Vào lúc nửa đêm.
Chỉ một lúc sau khi Lục Dĩ Bắc bảo Mộng Mộng công bố 《Quy định Quản lý Quái đàm Hoa Thành - Bản sửa đổi Tai Họa- Đánh chết cũng không sửa - Bản cuối》, một file PDF với nội dung y hệt đã xuất hiện trong nhóm chat Quái đàm.
“…”
Đây chính là quy tắc mà Tai Họa đặt ra sau khi tiếp quản Hoa Thành sao? Hư Vô thầm nghĩ sau khi đọc xong tệp tin.
Thực tế, hầu hết các vua quái đàm sau khi hoàn thành Bách Quỷ Dạ Hành đều sẽ lập ra một loạt quy định cho đám thuộc hạ, ví như quy tắc của Ôn Thái Tuế là mọi quái đàm phải dung hợp làm một với nó, quy tắc ở Đào Nguyên là vui vẻ là trên hết, hoặc cấm người sống vào khu vực, nộp cống phẩm định kỳ các kiểu.
Vậy còn Tai Họa này tính là gì đây?
Con người và quái đàm cùng chung sống hòa bình sao?
Đúng là phong cách cá nhân cực kỳ nổi bật! Hư Vô nghĩ.
Trong lúc suy tư, nó nhắn tin hỏi vào trong nhóm chat: “Mọi người thấy bản quy định quản lý của Ma Nữ Tai Họa thế nào?”
Lão sắc langmạng00: “Có vài điểm đáng học hỏi, nhưng vẫn chưa hoàn thiện. Ví dụ như việc dùng khí tức địa mạch để bắt linh năng tự do bù đắp cho thuộc hạ, theo tôi là quá lý tưởng. Nếu số lượng Quái đàm không thể tự cung tự cấp quá nhiều, cô ta rất có thể sẽ không bù đắp nổi cái lỗ hổng này đâu.”
Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: “Quá đáng, hoàn toàn quá đáng! Quái đàm mà không được tự do đi săn thì còn gọi gì là quái đàm nữa?”
Thánh Cà Khịa: “Quái đàm tự do săn mồi rồi bị Hội Tư Dạ tóm thì không còn là quái đàm nữa mà là lõi bản thể quái đàm.”
“…”
Trong lúc nhóm chat đang bàn tán xôn xao, Lão sắc langmạnghỏi: “Đại ca, ý ngài thế nào?”
Hư Vô: “Tôi thấy khá ổn, rất đáng tham khảo. Nếu một ngày nào đó tôi thành công làm Bách Quỷ Dạ Hành thì có lẽ sẽ lấy vài ý từ đấy.”
Hư Vô: “@Một trăm lẻ hai phần ba con mèo. Đúng rồi Tiểu Thất, chuyện lần trước tôi dặn em còn nhớ không? Nhớ mang đồ cho Tai Họa nhé!”
Một trăm lẻ ba phần hai con mèo: “[Mèo méo meo tức giận] Biết rồi, em đang trên đường đây!”
————
Sau hai trận tuyết nhỏ, bầu trời Hoa Thành đã trời quang mây tạnh. Vầng trăng hạ huyền treo lơ lửng trên bầu trời trong vắt như vừa được nước tuyết gột rửa, rải xuống một màn ánh trăng bàng bạc, tinh khôi.
Dưới ánh trăng soi rọi, một bóng người lướt nhanh giữa những tòa nhà cao tầng của Hoa Thành, dần dần tiếp cận hướng khu chung cư Hạnh Phúc.
Bóng người ấy nhảy xuống từ đỉnh tòa nhà cao tầng, nương theo cơn gió đêm mát lạnh mà lướt đi. Cái bóng khổng lồ sau lưng xòe ra như muốn che khuất ánh trăng, tựa hồ như hàng vạn cái đuôi thon dài đang đung đưa, uốn lượn.
Dưới sự tôn lên của ánh trăng và bóng tối, dáng vẻ nhỏ nhắn mảnh mai cùng đôi chân thon dài của thiếu nữ ẩn hiện mờ ảo.
Thật khó mà tưởng tượng, một thân hình trông có vẻ yếu ớt vô lực như vậy lại có thể vác trên vai một bọc đồ nặng như cả ngọn núi nhỏ.
“Soạt soạt——!”
Miêu Tiểu Thất từ giữa không trung đáp xuống, vững vàng đứng trên bãi cỏ cách gara ngầm khu Hạnh Phúc không xa. Đôi tai lông tạp sắc linh hoạt xoay một vòng, đang định bước tiếp thì đột nhiên bị mười bảy mười tám con quái đàm từ trong bóng tối nhảy ra vây kín.
“Đứng lại! Làm gì đấy?”
Tiếng quát vừa vang lên, Miêu Tiểu Thất giật bắn mình, lông toàn thân dựng ngược lên.
Nhìn theo hướng phát ra tiếng nói thì thấy một đám quái đàm cầm đủ loại vật phẩm linh năng có hình thù kỳ quặc như nhặt được từ chợ đồ cũ: cây thông bồn cầu, ghế gấp kim loại, búa nhổ đinh... cái gì cũng có.
Đống vật phẩm linh năng cấp thấp mà Lục Dĩ Bắc tịch thu từ nhà Lý Đường Hán cuối cùng cũng được dùng đúng chỗ.
Dao động linh năng của mấy con Quái đàm này không hề yếu, lại còn có ‘vũ khí kỳ quái’ hỗ trợ, rõ ràng là không thích hợp để xông vào bừa bãi.
“…”
Sau một thoáng im lặng, Miêu Tiểu Thất nén giận giải thích: “Tôi… tôi đến tặng quà cho Vương Bất Lưu Hành!”
“Vương Bất Lưu Hành? Là ai? Chưa nghe bao giờ!”
“Đúng thế, nơi đây là hang ổ của Ma Nữ Tai Họa, quái đàm linh tinh không được vào!”
“Chết rồi, mình quên béng mất vụ này...” Miêu Tiểu Thất nghiến răng tự lẩm bẩm một câu, vừa đinh mở miệng định giải thích.
Đúng lúc này, từ đằng xa vang lên một tiếng quát mềm mại:
“Thôi được rồi! Cô ấy là...” Giọng nói khựng lại một chút, rõ ràng do dự, cuối cùng mới bổ sung: “Cô ấy là bạn online… đầu óc có vấn đề của tôi!”
Miêu Tiểu Thất, “…”
Bạn online cái con quần què gì chứ, nói thế nào thì chúng ta cũng từng gặp mặt ngoài đời rồi đấy?
Cái con Vương Bất Lưu Hành này, càng ngày càng kiêu ngạo rồi!
Biết thế lúc trước ở cửa hàng thực phẩm đông lạnh mình nên dạy cô ta một trận ra trò, để lại cho nó bóng ma tâm lý mới phải.
Đang lúc Miêu Tiểu Thất thầm chửi trong bụng, đám quái đàm đang vây kín cô lập tức tách ra hai bên nhường đường. Một thiếu nữ mặc áo xanh thong thả bước tới.
Sau lưng cô ấy là đám Quái đàm tụ tập đông nghịt, muôn hình vạn trạng, nhìn không thấy điểm cuối.
Lục Dĩ Bắc quan sát Miêu Tiểu Thất – người đang vác cái bọc khổng lồ với tạo hình khoa trương hệt như cô trộm nhí bước ra từ bộ truyện tranh hài hước nào đó – trong đáy mắt Lục Dĩ Bắc lóe lên một tia cười khó mà nhận ra.
“Miêu tiểu thư, nghe nói cô thay mặt đại ca nhà cô mang quà đến cho tôi?”
“Vậy tôi xin cảm ơn trước nhé. Có điều hôm nay tôi còn có việc quan trọng cần xử lý, cô cứ để đồ lại rồi về trước đi nha? Lần sau cô tới, tôi sẽ tiếp đãi chu đáo.”
“Ơ?!” Miêu Tiểu Thất ngớ người, vội vàng xua tay giải thích: “Không phải, không phải, tôi không phải đến để...”
“Không phải đến tặng quà?” Lục Dĩ Bắc nhíu mày, “Vậy đến làm gì? Đến gây rối à?”
“Dĩ nhiên không! Đại ca tôi bảo là chỉ cho cô chọn một nửa thôi!”
“Ồ! Hiểu rồi!” Lục Dĩ Bắc gật đầu, bước lên nhận lấy bọc đồ trên vai Miêu Tiểu Thất và mở ra xem. Vừa nhìn thấy thứ bên trong, cô hơi khựng lại.
Ngoại trừ lõi bản thể Quái đàm, vật phẩm linh năng, nguyên liệu giả kim – những thứ tương đối phổ biến ra – thì trong bọc lại có đến gần trăm miếng chips, điều này khiến cô khá bất ngờ.
sao thứ này lại ở khắp nơi thế nhỉ?
Giang Ly rất để tâm đến những miếng chipnày, còn nói chúng rất nguy hiểm. Đám người áo đen do Mộ Sắc Nữ thống trị cũng luôn mang theo loại chip này bên người. Giờ đến cả nhóm chat Quái đàm cũng lấy chiplàm quà tặng mình...
Trông thì có vẻ đáng giá, nhưng rốt cuộc chúng dùng để làm gì? Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
Thực tế, sau khi cô hoàn thành Bách Quỷ Dạ Hành, lúc đám Quái đàm thuộc hạ đi dọn dẹp chiến trường, ngoài việc mang về kha khá lõi bản thể Quái đàm ra, thì thứ mang về nhiều nhất chính là đống chip này.
Lục Dĩ Bắc đã nghiên cứu kỹ rồi, nhưng ngoài việc tỏa ra dao động linh năng yếu ớt với cường độ khác nhau ra thì chúng chẳng có gì đặc biệt cả.
Cô thậm chí vừa dỗ dành vừa đe dọa ngài Nhãn Cầu - “chuột bạch thử thuốc dưới trướng Tai Họa” - nuốt thử vài miếng phỉnh. Kết quả là mấy miếng phỉnh đó chỉ giống như việc trẻ con lỡ nuốt phải bi sắt, tạm thời nằm lại trong bụng nó chứ chẳng hề xảy ra phản ứng bất thường nào.
Lục Dĩ Bắc nhìn đống quà Miêu Tiểu Thất mang tới, ánh mắt nhảy múa qua lại giữa đống lõi bản thể quái đàm, vật phẩm linh năng, nguyên liệu luyện kim và những con chip đặc biệt, trong lòng thầm tính toán.
Làm thế nào bây giờ nhỉ?
Mình đã không còn là con nít nữa rồi, sao lại bắt mình phải chọn chứ?
Phải nghĩ cách gom hết mới được!
Lục Dĩ Bắc vừa nghĩ vừa thản nhiên bước tới, ngồi xổm trước cái bọc đang mở tung, bới tới bới lui một hồi. Cho đến khi chia đồ trong bọc ra làm hai phần đại khái bằng nhau, cô mới ngẩng lên nhìn Miêu Tiểu Thất: “Chọn xong rồi!”
“Xác nhận lần cuối nhé, tôi thật sự được chọn một nửa để giữ làm quà đúng không?”
“Đương nhiên!” Miêu Tiểu Thất gật đầu.
“Cô đảm bảo chứ?”
“Đại ca nhà tôi không giống một số người nào đó thích nuốt lời đâu! Đã nói cho cô chọn một nửa thì chắc chắn sẽ thực hiện đúng lời hứa!” Miêu Tiểu Thất nói.
“Ồ…” Lục Dĩ Bắc gật gù đầy ẩn ý: “Vậy tôi chọn... một nửa trong đó là được chứ gì?”
Vừa nói, cô vừa đưa tay lướt nhẹ qua nửa đống đồ bên phải trước mặt.
“Thế nửa còn lại tôi mang về nhé!?” Miêu Tiểu Thất bĩu môi.
Cô nàng bước tới, vừa định thu dọn bọc đồ để đi thì bị Lục Dĩ Bắc chặn lại.
“Đợi đã! Sao cô không giữ chữ tín thế?”
“Hả?” Miêu Tiểu Thất bị câu hỏi bất ngờ làm cho ngẩn ra, lẩm bẩm: “Chẳng phải cô bảo cô chọn nửa kia rồi sao?”
“Đâu có!” Lục Dĩ Bắc mặt tỉnh bơ nhìn Miêu Tiểu Thất, “Tôi nói là ‘một nửa’ trong đó cơ mà!”
“Một nửa trong đó là nửa nào!”
“Thì chính là một nửa trong đó đấy!” Lục Dĩ Bắc nói với giọng điệu chắc nịch.
Miêu Tiểu Thất khó chịu nhíu mày: “Cô đúng là đồ rắc rối! Một nửa trong đó thì cũng phải có một nửa cụ thể chứ…”
Nói được một nửa, cô nàng chợt nhận ra có gì đó sai sai. Nhìn lại Lục Dĩ Bắc, chỉ thấy trong mắt đối phương lóe lên vài phần gian xảo.
Xin lỗi nhé Miêu tiểu thư, tôi cũng không muốn gây xung đột với nhóm chat Quái đàm đâu, chỉ là nuôi cả đống miệng ăn này tốn kém quá thôi.
Cùng lắm thì sau này có cơ hội, tôi sẽ giúp đỡ các người ở phương diện khác bù lại vậy? Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
Thôi chết! Con nhỏ này đang chơi chữ, nó muốn nuốthết! Sắc mặt Miêu Tiểu Thất khẽ biến đổi.
Ngay lúc cô nàng còn đang vắt óc suy nghĩ xem nên bẻ lại cái lý sự cùn của Lục Dĩ Bắc thế nào thì Lục Dĩ Bắc đã nhanh tay hơn một bước, cô quay sang đám quái đàm bên cạnh và giơ cánh tay hô to:
“Mấy đứa mau giúp chị khiêng quà xuống nào!”
Nghe vậy, Mộng Mộng (người vốn tâm ý tương thông với Lục Dĩ Bắc) lập tức hành động. Cô lao tới vài bước, vươn những xúc tu cuộn lấy một đống đồ trên mặt đất, rồi hô lớn:
“Vậy thì ‘một nửa’ này, tôi xin phép thay mặt Ma Nữ đại nhân mang xuống trước nhé, cảm ơn quý khách!”
Lời Mộng Mộng vừa dứt chưa được vài giây thì đám quái đàm còn lại cũng nhanh chóng lĩnh hội được cái sự ‘lươn lẹo’ trong đó, chúng liền ùa tới ôm lấy một nửa còn lại rồi quay đầu bỏ chạy thục mạng.
“Cảm ơn khách quý, ‘một nửa’ này tôi cũng giúp Ma Nữ đại nhân nhận lấy nhé!”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, trông chẳng khác nào một vụ cướp giật trên phố. Miêu Tiểu Thất còn chưa kịp hoàn hồn thì Mộng Mộng và đám Quái đàm ôm đồ bỏ chạy đã cao chạy xa bay, không một dấu vết.
Đến khi cô nàng hoàn hồn thì lông lá toàn thân dựng đứng cả lên, vô số cái đuôi điên cuồng múa may phía sau lưng, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ " Grrr..." trầm thấp: “Vương Bất Lưu Hành, cô ăn hiếp người quá đáng!”
Lục Dĩ Bắc chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội: “Oan cho tôi quá đi! Chính cô bảo là tôi được chọn ‘một nửa’ trong đó mà!”
Khi nói, cô còn cố tình nhấn mạnh vào chữ ‘một nửa’.
“Hứ!” Miêu Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng, nhanh nhảu móc điện thoại trong túi áo ra, cô đang định báo cáo tình hình với Hư Vô, tiện thể gọi anh em trong nhóm chat Quái đàm đến chống lưng cho mình thì đập vào mắt là mấy tin nhắn riêng từ sếp nhà mình.
Hư Vô: “Tiểu Thất, mau về thôi.”
Hư Vô: “Chút tổn thất này cũng chỉ bằng tiền hoa hồng một tuần của trang web treo thưởng Quái đàm thôi, không ảnh hưởng gì đâu. Nếu có thể nhân dịp này tạo quan hệ tốt với Tai Họa thì cũng đáng.”
Hư Vô: “Ngoài ra, tôi cũng muốn xem thử những miếng chip kia có tác dụng gì.”
Thực ra, khi phái Miêu Tiểu Thất đến tặng quà cho Lục Dĩ Bắc, Hư Vô đã đặt ra hai giả thuyết về tình huống có thể xảy ra:
Một là Lục Dĩ Bắc chọn giữ lại những vật phẩm khác ngoài đống chip.
Hai là Lục Dĩ Bắc giữ lại đống chip, hoặc là lấy tất cả.
Theo suy tính của Hư Vô, Lục Dĩ Bắc sẽ không vì mấy miếng chip lai lịch bất minh, giá trị bề ngoài không cao mà đi gây xung đột với nhóm chat Quái đàm.
Nếu cô ta cố tìm cách giữ lại toàn bộ chip, thì chứng tỏ rất có khả năng cô ta biết nguồn gốc hoặc công dụng thực sự của chúng.
Công dụng của những con chip này không thể suy ra từ thông tin thu thập được trên mạng, thuộc dạng tình báo cực kỳ bí mật. Chỉ cần hy sinh một chút là có thể đổi lấy một bí mật lớn, hoàn toàn không lỗ, thậm chí sau đó còn có thể dựa vào manh mối này mà kiếm đậm ở chỗ khác!
Hư Vô tính toán rất đẹp, nhưng thực tế thì…
“Tôi không chịu! Không chịu đâu!” Miêu Tiểu Thất phụng phịu nói, trừng mắt nhìn Lục Dĩ Bắc: “Cô đợi đấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đòi lại đống đồ đó!”
“Vậy à…” Lục Dĩ Bắc ngẫm nghĩ một chút rồi hô to: “Người đâu! Chuẩn bị ổ cho Miêu tiểu thư!”
Nói xong cô phất tay áo bỏ đi, không để lại dù chỉ một con chip. Chẳng bao lâu sau, có Quái đàm khiêng tới một cái thùng giấy các-tông cỡ lớn, bên trên viết mấy chữ to đùng: ‘Nhà của Mèo’.
Miêu Tiểu Thất, “…”
Trầm ngâm một lúc, cô nàng cúi đầu gõ tin nhắn trả lời Hư Vô: “Sếp, em đòi xong nợ sẽ về!”
Hư Vô: “Cố lên! [/ đỡ trán]
Hư Vô: “Sẵn tiện giúp tôi quan sát xem Vương Bất Lưu Hành xử lý đống chip đó như thế nào.”
Thế là Miêu Tiểu Thất tạm thời định cư tại một góc của khu chung cư Hạnh Phúc, bắt đầu công việc ‘bám trụ đòi nợ’.
Cư dân khu chung cư Hạnh Phúc vô cùng thân thiện, chẳng mấy ngày sau đã nâng cấp cái thùng giấy ‘Nhà của Mèo’ thành một ‘Cung điện Mèo sang trọng’ và kèm theo cả đống thức ăn cho mèo…
————
Hai ngày sau.
Cục Quản lý & Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành, phòng làm việc số 8.
Lục Dĩ Bắc gục đầu xuống bàn làm việc, hai mắt dán chặt vào bản báo cáo trước mặt, miệng lẩm bẩm những lời đứt quãng đầy ai oán:
“Mình ngu thật sự… Lúc đầu mình không nên ban hành cái quy định khỉ gió đó làm gì. Nếu không ban hành, cứ để bọn chúng tự do quậy phá lung tung thì đâu có gây ra lắm chuyện thế này. Mà không gây ra lắm chuyện thì mình đâu có rơi vào bước đường cùng như hôm nay…”
Dù có Bạch Khai giúp đỡ, cấp trên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng cái công việc đi dọn dẹp ‘bãi chiến trường’ sau khi lũ Quái đàm Hoa Thành hù dọa con người quả thực là khó như lên trời.
Ví dụ như…
【Quỷ đầu giường dọa thành công một bé gái, chuẩn bị rời đi. Ai ngờ bé gái khóc ngày càng to và nức nở nói với nó: “Anh… anh đừng đi mà! Em… em ngủ một mình sợ lắm!”
Quỷ đầu giường mềm lòng, bèn dỗ dành cô bé sợ ma này ngủ, còn ở lại canh cho cô bé đến tận trời sáng. Sáng hôm sau bị phụ huynh bé gái phát hiện, bắt sống tại chỗ.
Do ngoại hình lông xù dễ thương, nên nó bị nhầm là loài động vật mới, bị đưa thẳng vào Sở thú Hoa Thành, hiện đang bị nhốt ở khu thú họ Mèo, chờ chuyên gia nghiên cứu xong sẽ đem ra trưng bày công khai.】
Sau khi cứu nó ra thì phải bịa lý do kiểu gì mới qua mặt được đây? Còn cái này nữa…
【Một tên thuộc giống Ác linh, bắt chước thủ pháp gây án của Sadako, bò từ trong tivi ra để hù dọa con người.
Sau khi hiện thân, nó phát hiện chủ nhân ngôi nhà lại chính là nữ thần tượng mà nó mê mẩn khi còn sống.
Trong lúc xúc động, nó mặt dày mày dạn xin người ta chữ ký. Kết quả chữ ký thì không xin được mà còn khiến cô nàng thần tượng vì quá kinh hãi nên cơ mặt co rút quá đà.
Hậu quả: cằm đã qua phẫu thuật gọt xương bị trật khớp, sụn mũi giả bị lệch nghiêm trọng, e rằng sẽ để lại di chứng nặng nề.】
Cái này thì bịa kiểu gì đây? Quái đàm chuyên đi đánh ghen mấy cô thần tượng phẫu thuật thẩm mỹ à?
Nhìn đống báo cáo trên bàn, Lục Dĩ Bắc cảm giác như não mình sắp bị vắt kiệt.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Đỗ Tư Tiên vọng vào từ bên ngoài.
“Tiền bối, em vào được không ạ? Em có chút chuyện muốn hỏi anh.”
Hỏi cái gì mà hỏi, làm quyến thuộc cũng không biết san sẻ nỗi lo… Lục Dĩ Bắc thầm chửi trong bụng, nhưng mặt vẫn lạnh tanh nói: “Vào đi!”
Cửa mở, Đỗ Tư Tiên bước chậm rãi vào phòng và nở nụ cười ngọt ngào với Lục Dĩ Bắc: “Hì hì, tiền bối, em nghe chị Thanh bảo lần này em đi làm nhiệm vụ anh sẽ phụ trách hỗ trợ em đúng không ạ?”
“Ừ, em cứ yên tâm.” Lục Dĩ Bắc gật đầu, dặn dò: “Anh nói thật, gặp quái đàm em không cần sợ, cứ xông lên. Chúng nó chỉ trông ghê gớm thôi chứ thực ra toàn là hổ giấy.”
Dù sao anhcũng đã đánh tiếng với toàn bộ Quái đàm ở Hoa Thành rồi, bất kể em có điều tra đến aithì đứa đó cũng sẽ phối hợp diễn hết sức cho em xem luôn. Lục Dĩ Bắc âm thầm bổ sung thêm một câu trong lòng.
“Hiểu rồi ạ! Lát nữa em sẽ xuất phát luôn. Chị Thanh bảo em qua kho lấy thêm ít đồ phòng thân, anh có gợi ý gì hay ho không ạ?”
“Gợi ý à…” Lục Dĩ Bắc ngẫm một giây rồi đập bàn cái “bốp”, hào hứng nói: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vơ vét hết mức tối đa! Lấy được bao nhiêu thì lấy, lần này dùng không hết thì để dành lần sau dùng, lần sau dùng không hết thì còn có thể đem ra Chợ Quỷ...”
“Chợ Quỷ?” Đỗ Tư Tiên nghiêng đầu, vẻ mặt đầy thắc mắc.
“...” Lục Dĩ Bắc nghẹn họng, ngay sau vội ho khan che giấu: “Khụ khụ, tóm lại là vật phẩm linh năng thì cứ chọn loại mạnh mà lấy, còn vật phẩm linh năng và trang bị theo quy chuẩn thì cứ lấy đúng hạn mức cao nhất cho chắc ăn!”
“Có lý!” Đỗ Tư Tiên gật gù đầy thấm thía, trong lúc nói chuyện đôi mắt cô ấy đảo một vòng, rồi hỏi: “Tiền bối, giờ anh rảnh không? Nếu rảnh thì đi cùng em xem thử nhé?”
“Không rảnh, đi đường mạnh giỏi, không tiễn!” Lục Dĩ Bắc đáp lại với vẻ mặt lạnh như tiền.
Thật ra anh rất muốn đi, nhưng hoàn cảnh không cho phép! Lục Dĩ Bắc thầm kêu khổ trong lòng.
Thực tế thì anh vẫn hơi lo Đỗ Tư Tiên sẽ lỡ tay đánh chết tên Quái đàm nào đó đang diễn quá nhập tâm. Nếu rảnh rỗi đi theo thì anh còn có thể phối hợp diễn xuất một chút.
Dù sao Đỗ Tư Tiên cũng là dị năng giả cấp B, nắm giữ phần lớn các chú thuật phức tạp của Tư Dạ Hội cũng như các chú thuật độc quyền của Thanh Tễ. Đối với những Quái đàm thấp hơn cấp A, nếu thực sự đánh nhau thì hoàn toàn không phải đối thủ của cô ấy.
Nhưng mà…
Ánh mắt Lục Dĩ Bắc lại liếc qua đống báo cáo trên bàn, thầm thở dài không thành tiếng.
“…” Thấy Lục Dĩ Bắc từ chối lời mời của mình không chút do dự, Đỗ Tư Tiên gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Vậy… tiền bối cứ làm việc của anh đi, em đi một mình vậy.”
Dù sao… Kiểu này mìnhcũng quen rồi, chacũng luôn như vậy mà.
Đỗ Tư Tiên thầm phàn nàn, xoay người rời khỏi văn phòng, đến bộ phận trang bị để nhận đồ. Sau đó cô quay đầu bước ra khỏi cổng lớn của Tư Dạ Hội, tìm chiếc Mercedes AMG G63 đỗ gần cổng, lên xe và lái về vùng ngoại ô Hoa Thành.
Gần đây, tại một vùng quê nhỏ giáp ranh giữa Hoa Thành và Nguyệt Thành xảy ra một chuyện kỳ lạ.
Có một ngôi làng, toàn bộ người dân trong thôn đều mất tích bí ẩn trong lúc xem tiết mục văn nghệ đón năm mới...
