Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6923

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 272 - Kẻ tham vọng mưu cầu Thiên mệnh

Tẻ nhạt quá. Tôi đến Đế Quốc chính là để thoát khỏi chuỗi ngày vô vị này, vậy mà cái tên “năm mới” lại có sức mạnh kéo cả một vị Hoàng tử đang ở xa phải quay về.

Thật lòng mà nói, một Tam Hoàng tử chứ không phải Hoàng Thái tử thì việc có mặt hay không trong buổi lễ năm mới cũng chẳng sao, nhưng biết làm thế nào được. Hoàng thất là thế, có mặt thì chẳng ai để ý, nhưng vắng mặt là người ta nhận ra ngay. Có lẽ nếu lần này tôi không tham dự, phụ vương sẽ tự tay viết đơn xin thôi học ở Học viện cho tôi mất.

‘Chẳng có lý do gì để không tham dự cả.’

Việc coi trọng năm mới là đặc điểm chung của cả châu lục. Nếu tôi vẫn ở lại Đế Quốc vào dịp này, có lẽ chính Đế Quốc mới là bên thấy kỳ lạ. Cậu là cái thá gì mà năm mới cũng ở lại đất nước người ta cơ chứ?

Thêm vào đó, theo lời dạy của Enes rằng khởi đầu của một năm phải ở bên cạnh cộng đồng, nên năm mới là dịp để các gia đình nhỏ, hay lớn hơn là các nhà lãnh đạo quốc gia, tụ họp lại một nơi. Đối với một vị quân chủ luôn phải chấn chỉnh kỷ cương của giới quý tộc mỗi khi họ lơ là, thì không thể nào tổ chức qua loa một sự kiện như thế này được.

Hơn nữa, quốc khánh của Vương Quốc Armein cũng trùng với dịp năm mới một cách tinh tế, nên càng phải thận trọng. Nếu vắng mặt, dù là Hoàng tộc chứ chẳng phải quý tộc, cũng không tránh khỏi bị dòm ngó.

‘Giá như chỉ cần qua năm mới là có thể trở về.’

Dĩ nhiên đó chỉ là một tưởng tượng viển vông. Nếu đã không về nước thì thôi, chứ một khi đã trở về thì việc quay lại Đế Quốc sớm là điều khó khăn. Vốn dĩ phụ vương sẽ chẳng cho phép tôi xuất cảnh.

“Làm sao để cầm cự đến tháng Ba đây.”

Lòng bức bối, tôi lẩm bẩm một mình. Lễ khai giảng diễn ra vào đầu tháng Ba. Phải chịu đựng thêm hai tháng nữa trong cung điện tẻ ngắt này.

Thật là một chuyện đáng buồn. Trong hai tháng tới, rốt cuộc tôi phải làm gì để qua ngày đây. Nếu có Rater ở đây, tôi đã thử nghiệm lối chơi 4 Tượng mới phát triển, còn nếu có Erich, tôi đã thử cú giao bóng ảo diệu, nhưng chẳng có ai cả. Con người vốn là động vật sống quần tụ, vậy mà tình cảnh này thật khủng khiếp làm sao.

‘Lẽ ra mình nên chính thức mời họ.’

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. Nếu tôi đã phải trở về nước, chi bằng chính thức mời các thành viên câu lạc bộ đến cung điện thì sao nhỉ?

Nhưng rồi tôi nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó. Các thành viên khác cũng phải về nước hoặc sum họp cùng gia đình vào dịp năm mới chứ. Điều tôi không thể làm được thì các bạn khác cũng vậy thôi. Ý nghĩa của năm mới trên khắp châu lục này mạnh mẽ đến thế cơ mà.

Khẽ thở dài, tôi tựa người vào lan can ban công. Ít ra khi một mình đón gió đêm thế này, cái đầu phức tạp của tôi cũng dịu đi phần nào. Nếu trong hoàn cảnh này mà có các quý tộc khác bám theo thì còn phiền toái hơn nữa.

“Có Hầu tước Villar ở bên cạnh, tôi thấy vững tâm thật.”

“Điện hạ quá lời rồi.”

Tôi khẽ liếc nhìn Hầu tước Villar đang đứng cạnh và nói lời cảm tạ.

Thật may mắn vì có Hầu tước Villar ở đây. Ngài là một trong năm người giỏi nhất của đội Kỵ sĩ Hoàng gia. Một người như vậy lại mang gương mặt cứng đờ đứng cạnh vị Hoàng tử vừa du học từ Đế Quốc trở về, tạo ra một sức mạnh khiến bất kỳ quý tộc nào có ý định tiếp cận cũng phải quay gót. Có lẽ họ sẽ tự suy đoán rằng chúng tôi đang có chuyện quan trọng cần bàn nên mới trốn ra ban công.

‘Họ nghĩ vậy cũng tiện.’

Dĩ nhiên là chẳng có cuộc trò chuyện quan trọng nào cả. Gương mặt Hầu tước Villar cứng đờ là vì bản tính ngài vốn vậy. À không, cũng có thể là do bị tôi giữ lại bên cạnh nên mới thế.

‘Giờ thì để ngài ấy đi được rồi.’

Tôi dời ánh mắt từ Hầu tước Villar về phía sảnh tiệc bên trong. Tôi đã ở ban công mấy tiếng đồng hồ, thể hiện rõ rằng mình muốn ở một mình, nên chắc sẽ chẳng có quý tộc nào cố tình đến gần nữa đâu. Thỉnh thoảng vẫn có những trường hợp dù đã ra dấu như vậy mà vẫn tiếp cận, nhưng chuyện đó chỉ xảy ra khi họ có lý do đủ lớn để phá vỡ sự ý tứ.

Nghĩ kỹ lại thì, chẳng có quý tộc nào lại tha thiết muốn tiếp cận tôi cả. Với việc huynh trưởng là Thái tử, cấu trúc kế vị đã vững chắc, họ chẳng cần phải thân thiết với một người thừa kế khác, cũng chẳng cần gặp gỡ một vị Hoàng tử vừa đến tuổi trưởng thành đã sang một cơ sở giáo dục ở nước khác thay vì trong nước. Hơn nữa, tôi lại thân với các kỵ sĩ hơn là giới chính trị hay hành chính, nên lại càng không.

“Hầu tước. Nhân tiện, tôi nghe nói Hầu tước Ferosa cũng đến đây làm nhiệm vụ bảo vệ.”

“Vâng, thưa Điện hạ. Thần vô cùng biết ơn sự tin tưởng quá lớn này.”

Khi tôi nhắc đến Hầu tước Ferosa, vẻ mặt của Hầu tước Villar khẽ ấm lên.

Đây là nơi quy tụ không chỉ Hoàng gia mà còn cả những quý tộc hàng đầu của Vương Quốc. Việc được thực hiện nhiệm vụ bảo vệ ở một nơi như vậy có nghĩa là năng lực của Hầu tước Ferosa đã được công nhận. Làm cha, sao ngài có thể không vui cho được.

Do đó, đây là một lý do đủ chính đáng để tôi cho Hầu tước Villar, người đã vất vả ở bên cạnh tôi, được rời đi.

“Sao lại là quá lớn chứ, giao cho người có năng lực một vai trò tương xứng là điều hiển nhiên mà. Nhưng kinh nghiệm lại là thứ mà năng lực không thể giải quyết được─”

Tôi bỏ lửng câu nói, đôi mắt của Hầu tước Villar khẽ mở to. Dường như ngài đã nhận ra tôi định nói gì.

“Với tư cách là một tiền bối, ngài thấy sao nếu đến cho hậu bối một vài lời khuyên?”

Ý tôi là hãy đến nói chuyện với con gái ngài, người đang vất vả với công việc. Nghe vậy, Hầu tước Villar có vẻ do dự một lúc rồi cúi đầu.

“Vâng, thưa Điện hạ. Thần sẽ làm như vậy.”

Một sự do dự rất ngắn và câu trả lời mau lẹ. Nếu xét đến một Hầu tước Villar thường ngày cộc cằn và nghiêm khắc, thì đây là một dáng vẻ khá bất ngờ, nhưng nếu biết sự tình thì lại là điều hiển nhiên. Hầu tước Villar đã trở về nước sau gần một năm xa cách. Đến tháng Ba lại phải quay về Đế Quốc, nên hẳn ngài cũng muốn ở bên gia đình tại quê nhà dù chỉ một chút.

Dĩ nhiên Hầu tước Ferosa cũng là người sẽ đến Đế Quốc, nhưng cảm giác ở bên gia đình tại quê nhà và ở nước ngoài hoàn toàn khác nhau.

Tôi nhìn theo bóng Hầu tước Villar đang bước đi vội vã rồi lại tựa người vào lan can. Giờ thì cứ một mình hóng gió một lát rồi về là được.

Tôi đã quên mất rằng ở Armein có những tồn tại xa rời với lẽ thường.

“Tinh thần hiệp sĩ của Điện hạ chính là tấm gương của cả châu lục. Bất kỳ hiệp sĩ nào cũng không thể sánh bằng Điện hạ.”

“Ngài quá khen rồi.”

“Haha, ngài lại còn khiêm tốn nữa.”

Phe thiểu số không thèm để tâm đến sự ý tứ, những kẻ cố gắng tiếp xúc với bất kỳ ai để mở rộng thế lực, một tổ chức được xem là quái vật của giới chính trị theo nhiều nghĩa, Đệ Ngũ Đế Quốc. Tôi đã tạm thời quên mất sự tồn tại của chúng.

Bá tước Gadero, người đã tiếp cận tôi không lâu sau khi Hầu tước Villar rời đi. Tôi nhớ rằng ông ta là một nhân vật hoạt động như một đội trưởng hành động trong số các thành viên của Đệ Ngũ Đế Quốc. Ngay cả trong một tổ chức mà thành viên nào cũng ồn ào như thế, ông ta vẫn thể hiện một tần suất hoạt động nổi bật.

Lại đúng lúc một nhân vật như vậy đến gần, vận rủi của tôi hôm nay đúng là tệ nhất rồi.

“Ngay cả ở Kphelopen cũng sẽ không có hiệp sĩ nào vượt qua được Điện hạ đâu.”

Câu nói đó suýt nữa khiến tôi bật cười. Những kẻ luôn miệng cho rằng Kphelopen không có tư cách là Đế Quốc, rằng Armein mới phải trở thành Đế Quốc chân chính, vậy mà lại tự mình đặt Kphelopen lên hàng đầu. Hẳn là trong thâm tâm, chính họ cũng nhận thức được thực lực của Kphelopen.

Làm ơn nếu biết thì cứ im lặng mà sống đi. Đế Quốc Kphelopen đâu có đánh mất Thiên mệnh như Apels trong quá khứ, và dù đã trải qua nhiều khủng hoảng và thử thách nhưng cuối cùng chẳng phải họ đã vượt qua đó sao? Chẳng có lý do hay lợi ích thực tế nào để tranh giành Thiên mệnh với một quốc gia như vậy. Chỉ có những kẻ bị mờ mắt bởi danh xưng “Đế Quốc” mới đơn phương rêu rao mà thôi.

‘Phiền phức.’

Dù sao đi nữa, việc phải đối đáp một cách vừa phải với một người đang thao thao bất tuyệt cũng là một cực hình. Dẫu cho Đệ Ngũ Đế Quốc có bị xem là phe thiểu số và thiếu thực tế trong giới chính trị, họ vẫn là quý tộc và là một phần của Vương Quốc. Nếu chỉ vì phiền phức mà đối xử qua loa có thể khiến người ta nghi ngờ về sự bao dung và độ lượng của Hoàng gia.

Dĩ nhiên các quý tộc khác cũng biết rõ Đệ Ngũ Đế Quốc phiền phức thế nào, nhưng lời đàm tiếu không sinh ra từ việc xem xét những điều đó. Việc họ tẩy chay Đệ Ngũ Đế Quốc là đấu tranh phe phái, nhưng việc Hoàng gia phớt lờ một nhóm quý tộc nhất định sẽ trở thành đàn áp. Sự khác biệt tinh tế đó rất quan trọng, không phải sao?

Vì thế, tôi đã cố gắng chịu đựng với ý nghĩ rằng nếu gây ra chuyện ở đây, có lẽ đơn xin thôi học sẽ được viết ra ngay lập tức─

“Chẳng phải chỉ khi được một nhà lãnh đạo mạnh mẽ dẫn dắt, chúng ta mới có thể đi đúng con đường hay sao?”

Những lời lẽ vượt quá giới hạn đã bắt đầu xuất hiện.

Tôi nở một nụ cười xã giao nhìn vị Bá tước, và ông ta tiếp tục nói. Dù được tô điểm bằng đủ thứ mỹ từ và những lời nói vòng vo, nhưng thâm ý bên trong lại không thể trần trụi hơn.

Rằng Armein phải hành động trước khi Đế Quốc phục hồi được sức mạnh đã tiêu hao trong cuộc chiến với dân du mục và cuộc thanh trừng nội bộ. Và người đứng đầu mũi nhọn đó không phải là phụ vương và huynh trưởng thuộc phe ôn hòa, mà phải là tôi.

‘Không biết tự lượng sức mình.’

Thật chướng tai gai mắt. Sự ngu dốt khi không thể đánh giá khách quan thực lực của nước khác, sự ngạo mạn khi dám sử dụng Hoàng tộc như quân cờ của mình.

Bề ngoài thì họ nói rằng việc một người am hiểu tình hình Đế Quốc như tôi đứng ra sẽ có lợi hơn trong việc thuyết phục các quý tộc khác, nhưng nhìn thế nào cũng thấy rõ họ chỉ muốn dùng tôi làm lá chắn để rêu rao chủ trương của mình. Nếu mọi việc suôn sẻ, họ sẽ đẩy huynh trưởng thuộc phe ôn hòa xuống và đưa tôi lên làm Hoàng Thái tử.

‘Đến lúc dọn dẹp rồi sao.’

Tôi lặng lẽ sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Lý do các quý tộc công nhận Đệ Ngũ Đế Quốc là một phe phái, lý do Hoàng gia cũng công nhận họ là quý tộc. Không phải chỉ vì ánh mắt của người đời mà dung túng cho họ. Giữ lại là vì họ còn có ích.

Trong giới chính trị tồn tại nhiều khuynh hướng, và trong số đó có cả chủ nghĩa cấp tiến. Đệ Ngũ Đế Quốc rõ ràng là một bầy chó điên quá khích và cực đoan, nhưng đồng thời cũng là một trại chứa chó điên.

Nếu không có Đệ Ngũ Đế Quốc, những con chó điên đó sẽ tản đi khắp nơi mà sủa bậy. Nhưng nếu có một cái nôi trông có vẻ ấm cúng, nơi đồng bọn của chúng tụ tập lại thì sao? Thì dù chẳng ai ép buộc, chúng cũng sẽ tự tìm đến.

‘Giá như chúng cứ ở yên trong đó mãi thì tốt biết mấy.’

Một dạng trại chứa chó điên, hoặc là một cái thùng rác.

Nhưng khi con chó điên thoát khỏi trại và định cắn người, khi rác trong thùng đầy tràn và bốc mùi hôi thối, thì chẳng phải cần phải có biện pháp xử lý sao. Phụ vương cũng đã ra lệnh phải báo cáo ngay lập tức nếu Đệ Ngũ Đế Quốc có dấu hiệu bất thường, nên ngài chắc chắn sẽ sẵn lòng hành động.

Lấy danh nghĩa gì thì tốt nhỉ. Dám đẩy tổ quốc vào một cuộc chiến tranh vô lý, lại còn ngấm ngầm thể hiện ý định can thiệp vào việc kế vị của Hoàng gia...

***

“Gây rối lòng dân, khi quân phạm thượng, phủ nhận Thiên mệnh... tất cả tội danh có thể gán được đều đã gán hết cả. Tam Hoàng tử đã bất ngờ vung đao ngay lúc giới quý tộc còn đang tập trung vào tiệc mừng năm mới.”

“...Thì ra là vậy.”

Toàn là những tội danh mà chỉ cần phạm phải một trong số đó cũng đủ để đầu lìa khỏi cổ. Gộp tất cả lại thế này, xem ra cậu ta đã quyết tâm làm một trận lớn rồi.

Giỏi thật, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy...

‘Quả đúng là dòng dõi Hoàng tộc.’

Và điều khiến tôi kinh ngạc hơn cả là cuộc thanh trừng bất ngờ đó lại do Rutis chủ trì.

Ở Armein, vị thế của Hoàng Thái tử vốn rất vững chắc, quan hệ giữa các thành viên trong Hoàng tộc cũng hòa thuận nên sự kèn cựa giữa các Hoàng tử không quá gay gắt. Dù vậy, tôi vẫn không ngờ Tam Hoàng tử lại có quyền hành xử trảm cả quý tộc.

Dĩ nhiên, chuyện đó xảy ra là nhờ Quốc vương cho phép, nhưng ngay từ đầu, việc ngài chấp thuận và giao phó cuộc thanh trừng chẳng phải đã là minh chứng rõ ràng nhất cho năng lực của Rutis rồi sao?

‘Năng lực ư?’

Theo bản năng, tôi nhớ lại hình ảnh của Rutis ở Học viện. Cái miệng chuyên gây họa, cùng sự tinh ý hoàn toàn trái ngược với tài ăn nói...

Cái quái gì thế này. Lẽ nào Rutis ở Học viện và Rutis tại Armein là hai người hoàn toàn khác nhau? Hay cậu ta thực sự có một người anh em song sinh?

‘...Kệ đi.’

Tôi gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ và quyết định nhìn nhận sự việc theo hướng tích cực hơn.

Phải rồi, dù Rutis có là anh em song sinh, bị đa nhân cách hay đang che giấu thực lực thì cũng kệ. Điều quan trọng là cậu ta đã thay tôi xử lý công việc vốn thuộc về mình.

Cảm ơn nhé... người ta vẫn nói đồng hồ hỏng cũng có lúc chỉ đúng giờ, xem ra kẻ chuyên phá game một năm cũng có ích được một lần...