Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bản Rhapsody của hình nhân

(Đang ra)

Bản Rhapsody của hình nhân

オーメル

--Chúng ta, trung thành tuyệt đối--Vào ngày 1 tháng 1 năm 2067, thế giới bị đẩy vào địa ngục.Năm cánh cổng không gian mở ra trên khắp thế giới.

87 150

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

594 7199

“Cuộc sống đào hoa của nam sinh tác giả web: Cô bạn thanh mai trúc mã từng nói ‘Làm gì có chuyện cậu là tác giả thần thánh’ và đá tôi, giờ thì hối hận… nhưng đã quá muộn.”

(Đang ra)

“Cuộc sống đào hoa của nam sinh tác giả web: Cô bạn thanh mai trúc mã từng nói ‘Làm gì có chuyện cậu là tác giả thần thánh’ và đá tôi, giờ thì hối hận… nhưng đã quá muộn.”

Ibaraki No

Agematsu Yuuta vào một ngày nọ đã quyết định tỏ tình với cô bạn thuở nhỏ Michiru của mình.Do cô không biết cậu là "tác giả thần thánh", người được người người ngưỡng mộ trong đó có cả cô, nên cô đã xú

101 145

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

149 3195

Ma Nữ Quái Dị: Ta Là Hiện Thân Nỗi Sợ Của Chúng

(Đang ra)

Ma Nữ Quái Dị: Ta Là Hiện Thân Nỗi Sợ Của Chúng

橘汁含量-Hàm Lượng Nước Cam

Cô ôm lấy bản thân, đôi mắt đỏ hoe rớm lệ mà lấp lánh như thuỷ tinh đen vỡ vụn:“Tôi… tôi thật sự không muốn phá huỷ thế giới đâu, QAQ…”

51 78

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

Kubou Tadashi

“Những chuyện nghĩ cũng chẳng để làm gì thì tốt nhất đừng nghĩ.”— Một cuộc phiêu lưu tùy hứng của Pháp Sư Thuỷ mạnh nhất nhưng quá mức thong dong, chính thức mở màn!

123 190

Tập 03 - Chương 12 Quyết chiến

Tanaka Shintaro:【Xin lỗi vì đường đột nhé. Tớ và Asagiri-san đang trên đường tới chỗ cậu, có tiện không?】

Tanaka Shintaro:【Cậu ấy không muốn mọi chuyện trở nên khó xử, nên muốn nói chuyện thẳng thắn với Junya một lần】

Tanaka Shintaro:【Nếu được thì tớ muốn cả Narushima-san cùng có mặt nữa nhưng...】

Koga Junya:【Tớ hỏi rồi. Narushima-san bảo được. Tớ cũng không sao. Các cậu đi bao lâu nữa thì tới?】

Tanaka Shintaro:【Chắc khoảng hai mươi phút. Vậy hẹn ở phòng Junya nhé】

Bảy giờ tối.

Asagiri Hinoko và Tanaka Shintaro cùng nhau đi tới dưới khu căn hộ của Junya.

Trên đường đi, cả hai đã bàn bạc xong xuôi.

"Nghe rõ chưa? Kế hoạch này, nói cho cùng cũng chỉ là một bước chuẩn bị cho tương lai thôi. Tớ sẽ nói thẳng, dù bây giờ Tanaka-kun có tỏ tình thì chắc chắn cũng chẳng đi đến đâu. Cậu hiểu mà, phải không?"

"Tớ hiểu nhưng... như vậy có ổn không? Làm tới mức đó thì, quan hệ giữa Asagiri-san và Narushima-san sẽ..."

Đúng vậy. Nếu kế hoạch này được thực hiện, tình bạn giữa Hinoko và Narushima Yoru chắc chắn sẽ tan vỡ.

Thế nhưng, cô không nói ra điều đó.

Cô không muốn Shintaro, người vốn đã mệt mỏi, lại phải bận tâm thêm những chuyện không đâu.

"Tanaka-kun chỉ cần nghĩ cho mình là được rồi. Nào, đi thôi."

Hướng về trận quyết chiến cuối cùng, hai người cùng nhau bước lên cầu thang bên ngoài khu căn hộ.

Rồi bấm chuông cửa phòng Koga Junya.

Chủ nhà ngay lập tức ló mặt ra.

"Ồ, tớ đang đợi đây. Narushima-san cũng vừa mới tới thôi."

Bảy giờ hai phút tối.

Hinoko và Shintaro bước vào phòng Junya.

Bên trong, Narushima Yoru đã ở đó sẵn.

Junya vừa đi làm thêm về nên vẫn mặc đồng phục, còn Yoru thì mặc đồ ở nhà gồm áo hoodie đen và quần nỉ xám.

Nơi này vốn là chốn tụ tập của nhóm năm người, nên khi chỉ có bốn người vắng Aorashi, cảm giác vẫn có chút gì đó lạ lẫm.

Hinoko bất giác nghĩ vậy rồi tự giễu cười.

Cái nhóm năm người đó, có lẽ sẽ chẳng bao giờ tụ tập được nữa rồi...

Bốn người không có Aorashi nói chuyện phiếm một lúc.

Vì đến đây với cớ "từ giờ vẫn muốn đối xử bình thường với Junya", nên họ chỉ nói dăm ba câu chuyện quanh đó.

Sau đó thì bàn bạc linh tinh về kế hoạch cho kỳ nghỉ đông.

"Đi trượt tuyết tốn kém quá, hay là chơi ném tuyết là hợp lý nhất nhỉ?"

"Ý hay đó! Năm đứa mình chơi battle royale! Ai về bét phải khao người thắng một chầu!"

"Ưm... Tớ kém mấy môn vận động lắm. Chắc chắn cầm vé về bét rồi..."

"À, ừm... lỡ như tuyết không đủ dày thì, chúng ta làm gì nhỉ...?"

Mục đích chỉ là để làm nóng bầu không khí, nên chủ đề là gì cũng được.

Dù cho đó có là kế hoạch cho một kỳ nghỉ đông chắc chắn sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực...

Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng có lúc Hinoko cảm thấy một sự ngượng ngùng nho nhỏ giữa Junya và Yoru. Dẫu vậy, không thể phủ nhận rằng họ đang thật lòng tận hưởng cuộc trò chuyện với hai người cô, và điều đó khiến Hinoko rất vui.

Chuyện hai người này thực ra đang bí mật hẹn hò, cô cảm thấy chẳng có gì to tát.

Trái lại, ở điểm họ luôn cẩn trọng để không bao giờ phá vỡ mối quan hệ của cả nhóm, từ trước đến nay và cả sau này, cô thậm chí còn nghĩ rằng Junya và Yoru quả là một cặp đôi tuyệt vời.

Thế mà giờ đây, chính Hinoko lại sắp sửa chia cắt hai con người đó.

Để chuộc lỗi với Shintaro, người mà cô đã lợi dụng bấy lâu.

Và... vì thứ tình yêu đen tối của chính mình vẫn còn âm ỉ cháy.

Khoảng thời gian cuối cùng được ở bên họ với tư cách bạn bè này, vừa đáng trân trọng, lại vừa nuối tiếc khôn nguôi.

"A ha ha! Yoru thú vị thật đấy! A ha ha ha!"

"Thôi nào, Hinoko-chan... Cậu cười nhiều quá rồi. Phu phu."

Giá như. Giá như.

Làm ơn, thời gian hãy ngừng lại...

Bảy giờ ba mươi phút tối.

Cuối cùng, Hinoko bắt đầu hành động.

"A, chết thật. Hết cola mất rồi. Tớ ra cửa hàng tiện lợi một lát."

Bước một - Rời đi với một lý do vu vơ.

"Ừm, vậy tớ đi cùng."

Đúng như dự đoán, Yoru đề nghị đi cùng. Đã tính cả rồi.

Bước hai - Liếc nhìn Junya.

"À... thôi, được rồi. Để tớ đi cùng cho."

Theo như lý do đến đây, chỉ cần Hinoko ra hiệu bằng mắt, Junya chắc chắn sẽ nói như vậy. Đã tính cả rồi.

"V-Vậy à. Thế thì Koga-kun, nhờ cậu nhé..."

"Ừm... hay là tất cả chúng ta cùng..."

Bước ba - Hướng sự chú ý sang Shintaro.

"Tanaka-kun có muốn mua gì không?"

"Ừm, vậy cho tớ chai Pocari."

Chỉ cần cậu ấy nói vậy, cô có thể chặn đứng mạch câu chuyện hướng đến việc tất cả cùng đi.

"...Vậy thì, tớ và Asagiri-san sẽ đi nhanh rồi về."

Kết quả, cô đã thành công trong việc dẫn một mình Junya đi. Mọi thứ đều nằm trong tính toán.

Lần tới khi mình trở lại đây, mình với Junya và Yoru, đã không còn là bạn bè nữa rồi...

Bảy giờ bốn mươi lăm phút tối.

Trên đường từ cửa hàng tiện lợi trở về. Chỉ có hai người, Hinoko và Junya.

"Mai được nghỉ rồi nhỉ? Hay là giờ mình gọi cả Aorashi đến, rồi thức trắng đêm bàn kế hoạch nghỉ đông luôn?"

"Không, đột ngột thế thì tội nghiệp cậu ấy lắm. Với lại, hôm nay tớ cũng phải về nhà nữa."

Trong lúc đi mua đồ, Junya đã liên tục nói những câu chuyện vô thưởng vô phạt. Chắc cậu ấy đang để tâm đến việc sau bao chuyện đã xảy ra, từ giờ chúng tôi có thể đối xử với nhau như những người bạn bình thường.

Thế nhưng, Hinoko giờ đã không thể quay đầu lại được nữa.

Những hành động trong quá khứ không cho phép cô làm vậy.

Chính vì thế, cô sẽ thật sự cướp lấy cậu ấy...

"Vậy thì, ngày mai mọi người cùng tụ tập..."

"Junya-kun."

Cô cắt ngang cuộc trò chuyện bằng một giọng điệu không cho phép xen vào.

"Này, tớ đã bị Junya-kun từ chối, đúng không?"

"............Ừ."

Chắc hẳn cậu đã đoán trước được rằng khi chỉ còn hai người, câu chuyện này sẽ được nhắc đến. Dù đột ngột chuyển chủ đề, Junya cũng không tỏ ra ngạc nhiên.

"Không phải lỗi của Junya-kun đâu nhưng... lúc đó, tớ đã rất đau lòng."

"...Ừ nhỉ. Tớ thật sự xin lỗi."

"Đã bảo là không cần xin lỗi mà. Chỉ là... sau đó, s-sau đó... tớ..."

Hinoko ngắt lời.

Chẳng phải là kế sách gì. Đơn giản là vì khó nói.

Dẫu vậy, cô vẫn mím chặt môi, hạ quyết tâm.

"Sau đó tớ... đã cùng Aorashi-kun đến khách sạn tình yêu..."

"............Hả?"

Gương mặt Junya tái xanh trong nháy mắt.

Hinoko không thể dừng lại được nữa. Phanh đã hoàn toàn mất tác dụng.

Như vỡ đê, lời nói cứ thế tuôn ra trôi chảy.

"Tớ nghĩ mình đã làm một việc rất thất lễ với Aorashi-kun. Nhưng lúc đó, tinh thần tớ thật sự suy sụp... Chuyện bị Junya-kun bỏ rơi, đã sốc đến mức đó đấy."

"Ch-Chờ đã... Thật sao...? Th-Thật sự là Asagiri-san, đã cùng Aorashi...?"

"Ừm... cũng là lần đầu của tớ... Ha ha."

Vậy là sự sụp đổ của nhóm bạn năm người đã được định đoạt. Sẽ không bao giờ có thể trở lại như xưa. Hơn nữa, một phần nguyên nhân lại bị đổ lên vai Aorashi.

Cảm thấy mình chẳng khác gì ác quỷ, tầm nhìn của Hinoko tự nhiên méo mó.

Cô khinh bỉ bản thân vì đã làm đến mức này, cả tâm hồn và thể xác, thậm chí cả linh hồn cũng bị giam cầm trong cảm giác như sắp bị nghiền nát.

Không để nước mắt rơi, đó là chút kiêu hãnh cuối cùng của cô.

"V-Vì tớ... mà... thành ra thế này..."

Hoàn toàn không phải lỗi của cậu. Đây là con đường mà Hinoko tự mình lựa chọn.

Đương nhiên, cô không nói ra điều đó, và hoàn toàn trở thành kẻ vô nhân đạo tại đây.

"Tớ, có lẽ đã thích Junya-kun nhiều hơn mình nghĩ. Khi bị Junya-kun từ chối, tớ đã nghĩ đến mức hay là chết quách đi cho rồi. Cho nên việc rủ Aorashi-kun đến khách sạn tình yêu, với tớ mà nói là một kiểu tự sát. Là một nhát dao cứa vào tim mình."

"Á..."

Toàn thân Junya run rẩy. Gương mặt cậu cũng tái mét đến đáng thương.

Chắc hẳn cậu đang sắp bị đè bẹp bởi cảm giác tội lỗi không thể gánh vác nổi.

────Thật sự xin lỗi nhé, Junya-kun, Aorashi-kun. Và cả... Yoru nữa.

"V-Vì, tớ... đã từ chối, Asagiri-san...?"

"Ừ."

Cô khẳng định dứt khoát, như một nhát dao chém xuống.

"Á... ư... á á..."

"Junya-kun."

Hinoko từ từ tiến lại gần cậu đang lùi bước từng chút một.

Và nhẹ nhàng ôm lấy.

Lần đầu tiên, Junya đã ôm đáp lại cô bằng một lực rất mạnh.

"Oa! Oa! Oa a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!"

"Junya-kun. Tớ biết nói ra trong hoàn cảnh này là rất không công bằng... nhưng cậu có thể hẹn hò với tớ được không...? Dù tớ đã trở nên vấy bẩn, nhưng giá như có thể, tớ muốn làm lại từ đầu..."

"Asagiri-san! Asagiri-san! Là tại tớ... l-là, tại, tớ...!"

Những giọt nước mắt hối hận của cậu rơi xuống xương quai xanh của Hinoko. Cô bồi thêm một đòn nữa.

"Chuyện của tớ, cậu có thể suy nghĩ lại một lần nữa, được không?"

"Ư, gư... gư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư!"

Vòng tay Junya siết chặt hơn. Hinoko cũng dồn sức vào đôi tay đang ôm sau lưng cậu.

Là thương hại cũng được. Là lòng trắc ẩn cũng được.

Không phải tình yêu cũng chẳng sao.

Nếu có thể hẹn hò với con người này, thì sao cũng được.

Bởi lẽ dù có dùng đến thủ đoạn thấp hèn thế này, cái ôm với Junya vẫn khiến trái tim Hinoko không khỏi đập rộn ràng.

Bảy giờ bốn mươi phút tối.

Đã mười phút trôi qua kể từ khi Junya và Hinoko rời khỏi phòng.

Tanaka Shintaro đang tận hưởng khoảng thời gian chỉ có hai người với Narushima Yoru sau một thời gian dài.

"Ể, Koga-kun bắt ve sầu giỏi đến thế cơ à?"

"Không chỉ ve sầu đâu. Bắt côn trùng nói chung ấy. Cậu ta còn từng nói 'Tớ là quả bóng Monster sống' nữa cơ."

"A ha ha! Thôi nào, tớ hình dung ra được cảnh cậu ấy nói câu đó luôn đấy!"

Chủ đề câu chuyện tất nhiên là về Koga Junya.

Đề tài trò chuyện khiến Narushima Yoru cười vui vẻ nhất.

Nhìn nụ cười đó, Shintaro lại một lần nữa nghĩ rằng cô quả là một cô gái tuyệt vời.

──Dù bây giờ Tanaka-kun có tỏ tình thì chắc chắn cũng không thành công đâu. Cậu hiểu mà, đúng không.

Lời nói của Hinoko lúc nãy vụt qua trong đầu cậu.

Cậu hiểu. Bây giờ, chỉ cần tạo ra được khoảng thời gian riêng tư với Narushima Yoru là đủ rồi.

Trước đây, khi cậu định rủ Yoru đi hẹn hò Giáng sinh, Junya đã xen vào.

Hôm nay, khi cậu định rủ Yoru đến nhà hàng, Aorashi đã xen vào.

Tất cả là do sự yếu đuối và gian xảo của bản thân cậu đã không thể nói ra ý định thật sự với hai người họ. Điều đó cậu cũng hiểu.

Thế nhưng, Shintaro vẫn không thể không nghĩ rằng hai người họ thật phiền phức.

Cậu thậm chí còn cảm thấy khinh bỉ thứ tình yêu xấu xí này của mình.

Thứ tình yêu đẹp đẽ như trong những bộ manga rom-com thuần khiết mà Shintaro thỉnh thoảng đọc, làm gì có thật ở ngoài đời.

Trái tim của một người đang yêu, chắc chắn ai cũng đen ngòm và ngập trong thối rữa. Chẳng qua họ chỉ đang quay lưng lại với sự thật, và phủ lên nó một lớp mỹ từ lấp lánh và hồi hộp mà thôi.

Tình yêu, một khi đã nghiêm túc, thì sẽ muốn có được nó bằng bất cứ giá nào. Nó là thứ bẩn thỉu và ích kỷ. Lột một lớp vỏ ra là sẽ thấy sự nhờn nhụa, dính nhớp, làm sao mà đẹp đẽ cho được.

"A, phải rồi... trong phòng này có cà phê hòa tan mà mọi người cùng mua nhỉ. Hay là mình đun nước trước khi hai người họ về... bên ngoài lạnh lắm."

Cậu thật sự biết ơn Asagiri Hinoko đã tạo ra tình huống này.

"Ừm... nhưng Koga-kun không uống được cà phê, hay là cacao nhiều sữa nhỉ..."

Người ơn đó, Shintaro sắp sửa biến thành bàn đạp cho mình.

Cậu sẽ không chút do dự mà sử dụng kế sách được Hinoko chỉ dạy.

Dù biết rằng điều đó sẽ phá hủy mối quan hệ bạn bè của họ.

"Narushima-san. Không cần chuẩn bị cà phê đâu. Vì Asagiri-san sẽ không trở lại."

"Ể?"

Chuyển động của Yoru đang định đứng dậy bỗng khựng lại. Cô ngơ ngác nhìn Shintaro.

Shintaro tiếp tục nói theo chỉ thị của Hinoko.

"Asagiri-san hôm nay đến đây để tỏ tình với Junya một lần nữa đấy. Chắc giờ này đang tỏ tình ở đâu đó rồi. Dù thành công hay không, cậu ấy cũng sẽ về thẳng nhà."

"Vậy à... thế thì mình làm phần của Koga-kun thôi nhỉ..."

Yoru cứ thế di chuyển đến nhà bếp, đổ nước vào ấm siêu tốc.

Từ cử chỉ và giọng nói của cô, cậu vẫn chưa thể đọc được cảm xúc.

Shintaro tiếp tục.

"Hay là, cậu đang lo lắng?"

"Ể, lo gì cơ?"

............

"Chuyện của Junya và Asagiri-san, cậu không bận tâm sao?"

"Cũng có bận tâm nhưng... mong là mọi chuyện sẽ ổn. A, Tanaka-kun cũng uống cà phê chứ?"

...Chuyện quái gì đang xảy ra vậy.

Hinoko đã nói với cậu. Rằng nếu nói chuyện này, Narushima Yoru chắc chắn sẽ dao động.

Thế nhưng, từ góc nhìn của Shintaro, cậu hoàn toàn không thấy cô có vẻ gì là dao động.

Không phải Junya và Yoru đang bí mật hẹn hò sao? Nghe tin bạn trai mình đang được tỏ tình một lần nữa, chẳng phải bình thường sẽ bận tâm hay sao?

Đây là đang cố tỏ ra mạnh mẽ à?

Dù vậy, lần tiếp theo chắc sẽ không như vậy được nữa.

"Tớ ấy à... đã nghe được đủ thứ chuyện từ Asagiri-san rồi."

"Chuyện gì?"

"Ừm. Đại loại là."

Shintaro không chút do dự mà nói ra.

"Nghe nói Asagiri-san và Junya, đã hôn nhau rồi đấy."

"Ểể. Thật không?"

Đây là chuyện mà chính Shintaro cũng vừa mới nghe lúc nãy.

Cậu tiếp tục tấn công không chút nương tay.

"Ngoài ra, nghe nói hai người họ còn làm nhiều việc giống như người yêu nữa. Này, lúc mọi người cùng chơi pháo hoa, Junya và Asagiri-san đã biến mất một mình đúng không? Nghe nói lúc đó họ cũng đã bí mật làm chuyện không đứng đắn sau lưng chúng ta đấy. Đã là một mối quan hệ như vậy, tại sao Junya lại từ chối một lần nhỉ?"

"Ừm... nếu đó là thật thì, đúng là một câu chuyện tệ thật... Lần tới phải để mọi người dạy dỗ Koga-kun một trận mới được."

Yoru đang chuẩn bị cốc cà phê trong bếp quay lại.

Ở đó là nụ cười mỉm của một cô gái nhút nhát, không khác gì mọi khi.

"............"

"À, ừm... sao vậy Tanaka-kun?"

Câu đó là tôi muốn hỏi đây.

Nghe tin bạn trai mình hôn một cô gái khác, tại sao lại không dao động? Nghe tin họ còn làm nhiều việc như người yêu, tại sao có thể bình thản như vậy?

Ngay cả Hinoko, người đã lập ra kế hoạch này, chắc chắn cũng không thể ngờ tới phản ứng này.

Narushima Yoru, là một con quái vật có thể vượt qua cả kế sách của Asagiri Hinoko sao?

Hay là...

"Ừm, Narushima-san. Tớ hỏi một câu hơi lạ có được không...?"

"Ừm. Gì vậy?"

"Chuyện đó... tớ cứ nghĩ là Narushima-san thích Junya... hay là, do tớ hiểu lầm?"

"Ểể, tớ mà thích Koga-kun á?"

"Ừm... cho nên là, nếu cậu không chê thì, từ giờ tớ có thể lắng nghe tâm sự của cậu..."

Đây là toàn bộ kế sách cuối cùng mà Hinoko đã trao cho cậu.

Truyền đạt toàn bộ sự thật cho Yoru để khuấy động sự bất an, và Shintaro sẽ chiếm lấy vị trí người tư vấn. Bằng cách này, từ nay về sau, cậu sẽ có nhiều thời gian ở riêng với Yoru hơn. Nếu Hinoko thành công trong việc cướp lấy Junya thì là tốt nhất, lúc đó, Shintaro sẽ từ từ lấp đầy khoảng trống trong trái tim Yoru.

Lẽ ra phải là một kịch bản như vậy...

"A ha ha. Đương nhiên là tớ cũng thích Koga-kun nhưng... không phải theo kiểu đó đâu. Tớ và Koga-kun, chỉ là bạn bè thôi. Từ trước đến giờ, và cả sau này nữa."

...

...Ra vậy.

Nghe chuyện bạn trai mình có vẻ lăng nhăng mà có thể giữ bình tĩnh đến mức này là không thể. Tức là tất cả, chỉ là do cậu và Hinoko tự suy diễn mà thôi.

Xem ra Yoru và Junya, không hề hẹn hò. Thậm chí còn chẳng phải là thích nhau.

"...Ha ha... ra thế... may quá..."

Shintaro cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Khóe mắt cũng nóng lên.

Cái gì chứ... vậy thì mọi người vẫn có thể tiếp tục làm bạn mà. Asagiri-san và Narushima-san cũng vậy. Tớ và Junya cũng thế. Mọi người vẫn có thể... tiếp tục làm bạn... được mà...

"Ha ha, lo lắng tốn công vô ích rồi... a a, thật sự may quá────────"

"Thôi nào... từ nãy đến giờ sao vậy Tanaka-kun... a."

Yoru dõi theo ánh mắt của Shintaro, bất giác thốt lên một tiếng nhỏ.

Chiếc túi tote quen thuộc mà Narushima Yoru hay dùng.

Từ đó, chiếc khăn quàng cổ đang đan dở khẽ ló ra.

Nhìn thấy thứ đó đang lăn lóc sau gầm giường.

Trái tim Shintaro vừa mới nhẹ nhõm, đã ngay lập tức bị cuốn trôi bởi một nghi ngờ đen tối.

...Tại sao chiếc khăn quàng cổ đang đan dở lại ở đây? Cậu ta mang nó đến để giết thời gian trong lúc chờ mình và Asagiri-san tới à? Đúng là mình đã nói với Junya rằng khoảng hai mươi phút nữa sẽ tới, nên nếu chỉ nhìn vào điểm đó thì không có gì lạ. Nhưng tên đó đã nói khi chúng mình đến phòng này. "Narushima-san cũng vừa mới tới thôi" mà.

Nếu cậu ta đến phòng Junya để canh giờ chúng mình tới, thì việc mang theo chiếc khăn quàng cổ đang đan dở có lạ không?

...Thật ra Narushima-san, đã ở đây từ lâu rồi phải không.

...Thậm chí là đã ở đây từ lúc Junya đi làm thêm, và cần mẫn đan len phải không.

Tất cả là vì bạn trai, vì bạn trai, vì bạn trai, vì bạn tra──...

"A, chiếc khăn đó ấy à, gần đây tớ luôn mang theo bên mình── này, khoan đã, Tanaka-kun!?"

Chưa kịp nói hết câu, Shintaro đã đưa tay về phía chiếc túi tote.

Ngay lập tức bị Yoru giật lại.

"C-Cậu làm gì vậy. Tự tiện xem túi của người khác, tệ quá đấy...?"

Tại sao phải giấu.

Trong đó có thứ gì khác không muốn bị nhìn thấy à.

Ví dụ như──── ảnh sticker chụp chung với bạn trai chẳng hạn.

"Tớ hỏi lại lần nữa nhé... Narushima-san và Junya, không có gì với nhau đúng không?"

"..................Không có."

Yoru vừa ôm chiếc túi tote trước ngực, vừa cúi gằm mặt với vẻ yếu đuối thường ngày.

Dù chưa có bằng chứng rõ ràng, nhưng nghi ngờ của Shintaro đã biến thành một niềm tin không thể lay chuyển.

Một khi đã hoàn toàn an tâm, thì sự chênh lệch đó là rất lớn.

"Tại sao... lại là Junya..."

Hình ảnh Yoru đang ôm chiếc túi tote bằng cả hai tay, méo mó trong mắt cậu.

"Đ-Đã bảo là tớ, với Koga-kun..."

"Tớ đã yêu một tình yêu không thể nói với ai... và chắc chắn Junya cũng vậy..."

Ghen tuông, căm hận, tuyệt vọng, oán hờn, đau khổ──── thất tình.

Quả nhiên Narushima-san── sẽ không── thuộc về mình──.

Ngay khi kết luận đó được đưa ra, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi Shintaro.

────Não mình đang thối rữa.

Lý trí trong phút chốc đã bị cơn điên của tình yêu thổi bay.

"Tại sao chỉ có một mình Junya được đền đáp chứ!"

"Khoan... T-Tanaka-k... oái!"

Có lẽ cậu chỉ không muốn nhìn thấy chiếc khăn len tự đan đó, món quà Giáng sinh chắc chắn là dành cho bạn trai cô. Có lẽ cậu chỉ muốn giật lấy chiếc túi tote mà cô đang trân trọng ôm trước ngực.

Ý định thật sự, chính Shintaro cũng không biết.

Nhưng khi gạt chiếc túi tote đó sang một bên,

Shintaro với lòng căm hận, đã xô cô gái mà cậu vốn yêu thương đến điên cuồng,

ngã xuống sàn nhà.

"Tại sao lại là Junya!? Tại sao không phải là tớ chứ!"

"Ch-Chờ đã Tanaka-kun! Cậu sao vậy? Bình tĩnh lại! Này!?"

Cơn gió đêm mùa đông mạnh mẽ đập vào cửa sổ, cả căn phòng như run lên vì lạnh.

Thật ra tất cả mọi người, chắc hẳn đều đã tha thiết mong cầu một tình bạn bền chặt.

Thế nhưng, tất cả đều bị thú tính không thể cưỡng lại của tuổi dậy thì phá hủy tâm trí.

Bằng những nanh vuốt sắc nhọn đến đáng buồn đó.

Họ dễ dàng xé nát những thứ quý giá.

Vậy thì tình bạn, rốt cuộc tồn tại để làm gì.

Từ "tình bạn bền chặt" nghe sao mà sáo rỗng, thậm chí còn không thể trở thành sợi dây trói buộc tình yêu.

Bạn bè là gì?

Trước khi biết được câu trả lời đó, Shintaro đã bắt đầu phá hủy tất cả những thứ quý giá bằng những suy nghĩ xấu xa của chính mình.

"Tớ thích Narushima-san, đến mức này cơ mà...!"

Trong mối tình tuyệt đối không thể thành và tội lỗi không thể cứu vãn, cậu hét lên một tình yêu đến xé lòng.

Bảy giờ bốn mươi phút tối.

Miyabuchi Aorashi bước ra từ một tòa nhà văn phòng gần nhà ga, ngước nhìn lên trời và thở dài.

"...Thiệt tình. Thời tiết tệ thật."

Bầu trời đêm bị bao phủ bởi những đám mây xám, có vẻ như sắp có một trận mưa.

Hôm nay, sau khi tan học, cậu đã đến một quán cà phê gần đó với Narushima Yoru, rồi từ đó ghé thăm phòng thu âm của chú mình trong tòa nhà văn phòng này.

Vì câu chuyện về ban nhạc với Yoru hôm trước đã làm bùng cháy lại ngọn lửa đam mê trống của cậu.

Dù chưa chính thức quyết định thành lập ban nhạc, nhưng đối với Aorashi, người đang cảm thấy có chút không thoải mái với bầu không khí của nhóm năm người hiện tại, việc luyện tập trống một cách cuồng nhiệt cũng là một liều thuốc giải sầu giúp cậu quên đi những phiền muộn.

...Phải rồi. Trước khi về, ghé qua một chút vậy.

Cậu hướng đến trung tâm thương mại liền kề nhà ga. Cậu nghĩ rằng muốn tặng một món quà gì đó cho Narushima Yoru như một lời cảm ơn thường ngày, người đã luôn lắng nghe những lo lắng của cậu và động viên cậu.

Sắp đến Giáng sinh rồi. Lấy đó làm cớ, chuẩn bị một món quà chắc cũng không sao.

Vì hôm nay, cô đã lắng nghe một cách nghiêm túc câu chuyện quá khứ tồi tệ của một kẻ như cậu, thậm chí còn rơi nước mắt.

"...Con bé đó, còn nói sẽ không để mình cô đơn nữa... ha ha."

Quà tặng có lẽ là một miếng gảy đàn guitar tốt một chút, hoặc một bộ dây đàn thay thế là hợp lý. Về mặt tình cảm thì cậu muốn mua tặng cả một bộ hiệu ứng, nhưng một người không phải bạn trai mà tặng một món quà đắt tiền như vậy thì quả thật hơi nặng nề, mà cũng không có kinh phí.

Mà khoan, vốn dĩ không cần phải liên quan đến nhạc cụ cũng được mà nhỉ? Con bé đó hình như thích thỏ, hay là mua thứ gì đó liên quan đến thỏ...

Trong lúc dạo quanh trung tâm thương mại và ngắm nghía các cửa hàng một cách vu vơ.

"Ủa~? Này, Miyabū!"

Một giọng nói quen thuộc đến phát bực vang lên từ phía sau.

Aorashi vì phép lịch sự, cũng quay lại và chào hỏi.

"...Chào chị, Sayama-senpai."

Sayama Miyuki đang đi cùng một nhóm ba cô gái. Trong đó, chỉ có một mình cô mặc đồng phục trung học. Lại thêm vóc dáng nhỏ bé nên cô khá nổi bật.

"Miyabū, lâu rồi không gặp nhỉ~? Chị vừa tan làm thêm xong đang đi Starbucks & shopping với bạn đây! Gū~, gū~!"

Sayama Miyuki tự mình nói những chuyện không ai hỏi. Dù phiền phức nhưng Aorashi cũng biết rõ bản thân cô không có ác ý.

"...Hiếm khi thấy chị đi chơi chỉ với con gái nhỉ."

Cậu bất giác buột miệng một câu mỉa mai.

"Trong mắt em chị là người thế nào vậ~y? Mà, ờ... cũng đúng nhỉ... à mà, mấy trò chơi bời không chừng mực đó chị đã tốt nghiệp từ hồi lớp chín rồi~. Bạn bè con trai thì có nhưng, không có gì nữa đâu~"

Sayama Miyuki dường như thoáng có một nét mặt buồn bã, nhưng chắc là do cậu tưởng tượng thôi.

"À phải rồi. Này, Miyabū. Tụi chị đang bàn là lát nữa đi club luôn, nếu rảnh thì đi cùng không? Lần trước em đến chỗ làm thêm của chị mà lơ chị đi về thẳng luôn đúng không? Coi như xin lỗi vụ đó, ghé qua một lát đi mà~?"

"Không... em vẫn chưa đủ tuổi, nên club buổi tối thì hơi..."

Sayama Miyuki cũng mới chỉ học lớp mười hai, chưa đủ tuổi, nhưng có vẻ như quan niệm đạo đức về vấn đề đó của cô khá thiếu sót.

"Vậy thì~, đêm Giáng sinh em làm gì? Có một sự kiện lớn bắt đầu từ trưa đấy, cái đó thì Miyabū cũng đến được mà~? Chị quen người tổ chức nên có thể cho em vào miễn phí đó ♪"

"Xin lỗi chị, hôm đó em có hẹn rồi. Em sẽ tổ chức tiệc với năm người bạn."

"Hửm~? Năm người, là nhóm của Koga-cchi à?"

Một cái tên bất ngờ xuất hiện khiến cậu hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cậu nhớ ra Koga Junya và Sayama Miyuki làm cùng một chỗ.

...Đúng vậy. Chúng tôi sẽ tổ chức tiệc Giáng sinh năm người. Cho nên là làm ơn để tôi yên đi.

"Vậy thì senpai, em xin phép đi trước──"

Aorashi định quay gót bước đi, nhưng câu nói tiếp theo của Sayama Miyuki đã níu chân cậu lại.

"Không, Koga-cchi có bạn gái rồi, nên đêm Giáng sinh chắc chắn là hẹn hò rồi chứ gì? Cho nên là Miyabū..."

"............Hả?"

"Hửm? A, cái này không được nói ra à!?"

Sayama Miyuki vội vàng bịt miệng mình lại.

"...Ý chị là sao?"

"Không được không được. Không nói. Mà cũng không biết. Thật sự không biết."

"Junya có bạn gái... là ai vậy chị?"

Aorashi tiến lại gần Sayama Miyuki đang có vẻ mặt khó xử, với một áp lực không cho phép từ chối.

Aorashi cao lớn và Sayama Miyuki nhỏ bé, trông như người lớn và trẻ con.

"Ư~... đã bảo là thật sự không biết mà. Đừng nói là nghe từ chị đấy nhé?"

Cuối cùng, Sayama Miyuki cũng phải chịu thua.

"Koga-cchi ấy à, nghe nói có người đang hẹn hò bí mật với mọi người đấy. Nhưng chị thật sự không biết đối phương là ai, và giả sử có biết đi chăng nữa, thì chị cũng tuyệt đối không nói đâu nhé~?"

Có người đang hẹn hò bí mật với mọi người?

Bí mật?

Cậu cứ nghĩ Junya và Hinoko đã kết thúc trước khi chính thức trở thành người yêu, nhưng thật ra họ đang bí mật hẹn hò sao? Nhưng có cần phải giữ bí mật không? Chuyện hai người đó sắp thành đôi, ai cũng biết mà.

Vậy thì... bí mật với mọi người, là ai cơ chứ.

Bảy giờ năm mươi phút tối.

Asagiri Hinoko và Koga Junya đang trao nhau một cái ôm thật dài trên đường.

Junya, người đã nức nở vì không chịu nổi cảm giác tội lỗi, dường như đã dần lấy lại bình tĩnh. Hinoko vừa nhẹ nhàng xoa lưng cậu vừa nói.

"...Chuyện lúc nãy tớ nói... cậu thấy, sao?"

Cậu có thể hẹn hò với tớ được không.

Hinoko một lần nữa thúc giục câu trả lời.

Vì cú sốc bị Junya từ chối, Hinoko đã đến khách sạn tình yêu với Aorashi. Sự thật này chắc chắn đã trở thành một nỗi hối hận lớn đối với Junya. Trong tình huống này mà từ chối một lần nữa, cậu không thể nào làm được.

Ít nhất là Koga Junya mà Hinoko biết, thì tuyệt đối không thể.

...Cậu sẽ làm gì đây, Junya-kun?

...Một người luôn nghĩ cho bạn bè như cậu, chắc chắn sẽ không thể từ chối được, đúng không.

...Dù cậu đang hẹn hò với Yoru, nhưng nếu tớ đã nói đến mức này, cậu sẽ chọn tớ, đúng không.

"Ở bên cạnh tớ, và an ủi tớ mãi mãi nhé... hãy để hình bóng của Junya-kun xóa nhòa đi vết sẹo trong lòng tớ."

Hinoko giáng thêm một đòn nữa. Đây chắc chắn sẽ là đòn quyết định.

"............X-Xin lỗi, Asagiri-san."

Thế nhưng, câu trả lời của Koga Junya là.

"Dù vậy thì tôi... cũng không thể nào, hẹn hò với Asagiri-san được...!"

Một sự từ chối vô cùng dứt khoát.

────Ừ.

Hinoko nhẹ nhàng rời khỏi người Junya.

"Tớ hiểu rồi."

Cô cảm thấy bình thản đến lạ thường, ngay cả chính cô cũng thấy lạ.

Bởi vì ở một góc nào đó trong đầu, đó là câu trả lời mà cô đã mong đợi.

Junya đã không còn là Koga Junya mà Hinoko biết từ lâu rồi.

Không còn là một đứa trẻ ngây thơ có thể dễ dàng bị cô nắm trong lòng bàn tay.

Cậu đã trải qua tình yêu, và đã trở thành một người lớn tự lúc nào.

Trở thành một người đàn ông trưởng thành với quyết tâm rằng, dù có làm tổn thương bạn bè, cũng tuyệt đối không buông tay người mình yêu.

...Cậu thích Yoru đến mức đó cơ à. A ha, đúng là ghen tị thật đấy.

"Xin lỗi Asagiri-san... thật sự, thật sự, xin lỗi...!"

Junya vừa lau nước mắt, vừa cố gắng xin lỗi.

Hinoko tuyệt đối không nói "Không sao đâu". Cô nghĩ rằng việc chấp nhận lời xin lỗi một cách dễ dàng lúc này sẽ là một hành động làm hỏng đi sự trưởng thành vô cùng cao quý của cậu.

────Dù đương nhiên đó cũng là niềm kiêu hãnh cuối cùng của chính mình.

Từ trong túi của Junya, tiếng chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên vài lần.

"Chuyện của Asagiri-san và Aorashi, tớ không biết phải bù đắp thế nào, nhưng mà, nhưng mà...!"

"Điện thoại reo kìa. Cậu không xem à?"

Được Hinoko thúc giục, Junya vừa dụi mắt, vừa cuối cùng cũng lấy điện thoại ra.

...Xin lỗi nhé, Tanaka-kun. Bên này thất bại rồi. Tớ không thể tách Junya-kun và Yoru ra được. Cậu cứ mắng chửi tớ bao nhiêu cũng được, bên đó cũng bỏ cuộc đi, rồi hai chúng ta đi làm một bữa tiệc thất vọng được không.

"...Gì đây."

Junya đang kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, buột miệng nói.

Cậu nhìn Hinoko với vẻ mặt khó hiểu.

"Là từ Aorashi... bảo là có chuyện muốn nói nên giờ đang đến đây..."

Bảy giờ năm mươi lăm phút tối.

Trong phòng của Junya, Tanaka Shintaro vẫn đang đè Yoru xuống sàn và không ngừng khóc.

"Hức... ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư...!"

Vì tầm nhìn nhòe đi, cậu đã không nhận ra ngay sự thay đổi của cô.

"Tanaka-kun."

Narushima Yoru, đang bị đè ngửa dưới sàn, lặng lẽ lên tiếng.

Trong tình huống này, cô không hề chống cự, chỉ lạnh lùng cất lời.

"Tại sao lại là Junya chứ...! Tại sao!"

"Tanaka-kun."

Được gọi tên một lần nữa, Shintaro cuối cùng cũng lấy lại được tiêu cự. Cậu nhìn thẳng vào gương mặt của Narushima Yoru ở khoảng cách rất gần.

Cô, người đã ướt đẫm nước mắt của Shintaro, không hề lau đi, mà chỉ nhìn chằm chằm lại.

Không một cái chớp mắt.

Cô gái nhút nhát luôn nở nụ cười yếu ớt và mang lại cảm giác thanh lịch, đã không còn ở đây nữa.

Mang trong đôi mắt một sự giận dữ có thể giết người chỉ bằng ánh nhìn, nhưng vẫn vô cùng tĩnh lặng, cô đối mặt với Shintaro.

────Đây có phải là Narushima-san đó không?

Cô gái trầm lặng đó khác xa với hình ảnh thường ngày đến mức cậu bất giác nghĩ vậy.

Nếu phải miêu tả bằng một từ, thì đó là khí chất của một hung thần.

"Bây giờ thì tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nên tôi chỉ nói một lần thôi nhé────tránh ra."

"A... x-xin lỗi!"

Trước áp lực áp đảo đó, Shintaro lấy lại được ý thức và ngay lập tức nhảy ra khỏi người Yoru.

Cô gái ngồi dậy,

"May quá."

Mỉm cười rạng rỡ, và thở ra một hơi nhẹ nhõm ngắn ngủi, sau đó.

"Nhưng mà, chỉ có chuyện này thì tha thứ cho tôi nhé."

"Ặc!?"

Cô đã tung một cú đấm cứng rắn hết sức vào bên má của Shintaro.

Cậu bị hất văng cùng với cả chiếc bàn ngồi, và đập gáy vào cạnh giường.

"Xin lỗi nhé? Đánh bạn bè, tôi cũng đau lòng lắm chứ?"

Yoru với vẻ mặt thực sự áy náy, cúi xuống trước mặt Shintaro.

"Nhưng mà người được phép làm những chuyện như vừa rồi với tôi, chỉ có 'chàng trai đặc biệt' thôi... nên dù đã đấm hết sức nhưng cậu không sao chứ?"

Shintaro không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đối với một người đàn ông vừa mới xô ngã mình, một cô gái bình thường có thể giữ được vẻ mặt thường ngày đến vậy sao? Chẳng phải bình thường sẽ khinh bỉ đến cùng cực, và sợ hãi đến không thể mở miệng được hay sao?

"A ha. Nhưng mà nếu không phải là Tanaka-kun, thì có lẽ tớ đã đánh cho đến chết rồi. Chỉ đấm một phát thôi là vì Tanaka-kun là một người bạn quan trọng đến mức đó. A, cậu uống cà phê chứ? Tớ sẽ làm cả phần của Tanaka-kun, nên đợi một chút nhé."

Như thể chưa có chuyện gì xảy ra, Narushima Yoru vẫy tay và đi về phía nhà bếp.

Lúc nãy Shintaro đã nghĩ.

Narushima Yoru, là một con quái vật có thể vượt qua cả kế sách của Asagiri Hinoko sao.

Về điểm là quái vật, xem ra không hẳn là sai.

Chính vì vậy, cậu không thể không bị thu hút.

Nụ cười vô cùng quyến rũ trên gương mặt của con quái vật chưa từng biết đến này, khiến cậu ôm một nỗi khao khát khôn cùng.

Người 'chàng trai đặc biệt' đã chiếm được trái tim của cô gái như vậy và được yêu thương một cách chung thủy, thật đáng ghen tị từ tận đáy lòng── Shintaro, người nghĩ như vậy, có lẽ cũng méo mó ở một điểm nào đó.

"...Cậu vẫn, đang hẹn hò với Junya à?"

Dù đã biết rõ câu trả lời, Shintaro vẫn hỏi thử.

Dẫu vậy, Yoru vẫn,

"Không đâu?"

Thản nhiên nói.

"A, nhưng mà đừng có tự tiện xem túi của người khác nữa đấy nhé? Lần sau mà làm thế, tôi sẽ moi hết nội tạng cậu ra đấy? Ư phu phu..."

Cậu đã nhận ra từ lâu rồi. Lý do cô ấy giấu giếm là để giữ gìn mối quan hệ của năm người mãi mãi. Đó là một ý tưởng rất méo mó, nhưng chắc chắn ở đó có một tình bạn thuần khiết.

Vì tình yêu, phá vỡ mối quan hệ năm người cũng không sao. Những người như Shintaro và Hinoko đã nghĩ như vậy, thì đã sống ở một chiều không gian khác rồi. Narushima Yoru, dù có chuyện gì xảy ra, cũng tuyệt đối không phá vỡ mối quan hệ của năm người. Đối với cô ấy, bạn bè là một thứ quý giá và tối cao đến mức đó.

Bên nào đúng, bên nào sai.

Bên nào ích kỷ, bên nào không.

Cậu không có ý định tranh luận về điều đó.

Nhưng ít nhất, Shintaro phải thừa nhận thất bại của mình.

Vì cô ấy, ngay cả một người như cậu, vẫn gọi là "người bạn quan trọng".

Tuy nhiên. Đương nhiên là.

Dĩ nhiên cậu không thể dựa dẫm vào những lời nói đó được.

"...Thật sự, xin lỗi!"

Shintaro chạy ra khỏi phòng như thể đang trốn chạy.

Sai lầm vừa phạm phải, quá nặng nề. Chuyện cậu đã làm với cô, dù nghĩ thế nào cũng không thể được tha thứ.

"Ể, này, chờ đã! Cậu đi đâu vậy Tanaka-kun!?"

Narushima Yoru đuổi theo.

"Tớ hết rồi! Không thể nào, làm bạn được nữa đâu!"

Dù có lỗi với Yoru, nhưng Shintaro yếu đuối đã không còn đủ can đảm để đối mặt với cô nữa.

"T-Tại sao!? Tớ muốn chúng ta vẫn là bạn mà! Chúng ta nói chuyện một chút đi? Nhé!?"

Tình bạn ngây thơ của Yoru đang tha thiết gọi cậu lại, giờ đây khiến lòng cậu đau nhói.

"Đã làm chuyện như vậy mà cậu vẫn gọi tớ là bạn... cậu có bình thường không vậy Narushima-san!"

"Nhưng mà tớ đã được đấm cậu rồi, nên thế là xong mà! Tớ, thật sự không để tâm nữa đâu! Tớ cũng sẽ giữ im lặng với mọi người! Chuyện đó, hãy biến nó thành 'bí mật' của riêng hai chúng ta nhé!? Này!"

Cậu chạy xuống cầu thang sắt gỉ sét của khu căn hộ.

Và lao ra khỏi cổng, ra khỏi khu đất.

Khi vừa nhảy ra con đường quê rộng lớn và tối tăm.

"...Mày vừa mới ra khỏi phòng Junya đúng không?"

Không hiểu sao lại gặp Aorashi.

"Tanaka-kun đợi đã! ...A."

Yoru đuổi theo từ phía sau, cũng nhận ra sự hiện diện của Aorashi.

Aorashi với vẻ mặt nghi ngờ, nhìn qua lại giữa Shintaro và Yoru.

"...Hai người, đã làm gì vậy?"

"C-Chuyện đó, là..."

Trong lúc Shintaro đang lúng túng không biết trả lời thế nào,

"Aorashi."

Junya và Hinoko cũng đã trở lại.

Nhìn thấy hai người đó, Aorashi thở dài.

"Sao mọi người lại... mà thôi kệ. Tiện thể đây, nói cho tất cả mọi người cùng nghe đi."

Rồi với vẻ mặt nghiêm túc, cậu quay lại đối mặt với Junya.

"Mày, đang hẹn hò với Narushima à?"

Tám giờ năm phút tối.

Câu nói đó của Aorashi đã trở thành phát tên đầu tiên phá nát tất cả.