Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6852

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 270 - Chú rể của năm tại Đế Quốc (5)

Thật gượng gạo. Cảm giác như đang mặc một bộ quần áo không vừa với mình.

Không khí hòa nhã, các vị thông gia tươi cười chìa tay ra bắt, những nàng dâu tương lai cúi đầu chào hỏi. Tất cả những điều này đều quá xa lạ, bởi chúng đi ngược lại với những gì ta từng biết.

‘Thì ra đây mới là lẽ thường tình sao.’

Ta đờ đẫn nhìn xuống bàn tay vừa bắt tay với Nam tước Artini. Có lẽ, bầu không khí này mới là bình thường. Một lẽ thường tình hết sức giản đơn mà cả ta và phu nhân đều chưa từng được trải qua.

Khi còn là người thừa kế, ta đã từ chối ý muốn của phụ thân để kết duyên với phu nhân. Sau đó, ta phớt lờ cả lời khuyên nên xây dựng quan hệ với các gia tộc khác và chỉ giữ phu nhân làm người bạn đời duy nhất. Vì vậy, phụ thân đã tỏ ra cứng rắn trong cuộc gặp gỡ với gia tộc Aras, và sau này cũng đối xử lạnh nhạt với vợ chồng ta.

Mà vốn dĩ, dù không có chuyện đó thì ông cũng là một người lạnh lùng rồi.

‘Không cần phải để nó kế thừa những chuyện như vậy.’

May mắn thay, cuộc gặp gỡ hiện tại, những mối nhân duyên mà Carl mang về, lại khác với vợ chồng ta.

Ta không ép buộc Carl phải kết hôn. Ta không áp đặt bất kỳ kỳ vọng hay nghĩa vụ nào. Vì thế, Carl đã mang về những người mà nó mong muốn, và khác với thời của phụ thân, chúng ta có thể chân thành chúc phúc.

Kết quả chính là khung cảnh hiện tại. Buổi gặp mặt tuy có phần ngượng nghịu nhưng lại rất ấm cúng. Con dâu không cần phải nhìn sắc mặt cha mẹ chồng mà đối đãi rất thân tình. Một lẽ thường tình vô cùng hiển nhiên, nhưng lại là điều mà vợ chồng ta chưa từng được trải qua.

‘May quá rồi.’

Ta đưa ly rượu vang đang cầm trên tay trái lên môi. Vừa hay rượu cũng chẳng còn bao nhiêu nên ta uống cạn.

Phải, thật may mắn. May mắn vì ta đã không để lại bất hạnh cho Carl. May mắn vì ta đã không để các con dâu của mình phải chịu nỗi đau như phu nhân đã từng. Vì vậy, ta sẵn lòng chịu đựng sự gượng gạo này. Nếu bộ quần áo không vừa vặn, chỉ cần mặc cho đến khi nó vừa là được.

“Thưa phụ thân. Con xin phép rót rượu cho người được không?”

Nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa, sự gượng gạo này dường như không thể nào khắc phục được.

“...Vâng. Xin nhờ cả vào người, thưa Công tước.”

“Phu phu, ngài cứ nói chuyện thoải mái đi ạ. Có người cha chồng nào lại dùng kính ngữ với con dâu đâu chứ.”

Ta cố nén một tiếng cười gượng trước dáng vẻ đoan trang của Ma Tông Công tước khi người nhẹ nhàng rót thêm rượu vang.

‘Phụ thân sao.’

Ma Tông Công tước không nói sai. Việc con dâu gọi là phụ thân, hay cha chồng nói chuyện suồng sã với con dâu là chuyện bình thường.

Nhưng mà, dù thế nào đi nữa thì cũng không ổn chút nào. Ngay cả phụ thân và tổ phụ của ta cũng phải đối xử kính cẩn với Ma Tông Công tước, vậy mà ta lại phải đối xử với người như con dâu. Như vậy có hợp lẽ không? Nếu gặp nhau với tư cách thông gia thì đã không đến nỗi gượng gạo thế này.

“Chúng ta vẫn chưa chính thức cử hành hôn lễ, việc đối đãi thân mật với Công tước ngay từ bây giờ là không hợp đạo lý.”

Sau một lúc ngập ngừng, ta mới nói ra được một câu nghe có vẻ hợp lý.

Mặc dù hôn lễ đã là chuyện chắc chắn, nhưng vì chưa chính thức cử hành nên ta sẽ đối xử một cách trang trọng. Đây là một lý do mà bất kỳ ai cũng có thể chấp nhận.

“Vậy sao? Thật đáng tiếc, nhưng đành phải chờ đến ngày cưới vậy.”

Câu nói đó khiến ta toát mồ hôi lạnh. Dù lý do này đủ thuyết phục để Ma Tông Công tước chấp nhận, nhưng đồng thời nó cũng có thời hạn sử dụng rõ ràng.

Nếu ta đối xử trang trọng vì chưa chính thức kết duyên, thì chẳng phải ngay sau khi kết hôn ta sẽ phải đối xử thân mật hay sao. Nếu sau hôn lễ mà ta vẫn khăng khăng dùng kính ngữ, có thể sẽ làm Ma Tông Công tước phật lòng.

“Cảm ơn người đã thông cảm.”

“Thông cảm gì chứ ạ. Ngài nói điều hiển nhiên, sao lại gọi là thông cảm được.”

Ta chỉ biết hùa theo lời nói với chất giọng ấm áp của Ma Tông Công tước.

‘Phải quen dần thôi.’

Rồi ta tự nhủ trong lòng. Trước khi Carl kết hôn với Ma Tông Công tước, bằng mọi giá phải gạt bỏ lẽ thường và lý trí sang một bên. Phải tập quen với việc nói chuyện suồng sã với một nàng dâu là Công tước còn lớn tuổi hơn mình.

May mắn là người kết hôn đầu tiên với Carl không phải Ma Tông Công tước mà là tiểu thư Marghetta. Hơn nữa, Carl nói rằng không có ý định kết hôn trước khi tiểu thư Marghetta tốt nghiệp, nên ít nhất vẫn còn một năm nữa. Thật là may mắn biế─

...Đây có thực sự là may mắn không?

‘Công tước là người vợ thứ hai.’

Ta cảm thấy chóng mặt. Chuyện một vị Công tước không phải là người vợ duy nhất mà chỉ là một trong số các phu nhân đã đủ kinh ngạc, vậy mà đến cả vị trí chính thất cũng không phải. Trong suốt lịch sử đại lục, đã từng có chuyện như vậy chưa?

“Tiểu thư Marghetta cũng thuộc dòng dõi Công tước, và ta cũng vậy. Hai gia tộc có địa vị ngang nhau nên dù tiểu thư Marghetta là chính thất cũng không có vấn đề gì.”

Nhưng biết làm sao được. Chính Ma Tông Công tước đã đường hoàng tuyên bố rằng dù là người thứ hai cũng không sao.

Biểu cảm của Thiết Huyết Công tước khi nghe những lời đó quả thực rất đáng nhớ. Ông ấy hẳn vui mừng vì một đối thủ mạnh đã tự nguyện nhường vị trí chính thất, nhưng đồng thời cũng cảm thấy như lẽ thường tình vốn có đang sụp đổ. Ta hiểu cảm giác đó. Có lẽ tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy như vậy.

Rõ ràng cả hai đều thuộc dòng dõi Công tước, nhưng Công tước đương nhiệm vẫn ở vị thế cao hơn Công nữ, không phải sao? Nhưng nếu không xét đến tước vị mà chỉ xét về gia tộc thì quả là ngang hàng...

...

‘Đây không phải chuyện mình cần bận tâm.’

Ta nhanh chóng sắp xếp lại dòng suy nghĩ. Dù sao thì các vấn đề pháp lý hay tập quán cũng là việc của Bộ Tư pháp và các Đại pháp quan. Ta tin rằng họ sẽ tự mình giải quyết theo hướng mà Ma Tông Công tước mong muốn.

“Con xin lỗi vì đã đến muộn.”

Và ngay khi ta vừa gạt bỏ mọi suy tư, Carl đã xuất hiện cùng với Thiết Huyết Công tước.

‘Sao bây giờ mới─’

Ta vội vàng xua đi lời trách móc vừa lóe lên trong đầu.

Sao ta lại có suy nghĩ tệ hại như vậy. Carl đã tham dự tiệc trưa theo lệnh triệu tập của Hoàng đế Bệ hạ. Đáng lẽ ta phải cảm thấy tự hào và vinh dự, sao lại có thể trách móc nó được. Mà ngay từ đầu, ta có tư cách gì để oán trách Carl chứ.

“Cưng à.”

Dù vậy, khi thấy Ma Tông Công tước nhanh chóng đến bên Carl, ta không thể ngăn được một nỗi oán giận nhỏ nhoi đang cựa quậy trong lòng.

“Em nghĩ đây là hình phạt của chàng đấy.”

“Phu nhân.”

Trong lúc các con dâu và thông gia lần lượt vây quanh Carl, phu nhân đã đến gần và thì thầm với ta.

“Nếu ngay từ đầu chúng ta gặp mặt bên thông gia thì đã chẳng có chuyện này rồi.”

“…….”

Lời nói cùng cái liếc mắt của phu nhân khiến ta câm nín. Như lời nàng nói, nếu chúng ta gặp nhau ngay từ đầu thì Carl đã không phải vắng mặt, và ta cũng không phải một mình đối phó với Ma Tông Công tước.

Dĩ nhiên, ta cũng có lý do để bào chữa. Chẳng phải Carl cũng nói với phu nhân là hãy gặp sau đó sao. Cho nên dù ta có dành thời gian vào ngày đầu tiên thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

‘Tại mình lỡ lời.’

Vấn đề là ta đã bị phu nhân phát hiện ra chuyện mình đã cố chấp không đi dù được Hoàng Thái tử Điện hạ khuyên nên đến chỗ Carl vào ngày đầu tiên của Lễ mừng năm mới.

Ta biết phải làm sao đây. Ta không thể cứ để mặc phu nhân đứng ngồi không yên nhìn Carl từ xa được. Nếu ta có tội, thì đó là tội đã đưa ra đủ mọi chủ đề để dỗ dành nàng, và trong quá trình đó, ta đã lỡ lời nói ra điều đáng lẽ phải giấu kín mãi mãi.

“Khi về lãnh địa, chúng ta sẽ ở riêng một thời gian đấy.”

Vẻ bồn chồn lo lắng ban nãy của phu nhân đã tan biến trong phút chốc, thay vào đó là một chất giọng lạnh lùng.

***

Dù sao thì cũng đã xoa dịu được họ, nên tôi cho rằng sự hy sinh này cũng đáng.

Buổi gặp mặt gia đình kết thúc mà không có xáo trộn nào đáng kể. Vốn dĩ suốt kỳ Lễ mừng năm mới, tôi luôn túc trực bên gia đình các vị hôn thê, và trong lúc tôi bị Hoàng đế triệu kiến, gia chủ và mẹ dường như cũng đã có những cuộc trò chuyện thỏa đáng với họ.

Gia chủ vẫn giữ vẻ mặt cau có thường lệ và chỉ gật đầu, nhưng nụ cười thì chưa lúc nào tắt trên môi mẹ. Không chỉ Marghetta, người vốn đã được mẹ xem như con dâu trong nhà, mà ngay cả Louise, Irina, và cả Trưởng khoa 1 mới gặp lần đầu cũng được mẹ nhìn bằng ánh mắt hết sức trìu mến.

Thậm chí, đối với Ma Tông Công tước, dù có chút e dè, mẹ vẫn đối đãi hết sức thân thiện và luôn mỉm cười. Tôi chợt nhận ra, tấm lòng của một người mẹ khi gả con trai trưởng thật lớn lao biết nhường nào.

Cứ như thế, buổi gặp mặt gia đình đã diễn ra suôn sẻ.

Chỉ buổi gặp mặt gia đình mà thôi.

“Đây chẳng phải là người đã khuấy đảo giới quý tộc năm nay sao? Cuối cùng cũng được gặp mặt rồi.”

Buổi gặp mặt gia đình kết thúc, nhưng Lễ mừng năm mới vẫn tiếp diễn. Điều đó có nghĩa là tôi vẫn phải tiếp xúc với vô số quý tộc khác.

Dù đã lấy gia đình các vị hôn thê làm lá chắn để từ chối giao thiệp, tôi vẫn không thể ngăn chặn được tất cả. Bởi lẽ, Đế Quốc này luôn tồn tại những thế lực có thể san phẳng bất kỳ hàng rào nào.

“Năm nay sao ạ? Thưa ngài, bây giờ mới là tháng một thôi mà.”

“Nhưng dù thế nào đi nữa, ta cũng không nghĩ sẽ có tin tức nào vượt qua được chuyện của cậu đâu.”

Ví dụ như Hoàng Kim Công tước, người có thể thản nhiên buông ra những lời sắc như dao găm.

“Nhưng mà Trưởng phòng Thanh tra này, nếu là tin tức thế này thì ta lúc nào cũng hoan nghênh cả.”

Hay những người như Toàn Thắng Công tước đang cùng cười nói bên cạnh.

Chẳng biết Hiền Minh Công tước đã đi đâu mất. Chắc lại đang ngồi xó nào đó pha whiskey với vodka rồi uống cho say mèm.

“Nếu chuyện của tôi có thể mua vui cho hai vị Công tước thì đó cũng là niềm vinh hạnh rồi ạ.”

Trước hết, tôi cúi đầu chào hai vị Công tước.

Trông thấy sự tương phản giữa Hoàng Kim Công tước với mười hai vị phu nhân vây quanh và Toàn Thắng Công tước cô độc một mình, tôi chỉ muốn rơi lệ. Cùng là Công tước mà sao tính cách lại khác nhau một trời một vực thế này.

“Chắc là sẽ còn vui dài dài đấy, nên cậu đừng bận tâm.”

“Vâng ạ...”

Hoàng Kim Công tước, người vừa buông một câu đầy ẩn ý, khẽ cười rồi nhìn xuống bàn tay trái của tôi.

“Giờ ta mới được thấy tận mắt món kỳ vật mà chỉ nghe qua lời đồn.”

Kỳ vật, một món đồ kỳ lạ. Tôi suýt nữa đã phải thán phục con mắt tinh tường của Hoàng Kim Công tước khi ngài nhìn thấu bản chất của chiếc nhẫn này.

Phải rồi. Nhìn thế nào đi nữa thì đây cũng chỉ là một món đồ kỳ lạ chứ đâu phải thứ sẽ dẫn đầu xu hướng. Quả nhiên là người có khả năng xoay chuyển cả nền kinh tế Đế Quốc, con mắt nhìn đời của ngài thật—

“Quả nhiên, xu hướng phải do những kỳ vật dẫn đầu mới phải.”

Tinh... tường... đến mức đáng sợ...

“Ngài quá khen rồi ạ.”

“Nhưng ta vẫn thấy hơi tiếc. Nếu có ý tưởng thế này, lẽ ra cậu nên báo cho ta một tiếng. Ta đã chia cho cậu một phần cổ phần hậu hĩnh rồi.”

“Tôi thực sự không nghĩ nó sẽ trở thành mốt như vậy.”

Tôi gắng gượng mỉm cười đáp lại lời của ngài ấy.

Đây chỉ là chiếc nhẫn tôi làm vội vì quên mua nhẫn đôi, làm gì có thằng điên nào lại đi nói với một vị Công tước rằng đó là ý tưởng kinh doanh chứ.

“Dù vậy, Bá tước Planbel có vẻ đang chuẩn bị kinh doanh mặt hàng này. Nếu nghĩ đó là món quà mà Trưởng phòng Thanh tra tặng cho cha vợ thì ta có thể hiểu được.”

Câu nói đó khiến nụ cười của tôi càng thêm gượng gạo. Dù đã nghe điều tương tự từ Thiết Huyết Công tước, nhưng khi nghe chính miệng Hoàng Kim Công tước nói ra, tôi cảm thấy như muốn phát điên.

Đến cả Hoàng Kim Công tước cũng phải nhắc tới thì chắc chắn đây là một dự án kinh doanh đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Dù Bá tước Planbel thuộc phe phái của ngài, nhưng chẳng có lý do gì để ngài phải bận tâm đến từng dự án kinh doanh của một thuộc hạ dưới trướng.

Một dự án kinh doanh mà chính Hoàng Kim Công tước cũng phải để tâm đến... thật đáng sợ...

“Khi việc kinh doanh bắt đầu, ta cũng định đặt hàng. Cuối cùng ta cũng có thể đeo đủ mười hai chiếc nhẫn lên ngón tay rồi.”

“Vậy, vâng, xin chúc mừng ngài.”

Ánh mắt tôi bất giác hướng về bàn tay của Hoàng Kim Công tước, người đang bật cười như thể thực sự vui mừng.

Mười hai vị phu nhân tương ứng với mười hai chiếc nhẫn. Đương nhiên, mỗi ngón trên cả hai bàn tay đều đã có một chiếc nhẫn ngự trị, và trên hai cổ tay là hai chiếc vòng mà ngài khăng khăng gọi là nhẫn.

‘...Tốt quá rồi còn gì.’

Tôi cố gắng dời mắt khỏi chiếc vòng tay, à không, nhẫn, khốn kiếp, dù nhìn thế nào thì nó vẫn là vòng tay.

Ừ thì, nếu là loại nhẫn này, có khi ngài ấy đeo đủ cả mười hai chiếc lên ngón tay cũng được thật.

Tôi đã mang lại hòa bình cho Hoàng Kim Công tước.