Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6923

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 273 - Vị tiền bối nghiêm túc (1)

Bất kể một công chức đầu độc giới quý tộc trong nước, hay một cơn bão thanh trừng nổi lên ở quốc gia khác, Hoàng đế vẫn thâm cư trong cung cấm, không hề lộ diện. Dù ngài đã có dấu hiệu muốn thoái vị, nhưng nếu là một quân chủ khác, hành động này hẳn đã khiến cả nước xôn xao. Song, thành thật mà nói, với vị Hoàng đế hiện tại, người ta chỉ muốn van nài ngài hãy nghỉ ngơi, nên đây có lẽ lại là một điều may mắn.

Vị Hoàng đế hiện tại, từ khi đăng cơ cho đến vài năm trước, vốn là một người cuồng công việc đến mức tự vắt kiệt sức mình, và không ít gia tộc quý tộc đã bị hủy hoại dưới tay ngài. Có lẽ việc ngài cứ sống ẩn dật như một hikikomori lại tốt cho tinh thần của giới quý tộc và quan lại hơn.

Vả lại, Hoàng đế có nghỉ ngơi thì Hoàng Thái tử mới phải gánh vác công việc. Hoàng đế Bệ hạ, xin Ngài hãy đi theo con đường của Vạn Lịch Đế.

“Đã ngót ba trăm năm kể từ khi Đại Đế vâng mệnh trời. Trong lịch sử trường tồn của Đế Quốc, ba trăm năm ấy chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, và ngay cả giây phút này cũng chỉ là một bước đệm hướng tới tương lai.”

Dĩ nhiên, đó chỉ là một lời cầu nguyện vô ích. Dù Hoàng đế đang dần trút bỏ công việc cho Hoàng Thái tử, thì ít nhất ngài vẫn đích thân chủ trì bài phát biểu bế mạc.

“Chúng ta là cây cầu nối tiếp di sản của tiền nhân và trao lại cho hậu thế. Đừng bao giờ quên điều đó, hãy đồng lòng đoàn kết và không ngừng phấn đấu.”

Nội dung bài phát biểu bế mạc cũng không có gì đặc biệt. Ngài chỉ nhắc lại những điều vẫn luôn được nhấn mạnh hằng năm: đoàn kết và tiến bộ.

Giới quý tộc đã quá quen với những lời này nên họ lắng nghe bài phát biểu mà không cảm thấy chút áp lực nào. Đoàn kết với lòng trung thành dành cho Hoàng đế và tiến bộ vì lợi ích quốc gia - đó đâu phải mệnh lệnh gì khó khăn. Trừ phi có kẻ thực sự nuôi mộng phản quốc, bằng không thì những lời này cũng chẳng khác nào câu chúc “Năm mới tốt lành”.

“Hoàng Thái tử cũng hãy nói vài lời đi.”

Bài phát biểu bế mạc tưởng chừng sẽ kết thúc êm đẹp như vậy bỗng rẽ sang một hướng không ai ngờ tới. Hoàng đế đã nhường phần kết của Lễ mừng năm mới cho Hoàng Thái tử.

Cảnh tượng vầng thái dương sắp lặn hết lòng nâng đỡ cho vầng thái dương kế vị đã tạo ra một làn sóng xôn xao trong hàng ngũ quý tộc đang quỳ gối.

‘Phát điên mất.’

Và tôi cũng là một phần của làn sóng đó. Thật đáng sợ. Chẳng lẽ đúng như lời vị Bộ trưởng, chuyện thoái vị sẽ diễn ra trong vòng một năm nữa sao? Nếu không may, có khi tôi đang ở Học viện cũng phải tức tốc chạy về dập đầu xin ngài nghĩ lại mất.

Trái ngược với sự xáo động của các quý tộc, Hoàng Thái tử dường như đã biết trước, ngài chỉ cúi đầu chào Hoàng đế rồi tiến lên một bước.

“Như lời Bệ hạ đã dạy, hiện tại chính là cây cầu nối giữa quá khứ và tương lai. Chúng ta không được xem di sản được thừa hưởng là điều hiển nhiên, và đừng chỉ sống cho hiện tại mà hãy luôn hướng về phía trước.”

Một phát ngôn không khác mấy so với bài phát biểu của Hoàng đế trước đó. Cũng phải thôi. Nếu vào thời điểm này mà Hoàng Thái tử lại nói những lời trái ngược với Hoàng đế thì mới là chuyện lạ.

Vốn dĩ, Hoàng đế bảo Hoàng Thái tử nói vài lời cũng là để củng cố sự hiện diện của ngài, chứ chắc không phải ngài thực sự mong đợi điều gì đặc biệt.

“Tuy nhiên, không có gì phải vội vàng. Một cây cầu được nối vội vã sẽ sụp đổ, và thứ chúng ta mong muốn là một cây cầu vững chãi kéo dài hơn ngàn năm.”

...Hay là do tôi nghĩ nhiều quá? Sao tôi nghe câu đó cứ như một lời tuyên chiến: “Ta sẽ vắt kiệt sức các ngươi đến muôn đời sau” vậy.

“Vì vậy, ta sẽ chờ đợi. Chờ đợi các khanh, những người sẽ cùng Hoàng thất đi qua hiện tại, và chờ đợi những báu vật tương lai sẽ nối gót các khanh để phụng sự Hoàng thất.”

Khi nói những lời đó, ánh mắt Hoàng Thái tử thoáng liếc về phía tôi. Và cái nhìn đầy ẩn ý ấy khiến tay chân tôi bủn rủn, nước mắt chỉ chực trào ra.

Vừa nói những lời đó vừa nhìn tôi thì có quá đáng không cơ chứ. Đây rõ ràng là ám chỉ rằng ngài sẽ vắt kiệt sức tôi lúc còn sống, rồi đến cả con cái tôi sau này cũng sẽ phải vui vẻ chịu kiếp bóc lột.

‘Thằng chó.’

Bảo sao trong bữa tiệc trưa hắn ta lại im hơi lặng tiếng thế, thì ra là để chuẩn bị con dao găm này đây.

Lễ mừng năm mới của năm Thánh lịch 1378 đã khép lại. Ngoại trừ lời tiên tri u ám mà Hoàng Thái tử buông ra vào phút cuối, thì đây là một buổi lễ tương đối ổn thỏa.

Dù trong lòng có chút tổn thương vì chuyện chiếc nhẫn, nhưng tôi quyết định cứ cho là mọi việc vẫn ổn.

“Con sẽ sớm ghé thăm lãnh địa.”

“Haha, cứ đến khi nào cậu thấy tiện nhé. Chúng ta sẽ vui lòng chờ đợi.”

So với nỗi lòng nhỏ nhặt của tôi, việc tiễn các vị nhạc phụ, nhạc mẫu quan trọng hơn nhiều.

Thiết Huyết Công tước và Hầu tước Iones đã rời đi trước, Bá tước Planbel và Nam tước Atini cũng sắp sửa khởi hành. Đây đều là những nhân vật khó có dịp tụ họp, nên dù tôi mong họ có thể thong thả ở lại, nhưng ai nấy đều bận việc lãnh địa. Họ phải trở về để lo công vụ càng sớm càng tốt, tôi làm sao có thể giữ họ lại được.

Hơn nữa, cũng như Hoàng đế triệu tập các quý tộc có tước vị để tổ chức Lễ mừng năm mới, việc lãnh chúa gọi các gia thần đến dự yến tiệc cũng là một thông lệ. Nếu tôi không muốn các vị nhạc phụ của mình bị gắn mác “quý tộc coi thường thông lệ”, tôi phải để họ đi.

“Thật ra, vì cô con gái duy nhất của ta không về nhà nên ta đã rất lo lắng, nhưng giờ thì ta có thể yên tâm rồi.”

Nam tước Atini, người đã bớt đi nhiều vẻ ngượng ngùng so với lần gặp đầu tiên, mỉm cười mở lời. Dù gương mặt ngài đang tươi cười, nhưng nội dung câu nói lại khiến tôi khá xấu hổ.

Kể từ khi nhập học tại Học viện, Louise chưa một lần trở về nhà. Trong học kỳ thì cô ấy ở Học viện, còn kỳ nghỉ thì ở dinh thự của tôi. Nghĩ lại thì đúng là một cô con gái hiếu thảo có một không hai. Hóa ra không phải là chuột lang nước màu hồng, mà là chuột lang nước hệ Hỏa à.

“Thì ra ngài cũng có cùng nỗi lo. Tôi không ngờ chúng ta lại cảm thấy đồng cảm với nhau qua chuyện này đấy.”

Bá tước Planbel đứng cạnh cũng bật cười trước lời của Nam tước Atini. Thật không may, Irina cũng là một cô con gái hiếu thảo nồng cháy không kém gì Louise.

“...Con xin lỗi, lẽ ra con nên để các em về thăm nhà sớm hơn.”

Nhưng việc Louise và Irina trở thành những cô con gái hiếu thảo nồng cháy như vậy có phần lớn trách nhiệm của tôi. Vì vậy, khi tôi cúi đầu xin lỗi, hai vị nhạc phụ đều lắc đầu.

“Dù vậy con bé vẫn liên lạc đều đặn. Hơn nữa, đâu có nơi nào an toàn hơn bên cạnh Trưởng phòng Thanh tra chứ.”

“Ngài nói vậy thật khiến con vô cùng cảm kích.”

May quá. Thật may là họ xem tôi như một người con rể đáng tin cậy chứ không phải một kẻ bắt cóc giam cầm con gái quý báu của họ...

Cứ như vậy, sau khi lặp đi lặp lại lời xin lỗi và cảm ơn với Nam tước Atini và Bá tước Planbel, cuối cùng tôi cũng tiễn hết được các nhà vợ. Lần tới mọi người tụ họp đông đủ thế này, chắc sẽ là vào ngày cưới.

“Nhà vợ có đến bốn bên, tiễn các vị thôi cũng đủ mệt rồi.”

“Đúng vậy thật.”

Khi tôi tiễn khách xong, mẹ, người đang trò chuyện với các bà thông gia, nhẹ nhàng tiến lại gần. Gia chủ đã sớm trở về vì công việc của Hội đồng Đế Quốc.

Dù sao đi nữa, khi tôi quay sang nhìn mẹ, nụ cười vẫn nở trên môi người. Dường như trong suốt kỳ Lễ mừng năm mới lần này, lần nào tôi thấy mẹ cũng đang mỉm cười.

‘Mẹ là người có thể cười như thế này sao?’

Cảm giác có chút lạ lẫm. Mẹ thường là người đoan trang nhưng không mấy vui vẻ, xem ra việc con trai cả kết hôn đúng là một liều thuốc tinh thần đối với các bậc cha mẹ.

“Mẹ cũng định về ạ?”

“Lãnh chúa không có ở đó thì phu nhân cũng phải giữ vị trí của mình chứ.”

Một câu hỏi hiển nhiên nhận được một câu trả lời tất yếu, tôi gật đầu. Nếu gia chủ đã bị Hội đồng lôi đi thì phu nhân cũng nên quay về. Dù có quản gia trưởng chống đỡ, nhưng gia đình lãnh chúa vẫn phải có mặt thì công việc mới suôn sẻ được.

...Nhưng vẫn còn một người trong gia đình lãnh chúa đang ở lại lãnh địa mà.

“Erich cũng đang ở đó mà mẹ, mẹ không cần phải vội về đâu.”

“Thằng bé đó vẫn còn non nớt trong công việc lắm.”

Khi tôi nhắc đến Erich, mẹ nhẹ nhàng lắc đầu. Đâu có ai vừa sinh ra đã thông thạo công việc chứ. Tôi cũng từng chẳng biết gì, lăn lộn mãi mới lên được vị trí này.

Nhưng tôi có thể hiểu lý do mẹ vạch ra ranh giới, nên tôi cho qua chuyện. Trong tình hình người thừa kế đã vững chắc, nếu một người con trai khác đột nhiên can dự vào công việc lãnh địa, có thể gây ra sự hỗn loạn không cần thiết cho các gia thần.

“Hơn nữa, Erich còn bận ở bên con bé Sera nữa.”

Không phải sao? Mẹ không lo lắng về sự hỗn loạn trong việc kế vị mà là lo chuyện khác à?

Thấy khóe miệng mẹ càng cong lên, tôi lặng lẽ quay mặt đi. Phải rồi, lý do là gì thì có quan trọng gì cơ chứ. Đằng nào kết quả cũng như nhau cả thôi.

“Mẹ sắp về rồi. Mọi người ra chào đi.”

Vừa quay đi, tôi đã vẫy tay với các cô con dâu đang đứng giữ khoảng cách hợp lý. Trước khi mẹ rời đi, được các con dâu tiễn đưa chắc chắn sẽ khiến người vui hơn.

Và quả thực, khi được năm người vây quanh chào hỏi, mẹ đã tỏ ra vô cùng bối rối và hạnh phúc.

Đây gọi là hiếu thảo sao... Lần đầu tiên trong đời tôi làm chuyện này.

***

Lễ mừng năm mới đã kết thúc. Chỉ ba ngày nữa là đến lễ cưới. Tôi không hiểu tại sao thời gian lại trôi nhanh đến vậy.

Dĩ nhiên không phải tôi mong ngày cưới đừng đến, nhưng lạ là thời gian dường như trôi nhanh hơn bình thường. Đã có lúc tôi cảm thấy một ngày dài như một tháng, vậy mà bây giờ thì sao.

“Em đã cầu nguyện với Enen mỗi ngày, rằng em mong được mặc váy cưới sớm hơn, dù chỉ một ngày thôi.”

“Thật là một lời cầu nguyện đáng yêu. Chắc hẳn Enen cũng muốn trông thấy tiểu thư Christina trong bộ váy cưới lắm.”

Trước lời nói của tiểu thư Christina đang cười rạng rỡ, tôi cũng gượng gạo mỉm cười.

Dù việc cầu nguyện không thực sự làm thời gian trôi nhanh hơn, nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Không, có lẽ con đường trở thành tư tế mới thực sự hợp với tiểu thư Christina. Chắc vì thế nên lời cầu nguyện mới linh nghiệm đến vậy.

Thật đáng nể, một người được Thần trực tiếp lắng nghe lời cầu nguyện... Để một người như vậy làm trợ giảng có phải là lãng phí nhân lực không nhỉ...

“Vậy còn anh Lafayette, anh có muốn thấy không ạ?”

Nhìn tiểu thư Christina e thẹn vặn vẹo người, tôi bất giác bật cười.

“Tất nhiên rồi. Nếu có thể, anh muốn được thấy ngay hôm nay.”

Thôi được, đằng nào hôn lễ cũng sắp đến, hãy tận hưởng nó. Hơn nữa, tiểu thư Christina cũng đâu phải là người có vấn đề gì.

Dù lúc mới gặp tôi không hề nghĩ mối quan hệ này sẽ tiến triển như vậy, nhưng càng gặp gỡ, tôi càng thấy cô ấy là một người dễ trò chuyện và mang lại cảm giác thoải mái. Thà như vậy còn hơn là bị ép vào một cuộc hôn nhân chính trị với một tiểu thư kỳ quặc nào đó.

Mang theo tâm tình đó, tôi đáp lời một cách dứt khoát, tiểu thư Christina càng thêm ngượng ngùng, hai má ửng hồng. Quả nhiên là tâm trạng thoải mái hẳn. Sau khi chứng kiến những tiểu thư sắc sảo thông thạo giới xã giao, phản ứng mộc mạc thế này khiến tôi cảm thấy như được chữa lành.

“Sắp thành vợ chồng đến nơi rồi mà vẫn còn dùng kính ngữ à.”

Trong lúc tôi đang trấn tĩnh lại tâm trạng xáo trộn, vị Bộ trưởng, người đã cho tôi mượn dinh thự, tự nhiên bước vào phòng.

“Cậu!”

“Ừ, cậu đến rồi đây. Cháu vẫn khỏe chứ?”

Và trước dáng vẻ vui mừng chào đón của tiểu thư Christina, ông ấy nở một nụ cười ấm áp đến mức khiến tôi sợ rằng nó sẽ đi vào giấc mơ của mình.

‘Phát điên mất.’

Dù đã thấy vài lần nhưng tôi vẫn không tài nào quen được. Thật kinh ngạc khi người đó cũng có thể có biểu cảm như vậy.

Nụ cười duy nhất của vị Bộ trưởng mà tôi biết là nụ cười sát nhân ngay trước khi xé xác ai đó.

Dĩ nhiên, tôi không nói ra thành lời. Trong lòng tiểu thư Christina, vị Bộ trưởng là một người cậu dịu dàng và đáng tin cậy.

...Dịu dàng...

‘Trên đời này người dịu dàng chết hết rồi hay sao.’

Đầu tôi đau nhức.