Ngoại truyện. Cá mập trắng lớn vẫn còn sống (13)
Tôi đã muốn bàn bạc để giảm thời gian nghỉ trưa từ 1 tiếng xuống còn 30 phút, nhưng vì Park Moohyun và Lee Nayoung có vẻ rất thích thời gian này nên tôi đành chịu. Phòng khám nha khoa Park Moohyun đã lãng phí khoảng thời gian lẽ ra có thể khám thêm một bệnh nhân nữa, chỉ để ăn cơm xong nằm ườn ra một cách vô nghĩa, hoặc uống cà phê thẫn thờ.
Bữa trưa hôm nay là cơm cuộn. Hai cuộn kimbap được rắc vừng và dầu mè, kèm theo xúc xích phủ sốt cà chua, trứng cuộn vàng ươm, kim chi xào và một bát canh ấm có chả cá và hành lá. Park Moohyun đang ăn dở một miếng cơm cuộn thì điện thoại reo và anh ấy nghe máy. Cuộc gọi bắt đầu với câu "Vâng, tôi là Park Moohyun." và kéo dài không dứt ở góc phòng nghỉ.
Ngay cả khi tôi và Lee Nayoung đã ăn xong, dọn dẹp và đánh răng, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc. Cuộc điện thoại vẫn tiếp tục đến tận khi Lee Nayoung đi dạo mua cà phê và đặt một ly trước mặt mỗi người. Park Moohyun chỉ nghe và lặp đi lặp lại câu "Vâng. Tôi sẽ kiểm tra và liên lạc lại sau". Tôi không biết cuộc gọi đó là gì, nhưng một cảm giác bất an vô cớ dấy lên, khiến tôi muốn giành lấy điện thoại để nghe thay anh ấy. Park Moohyun, với bữa trưa nguội lạnh trước mặt, uống một ngụm cà phê đá rồi hỏi tôi, người đang cầm điện thoại của anh ấy.
"Sowon. Cô đã làm gì đó mà không nói cho tôi biết đúng không?"
"Tôi không biết anh đang nói gì."
Thật ra, có quá nhiều việc nên tôi không biết anh ấy đang đề cập đến chuyện gì.
"Tôi đã nhận được điện thoại từ các giám đốc của [Nha khoa Răng Chắc Khỏe Đến 120 Tuổi], [Nha khoa EverGreen], [Nha khoa Tự tin Nói Không], [Nha khoa Không Môi], và [Nha khoa Nhân loại Bất trị]. Họ nói rằng khi nhấn vào trang web hoặc trang đặt lịch để hẹn khám, họ lại bị chuyển hướng đến trang web của phòng khám chúng ta. Khi tìm kiếm nha khoa gần nhất trên bản đồ, Phòng khám nha khoa Park Moohyun lại hiện lên. Thậm chí Nha khoa EverGreen, cách chúng ta 20 phút đi xe, cũng hiển thị thành Phòng khám nha khoa Park Moohyun là nha khoa gần nhất trên hệ thống định vị ô tô."
"Có lẽ là bị hỏng rồi chăng?"
"Nha khoa Không Môi đã đăng ký quảng cáo trên tàu điện ngầm và gửi tệp hình ảnh cho người phụ trách, nhưng khi họ kiểm tra kết quả in ấn trên tàu, đó lại là quảng cáo của Phòng khám nha khoa Park Moohyun."
"..."
Park Moohyun nhìn tôi chằm chằm rồi hỏi.
"Làm ơn hãy trả lại mọi thứ như ban đầu."
"Chỉ cần giả vờ không thấy một thời gian thôi mà. Không lâu đâu. Khoảng 6 tháng thôi?"
Nếu có vấn đề lớn xảy ra, anh cứ đổ lỗi cho tôi rồi đuổi việc tôi là được mà. Tôi sẵn sàng nghỉ việc và đi trả thù bất cứ lúc nào.
"Cứ thế này thì có thể trả hết nợ trong 1 năm đấy."
"Thật tiếc quá."
"Anh sẽ có vị trí giám đốc của một phòng khám lớn."
"Tôi thích vị trí giám đốc phòng khám này rồi."
"Anh thực sự có thể thắng được."
"Vâng. Tôi biết khả năng của Sowon. Cô có thể nuốt chửng các phòng khám xung quanh như một con quỷ tham lam... Nhưng hãy sửa lại trước khi mọi chuyện đi quá xa. Trước khi số người mà tôi phải xin lỗi tăng lên."
"Tại sao giám đốc phải xin lỗi?"
Chẳng phải cứ bắt tôi chịu trách nhiệm là xong sao.
"Vì người chủ phải chịu trách nhiệm cho những sai lầm của nhân viên. Những gì xảy ra dưới tên của phòng khám này là trách nhiệm của tôi."
Park Moohyun bỏ bữa trưa và gọi lại số điện thoại cũ. Anh ấy xin lỗi và hứa sẽ không có chuyện này xảy ra nữa và sẽ khôi phục lại như cũ. Anh ấy cũng nói rằng sẽ liên lạc lại sau để bồi thường. Bạn đã bao giờ ở bên cạnh một người sếp xin lỗi thay cho những việc bạn đã làm chưa? Bụng tôi thắt lại như bánh quy xoắn. Tôi có cảm giác kinh hoàng như thể đã đặt bom nhầm địa chỉ vậy.
Nếu anh ấy chỉ biện hộ rằng một nhân viên mới đã mắc lỗi, thì cảm giác tồi tệ của tôi đã đỡ hơn một chút. Nhưng Park Moohyun lại xin lỗi rằng anh ấy đã quá tham vọng trong việc quảng cáo và xử lý sai. Ngay khi nghe những lời đó, tôi muốn giật lấy điện thoại của Park Moohyun và ném đi. Đôi khi Park Moohyun phải nghe những tiếng chửi hát, và đồng thời nghe cả những lời như "đừng kinh doanh kiểu đó" và "hãy kinh doanh một cách đàng hoàng".
Giờ nghỉ trưa trôi qua nhanh như chớp. Hộp cơm trưa đã được cho vào tủ lạnh và Park Moohyun phải vào phòng khám gần như với bụng đói. Tại quầy lễ tân, tôi mỉm cười và chào đón những bệnh nhân đang chờ với một tâm trạng gần như phát điên. Trong lòng tôi bực bội và liên lạc với hacker.
[Sowon: Giám đốc muốn khôi phục lại những thứ cô đã hack. Làm được không?]
[Nam In: Làm được. Sao vậy?]
[Sowon: Giám đốc không thích những thứ bất hợp pháp.]
[Nam In: Có tính phí đấy.]
[Sowon: Thanh toán bằng hiện vật được không?]
[Nam In: Cô có gì?]
[Sowon: 80kg thuốc nổ để phá dỡ tòa nhà và kíp nổ đi kèm.]
[Nam In: Tôi dùng cái đó làm gì. Giết Jung Sanghyun chưa?]
[Sowon: Chưa, nên mới còn thuốc nổ. Hắn ta là một kẻ quá vô giá trị để bị giết bằng cách nổ tung một tòa nhà 10 tầng. Tôi sẽ giết hắn theo một cách xứng đáng hơn. Nghĩ lại thấy vô lý thật. Sao cô lại gửi cho tôi một bức ảnh không chính xác như vậy chứ?]
[Nam In: Cô bảo tôi phải làm gì với một người đang tăng cân theo thời gian thực hả!]
Trong lúc tôi đang cãi nhau với hacker, điện thoại của tôi rung lên dữ dội. Đó là âm thanh báo hiệu từ khóa. Hàng chục tin tức về "máy bay chiến đấu ném bom" hiện lên trên màn hình. Tôi theo bản năng cầm lấy điều khiển TV ở phòng chờ và chuyển sang kênh tin tức quốc tế.
Trên đó, những địa điểm quen thuộc đang bị xóa sổ bởi bom. Một biển lửa do liên quân Mỹ, Anh và các quốc gia phát triển khác tạo ra đang được đưa tin. Khói đen bao phủ cả thành phố và mặt đất. Những nơi từng là ngọn núi thì bây giờ là những hố sâu khổng lồ do bị oanh tạc. Phát thanh viên đưa tin những thị trấn nhỏ và các dãy núi lân cận mà tôi đã đến thăm 5 tháng trước đã bị xóa sổ hoàn toàn khỏi bản đồ như thể chuyện này chẳng có gì đặc biệt. Bụng dưới của tôi thắt lại. Nội tạng của tôi như đang gào thét đòi quay trở lại đó.
Tôi chỉ nghe thấy từ "Launch Strikes" rồi không còn nghe thấy gì nữa. Tôi chỉ mới rời đi 5 tháng thôi. Tin tức quan trọng đối với tôi lại nhanh chóng chuyển sang nội dung khác như không có giá trị gì. Đó là tin về một con cá mập trắng lớn tưởng chừng đã tuyệt chủng nhưng lại được tìm thấy sau 2 năm.
"Sowon?"
Phải đến khi Lee Nayoung gọi tôi hai lần, tôi mới trở về thực tại. Tôi không nhớ mình đã nói gì ở quầy lễ tân sau đó. Có hồ sơ cho thấy bệnh nhân đã vào phòng khám và ghi nhận đã trả tiền, nên chắc không có vấn đề gì lớn. Khi tôi kiểm tra các địa điểm bị ném bom, tôi xác nhận rằng tất cả những kẻ đã tấn công và giết tôi cùng đồng đội đều tan chảy và biến mất không dấu vết trong cuộc không kích này. Đây là thông tin chính xác nhất mà tôi nhận được thông qua công ty. Vụ nổ không chỉ lan rộng ra khắp thành phố mà còn bao trùm cả các khu vực đồi núi lân cận. Ngay cả một con rệp cũng không thể sống sót trong phạm vi không kích đó. Không có trường hợp tử vong nào được được ghi nhận.
Nếu không phải vì tên khốn Shin Haeryang, tôi đã chẳng ngồi trong cái phòng khám nha khoa bé tí tẹo này. Tôi đã rời khỏi Hàn Quốc từ 2 tháng trước rồi. Dù bụng có bị thủng bao nhiêu lỗ, ruột có bị mất mấy đoạn, tôi vẫn sẽ rình rập cơ hội để trả thù. Và có lẽ tôi đã chết trong vụ ném bom đó. Trong lúc tôi đang thẫn thờ tiếp nhận thông tin tuôn ra từ điện thoại, có ai đó đứng trước quầy.
"Nghe nói cô đã gọi điện cho tôi rất nhiều."
Ngay khi nghe giọng nói, tôi ngẩng phắt đầu lên và nhận ra đó là ai. Vừa nhìn thấy khuôn mặt anh ta, tôi đã muốn chửi thề, nhưng phòng chờ lại có rất nhiều bệnh nhân. Tôi nắm chặt tay, cố ngăn bàn tay định vươn ra phía sau lưng theo thói quen. Anh ta lại tự tìm đến đây sao? Tôi mỉm cười và hạ giọng.
"Anh ở đâu mà gọi điện không được vậy?"
"Tôi bận."
"Chờ đó. Tháng này, không, tháng sau tôi sẽ nghỉ việc ở đây và tìm đến giết anh!"
Shin Haeryang tò mò nhìn quanh phòng khám. Tay trái anh ta bó bột, trông có vẻ bị gãy rất nặng. Tôi không biết anh ta đã làm trò gì mà bị gãy tay, nhưng thật đáng đời. Hơn nữa, anh ta có vẻ sụt khoảng 10kg, tay chân thì đầy vết xước và chiếc vòng tay làm từ dây dù mà anh ta thường đeo cũng không còn. Có vẻ nó đã được sử dụng ở đâu đó khác, và nhìn bộ dạng anh ta trông như đã suýt chết vậy. Bây giờ nếu tôi vung dao vào cổ anh ta, anh ta sẽ dùng bó bột để đỡ nhỉ? Vậy thì tôi phải đâm vào đâu để anh ta đau nhất và chết từ từ nhỉ...?
"Nếu anh chết rồi thì tôi đã bỏ qua cho, nhưng anh lại nhét tôi vào một phòng khám nha khoa còn nhỏ hơn cả nắm đấm trong suốt 6 tháng là sao?"
Shin Haeryang nhìn tôi và nói với giọng điệu bình thản.
"Tôi thấy quảng cáo trên đường. Có vẻ cô đang làm ăn tốt nhỉ?"
"Thế à? Tôi đã xem tin tức."
"Họ xử lý đơn giản bằng cách ném bom, có lẽ không muốn lãng phí tài nguyên và thời gian nữa."
"Anh đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra à?"
"Đại khái là vậy. Nhưng tôi không biết nó sẽ xảy ra hôm nay."
Shin Haeryang muốn đăng ký khám mà không hẹn trước, tôi định trì hoãn thời gian khám hết mức có thể nhưng rồi lại thôi. Dù sao thì, nếu anh ta cứ lẩn quẩn ở phòng chờ hơn 2 tiếng, ai sẽ là người căng thẳng hơn? Shin Haeryang bước vào phòng khám, và tôi nghe thấy giọng nói hoảng hốt của nha sĩ.
"Haeryang?"
Tôi không nghe được cuộc trò chuyện đang diễn ra trong phòng khám. Không thể nghe lén được. Chết tiệt.
Tôi nhận ra có thể liên lạc với Baek Aeyoung và lén lút gọi điện thoại. Tôi chỉ biết rằng Aeyoung đã phải trải qua một khoảng thời gian khổ sở cùng tên điên đó. Họ phải lùng sục trong một hang động nghìn năm tuổi cùng một nhóm các nhà nghiên cứu Tây Ban Nha để tìm một cái bát thức ăn cho chó gọi là Chén thánh, nhưng do hành động liều lĩnh của một nhà nghiên cứu, hang động đã sụp đổ và họ bị mắc kẹt. Vì đó là khu vực tranh chấp lãnh thổ nên phải mất một thời gian dài họ mới được giải cứu, và họ đã sống chỉ bằng nước trong gần một tháng.
Khổ sở kiểu gì thế này? Trong khi tôi đang tiếc nuối vì Baek Aeyoung sụt mất những 10kg, Shin Haeryang bước ra sau khi được cạo vôi răng. Anh ta để lại mấy lời nhảm nhí cho tôi rồi rời khỏi phòng khám. Ý chính là tôi nên suy nghĩ kỹ về cách mình muốn sống. Liệu tôi sẽ quay lại và tiếp tục làm lính đánh thuê hay sống như một nhân viên lễ tân ở phòng khám nha khoa?
Khi tôi đang thở dài, Park Moohyun tiến đến an ủi tôi, như thể tôi đã phạm phải sai lầm gì đó.
"Không sao đâu. Tôi vẫn đang nói chuyện với họ, nhưng không có ai muốn kiện tụng đâu."
"Tôi vừa thấy tốt nhưng cũng vừa thấy kinh khủng."
"Sowon này. Nhân tiện thì, hãy dừng việc nghe lén tôi lại nhé."
"Tôi đã dừng từ lâu rồi. Anh không biết việc nghe lén tốn bao nhiêu tài nguyên và sự tập trung đâu."
"Tôi cũng không muốn biết một chút nào."
Park Moohyun nói trong nhìn về phía lối vào nơi Shin Haeryang vừa biến mất.
"Nghe nói tầng 2 sẽ có một phòng tập võ tổng hợp."
Tôi nói, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
"Tuyệt đấy. Những người bị thương ở đó sẽ đến phòng khám của chúng ta."
Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy bất an đến vậy?
"Hình như Shin Haeryang là quản lý ở đó."
Có vẻ tất cả bọn lính đánh thuê điên rồ đều muốn sống trong tòa nhà này sau khi về hưu. Tôi quyết định giữ lại 80kg thuốc nổ để phá dỡ tòa nhà.
