Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6905

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 172 - Tình thế đảo chiều (1)

Tôi vừa nhai bánh quy vừa sắp xếp lại suy nghĩ. Người ta bảo đồ ngọt giúp đầu óc minh mẫn hơn, chẳng biết thực hư ra sao, nhưng bụng no thì lòng cũng thấy an yên.

Cái cảm giác dễ chịu ấy khiến tôi ăn mãi không ngán. Quả nhiên, bánh quy của Louise sinh ra là để dành cho tôi.

‘Thủy Triều Đỏ.’

Nhưng dẫu lòng có an yên, đầu óc tôi vẫn rối như tơ vò. Lũ khốn này chẳng biết từ xó nào chui ra, chỉ giỏi gây thêm phiền phức.

Dĩ nhiên, cũng may là chúng nó lại hẹn nhau đến theo từng mùa, mỗi mùa một tổ chức. Chứ nếu hai ba nơi cùng lúc kéo đến, chắc tôi phát điên mất.

Dù vậy, phiền phức vẫn là phiền phức. Lũ phản động khốn kiếp, chỉ cần chúng dám bén mảng đến đây, tôi sẽ cho bay đầu từng đứa một.

—Hiện tại, Học viện là nơi có khả năng bị nhắm đến cao nhất.

Và đúng là chúng đang nhắm đến nơi này thật.

Vài ngày sau khi Trưởng phòng Tình báo đề cập đến Thủy Triều Đỏ, anh ta lại liên lạc với tôi. Giữa Hoàng cung, các cơ quan hành chính của Đế Quốc và Học viện, thì mục tiêu của chúng chính là Học viện.

Đây là chuyện đã lường trước nên tôi chẳng mấy ngạc nhiên. Ngược lại, tôi mới thấy lạ nếu chúng nhắm vào một nơi nào khác ngoài Học viện.

—Có vẻ chúng đang nhắm vào nơi tương đối dễ xơi...

An ninh của Học viện không hề lỏng lẻo, nhưng khó mà so bì được với Hoàng cung hay các cơ quan hành chính của Đế Quốc. Đúng là dễ xơi thật.

—Dĩ nhiên, tôi đang nói về chất lượng của lực lượng cảnh vệ, chứ không phải Trưởng phòng Thanh tra đang thường trú tại Học viện đâu.

“Cảm ơn lời khen của anh.”

Chẳng biết lúc đó anh ta đã đọc vị biểu cảm của tôi thế nào mà lại bồi thêm một câu khó hiểu. Mà thôi, tôi cũng công nhận Học viện là mục tiêu dễ xơi, có gì đâu mà phải chối.

Và những lời điềm nhiên sau đó buộc tôi phải ngồi thẳng lưng dậy.

—Có vẻ như Thủy Triều Đỏ đã cài người trong Học viện rồi. Bất kể là thành viên chính thức hay chỉ đơn thuần là kẻ hợp tác.

‘Sắp điên rồi.’

Nhớ lại lời của Trưởng phòng Tình báo, tôi đưa tay lên vuốt mặt. Bị tấn công từ bên ngoài và có gián điệp bên trong là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

Vả lại, đây còn là lời do chính Trưởng phòng Tình báo nói. Dù chỉ là phỏng đoán ở mức “có vẻ như”, nhưng một khi đã thốt ra từ miệng anh ta, thì gần như là sự thật.

“Thiếu thốn cái gì cơ chứ.”

Không tài nào hiểu nổi, tôi lẩm bẩm một mình. Nếu là người trong Học viện, thì chỉ có thể là giảng viên hoặc học viên. Dù là ai đi nữa, họ cũng chẳng đến mức đường cùng mà phải dây dưa với lũ phản động như Thủy Triều Đỏ.

Giảng viên của Học viện đều là những người có tiếng trong giới học thuật của Đế Quốc, danh vọng cũng không hề nhỏ. Còn học viên, hoặc là xuất thân quý tộc, hoặc là thường dân một khi tốt nghiệp cũng nắm chắc một tương lai xán lạn trong tay. Một tương lai vững chắc như vậy đã ở ngay trước mắt, cớ sao lại phải dính dáng đến cái lũ Thủy Triều Đỏ?

Trưởng phòng Tình báo không thể nào nắm được thông tin sai lệch. Nhưng trong Học viện cũng chẳng có ai đủ điều kiện để làm gián điệp. Một kẻ mất trí...

‘À.’

Tôi đã ngộ ra. Vốn dĩ Thủy Triều Đỏ là một lũ điên, và kẻ bắt tay với chúng chắc chắn cũng chẳng bình thường. Là do tôi đã cố dùng logic của người thường để suy xét.

Phải tự kiểm điểm lại cái tầm nhìn hạn hẹp của mình thôi...

Việc đứng trên lập trường của đối phương để suy nghĩ là rất quan trọng. Chẳng phải tự nhiên mà có câu “đặt mình vào vị trí của người khác” hay sao. Nếu xem xét và suy nghĩ từ góc độ của họ, ta mới có thể hiểu được lý do đằng sau lựa chọn của họ.

Phải rồi, tôi cũng nên nghĩ theo lập trường của đối phương. Nếu là mình, trong hoàn cảnh nào tôi sẽ bắt tay với Thủy Triều Đỏ? Với tâm thế nào mới có thể khiến tôi lao vào cơn sóng đó?

‘Làm sao tôi biết được chứ.’

Dù có vắt óc suy nghĩ thế nào, tôi cũng không thể thấu hiểu được tâm trạng của một kẻ có mấy cái lỗ trên đầu.

Nhưng tôi không thể tự biến mình thành kẻ điên chỉ để hiểu được lập trường của một tên điên khác. Huống hồ, tôi đã chuyển sinh thành quý tộc, nên cũng khó mà suy nghĩ từ góc độ của một thường dân.

‘Dù trước khi chuyển sinh mình cũng là dân thường.’

Nhưng làm sao so sánh một thường dân châu Âu trung cổ với một người bình thường ở thế kỷ 21 được. Hoàn toàn khập khiễng.

Hết cách rồi. Tôi lại chẳng giỏi thẩm vấn, làm sao tìm ra gián điệp nội bộ đây. Cách duy nhất bây giờ là chuẩn bị tinh thần bị đâm lén, và cố gắng sao cho vết đâm đó ít đau nhất có thể.

Và dường như Enen đã thương hại cho tôi, nên đã gửi đến một người trợ giúp nhỏ.

“Ơ, Trưởng phòng Thanh tra!”

Tôi chỉ định ra ngoài hóng gió một chút, ai ngờ lại bắt gặp một thường dân đã nếm trải cuộc đời cơ cực hơn bất cứ ai.

“Olivia?”

Olivia, với chiếc băng tay biểu tượng của ủy viên Ban Kỷ luật trên cánh tay phải, vừa vẫy tay lia lịa vừa chạy về phía tôi.

“Wow! Lại gặp được anh ở đây ạ?”

“Đúng vậy. Lâu rồi không gặp.”

Kể từ khi tôi đẩy Amelia và Olivia vào Hội học viên, chúng tôi chẳng có dịp nào gặp nhau. Vốn dĩ lần gặp gỡ trước đó cũng chỉ là tình cờ trong trận đối kháng mà thôi.

Mà khoan, con bé đi một mình, chắc là đang đi tuần tra?

“Em đang làm việc à?”

“Dạ không. Em vừa xong việc, đang định đi đến nhà ăn với chị gái ạ.”

Nói rồi, con bé đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi cười toe toét.

“Chị ấy chắc lại đi lạc rồi.”

Ai nhìn vào cũng biết người đi lạc là con bé, nhưng tôi không nỡ vạch trần. Việc gì phải dập tắt niềm vui của một đứa trẻ đang hạnh phúc vì được ăn no mặc ấm chứ.

Có lẽ vì lâu ngày không gặp nên Olivia tỏ ra mừng rỡ, con bé tíu tít kể đủ thứ chuyện, còn tôi thì vừa liên tục gật đầu hưởng ứng, vừa vận dụng bộ não hết công suất.

Thường dân, gia cảnh đáng thương mồ côi cha mẹ từ sớm, chị gái phải gánh vác gia đình, nhà lại đông miệng ăn, nghèo đến mức phải chia nhau từng củ cải...

‘Đúng là một người vô sản điển hình.’

Thật lòng mà nói, nếu Olivia không phải là học viên của Học viện, thì với hoàn cảnh như vậy, dù con bé có hô vang khẩu hiệu cách mạng cả trăm lần cũng không ai thấy lạ.

Ngay cả Hoàng đế, nếu thấy một đứa trẻ như thế này hô hào bình đẳng, chắc ngài cũng sẽ chọn cách mở kho cứu trợ trước khi nổi giận. Dĩ nhiên là sau đó vẫn sẽ xử trảm con bé.

“Này, Olivia?”

“Dạ?”

Nhưng tôi không hề nghi ngờ Olivia. Cả Amelia cũng vậy. Dù không trò chuyện nhiều, nhưng chỉ cần nói vài câu là có thể nhận ra những kẻ cuồng tín với lý tưởng của riêng mình.

Hai đứa trẻ này chỉ đơn thuần là những đứa trẻ đáng thương vì đói bụng. Chúng không có những lý tưởng như vậy.

“Em có từng nghe về Thủy Triều Đỏ chưa?”

Thông thường, những chuyện thế này nên được hỏi một cách vòng vo. Chẳng có ai lại đi hỏi thẳng thừng rồi mong nhận được câu trả lời kiểu “Phải, tôi chính là Thủy Triều Đỏ” cả.

Nhưng tôi nghĩ nếu nói bóng gió, Olivia sẽ không hiểu. Vả lại, mục đích của tôi là thu thập thông tin, chứ không phải tra khảo.

Và tôi nhận được một phản ứng ngoài dự kiến.

“À, cái đó ạ?”

Vẻ mặt tươi tắn như một chú chó Purple Retriever của con bé bỗng nhăn lại.

“Ư, ở quê em, họ là những người cực kỳ ồn ào ạ.”

“Chắc là phiền phức lắm nhỉ.”

Dù đây là một thông tin quan trọng, tôi vẫn cố tỏ ra bình thản. Nếu tôi tỏ vẻ nghiêm trọng và yêu cầu con bé kể chi tiết, Olivia sẽ chỉ thêm căng thẳng mà thôi.

“Đúng vậy ạ! Từ sáng sớm đã oang oang cái gì đó, rồi còn lôi kéo người khác, bảo phải gia nhập cùng họ nữa!”

Thấy tôi chỉ hưởng ứng một cách chừng mực, Olivia, dường như đã kìm nén bấy lâu, liền trút hết nỗi bực tức của mình.

Tôi cũng đoán được sơ sơ. Chắc là chúng đã đến những nơi tập trung thường dân, đặc biệt là dân nghèo để tuyên truyền. Có khác gì tà giáo đâu chứ.

“Nhưng chị em bảo họ là những người đáng thương, nên em đã cố nhịn.”

Câu nói bất ngờ khiến tôi bất giác nắm chặt rồi lại thả lỏng tay. Những người đáng thương, nghe cứ như thể chị của con bé biết gì đó về chúng.

Khả năng tuy thấp, nhưng nếu Amelia có thiện cảm, hay nói đúng hơn là lòng trắc ẩn với Thủy Triều Đỏ thì...

“Chị ấy bảo họ là những người chìm đắm trong ảo tưởng, đến bản thân còn lo chưa xong. Thời đại này đâu phải là thời Apels, chỉ cần nỗ lực là có thể thành công, vậy mà họ chẳng cố gắng gì, chỉ giỏi nói suông thôi ạ?”

Không phải rồi. Toàn là sự khinh miệt.

Tôi bỗng thấy hơi ngượng. Cũng phải, Amelia là người đã nghiến răng chịu đựng trong hoàn cảnh khó khăn cơ mà. Với lập trường của con bé, Thủy Triều Đỏ, những kẻ chỉ biết nói mồm gây hỗn loạn, chẳng khác gì rác rưởi.

“Nhưng mà chú nổi tiếng thông minh nhất làng em lại rất thích những người đó.”

Olivia nói thêm, một thời gian ngắn sau thì chú ấy biến mất, tôi chỉ gật đầu.

Olivia đi lạc đã được “chủ nhân” Amelia tìm thấy và dẫn về. Con bé giật mình khi thấy tôi đang đứng trước mặt em gái nó.

“Con bé có làm gì thất lễ với anh không ạ?”

“Không có gì đâu. Chỉ là nói một chút về Thủy Triều Đỏ thôi.”

Nghe lời tôi nói, sắc mặt Amelia tái mét. Chắc hẳn con bé đã chết điếng khi biết một quý tộc, lại còn là Trưởng phòng Thanh tra, lại đi hỏi một thường dân về những kẻ phản động theo chủ nghĩa cộng hòa.

Thế nên, ngoài dự kiến, tôi đã phải nghe một bài diễn văn chẳng khác nào lời thề trung thành của Amelia ngay tại chỗ. Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu... Anh ổn mà.

“Em sẽ không bao giờ đi vào con đường lầm lạc vì những lý tưởng kỳ quặc đâu!”

Dù sao đi nữa, khi nghe những lời của Olivia và cả lời nói khẩn thiết của Amelia, tôi đã rút ra được một điều chắc chắn.

Dĩ nhiên, không phải thường dân nào cũng có thiện cảm với Thủy Triều Đỏ. Việc có nhiều hay ít kiến thức cũng không liên quan đến việc có gia nhập chúng hay không.

‘Cũng có thể là giảng viên.’

Ngược lại, những trí thức có sự tự tin và lòng tự tôn cao về bản thân lại càng nguy hiểm. Nếu một người như vậy sa vào Thủy Triều Đỏ, họ sẽ còn điên cuồng hơn nữa.

...Không, nghĩ lại thì đâu có chắc chắn gì đâu. Rốt cuộc chẳng phải thu hẹp, mà lại thành ra mở rộng phạm vi tình nghi.

‘Chết tiệt.’

Dù sao thì phá vỡ được định kiến cũng tốt rồi. Ít nhất thì sẽ không bị một kẻ không ngờ đến đâm lén sau lưng nữa.

Vừa mang theo cảm giác an tâm đó mà cất bước, quả cầu liên lạc trong túi tôi bỗng phát sáng.

‘Gì đây.’

Chẳng lẽ lại là Trưởng phòng Tình báo?

—Trưởng phòng, là tôi đây.

“Trưởng khoa 2?”

Tôi lo lắng lấy nó ra, và người chào đón tôi là Trưởng khoa 2, người vừa trở lại từ trạng thái một mắt thành hai mắt. Tên này đột nhiên gọi làm gì thế?

“Giờ này có chuyện gì vậy?”

—À, chuyện là...

—Tránh ra!

—Oẹc!

Một mái đầu trắng đã lao thẳng vào cằm của Trưởng khoa 2 khi anh ta vừa định mở miệng. Bị tấn công không phải bằng nắm đấm mà bằng đầu, Trưởng khoa 2 ngã gục mà không kịp phản kháng.

Nhưng mà cú húc đó hiểm thật. Ngay cả vị Bộ trưởng mà dính đòn đó chắc cũng lảo đảo.

—Trưởng phòng! Anh vẫn khỏe chứ?

“Không.”

Vốn dĩ tâm trạng tôi đang tốt, nhưng Thủy Triều Đỏ đã phá hỏng tất cả.

Nhưng Trưởng khoa 1 chỉ cười toe toét, chẳng hề bận tâm đến câu trả lời cộc lốc của tôi.

—Ôi chao. Nhưng anh đừng lo! Sắp có chuyện vui ngay thôi!

“Chuyện gì. Ngài Bộ trưởng chấp nhận đơn từ chức của tôi rồi à?”

Dĩ nhiên, tôi biết, Trưởng khoa 1 biết, và cả Trưởng khoa 2 đang nằm sõng soài kia cũng biết chuyện đó không thể nào xảy ra.

—Tôi sắp đến Học viện đây!

Trong khoảnh khắc, đầu óc tôi trống rỗng. Gì cơ?

—À, tôi cũng đi cùng.

Trưởng khoa 2 vừa gượng dậy cũng nói thêm. Cái, gì...?

“Đừng có nói nhảm.”

Sau một hồi im lặng, cuối cùng tôi cũng lên tiếng. Lâu không gặp mà tài nói xạo của mấy người này tăng lên đáng kể nhỉ.

Nhưng mà trêu chọc cấp trên như vậy là không được đâu. Đó là một trò đùa dai đấy.

Tôi đã bảo đây là một trò đùa dai mà, khốn kiếp.