Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bản Rhapsody của hình nhân

(Đang ra)

Bản Rhapsody của hình nhân

オーメル

--Chúng ta, trung thành tuyệt đối--Vào ngày 1 tháng 1 năm 2067, thế giới bị đẩy vào địa ngục.Năm cánh cổng không gian mở ra trên khắp thế giới.

87 150

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

594 7199

“Cuộc sống đào hoa của nam sinh tác giả web: Cô bạn thanh mai trúc mã từng nói ‘Làm gì có chuyện cậu là tác giả thần thánh’ và đá tôi, giờ thì hối hận… nhưng đã quá muộn.”

(Đang ra)

“Cuộc sống đào hoa của nam sinh tác giả web: Cô bạn thanh mai trúc mã từng nói ‘Làm gì có chuyện cậu là tác giả thần thánh’ và đá tôi, giờ thì hối hận… nhưng đã quá muộn.”

Ibaraki No

Agematsu Yuuta vào một ngày nọ đã quyết định tỏ tình với cô bạn thuở nhỏ Michiru của mình.Do cô không biết cậu là "tác giả thần thánh", người được người người ngưỡng mộ trong đó có cả cô, nên cô đã xú

101 145

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

149 3195

Ma Nữ Quái Dị: Ta Là Hiện Thân Nỗi Sợ Của Chúng

(Đang ra)

Ma Nữ Quái Dị: Ta Là Hiện Thân Nỗi Sợ Của Chúng

橘汁含量-Hàm Lượng Nước Cam

Cô ôm lấy bản thân, đôi mắt đỏ hoe rớm lệ mà lấp lánh như thuỷ tinh đen vỡ vụn:“Tôi… tôi thật sự không muốn phá huỷ thế giới đâu, QAQ…”

51 78

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

Kubou Tadashi

“Những chuyện nghĩ cũng chẳng để làm gì thì tốt nhất đừng nghĩ.”— Một cuộc phiêu lưu tùy hứng của Pháp Sư Thuỷ mạnh nhất nhưng quá mức thong dong, chính thức mở màn!

123 190

Tập 02 - Chương 12 Ly biệt

Hôm sau lễ hội văn hóa, dù là Chủ Nhật, toàn bộ học sinh vẫn bị huy động cho công tác dọn dẹp.

Do tiệc bế mạc tối qua kéo dài đến tận khuya nên mọi việc được gộp lại xử lý trong hôm nay.

Lớp chúng tôi tham gia hợp xướng nên cũng chẳng có gì đặc biệt để thu dọn, và những lớp như thế sẽ được phân công đi làm vệ sinh chung.

Gỡ những tờ áp phích còn sót lại khắp nơi trong trường, rồi lau hành lang bằng cây lau nhà.

Cái cảm giác sau lễ hội này, sao mà đượm buồn thế không biết... haizz...

Ngay khi tôi cố nén một cái ngáp không biết đã là lần thứ bao nhiêu, Aorashi đang lau sàn cùng tôi bèn thở dài.

"Này cậu. Từ nãy đến giờ chẳng tập trung gì cả đấy."

"Đành chịu thôi. Tối qua tôi có ngủ được chút nào đâu."

"Hả? Lẽ nào là chuyện đó? Cậu đang nghĩ về Asagiri à, cái tên này."

Aorashi nói giọng trêu chọc, dùng cán cây lau nhà huých vào người tôi.

Việc tôi đang nghĩ về Asagiri-san là thật, nhưng có lẽ hơi khác so với những gì Aorashi đang tưởng tượng.

Tôi đã nghĩ về Asagiri-san, thông qua một cô gái tên là Narushima Yoru.

──Đừng nói!

──Bây giờ mà nói ra điều đó... thì sẽ... không xong đâu... Mọi thứ sẽ thực sự, kết thúc hết đó...

Tối hôm qua. Do không kìm được cảm xúc, tôi đã định thổ lộ lòng mình với Narushima-san.

Đó là những lời cô ấy đã nói để ngăn tôi lại khi ấy.

"...Tôi rốt cuộc chỉ là một thằng nhóc đến mức nào cơ chứ..."

Tôi khẽ lẩm bẩm để Aorashi bên cạnh không nghe thấy.

Trong khoảnh khắc đó, tôi đã quá vội vàng, chẳng nhìn thấy gì ngoài tình yêu của chính mình.

Nhưng Narushima-san thì khác. Không giống tôi, cô ấy đã nghĩ cho Asagiri-san một cách trọn vẹn.

Từ chối Asagiri-san, người đã dũng cảm tỏ tình với mình, rồi lại đi hẹn hò với cô bạn thân của cậu ấy là Narushima-san, chuyện như vậy đời nào lại được chứ. Dù tôi có ngốc đến đâu, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu ra.

Vậy mà hôm qua, tôi đã định tỏ tình với Narushima-san.

Bị cô ấy phớt lờ cũng là điều đương nhiên.

"...Rốt cuộc thì cũng quá muộn rồi, chết tiệt."

Tôi đã không muốn phá vỡ mối quan hệ của năm người chúng tôi hiện tại bằng bất cứ giá nào. Trong lúc cứ trốn tránh tình cảm của Narushima-san và của chính mình, tôi lại được Asagiri-san tỏ tình.

Giờ đây, tôi và Narushima-san đã thực sự không còn ở giai đoạn có thể đến với nhau được nữa.

Tình cảm của Asagiri-san khi tỏ tình khiến tôi thực sự vui, nhưng tôi không thể nào chấp nhận trong tình trạng vẫn còn yêu Narushima-san thế này. Vì vậy, tôi chỉ còn cách từ chối lời tỏ tình đó.

Và một khi tôi từ chối, Asagiri-san chắc chắn sẽ rời khỏi nhóm chúng tôi. Dù cậu ấy nói rằng muốn tiếp tục làm bạn, nhưng tôi hiểu rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

──Nếu Asagiri Hinoko rời nhóm, cậu cứ thoải mái hẹn hò với Narushima Yoru là được.

Sẽ là nói dối nếu bảo rằng trong đầu tôi không hề có một lời thì thầm độc địa, phớt lờ tình bạn của hai người họ như vậy.

Tất nhiên là tôi không thể làm thế, và tôi thậm chí còn thấy sợ hãi với cái suy nghĩ ích kỷ dù chỉ thoáng qua trong một khoảnh khắc đó. Bởi vì con người tôi trước đây, chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ đến điều như vậy.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi nhận được tin nhắn.

Narushima Yoru【Đang dọn dẹp chăm chỉ chứ?】

Narushima Yoru【Nếu muốn trốn việc thì lên sân thượng đi. Tôi đã chuồn lên đó sẵn rồi】

...Narushima-san đang gọi tôi.

Với một giọng điệu vui vẻ đến lạ, cô ấy bảo tôi lên sân thượng.

"Xin lỗi Aorashi. Tôi đi vệ sinh chút."

"Ừm."

Tôi giao lại cây lau nhà cho Aorashi rồi đi về phía sân thượng.

Lời nói dối để đi gặp riêng Narushima-san đã trở nên quá quen miệng.

Trên sân thượng trước buổi trưa không một bóng người, Narushima Yoru đang đứng đó.

Mái tóc đen dài của cô óng ả vén sang một bên tai, đón lấy cơn gió bắc se lạnh báo hiệu mùa đông sắp đến.

Narushima Yoru đứng đó với một nụ cười trên môi.

"Yo. Xin lỗi vì đột nhiên gọi cậu ra đây nhé. Aorashi-kun không nghi ngờ gì chứ?"

"Chắc là không."

"Tôi cũng đang dọn dẹp ở sảnh thay giày với Hinoko-chan. Tôi nói quên mất có việc cần lên phòng giáo viên, cậu ấy chẳng mảy may nghi ngờ."

"Cả hai chúng ta đều quen nói dối quá rồi nhỉ."

Nhìn nhau, chúng tôi bật cười khe khẽ như hai đứa trẻ ranh mãnh.

Trong đó có cả cảm giác tội lỗi rõ ràng, lẫn một sự phấn khích kỳ lạ khi lén lút gặp nhau.

Dù biết là sai trái, đây vẫn là một sự phản bội tồi tệ nhất khi lừa dối bạn bè.

Narushima-san hôm nay vẫn bình thường như mọi khi, như thể chuyện tối qua chưa từng tồn tại.

Lúc năm đứa chạm mặt nhau trước giờ sinh hoạt buổi sáng, mọi thứ cũng vẫn như cũ. Đối với tôi, đó là một màn kịch hoàn hảo. Không khí hoàn toàn như thường lệ, năm chúng tôi nói chuyện với nhau vui vẻ, hòa thuận.

Chính vì vậy mà tôi lại càng nhận ra, khoảng thời gian của nhóm năm người này thật sự đặc biệt.

Nhưng chuyện đó cũng chỉ kéo dài cho đến khi tôi trả lời lời tỏ tình của Asagiri-san mà thôi.

Năm người chúng tôi, sẽ sớm không thể duy trì như hiện tại được nữa. Ít nhất, sẽ có một người rời đi.

"Cậu đã quyết định hẹn hò với Hinoko-chan chưa?"

Narushima-san nói như thể đọc được suy nghĩ của tôi, vẫn với nụ cười trên môi.

"Bởi vậy tôi mới—"

"Hôm qua tôi cũng nói rồi, hẹn hò là câu trả lời đúng đắn nhất. Làm vậy thì Hinoko-chan sẽ không rời đi. Chúng ta vẫn có thể là nhóm bạn thân năm người. Dĩ nhiên là không khí sẽ không thể nào giống hệt như trước đây... nhưng dù vậy chúng ta vẫn có thể ở bên nhau đủ năm người, cả tôi nữa đó? Vậy nên, nhé?"

"Với tâm trạng này mà hẹn hò với Asagiri-san thì không thể nào."

Tất nhiên, chi tiết về 'tâm trạng này' thì bây giờ tôi không nói ra nữa.

"Chắc chắn là tôi có thích Asagiri-san. Nhưng cái 'thích' đó..."

"Cậu muốn nói là vẫn chưa phải 'yêu' sao?"

"...Ừm."

Đó không phải là lý do duy nhất, nhưng tôi vẫn thành thật gật đầu.

"Có phát triển thành tình yêu hay không thì cứ hẹn hò rồi quyết định. Tôi nghĩ cũng có thể có kiểu đó mà."

"Chuyện đó là dành cho những kẻ không có người con gái khác mình thích."

Bởi vì tôi, vẫn còn người mình thích.

Một người tuy lệch lạc nhưng lại thẳng thắn. Trông mạnh mẽ thế mà lại là một cô bé mít ướt. Đáng sợ, nhưng lại đáng yêu. Là bạn bè, nhưng lại────khiến tôi muốn biến thành người yêu.

Tôi vẫn đang yêu một Narushima Yoru đầy mâu thuẫn như vậy.

Nhưng những điều đó, bây giờ thực sự không còn ở giai đoạn có thể nói ra được nữa. Bây giờ mà nói thì không thể được tha thứ.

"────A ha."

Narushima-san cười một cách cô đơn, rồi ngước nhìn bầu trời thu xanh ngắt trước buổi trưa như để quay đi khỏi tôi.

"Hôm qua cậu được tỏ tình vào Giờ Phép Thuật đúng không?"

"...Ừ."

"Được rồi!"

Narushima-san vỗ hai tay vào nhau rồi quay lại đối mặt với tôi.

"Dù tôi nghĩ đó là một truyền thuyết nhảm nhí, nhưng hay là mình cũng thử xem sao. Dù gì hôm qua cũng không làm được."

"...Thử cái gì?"

Cô ấy lấy điện thoại ra từ túi váy.

"Bây giờ, tôi sẽ tỏ tình với Koga-kun đây. Nên là, cậu phải từ chối tôi cho đàng hoàng vào đấy, được chứ?"

"Tỏ tình... là sao...?"

Mặc kệ tôi chẳng hiểu gì, Narushima Yoru bắt đầu thao tác trên điện thoại của mình.

"Cậu không biết à? Điện thoại có thể thay đổi hiển thị thời gian đấy. Ừm, mặt trời lặn hôm qua là... khoảng tầm này nhỉ. A, lời hứa sẽ không nói 'thích' nữa, tôi sẽ phá vỡ nó lần cuối, cậu tha thứ cho tôi nhé."

Rồi cô ấy chìa màn hình điện thoại ra trước mặt tôi.

"Đây. Thế là chúng ta đã quay về Giờ Phép Thuật, khoảng thời gian giữa lễ hội văn hóa và tiệc bế mạc của ngày hôm qua rồi."

Ngày tháng và thời gian hiển thị trên màn hình chính────đã trở thành khoảng chiều tối ngày hôm qua.

Khoảng thời gian hôm qua, khi tôi được Asagiri-san tỏ tình. Khi Narushima-san chuẩn bị lên sân khấu.

Điện thoại của Narushima Yoru đang hiển thị thời gian quanh quẩn lúc đó.

"Đợi đã... Chuyện này rốt cuộc là sao... Thật sự, vô nghĩa mà..."

"Thì tôi đã nói rồi mà. Cuối cùng, tôi sẽ để Koga-kun từ chối một cách đàng hoàng, và kết thúc mối tình bí mật này. Đằng nào cũng tỏ tình, thì cũng phải chuẩn bị sân khấu cho tươm tất chứ. Vì lẽ đó, bây giờ là hôm qua. Là Giờ Phép Thuật giữa chiều tà và đêm tối."

Narushima Yoru vừa cho tôi xem màn hình chính với thời gian bị ép thay đổi, vừa mỉm cười với tôi.

"Truyền thuyết Giờ Phép Thuật của Tình yêu, bắt đầu."

............Cái gì vậy chứ.

Truyền thuyết Giờ Phép Thuật của Tình yêu là chuyện của lễ hội văn hóa hôm qua cơ mà.

Dù có thay đổi hiển thị trên điện thoại thế nào, hôm nay vẫn là hôm nay.

Thời gian không thể quay lại được. Chỉ vì tôi cứ mãi trốn chạy, nên mọi thứ đã... quá muộn rồi...

"Tôi, thích Koga-kun. Không phải là quá khứ, mà ngay cả bây giờ────tôi vẫn rất thích cậu."

Hành động biến hôm nay thành hôm qua, chỉ có thể là một sự lệch lạc.

"Nhưng mà tôi... q-quả nhiên là..."

Vì vậy, chẳng liên quan gì đến sự thật hư của truyền thuyết.

"Với Koga-kun... tôi không thể hẹn hò được............"

Tình yêu của chúng tôi sẽ không bao giờ đơm hoa kết trái.

"A ha... Dù đã nhờ cậu từ chối mình, cuối cùng lại thành ra tôi là người từ chối... A ha ha."

Ngay từ đầu, mối quan hệ của chúng tôi mới là thứ lệch lạc hơn bất cứ điều gì.

"Tôi ấy, thật sự rất thích Koga-kun. Nhưng quả nhiên, Hinoko-chan rất quan trọng. Aorashi-kun và Tanaka-kun cũng vậy, mọi người đều quan trọng... Nếu như người ta nói rằng để có được thứ gì đó thì phải mất đi một thứ khác... thì tôi không chọn tình yêu, tôi muốn chọn bạn bè."

Narushima-san đã đưa ra câu trả lời.

Hơn nữa, đó là một câu trả lời hoàn toàn trái ngược với trước đây. Narushima-san ngày xưa từng nói "Vì tình yêu, bạn bè có thể vứt bỏ bao nhiêu cũng được", vậy mà bây giờ, tại nơi đây, cô ấy đã tuyên bố sẽ chọn bạn bè.

Điều đó vừa khiến tôi vui────vừa khiến tôi buồn.

"Vậy sao..."

Điều tôi có thể làm, chỉ còn là gật đầu.

"Vì vậy, từ nay về sau, hãy cứ làm bạn tốt với tôi nhé? Chuyện từ trước đến giờ tôi sẽ không nói với ai, và việc lén lút gặp nhau cũng kết thúc ở đây thôi. Thế nên Koga-kun cứ yên tâm mà hẹn hò với Hinoko-chan đi. Mối quan hệ bí mật của chúng ta, đến đây là hết!"

Dù có lặp lại rằng tôi không có ý định hẹn hò với Asagiri-san ở đây, cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Vì vậy, tôi quả nhiên chỉ có thể gật đầu.

"Ừ."

"────V-Vậy nhé, Koga-kun... t-tạm biệt."

Narushima-san quay lưng lại với tôi. Cô ấy bước về phía cầu thang bộ trên sân thượng.

Narushima Yoru────đang rời đi.

"A...!"

Vô thức, tôi đuổi theo bóng lưng ấy rồi ôm chầm lấy cô từ phía sau.

"............Cậu đang làm gì vậy?"

Chuyện đó, ngay cả tôi cũng không biết.

"Xin lỗi Narushima-san... Thật sự... thật sự xin lỗi... Xin lỗi cậu..."

Vì không biết, nên tôi chỉ biết xin lỗi.

Tôi cũng hiểu rằng điều đó chẳng có ý nghĩa gì.

Bởi vì những lời thực sự cần phải nói, đã không thể nói ra được nữa rồi.

Thế nên tôi vừa ôm lấy cô ấy, vừa không ngừng khóc và xin lỗi.

"Xin lỗi cậu, Narushima-san... Chỉ vì tôi quá hèn nhát... chỉ vì tôi cứ mãi trốn chạy...!"

Narushima-san nhất quyết không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay tôi đang ôm cô ấy từ phía sau.

"Đúng là... một thằng nhóc tồi tệ mà. Koga-kun..."

Giọng nói ấy cũng run lên vì nước mắt.

"Không, t-tôi cũng là một con nhóc tồi tệ... nhỉ... Vì vậy cả hai chúng ta, đều đã sai lầm rồi..."

Tôi và Narushima-san.

Hai đứa trẻ vụng về đã sai lầm ở đâu đó, không nhìn mặt nhau, chỉ lặng lẽ khóc.

Nhưng đó cũng chỉ là một khoảnh khắc. Chúng tôi nhanh chóng buông nhau ra và lau nước mắt.

Trước khi bị ai đó nhìn thấy. Để không ai phát hiện ra.

Như thể để đưa mối quan hệ bạn bè đã lệch lạc trở về quỹ đạo ban đầu, chúng tôi thẳng hàng bước về lại trường.

Công việc dọn dẹp sau lễ hội văn hóa kết thúc vào buổi sáng.

Sau đó là một buổi sinh hoạt ngắn, rồi đến giờ tan học.

Năm chúng tôi cùng nhau rời khỏi lớp học, đi qua sảnh thay giày, rồi ra khỏi trường.

"Mà nói chứ, cả đám mình cùng về chung thế này, lâu rồi nhỉ?"

"Ừ nhỉ~. A, mà này Tanaka-kun, lúc dọn dẹp cậu đã đi đâu vậy?"

"Họp kiểm điểm của ban tổ chức. Tớ không có trốn việc dọn dẹp đâu nhé."

"A ha ha... ừm, có vẻ nhiều việc nhỉ..."

Ở đó là một Narushima Yoru nhút nhát như thường lệ. Cách cô ấy cư xử hoàn hảo như mọi khi khiến tôi có cảm giác Narushima Yoru trên sân thượng lúc nãy chỉ là ảo ảnh.

Thực tế, có lẽ nói đó là ảo ảnh cũng được. Mối quan hệ bí mật của chúng tôi đã kết thúc ở đó, và mối tình này đã trở nên không thể nắm bắt như một ảo ảnh giữa sa mạc.

"Yoshhhh!"

Nếu Narushima-san đã hành xử như thường lệ, ít nhất tôi cũng phải cố gắng như vậy.

"Vẫn còn sớm chán, hay là cả đám mình đi ăn ở nhà hàng gia đình đi!"

"A, ừ-ừm... xin lỗi, hôm nay tớ có chút việc bận rồi..."

Narushima-san nói vậy, đúng lúc chúng tôi vừa đến cổng trường.

"Yoru-san."

Một người đàn ông đeo kính râm màu vàng đang đứng bên cạnh cổng trường giơ một tay về phía Narushima-san.

Là El Cid-san.

"Vậy, chúng ta đi chứ?"

"............Vâng."

Narushima-san đáp lời ngắn gọn rồi tiến về phía chiếc Crown màu bạc đang đỗ sau lưng El Cid-san.

Hai người họ, định lên chiếc xe đó.

────Vậy sao... Chuyện là như vậy à.

"Ch-Chờ chút! Không lẽ nào Yoru, cậu đi chơi riêng với El Cid-san sao? Bằng ô tô!?"

"Ư-Ừm... Tớ có hẹn đi ăn với anh ấy... nên là, hôm nay xin lỗi nhé."

────Mình thật sự đã sai lầm quá nhiều rồi.

"Vì vậy, tôi xin phép mượn Yoru-san một chút nhé. Xin lỗi mọi người."

Chiếc Crown màu bạc chở El Cid-san và Narushima-san lướt đi, để lại chúng tôi đứng chết lặng.

Cho đến cuối cùng, Narushima Yoru cũng không hề nhìn tôi lấy một lần.

"Vừa rồi là... El Cid P mà đúng không!? Tại sao lại đi với Narushima!? Chuyện gì vậy!?"

"Thì, sao với trăng gì... Chẳng phải là chuyện đó sao...?"

"Ư ư~. Không ngờ Narushima-san lại đi hẹn hò bằng ô tô với một người đàn ông trưởng thành như vậy..."

Aorashi và mọi người đang nói gì đó, nhưng tai tôi gần như chẳng nghe thấy gì.

Tôi chỉ đứng chết trân, nhìn theo đèn hậu của chiếc Crown đang chạy xa dần.

Cho đến gần đây, tôi và Narushima-san gần như tối nào cũng ăn cơm cùng nhau. Chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều, rất nhiều chuyện mà chỉ hai đứa biết────.

Ngoài ra, vô số kỷ niệm khác đã trải qua cùng cô ấy cứ thế ùa về trong tâm trí tôi.

Chuyện hai đứa lén lút chụp ảnh sticker cùng nhau.

Chuyện hai đứa đèo nhau bằng xe đạp trên con đường quê rộng thênh thang.

Chuyện nói chuyện điện thoại thâu đêm đến sáng.

...Chuyện đã hôn nhau.

Tất cả, tất cả đều là những kỷ niệm bí mật của riêng hai người, ẩn chứa sự tội lỗi.

Nếu có thể sửa chữa mối quan hệ lệch lạc đó và trở lại làm bạn bè bình thường, thì đó là điều tốt nhất.

Tôi nghĩ Narushima-san cũng mong muốn điều đó, nên mới đến chỗ của El Cid-san.

Tôi bất giác nhìn vào lòng bàn tay mình.

Khi tôi và Narushima Yoru chia sẻ 'bí mật đầu tiên', trên đó có dính một cây kem.

Vào ngày hè nóng như đổ lửa ấy. Vị của cây kem khi liếm từ lòng bàn tay, đến giờ tôi vẫn nhớ như in. Phía sau vị đắng của mồ hôi tay, là một vị ngọt tan chảy.

Nó giống hệt như mối tình bí mật không thể nói cùng ai.

Cây kem bí mật, cứ thế lặng lẽ tan chảy và biến mất mà không ai hay biết.

Từ nay về sau, nó chắc chắn sẽ không được tiết lộ, trở thành một bí mật của riêng hai người suốt đời, chỉ còn lại trong ký ức.

Ngay từ đầu, lẽ ra tôi phải biết chứ.

Rằng tuyệt đối không được phép thích một người trong cùng nhóm bạn──...