Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

Ngoại truyện - 402. Đấu dao (1)

Ngoại truyện. Đấu dao (1)

Một văn bản thông báo được gửi đến tất cả nhân viên tại căn cứ dưới biển. Ngay khi đọc những lời khen ngợi về tài năng và năng lực vượt trội của mình, Seo Jihyuk đã cảm thấy có điềm chẳng lành. Nội dung thông báo yêu cầu anh mở một khóa học, hy vọng việc chia sẻ kiến thức và kỹ năng với những người khác trong căn cứ sẽ góp phần vào sự phát triển và tiến bộ của những nhân viên khác.

Seo Jihyuk đọc và hiểu thông báo này một cách ngắn gọn là: "Căn cứ dưới biển sẽ cắt giảm ngân sách đào tạo cần thiết cho nhân viên để dùng vào việc khác. Vì vậy, mấy người hãy tự bổ sung kiến thức còn thiếu để mà sống sót nhé." Năm nay sẽ không có lớp tập huấn an toàn à? Bọn họ bị điên rồi sao?

Đúng là lũ trơ trẽn ở cái căn cứ dưới biển này. Hoặc là cho thời gian làm việc ngắn lại, hoặc là cho chúng tôi thêm thời gian để phát triển những kỹ năng khác chứ. Hoặc ít nhất cũng hỗ trợ chi phí đào tạo thật hậu hĩnh. Nhân viên làm việc ở nơi nguy hiểm như này sống sót mà không bị thương đã là may mắn lắm rồi. Đã chẳng giúp đỡ được gì mà lại còn đòi hỏi vô số thứ ở cá nhân nữa.

Seo Jihyuk đã trải qua vô vàn chuyện hiểm nghèo trong suốt những năm tuổi 20 khi làm lính đánh thuê, như sống vật vờ như một cái xác suốt 10 ngày, ngủ chung với bọ cạp giữa sa mạc, trốn trong hang rắn giữa rừng rậm, hoặc suýt nữa thì gặp được Chúa khi bị thương nặng vì đồng nghiệp phản bội. Nhờ đó, anh đã ngạo mạn tin rằng mình đã sớm vượt qua giới hạn của bản thân và cho rằng làm kỹ sư ở căn cứ dưới biển sẽ dễ dàng hơn nhiều so với làm lính bắn tỉa.

Chỉ đến khi vào làm, anh mới cay đắng nhận ra đó là một suy nghĩ viển vông đến mức nào.

Anh bị giao một khối lượng công việc khổng lồ, bị bóc lột không ngừng nghỉ mà lương thì lại thấp. Khi làm lính đánh thuê, nếu thấy không có lãi, hoặc người thuê chết, hoặc tính mạng bị đe dọa, anh có thể bỏ việc và chạy trốn. Nhưng khi đã trở thành một nhân viên bị ràng buộc bởi hợp đồng lao động, anh không thể dễ dàng bỏ đi được. Ngay từ ngày đầu tiên bước vào căn cứ dưới biển, một nơi chẳng có gì ra hồn, anh đã phải kìm nén cảm giác muốn bỏ việc và chạy trốn mỗi 30 phút.

Seo Jihyuk vừa cầm cuốn sách tên "Hồ sơ ghi chép Căn cứ dưới biển (1)" mượn ở Căn cứ số 3, vừa lườm nguýt thông báo trên máy tính bảng. Ai đã nghĩ ra cái ý tưởng ngu ngốc này chứ? Chỉ cần tất cả cùng đồng lòng không làm ra một khóa học nào cả là được. Như thế thì nó sẽ tự biến mất thôi. Mấy gã ở căn cứ dưới biển này, làm ơn đừng làm mấy trò này nữa!

Thế nhưng, trên bảng tin các khóa học tạm thời của căn cứ đã có rất nhiều bài giảng được đăng lên. Baek Aeyoung và Lee Jihyun đang bận rộn xem xét các khóa học. Có vẻ như thông báo đã được lan truyền khắp căn cứ trong ca làm việc của các kỹ sư.

[Tự làm mặt nạ massage tự nhiên], [Làm vòng tay và bông tai từ sò phóng xạ], [Làm kem chống nắng thân thiện với môi trường], [Ảo thuật cắt rời chi dễ học *Phần nối lại phải học riêng], [Cách triệu hồi Hắc thuật cho người mới bắt đầu (cần mang theo 200ml máu)], [Hướng dẫn sử dụng rìu dễ dàng], [Bài giảng về sứa ăn được], [Cách uống nhiều xăng một cách nhanh chóng], [Cách uống dầu parafin để trở thành nến], [Cách sống sót khi phanh ô tô hỏng với 100 đô la], [Cách phá phanh ô tô dễ dàng và miễn phí], [Bài giảng cơ bản về hối lộ], [Phim kinh dị cho người nhát gan], [Cách nhồi bông động vật dễ học], [Bài giảng về đá quý theo tôn giáo], [Cách đối phó với bọn cướp đường, ai cũng làm được. Mục lục 1. Trở thành kẻ cướp đường], [Bài giảng về phép di chuyển đồ vật bằng ý nghĩ khó học], [Hướng dẫn thảo mộc gây ảo giác cho người mới bắt đầu], [Phương pháp lột da để giảm 5kg trong nháy mắt], [Cách sống sót trong tù mà không gặp rắc rối],...

Nhìn vào tiêu đề các khóa học, Seo Jihyuk không thể đoán nổi những gã điên này định dạy cái gì. Đặc biệt là "Cách uống nhiều xăng một cách nhanh chóng" khiến anh có một nỗi sợ không tên rằng có thể bọn họ sẽ thực sự mang xăng ra và cho học viên uống. Anh nhìn xuống đỉnh đầu của những người dân thường trong nhóm và thở dài một tiếng. Nơi này toàn những kẻ điên rồ, thà nhốt họ trong phòng còn an toàn hơn là cho phép họ tham gia những khóa học vô lý này. Khoan đã, có lẽ chính mình mới là người nguy hiểm nhất.

Nếu có vài học viên nhập viện hoặc đi thẳng về thế giới bên kia thì khóa học có thể sẽ sớm bị hủy bỏ. Seo Jihyuk thầm mắng chửi những người đã mở lớp rồi hỏi Shin Haeryang.

"Chúng ta thực sự phải làm chuyện này à?"

"Nghe nói bắt buộc phải làm một khóa học. Cậu cứ làm một khóa học mà chẳng ai muốn nghe là được, rồi tha hồ mà nghỉ ngơi."

"Anh định dạy gì? Có ý tưởng hay không?"

"Không có."

Đúng là một đội trưởng hữu ích. Seo Jihyuk hỏi đội trưởng của mình, người đang bận rộn với việc đan len.

"Đội trưởng Shin có thể mở lớp dạy đan len mà."

Shin Haeryang vừa cần mẫn dùng que đan vừa bác bỏ lời của Seo Jihyuk.

"Trình độ của tôi chưa đủ để dạy ai cả. Chỉ mới đan được găng tay và tất thôi."

Thế là giỏi rồi còn gì? Theo lời Shin Haeryang giải thích, bộ môn đan len cũng có quy mô lớn và đầy rẫy cao thủ, còn trình độ của anh chỉ như một hạt cát trên bãi biển. Anh nói rằng không thể biết được học viên đăng ký có cao thủ nào không. Nghe vậy, Seo Jihyuk bật cười trong lòng. Có bao nhiêu cao thủ đan len thì có liên quan gì? Chỉ cần anh từ từ giơ chiếc que đan đang cầm lên, đối phương sẽ im bặt thôi.

"Cậu thì sao?"

"Tôi ư? Theo ý kiến của đội trưởng, tôi sẽ tạo một khóa học chẳng ai muốn đến và mục tiêu của tôi là ngủ trong lớp học đó."

Lee Jihyun, một dân thường trong nhóm, nhìn thấy Shin Haeryang đang nhìn mình và nói.

"Tôi đang nghĩ đến việc mở lớp [Hướng dẫn sử dụng bút máy cho người mới bắt đầu]."

Lee Jihyun muốn hướng dẫn mọi người ở căn cứ cách tháo lắp, vệ sinh, bơm mực bút máy và giới thiệu các loại bút máy phù hợp cho người mới bắt đầu. Ở đây hầu như chẳng có ai dùng bút máy cả. Lee Jihyun muốn nhân cơ hội này để tăng số lượng người dùng bút máy ở căn cứ dưới biển. Cô ấy còn muốn chia sẻ mực của mình cho những học viên có nhu cầu. Nghe chuyện này, Seo Jihyuk nghĩ thầm: "Những người ở đây không xứng đáng nhận sự tử tế của cô đâu. Sao cô không dùng hết chỗ mực đó đi?"

Nội dung bài giảng không có gì bất thường như "mài ngòi bút rồi đâm vào động mạch cảnh của đối phương". Nội dung bài giảng hoàn toàn an toàn, chỉ để truyền đạt kiến thức và có vẻ khá hữu ích. Seo Jihyuk vỗ tay tán thưởng sau khi Lee Jihyun kết thúc phần trình bày ngắn gọn của mình. Anh cảm thấy tinh thần mình được chữa lành một chút trong cái vũng lầy địa ngục này. Jihyun đúng là nhất.

Seoin cảm nhận được ánh mắt của Shin Haeryang, ngẩng đầu lên khỏi màn hình laptop và nói.

"Tôi sẽ dạy cách vô hiệu hóa máy bay không người lái bằng kỹ thuật tấn công mạng cao cấp mà người thường không thể làm được."

Ngay khi nghe tiêu đề khóa học, Seo Jihyuk hiểu rằng mục tiêu của Seoin cũng là để ngủ trong lớp học. Nghĩ lại, có khi những khóa học có tiêu đề kỳ lạ kia đều được tạo ra để xua đuổi học viên.

"Này, Baek. Cô định dạy gì?"

"Đang suy nghĩ."

Seo Jihyuk né cú đá bay đến từ Baek Aeyoung và nghĩ đến thành viên cuối cùng của đội Kỹ sư Ga. Có một nam kỹ sư dân thường tên là Kim Woojoo, người mới gia nhập gần đây, nhưng hiện tại anh ta đang nằm viện ở đảo Daehan.

Tìm lại văn bản thông báo, anh thấy không có yêu cầu nào bắt bệnh nhân nằm viện phải mở lớp. Kim Woojoo vừa vào làm được một thời gian thì đã nhận được số phòng ở khu Cheongryong từ một phụ nữ da trắng điển hình với mái tóc vàng dài ngang eo trong quán cà phê ở khu Jungang. Cái nháy mắt và nụ hôn gió của cô ta đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với Kim Woojoo, người chưa bao giờ được ai dụ dỗ trong đời.

Anh ta bỏ ngoài tai lời cảnh báo của Shin Haeryang rằng tuyệt đối không được hành động một mình nếu không được phép, rồi rình rập cơ hội để trốn đi. Vừa đến giờ nghỉ, anh ta đã nói dối các thành viên trong nhóm là đi rửa mặt. Anh ta giả vờ đi đến phòng tắm, mua một bông hồng tươi ở máy bán hoa tự động tại khu Jungang, rồi chạy như bay đến ký túc xá khu Cheongryong. Seo Jihyuk hơi hối hận vì đã không lường trước được tình huống này ngay từ khi tên khốn Kim Woojoo hỏi những câu ngớ ngẩn như "Liệu tôi có thể thờ cúng tổ tiên nếu kết hôn với người nước ngoài không?".

15 phút sau, những người trong đội mới nhận ra thiếu một thành viên khi thấy vòi sen chỉ chảy nước. Lúc đó, Kim Woojoo đã bị treo ngược, trần truồng trên bức tượng rắn Opheon ở khu Jungang, một bông hồng cắm vào mũi và đang la hét vang cả căn cứ. Seo Jihyuk, người đầu tiên phát hiện ra Kim Woojoo đang la hét và máu mũi chảy ròng ròng, đã nhanh chóng gọi y tế. Shin Haeryang tự mình trèo lên bức tượng khổng lồ, cắt sợi dây thừng buộc ở mắt cá chân trái của Kim Woojoo và để anh ta rơi xuống đất như một con lắc đồng hồ.

Một vài kỹ sư khác đã cười lớn khi thấy Kim Woojoo và trêu Shin Haeryang "Đồng đội của anh thật hài hước". Mắt cá chân trái của Kim Woojoo bị nứt do bị sợi dây thừng siết chặt với trọng lượng cơ thể. Cánh tay phải thì bị gãy khi cố gắng che mặt khỏi những cú đánh.

Kim Woojoo nằm viện ở đảo Daehan, cứ 3 giây lại hét lên một lần với Shin Haeryang rằng sẽ rời khỏi cái địa ngục này ngay lập tức. Kim Woojoo đã hoàn thành thủ tục nghỉ việc với tốc độ ánh sáng. Trực thăng dự kiến đến vào thứ Ba tuần tới sẽ đón anh ta đi trước khi hạ cánh xuống sân bay trực thăng.

Phía Hàn Quốc nhận được tin nhân viên vừa được tuyển dụng đột ngột nghỉ việc trong tình trạng suy sụp thì đã gọi cho Shin Haeryang - đội trưởng - để truy cứu trách nhiệm. Shin Haeryang bị khiển trách hết chỗ này đến chỗ kia, bị hỏi là có làm việc tử tế không. "Ký hợp đồng với hai nơi thì bị mắng ở cả hai nơi à." Seo Jihyuk nhìn các thành viên với vẻ mặt hơi ảm đạm. Cả nhóm chỉ có vỏn vẹn 5 người. Các nhóm kỹ sư khác có 7 hoặc 8 người, một người nghỉ ngơi hay lười biếng thì cũng không bị lộ rõ. Nhưng ở đây chỉ có 5 người, nên một người không làm việc là công việc ngay lập tức bị trì hoãn. Cũng không thể bắt cóc người từ đội khác được.

Baek Aeyoung đã đắn đo suốt hai ngày về việc nên mở lớp gì và tham gia lớp nào, cuối cùng lại bất ngờ nói rằng sẽ mở lớp dạy dùng dao bếp. Cái gì? Dao bếp? Shin Haeryang nhìn chằm chằm vào Baek Aeyoung và hỏi.

"Cô thực sự muốn làm chuyện đó à?"

"Tôi muốn."

Trái với dự đoán của Seo Jihyuk, Shin Haeryang lại gật đầu đồng ý. Seo Jihyuk kinh hoàng trong lòng. "Không, chỉ thế thôi sao? Người ta nói bị đồng đội phản bội đau đớn hơn bị kẻ thù tấn công. Cô ấy định gây ra rắc rối gì vậy?" Seo Jihyuk thậm chí đã phải can ngăn Baek Aeyoung.

"Cô sẽ không dạy cách dùng dao bếp mà là cách dùng dao để giết người, đúng không?"

"Đúng vậy."

"Có cần phải giết người trong lớp học không? Hơn nữa, nếu học viên bị đứt ngón tay, ai sẽ chịu trách nhiệm?"

"Tôi sẽ dạy các học viên cách đeo găng tay thép bảo vệ ngón tay."

"Ít nhất thì dùng dao nhựa đi. Không, dùng đũa kim loại đi. Sẽ tốt hơn nhiều đấy."

"Những kẻ cầm dao lao vào tôi không bao giờ dùng dao không có lưỡi đâu."

Seo Jihyuk không thể tưởng tượng nổi những học viên sau khi tham gia lớp của Baek Aeyoung sẽ làm những gì.

"Những học viên đó sau này sẽ đe dọa cô đấy. Nếu họ đi gây án mạng sau khi học lớp của cô thì sao? Họ sẽ đâm ai đó bằng dao rồi đổ lỗi cho cô."

"Tôi chỉ dạy cách dùng dao bếp thôi. Nếu học 2 tiếng mà có thể giết người, thì đó là người có tài năng đấy. Trừ khi thẩm phán là kẻ ngốc, tôi không nghĩ mình sẽ trở thành tội phạm chỉ vì một lớp học 2 tiếng."

"Đúng rồi. Những người đến lớp sẽ không học nghiêm túc đâu. Chỉ có 2 tiếng thôi mà. Thêu chữ thập còn mất 3 tiếng mới hoàn thành. Học cô có ngần ấy thời gian thì đừng nói là giết người, ngay cả một con sóc cũng không bắt được đâu. Đội trưởng, ngăn cô ấy lại đi."

Seo Jihyuk gọi Shin Haeryang, Shin Haeryang rời mắt khỏi máy tính bảng và nói.

"Với tính cách của Aeyoung, nếu cậu can ngăn thì cô ấy sẽ lén làm. Thà để mắt đến từ đầu còn hơn."

Baek Aeyoung đắc ý nói với Seo Jihyuk.

"Nghe thấy chưa? Đừng có mà nói những lời làm tụt hứng."

"Đi dọn phòng đi, bẩn chết đi được."

"Cũng đừng có mà nói chuyện như một bà mẹ."

Seo Jihyuk liên tục cố gắng khuyên can Baek Aeyoung, bảo cô làm một khóa học khác nhưng Baek Aeyoung vẫn kiên quyết không nghe. Seo Jihyuk túm lấy Lee Jihyun, người mà anh coi là đồng minh, và nhờ cô giúp đỡ.

"Jihyun, can ngăn Aeyoung đi. Cô ấy định dạy lớp dùng dao bếp đấy. Thật vô lý. Thời gian đó nên đi dọn phòng thì hơn. Phòng cô ấy bẩn đến mức ma cũng phải chạy mất."

"Tôi cũng sẽ tham gia lớp đó."

"Cô cũng tham gia á? Tại sao? Không cần phải học đâu."

Seo Jihyuk hạ giọng khi biết Baek Aeyoung đang lườm mình.

"Súng là nhất. Không có gì giết người hiệu quả hơn súng hết. Tốt nhất là bắn từ xa. Cho phép đối phương đến gần như thế là vô cùng nguy hiểm. Tốt hơn hết là học cách nấp trong một nơi an toàn và bắn súng. Đây là thời đại công nghệ rồi, chứ không phải thời nguyên thủy mà phải dùng dao để chiến đấu đâu."

"Dù sao tôi vẫn muốn học. Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ?"

"Công việc của tôi là đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô."

"Anh sẽ bảo vệ tôi 24/7, 365 ngày một năm sao? Tôi phải tự bảo vệ bản thân mình."

Nghe những lời đó, Seo Jihyuk há hốc mồm rồi im lặng một lúc, không nói nên lời. Nhưng chỉ 2 giây sau, anh thay đổi thái độ và gật đầu với Lee Jihyun.

"...Đúng rồi, cô nói đúng."

Súng vẫn ngầu hơn. Tất nhiên, súng bắn tỉa thì nặng, khó giấu, mất công chuẩn bị, phải chờ đợi mục tiêu như một cái xác, và khi bắn một phát, vị trí sẽ bị lộ và từ đó là bắt đầu đếm ngược đến cái chết. Dù sao thì súng vẫn ngầu hơn.

Bất chấp ý kiến của Seo Jihyuk là gì, Baek Aeyoung vẫn mở lớp [Hướng dẫn sử dụng dao bếp] với số lượng học viên giới hạn là 10 người. Lớp học nhanh chóng kín chỗ. Wang Wei, cùng với những người làm việc trong nhà hàng ở Căn cứ số 4 và số 1, đã háo hức đăng ký khóa học của Baek Aeyoung như đã chờ đợi từ lâu. Tất cả 10 học viên đều là nam giới. Trong đó có 6 người là đầu bếp, 4 người còn lại có nghề nghiệp đa dạng.

Baek Aeyoung tò mò không biết họ đăng ký lớp học này với mục đích gì nên đã đến gặp Wang Wei và hỏi trực tiếp. Anh ta nói với giọng phấn khích hiếm khi thấy.

"Tôi sinh ra ở một ngôi làng nhỏ ở Tứ Xuyên, làm đầu bếp trong một nhà hàng từ năm 12 tuổi, cho đến nay đã 32 năm! Tôi cứ nghĩ nhiều năm như vậy, mình đã thành thạo nghệ thuật sử dụng dao làm bếp rồi. Nhưng một khóa học sử dụng dao bếp được dạy bởi người Hàn Quốc ư! Máu tôi đang sôi lên vì mong chờ những kiến thức mới!"

"...Tôi nghĩ anh chẳng học được gì từ tôi đâu."

Một vài người chú ý đến người hướng dẫn. Hầu hết bọn họ đều mong muốn Baek Aeyoung đến phòng riêng để dạy kèm sau giờ học. Có vẻ như chủ đề lớp học của Baek Aeyoung là dao bếp, dao làm bánh mì, hay đâm bằng dao đều không quan trọng. Baek Aeyoung nhận ra mình đã mắc sai lầm gì, cô ấy đã loại bỏ tất cả học viên và đổi tên khóa học.

[Hướng dẫn sử dụng dao bếp dành cho phụ nữ]