Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2408

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6809

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 271 - Chú rể của năm tại Đế Quốc (6)

Gia đình có thể được hình thành một cách bẩm sinh, cũng có thể được tạo dựng về sau. Giống như có người sinh ra đã là thành viên của nhà Valenti, cũng có những gia tộc khác thông qua hôn nhân mà gắn kết với Valenti. Chính vì vậy, cha tôi rất coi trọng buổi gặp mặt gia đình lần này.

Chỉ qua một buổi gặp mặt, gia tộc Krasius, một trong những Bá tước của Đế Quốc, đã trở thành thông gia. Công tước Catoban, Hầu tước Masalo, Bá tước Jorun, và Nam tước Naird cũng đã trở thành một phần của đại gia đình này. Đối với cha tôi, người luôn coi trọng gia đình, đây hẳn là một niềm vui lớn.

Tuy nhiên, những người được kết nối dưới danh nghĩa gia đình không chỉ có những bậc trưởng bối trong gia tộc.

“Chị đã làm việc cùng anh ấy suốt sao ạ?”

“À~ không~ Bọn chị làm cùng nhau được 2 năm... à, giờ là 3 năm rồi nhỉ? Trước đó thì chỉ cùng thuộc một đơn vị thôi.”

“Nhưng 3 năm cũng là một khoảng thời gian dài rồi ạ.”

Những người phụ nữ có chung một người chồng. Trước đây là người dưng, nhưng giờ đây lại trở thành những người thân thiết hơn bất kỳ ai.

Hơn nữa, mối quan hệ của chúng tôi phải được duy trì thì sự liên kết giữa các gia tộc mới bền vững. Vì vậy, vai trò và nghĩa vụ của những người vợ như chúng tôi là vô cùng trọng đại.

Với tư cách là phu nhân đầu tiên, tôi có thể cảm thấy áp lực hơn, nhưng—

‘Sẽ không có vấn đề gì đâu.’

Nhìn tiểu thư Louise và tiểu thư Elizabeth trò chuyện thân mật, lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi. Một người đến từ gia đình Hầu tước, người kia thuộc gia đình Nam tước; một công chức và một học viên; ở độ tuổi mười mấy và hai mươi mấy. Dù có nhiều điểm có thể gây xung đột, cả hai vẫn mỉm cười với nhau thật tự nhiên.

Quả là một điều may mắn. Nếu trong số các phu nhân có dù chỉ một người sắc sảo, ghê gớm, việc duy trì nề nếp gia đình sẽ rất khó khăn. May mắn thay, cả hai người họ cũng như các phu nhân khác đều không có tính cách góc cạnh. Không biết là do Thánh Enen phù hộ, hay là do anh Carl có mắt nhìn người.

Thực ra, trong giới quý tộc cũng có những lời đồn không hay về tiểu thư Elizabeth, một cán bộ của Phòng Thanh tra, nhưng thành thật mà nói, nếu xét về tai tiếng thì anh còn tệ hơn nhiều. Mấy lời đồn đó có lẽ cũng không đáng bận tâm.

“Nhưng có ích gì chứ. Dạo này Trưởng phòng toàn ở ngoài thôi. Chị cũng muốn trải qua cuộc sống học đường với Trưởng phòng cơ~”

Tiểu thư Elizabeth vừa rên rỉ vừa ôm chầm lấy tiểu thư Louise. Thấy cảnh đó, tiểu thư Irina khúc khích cười, và Ma Tông Công tước cũng mỉm cười nhẹ.

Thật là một hình ảnh lý tưởng. Một hình ảnh không ghen tuông, không quay lưng lại với nhau. Dù vẫn còn nhiều điều chưa biết về đối phương và đang trong giai đoạn tìm hiểu, nhưng chính nỗ lực tìm hiểu đã là một tín hiệu tích cực.

‘Cảm ơn em, tiểu thư Louise.’

Tôi nhìn tiểu thư Louise đang bị chôn vùi trong vòng tay của tiểu thư Elizabeth với lòng biết ơn. Dù tính cách của mỗi người đều hòa nhã và đều cố gắng tìm hiểu nhau, nhưng nỗ lực không phải lúc nào cũng giải quyết được mọi chuyện.

Sự ngượng ngùng khiến việc bắt chuyện trở nên khó khăn, rồi lại để ý thái độ của nhau, và cứ thế thời gian trôi qua một cách vô ích. Đó là quá trình không thể tránh khỏi trong lần gặp đầu tiên. Nhưng nhờ có tiểu thư Louise, chúng tôi đã có thể bỏ qua giai đoạn ngượng ngùng đó.

Đối với tiểu thư Louise, tiểu thư Irina là bạn, tôi là tiền bối, Ma Tông Công tước là sư phụ, và ngay cả tiểu thư Elizabeth cũng là người quen từ hội chợ học viện. Nhờ có tiểu thư Louise, người có mối liên hệ với tất cả chúng tôi, đã tích cực bắt chuyện, sự ngượng ngùng đã tan biến khá nhanh. Quả nhiên, khả năng xã giao đã làm xiêu lòng cả Hoàng tộc và Vương tộc không phải là thứ tầm thường.

“Con bé có vẻ không thở được kìa. Em không định buông ra sao?”

“Vâng~”

Kết quả là, dù không quen biết nhau từ trước, chúng tôi đã có thể bắt đầu cuộc trò chuyện với chủ đề là tiểu thư Louise.

Vị sư phụ thấy đệ tử mình đang giãy giụa liền lên tiếng, và người đang trêu chọc cô bé, dẫu tiếc nuối, cũng buông tay ra. Một cảnh tượng mà vài ngày trước tôi còn không thể tưởng tượng nổi.

‘Cứ như thế này rồi sẽ thân nhau thôi.’

Tôi khẽ mỉm cười khi thấy tiểu thư Elizabeth đã chuyển sang ôm tiểu thư Irina thay cho tiểu thư Louise.

Không cần phải vội vàng. Cứ từ từ thân thiết với nhau như thế này, rồi sẽ đến lúc chúng tôi có thể tự nhiên trò chuyện mà không cần có tiểu thư Louise ở giữa.

“Wow, em có tập thể dục riêng không vậy? Khá là săn chắc đấy—”

“Ơ, chị!”

Trong lúc đó, tiểu thư Elizabeth vừa sờ nắn cơ thể tiểu thư Irina vừa trầm trồ. Bất ngờ bị nhận xét về cơ thể, tiểu thư Irina hoảng hốt thốt lên, nhưng không có vẻ gì là thực sự khó chịu.

Chắc tiểu thư Irina cũng đang nghĩ rằng đây là cách để trở nên thân thiết hơn. Chỉ cần mọi người đều có ý muốn hòa hợp là tôi đã vui lắm rồi.

...Giá như Ma Tông Công tước không nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ mỗi khi có người nhắc đến hai từ ‘chị em’ thì tôi đã vui hơn rồi.

“Giờ chúng ta cũng như người một nhà rồi, hay là ít nhất khi chỉ có chúng ta, mọi người gọi nhau thân mật hơn được không ạ?”

Theo đề nghị của tiểu thư Louise, chúng tôi đã quyết định sẽ gọi nhau là chị, em khi ở riêng với nhau— nhưng tôi không tài nào có đủ can đảm để gọi Ma Tông Công tước là chị được.

Ma Tông Công tước dường như cũng hiểu được lòng tôi nên không thúc giục. Người chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn một cách ẩn ý. Mỗi lần như vậy, tôi lại phân vân không biết nên phản ứng thế nào.

‘Chị Beatrix.’

Tôi đã thử nhẩm trong đầu cách gọi Ma Tông Công tước là chị, nhưng một cảm giác phản kháng theo bản năng trỗi dậy khiến cơ thể tôi run lên.

Tôi, tôi có dám làm vậy không? Người đã trở thành Công tước từ trước cả cha tôi, ông nội hay cụ nội tôi nữa mà...?

‘Phải cố gắng thôi...’

Nhưng đã là người một nhà, không thể cứ mãi gọi nhau bằng tước vị được.

Phải, phải cố gắng thôi. Rồi một ngày nào đó sẽ quen. Tôi tin là như vậy.

***

Trái với những lo ngại, kỳ Lễ mừng năm mới đã trôi qua một cách yên bình.

Dù đã có một phen nguy hiểm suýt chết khi bị cỗ xe lu mang tên Hoàng Kim Công tước cán qua, nhưng còn thở là còn may rồi, phải không? Hơn nữa, ngoài những trường hợp như ngài, tấm khiên ‘nhà vợ’ hầu như không thể bị xuyên thủng, nên tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thỉnh thoảng, khi cảm thấy tấm khiên nhà vợ cũng không có tác dụng, tôi chỉ cần lén lút nhập hội với bên Bộ Tài chính là xong. Tôi chợt nhận ra, con người quả nhiên nên chuẩn bị nhiều hang ổ để ẩn náu.

‘...Đây mà là thoải mái.’

Một thoáng tự giễu dâng lên. Lời mời dự tiệc trưa của Hoàng đế, những ánh mắt soi mói của giới quý tộc, lời tuyên bố về mười hai chiếc nhẫn của Hoàng Kim Công tước, buổi gặp mặt bốn cặp thông gia cùng một lúc. Trải qua tất cả những điều này mà tôi lại thấy ‘thoải mái’.

Nhưng biết làm sao được. Nếu nghĩ đến địa ngục tồi tệ nhất mà mình có thể phải đối mặt, thì chừng này quả thực vẫn còn là thiên đường. Nếu những chuyện như lời van xin của Trưởng khoa 1 hay tiếng khóc nức nở của Ma Tông Công tước xảy ra vào cuối năm ngoái mà lại diễn ra trong kỳ Lễ mừng năm mới này thì sẽ thế nào? Chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở việc bị chú ý.

May thật. Dù sao thì đó cũng là những chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt... may mà chúng đã xảy ra rải rác từ trước.

‘Chắc cũng sẽ không còn vấn đề gì phát sinh nữa đâu.’

Tôi liếc nhìn về phía nhà vợ, chính xác hơn là nơi những vị hôn thê tương lai đang tụ tập.

Thường thì trong các vở kịch tình ái, giữa các bà vợ luôn có đủ loại mưu mô và những cuộc chiến ngầm, nhưng thật may mắn là giữa năm người họ không có dấu hiệu nào như vậy. Trưởng khoa 4, người không có mặt ở đây, cũng không phải kiểu người thích gây sự với người khác, vậy nên, qua một xác suất kỳ diệu, tất cả các phu nhân đều là “vị nhạt”.

Dù có một chuyên gia tra tấn “vị cay” giả vờ hiền lành trà trộn vào, nhưng nói chung vẫn là vị nhạt. Tôi quyết định sẽ nghĩ như vậy.

‘Chỉ cần không đánh nhau là đủ rồi.’

Tôi cũng không mong họ sẽ thân thiết ngay từ lần gặp đầu tiên.

Tôi chỉ hy vọng rằng trong một buổi tụ họp của giới quý tộc có tước vị, sẽ không có những câu nói như “Tại sao cô lại có chung chồng với tôi?” hay “Cớ sao cô lại là người đầu tiên?” bay tứ tung. Nói trắng ra, nếu Ma Tông Công tước nổi điên lên thì Lễ mừng năm mới hôm đó sẽ trở thành lễ từ chức cuối đời của tôi còn gì.

Vậy mà họ không những không gây gổ, mà còn có vẻ khá hòa thuận, khiến tôi chỉ muốn rơi nước mắt. Đen đủi với cấp dưới bao nhiêu thì tôi lại được bù đắp ở phương diện này bấy nhiêu.

“Tôi vẫn còn đang phân vân. Không biết nên đưa tiền mừng cưới một lần hay chia ra nhiều lần đây.”

“Xin cứ tự nhiên. Tấm lòng vẫn quan trọng hơn hình thức mà, phải không?”

“Anh nói vậy lại càng làm tôi khó xử hơn.”

Khi tôi đang nhìn Irina thoát khỏi vòng tay Trưởng khoa 1 để sà vào lòng Louise thì Trưởng phòng Tình báo cũng thong thả tiến lại gần.

Lễ chúc mừng năm mới là khoảng thời gian duy nhất Trưởng phòng Tình báo được nghỉ ngơi hợp pháp. Nhờ vậy mà sắc mặt anh ta trông tươi tỉnh hơn thường lệ, dù so với người khác thì vẫn có phần u ám.

“Lâu rồi chúng ta mới gặp mặt nhỉ. Anh vẫn khỏe chứ?”

“Chà, miễn là còn thở thì vẫn ổn. Thấy Trưởng phòng Thanh tra khỏe mạnh, tôi cũng an tâm phần nào.”

Tôi chỉ hỏi thăm xã giao, vậy mà lại nhận được một câu trả lời nghe chân thành đến lạ.

Cũng phải, chỉ cần Trưởng phòng Tình báo không đột tử vì làm việc quá sức thì xem như vẫn ổn.

“Dù sao cũng đường đột quá, mong anh thông cảm. Tôi cũng chẳng muốn bàn chuyện công việc vào dịp năm mới đâu.”

Trưởng phòng Tình báo bật cười, nhưng rồi nhanh chóng nghiêm mặt lại và cất lời xin lỗi. Vốn tôi đang ở cùng gia đình vợ và bên Bộ Tài chính, nhưng sở dĩ đột nhiên gặp anh ta là vì có yêu cầu gặp mặt trong chốc lát.

Thật tình thì như lời anh ta nói, tôi cũng chẳng muốn bàn chuyện công việc, nhưng một người còn ghét chuyện công vụ hơn cả tôi lại chủ động hẹn gặp thì làm sao từ chối cho đành. Thậm chí tôi còn thấy hơi lo. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà người này lại phải tìm đến mình trước cơ chứ...

“Không sao đâu. Được nghỉ ngơi đến giờ là quý lắm rồi.”

“Anh nói vậy làm tôi cảm kích vô cùng.”

Khẽ thở dài một tiếng, Trưởng phòng Tình báo nhanh chóng nhìn quanh rồi cẩn trọng mở lời.

“Đã có thông tin về Đệ Ngũ Đế Quốc rồi. Tôi nghĩ Trưởng phòng Thanh tra cũng nên biết nên mới gọi anh ra đây.”

Nghe vậy, tôi lặng lẽ gật đầu.

‘Lũ chết tiệt.’

Thế nhưng, trái với vẻ ngoài điềm tĩnh, nội tâm tôi lại dậy sóng. Ngoại trừ Năm Trụ Cột đã tự hủy một cách ngoạn mục, học kỳ một có Vinh Quang Đệ Tam, kỳ nghỉ hè có Giáo Đoàn Hoàng Hôn, còn học kỳ hai thì có Thủy Triều Đỏ.

Cứ ngỡ chúng nó nối đuôi nhau xuất hiện như đã hẹn, ai ngờ kỳ nghỉ đông lại lòi ra thêm một đứa nữa thật. Đúng là răm rắp đến phát sợ.

‘Đầu năm đầu tháng mà.’

Đầu tôi đau như búa bổ. Không chỉ Đế Quốc mà cả Vương Quốc Armein cũng đang tổ chức các sự kiện trọng đại trong năm mới. Vậy mà trong lúc đất nước đang bận rộn với lễ hội, chúng lại có những động thái kỳ lạ? Thậm chí còn đến mức lọt vào mắt của Phòng Tình báo Đế Quốc?

Đúng là một lũ kỳ quái. Dẫu cho có là phe thiểu số trong giới chính trị Armein đi nữa, thì hành động của chúng cũng quá lập dị rồi.

“Nghe nói đã có một cuộc thanh trừng. Nhiều nhân vật chủ chốt của Đệ Ngũ Đế Quốc đã bị xử trảm.”

Phải, đúng rồi. Đầu năm mới mà hành động lập dị như thế thì dĩ nhiên sẽ bị thanh tr─

...?

“Người chủ trì cuộc thanh trừng là Tam Hoàng tử Rutis. Tôi nghĩ Trưởng phòng Thanh tra, với tư cách là một cố vấn, cũng nên biết chuyện này.”

“...Hả?”

Đầu tôi lại đau nhói, nhưng là vì một lý do hoàn toàn khác.

Ai thanh trừng ai cơ?