Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

Ngoại truyện - 405. Đấu dao (4)

Ngoại truyện. Đấu dao (4)

Seo Jihyuk cảm thấy sự tập trung của các học viên dường như đã tăng lên gấp đôi. Sao lại thế nhỉ? Căn cứ dưới biển này đâu thiếu những người có thân hình đẹp. Seo Jihyuk hít một hơi thật sâu và chờ đợi thời gian trôi qua. "Mình là ma nơ canh. Mình là ma nơ canh. Ma nơ canh không có ý thức."

"Nếu nhắm vào mạch máu, các bạn không cần phải đâm sâu hay tốn nhiều sức lực."

Những nhát đâm bằng dao nhựa của Baek Aeyoung cứ lướt qua lồng ngực, lưng và chân Seo Jihyuk khiến anh rất khó chịu. Baek Aeyoung sẽ không bao giờ dùng dao thật để đâm xuyên qua da thịt anh, trừ khi đó là một sự cố. Nhưng tai nạn và sai sót có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Baek Aeyoung có phải là kiểu người sẽ cố ý tấn công rồi nói đó là lỗi không?... Hoàn toàn có thể. "Ôi, tay tôi bị trượt." Cô ấy là kiểu người có thể nói thế và bảo "Bôi thuốc sát trùng đi." 'Hôm nay mình sẽ chết ở đây sao?'

Khi Baek Aeyoung kết thúc phần giải thích, các học viên cầm dao nhựa và nhìn Seo Jihyuk với ánh mắt sắc lạnh rồi đồng loạt đứng dậy... 'Mình có thể chết thật.'

Đây là lúc để kiểm tra lý thuyết đã học. Dưới sự giám sát của Baek Aeyoung, 5 học viên lần lượt tiến lên và dùng dao nhựa chọc vào da thịt Seo Jihyuk. Động mạch cánh tay! Động mạch quay! Mỗi khi Baek Aeyoung hô tên động mạch, các học viên lại dùng dao nhựa chọc hoặc chạm vào đúng vị trí đó. Đột nhiên, Baek Aeyoung hỏi một học viên.

"Phải đâm sâu bao nhiêu để chạm vào động mạch cảnh?"

"4 cm...?"

"Tiếp theo!"

Seo Jihyuk siết chặt nắm đấm và chờ đợi, sợ rằng cơ thể sẽ phản ứng theo bản năng khi các học viên tiến đến quá gần và tấn công vào các mạch máu quan trọng bằng một vật trông giống dao thật. "Chết tiệt. Chuyện này không dễ chút nào. Có khi mình lại là người gây ra tai nạn mất."

Toàn thân anh giật mình vì bản năng muốn đẩy lùi học viên đang chọc vào cổ tay và cánh tay mình. "Đây là dao nhựa. Là dao nhựa thôi mà." Seo Jihyuk cố gắng gồng cứng cơ thể và đứng yên nhất có thể.

Một vài học viên tiến đến gần Seo Jihyuk đang cởi trần, họ cố nhịn cười và chọc vào da thịt anh. Không đau chút nào. Nói đúng hơn, vì là dao nhựa nên dù bị chọc vào đâu, anh cũng chỉ cảm thấy có gì đó chạm vào da và hơi nhột. Thỉnh thoảng, khi có học viên chọc quá mạnh, anh lại la lên "Aiya!" một cách khoa trương khiến họ lập tức rút dao lại.

Học viên đang chọc vào cánh tay rời đi và Lee Jihyun xuất hiện. Seo Jihyuk nín thở và gồng người. "Thấy không. Phải đứng rất gần mới tấn công được. Nguy hiểm lắm đấy." Theo hiệu lệnh của Baek Aeyoung, Lee Jihyun dùng dao nhựa ấn vào cổ tay và cánh tay Seo Jihyuk. Sau đó, cô trả lời về động mạch dưới đòn và quay lại xếp hàng ở cuối.

Baek Aeyoung chỉ định các động mạch khác để chọc. "Động mạch dưới đòn!" "Động mạch cảnh!" Khi Seo Jihyuk định ngẩng đầu lên để mọi người dễ chọc vào động mạch cảnh của anh hơn thì nghe thấy "Ma nơ canh không di chuyển," anh lại cúi đầu về vị trí cũ. Phải rồi, trong thực chiến, đối thủ sẽ không bao giờ giúp mình dễ dàng đâm mà.

Khi các học viên đã chọc vào các mạch máu quan trọng ít nhất hai lần và chờ đợi chỉ thị của Baek Aeyoung, Seo Jihyuk thở dài một hơi dài như muốn nhả hết cả phổi ra ngoài. Một học viên nở nụ cười tươi roi rói giơ tay và hỏi Baek Aeyoung.

"Sao chúng ta không chọc vào động mạch đùi?"

Hình như cô ấy tên là Victoria. Anh đã nhận ra ngay từ lúc cô ấy huýt sáo. Tiếng cười khúc khích và reo nhỏ vang lên giữa các học viên. Lee Jihyun cũng cười cùng họ như một thiên thần... Điên thật rồi.

Seo Jihyuk muốn chạy ngay ra khỏi phòng học, dù anh đang là ma nơ canh hay bất kì cái gì khác mà Baek Aeyoung đặt tên. Baek Aeyoung liếc nhìn Seo Jihyuk rồi nói.

"Tôi thấy ma nơ canh có vẻ đang hoảng sợ và muốn chạy trốn, nên chúng ta hãy đâm vào tất cả các nội tạng rồi suy nghĩ lại nhé."

Baek Aeyoung bắt đầu nói về vị trí của nội tạng, lực đâm và độ sâu của lưỡi dao. Những nét chữ và hình vẽ nguệch ngoạc của Baek Aeyoung cuối cùng đã có đất dụng võ. Mỗi khi Baek Aeyoung hô "dạ dày," các học viên lại dùng dao chĩa vào vị trí dạ dày của Seo Jihyuk. Hô "phổi," họ chĩa vào phổi. Hô "gan," họ chĩa vào gan.

Seo Jihyuk hối hận vì đã không cho Baek Aeyoung mượn tiền khi cô nói rằng mua ma nơ canh dùng một lần quá đắt. Nếu có thể quay lại quá khứ, anh sẵn sàng bỏ tiền túi ra mua.

Đâm vào tim là không hiệu quả. Xương ức chắn ngang tim và xương sườn bảo vệ nó. Hơn nữa, ngay cả khi đâm trúng thì cũng cần phải đâm sâu hơn 8cm mới chạm tới tim. Khi có nhiều nội tạng khác để đâm thì tại sao phải đâm vào tim? Nhưng trong thực tiễn, cũng không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Khi Lee Jihyun đưa con dao nhựa đến ngực trái của Seo Jihyuk để nhắm vào tim, Seo Jihyuk vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức và khẽ thì thầm.

"Sang bên phải một chút."

Tim nằm ở giữa ngực, chỉ hơi lệch sang trái một chút. Lee Jihyun điều chỉnh vị trí lưỡi dao nhựa. Cô đặt con dao đúng vào vị trí có thể đâm vào tim, tránh xương ức và xương sườn. Mặc dù bị nhắm dao, Seo Jihyuk vẫn cảm thấy ngực mình lạnh và nhột. Lee Jihyun ấn mạnh vào ngực Seo Jihyuk rồi quay đi. 'Mình đã chết một lần rồi.'

Baek Aeyoung dạy cách nhắm vào các mạch máu ở tay và chân hơn là trực tiếp vào nội tạng. Cô ấy dự đoán rằng trong thực chiến, học viên sẽ sử dụng kỹ năng này để tước đi khả năng phản kháng của đối thủ, thoát khỏi tình huống nguy hiểm và chạy đến nơi an toàn, chứ không phải để giết người.

Seo Jihyuk cũng học được vài điều từ lớp học này. Trước hết, việc một người thấp bé tấn công một người cao lớn từ phía sau tiềm ẩn rủi ro rất lớn. Seo Jihyuk có thể dễ dàng tiếp cận đối thủ từ phía sau, siết cổ bằng dây súng và giết chết mà không gặp khó khăn gì.

Hầu hết đàn ông cao từ 1m70 đến 1m85, vì vậy với chiều cao 1m96, Seo Jihyuk không gặp khó khăn gì khi dùng dao để giết đối thủ. Anh túm lấy đối thủ từ phía sau, bịt miệng và nhanh chóng cắt động mạch cảnh, sau đó nhấc bổng cơ thể đối thủ lên một lúc để ngăn họ đá hoặc gây tiếng động. Khi đối thủ hoàn toàn mất ý thức, anh nhẹ nhàng đặt xuống.

Trong quá trình đó, đối thủ có thể đá vào bắp chân hoặc đùi, phản công, hoặc la hét, nhưng những tình huống đó cũng không kéo dài. Hầu hết đều mất ý thức trong vòng 30 giây.

Nếu đối thủ không mang theo gì trên lưng hoặc đồ bảo hộ thì càng dễ hơn. Chỉ cần đâm thẳng vào lưng mà không cần tốn công cứa cổ.

Seo Jihyuk thầm khâm phục khi nghe về cách một người nhỏ bé có thể sử dụng dao hiệu quả và vượt qua sự chênh lệch về chiều cao. Thông thường, ngay cả khi biết các bí kíp, lính đánh thuê cũng chỉ giữ cho bản thân và áp dụng vào chiến đấu, chứ không chia sẻ qua các lớp học như thế này.

Ban đầu, những học viên cười đùa và nghe giảng một cách thờ ơ, nhưng càng về sau, họ càng học một cách nghiêm túc và chăm chỉ. Cứ như thể họ nghĩ rằng sẽ không bao giờ có cơ hội tham gia một lớp học như thế này nữa. Mặc dù không được ghi âm hay ghi chép, họ buộc phải ghi nhớ mọi thứ ngay tại chỗ, nhưng đôi mắt của họ vẫn lấp lánh sự nhiệt huyết và năng lượng.

Theo lệnh của Baek Aeyoung, tất cả học viên đeo găng tay bảo hộ ở phía trước. May mắn thay, có vẻ phần thực hành với ma nơ canh đã kết thúc. Seo Jihyuk nhanh chóng nhặt chiếc áo phông đã cởi ra và mặc vào. Lúc học viên cầm dao nhựa giả thì còn đỡ chứ giờ thấy họ cầm dao thật, Seo Jihyuk cảm thấy đau đầu chưa từng thấy.

Baek Aeyoung rất coi trọng thực hành. Cô nói phải tự tay đâm. Đúng là như vậy. Đâm dưa hấu và đâm người hoàn toàn khác nhau, nhưng nếu đã từng đâm cái gì đó thì lần sau sẽ dễ dàng hơn một chút. Họ cũng sẽ biết được tay mình yếu đến mức nào.

"Tuyệt đối không được đi lại khi cầm dao! Tôi nhắc lại, không được đi lại khi cầm dao! Tại sao không được đi lại khi cầm dao?"

Các học viên đồng thanh hô to.

"Vì nếu trượt chân sẽ bị thương!"

Những quả dưa hấu tròn và trơn tru bắt đầu có vô số vết đâm nhỏ rồi dần biến thành tổ ong. Những con dao đâm thẳng, đâm ngang, cứa nông rồi lại cứa sâu.

Chất lỏng ngọt ngào màu đỏ chảy ra, đọng lại trên bàn rồi tràn xuống sàn. Sự man rợ và tàn nhẫn các học viên vốn được che giấu như không hề tồn tại, giờ đây khi thông qua quá trình tẩy não và huấn luyện lặp đi lặp lại, đã bộc lộ hết qua những vết đâm trên dưa hấu.

Seo Jihyuk nhìn những chất lỏng màu đỏ và những miếng dưa hấu rơi xuống tấm bạt chống thấm đã được Baek Aeyoung trải sẵn. Anh kiểm tra cẩn thận để đảm bảo không có học viên nào có cổ tay quá yếu hoặc quá mạnh, điều này có thể gây ra tai nạn.

Con dao cắm sâu vào quả dưa hấu. Baek Aeyoung dạy cách rút dao ra ngay cả khi phải dùng sức, cách từ bỏ và để dao cắm sâu tại đó. Nếu đối phương đe dọa, tốt hơn là nên bỏ chạy ngay thay vì cố gắng lấy lại con dao. Hơn nữa, những con dao này chỉ là đồ dùng một lần, giá không đến 30.000 won. Cô ấy còn nói thêm rằng nếu đối thủ bị đâm và cố đuổi theo học viên, họ sẽ chảy máu nhiều hơn.

Chỉ cần đâm một nhát thật chuẩn là đủ. Không cần phải đâm hai ba nhát. Một nhát đâm chuẩn có thể làm đối thủ mất khả năng chiến đấu ngay lập tức. Nếu không, hãy đâm thật mạnh và chạy trốn.

Baek Aeyoung nhìn các học viên thở hổn hển và mồ hôi nhễ nhại vì vung dao. Lớp học sắp kết thúc. Baek Aeyoung yêu cầu các học viên đặt dao xuống, tháo găng tay và nói.

"Tôi mong các bạn chỉ sử dụng những gì đã học để xử lý lợn thôi. Trên đời này có quá nhiều con lợn biết nói và đây là một nơi quá nguy hiểm để sống. Tôi hy vọng bài giảng này sẽ không bao giờ hữu ích cho các bạn, nhưng nếu cần, đừng do dự. Hãy nhớ rằng vào tù vài năm vì trở thành tội phạm tốt hơn là phải sống cả đời với những ký ức kinh hoàng. Bây giờ tôi sẽ hướng dẫn các bạn cách xử lý thịt lợn. Cách dễ nhất là tạo một loại chất lỏng gọi là 'cocktail phân hủy thịt lợn' và đổ lên đó. Học một công thức cocktail cũng không tệ đâu. Tôi sẽ đọc, các bạn ghi nhớ nhé. À. Tuyệt đối đừng chôn thịt lợn ở những vùng núi hoặc cánh đồng hoang vắng. Khi phân hủy, nó sẽ tỏa nhiệt, và người ta có thể tìm thấy dễ dàng. Cũng đừng vứt xuống sông hay biển. Cảnh sát có thể tìm kiếm ở độ sâu 20 mét một cách dễ dàng. Cũng đừng vứt xuống biển sau khi để lại dấu vân tay. Nước biển không xóa được dấu vân tay đâu."

Cuối cùng, Baek Aeyoung đã nói về một vài nhà cung cấp dao uy tín. Những học viên, sau khi tàn sát dưa hấu, thở hổn hển và tiếp nhận những thông tin của Baek Aeyoung.

Lớp học kết thúc và đây là lúc giấu bằng chứng. Bốn trong năm học viên từ chối mang dưa hấu về phòng. Một số người thậm chí còn không ăn. Seo Jihyuk đã cắt 4 quả dưa hấu thành hơn 40 miếng. Anh chia chúng vào hai cái khay lớn và đi thang máy trung tâm xuống. Khi đến khu Baekho thì số dưa hấu còn lại chưa đến một nửa.

Cứ gặp ai, anh lại chào và mời họ một miếng, rồi mỗi người cầm một miếng dưa hấu. Seo Jihyuk đã đoán trước dưa hấu sẽ đắt khác, nhưng anh đã ngạc nhiên với tốc độ chúng biến mất.

Hóa ra, cả 8 quốc gia ở căn cứ dưới biển Bắc Thái Bình Dương đều ăn dưa hấu. Bọn này đâu có chết đói mà sao lại ăn ngấu nghiến như vậy? Vừa xuống cầu thang, anh đã bị mấy đứa người Nga mới ngủ dậy lấy mất nửa quả dưa hấu. Hóa ra người Nga cũng ăn dưa hấu. Lần đầu tiên anh biết điều này.

Khi vào phòng, anh thấy quần áo đã được giặt và xếp gọn gàng trong giỏ giặt của mình. Có vẻ đội trưởng Shin đã giặt đồ của mình và tiện thể giặt luôn đồ của anh. Seo Jihyuk hét lên "Ăn dưa hấu này!" về phía phòng Shin Haeryang nhưng không thấy tiếng động, có lẽ anh ấy không có trong phòng. Seoin thò đầu ra và ăn hai miếng.

"Bụng tôi đau quá."

"Dị ứng dưa hấu à?"

"Không phải."

"Có cần thuốc giảm đau không?"

"Không."

"Đi khám đi."

"Không muốn đi."

"Bệnh viện không phải là nơi cô muốn đi thì đi, không muốn thì thôi. Đi khám đi."

Sau khi dọn dẹp phòng học, Baek Aeyoung mới trở lại căn cứ. Một quả dưa hấu được đưa cho Wang Wei để trả ơn vì đã cho mượn đá mài.

.

.

.

lu: chương này khá vui và hay ho. Simp chúa Jihyuk. Ảnh sẵn sàng chỉ cho Jihyun vị trí tim của minh, nhưng ảnh bỏ đi =))))) Thêm một vài kiến thức mà tui cũng ko muốn biết lắm TT

.

Và một đoạn cắt cho mn thấy tác giả tàn nhẫn bất ngờ

"Cô ấy có vẻ đã tử vong do mất máu quá nhiều. Đây là Victoria, thuộc nhóm kỹ sư A."

Tôi nhớ nhóm kỹ sư A là người Canada. Có vẻ cô ấy bị thương ở chân, cố cầm máu bằng cách quấn quần áo xung quanh vết thương và dùng tay ép lại, nhưng không đủ để ngăn máu chảy. Cô ấy đã không còn thở. Tim cũng ngừng đập. Khi tôi kết luận là cô ấy đã chết, Shin Haeryang chụp ảnh rồi lấy một chiếc khăn lớn phủ lên đầu cô gái.

Yoo Geum thở phào nhẹ nhõm khi khuôn mặt của xác chết được che lại, rồi cố gắng không nhìn về hướng đó nữa. Ánh mắt đầy lo lắng, cô ấy hỏi Seo Jihyuk.

"Hình như cô ấy bị thương ở đùi. Chỉ vậy thôi cũng có thể gây tử vong sao?"

"Nếu động mạch đùi bị đứt và không được cứu chữa trong vòng 15 phút thì ngay cả danh y cũng không cứu nổi."

Nhìn quanh phòng, tôi nhận ra chẳng có gì có thể dùng làm vũ khí. Đây là phòng giặt nên chỉ có quần áo bỏ quên trong máy giặt, khăn tắm và vài chiếc áo hoodie chưa gấp xong. Có lẽ cô ấy đã lê lết dọc hành lang vào đây, cố cầm máu rồi qua đời tại chỗ. Yoo Geum nhăn mặt sau khi nghe lời giải thích của Jihyuk.

"Vậy là cô ấy đã bị tấn công ở nơi nào đó trong bán kính 15 phút đi bộ từ phòng giặt?"

Seo Jihyuk chỉ gãi đầu. Phòng giặt không có chỗ nào để ai đó ẩn nấp, nên câu trả lời ngầm của anh ấy là đồng ý.

-Chapter 27-

Tác giả đã thực sự nhắc đến một đoạn ở vòng 1 ở ngoại truyện. Ngoại truyện đó. Người tàn nhẫn lắm TT