Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bản Rhapsody của hình nhân

(Đang ra)

Bản Rhapsody của hình nhân

オーメル

--Chúng ta, trung thành tuyệt đối--Vào ngày 1 tháng 1 năm 2067, thế giới bị đẩy vào địa ngục.Năm cánh cổng không gian mở ra trên khắp thế giới.

87 150

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

594 7199

“Cuộc sống đào hoa của nam sinh tác giả web: Cô bạn thanh mai trúc mã từng nói ‘Làm gì có chuyện cậu là tác giả thần thánh’ và đá tôi, giờ thì hối hận… nhưng đã quá muộn.”

(Đang ra)

“Cuộc sống đào hoa của nam sinh tác giả web: Cô bạn thanh mai trúc mã từng nói ‘Làm gì có chuyện cậu là tác giả thần thánh’ và đá tôi, giờ thì hối hận… nhưng đã quá muộn.”

Ibaraki No

Agematsu Yuuta vào một ngày nọ đã quyết định tỏ tình với cô bạn thuở nhỏ Michiru của mình.Do cô không biết cậu là "tác giả thần thánh", người được người người ngưỡng mộ trong đó có cả cô, nên cô đã xú

101 145

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

149 3195

Ma Nữ Quái Dị: Ta Là Hiện Thân Nỗi Sợ Của Chúng

(Đang ra)

Ma Nữ Quái Dị: Ta Là Hiện Thân Nỗi Sợ Của Chúng

橘汁含量-Hàm Lượng Nước Cam

Cô ôm lấy bản thân, đôi mắt đỏ hoe rớm lệ mà lấp lánh như thuỷ tinh đen vỡ vụn:“Tôi… tôi thật sự không muốn phá huỷ thế giới đâu, QAQ…”

51 78

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

Kubou Tadashi

“Những chuyện nghĩ cũng chẳng để làm gì thì tốt nhất đừng nghĩ.”— Một cuộc phiêu lưu tùy hứng của Pháp Sư Thuỷ mạnh nhất nhưng quá mức thong dong, chính thức mở màn!

123 190

Tập 02 - Chương 2 Nhà

"...Và túm lại là, lớp Mười Một-Hai của chúng ta đã bốc thăm trượt suất mở gian hàng rồi."

"Cái gì cơoooo!?"

Trong buổi sinh hoạt cuối ngày.

Ngay khi Shintaro, thành viên ban tổ chức lễ hội văn hóa, vừa giải thích xong tình hình trên bục giảng, tôi đã bất giác hét toáng lên.

"Koga-kun ồn ào quá đấy."

Asagiri-san ngồi chéo sau lưng tôi, ném một mẩu tẩy về phía tôi.

Chuyện này thì phải hét lên chứ. Chúng ta không được mở gian hàng nữa đó? Nói đến lễ hội văn hóa thì auto là phải có gian hàng phải không? Trong mấy bộ anime hay manga về thanh xuân, sự kiện lễ hội văn hóa cũng toàn lấy cái đó làm chủ đạo mà?

...Mà không, cũng không hẳn là vậy. Trong bộ anime mà Shintaro cho tôi xem hôm trước, cả lớp đã cùng nhau diễn một vở kịch. Họ ở lại phòng thể chất đến tối mịt, tập diễn trên sân khấu và làm mấy thứ như đạo cụ. Cuộn kịch bản nhàu nát là biểu tượng của tuổi trẻ khi mọi người cùng nhau tạo nên một sân khấu...

"Và chúng ta cũng bốc thăm trượt suất diễn kịch rồi."

"Giấc mộng phù du của tôi!?"

"Đã bảo là Koga-kun ồn ào rồi mà."

Lần này cả cục tẩy bay tới. Đau phết đấy, nên là tôi nhặt lên... trả lại cho cậu ấy.

Đứng cạnh Shintaro, bạn nữ trong ban tổ chức là Horie-san bắt đầu viết lên bảng đen.

Làm tượng đài

Hợp xướng

"Theo kết quả cuộc họp của ban tổ chức, lớp Mười Một-Hai của chúng ta sẽ thực hiện một trong hai hoạt động này."

"Chỉ có hai lựa chọn đó thôi á!?"

"...Hết nói nổi cậu luôn."

Từ phía Asagiri-san, người vừa thốt lên một giọng chán nản, không còn thứ gì bay tới nữa.

Ngoài nguyện vọng một là gian hàng và nguyện vọng hai là diễn kịch, lớp chúng tôi đã đưa ra danh sách nguyện vọng đến tận mục thứ năm. Nhưng có vẻ do bốc thăm trong cuộc họp ban tổ chức và sự cân đối với các lớp khác, chúng tôi buộc phải chọn một trong hai phương án mà mình đã điền bừa vào danh sách.

Nếu vậy thì chắc chắn là làm tượng đài rồi. Dù làm cái gì đi nữa thì cũng có vẻ vui hơn hợp xướng.

Cả lớp cùng ở lại phòng học sau giờ tan trường, trong ánh hoàng hôn le lói, rồi "Lấy giùm tớ lọ sơn kia với," hay "Tớ mua đồ ăn vặt cho mọi người đây này." Chẳng phải đó chính là khung cảnh của một bộ phim thanh xuân học đường hay sao?

...Tôi đã nghĩ vậy, nhưng có vẻ các bạn trong lớp lại có ý kiến ngược lại.

"Hợp xướng là được rồi còn gì? Làm mấy thứ đồ thủ công nghe có vẻ mệt."

"Đúng đó. Cứ chọn cái nào nhàn nhất là được."

Những ý kiến tiêu cực như vậy chiếm ưu thế, và kết quả là lớp Mười Một-Hai chúng tôi đã quyết định sẽ hợp xướng sau một cuộc biểu quyết theo đa số.

Hết cứu, cái đám này... chẳng hiểu gì sất. Lễ hội vui nhất chính là lúc chuẩn bị cơ mà. Chuẩn bị càng cực thì niềm vui càng nhân đôi, thế mà lại "cứ nhàn là được" là thế nào. Đừng có coi thường tuổi thanh xuân chứ.

...Mà thôi, đã quyết định rồi thì dù là hợp xướng tôi cũng sẽ tận hưởng hết mình.

"Vậy thì, về phần nhạc đệm, có ai chơi được piano không?"

Chủ tọa Shintaro nhìn quanh lớp. Không một cánh tay nào giơ lên.

"Tớ đệm bằng guitar acoustic cũng được?"

Aorashi lên tiếng. Những lúc thế này, mấy đứa biết chơi guitar nổi bật thật đấy.

"Nếu đệm bằng guitar acoustic thì một cây có vẻ hơi thiếu nhỉ. Ừm, ngoài Aorashi ra có ai chơi được guitar nữa không?"

"Yoru chơi được đó?"

Asagiri-san nói vậy, khiến cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía Narushima-san đang ngồi ở góc lớp.

"Ể? T-Tớ á?"

"Ừm. Ngày xưa Yoru hay chơi guitar cùng chị gái mà, đúng không?"

"C-Chuyện đó thì... ừm..."

Có vẻ như khía cạnh đó của Narushima-san, một người trông có vẻ trầm tính, là một điều bất ngờ, và cả lớp đều tỏ ra kinh ngạc. Tôi cũng vậy. Lần đầu tiên tôi biết Narushima-san biết chơi guitar đấy.

Mà cậu ấy cũng thích âm nhạc mà nhỉ.

"Có hai người chơi được guitar acoustic thì phần nhạc đệm không thành vấn đề rồi. Sao nào Narushima, được không?"

Bị Aorashi quay lại nhìn chăm chú, Narushima-san, vẫn như một con thú nhỏ yếu đuối, lắp bắp "Ừm, ừm," nhưng rồi.

Cô ấy gật đầu với vẻ mặt sợ sệt.

Sau khi di chuyển đến phòng âm nhạc cùng năm người như thường lệ, chúng tôi chỉ còn biết kinh ngạc trước tài năng của cậu ấy.

Sau buổi sinh hoạt, Aorashi đã đề nghị "Thử để Narushima chơi một chút đi," thế là chúng tôi đến phòng âm nhạc và đưa cho Narushima-san cây guitar acoustic của trường.

Narushima Yoru, với những ngón tay lướt đi cực kỳ mượt mà, đã dễ dàng chơi được nhiều bản nhạc nổi tiếng.

Tôi tuy là dân nghiệp dư nhưng cũng biết rõ là Narushima-san chơi rất hay. Lúc nãy tôi vừa được Aorashi chỉ cho hợp âm C và thử chơi, nhưng tôi thậm chí còn chẳng thể làm nó phát ra tiếng.

"Tuyệt quá... Yoru đỉnh thật sự..."

Thay cho tôi, giờ đến lượt Asagiri-san đang vật lộn với cây guitar acoustic.

"Độ dài ngón tay cũng same same tớ mà sao cậu bấm tới được vậy? Mà này nhé, bấm hợp âm thôi đã khổ sở rồi, thế mà cậu cứ roẹt roẹt... này, chuyển hợp âm giỏi thật đấy."

Aorashi cũng phải thốt lên thán phục.

"Narushima chơi hay hơn tớ nhiều. Cậu chơi guitar từ khi nào vậy?"

"Ơ, ừm, lớp bốn, thì phải...? Tớ bắt đầu cùng với chị gái và anh gia sư..."

"Chỉ chơi guitar acoustic thôi à?"

"K-Không. Nói đúng hơn thì, tớ chơi guitar điện nhiều hơn..."

"N-Narushima!"

Aorashi đột nhiên đặt cả hai tay lên vai cô ấy, khiến Narushima-san giật nảy mình.

"Tớ cần một người như cậu. Làm ơn đi. Hãy trở thành thành viên ban nhạc của bọn tớ."

"Ể, ểể? C-Chuyện đó là về câu lạc bộ nhạc nhẹ... đúng không? Tớ nghe nói các cậu thiếu tay trống mà..."

"Nếu Narushima chơi guitar thì tớ sẽ chuyển sang chơi trống. Dù gần như là nghiệp dư thôi."

Cậu ta còn biết đánh trống nữa à. Đúng là một kẻ đa tài.

"Làm ơn đi Narushima! Tớ xin cậu đấy! Dĩ nhiên cậu có thể chơi bài hát cậu thích! Nhé? Nhé?"

"A, ưm... n-nhưng mà, tớ..."

Narushima-san liếc nhìn tôi như thể tìm kiếm sự giúp đỡ. Vẻ mặt đó trông có vẻ thực sự sợ hãi chứ không phải là kiểu giả vờ u ám thường ngày. Là vậy sao? Có lẽ nào cậu ấy không muốn biểu diễn trước đám đông?

Shintaro, người đang đứng quan sát ở góc phòng, dường như cũng nhận ra điều đó.

"Nếu cậu không thích thì cứ từ chối cũng được mà? Kể cả việc đệm đàn cho phần hợp xướng của lớp mình."

Narushima-san lắc đầu quầy quậy.

"K-Không, phần đệm của lớp thì tớ sẽ làm... nhưng mà, về chuyện ban nhạc thì... x-xin lỗi cậu."

"Với cây guitar của tôi, trái tim cậu sẽ tan nát~♪ Tèn ten tèn~♪"

Khi chỉ còn hai chúng tôi, Narushima Yoru đột nhiên trở nên hoạt bát lạ thường. Như thể biến thành một người hoàn toàn khác.

Sau khi về lại căn hộ một lần, chúng tôi đang đạp xe vun vút qua những con phố nhuốm màu hoàng hôn.

Narushima-san không có xe đạp riêng nên chỉ ngồi trên yên sau chiếc xe yêu quý của tôi. Nãy giờ ở sau lưng, cậu ấy cứ ngân nga một bài hát tự sáng tác kỳ lạ với giọng điệu vui vẻ.

Cậu ấy nói nếu đã nhận lời đệm đàn cho dàn hợp xướng thì muốn về nhà lấy cây guitar của mình, và đã ra lệnh cho tôi làm tài xế.

...Dù tôi muốn tránh ra ngoài cùng nhau hết mức có thể, nhưng với lý do thế này thì tôi không thể từ chối được.

"Đi cùng thì cũng được thôi, nhưng đi tàu điện không phải nhanh hơn sao..."

"Tại vì được ngồi sau xe Koga-kun vui hơn nhiều."

...Đấy, cậu ta lại thản nhiên nói những câu như thế đấy...

"Chiếc 'Neo Junya-gou Extra' này của tôi không phải là taxi miễn phí cho Narushima-san đâu."

"Cái gì của Koga-kun là của tôi. Cái gì của tôi cũng là của tôi."

"Chủ nghĩa Jaian. Hay nói cách khác là chủ nghĩa Gouda à. Quả là một kẻ hay bắt nạt."

"Nhưng chỉ riêng trái tim và cơ thể của tôi là hoàn toàn thuộc về Koga-kun. Đó chính là chủ nghĩa Narushima!"

Ngồi phía sau, Narushima-san vòng cả hai tay qua eo và ôm chầm lấy tôi.

Bộ ngực đồ sộ ép vào lưng khiến tôi suýt chút nữa thì lạng tay lái.

"N-Này, mà nói chứ."

Không muốn để cậu ấy nhận ra sự bối rối của mình, tôi bèn đổi chủ đề.

"Narushima-san từ chối chuyện ban nhạc là vì không giỏi chơi guitar trước mặt người khác, đúng không?"

"Ừm. Thực ra trông vậy thôi chứ tôi cũng dễ bị căng thẳng lắm."

"Shintaro cũng nói rồi đó. Nếu vậy thì cậu từ chối cả việc đệm đàn cho dàn hợp xướng của lớp cũng được mà."

"Không đâu. Tôi cũng có cảm giác muốn chơi lại guitar sau một thời gian dài mà. Ít nhất thì tôi cũng muốn tham gia tiết mục của lớp. Nhưng dù Aorashi-kun thì không sao, việc lập ban nhạc với những người không quen biết đúng là đáng sợ quá đi mất. Đứng trên sân khấu trong tình trạng đó thì tôi chịu thôi."

"Thôi cái kiểu nói chuyện đó đi. Nghe khó chịu sao ấy."

Khu nhà ở thành phố với nhiều tòa nhà giống nhau san sát. Một trong những căn phòng đó là nhà của Narushima-san.

Chúng tôi bước vào chiếc thang máy cũ kỹ với những nút bấm tầng hình tròn gợi cảm giác hoài niệm, đi lên tầng năm ở khu giữa của khu nhà. Đi được nửa chừng trên hành lang nơi ánh nắng chiều tà chiếu rọi rực rỡ, Narushima-san dừng lại.

"Đây là nhà tôi, nơi Narushima Yoru này đã sống từ thời thơ ấu đấy."

Tôi biết mà. Dù không nói thẳng ra nhưng tôi đã từng đến đây một lần rồi.

Narushima-san tra chìa khóa vào ổ, mở cửa.

"Cháu xin phép..."

Thấy cửa khóa, tôi nghĩ chắc là không có ai ở nhà, nhưng khi bước vào trong.

"...Ara."

Từ bóng tối của phòng khách nhìn từ ngoài cửa vào, một người phụ nữ mặc áo hai dây màu đen ló mặt ra.

Tuổi tác khoảng giữa đôi mươi. Mái tóc đen dài rối bù, và từ cổ chiếc áo hai dây có thể thoáng thấy khe ngực khủng.

Đó là chị gái của Narushima-san, người tôi đã gặp trong lần đến trước.

Nhưng dù thấy em gái lâu ngày mới về nhà, chị ấy cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt, không một lời chào hỏi, rồi lại nhanh chóng lùi vào phòng khách.

"Bố thì đến khuya mới về. Mẹ thì vốn dĩ không có, nên cậu cứ tự nhiên nhé~"

Narushima-san cũng có vẻ không bận tâm gì đến thái độ của chị mình lúc này.

Căn phòng ngay bên phải sau khi vào cửa dường như là phòng của Narushima-san, và tôi được dẫn vào đó.

Một cái kệ TV không có gì trên đó, và một giá sách trống rỗng. Bên cạnh cửa sổ có một chiếc giường cũ kỹ, nên chắc là cái giường ở căn hộ hiện tại là đồ mới mua. Trên tường vẫn còn dán poster của nhiều ban nhạc khác nhau, cả Nhật Bản lẫn Âu Mỹ, cho thấy sở thích của Narushima-san từ xưa.

Ở một góc phòng, một cây guitar acoustic và một cây guitar điện đang được dựng trên giá đỡ. Chúng hơi bám bụi.

Narushima-san lấy một miếng vải lau guitar từ ngăn kéo tủ và đưa cho tôi.

"Xin lỗi nhé, cậu lau cây acoustic bằng cái này đi. Tôi đi pha cà phê."

"Này. Người lúc nãy là..."

"Ừm, chị gái tôi. À ha, bọn tôi không thân nhau lắm."

Narushima-san ngoảnh mặt đi, gãi đầu cười gượng.

"Thực ra lý do tôi ra ở riêng cũng là vì chị ấy dọn về nhà. Hình như chị ấy chia tay với bạn trai sống chung rồi."

Vì chị gái quay về? Mới học lớp Mười mà thường có ai ra ở riêng với lý do như vậy không?

...Chắc là cũng có nhiều sự tình, nhưng tôi là con một nên không hiểu rõ lắm.

Narushima-san tạm thời ra khỏi phòng để pha cà phê, nên tôi làm theo lời cậu ấy, bắt đầu lau cây guitar acoustic bám bụi bằng miếng vải chuyên dụng.

Thì lúc đó.

"Này. Cậu là cậu bé đã đến đây một lần rồi, phải không?"

Chị gái của Narushima-san đang đứng ở cửa phòng.

"A, vâng ạ. Lúc nãy cháu chưa kịp chào hỏi, cháu xin lỗi."

Khi tôi cúi đầu chào, chị của Narushima-san nở một nụ cười có vẻ tinh quái.

"Quả nhiên cậu là bạn trai của Yoru à?"

"Đã bảo không phải rồi mà. Lần trước cháu cũng đã nói rồi mà."

"Vậy? Con bé ở trường thế nào?"

"Thế nào ạ, thì cũng bình thường... mà chắc cũng không. Nhưng em ấy vẫn khỏe ạ. Vẫn hay đi chơi với bọn cháu."

"Vậy à. Ừm... ra thế... Con bé vẫn hòa hợp với bạn bè, nhỉ..."

Đó là một nụ cười vừa phảng phất chút u buồn, nhưng cũng có phần nhẹ nhõm.

Nhìn kỹ lại, chị ấy thực sự rất giống Narushima-san.

Nhưng chị gái lại có nét u sầu của người trưởng thành hơn, một vẻ đẹp sắc sảo đến lạnh sống lưng. Bây giờ chị ấy để mặt mộc, nhưng nếu trang điểm và chải chuốt tóc tai cẩn thận, tôi có cảm giác chị ấy sẽ toát ra một khí chất ma mị, kiểu người có thể chi phối cả không gian chỉ bằng sự hiện diện của mình.

Liệu khi lớn lên, Narushima-san cũng sẽ trở thành một mỹ nhân đáng sợ đến thế này sao...

"Chị!"

Cô em gái quay lại, trên khay là hai tách cà phê.

Trông cậu ấy có vẻ rất tức giận... không, phải nói là một biểu cảm thoáng nét hận thù. Bàn tay cầm khay run lên nhè nhẹ, khiến hai tách cà phê va vào nhau kêu lách cách.

"Tại sao chị lại... nói chuyện... với Koga-kun...?"

"Thì có sao đâu. Chị chỉ hỏi thăm chút về cuộc sống ở trường của em thôi mà."

"Thật sự... chỉ có vậy thôi sao...? Chị không có ý đồ gì xấu, đúng không...?"

Ý đồ xấu là sao?

"Đương nhiên rồi. Vết thương lòng của chị còn chưa lành, mà vả lại chị không có hứng thú với người nhỏ tuổi hơn."

"Không được đâu chị... Thật sự không được đâu... Em xin chị, đừng lại gần Koga-kun."

Narushima-san không hiểu sao giọng đã nghẹn lại như sắp khóc.

Người chị nhìn em gái mình một lúc, rồi khẽ bật cười "Phì."

"Em đúng là em gái của chị mà."

"Hả!?"

Biểu cảm của Narushima-san cứng đờ trong phút chốc.

"Cậu tên là Koga-kun à? Sau này cũng hãy thân thiết với Yoru nhé."

Chị ấy nói với tôi như vậy rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Trong khi đó, Narushima Yoru vẫn đứng chết trân tại chỗ với vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.

"Narushima-san?"

Giọng nói của tôi như một câu thần chú giải trừ hóa đá, và Narushima-san cuối cùng cũng cử động trở lại.

"A, ừm... à ha ha, xin lỗi nhé?"

Cậu ấy vừa nói vừa cố che giấu cảm xúc, đặt chiếc khay thẳng xuống tấm thảm trong căn phòng không có bàn.

Thấy rằng nếu hoàn toàn lờ đi thì cũng kỳ, tôi bèn thử hỏi.

"Tôi nghĩ mình không nên hỏi nhiều, nhưng mà. Cậu và chị gái có chuyện gì à?"

"Ừm. Ngày xưa có nhiều chuyện lắm. Nghe chị ấy nói, tôi lại nhận ra rằng chúng tôi đúng là chị em, tự nhiên thấy hơi sợ... Chị ấy lúc đó, chắc cũng có cảm giác như thế này..."

Câu cuối, cậu ấy lẩm bẩm như tự nói với chính mình.

Rồi cậu ấy nhìn thẳng vào tôi và nói.

"Này Koga-kun. Dù có chuyện gì xảy ra tôi vẫn sẽ thích Koga-kun, và dù Koga-kun có thích người khác đi nữa, tình cảm này cũng sẽ không bao giờ thay đổi... nhưng chỉ riêng chị gái tôi thì đừng nhé. Tôi không muốn bị chị ấy cướp mất Koga-kun... Chỉ nghĩ đến thôi... là đã thấy sợ rồi..."

"Cậu đang nói gì vậy?"

Narushima-san dùng ngón tay cái lau khóe mắt.

"Tại vì Koga-kun, cậu đã nghĩ chị ấy là một người đẹp. Chắc chắn là có nghĩ."

"Không, thì đúng là..."

"Không chịu."

"Tôi còn chưa nói gì..."

"Không chịu!"

Narushima-san cuối cùng cũng bật khóc.

"Tôi không chịu đâu. Tôi sợ lắm. Khi thực sự yêu một người, lại đáng sợ đến thế này sao. Cái lúc chị ấy ép buộc tách tôi ra khỏi Tocchi-niichan, chắc chắn cũng là như thế này..."

Khoan, Tocchi-niichan là ai?

Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng nhìn Narushima-san úp mu bàn tay lên mắt và khóc thút thít, tôi cảm thấy thật khó xử. Và cũng thấy cậu ấy thật đáng thương.

"Này, đúng là tôi có nghĩ chị của Narushima-san là một người đẹp."

"Không chịu, không chịu! Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe nữa!"

"Nhưng tôi chỉ nghĩ là không biết sau này Narushima-san có trở thành một mỹ nhân như vậy không thôi."

"Không chịu, không chịu... ể?"

"Tôi chỉ nghĩ vậy thôi. Thật sự chỉ có vậy."

Cho phép tôi nịnh một chút đi. Mà thực ra tôi cũng nghĩ vậy thật.

Narushima-san dụi dụi hai mắt.

"...Ưm phư."

Trông cậu ấy có vẻ vui. Đơn giản thật đấy.

"Cậu khen tôi thêm nữa cũng được đó? Nói thích tôi cũng được đó?"

"Lau cây guitar acoustic thế này được chưa?"

"Đừng có lơ tôi! Tôi rút tủy sống cậu bây giờ!?"

Đáng sợ quá... mà, cậu ấy đã trở lại bình thường thì tốt rồi.

Lý do cậu ấy cố tình đưa tôi đến đây có vẻ phần lớn là vì cậu ấy không dám một mình quay lại căn nhà có chị gái mình.

Sau đó, Narushima-san không hề nhắc đến chị gái mình nữa.

Vì vậy tôi cũng không hỏi thêm những điều không cần thiết.

"Lâu rồi mới lại động vào cây guitar điện~"

Narushima-san ngồi trên chiếc giường cũ của mình, gảy lách tách cây guitar điện có thân đàn màu xanh trắng trông rất ngầu.

"Này. Chơi thử bài nào đi."

"Ừm~, lâu rồi không chơi nên đầu ngón tay cũng mềm đi nhiều rồi."

Vừa nói, cậu ấy vừa dùng miếng gảy trong tay phải quẹt một lượt qua sáu sợi dây đàn.

Ngón tay trái bắt đầu lướt trên phím đàn.

Thứ vang lên từ chiếc amply đã vặn nhỏ âm lượng là đoạn intro của một bài hát nổi tiếng.

Những ngón tay của Narushima-san nhảy múa điên cuồng, nhanh đến mức tôi không còn nhìn ra ngón nào đang bấm vào dây nào. Nhanh đến mức tôi còn nghi ngờ liệu cậu ấy có thực sự bấm vào từng dây một hay không.

Thế nhưng giai điệu vẫn vang lên rõ ràng từ chiếc amply, cứ như là phép thuật vậy.

Sau khi quẹt qua sáu sợi dây một lần nữa, Narushima-san dừng bài hát giữa chừng.

"...Đỉnh thật đấy."

"Ưm phư. Cảm ơn. Nhưng đối với tôi thì màn trình diễn vừa rồi cũng bình thường thôi."

"Nói thế nghe như đang khiêu khích đấy."

"Tôi nói bình thường là vì tôi chỉ chơi y hệt bản gốc thôi. Ví dụ nhé, chơi theo cách này cũng thú vị này."

Narushima-san bắt đầu chơi lại bài hát đó một lần nữa. Vẫn là những ngón tay lướt đi như có phép thuật. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ chú ý đến tay của một nghệ sĩ guitar, kể cả trên video, nên chỉ riêng việc nhìn thôi cũng đã thấy vui rồi.

Chơi xong, Narushima-san nhìn tôi và nói "Thấy chưa?"

"Thấy gì mới được?"

"Lần này tôi không chỉ copy y nguyên bài hát mà còn thêm vào một chút biến tấu. Tôi đã diễn giải bài hát theo cách của riêng mình, và chơi theo cách của riêng mình. Tìm tòi như thế này cũng là một trong những cách để thưởng thức âm nhạc đấy."

"Hửm?"

Narushima-san nói là "biến tấu," nhưng thành thật mà nói, tôi không hiểu cậu ấy đã thêm biến tấu ở đâu và như thế nào. Thậm chí tôi còn nghe thấy nó giống hệt như lúc nãy.

"Cậu có nghĩ rằng những biến tấu mà chỉ người sành sỏi mới hiểu thì chẳng có ý nghĩa gì không?"

"Ừm... chắc là vậy."

"Thẳng thắn đấy. Nhưng mà này, thực ra đây là vấn đề của người chơi. Tức là liệu tôi có hài lòng hay không. Có thể người nghe không cảm nhận được. Nhưng nếu đã chơi, tôi muốn chơi một cách tự do, theo cách mà tôi cảm thấy phiêu nhất."

"Ừm, tức là... dù đối phương không cảm nhận được cũng không sao?"

"Thì dĩ nhiên nếu họ cảm nhận được tôi sẽ rất vui, nhưng trước hết, tôi nghĩ cái tôi ham muốn 'mình muốn chơi thế này~' mới là quan trọng. Nói một cách cực đoan thì đó là sự ích kỷ của người chơi. Tự thỏa mãn cũng không sao cả. Theo nghĩa đó, cậu không thấy nó giống với tình yêu sao?"

"...Tôi không hiểu lắm. Tình yêu mà không cần đối phương thấu hiểu tình cảm của mình cũng được à?"

"Bởi vậy tôi mới nói là tôi muốn họ thấu hiểu, nhưng dù họ không hiểu, việc mình có thực sự đặt trọn tâm tư vào đó hay không mới là quan trọng. Khi ở bên Koga-kun, tôi luôn dành trọn tình cảm của mình để đối xử với cậu. Nhưng ngay cả điều đó, cũng là một dạng tự thỏa mãn thôi."

"V-Vậy à..."

Ánh mắt của Narushima-san nhìn thẳng vào tôi khiến tôi thấy nhói, và bất giác quay mặt đi.

"Này, bài hát Koga-kun thích nhất là bài nào? Nếu là bài tôi biết, tôi sẽ chơi nó với tất cả tấm lòng."

"Bài hát tôi thích nhất à... bài nào nhỉ."

Suy nghĩ một chút, tôi đã dễ dàng tìm ra.

"Bài đó. Bài hát của ban nhạc 'Tsuki to Herodias'."

"Ồ, cậu cũng bắt trend ghê nhỉ."

Quả nhiên cậu ấy cũng biết. Gu của Narushima-san rộng thật.

"Bài đó đúng không. Ban nhạc hai thành viên nam nữ do một người tên El Cid, vốn là một Vocaloid P, thành lập. Bây giờ họ nổi tiếng lắm."

"Đúng đúng! Video bài hát cũng có hoạt ảnh rất phong cách, siêu ngầu luôn! Hơn hết là tài viết lời của El Cid-P đúng là đỉnh của chóp!"

Trong số các bài hát của ban nhạc đó, bài tôi đặc biệt thích là bài 'Gunjōiro'.

Lần đầu tiên tôi nghe bài hát đó là vào mùa hè năm lớp Chín.

Tôi, Shintaro và Aorashi đã thực hiện một kế hoạch liều lĩnh là thử đạp xe đi xa hết mức có thể, và đến tối mịt mới quyết định quay về. Chúng tôi ghé vào một nhà hàng gia đình tìm thấy trên đường và cùng nhau than thở.

Lúc đó, bài hát ấy đã vang lên trong quán.

Đó là một bài hát về tuổi thanh xuân đau đớn và non nớt của những đứa trẻ. Khi tôi hỏi Aorashi "Đây là bài gì thế?", cậu ấy đã trả lời, "Là 'Gunjōiro' của ban nhạc Tsuki to Herodias đấy."

Đối với tôi, bài hát đó đã được khắc sâu vào một trang của tuổi thanh xuân ngốc nghếch và đau thương đã trải qua cùng bạn bè, trở thành một ca khúc vô cùng đặc biệt.

"...Và thế là từ đó tôi mê mẩn Tsuki to Herodias luôn. Nhân tiện, sắp tới họ còn có một buổi biểu diễn tại cửa hàng CD trước nhà ga nữa. Phải nhớ để không quên mới được."

Tôi kiểm tra lại thông tin trên điện thoại. Rồi ghi lại lịch trình buổi biểu diễn đó vào ứng dụng lịch.

"Hừm. Thì ra là vậy..."

Nghe xong câu chuyện kỷ niệm của tôi, Narushima-san mỉm cười hiền hậu và sửa lại tư thế cầm guitar.

"'Gunjōiro' của 'Tsuki to Herodias' à. Tôi không nghe nhiều lắm nên chắc sẽ biến tấu khá nhiều, nhưng có phải giai điệu nó thế này không?"

Vừa nói, cậu ấy vừa bắt đầu chơi đoạn intro.

Dù nói là không nghe nhiều lắm mà có thể chơi không cần bản nhạc thì đúng là quá đỉnh.

Hơn nữa, tiếng đàn của Narushima-san lại có một âm sắc ấm áp lạ thường, và tôi có cảm giác như mình đã hiểu ra một chút về ý nghĩa của việc "biến tấu" hay "đặt trọn tâm tư" mà cậu ấy nói lúc nãy.

Có lẽ vì vậy mà khi nghe tiếng đàn của Narushima-san, ký ức lúc đó lại ùa về một cách sống động.

Shintaro, Aorashi... các cậu đúng là những người bạn thân không thể thay thế của tôi.

Tôi không thể phản bội các cậu được.

Nếu có các cậu ở bên, tôi chẳng cần yêu đương làm gì...

"Này Koga-kun. Nhân tiện thì hát đi chứ."

"Cứ để đó cho tôi. Trên bầu trời đêm sâu thẳm~♪ A~a~♪"

"Dở tệ!?"

Màn trình diễn đang hay liền dừng lại ở đó.

"Cậu biết tôi hát dở mà. Chúng ta đã đi karaoke với nhau bao nhiêu lần rồi còn gì."

"Không, tôi biết nhưng mà... mà thôi kệ đi. Xin lỗi, chơi tiếp nhé."

Narushima-san định chơi guitar lại một lần nữa... rồi lại dừng tay.

"..."

Có vẻ cậu ấy đang suy nghĩ điều gì đó, cứ cầm cây guitar và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

"Sao thế. Người ta đang có hứng hát mà. Này, chơi nhanh lên đi."

Lúc đó cậu ấy nhìn tôi và mỉm cười.

"Hay là thôi nhé. Để lần sau đi? Nếu đó là một bài hát quan trọng đối với Koga-kun, tôi muốn luyện tập nhiều hơn, để có thể trình bày nó một cách trọn vẹn nhất và cho cậu nghe."

Lúc chúng tôi rời khỏi nhà Narushima-san thì trời đã khá muộn.

"Này này, hôm nay mình đi ăn ở đâu đó rồi về nhé."

"T-Trong cái tình hình này mà cậu vẫn còn tâm trạng đó à...!"

Trên đường về, tôi vẫn chở Narushima-san ở phía sau và đạp xe, nhưng.

So với lúc đi, xe mất thăng bằng và nặng hơn hẳn. Điều đó cũng phải thôi.

Bởi vì Narushima-san đòi mang về không chỉ cây acoustic mà cả cây guitar điện nữa.

Cả hai đều được cho vào bao đàn mềm bằng nylon, nhưng trong khi cây acoustic được cậu ấy đeo như ba lô, thì cây guitar điện lại được Narushima-san ôm bằng cả hai tay.

Thế nên nó cứ va vào lưng và gáy tôi côm cốp.

Chưa hết, trong giỏ xe phía trước còn có một cái túi đựng cả amply mini. Với đống hành lý cồng kềnh này, tôi không thể nghĩ đến chuyện ghé vào đâu được nữa.

"Nếu định mang cả cây điện về thì đi tàu điện ngay từ đầu có phải tốt hơn không...!"

"Ban đầu tôi chỉ định lấy cây acoustic thôi. Cảm ơn cậu nhiều nhé, Koga-kun."

"Lát nữa cậu phải đấm lưng bóp chân cho tôi đấy nhé...!"

"Ưm phư. Được thôi~? Tôi sẽ đấm bóp cho cậu thật nhiều nhé. Cố lên nào 'Neo Junya-gou Extra'~"

Với Narushima-san đang vui vẻ ngồi sau, tôi vừa thở hổn hển vừa tiếp tục đạp xe.

Ngày hôm sau, tôi đã chứng kiến một cảnh tượng thế này trong lớp học.

"À, ừm Aorashi-kun... về chuyện ban nhạc hôm qua..."

Narushima-san bắt chuyện với Aorashi bằng cái giọng rụt rè thường dùng ở trường.

"Ồ, xin lỗi vì đã ép cậu nhé. Tớ sẽ tìm thành viên khác nên cậu đừng bận tâm."

"V-Về chuyện đó... thì, Aorashi-kun đã nói là, tớ có thể chơi bài hát mình thích, đúng không...? C-Chuyện đó, có thật không...?"

"À. Bọn tớ vẫn chưa quyết định sẽ chơi bài gì, mà ban nhạc cũng đang trên bờ vực tan rã... mà, ể, không lẽ Narushima."

"Ư-Ừm... n-nếu, nếu guitar của tớ vẫn được... thì liệu tớ có thể tham gia được không..."

——Hả?

"Thật á!? Thật sự được sao Narushima!?"

"Ừm... thực ra có một bài hát tớ muốn chơi trong ban nhạc... n-nhưng mà, được không...? Nếu làm phiền thì, tớ..."

"Làm phiền cái gì chứ! Nếu Narushima chơi guitar thì bài nào khó mấy bọn tớ cũng chơi! Mà, cậu muốn chơi bài gì!?"

"C-Cảm ơn cậu. Thì... bài hát mà tớ muốn chơi là..."

Narushima-san liếc qua tôi một cái, rồi mới nói với giọng ngượng ngùng.

"...'Gunjōiro' của 'Tsuki to Herodias'."