Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 150

Ngoại truyện - 400. Cá mập trắng lớn vẫn còn sống (12)

Ngoại truyện. Cá mập trắng lớn vẫn còn sống (12)

Ngày phải xóa sổ Lễ Cầu nguyện và Bảo vệ của Giáo hội Vô Hạn đang đến gần. Tôi đã kiểm tra địa điểm mà Park Moohyun cho tôi biết hai lần. Một lần đi bộ và một lần dùng drone để quan sát từ trên cao. Nhưng không có gì đặc biệt ngoài việc nó là một khu nghỉ dưỡng đã đóng cửa ở ngoại ô, cách sân bay khoảng 2 tiếng lái xe.

Khu nghỉ dưỡng này được xây dựng cách đây 40 năm và ban đầu đã phát triển khá tốt nhờ suối nước nóng. Tuy nhiên, cạnh tranh ngày càng gay gắt, nhiều khu nghỉ dưỡng tương tự mọc lên, và nguồn nước nóng tưởng chừng như bất tận lại dần cạn kiệt, khiến các vấn đề bắt đầu nảy sinh. Lượng khách liên tục giảm, cơ sở vật chất xuống cấp, và khi một cuộc suy thoái kinh tế kéo dài ập đến, nó cùng với các khu nghỉ dưỡng tương tự đã nhanh chóng sụp đổ.

Những khu nghỉ dưỡng chưa đóng cửa phải vật lộn với tình trạng kinh doanh khó khăn, thỉnh thoảng cho thuê lại với giá rẻ cho những ai muốn tổ chức tiệc. Nơi mà Giáo hội Vô Hạn thuê cũng là một trong những khu nghỉ dưỡng đang bên bờ vực sụp đổ đó, và họ chỉ thuê trong một ngày. Vì phương tiện giao thông công cộng rất bất tiện, nên những người đến một nơi hẻo lánh như thế này chỉ có thể là tín đồ dị giáo, tội phạm, hoặc những người rảnh rỗi nhưng không có tiền. Tôi đậu xe mô tô cách tòa nhà mục tiêu 500m và đi bộ.

Tôi che mặt bằng khẩu trang và đội mũ rồi bước vào tòa nhà. Dù đến sớm 2 tiếng nhưng đã có vài tín đồ ở bên trong và bên ngoài khu nghỉ dưỡng. Có lẽ họ là những người đã đến từ nước ngoài sau khi biết buổi lễ cầu nguyện sẽ được tổ chức vào hôm nay. Ở những giáo phái dị giáo khác mà tôi từng thâm nhập, họ đều bận rộn cầu nguyện, nhưng tôi không hiểu tại sao những tín đồ này lại đứng bên ngoài hút thuốc với vẻ mặt phiền muộn, gọi điện thoại, hoặc ngồi thẫn thờ như người mất hồn. Không ai ngăn cản tôi khi tôi bước vào. Họ chỉ nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

Tôi mở cánh cửa của khu nghỉ dưỡng trông có vẻ sắp sập và bước vào, trên áo tôi gắn một chiếc trâm cài đá quý như một tín đồ. Sàn nhà thì đầy bụi bẩn, tôi phải cố gắng kìm nén cơn ho.

Drone của tôi không phát hiện hoạt động đặc biệt nào cho đến sáng nay, nên tôi đã thấy lạ. Bây giờ chỉ còn 2 tiếng nữa là buổi lễ bắt đầu rồi nhưng họ vẫn chưa dọn dẹp sao? Thế mà lại tổ chức buổi lễ cầu nguyện?

Một cơ sở tôn giáo đáng ra phải toát lên sự trang nghiêm và thành kính mà ngay cả một người ghét tôn giáo như tôi cũng có thể cảm nhận được chứ. Trên thực tế, trong số các cơ sở tôn giáo mà tôi đã phá hủy, có những nơi có những nhà cầu nguyện không một hạt bụi, những bức tượng đá uy nghiêm và những bàn thờ đẹp lộng lẫy đến mức tôi, một người hoàn toàn mù tịt, cũng phải dừng lại 2 giây để ngắm nhìn. Tuy nhiên, nơi này không hề có không khí của một cơ sở tôn giáo chút nào.

Ở sảnh tầng 1, trên một màn hình TV lớn đang chiếu một nhân vật anime tóc vàng dài đang nhảy múa không ngừng, khoe đôi vai và cặp đùi trần trụi. Một bài hát sôi động, có lẽ nhạc phim hoạt hình Nhật Bản, vang lên qua hệ thống âm thanh của khu nghỉ dưỡng. "Love you! Love you! Suki! Suki!" Ngực và mông của nhân vật đó lắc lư một cách méo mó bất thường.

Tôi chạy thẳng ra khỏi khu nghỉ dưỡng, kiểm tra tấm bảng nhỏ được viết cẩu thả bằng bút bi [Buổi cầu nguyện của Giáo hội Vô Hạn] rồi lại bước vào. Tôi thấy những người đang hút thuốc và khóc lóc ở ngoài lắc đầu khi nhìn thấy hành động của tôi.

Có một đài phun nước lớn ở sảnh tầng một của tòa nhà với dòng nước màu đen đang phun ra từ đó. Hiệu ứng thị giác cũng khá đẹp mắt. Tuy nhiên, nhìn những chai nhựa bị vứt bừa bãi xung quanh đài phun nước, tôi tự hỏi liệu dòng nước đen đó có phải là Coca-Cola và Pepsi không. Khi đến gần hơn, tôi thấy những bọt khí đặc trưng của nước có ga trong đó. Tôi muốn nếm thử để xác định chắc chắn, nhưng nghĩ đến tình trạng vệ sinh của tòa nhà này thì chắc chỉ cần uống một ngụm thôi, tôi cũng sẽ tiêu chảy và không thể ra khỏi nhà vệ sinh được mất.

Tôi phớt lờ đài phun nước không ngừng phun ra nước ngọt và bước đi, giẫm lên những bông hoa. Nhìn tình trạng của hoa, có vẻ như họ đã nhặt những bông hoa đã úa tàn ở phía sau chợ hoa về và rải trên sàn. Cành và cuống hoa chưa được tách ra hết nên thỉnh thoảng tôi lại giẫm phải cuống. Đi theo con đường hoa tạm bợ đó, tôi đến một hội trường lớn, và thứ đầu tiên lọt vào mắt tôi là một hòm công đức khổng lồ chiếm hết nửa hội trường. Hòm công đức được làm bằng sắt, trông đắt tiền và nặng nhất trong tất cả những thứ tôi đã thấy từ nãy đến giờ. Và bên cạnh nó, Jung Sanghyun đang ngồi ở một cái bàn.

Có vẻ đó là bàn ăn buffet của khu nghỉ dưỡng, nó chất đầy giò heo, mì Ý sốt kem, gà rán, hamburger và một chiếc pizza lớn. Jung Sanghyun có vẻ đang ăn sáng vào lúc 9 giờ sáng. Một tấm bảng điện tử lớn ghi [Đấng Cứu Thế đang ăn sáng]. Buổi lễ cầu nguyện diễn ra lúc 11 giờ mà nhỉ? Các linh mục thường nhịn ăn trước những sự kiện quan trọng mà?

Jung Sanghyun đội một bộ tóc giả màu trắng, tay đeo đầy nhẫn và vòng tay, đang ăn một cái đùi gà sốt gia vị bằng tay không. Bức ảnh mà hacker cung cấp cho tôi và diện mạo hiện tại của hắn hoàn toàn khác nhau. Jung Sanghyun hiện tại trông nặng hơn ít nhất 40kg so với bức ảnh mà hacker đưa. Tên hacker này! Rốt cuộc là nó đưa ảnh từ bao giờ vậy! Ngay cả tôi, người đã quen với việc nhận diện mục tiêu đã cải trang, cũng không thể nhận ra hắn ngay lập tức.

Khi Jung Sanghyun cắn một miếng hamburger quá mạnh khiến tóc giả tuột ra, một người đàn ông gần đó vội vàng đội lại cho hắn. Jung Sanghyun cầm một cái cốc 2 lít đầy đá và nước ngọt bằng tay trái và uống cạn. Các tín đồ xung quanh gắp gà viên cho vào miệng Jung Sanghyun, hoặc xé pizza ra và đặt vào đĩa.

Tôi đang nhìn thấy cái quái gì thế này?

Jung Sanghyun đeo chiếc vòng cổ đá quý rẻ tiền, cứ mỗi lần có tín đồ bỏ tiền vào hòm công đức, hắn lại dùng bàn tay dính sốt gà đặt lên đầu họ và nói dối rằng sẽ cứu rỗi họ, rằng họ có thể quay về quá khứ. Hắn cắt ngang lời của một tín đồ đang kể chuyện của mình và yêu cầu một khoản tiền công đức lớn, nói rằng chỉ khi đóng góp nhiều thì mới có thể quay về. Khi được hỏi bao giờ có thể quay về quá khứ, hắn nói dối rằng vào khoảng thời gian này năm sau.

Jung Sanghyun chắc chắn đeo một đôi khuyên tai giả rẻ tiền, và khi hắn cúi người, một chiếc khuyên đã rơi xuống bát mì Ý. Tôi đã xâm nhập bất hợp pháp vào rất nhiều cơ sở tôn giáo dị giáo và thấy đủ thứ rác rưởi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyện như thế này.

"Cô muốn quyên góp không?"

Một người phụ nữ với đôi mắt đờ đẫn hỏi tôi. Tôi cảm nhận được một chút điên loạn thoáng qua trong nụ cười của cô ta. Những kẻ khóc lóc ở ngoài kia có phải là những tín đồ trung thành của Giáo hội Vô Hạn không? Hay những tín đồ đang phục vụ Jung Sanghyun ở đây mới là những kẻ trung thành? Âm nhạc hỗn loạn vẫn cứ vang vọng bên tai. "Love you! Love you!"

"Tôi để tiền ở trên xe rồi. Để tôi đi lấy."

Nghe vậy, tín đồ đó dùng ngón tay chỉ vào một góc tường. Trên một tấm biển lớn, có một dãy số trông giống như số tài khoản. Khi tôi hỏi đó là gì, cô ta nói đó là tài khoản cá nhân của Jung Sanghyun. Hắn ta cũng nhận chuyển khoản nữa. Tôi gật đầu và nói.

"Tôi cũng để điện thoại trên xe rồi."

Tôi đã đặt bom ở 16 vị trí trong tòa nhà này từ hai ngày trước. Chỉ cần một ngón tay, toàn bộ tòa nhà sẽ sụp đổ. Nó tương tự như kỹ thuật phá dỡ tòa nhà bằng chất nổ. Dù sao thì chủ sở hữu khu nghỉ dưỡng này cũng muốn phá bỏ nó, nhưng chi phí phá dỡ quá lớn nên họ đành phải duy trì nó một cách miễn cưỡng. Tôi đến đây với ý định "Giờ là lúc phá hủy Giáo hội Vô Hạn lẫn nơi này!" Nhưng nhìn cảnh tượng này, tôi cảm thấy hối hận vì đã tiêu hết tiền lương vào bom.

Tôi nhớ lại lời đề nghị ám sát của hacker. Giết thế nào mới không bị coi là giết người? Hắn ta trông như sắp chết vì mỡ máu cao rồi. Khi tôi bước ra khỏi tòa nhà, không khí trở nên trong lành và đầu óc tôi cũng sảng khoái hơn khi không còn tiếng ồn. Một vài người trông có vẻ là tín đồ cuồng nhiệt của Giáo hội Vô Hạn đang khóc, ngồi thẫn thờ, hoặc hút thuốc với vẻ mặt phiền muộn, chửi rủa Jung Sanghyun và Giáo hội Vô Hạn. Tôi tham gia chửi rủa cùng họ một lúc rồi rời đi. Sau đó, tôi nghe lén cuộc trò chuyện giữa Park Moohyun và Kim Jaehee.

"Anh Moohyun à. Tôi sống vất vả lắm đó."

"Hầu hết mọi người đều sống vất vả mà."

"Tôi đã sống rất chăm chỉ trong hai năm qua đấy."

"Làm tốt lắm. Hãy tiếp tục sống chăm chỉ như vậy nhé."

"Sống rất mệt mỏi, tốn sức và cô đơn nữa."

"Ai cũng sống như vậy mà."

"Tôi không muốn sống tốt một chút nào. Nếu có thể quay về quá khứ, cuộc sống hiện tại cũng vô nghĩa mà. Anh không tò mò buổi lễ cầu nguyện lần này sẽ ra sao sao?"

"Không. Lần sau, chúng ta đi ăn ở một nhà hàng ngon nào đó đi."

Đừng có mè nheo nữa. Là đàn ông con trai mà sao lại than vãn nhiều thế? Vị nha sĩ bên cạnh cậu đi làm lúc 7 giờ sáng, làm việc đến 10 giờ tối, rồi khi về nhà, anh ấy đã phải xin một ngày nghỉ vì hôm nay để đi chơi với cậu. Phải dùng ngày nghỉ quý báu của mình để đi với một con gián màu trắng đấy.

Park Moohyun, theo đúng kế hoạch đã hẹn trước với tôi, đưa ra đủ mọi lý do. "Tôi phải đổ xăng", Tôi nghĩ xe có vẻ có vấn đề", "Tôi đói bụng vì chưa ăn sáng", "Tôi cần đi vệ sinh." Anh ấy ghé vào tất cả các trạm dừng chân, mua xúc xích nóng, khoai tây nướng, cà phê với Kim Jaehee. Cuối cùng, họ cũng đến được khu nghỉ dưỡng lúc 12 giờ trưa, khi buổi lễ cầu nguyện đã kết thúc.

Vừa bước vào khu nghỉ dưỡng, Kim Jaehee nhìn thấy Jung Sanghyun, cười như điên rồi nói với Park Moohyun.

"...Chúng ta đi ăn trưa thôi."

Park Moohyun vỗ nhẹ vào lưng Kim Jaehee và nói.

"Nghe nói gần đây có một quán gà hầm sâm khá ngon. Hoặc một quán lẩu đậu hũ tự làm cũng có vẻ ổn đấy."

"Đi ăn gà hầm sâm đi."

Tôi quay lại đó vào ban đêm, thu hồi bom và rời đi. Và tôi cũng không bao giờ nghĩ về Giáo hội Vô Hạn nữa.

Trong khi Park Moohyun bị giam lỏng trong phòng khám, tôi cũng rất bận rộn tận dụng tối đa hiệu quả quảng cáo. Số lượng bệnh nhân đến phòng chờ tăng lên, và các cuộc gọi cũng nhiều hơn. Sau khi bảo vệ ở tầng 1 xuất viện, số lượng người bán hàng rong đến trực tiếp đã giảm đi một nửa, nhưng dạo này có rất nhiều cuộc điện thoại không liên quan đến việc đặt lịch hẹn.

"Xin chào. Đây là Phòng khám nha khoa Park Moohyun."

[Cho tôi nói chuyện với Giám đốc Park Moohyun.]

"Anh tìm giám đốc của chúng tôi có việc gì ạ?"

[À. Tôi là Jang Yongcheol, giám đốc của Nha khoa Răng Chắc Khỏe Đến 120 Tuổi! Tôi có chuyện muốn bàn với giám đốc của cô. Cho tôi số điện thoại di động của giám đốc cô, hoặc chuyển máy cho tôi!]

"À. Ra là đối thủ cạnh tranh. Anh không phải bệnh nhân nên tôi xin phép cúp máy."

[Gì cơ? Khoan đã!]

Hắn ta nói gì đó nhưng tôi đã cúp máy. Điện thoại gọi đến từ các phòng khám nha khoa trong bán kính 20km xung quanh Phòng khám nha khoa Park Moohyun. Có vẻ như các giám đốc ở đó đang rất rảnh rỗi. Ngược lại, Park Moohyun lại giống như một cái bàn làm việc cố định trong phòng khám, ngoại trừ lúc ngủ. Anh ấy dường như đã quyết định dành cuộc đời và thời gian của mình trong phòng khám. Đó là một thái độ mẫu mực mà một giám đốc phòng khám nha khoa quy mô nhỏ nên có. Cho đến nay, anh ấy đã sống khá an nhàn.

Thỉnh thoảng, anh ấy có chút phản kháng nhỏ như "Tôi đã đăng ký phòng gym mà không đi được" hoặc "Tôi không có thời gian và sức lực để nấu ăn ở nhà nên toàn ăn đồ ăn đặt ngoài", nhưng chỉ cần vài lời đe dọa đơn giản như "Hãy nghĩ đến gia đình", "Anh định làm cho phòng khám phá sản sao?" hay "Tôi sẽ nghỉ việc và chuyển đi cùng Lee Nayoung" là anh ấy sẽ dừng lại và quay lại làm việc một cách ngoan ngoãn.

"Xin chào. Đây là Phòng khám nha khoa Park Moohyun."

[Park Moohyun! Chuyển máy!]

"Anh tìm giám đốc của chúng tôi có việc gì ạ?"

[Park Moohyun! Sao lại vô đạo đức đến mức này! Này! Trang web! Chuyện quái quỷ gì đây! Rốt cuộc là đang làm cái gì vậy! Điên rồi à?]

Giọng nói ồm ồm của một người đàn ông vang lên từ điện thoại. Có vẻ như hắn ta có dung tích phổi tốt.

"Anh gọi đến từ một phòng khám nha khoa khác đúng không?"

[Park Moohyun, mày học đại học nào hả? Hả? Các tiền bối của mày đang điều hành phòng khám mà mày lại làm cái trò gì thế hả?]

"Không phải bệnh nhân à? Này."

[Này?]

"Trước đây các người đã sống an phận và lười biếng quá rồi, cứ thế mà lấy tiền từ túi bệnh nhân mà không có sự cạnh tranh nào ư. Thỏa thuận hòa bình ngầm mà mấy người âm thầm duy trì đã bị phá vỡ rồi! Tất cả bệnh nhân của phòng khám mấy người sẽ thuộc về Phòng khám nha khoa Park Moohyun."

[Gì? Nói cái gì vậy? Làm cái trò côn đồ này mà mày tưởng sẽ yên ổn sao! Mày nghĩ tao sẽ ngồi yên à!]

"Tao là chuyên gia chiến đấu, nên bọn mày không thể thắng tao đâu. Hoặc là đầu hàng, van xin và về dưới trướng của bọn tao, hoặc chuẩn bị đóng cửa trong nước mắt đi."

[Cái phòng khám điên rồ gì thế này! Bọn mày--]

Hắn ta nói toàn những điều vô ích nên tôi cúp máy. Doanh thu của phòng khám đang tăng vọt, nên đủ loại côn trùng bắt đầu bu đến. Park Moohyun bước ra khỏi phòng khám như một thây ma để đi vệ sinh, nhưng nghe thấy cuộc điện thoại của tôi, anh ấy dừng lại với vẻ mặt kinh hoàng.

"Ai gọi đến vậy?"

"Chỉ là một con ruồi cứ vo ve thôi. Giám đốc không cần phải lo lắng đâu."

"Tôi nghĩ tôi nên lo lắng thì hơn. Có phải một phòng khám nha khoa khác gọi cho tôi không?"

"Mau đi vệ sinh đi. Bệnh nhân đang đợi ở phòng chờ kìa."

"Tôi nghĩ Sowon đang hủy hoại danh tiếng của tôi một cách tàn nhẫn đấy."

"Danh tiếng của giám đốc tốt với các nha sĩ khác thì để làm gì?"

"Ơ?"

Trước câu hỏi mà anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến trong đời, Park Moohyun dường như không nói nên lời.

"Danh tiếng tốt với bệnh nhân thì còn được, chứ được đối thủ khen ngợi thì có gì tốt? Anh định phản bội chúng tôi và làm việc cho phòng khám đối thủ sao?"

"A, không. Nhưng... có đạo đức kinh doanh mà. Kể cả không thể tham gia họp lớp đại học cả đời, thì ít nhất cũng phải cạnh tranh một cách công bằng chứ?"

"Công bằng ư? Tôi đâu có xông vào đối thủ trong bán kính 10km với khẩu bazooka, hay đâm xe bồn chở đầy xăng vào họ, hay dùng drone chiến thuật bắn đạn súng trường rồi biến mất đâu."

"...Những việc đó đương nhiên là không được làm rồi."

Nha sĩ này chẳng biết gì cả. Tôi cố gắng trấn an giám đốc vừa không biết sợ lại vừa nhút nhát này.

"Tất nhiên, tôi biết giám đốc thích sự ôn hòa. Tôi cũng đâu có đe dọa hay mua chuộc các phụ tá của phòng khám khác, cũng không đe dọa chủ nhà để tăng tiền thuê nhà đến mức không thể gánh nổi và làm phòng khám khác đóng cửa, cũng không tố cáo các sai phạm và hành vi bất hợp pháp của đối thủ lên cơ quan hành chính, cũng không xúi giục những bệnh nhân không hài lòng với dịch vụ y tế của họ... Hiện tại là thế."

Mỗi khi tôi nói thêm một câu, mặt Park Moohyun lại tái mét. Giọng anh ấy nhỏ lại, thì thầm.

"...Cô chỉ nói là 20 triệu won là đủ để làm trang web, logo, và quảng cáo ngoài trời nhỏ thôi mà. Sowon à. Rốt cuộc cô đã làm những gì vậy?"

"Tôi đang xử lý mọi việc một cách ôn hòa nhất có thể đấy. Giám đốc à. Trên đời này không có cạnh tranh công bằng đâu. Trong xã hội tư bản, doanh thu phụ thuộc vào số tiền quảng cáo đã bỏ ra. Anh nghĩ mình, một giám đốc còn khổ sở hơn cả một con kiến để chật vật kiếm tiền thuê nhà, có thể cạnh tranh sòng phẳng với những con muỗi khổng lồ liên tục thuê người nổi tiếng và ném hàng tỷ won vào quảng cáo sao? Chỉ có trò chơi có tổng bằng không và cuộc chiến tàn sát mà thôi."

Nha sĩ, hiếm khi bóp gáy, một tay ôm trán vì đau đầu, hỏi tôi.

"...Cô chưa bao giờ nghe đến hai từ 'hợp tác' và 'cùng tồn tại' sao?"

"'Nếu muốn hòa bình, hãy chuẩn bị chiến tranh'. Chừng nào tôi còn ở đây, phòng khám này sẽ trở thành một thế lực thống trị, giành chiến thắng áp đảo. Mục tiêu cuối cùng của tôi là đánh bại tất cả các phòng khám nha khoa vừa và nhỏ lân cận, trở thành phòng khám tốt nhất trong bán kính 100km. Hãy chuẩn bị để trở thành giám đốc của một tập đoàn nha khoa siêu lớn, đứng vững ngay cả khi đối mặt với những biến cố như suy thoái kinh tế và biến động lãi suất, những thứ có thể bùng nổ như bão tố."

Park Moohyun thở dài thườn thượt, như thể mặt đất đang sụp xuống, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt không hài lòng. Ánh mắt ấy dường như ám chỉ "Những người trong ngành của cô đều như thế sao?". Tôi không biết anh đang so sánh tôi với ai, nhưng điều đó thật sự rất khó chịu. Vị nha sĩ giản dị bày tỏ ước mơ nhỏ bé của mình.

"Tôi chỉ muốn trả hết nợ, kiếm đủ tiền sinh hoạt cho bản thân và tiền lương cho nhân viên thôi. Nayoung, cô nghĩ sao?"

Lee Nayoung bước ra từ phòng chứa đồ, nhìn chúng tôi và nói.

"Tôi nghĩ ý tưởng của Sowon rất tuyệt. Hiếm có nhân viên nào có hoài bão lớn như vậy. Tôi sẽ là cánh tay trái của giám đốc. Cánh tay phải là Sowon, còn ngón tay thì có Celloni lo rồi."

Lee Nayoung thường giữ ý kiến trung lập hoặc đứng về phía giám đốc, nhưng lần này cô ấy hiếm hoi đứng về phía tôi. Nha sĩ dường như cảm nhận sâu sắc mình không có đồng minh nào ở phòng khám này. Phụ tá Lee Nayoung à, cô đúng là một nha sĩ tuyệt vời. Khi doanh thu tăng lên, tôi nên tăng lương cho cô ấy trước tiên. Park Moohyun, người vừa xác nhận lại rằng các nhân viên có quan điểm khác nhau về cách quản lý phòng khám, lại phải nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh vì cảm nhận được ánh mắt của các bệnh nhân đang chờ.