Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6853

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 261 - Lễ mừng năm mới (1)

Về mặt lịch sử, trung tâm của lục địa là Đế Quốc, và trái tim của Đế Quốc chính là Thủ đô. Vì lẽ đó, Thủ đô có thể được xem là nơi đại diện cho lục địa đương thời và là minh chứng cho thiên mệnh. Thủ đô Ausen ngày nay cũng không ngoại lệ, một thành phố không bao giờ ngủ, một thành phố vinh quang biểu trưng cho sự thịnh vượng.

Cuối năm là thời điểm Thủ đô trở nên đặc biệt sôi động. Toàn bộ quý tộc mang tước vị của Đế Quốc đều tụ họp về đây để tham dự Lễ mừng năm mới, kéo theo đó là đội ngũ tùy tùng đông đảo, khiến Thủ đô vốn đã náo nhiệt lại càng thêm ồn ào.

Chỉ riêng việc dân số tăng đột biến đã đủ gây ra ảnh hưởng, huống hồ những người mới đến lại là các quý tộc và đoàn tùy tùng của họ - những khách hàng hào phóng. Lẽ dĩ nhiên, dòng người giàu có này đổ về khiến các thương nhân ở Thủ đô vui sướng đến phát cuồng. Một sự ồn ào mang ý nghĩa tích cực.

Khu biệt thự của giới quý tộc vốn yên tĩnh cũng theo đó mà tìm lại hơi ấm để chào đón những người chủ đã lâu không ghé qua.

“Vừa đặt chân đến Thủ đô đã gặp được Trưởng phòng Thanh tra, đúng là một khởi đầu tốt đẹp.”

Giống như ngay lúc này.

“Mang lại niềm vui cho ngài Hầu tước chính là vinh hạnh của tôi.”

Tôi cúi đầu chào Hầu tước Iones, người có khuôn mặt như đang khắc lên hai chữ “hạnh phúc”. Hầu tước thấy vậy lại càng vui vẻ hơn.

‘Không ngờ lại gặp nhau trong tình huống này.’

Thật là một tình huống khó xử khi phải chạm mặt cha vợ tương lai tại dinh thự của người yêu. Nhưng cũng không thể nói đây là một cuộc ghé thăm bất ngờ của ngài Hầu tước được.

Dù Trưởng khoa 1 vẫn sử dụng dinh thự của gia tộc Masalo như nhà riêng, nhưng chủ nhân của nó vẫn là gia chủ, Hầu tước Iones. Việc chủ nhân ghé thăm dinh thự của mình chẳng có gì là lạ.

Vấn đề là cuộc gặp này không hề được báo trước. Trưởng khoa 1 chẳng nói năng gì nên tôi cứ ngỡ ngài ấy sẽ đến sau, ai mà ngờ lại xuất hiện ngay hôm nay.

‘Đúng là một chiêu trò khó đỡ.’

Tôi liếc nhìn Trưởng khoa 1, cô ấy lúng túng tránh ánh mắt của tôi. Tự dưng lại nằng nặc đòi dùng bữa tại dinh thự, tôi đã tự hỏi có chuyện gì, thì ra là để chuẩn bị cho bất ngờ này.

Nhìn cái cách cô ấy né tránh là biết chắc rồi. Rõ ràng là biết Hầu tước sẽ đến nhưng vẫn giữ im lặng. Chắc là sợ tôi sẽ từ chối lời mời nếu biết trước. Vốn dĩ với tính cách của Trưởng khoa 1, nếu buổi hẹn hò ăn trưa bị làm phiền, cô ấy đã nổi trận lôi đình và cằn nhằn Hầu tước rồi.

‘Biết trước thì cũng có sao đâu.’

Tôi nhìn Trưởng khoa 1 với ánh mắt thương cảm vì kế hoạch vô nghĩa của cô. Đằng nào cũng sẽ gặp trong Lễ mừng năm mới, gặp sớm hơn một chút thì có vấn đề gì chứ. Trừ phi Hầu tước cũng đầy vẻ khó chịu với tôi như Thiết Huyết Công tước, còn không thì quan hệ giữa chúng tôi cũng chẳng hề ngượng ngùng. Thậm chí có thể xem là thân thiện.

Về mặt cá nhân, tôi là cấp trên của con gái ngài. Về mặt công vụ, tôi là một viên quan chức đáng khen đã hạ bệ gia tộc Hầu tước Asilon, kẻ từng đứng đầu trong hàng ngũ các Hầu tước. Gia tộc Hầu tước Masalo đã thu được không ít lợi ích từ sự sụp đổ của Asilon, thế nên ngài ấy quý tôi cũng phải.

“Thế nào? Cha có vui khi gặp được chàng rể tương lai của mình không?”

Rồi Trưởng khoa 1, người nãy giờ vẫn im lặng, bất chợt khoác tay tôi và lên tiếng. Đối với Hầu tước, đây là cảnh tượng đứa con gái quý giá của mình đang tình tứ với một tên trộm nào đó, nhưng biểu cảm của ngài lại vô cùng ôn hòa.

Không, đúng hơn là trông như thể ngài vừa đạt được ước nguyện cả đời.

“Phải. Nhìn con gái ta cuối cùng cũng tìm được bến đỗ, ta thực sự xúc động đến không nói nên lời.”

Câu nói chân thành ấy khiến không chỉ tôi, mà ngay cả người trong cuộc là Trưởng khoa 1 cũng phải câm nín.

Dù chỉ là một câu nói ngắn gọn nhưng nó chứa đựng tất cả những nỗi lòng mà Hầu tước đã phải trải qua. Đến mức một vũ khí chiến đấu máu lạnh không cảm xúc nghe xong cũng phải rơi lệ.

Thật ra cũng phải thôi. Ngay cả tôi, ở tuổi 21, cũng đang đứng ở ngưỡng cuối của độ tuổi kết hôn, huống hồ là Trưởng khoa 1. Có lẽ Hầu tước đã bắt đầu sốt ruột từ khi cô ấy tròn hai mươi, và đến tuổi này thì chắc ngài đã thổ huyết lăn lộn dưới sàn nhà rồi.

Thậm chí, cô con gái đã quá tuổi cập kê của ngài lại còn làm việc trong Phòng Thanh tra? Có lẽ ngoài cảm giác bi thảm ra, trong thâm tâm ngài đã từ bỏ chuyện hôn nhân của cô ấy.

“Ta đã từng rất lo lắng vì con bé mãi chẳng có ai bầu bạn, nhưng nếu khoảng thời gian đó là để chờ đợi và gặp được Trưởng phòng Thanh tra, thì quả là xứng đáng. Ừm, rất xứng đáng.”

Nhưng Hầu tước của hiện tại dường như đã gạt bỏ hết mọi sự bi thảm, lo lắng và cả sự chấp nhận số phận đó. Dù quãng thời gian con gái ngài sống độc thân có dài, nhưng nếu nghĩ rằng đó là thời gian chờ đợi để có được một tấm chồng hạng SSR, ngài hoàn toàn có thể vui vẻ bỏ qua.

“Cảm ơn cậu, Trưởng phòng Thanh tra. Ta thật lòng cảm ơn cậu vì đã không quên lời ta gửi gắm.”

“Hể?”

Hầu tước nắm lấy tay tôi bằng đôi bàn tay run rẩy vì xúc động, lời nói của ngài khiến tôi không khỏi hỏi lại.

Nhờ vả? Tôi và ngài Hầu tước hiếm khi gặp nhau nên tôi cũng chưa từng nhận lời nhờ vả nào. Cùng lắm chỉ là nhờ chăm sóc con gái ngài─

...?

‘Không lẽ nào.’

Cái lời nhờ chăm sóc đó không phải với tư cách cấp trên, mà là với tư cách một người đàn ông ư?

“Dù cả đời ta sống trong sung túc, chưa từng thiếu thốn điều gì, nhưng nỗi bận tâm duy nhất của ta lại chính là con bé này.”

May hay rủi, Hầu tước không để tâm đến câu hỏi của tôi mà tiếp tục bộc bạch nỗi lòng của một người cha. Một địa vị cao quý như Hầu tước, một gia tộc thịnh vượng, những người con trưởng thành và chăm chỉ. Duy chỉ có nỗi lo về cô con gái chưa tìm được bến đỗ.

Trước lời giãi bày đẫm nước mắt ấy, ngay cả Trưởng khoa 1 cũng phải cúi đầu không biết phải làm sao. Thì ra Trưởng khoa 1... cũng yếu lòng trước gia đình vì biết họ yêu thương mình. Nếu là người khác nói vậy, chắc cô ấy đã bỏ ngoài tai và cho rằng cuộc đời mình là do mình tự quyết.

“Tuy có hơi tiếc vì con bé không phải là phu nhân đầu tiên, nhưng ta tin cậu sẽ đối xử tốt với nó, không để nó phải chịu thiệt thòi.”

“Tôi nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của ngài.”

Nghe vậy, Hầu tước nở một nụ cười ấm áp và vỗ nhẹ lên tay tôi vài lần.

Lạ thật. Sau khi gặp gỡ ông cha vợ “vị cay” như Thiết Huyết Công tước, giờ đối mặt với “vị nguyên bản” này khiến tôi có chút không quen...

‘Còn hai người nữa.’

Rồi sự hiện diện của những ông cha vợ khác (chưa từng gặp) theo bản năng hiện lên trong đầu khiến tôi suýt nhắm mắt làm ngơ. Một ông cha vợ Nam tước chẳng có chút liên hệ nào với tôi, và một ông cha vợ Bá tước tuy có liên hệ nhưng suýt nữa thì bị tôi diệt cả nhà.

Lễ mừng năm mới lần này chắc sẽ gay cấn lắm đây.

Nhờ Hầu tước nhất quyết không để con rể về tay không mà tôi phải trở về với hai tay nặng trĩu. Thực ra kích thước món quà thì nhỏ nhưng giá trị của nó thì nặng thật. Chắc vì là gia tộc đứng đầu nhì trong hàng ngũ Hầu tước nên mới có chuyện ngồi một chỗ cũng tặng giấy tờ đất đai thế này.

Thiết Huyết Công tước cũng đã nhét của hồi môn đến mức muốn nổ ví, tôi tự hỏi có phải dạo này giới quý tộc có trào lưu thể hiện tình cảm bằng bất động sản hay không. Một trào lưu hơi đáng sợ. Đến lúc con cái tôi kết hôn chắc tôi sẽ vét sạch túi mất.

“Trở thành một chàng rể được yêu quý, chẳng phải là may mắn của anh sao?”

“Chẳng qua là vì chức vụ của anh nên họ mới nể mặt đôi chút thôi.”

Tôi đáp lại lời của Marghetta, người đang mỉm cười dịu dàng, bằng một giọng bông đùa.

Dù vậy, trong đó cũng có một phần là thật lòng. Với tư cách là người đứng đầu Phòng Thanh tra, tôi đã nhận được không ít “phí tình bạn” từ các quý tộc, nhưng đó thường là những khoản phải đi qua nhiều bước lòng vòng mới nhận được. Rất hiếm khi tôi nhận trực tiếp thế này. Vì vậy, tôi có cảm giác như mình đã nhận một thứ không nên nhận.

Cũng may là đã có kinh nghiệm nhận của hồi môn từ Thiết Huyết Công tước. Nếu không có tiền lệ đó, có lẽ tôi đã từ chối lòng tốt của cha vợ vì cảm thấy áp lực.

“Hì hì, anh phải tập quen dần đi là vừa. Nghe nói các bậc cha mẹ vợ luôn muốn vun vén đủ thứ cho chàng rể mà họ tin tưởng đấy.”

Không biết có phải do tôi tưởng tượng không, mà câu nói ấy nghe như là ‘Giờ anh có đến bốn cặp bố mẹ vợ rồi, liệu mà chuẩn bị tinh thần đi’ vậy.

...Dù vậy, lời của Marghetta cũng không sai. Miễn không phải là tham nhũng trắng trợn, việc qua lại quà cáp giữa những người có quan hệ huyết thống là thông lệ. Khi có chuyện, người ta sẽ nghĩ đến gia đình đầu tiên, và khi có được thứ tốt, họ cũng muốn chia sẻ với gia đình─ đại loại là vậy.

“Vâng, đành vậy thôi. Dù là một viên quan, nhưng trên hết anh vẫn là một quý tộc.”

Một quý tộc hợp tan dựa trên lợi ích của gia tộc và lãnh địa, chứ không phải một công chức răm rắp tuân theo mệnh lệnh của Hoàng đế như một cỗ máy.

Danh xưng công chức thì có thể gỡ bỏ... à không, thật lòng mà nói thì chắc là không, nhưng dù sao nó cũng là thứ có được sau này, còn danh xưng quý tộc là thứ bẩm sinh. Tôi cũng mang họ Krasius nên cũng cần phải làm quen với lối sống hôn nhân của giới quý tộc.

“Nếu là anh thì sẽ sớm thích nghi được thôi.”

“Cảm ơn em đã động viên anh.”

Tôi mỉm cười trước lời Marghetta rồi khẽ đưa mắt nhìn quanh.

Vẫn là một bữa ăn bình thường, vẫn là những người hầu túc trực phòng khi có sự cố. Nhưng điểm khác biệt so với mọi khi là sự vắng mặt của Louise và Irina. Thiếu vắng những gương mặt quen thuộc, quả thật không khí có chút gượng gạo.

Nhưng cũng đành chịu thôi. Cha của Louise, Nam tước Atini, và cha của Irina, Bá tước Flanbel, đã đến kinh thành rồi. Đứng trên lập trường của một người cha, con gái đã ở gần đây mà không ghé qua chào hỏi một tiếng thì hẳn sẽ buồn lòng biết mấy. Vả lại, hai cô gái ấy cũng đâu phải hạng người máu lạnh đến mức phớt lờ gia đình.

“Anh đã thấy trống vắng rồi ạ?”

Dường như nhận ra ánh mắt của tôi, Marghetta bật cười khe khẽ rồi hỏi. Ngại thật. Ánh mắt mình chắc lộ liễu quá rồi.

“Cũng có chút. Mất đi một món đồ quen thuộc người ta đã thấy không quen, huống chi là con người.”

Đương nhiên đây không phải là chuyện cần phủ nhận nên tôi thành thật đáp lời. Huống hồ, họ đâu chỉ là người quen sơ sài, mà là những người yêu đã cùng tôi trao nhẫn. Nếu chối bỏ thì lại càng kỳ lạ.

“Đến Lễ mừng năm mới, anh nhất định phải nói câu này đấy. Cả hai người họ sẽ thích lắm cho xem.”

“Nếu anh quên, em hãy nói thay anh nhé.”

Dù chỉ là một câu đùa nhạt nhẽo, Marghetta vẫn mỉm cười. Quả nhiên, một câu đùa có hay hay không chẳng phụ thuộc vào nội dung, mà là vào người nói.

‘Lễ mừng năm mới sao.’

Tôi nhìn Marghetta rồi dòng suy nghĩ lại trôi về buổi lễ. Louise và Irina, sau khi trở về vòng tay gia đình, đã quyết định sẽ không chỉ ghé qua chào hỏi mà còn tham dự cả Lễ mừng năm mới.

‘Cũng chẳng phải sự kiện gì thú vị.’

Với kinh nghiệm từng tham dự, tôi đã muốn khuyên can họ. Dù buổi lễ quy tụ toàn bộ quý tộc có tước vị và có cả sự xuất hiện của Hoàng đế nên rất hoành tráng và lộng lẫy, nhưng đó lại chẳng phải nơi để các tiểu thư khuê các vui chơi hưởng thụ. Chẳng phải vì thế mà con cháu các nhà quý tộc theo chân cha mẹ lên kinh thành đều tụ tập tổ chức yến tiệc riêng hay sao? Nếu muốn tìm niềm vui, đáng lẽ tôi đã khuyên họ đến đó.

Nhưng tôi đã thất bại vì Marghetta khăng khăng rằng họ phải tham dự Lễ mừng năm mới.

“Chuyện em và Ma Tông Công tước có liên hệ với anh, dù không làm gì thì tin đồn cũng tự khắc lan truyền. Hai vị quan chức kia cũng tương tự, vì họ đều hoạt động ở kinh thành.”

“Nhưng tiểu thư Louise và tiểu thư Irina vẫn còn ở Học viện nên tin đồn sẽ có phần hạn chế. Dĩ nhiên nếu các học viên báo về gia tộc thì tin tức sẽ lan truyền qua họ, nhưng vẫn không hiệu quả bằng việc trực tiếp xuất hiện.”

“Vì vậy, đây chính là cơ hội. Một cơ hội để đường đường chính chính ra mắt trước mặt các quý tộc có tước vị.”

Vài ngày trước, trong một bữa ăn, Marghetta đã nghiêm túc trình bày sự cần thiết của việc tham dự. Lời lẽ đầy thuyết phục của em đã khiến Louise và Irina như bị thôi miên, chăm chú lắng nghe.

Quả thực không sai chút nào. Hơn nữa, nói một cách lạnh lùng thì gia tộc Nam tước Naird bình thường và gia tộc Jorun chuyên tâm vào thương giới hơn là chính trường trung ương đều không có đủ sức mạnh để dẫn dắt giới xã giao. Nếu chỉ ru rú trong Học viện, họ sẽ không thể thể hiện một cách hiệu quả rằng mình có mối quan hệ sâu sắc với tôi.

“Thực ra, để hoàn hảo nhất thì không chỉ Lễ mừng năm mới, mà cả yến tiệc do con cháu quý tộc tổ chức cũng nên tham dự...”

“...Chuyện đó anh sẽ cân nhắc sau. Trước mắt cứ giải quyết xong Lễ mừng năm mới đã.”

Nghe những lời như vậy, tôi còn có thể phản bác điều gì nữa chứ? Đó chẳng khác nào một lời áp đặt rằng ‘nếu hai người họ không đến Lễ mừng năm mới thì anh bắt buộc phải tham dự buổi tụ tập của đám trẻ’.

“Anh đừng lo lắng quá. Tuy không bằng anh nhưng em cũng có kinh nghiệm tham dự rồi. Em sẽ cố gắng giúp đỡ.”

Cuối cùng, Marghetta còn tuyên bố sẽ tham dự, khiến tôi chẳng còn lý do nào để ngăn cản.

Xem ra đây sẽ là một Lễ mừng năm mới thật vui vẻ...