Tháng 12 năm 2024, tại một địa điểm không xác định ở tỉnh Gyeonggi.
Giữa đêm.
Một con hẻm vắng lặng, không một ánh đèn neon, chỉ le lói thứ ánh sáng trắng bệnh hoạn từ mấy bóng đèn huỳnh quang.
“Hok, hok…!”
Một gã thanh niên thở dốc, cắm đầu chạy thục mạng trong con hẻm.
Hắn vận trang phục thường ngày với áo thun và quần jean, nhưng khắp người lại chi chít những vết cắt hệt như bị kiếm sắc chém phải.
Và những vết rách ấy vẫn đang không ngừng nhân lên.
Phập!
“AH...AHHH...!!”
Gã trai trẻ ngã lăn ra đất.
Cơn đau nhói buốt khiến gã đưa tay lên tai, và thứ gã cảm nhận được là một chất lỏng ấm nóng, dính nhớp.
“Ugh, ugah...!”
Nó đứt rồi.
Cơn đau bỏng rát này còn kinh khủng hơn bất kỳ nỗi thống khổ nào gã từng nếm trải.
Nhưng gã không thể cứ nằm chết dí giữa đống rác này được.
“C-Cứu tôi với!!”
Xoẹt!
Lời cầu cứu vừa dứt, chiếc túi rác bên cạnh gã thanh niên đã bị xẻ làm đôi.
Đống rác rưởi bên trong đổ tràn ra, trông chẳng khác nào óc người. Gã nuốt khan khi tưởng tượng ra cái kết tương tự cho đầu của mình.
“Aaaaahhhhh...!”
Gã biết mình không nên hét lên.
Nhưng tiếng thét vẫn cứ thế bật ra không sao kìm lại được.
Kìa.
“Định chạy đi đâu thế~”
Từ phía sau, một người phụ nữ trong bộ đồ bó sát màu đen vừa ngân nga vừa tiến lại gần.
Gương mặt ả bị che khuất sau chiếc mặt nạ, mắt đeo kính râm, mái tóc cũng được bọc kín trong lớp mũ latex.
“Nếu để bị bắt bây giờ thì sẽ được cắt một nhát gọn gàng đấy. Hm? Hay muốn bị thái lát hả?”
Nghe thấy giọng nói ghê rợn của ả, gã thanh niên chợt nhớ đến một bản tin mình từng vô tình xem được.
- …Tên tội phạm dị năng “Pepper Cutter” là một ác nhân chuyên nhắm vào nam giới ở độ tuổi 20….
Pepper Cutter.
Kẻ được mệnh danh là “thợ thiến người”.
Một ác nhân sử dụng dị năng để vung roi như thể đang đùa giỡn, và cuối cùng, cắt phăng đi thứ còn quý hơn cả mạng sống của đàn ông.
Nếu rơi vào tay mụ đàn bà này, chắc chắn bản thân sẽ chết.
Gã sẽ mất máu đến chết rồi được phát hiện như một cái xác vô danh ở đâu đó, với phần thân dưới đẫm máu.
“Không!!! Tôi không muốn chết!!”
Gã thanh niên tuyệt vọng gào lên.
“Anh Hùng! Làm ơn, có ai đó giúp tôi với!! Làm ơn!!”
“Làm gì có ai đâu?”
Vút.
Một sợi roi quất về phía cổ gã thanh niên.
Đó không phải một sợi roi đen bình thường, mà là một sợi roi trông như cành hồng đầy gai.
Đây chính là dị năng của ả, Pepper Cutter.
Với năng lực điều khiển thân cây làm roi, đáng lẽ ả phải có biệt danh như “Rose Whip” hay gì đó tương tự, nhưng những tội ác mà ả gây ra đã biến biệt danh của ả thành một cái tên kinh hoàng.
“Không có ai cứu ngươi đâu. Dù cho có nhận ra sự ồn ào này, cũng chẳng có kẻ nào dám thò mặt ra giúp. Vì tất cả đều đang nín thở đấy.”
“Kh-Khuk hgg…!”
“Ngay khi có người báo cáo cho Anh Hùng, chuông báo động sẽ vang lên, và ta sẽ xử lý cái thằng khốn đã bấm chuông trước tiên. Có ai đang nghe ở quanh đây không? Cứ thử báo cáo đi. Dù là nam hay nữ, ta sẽ xử hết.”
Pepper Cutter ngang nhiên đe dọa những người xung quanh.
Vì đây là một con hẻm, có thể ai đó đã nhận ra sự ồn ào và thức giấc định trình báo, nhưng tiếc thay, không phải ai cũng dám.
Ngay khi có người báo cáo, chuông báo động nguy hiểm sẽ vang lên inh ỏi.
Pepper Cutter là một năng lực gia thừa sức tìm ra người báo cáo ở bên trong tòa nhà và giết họ bất cứ lúc nào.
“Ohoho, vậy thì thu hoạch thôi nhỉ? Yên tâm đi. Ta sẽ cắt nhanh đến mức ngươi không kịp cảm thấy đau đâu.”
“D-Dừng lại…! Tại sao cô lại làm thế này!!”
“Tại sao? Cần lý do ư? Haha, chẳng có lý do gì cả.”
Pepper Cutter dùng lưỡi liếm phần tay cầm của cây roi.
“Ta có sức mạnh để giết người, và không ai có thể dùng pháp luật để khống chế ta. Dù có dùng dị năng để sát hại người khác, “cuộc sống thực” của ta cũng không bị ảnh hưởng gì. Hiểu chưa?”
“Cô, không lẽ...!”
“Đúng vậy. Ta là một người chưa đăng ký. Một thường dân chưa được ghi nhận là năng lực gia. Ta có thể là một trong những người ngươi gặp từ sáng, hoặc là người sống cùng thành phố, cùng đất nước với ngươi. Dù là trường hợp nào đi nữa….”
Vút.
“Ngươi sẽ chết ở đây.”
“Kh-Khak…!”
“Không chỉ chết đơn thuần đâu. Ngươi sẽ phải nếm trải đau đớn cho đến khi chết. Ah, tại sao ta lại giết người theo cách này ư?”
Pepper Cutter ghé sát mặt vào gã thanh niên, rồi cởi mặt nạ ra để chỉ mình gã thấy và nở một nụ cười rạng rỡ.
“Đơn giản thôi. Vì ta muốn thế. Ta muốn cắt hết của quý của lũ đàn ông rồi băm vằm chúng ra. Sao? Lạ lắm à? Cứ nghĩ đơn giản thế này này. Một kẻ tâm thần đã thức tỉnh dị năng và trở thành ác nhân.”
“Ughh, khak, hgg…!”
“Ôi chà, đàn ông mà sao thế? Nhìn quần ướt sũng kìa. Bẩn thỉu, sao lại tè dầm ra thế?”
Pepper Cutter dùng gót giày đạp mạnh vào ức gã trai.
“Khó chịu thật. Haizz, cái loại như ngươi-”
U...u...u...eng.
Từ phía sau, tiếng còi báo động bắt đầu vang lên.
[Phản diện xuất hiện! Phản diện xuất hiện! Yêu cầu Anh Hùng có mặt ngay lập tức!!]
Tiếng báo động ồn ào khiến Pepper Cutter bực bội quay đầu lại.
“Hahh, chết tiệt. Ta đã nói đứa nào báo cáo thì sẽ giết-”
Phía cuối con hẻm.
Một người đàn ông mặc bộ vest đen đang cầm chiếc điện thoại thông minh hiển thị màn hình báo động có phản diện xuất hiện.
Ngay cả cà vạt cũng là màu đen.
Sắc màu duy nhất trên người anh ta chính là chiếc “mặt nạ Dokkaebi” đang tỏa ra ánh quang vàng kim.
“Cá-Cái gì…? L-Lẽ nào?!”
Giọng Pepper Cutter ngay lập tức cứng lại.
“Ngươi, làm sao ngươi lại?! Không, tại sao ngươi lại ở đây?!”
[Một công dân đi ngang qua phát hiện phản diện. Chẳng lẽ hồi tiểu học ngươi không được dạy môn đạo đức rằng tội phạm thì báo cảnh sát, còn phản diện thì báo cho Anh Hùng sao?]
“Ngươi, ngươi…!!”
Vút.
Pepper Cutter giật mạnh cây roi ra khỏi người gã thanh niên.
“Ngươi cũng là phản diện mà! Lại còn thuộc Hội Kín…!”
[Vì là Hội Kín nên mới phải làm thế này. Không thể cứ thế bỏ qua kẻ tùy tiện giết người được. Huống hồ đó lại là một phản diện thuộc “Hội” của chúng ta.]
Cạch.
[Chỉ còn cách để ta xử lý mà thôi.]
Người đàn ông đeo mặt nạ, Dokkaebi, cất điện thoại vào túi trong áo vest và lấy vật giấu sau lưng ra phía trước.
[Pepper Cutter. Ngươi đã làm ô uế danh tiếng của Hội. Với tư cách là đao phủ của Hội, từ bây giờ, ta sẽ hành quyết ngươi.]
Đó là một cây gậy bóng chày.
[Hội không tùy tiện giết người. Vì gã thanh niên kia, một ngày nào đó, cũng sẽ trở thành một tên tay sai trong thế giới mà Hội sẽ chinh phục.]
Cây gậy có màu đen tuyền tinh xảo, khó có thể gọi là nhôm, tựa như gỗ mun, trên thân còn chi chít những chiếc gai vàng sắc lẹm.
[Toàn bộ nhân loại sẽ trở thành “người nộp thuế” và “nô lệ” của “Tổng thủ lĩnh”. Ngươi đã bừa bãi sát hại những kẻ sẽ trở thành nô lệ của Tổng thủ lĩnh, tội này rất nặng.]
“Ng-Ngươi định…! Ngươi định làm gì ta!”
[Hành quyết với tư cách là một phản diện. Hành quyết với tư cách là một thành viên của xã hội. Đơn giản thôi.]
Dokkaebi cầm cây gậy bằng một tay và chĩa về phía Pepper Cutter.
[Ta đã báo cáo ngươi, và bây giờ sẽ giao ngươi cho Anh Hùng.]
“Thằng điên này! Giữa phản diện với nhau, cùng một tổ chức mà không có chút tình nghĩa nào sao?!”
[Ta hoàn toàn khác với loại phản diện mà ngươi nghĩ. Và ngay từ đầu, đừng đặt loại như ngươi ngang hàng với ta. Vì ta.]
Cùng với lời nói đó, bóng dáng Dokkaebi biến mất.
[Là “cán bộ” của Hội.]
RẦMㅡㅡㅡ!
Dokkaebi biến mất như một ảo ảnh, bất thình lình xuất hiện bên cạnh Pepper Cutter, rồi vung gậy với toàn bộ sức lực vào hông ả.
“Khak!!”
Pepper Cutter ngay lập tức bị đập vào tường.
Lực va chạm mạnh đến nỗi bức tường bê tông xuất hiện những vết nứt hình người, và máu tươi bắt đầu rỉ ra từ những lỗ thủng trên bộ đồ latex nơi eo của Pepper Cutter bị gai đâm xuyên qua.
[Hành quyết không phân biệt nam nữ. Thứ duy nhất có thể tránh được cây gậy này chỉ có trẻ con mà thôi.]
“Ng-Nngươi…!”
[Đừng giả vờ đau đớn. Những nạn nhân bị ngươi thái hạt lựu còn đau đớn hơn thế nhiều.]
Bốp.
Dokkaebi lại vung gậy thêm lần nữa.
Lần này anh ta dùng phần không có gai để đập vào chân Pepper Cutter, nhưng lực tác động vẫn mạnh đến mức làm nứt cả sàn bê tông.
[Ngươi sẽ phải vào nhà tù dành cho năng lực gia. Hội không cần phải mất công đưa một kẻ như ngươi về để cải tạo.]
“Aaaack…!!”
Dokkaebi nhặt cây roi sắc bén của Pepper Cutter lên và quấn quanh người ả.
Sợi roi từng chém và đâm gai vào vô số đàn ông giờ đây đã trở thành dây thừng trói chặt toàn thân Pepper Cutter, và Dokkaebi lại giơ cao cây gậy về phía ả đang ngã gục trên sàn.
[Ngươi đã từng nghe đến cực hình mang tên “đòn roi”-]
“Dừng lại!!”
Cùng với một giọng nói chói tai vang lên từ xa, một thứ gì đó lướt nhanh qua bên cạnh mặt nạ của Dokkaebi.
“Lần sau sẽ là gáy đấy! Sẽ không chỉ dừng lại ở cảnh cáo đâu!!”
Đó là một viên đạn.
Viên bi màu trắng găm trên tường là một viên ma đạn được tạo ra từ dị năng, và bên ngoài con hẻm là một người phụ nữ mặc bộ quân phục màu trắng.
[Là Anh Hùng sao.]
“Phải! Ta là-”
[Vẫn còn việc phải làm… nhưng, thôi được. Anh Hùng đã đến, vậy thì tên phản diện qua đường này xin phép cáo lui.]
Dokkaebi cài cây gậy vào hông, rồi dùng tay ấn chặt chiếc mặt nạ.
[Tạm biệt.]
Loé!
Những hạt bụi vàng kim vừa kịp lấp lánh quanh Dokkaebi, anh ta đã biến mất ngay tại chỗ như thể dịch chuyển tức thời.
“Ah!”
Người phụ nữ mặc quân phục trắng cắn môi dưới, nghiến răng, rồi vội vàng cầm khẩu súng trường ma pháp tiến về phía Dokkaebi vừa rời đi.
“...Đây là “Snow White”. Báo cáo. Tình hình… kết thúc.”
- Sao rồi?!
“...[Kẻ Hành Quyết Phản Diện] Dokkaebi đã “hành quyết” Pepper Cutter.”
Người phụ nữ, Snow White, nhìn Pepper Cutter bị trói bằng roi và nghiến chặt răng.
“Một ngày nào đó nhất định sẽ bắt được ngươi…! Dokkaebi…!”
***
Gần đó, trong một con hẻm.
“Chậc, đi ngang qua mà lại dính vào chuyện phiền phức.”
Người thanh niên đeo mặt nạ Dokkaebi trong bộ vest đen tháo mặt nạ ra.
Ngay lập tức, toàn thân anh ta lấp lánh ánh vàng, và chẳng mấy chốc, chàng trai-
“Giải trừ biến hình.”
Đã hiện nguyên hình trong trạng thái hoàn toàn khoả thân.
