết không khuất phục của Lục Dĩ Bắc, Hình Diên ngẩn ra một lát, rồi phụt cười thành tiếng: “Em hiểu lầm rồi, chị không có ý với em, mà là… mà là…”

Nói đến đây, mặt Hình Diên bỗng đỏ bừng lên.

Nhìn bà chị vừa nãy còn phong tình vạn chủng, quyến rũ như trái đào chín mọng, nhưng trong nháy mắt đã biến thành thiếu nữ e thẹn, Lục Dĩ Bắc nhíu mày, dè dặt thăm dò: “Mà là?”

“Khụ khụ, chị chỉ muốn tìm hiểu sơ qua một chút về tình hình gần đây của Bạch Khai thôi.”

Không cưa được Bạch Khai, chẳng lẽ không thể tấn công người bên cạnh ảnh sao?

“…” Lục Dĩ Bắc im lặng hai giây, sau đó dứt khoát vạch rõ giới hạn với Bạch Khai: “Bạch Khai nào cơ? Không quen, em chưa nghe tên này bao giờ, chắc chị nhầm người rồi.”

Hình Diên nhíu mày: “Ơ? Em không phải là tình nhân của anh ấy sao?”

“Nhân tình cái con khỉ mốc! Đứa nào tung tin đồn nhảm thế?” Lục Dĩ Bắc kích động quát.

Vừa dứt lời, cô đã thấy Hình Diên nhìn mình chằm chằm với ý cười trên môi, ánh mắt trực diện đó như muốn nhìn thấu tâm can cô, khiến người ta lạnh sóng lưng.

Lục Dĩ Bắc, “…”

“Em yên tâm, bây giờ vẫn là giai đoạn nói chuyện riêng tư, quan hệ giữa hai người chị sẽ không nói ra ngoài đâu. Nếu em không tin, chị có thể ký khế ước với em.”

Lục Dĩ Bắc híp mắt: “Thật sự không nói ra ngoài?”

“Thật.”

“Thế chị ký khế ước trước đi.”

Thành viên Hội Tư Dạ, tênnào cũng âm hiểm xảo quyệt, không thể không cẩn thận. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Hình Diên: “…”

Thế là sau khi dùng chú thức ‘Lời thề bất khả xâm phạm’ để ký khế ước bảo mật, Lục Dĩ Bắc mới yên tâm nói: “Em đúng là quen Bạch Khai, quan hệ cũng khá tốt. Nhưng chị hỏi anh ta làm gì? Chẵng lẽ… chị thích anh ta thật à?”

“…” Hình Diên im lặng một lúc, ánh mắt do dự quét qua người Lục Dĩ Bắc vài vòng, rồi mới thẹn thùng gật đầu “Ừ” một tiếng.

“Vậy thì chị bỏ tiền ra là được mà? Nghe đồn ‘Trai bao’ Hoa Thành, bao đêm hai bảy ngàn.” Lục Dĩ Bắc nghiêm túc nói.

“Không không không!” Hình Diên vội xua tay, “Chị không muốn kiểu đó, chị là…”

“Không phải vì nhu cầu sinh lý, vậy là muốn đánh vào tình cảm sao?”

Hình Diên muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng gật đầu: “Thật ra chị muốn anh ấy chủ động… ừm, chúng ta đều là con gái với nhau cả, chắc em cũng hiểu mà.”

Đều là con gái gì chứ! Tôi chẳng hiểu gì cả!Lục Dĩ Bắc thầm mắng trong lòng rồi nghiêm mặt nói: “Nếu vậy thì khó rồi, Thủy Ca đã nhiều năm không sống bằng tình cảm, thậm chí cả ‘thân thể’ cũng không, thông thường anh ấy chỉ chạy theo số lượng thôi.”

“Theo em đoán, nếu anh ấy không phải gay thì chính là chưa quên được mối tình đầu.”

Lục Dĩ Bắc từng nghe cha mình kể, trong ngăn ví của Thủy Ca luôn kẹp một tấm ảnh Polaroid đã ố vàng, chưa bao giờ cho người khác chạm vào.

Nghe nói đó là ảnh chụp chung với mối tình đầu, nghe đâu mỗi lần Thủy ca say rượu đều ôm cái ví khóc lóc thảm thiết.

Nghĩ đến đây, chắc là Thủy Ca vẫn chưa quên được người con gái đã lừa gạt mình năm xưa.

Nghe đến đây, Hình Diên ngẩn người, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, lỡ mất một nhịp, ánh mắt run rẩy nói: “Chị chính là mối tình đầu của anh ấy.”

“Vãi chưởng! Chị chính là con chó đã lừa tiền lừa tình, ăn thịt người không nhả xương kia á?” Lục Dĩ Bắc kinh ngạc thốt lên.

Trong lúc cảm xúc quá khích, chiếc áo khoác hiểu lầm ý muốn của chủ nhân, nên vài quả bom bẩn luyện kim rơi “keng!” một tiếng từ trong lớp lót áo xuống sàn.

“…”

Nhìn mấy lọ thủy tinh chứa chất lỏng lấp lánh, dường như ẩn chứa uy lực kinh hoàng, khóe miệng Hình Diên giật giật liên hồi.

Lục Dĩ Bắc: “…”

Đang không biết giải thích thế nào, Hình Diên bỗng cười dịu dàng nói: “Haha, lúc ăn cơm mang theo vài lọ thuốc luyện kim góp vui cũng bình thường mà! Không sao đâu.”

Lục Dĩ Bắc: “???”

Thếnày cũng được luôn? Xem ra quyết tâm ngủ với Thủy ca của bà chị này rất kiên định!

Thế là sau một hồi trao đổi ngắn ngủi, biết được ngài giám sát viên muốn Thủy ca chủ động tỏ tình, Lục Dĩ Bắc rất nhanh đã nhanh chóng đạt được giao dịch bẩn thỉu không thể cho ai biết với Hình Diên, vui vẻ bán đứng Bạch Khai…

Chủ đề về Bạch Khai được hai người thảo luận rất lâu, trong khi mục đích chính của lời mời thì chỉ tốn chưa đầy mười phút đã đạt được sự đồng thuận.

“… tình hình là vậy. Nếu em có thể đảm bảo dưới sự quản lý của mình, giảm tối đa số lượng các vụ Quái đàm tấn công giết người trong phạm vi Hoa Thành, thì phía chị cũng có thể đảm bảo với em, chỉ cần em không làm chuyện gì quá giới hạn thì sẽ không có người của Tư Dạ Hội đến điều tra em.” Hình Diên nói.

“Thế còn quái đàm thì sao?” Lục Dĩ Bắc hỏi ngược lại: “Ý em là, vẫn sẽ có người đi săn quái đàm nữa không?”

Hình Diên nhún vai: “Nếu chúng không giết người thì không!”

“…” Lục Dĩ Bắc do dự hồi lâu, hít sâu một hơi rồi nói: “Để em thử xem sao? Nhưng bây giờ em chưa dám chắc.”

“Chị hiểu mà.” Hình Diên gật đầu, “Có thể cho em một năm. Một năm sau, chỉ cần số vụ quái đàm giết người ở Hoa Thành giảm xuống mức độ nhất định là được.”

“Dạ.” Lục Dĩ Bắc trịnh trọng gật đầu, “Nếu vậy thì em xin phép về trước. Còn chuyện của Thủy Ca, chị cứ làm theo lời em bảo, chắc chắn xác suất thành công sẽ không nhỏ đâu.”

Nói xong, cô vội vã rời khách sạn, trở về nhà và soạn thảo ngay bản 《Quy định Quản lý Quái đàm Hoa Thành - Bản thứ nhất.

————

Gần thôn Bạch Nham Tử.

Lục Dĩ Bắc kéo suy nghĩ trở về hiện tại, đưa mắt nhìn đám mộ hoang trước mặt.

Đám mộ này đúng như lời Đỗ Tư Tiên miêu tả, vô cùng kỳ quái.

Nhưng còn có một chuyện lạ lùng hơn nữa...

Sao Đỗ Tư Tiên lại chạy đến đây?

Theo lời Đỗ Tư Tiên, sau khi rời khỏi thôn Bạch Nham Tử, cô đã lái xe hơn một tiếng đồng hồ, theo lẽ thường thì lẽ ra đã sắp về đến thị trấn rồi mới phải.

Thế mà chỗ này cách thôn chưa đầy một cây số, bên cạnh chính là sân phơi lúa của thôn Bạch Nham Tử. Nói cách khác, về cơ bản cô chưa hề ra khỏi phạm vi của ngôi làng.

Còn con đường dưới chân tuy trong tầm mắt vẫn kéo dài về phía trước, nhưng đến khúc cua quanh nước ngược thì con đường sẽ hoàn toàn đứt đoạn.

“Con đường này là thế nào? Sao giữa đường lại có cả đống mộ hoang?”

Lục Dĩ Bắc vừa nói vừa quay đầu nhìn Mãng Phốc bên cạnh, rồi giật mình phát hiện phía sau không biết từ lúc nào đã tụ tập cả đám quái đàm nhỏ, khiến cô bất giác rùng mình một cái.

Đêm hôm khuya khoắt mà sau lưng lại thình lình xuất hiện cả một rừng mắt xanh lét, đỏ lòm, lam u ám cùng những bóng đen quỷ dị chập chờn, thử hỏi ai mà chịu nổi chứ?

Dao động linh năng của chúng quá yếu, đến mức dù đã lọt vào phạm vi dò xét của linh giác Lục Dĩ Bắc mà cô cũng chẳng hề hay biết.

Cũng chẳng biết có phải học cái thói xấu hóng hớt của dân làng quanh đây hay không nữa.

Chúng lố nhố mặc những chiếc áo phông cổ vũ mua từ chỗ Cố Thiến Thiến, đứa thì vác ghế đẩu, đứa thì ôm hoa quả dại trứng chim, tụ tập lại một chỗ như đi xem hội, thì thầm to nhỏ, bàn tán xôn xao.

Lục Dĩ Bắc day trán: “…” Sao đi đâu cũng gặp thế này?

Đến giờ cô vẫn chưa thích ứng được với thân phận đặc biệt ‘Vua quái đàm Hoa Thành’ này.

Chỉ cần buổi tối hóa quái đàm rồi xuất hiện trên đường là y như rằng có hàng trăm con quái đàm kéo đến vây quanh đầy nhiệt tình và áp đảo, cảnh tượng đó chẳng khác nào fan đón minh tinh hạng A ở sân bay.

Sau này cô mới biết nguyên nhân là do có thằng khốn nào đó tung tin đồn: “Vua quái đàm Hoa Thành là một chị đại có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hiền hòa dễ gần và nho nhã thân thiện”.

Thế là cả đám quái đàm nghe tin liền kéo đến, sau khi gặp cô xong thì... ừm, ngoại trừ việc hình tượng nhân vật từ ‘Chị đại’ biến thành ‘thiếu nữ xinh đẹp’ ra thì những cái khác khó mà giải thích cho rõ ràng được.

Đến nỗi khi cô quyết định mở ‘Lớp đào tạo kỹ năng hù dọa Quái đàm khóa 1’ đã có hơn năm trăm con đăng ký. Buộc lòng cô phải đặt mức học phí cắt cổ mới giảm xuống còn tám sáu con tham gia.

Tức lắm, tức đến mức cô còn muốn mở thêm khóa 2 nữa cơ.

Lấy của dân, dùng cho dân mà lị!

“Bẩm Tai Họa đại nhân, tôi cũng không biết tại sao những ngôi mộ hoang này lại ở đây. Tôi mới thức tỉnh linh trí từ năm ngoái, chuyện xảy ra quanh đây trước đó tôi không rõ lắm, nhưng Ông Hồ Tử có thể sẽ biết.” Mãng Phốc đáp.

“Ông Hồ Tử?” Lục Dĩ Bắc nhớ lại thông tin quái đàm quanh đây, nhíu mày nói: “Ý ông là con cá trê thành tinh đó hả? Nó đâu rồi?”

“Tai Họa đại nhân, tôi ở đây, tôi ở đây ạ!” Một giọng khàn khàn vang lên từ trong đám quái đàm.

Nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, một ông lão gầy gò ăn mặc bảnh bao ra dáng người, hai tay nâng bộ râu thịt dài ngoằng, uốn éo cái thân hình lùn tịt tiến lại gần.

Trên mặt lão, những mô nhớt nhợt giống cá trê loang lổ như đồi mồi.

Trên mặt lão, những mảng da trơn nhẫy như da cá trê nằm rải rác lốm đốm hệt như vết đồi mồi.

“Bẩm đại nhân, tiểu nhân không phải cá trê thành tinh, tiểu nhân là Âm Giao...”

“Chẳng phải cũng chỉ là con cá trê lớn lên nhờ ăn xác động vật thối rữa thôi sao? Nói nghe sang chảnh thế làm gì?” Lục Dĩ Bắc phất tay cắt ngang.

Vừa nói, cô vừa bước về phía Ông Hồ Tử. Khi đi ngang qua một con sóc ba đuôi, cô tiện tay cướp luôn quả dại trên tay nó nhét tọt vào miệng mình.

Con sóc ba đuôi nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, lại nhìn bóng lưng Lục Dĩ Bắc, khuôn mặt nhỏ xíu nhăn lại thành một cục.

Tủi thân.JPG

“Dạ dạ, Tai Họa đại nhân nói chí phải ạ.” Ông Hồ Tử rối rít hùa theo.

“Vừa rồi Mãng Phốc nói ông biết lý do đám mộ hoang này mọc ở đây?” Lục Dĩ Bắc hỏi, “Nói nghe xem nào?”

Ông Hồ Tử cung kính cúi người, đáp: “Bẩm Tai Họa đại nhân, những ngôi mộ hoang này là do thôn Bạch Nham Tử để lại từ mấy năm trước khi làm đường.”

“Hồi đó dân làng muốn chặn sông xây cầu, kết quả chọc giận Hà Thần đại nhân, kết quả chết hơn chục mạng người…”

“Khoan đã!” Lục Dĩ Bắc nhíu mày cắt lời, “Hà Thần đại nhân? Là quái đàm à? Sao tôi nhớ trong phạm vi Hoa Thành đâu có con quái đàm nào như thế? Nó trông thế nào?”

“Chuyện này…” Hồ Tử lão gia lại khom người, giải thích: “Bẩm đại nhân, tiểu nhân cũng chỉ nghe đồn, chưa từng gặp mặt. Hơn nữa, ngài ấy cũng không phải quái đàm Hoa Thành.”

Ồ, chẳng phải là tìm ra thủ phạm rồi sao?

Lục Dĩ Bắc sáng mắt, tiếp tục hỏi: “Vậy nó không phải quái đàm Hoa Thành thì nó thuộc vùng nào? Ông biết nó thường xuất hiện ở đâu không?”

Ông Hồ Tử nhíu mày nhìn con sông nhỏ đang lặng lẽ chảy trong bóng tối, thần sắc phức tạp nói: “Nghe nói cả con sông này đều là lãnh địa của Hà Thần. Ngài ấy xưa nay hành tung bí ẩn, không có người nào, cũng không có Quái đàm nào biết Ngài ấy sẽ xuất hiện ở đâu.”

Nghe vậy Lục Dĩ Bắc nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Hà Thần hành tung bất định, không ai biết sẽ xuất hiện ở đâu, vậy sao lần này lại đúng lúc mò đến gần thôn Bạch Nham Tử?

Chắc chắn còn nguyên nhân khác.

Vừa suy nghĩ, cô vừa quét mắt nhìn một vòng đám Quái đàm nhỏ xung quanh, mặt không cảm xúc hỏi: “Còn ai biết thêm gì không? Nói hết ra xem nào!”

Lời vừa dứt, cả đám quái đàm nhìn khuôn mặt lạnh như băng của cô, sợ đến mức đứng đờ ra như phỏng, nhất thời im phăng phắc.

“Tai họa đại nhân, ngài đừng giận, chúng nó nhát gan, chưa va chạm sự đời…”

“Tôi trông giống đang giận à?” Lục Dĩ Bắc quay sang hỏi Mãng Phốc.

Mãng Phốc nhìn kỹ mặt cô, do dự vài giây rồi gật đầu.

Chết tiệt, chẳng lẽ mìnhphải cười với tụi nó? Lục Dĩ Bắc đỡ trán, “Thật sự tôi không giận, các cậu cứ nói thoải mái. Ai cung cấp được thông tin hữu ích thì tôi thưởng cho nửa lõi bản thể Quái đàm!”

Dù xót ruột khi phải dùng nửa lõi bản thể Quái đàm để moi tin, nhưng an nguy của Đỗ Tư Tiên quan trọng hơn.

“…”

Lại một khoảng lặng nữa trôi qua, cuối cùng có một con quái đàm trông giống cái mũ rơm rụt rè bò tới, lí nhí nói: “Tôi… tôi biết, lúc cô gái kia gặp Hà Thần, tôi có nhìn thấy.”

“Ồ?” Lục Dĩ Bắc nghiêng đầu, “Nói nghe xem nào?”

Con Quái đàm Mũ Rơm ngọ nguậy hai cái, thì thầm: “Tôi nhìn thấy một con thuyền, một con thuyền đỏ rực như máu...”

————

Khi Đỗ Tư Tiên chạm trán Hà Thần, khu vực bãi sông yên tĩnh lạ thường, giống như tâm bão vậy, mọi âm thanh đều biến mất.

Giữa sự tĩnh lặng đến thót tim ấy, vài đốm đèn lồng bất chợt xuất hiện trong tầm mắt.

Những đốm đèn lồng chập chờn trôi dọc theo bờ sông, trong nháy mắt đã đến gần bãi mộ hoang. Lúc này Đỗ Tư Tiên mới phát hiện đó là một nhóm người kỳ quái, tay xách hai hàng đèn lồng đang đi trên bãi sông.

Bọn chúng đều mặc áo choàng đen dài thùng thình, che kín cả mặt mũi và cơ thể, chỉ lộ ra những đôi bàn tay trắng bệch.

Ngay sau đó, cùng với một tiếng chiêng vang lên, một con thuyền lớn đỏ rực như máu đột ngột xông vào tầm mắt cô. Trên thuyền dựng những lầu cao chót vót. Trước con thuyền khổng lồ ấy, Đỗ Tư Tiên và chiếc xe của cô trở nên nhỏ bé như một quả trứng gà.

Trên thuyền có rất nhiều người ăn mặc lộng lẫy, sắc mặt trắng bệch đang đứng đó, cử động cứng nhắc vẫy tay về phía hai bên bờ.

Theo lý thuyết, một con thuyền lớn như thế không thể nào di chuyển trên con sông nhỏ hẹp này được, ngay cả trên sông lớn hồ rộng cũng cực kỳ hiếm thấy.

Thế nhưng nó cứ thế ngang nhiên xuất hiện như một con tàu ma, nó lơ lửng trên mặt sông và xuyên qua màn sương mù dày đặc, lặng lẽ tiến lại gần. Ánh sáng đỏ quỷ dị tỏa ra từ con thuyền nhuộm đỏ cả dòng sông thành màu máu tươi...

không sống bằng tình cảm nghĩa là chú ấy không còn đầu tư cảm xúc hay tình cảm thực sự khi quan hệ với người khác, còn thậm chí cả ‘thân thể’ cũng không ám chỉ rằng ngay cả những mối quan hệ thân mật về thể xác cũng chỉ là hình thức, không có sự kết nối thực sự. Cụm thường anh ấy chỉ chạy theo số lượng thôi. nhấn mạnh rằng mọi hành động của anh ta giờ đây chỉ là kiểu cơ học, theo thói quen, không có tình cảm, không có sự chân thành, giống như làm cho đủ chuyện hoặc làm để “có mặt” chứ không phải vì cảm xúc thật. Nói tóm lại, câu này thể hiện Thủy ca đã trở nên vô cảm và rời rạc về mặt tình cảm, chỉ còn làm mọi việc một cách cơ học, thiếu nhiệt huyết và sự chân thật. Hứa Tiên và Ninh Thái Thần đều là nhân vật nam trong các truyền thuyết – tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc, nổi tiếng vì bị nữ yêu quái mê hoặc. Hồng Môn Yến vốn là một điển cố lịch sử nổi tiếng. Ngày xưa, Hạng Vũ từng mời Lưu Bang tới dự tiệc ở Hồng Môn, ngoài mặt thì là tiệc rượu khoản đãi, nhưng thực chất lại giấu dao sau lưng, âm thầm tìm cơ hội ra tay hãm hại. Từ đó về sau, người ta dùng Hồng Môn Yến để chỉ những lời mời bề ngoài có vẻ trang trọng, thân thiện, nhưng bên trong lại ẩn chứa mưu đồ, đầy rẫy hiểm ý. Hồi trước tui để Cú Lợn Báo TangBáo Tử Thương Hiểu. Và nó bị sai. Nên từ nay Cú Lợn Báo Tang sẽ thay cho Báo Tử Thương Hiểu, và nếu rãnh thì tui sẽ sửa lại mấy chương sau.