Phải đi qua năm trạm ga, tôi mới tìm thấy Narushima-san ở quảng trường có đài phun nước.
Ngay khoảnh khắc gã đó đột ngột túm lấy cổ áo tôi, El Cid-san cũng vừa tới.
"Ra là vậy."
"A, ưm... chuyện lúc nãy, tôi thật sự...!"
Narushima-san, sau khi buông tôi ra, vội vàng cúi đầu, nhưng El Cid-san đã đưa tay ngăn lại.
"Này Koga-kun. Tình huống này, tôi có thể hiểu là cậu đến để đón Yoru-san về, đúng chứ?"
"Vâng, đúng là vậy."
Tôi đã làm một việc không thể tồi tệ hơn để đến được đây. Tôi đã bỏ lại Asagiri-san, người đang cùng chơi trong khu game center, với một lời nói dối "tớ nhớ ra có việc bận".
Dù vẫn chưa trả lời lời tỏ tình của cậu ấy, trong đầu tôi lúc này chỉ thôi thúc một điều duy nhất: phải gặp Narushima Yoru càng sớm càng tốt.
Narushima Yoru, người đang gặp gỡ một người đàn ông khác vào ngày sinh nhật của mình.
Narushima Yoru, người mà đến tận bây giờ tôi vẫn yêu đến cháy bỏng.
Tôi đã chẳng thể nghĩ được gì khác ngoài điều đó nữa. Tiếp theo, tôi tìm kiếm tên nhà hàng Pháp ‘La-gì-đó’ mà hai người họ hẹn hò. Trong thành phố chỉ có vài nhà hàng bắt đầu bằng ‘La’, nên tôi đã định dùng tàu điện lùng sục bằng hết.
El Cid-san vừa cười gượng vừa gãi sau đầu.
"Bên này tôi đã đặt sẵn cả nhà hàng rồi cơ mà nhỉ."
"A, ừm, chuyện này, tôi nhất định sẽ đền bù..."
Khi Narushima-san định nói, El Cid-san lại lập tức chen lời.
"À à, xin lỗi xin lỗi. Nếu tôi buông lời oán trách ở đây thì hóa ra tôi lại thành kẻ xấu mất."
Dù đang cười, tôi nghĩ anh ta hẳn phải cay cú lắm.
Bởi từ lúc nãy, Narushima-san đã nắm chặt lấy vạt áo tôi không chịu buông. Bởi cậu ấy nhất quyết không chịu rời khỏi bên cạnh tôi.
"Việc tôi đột ngột xen vào buổi hẹn hò của hai người, chuyện đó, tôi thật sự..."
"Chẳng phải là được sao? Tình yêu vốn là thứ khiến người ta chẳng nhìn thấy gì ngoài những điều trước mắt mà. Vốn dĩ kẻ định nẫng tay trên trước là tôi đây. Trong tình yêu, kẻ để bị cướp mất lúc nào cũng là kẻ thua cuộc, tôi đã nói rồi mà, đúng chứ?"
"Đúng là vậy."
Nếu thế thì, tôi nhất quyết không xin lỗi. Tôi không thể xin lỗi ở đây được.
"Hửm... So với lần gặp trước, thái độ mập mờ của cậu biến mất rồi nhỉ. Trông như đã trưởng thành hơn một chút rồi đấy."
Dù đó không phải là lời có thể vui vẻ đón nhận, nhưng một thằng nhóc như tôi cũng đã hiểu ra được một chút ý nghĩa của việc trở thành người lớn.
Đưa ra quyết định. Và có trách nhiệm với nó.
Dù tôi vẫn khó có thể nói rằng mình của hiện tại đã làm được điều đó một cách trọn vẹn.
Nhưng tôi nghĩ, khi chúng tôi làm được điều đó, có lẽ chúng tôi sẽ trở thành người lớn.
"Vậy tôi đi đây. Chúc mừng sinh nhật, Yoru-san."
"A, ừm...!"
"Không cần nói gì đâu. Nếu có hứng, hãy liên lạc lại nhé. Tôi sẽ luôn chờ."
El Cid-san người lớn đã rời đi như thế mà không một lần ngoảnh lại.
Sau khi bóng lưng của El Cid đã khuất, Narushima-san mới nhẹ nhàng buông tay khỏi áo tôi.
"...Buổi hẹn với Hino...ko-chan... đã kết thúc rồi à...?"
"Vì tớ lo cho Narushima-san nên đã cắt ngang nó và đến đây."
"Hả, hảả!?"
"Chuyện là vậy đó. Giờ cậu đến phòng tớ không? Chúng ta cùng tổ chức sinh nhật cho Narushima-san."
Narushima-san lộ ra vẻ mặt phức tạp, như thể pha trộn giữa tức giận, ngạc nhiên và một chút vui mừng.
"K-Không, cậu có hiểu mình đang nói gì không vậy!? Bỏ một cô gái mình đang hẹn hò để về, rồi lại rủ một cô gái khác về phòng... Koga-kun, cậu không hiểu việc đó có ý nghĩa gì sao!?"
"Tớ hiểu rõ chứ."
Tôi nói dõng dạc, không chút ngập ngừng.
"Tớ hiểu rõ, và chính vì hiểu nên tớ mới nói hôm nay tớ muốn ở bên Narushima-san."
"Cái.........!?"
Narushima-san đỏ bừng mặt trong nháy mắt.
"K-Không được... thế thì không được... Với lại, t-tớ, lúc nãy, đã... h-hôn, một người khác ngoài Koga-kun."
"Cậu đã hôn El Cid-san à?"
"...! (lắc lắc lắc!)"
Cậu ta im lặng lắc mạnh đầu quầy quậy.
Tôi đã nghĩ, vì là sinh nhật nên chuyện đó cũng có thể xảy ra. Nhưng xem ra họ chưa hôn.
Vậy thì cậu ta đang nói về chuyện gì, tôi vẫn chưa hình dung ra được.
Cái dáng vẻ liều mạng đó, quả nhiên vẫn đáng yêu đến không thể chịu nổi.
"Tớ vẫn chưa nói trực tiếp với cậu ấy, nhưng tớ định sẽ từ chối lời tỏ tình của Asagiri-san. Cho nên Narushima-san, hãy cù—"
"Dừng lại đi!"
Đương nhiên là Narushima-san sẽ hét lên ngắt lời tôi.
Một kịch bản y hệt như lần trước. Chuyện sẽ thành ra thế này—tôi biết quá rõ rồi.
"Tớ đã bảo đó là điều không được nhất mà! Làm vậy thì tớ sẽ không thể làm bạn thân với Hinoko-chan được nữa...! Tớ không muốn như thế...!"
Việc thích một ai đó trong nhóm. Điều đó đồng nghĩa với việc tạo ra khoảng cách với bạn bè.
Vì quá sợ hãi điều đó mà chúng tôi đã đến nông nỗi này.
"Thế nên tớ đã định từ bỏ Koga-kun để rút lui rồi...! Nhưng rốt cuộc cũng chẳng đi đến đâu, còn chạy trốn khỏi cả El Cid-san nữa... Tớ đã chẳng còn biết mình phải làm gì nữa rồi...! Tại sao cậu vẫn còn nói những lời tàn nhẫn như vậy để giày vò tớ chứ!? Đừng làm trái tim tớ rối bời thêm nữa mà...!"
Thế nhưng, tôi không thể buông Narushima Yoru ra được nữa.
Một cô gái vừa ngây thơ, mau nước mắt, điên cuồng, lại vừa lý trí như thế này.
Méo mó, nhưng lại thẳng thắn.
Một cô gái tuyệt vời đầy mâu thuẫn, vừa trân trọng tình cảm mến mộ mạnh mẽ, vừa quý trọng tình bạn bền chặt, làm sao tôi có thể buông tay cho được.
"Dù tớ cố từ bỏ bao nhiêu, cả trái tim và cơ thể đều không nghe theo! Mọi thứ trong tớ đều đang gào lên rằng nếu không phải là Koga-kun thì tuyệt đối không được! Dù vậy mà tớ lại không thể trở thành bạn gái của Koga-kun, không được nghe cậu nói lời yêu...! Một tình yêu đau khổ thế này, tớ không muốn nữa đâu...!"
Vì thế, tôi đưa ra một quyết định tồi tệ nhất đời mình.
Đó là con đường tôi không muốn chọn nhất, nhưng dẫu vậy tôi vẫn quyết định.
Tôi nắm lấy hai vai Narushima-san, đáp lại bằng một tiếng hét còn lớn hơn.
"Vậy thì cứ ‘im lặng là được’ thôi chứ gì nữa!"
"—!?"
Đôi mắt của Narushima-san mở to kinh ngạc.
Tôi không ngừng lời. Tôi vừa khóc vừa tiếp tục van nài cho quyết định quá đỗi đau đớn ấy.
"Giấu cả Asagiri-san, Aorashi, và Shintaro, giấu tất cả mọi người...!"
".........a... au... k-không được..."
"Để không ai phát hiện ra...! Bí mật, lén lút...!"
"...Đ-Đừng nói... thêm nữa... thật đó, dừng... lại đi..."
"Chúng ta cứ hẹn hò trong bí mật là được thôi!"
Từ đôi mắt của Narushima-san, một giọt lệ lớn rơi xuống.
Nước mắt tôi cũng không ngừng tuôn rơi. Vì đang nắm chặt hai vai của Narushima-san nên tôi chẳng thể lau đi được. Vừa cố nén tiếng nấc nghẹn, lần này, tôi nói ra một cách rõ ràng.
"Tớ, đến mức phát điên, đã—yêu Narushima-san đến không thể chịu nổi rồi...!"
"Hức...! Hức... ư ư......... auuuuuuuuuu~!"
Narushima-san lao vào lòng tôi.
"Tàn nhẫn quá...! Lời mà Koga-kun mãi không chịu nói...! Tớ đã luôn muốn nghe lời đó...! Tớ đã chờ, chờ mãi, vậy mà giờ cậu lại nói ra..."
"Xin lỗi nhé, Narushima-san. Thật sự xin lỗi. Nhưng cậu... có thể hẹn hò với tớ không..."
"Bị nói như vậy rồi, làm sao tớ từ chối cho được...! Làm sao từ bỏ cho được...! Làm sao rời xa cho được...! Làm sao có thể buông tay lần nữa chứ!"
Đó là một tội lỗi nặng nề đến không thể chịu đựng nổi đối với tôi, một kẻ luôn coi tình bạn là trên hết.
Một hành vi phản bội tồi tệ, kinh tởm đến buồn nôn đối với những người bạn thân nhất.
"Tớ thật sự ghét cậu lắm...! Chết đi! Cậu chết quách đi cho rồi, đồ ngốc...!"
"Narushima-san... vẫn đáng sợ như mọi khi nhỉ..."
"Kẻ đang nói điều đáng sợ nhất... là ai chứ... hả...?"
"Là tớ..."
"Đồ cá tạp, cá tạp, cá tạp! Giết, giết cậu bây giờ! Tớ yêu cậu, Koga-kun! Yêu cậu đến chết—!"
Chúng tôi vừa khóc, vừa ôm nhau thật chặt, chặt đến mức tưởng chừng thân thể có thể tan ra.
Một lúc sau, trong vòng tay, Narushima-san buột miệng nói.
".........Đừng nói với Hinoko-chan nhé... Tớ xin cậu đấy... Tuyệt đối..."
Đương nhiên, nếu đã hẹn hò với Narushima-san, tôi cũng muốn từ chối Asagiri-san một cách đàng hoàng.
Nhưng đó là hành động sẽ phá vỡ tình bạn của hai người họ. Cho nên tôi không thể tự mình quyết định được.
—Không đúng. Đừng chỉ vin vào lý do đó.
Vốn dĩ Narushima-san đã định rút lui vì người bạn thân của mình. Kẻ đã dùng dục vọng chiếm hữu non nớt đến đáng sợ để ép buộc giữ cậu ấy lại chính là tôi. Và trớ trêu thay, đến giờ tôi vẫn còn nghĩ như thế này.
Tôi muốn nhóm năm người sẽ ở bên nhau cho đến chết. Tôi không muốn mất đi bất kỳ ai.
Đừng bao giờ quên bản thân mình bẩn thỉu đến mức nào, khi mang trong mình một ý đồ xấu xa như vậy mà vẫn vươn tay tới tình yêu. Đừng bao giờ quay mặt đi khỏi cái ham muốn ích kỷ đến sởn gai ốc đó.
Tôi sẽ tiếp tục lừa dối những người bạn thân thiết bằng thứ tình bạn méo mó đến kinh khủng của mình. Nếu im lặng là cần thiết để duy trì mối quan hệ của năm người, tôi sẽ làm thế bao nhiêu lần cũng được. Tôi sẽ che giấu đến cùng.
Và rồi một ngày nào đó, khi thời điểm có thể công khai với mọi người đến. Hoặc giả như bị phát hiện.
Tôi sẽ không—rời khỏi mọi người. Không có chuyện tôi tự mình rời đi.
Dù có bị mắng chửi, bị khinh miệt thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ việc ở bên năm người.
Nếu có tình yêu xen vào, nhóm bạn thân nam nữ sẽ tan vỡ? Mối quan hệ của mọi người chắc chắn sẽ đổ vỡ?
Im đi.
Cái định lý đó, chính tôi sẽ lật đổ.
Bằng một chấp niệm méo mó và một sự ích kỷ đến tột cùng.
Đó là quyết định của tôi, và là trách nhiệm mà tôi phải gánh vác.
".........Koga-kun."
Narushima-san trong vòng tay tôi nhẹ nhàng tách ra.
Dù đó là một khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
Nhưng với một nụ cười mạnh mẽ và trong suốt như viên lưu ly tỏa sáng màu xanh biếc ngay cả trong đêm tối.
"Em sẽ... chỉ mãi yêu Koga-kun... Em là Narushima Yoru."
—Để có được thứ gì đó, con người ta phải đánh mất đi một thứ gì đó.
"Cho nên, xin anh... hãy để em... trong bí mật... lén lút... làm bạn gái của anh..."
—Thế nhưng chúng tôi, lại ngạo mạn đến mức.
"Được gặp anh... em là người... hạnh phúc nhất thế gian..."
—Cả tình yêu và tình bạn, chúng tôi đều sẽ không buông tay.
"A ha ha... xin lỗi... tớ làm dính nước mũi lên áo Koga-kun mất rồi..."
"Nààààààààày!?"
—Dù có bị chửi rủa là sai trái, là không trong sạch, cũng chẳng sao cả.
◇
Sau khi ăn pizza giao hàng rẻ tiền và bánh kem tiện lợi rẻ tiền trong phòng tôi.
Cả hai chúng tôi chỉ lặng lẽ dành thời gian, làm những gì mình thích.
Narushima-san đang gảy cây đàn guitar điện yêu thích mà cậu ấy mang từ phòng mình sang, còn tôi thì lướt điện thoại bâng quơ.
Đúng lúc đó, một tin nhắn đến điện thoại tôi.
Asagiri Hinoko【Việc bận của cậu xong xuôi rồi chứ?】
Asagiri Hinoko【Để xin lỗi cho hôm nay, ngày mai phải đi chơi game center với tớ đấy.】
Tin nhắn đến từ người bạn thân khác giới mà tôi đã phản bội đầu tiên, trong khi vẫn còn treo lửng lơ câu trả lời tỏ tình.
"Trả lời cậu ấy đàng hoàng đi nhé. Cứ như mọi khi ấy. Để không bị nghi ngờ."
Dù đáng lẽ không thể thấy được nội dung, Narushima-san vẫn vừa gảy đàn vừa nói vậy.
Tất nhiên rồi, tôi gật đầu, soạn tin nhắn trả lời.
Koga Junya【Hôm nay thật sự xin lỗi. Nếu ngày mai được thì lại đi chơi game âm nhạc nhé.】
Mối quan hệ lệch lạc tiếp diễn.
Dù vậy, chúng tôi đã không thể dừng lại được nữa.
"‘Để có được thứ gì đó, con người ta phải đánh mất đi một thứ gì đó’... đây là lời của Hinoko-chan đấy."
Narushima-san buột miệng nói.
"Sau đó, cậu ấy còn nói thế này. ‘Nếu không mất gì cả, đó mới thực sự là một tình yêu trong sáng đẹp đẽ nhỉ’. Nhưng mối quan hệ bí mật vừa muốn có tình yêu vừa muốn có bạn bè này, không thể gọi là tình yêu trong sáng được, đúng không."
"Ừ. Cả hai chúng ta chỉ muốn trân trọng bạn bè thôi mà... giờ lại méo mó đến thế này."
Nhìn từ bất cứ đâu, đây cũng không phải là một tình yêu đẹp đẽ.
Non nớt, u ám, ẩm ướt, và bẩn thỉu.
Tình yêu lúc nào cũng là thứ không thể cứu vãn. Suy nghĩ đó là một cảm xúc đáng sợ vẫn không hề thay đổi trong tôi.
Giai điệu guitar do Narushima-san tấu lên, chảy ra từ chiếc amp đã vặn nhỏ âm lượng. Trong một góc của thế giới không thể cứu vãn này, âm sắc ấy lại dịu dàng và ấm áp đến lạ thường.
"Tớ nhé... lúc bị El Cid-san ôm... tớ đã nghĩ rằng mình sẽ không còn được Koga-kun yêu thương nữa... nghĩ đến việc bị bỏ rơi... thật sự, rất đáng sợ... T-Thật sự rất..."
Tôi di chuyển đến bên cạnh Narushima-san, người đã ngừng tay chơi đàn, và vòng tay qua đôi vai nhỏ bé đang run rẩy của cậu ấy.
"Không sao đâu. Tớ sẽ không để ai cướp mất Narushima-san nữa."
"Ừm... tuyệt đối đừng buông tay tớ nhé. Dù cho thế giới có biến mất, chúng ta hãy mãi ở bên nhau."
"Tự dưng sến súa thế."
"Nặng nề quá à?"
"Không hề."
Narushima-san cúi đầu, nhẹ nhàng lau đi khóe mắt.
"Hinoko-chan cũng... sẽ có cảm giác như vậy sao... Nếu thế thì... tớ........."
"Lời tỏ tình của Asagiri-san, tớ sẽ từ chối đàng hoàng khi chúng ta lên năm hai, đúng như lời hứa với cậu ấy. Còn chuyện có nói về chúng ta hay không, hay là chúng ta thử suy nghĩ lại một lần nữa cho đến lúc đó?"
"Đúng nhỉ... Tớ nghĩ nếu nói thì nên nói sớm thì hơn... nhưng vẫn sợ lắm. Tớ, có lẽ cả đời này cũng không thể nói với Hinoko-chan được..."
"Chưa cần phải có câu trả lời ngay đâu. Người đề nghị hẹn hò trong im lặng là tớ mà, nên chừng nào còn giấu được thì cứ giấu thôi. Đây là vấn đề của hai chúng ta."
Narushima-san để một giọt lệ rơi xuống, sụt sịt như một đứa trẻ.
"Koga-kun. Cậu sẽ cùng tớ suy nghĩ chứ? Làm thế nào để chúng ta vẫn có thể làm bạn với mọi người."
"Đương nhiên rồi. Chúng ta đã là người yêu—và là đồng phạm. Cùng nhau suy nghĩ nhé."
"Ừm... không hiểu sao... a ha, thật may vì đó là Koga-kun... Chúng ta, xem ra cũng hợp nhau phết."
"Lúc đầu cả hai đều nghĩ tuyệt đối không thể hợp nhau được mà nhỉ."
"Ưm hư. Đúng là vậy."
Vẫn trong vòng tay tôi, Narushima-san dụi dụi mắt rồi từ từ nhìn về phía này.
".........Mà này. Hôm nay là sinh nhật của tớ, đúng không."
"À, nói mới nhớ tớ còn chưa chuẩn bị quà nữa. Xin lỗi."
"Không, tớ không có ý đòi đâu... ưm... nhưng theo một nghĩa nào đó, có lẽ là vậy nhỉ...?"
"Hửm?"
"Hôm nay, tớ sẽ không về."
"À. Vậy thì đi lấy nệm lại đây. Chơi Donjara không?"
Ngay lập tức, cậu ta đẩy mạnh tôi ra.
"Đấy thấy chưa! Tớ biết ngay mà! Mấy cái khoản này đúng là không lẫn đi đâu được, đồ Koga ngốc!"
"Gì chứ?"
"Lúc nãy tớ đã nói rồi đúng không!? Rằng cậu có hiểu ý nghĩa của việc bỏ một cô gái đang hẹn hò để về, rồi rủ một cô gái khác về phòng không!? Lúc đó Koga-kun còn bảo ‘tớ hiểu mà’, vậy mà cuối cùng lại chẳng hiểu gì cả! Vậy mà lúc đó, tớ đã thấy cậu ngầu lắm đấy!"
"Hửm?"
"Hôm nay là sinh nhật tớ, và đã quá nửa đêm rồi đấy!? Hơn nữa còn là ngày chúng ta thành người yêu nữa!? Vậy mà lại nghĩ đến Donjara, đúng là đáng nể thật!?"
Tôi, vẫn trong tư thế bị đẩy ngã, nghiêng đầu thắc mắc.
Một lúc sau, tôi mới hiểu ra ý đồ của Narushima-san.
"A, không... xin lỗi. Tớ, tớ đã không nghĩ đến mức đó."
Narushima-san với vẻ mặt giận dỗi, bò trên bốn chi lại gần.
"Không được. Tớ đã quyết là hôm nay rồi. Hôm nay dù Koga-kun có ghét thì tớ cũng sẽ ép buộc."
"Ép buộc... không, khoan đã..."
"Không khoan. Cậu nghĩ tớ đã phải nhịn bao lâu rồi hả. Giờ dù Koga-kun có van xin dừng lại bao nhiêu đi nữa, tớ cũng sẽ không tha cho đến sáng đâu. Thật ra lúc nãy, tớ đã mua ‘cái đó’ ở cửa hàng tiện lợi rồi."
Nói mới nhớ, lúc đi mua bánh kem, Narushima-san đã mua thêm thứ gì đó ở quầy thanh toán sau tôi.
Ể, chẳng lẽ đã mua lúc đó sao? Cái thứ, cái thứ đó ấy?
"Vậy nên, quà sinh nhật hãy đưa cho tớ ngay bây giờ đi. Tớ, muốn có Koga-kun."

"K-Khoan đã, khoan đã Narushima-san. Trông cậu nghiêm túc... đáng sợ quá..."
"Đúng là đồ cá tạp."
Narushima-san thở dài thườn thượt rồi lẩm bẩm,
"Kể từ hôm nay, xin mời ngài Đại vương Đồng trinh về hưu."
Với một nụ cười rạng rỡ nhất, cậu ấy cứ thế đè tôi xuống.
Ngày hôm đó, Narushima Yoru đã thật sự không về.
Không mất đi thứ gì thì cũng chẳng thể có được thứ gì. Nếu làm được điều đó, nó sẽ trở thành tình yêu trong sáng.
Vậy thì có lẽ, tình yêu trong sáng vốn chẳng tồn tại trên đời.
Nhưng, dẫu vậy—.
"Em yêu anh, Koga-kun."
".........Ờ."
"Không phải là ‘ờ’! Chỗ này phải nói là ‘Anh cũng yêu em’ chứ!?"
"V-Vì ngại mà... với lại... chúng ta đang không mặc gì..."
"Trời ạ, chẳng hiểu gì cả! Phải nói lúc không mặc gì chứ! Mấy lời như thế ấy!"
"Ơ, ờm......... anh yêu em, Narushima-san."
"A ha... tớ, thật sự là người hạnh phúc nhất thế gian... hức..."
"Tớ nghĩ cậu đang nói quá rồi đấy."
"Không đâu. Được gặp một tình yêu như thế này, tớ chắc chắn là người hạnh phúc hơn bất kỳ ai trên thế giới này."
Đây chắc chắn không phải là một tình yêu trong sáng đẹp đẽ.
—Dù vậy, chỉ có tình cảm này của chúng tôi, tuyệt đối không phải là dối trá.
Tàn nhẫn thay, mối tình này chỉ có thể thành hình bằng cách phản bội lại những điều quý giá.
Tôi đã chọn con đường này chính vì tôi thật sự trân trọng bạn bè, và cũng thật sự trân trọng Narushima-san.
Trên đời này có rất nhiều chuyện, cứ im lặng thì sẽ êm xuôi.
Chính vì thế, đây là một bí mật.
Chính vì không thể nghi ngờ là quan trọng, nên tuyệt đối không thể nói ra.
Chỉ riêng với Narushima-san, tuyệt đối.
Cứ giữ mãi những bí mật thế này mà vẫn muốn tình bạn của năm người tồn tại đến chết, tôi quả là một kẻ méo mó.
"Narushima-san. Tớ thật sự, rất thích Narushima-san. Narushima-san là người bạn gái đầu tiên và cuối cùng của tớ."
"Ừm. Koga-kun cũng là người bạn trai đầu tiên và cuối cùng của tớ. Tuyệt đối."
Dù có nói ra bao nhiêu lần, mối quan hệ người yêu bí mật này vẫn thật mong manh, cứ như thể sẽ tan biến khi chìm vào giấc ngủ, có chút đáng sợ.
"Ôm em chặt hơn nữa đi. Hôn em nhiều hơn nữa. Mồ hôi và nước bọt của Koga-kun, hãy cho em tất cả."
Có lẽ Narushima-san cũng đang sợ hãi.
◇
Asagiri Hinoko luôn đến trường từ rất sớm.
Trong nhóm bạn thân năm người, cậu ấy là người đầu tiên đến lớp, chờ đợi những thành viên còn lại.
Người đến sau cậu ấy gần như luôn luôn là cô bạn cùng giới Narushima Yoru.
Trong năm người, người đến muộn nhất là Koga Junya.
Dù hai người đó sống cùng một khu chung cư, nhưng xem ra họ không cùng nhau đến trường.
"Mà cái quán hôm qua Narushima được dẫn đi là quán thế nào nhỉ."
"Là một quán rất đắt tiền, đúng không. Dù sao thì cũng là nơi mà bọn mình tuyệt đối không thể đến được."
"Đối phương là người của một ban nhạc nổi tiếng mà~. A, mà khoan, chuyện này thực ra cũng khá là scandal đấy chứ?"
Hôm nay thật lạ, Narushima Yoru đến trường muộn. Miyabuchi Aorashi và Tanaka Shintaro đã vào lớp trước cậu ấy.
Hinoko vừa tán gẫu bâng quơ với hai người bạn thân, vừa chờ Yoru và Junya đến.
"Haizz... Lúc GKD bị hủy bỏ, có một khoảnh khắc tớ đã suýt nghĩ ‘hay là mình cũng’..."
GKD, là một từ lạ lẫm với Hinoko, nhưng Aorashi đã giải thích cho cậu ấy.
"...Hừm. Viết tắt của ‘Hiệp định không có bạn gái trong nhóm’ à. Gì vậy trời? Lén lút thề thốt mấy cái đó, đúng là lũ con trai ngốc thật... lại còn viết tắt bằng chữ La-tinh nữa chứ."
"Thì có sao đâu. Mà quan trọng hơn, Shintaro, phát ngôn vừa rồi của cậu không thể bỏ qua được đâu nhé? Ra là cậu vẫn chưa từ bỏ Narushima à?"
"Ể, Tanaka-kun, ra là vậy á!? Tưởng là senpai Konishi kia chứ!?"
Dù Tanaka Shintaro không nói ra lời, nhưng cậu ta lặng lẽ gật đầu.
"Đó là một trận chiến khó khăn đấy. Vì Yoru có El Cid-san mà..."
"Đ-Đâu, tớ chỉ nói là thoáng nghĩ đến thôi, chứ tớ vẫn ổn với quan hệ bạn bè hiện tại mà!"
"Mà, từ khi nào vậy? Tớ hoàn toàn không nhận ra luôn."
Thực ra Hinoko đã lờ mờ nhận ra, nhưng để câu chuyện trôi chảy hơn, cậu ấy đã chọn cách giả vờ không biết.
Tôi nghĩ Shintaro cũng dễ đoán ra phết.
"Thì, cũng từ trước rồi... chỉ là vào lễ hội văn hóa, có một sự kiện khiến tớ nhận ra một lần nữa rằng cậu ấy là một cô gái tuyệt vời."
"Sự kiện?"
"Thì đấy, Narushima-san là một cô gái hướng nội đúng không? Nhưng trong lễ hội văn hóa, tớ đã thấy một khía cạnh mà trước đây chưa từng thấy... nói thế nào nhỉ. Có một chút sức hấp dẫn của tiểu yêu tinh..."
"Tiểu yêu tinh? Yoru á?"
Là bạn thân, Hinoko hiểu rất rõ. Narushima Yoru đúng là hướng nội và nhút nhát, nhưng tuyệt đối không phải là người u ám. Cậu ấy cũng có một mặt tươi sáng.
Hơn nữa, có lẽ lũ con trai không biết, nhưng Yoru trông vậy mà lại rất tham lam trong tình yêu.
Chính Hinoko cũng đã được nói thẳng vào mặt trước mùa hè.
—Dù có thích cùng một người, tớ cũng là loại người sẽ không ngần ngại chọn con trai thay vì mối quan hệ với con gái.
Riêng về chuyện tình yêu, cậu ta là một cô gái đáng sợ, thể hiện một khía cạnh vô cùng hiếu chiến.
Khi nhận ra điều đó, Hinoko đã tin chắc một cách kỳ lạ. Rằng với cô gái này, mình chắc chắn có thể trở thành người bạn thân cùng giới đầu tiên. Đối với Hinoko, người vốn không quan tâm đến tình yêu, Narushima Yoru đáng lẽ là một cô gái hoàn toàn khác biệt từ cách suy nghĩ đến tính cách, nhưng không hiểu sao lại hợp nhau đến lạ.
Cậu ấy tự tin rằng mình hiểu người bạn thân đó hơn bất kỳ ai.
Chính vì thế, cái ví von "tiểu yêu tinh" mà Shintaro nói, cảm thấy có chút không đúng trọng tâm.
Lúc đó, Aorashi đang chống cằm, như nhớ ra điều gì đó rồi lẩm bẩm.
"...Chẳng lẽ là lúc cậu ấy nói về Junya?"
"Ể? Lúc nói về... Koga-kun?"
"À. Thật ra tớ cũng từng thấy một lần rồi. Cái ‘Narushima tiểu yêu tinh’ đó. Hình như là lúc nào đó, hai người đang nói chuyện về Junya. Lúc đó con bé, không hiểu sao lại cười một cách rất quyến rũ."
"Đ-Đúng rồi! Cậu ấy cười ‘ưm hư hư’ đúng không!? Cái ‘Narushima tiểu yêu tinh’ đó! Đúng là tớ cũng có cảm giác là lúc nói về Junya... mà, khoan? Tại sao nhỉ...?"
Chỉ khi nói về Koga-kun, Yoru mới thể hiện một bộ mặt khác ư?
Hinoko bị một cảm giác bất an không thể tả xâm chiếm.
Thực ra lúc bốn người tụ tập ở nhà hàng gia đình, cậu ấy cũng đã cảm thấy thoáng chút bất an đó.
Đó là lúc cậu ấy thổ lộ với ba người rằng mình có cảm tình với Koga Junya.
—À, ừm... này... c-chuyện là... thực ra, tớ cũng...
—A, tớ không thích khoai tây chiên miếng to ăn kèm này. Nè, Yoru. Ăn đi, ăn đi.
Thực tế, cậu ấy chẳng hề ghét khoai tây.
Chỉ là lúc đó, Hinoko đã có một dự cảm chẳng lành. Cậu ấy đã cảm nhận được một bầu không khí kỳ lạ.
Thế nên cậu ấy đã ép mình đổi chủ đề.
Không để cho Narushima Yoru nói tiếp.
Về chuyện này, cậu ấy không hề nghi ngờ gì, cũng chẳng hề nghĩ đến nó thường ngày.
Dẫu vậy, cậu ấy đã sợ rằng Yoru sẽ nói ra "mình cũng thích Koga Junya" ngay tại đó.
Cậu ấy đã sợ hãi, dù chỉ một chút, cái khả năng ngớ ngẩn rằng mình và người bạn thân cùng giới đầu tiên lại thích cùng một người.
Mẫu người yêu thích của Yoru là đàn ông trưởng thành. Vậy thì Junya chắc chắn phải nằm ngoài đối tượng chứ—.
"........."
Đến lúc này cậu ấy mới bắt đầu suy đoán. Lần đầu tiên nghĩ đến những điều mà trước đây cậu ấy cố tình không nghĩ tới.
Đó là một mối lo khi cậu ấy tỏ tình với Koga Junya.
—Koga-kun bây giờ, có người nào cậu thích không?
—.........Có đấy.
...Không lẽ nào, nhỉ.
Cậu ấy khẽ nở một nụ cười.
Giả sử có là cái ‘không lẽ nào’ đó đi nữa, thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Bởi vì cậu ấy có sự bình tĩnh để ngay lập tức nghĩ ra nước đi tốt nhất, và cả sự ranh mãnh của người lớn.
"Túm lại là, Tanaka-kun thích Yoru đúng không?"
Và Tanaka Shintaro buông một tiếng thở dài.
"Giữ bí mật với Narushima-san giùm tớ nhé? Thiệt tình..."
Phản ứng này đúng như dự đoán. Nằm trong tính toán. Và câu nói tiếp theo của Hinoko đã được quyết định sẵn.
"Biết rồi mà~. Tớ nói là sẽ cổ vũ cho cậu mà. Nếu đã vậy thì, cùng nhau làm đi."
"Ể, cùng nhau là...?"
"Chứ còn gì nữa."
Cậu ấy nói với người bạn thân đang phiền muộn vì tình, với một nụ cười rạng rỡ.
"Tớ, Aorashi-kun, và—Koga-kun."
"Ể, ểể!? Nhưng Narushima-san, đã có bạn trai rồi mà..."
"Nếu là chuyện của El Cid-san thì cậu ấy đã nói là không phải hẹn hò rồi mà? Vốn dĩ tớ đây NTR cũng chẳng sao. Vì mấy chuyện đó, kẻ để bị cướp mất là kẻ có lỗi chứ gì."
"Không không... Asagiri hóa ra cũng ghê gớm phết nhỉ... Cậu đúng là soái ca..."
"Nếu định vì nghĩa khí mà rút lui thì thà ngay từ đầu đừng yêu còn hơn. Thế nên hôm nay, lúc Koga-kun đến, chúng ta sẽ lập tức tiến hành họp tác chiến để ghép đôi Tanaka-kun và Yoru!"
"Ểể... thật sự làm chuyện đó à? Tớ đã nói là chỉ cần làm bạn thôi mà."
"Được rồi được rồi. Chủ tọa đương nhiên là tớ đây. Còn tham mưu tác chiến thì... ừm, chắc là Koga-kun nhỉ? Chúng ta hãy để Koga-kun nghĩ ra nhiều kế hoạch nhé!"
Nếu chỉ là lo bò trắng răng thì cũng tốt. Vì chỉ đơn thuần là cổ vũ cho tình yêu của Tanaka Shintaro thôi.
Thế nhưng, nếu Narushima Yoru và Koga Junya, giả như họ yêu nhau.
Dù cho đối phương có là người bạn thân cả đời, dù cho có phải phá vỡ mối quan hệ tuyệt vời của năm người này đi nữa.
Tôi sẽ không một chút do dự, dùng mọi thủ đoạn để chia cắt họ.
...Hình như mình hiểu ra một chút lý do tại sao lại hợp với Yoru đến thế rồi.
...Nếu có thích cùng một người, cũng là loại người sẽ không ngần ngại chọn con trai thay vì mối quan hệ với con gái.
...Cái đó, xem ra tôi cũng y hệt thì phải.
Vào thời điểm này, có hai điều mà Hinoko chưa nhận ra.
Thứ nhất. Junya và Yoru không chỉ đơn thuần là yêu nhau, mà đã bắt đầu hẹn hò trong bí mật. Hơn nữa, cậu ấy đương nhiên không thể nào biết được rằng giữa hai người họ đã có cả "chuyện đã rồi".
Và thứ hai.
".........Tớ, đi vệ sinh một lát."
Trong lòng Aorashi, người vừa rời khỏi lớp học, đang cuộn xoáy những cảm xúc vô cùng phức tạp.
Ngay sau đó, việc Shintaro là người bắt đầu câu chuyện, có một chút bất ngờ.
"Này... chuyện cậu nói sẽ cổ vũ tớ... cái đó, tớ tin thật, được chứ...?"
"Ể, đương nhiên rồi?"
Mới lúc nãy thôi, Shintaro còn nói rằng cậu ta chỉ cần giữ mối quan hệ bạn bè hiện tại với Narushima Yoru là được.
Nhưng lòng thật thì là thế này. Một mong muốn bẩn thỉu mà cậu ta chỉ có thể nói ra khi Aorashi đã rời khỏi chỗ.
Nhóm bạn thân năm người, suy cho cùng vẫn là một con số lẻ. Một con số không thể chia hết cho "hai".
Nếu trong nhóm có đến hai cặp đôi được hình thành, chắc chắn sẽ có một người bị bỏ lại.
Shintaro hiểu rõ điều đó, mà vẫn nói ra.
Thế nên việc cậu ta bắt đầu câu chuyện vào đúng thời điểm Aorashi vắng mặt, thật sự rất ranh mãnh.
"...Tớ đúng là tồi tệ nhỉ. Trước mặt Aorashi thì lại nói những lời ngon ngọt như vậy..."
"Tanaka-kun chỉ là trưởng thành hơn một chút thôi. Tớ nghĩ, trở thành người lớn chính là trở nên ranh mãnh hơn đấy."
Buồn thật.
Thật sự, buồn quá.
Quả nhiên mình chẳng muốn trở thành người lớn chút nào.
Nhưng nếu không trở nên ranh mãnh, không trở thành người lớn, thì sẽ không thể có được tình yêu mình mong muốn.
Nếu cứ e ngại bạn bè mà chỉ chờ đợi, thì sẽ chẳng nắm bắt được gì cả.
Thế nên Hinoko hành động.
Dù cho có phải mất đi những người bạn quan trọng, mình vẫn sẽ vươn tay tới tình yêu.
Bởi vì mối quan hệ bạn bè hiện tại, vốn dĩ cũng chẳng thể kéo dài cả đời.
Người có thể thật lòng phủ nhận điều đó, trong những người Hinoko biết, chỉ có một.
Quái vật tình bạn, Koga Junya—.
Biết đâu được. Nếu là cậu ấy thì có lẽ.
Dù cho nhóm năm người này có bị rung chuyển bởi bất kỳ vấn đề tình yêu nào đi nữa, có lẽ cậu ấy sẽ vẫn tuyệt đối giữ lại được tình bạn của năm người, cái suy nghĩ đó khiến cậu ấy tự cười vào sự hèn hạ của chính mình.
Dù rằng người đang cố cướp cậu ấy khỏi mọi người, không ai khác chính là bản thân mình.
Koga Junya là một chàng trai luôn ưu tiên bạn bè. Một cậu con trai trân trọng nhóm năm người này hơn bất cứ thứ gì. Chính vì thế, Hinoko, quả nhiên vẫn muốn độc chiếm cậu ấy. Dù có phải bắt chước một cách hèn nhát, cậu ấy cũng không muốn nhường cho bất kỳ ai.
Dù thật mâu thuẫn.
Dù thật khúc khuỷu.
Asagiri Hinoko đang yêu một cách thẳng thắn.
◇
Đây là lần đầu tiên tôi và Narushima-san cùng nhau đến trường.
Vốn dĩ, ngay cả việc nắm tay đi bộ thế này cũng là lần đầu tiên.
Những ngón tay đan vào nhau kiểu người yêu.
Cả hai đều đang nắm rất chặt.
"Thế này thì sắp muộn rồi nhỉ. Không nhanh lên một chút là gay go đấy?"
"Đã bảo là không cần phải làm bữa sáng cầu kỳ như vậy mà... oááp~..."
"A ha. Hay là Koga-kun, buồn ngủ à?"
"Thì... ừm, cũng phải..."
"...Ưm hư hư."
Narushima-san vẫn nở một nụ cười đáng sợ như mọi khi, nhưng má cậu ấy lại đỏ ửng như quả táo chín.
Khu vực này ít người qua lại, nên lén lút nắm tay nhau vẫn chưa có vấn đề gì.
"Tấm ảnh sticker báu vật đó tớ vứt đi thật rồi, nên tớ muốn đi chụp lại. Hai chúng ta, lén lút."
"Vậy thì sau giờ học hôm nay đi không."
"Không được Koga-kun, sau giờ học hôm nay cậu có hẹn với Hinoko-chan mà? Chẳng phải cậu đã nói gì đó về việc xin lỗi vì đã bỏ Hinoko-chan lại ở game center hôm qua sao?"
"À, đúng rồi nhỉ... xin lỗi."
"Không sao đâu. Tớ sẽ nấu cơm tối chờ. Cứ vui vẻ đi nhé."
Khi chuyện đó được nhắc đến, tôi lại không thể không nhớ lại.
Cái ‘sự việc bí mật’ mà tôi không thể nói cả với Narushima-san.
◇
Chiều hôm qua, trước khi tôi đi tỏ tình với Narushima-san.
Là câu chuyện ngay sau khi tôi nói với Asagiri-san ở game center rằng "tớ nhớ ra có việc bận".
"Hừm... nói câu đó vào lúc này thì tớ chỉ thấy bóng dáng của một đứa con gái thôi đấy?"
"Ừ, nhỉ... cái đó thì tớ thành thật thừa nhận... này, này!?"
Tôi bị Asagiri-san kéo tay, lôi vào trong một buồng chụp ảnh sticker.
Trớ trêu thay, đó chính là nơi tôi đã từng lén lút chụp tấm ảnh bí mật với Narushima Yoru.
Trong căn phòng kín kỷ niệm đó, đôi tay mềm mại của Asagiri-san quàng lấy cổ tôi.
"Này. Nếu bây giờ cậu định bỏ tớ lại mà đi. Thì hãy hôn tớ ở đây."
"Hả, hảả?"
"Nếu làm vậy thì hôm nay tớ sẽ bỏ qua cho."
"C-Cậu nói gì vậy. Chuyện đó không được đâu—ưm!?"
Trong căn phòng chật hẹp đó, môi tôi.
Đã bị đôi môi của Asagiri-san ép vào.
Asagiri Hinoko nhẹ nhàng tách ra, dùng ngón trỏ mềm mại lướt trên môi mình.
"Đột ngột quá, xin lỗi nhé? Cậu giận à?"
"Không giận. Tớ không giận, nhưng mà, chuyện này."
"A ha, cậu hiền thật đấy. Tớ đã chuẩn bị tinh thần bị tuyệt giao để hôn cậu đấy, vậy mà cậu lại tha thứ cho tớ."
"Tuyệt giao thì..."
Không thể nào.
Vì Asagiri-san là một người bạn thân không thể thay thế.
Tôi thật sự, yếu đuối đến không thể cứu vãn.
Chỉ cần nghe thấy từ ‘tuyệt giao’ từ một người bạn, tôi đã sợ đến run rẩy.
"Nhưng thật sự... chuyện này, không được đâu... tớ đã nói trước đây rồi, tớ có người mình thích."
"Ừm, tớ nghe rồi. Nhưng mà, chuyện đó."
Asagiri-san đưa một ngón trỏ lên trước miệng.
"Cứ im lặng là được mà, đúng không?"
"—Hả?"
Quả nhiên tôi rùng mình.
"Koga-kun, cậu giỏi giấu giếm thật nhỉ. Tớ đã không thể nhận ra chuyện Koga-kun có người mình thích suốt thời gian qua. Lúc nghe chuyện đó tớ đã ngạc nhiên lắm đấy, kiểu ‘từ khi nào mà lại có người như vậy~’."
"C-Chuyện đó..."
"Thế nên chuyện nụ hôn này cũng vậy, cứ im lặng là được thôi. Giữ bí mật với mọi người nhé? Coi như là bí mật của riêng tớ và Koga-kun."
"Khoan đã. Chờ một chút đã. Tại sao, lại."
"Hửm? Vậy nói cho mọi người biết nhé? Chuyện chúng ta đã hôn nhau. Nhưng nếu vậy thì mọi người có lẽ sẽ càng giữ ý và tạo khoảng cách hơn bây giờ đấy."
"........."
"Thấy chưa? Cậu cũng nghĩ giữ bí mật sẽ tốt hơn, đúng chứ? Nếu muốn giữ lại không khí của năm người như bây giờ."
Đó là một ánh mắt bắn trúng chính xác vào điểm yếu của tôi.
".........Cậu thật gian xảo, Asagiri-san."
"Ừ. Gian xảo nhỉ. Tớ, thật sự rất gian xảo."
Asagiri-san lộ ra vẻ mặt có chút cô đơn.
"Thế nên ít nhất chuyện này, tớ sẽ nói thật. Tớ nói vậy là vì muốn Koga-kun để ý đến tớ. Tớ hiểu rõ cái tâm lý rằng việc chia sẻ bí mật sẽ kéo gần khoảng cách của hai người, và vì hiểu nên tớ mới nói."
Tim tôi đập thình thịch.
Đương nhiên là vì tôi có lý do để chột dạ.
"Thế nên tớ, muốn tạo ra nhiều bí mật hơn nữa với hai chúng ta. Nếu vậy thì Koga-kun, một ngày nào đó chắc chắn sẽ thích tớ. Hơi ngại một chút, nhưng thật ra tớ cũng đang tìm hiểu về nó đấy."
Asagiri-san dẫn tay tôi đến phần đùi trong được che giấu dưới váy.
Phần đùi trong của con gái, vừa mịn màng, mềm mại, như muốn nuốt chửng lấy ngón tay, nhưng lại có một lõi săn chắc.
Ngay khoảnh khắc chạm vào, tôi đã ép mình gạt tay ra.
"Đ-Dừng lại đi! Từ lúc nãy cậu lạ lắm đấy Asagiri-san!?"
"Thì tại bực mình mà. Bây giờ lại đi đến chỗ một con nhỏ khác. Nhưng cứ đi đi. Tớ sẽ trở thành ‘người phụ nữ bí mật’ tiện lợi của Koga-kun, người mà cậu có thể làm bất cứ điều gì mình thích bất cứ khi nào cậu muốn."
"Tiện lợi... c-cậu đang nói gì vậy! Làm sao tớ có thể làm chuyện đó được!?"
"Đã hôn một cô gái mình còn chưa thích, giờ này còn bận tâm làm gì nữa."
Asagiri-san lại một lần nữa lướt ngón tay trên môi mình.
Cử chỉ quyến rũ đến thế này, hoàn toàn không hợp với người cộng sự của tôi chút nào.
"...Asagiri-san là bạn thân quan trọng của tớ. Cho nên tớ, quả nhiên không thể hẹn hò với Asagiri-san đư—"
Lời của tôi bị chặn lại bởi chính đôi môi của cậu ấy.
Nụ hôn thứ hai với người bạn thân.
Hơn nữa còn là một nụ hôn nồng cháy, thậm chí còn luồn cả lưỡi vào.
Giữa người bạn thân vừa tách ra và khóe miệng tôi được nối với nhau bằng một sợi chỉ nước bọt mỏng manh.
"Tớ đã nói là chưa muốn nghe mà. Lời hứa cho tớ được thích cậu cho đến khi lên năm hai."
Đầu óc tôi quay cuồng.
Vì nụ hôn bí mật ngọt ngào đến tan chảy, và cũng đắng chát đến vô cùng.
"Cậu có người khác thích cũng được mà? Dần dần tớ sẽ làm cậu quên hết tất cả. Tớ sẽ dùng tình yêu này để xóa nhòa hết tình yêu của Koga-kun. Bây giờ cậu cứ xem tớ như một người bạn thân con gái có thể làm bất cứ điều gì là được rồi. Tớ là một cô gái vừa có tình bạn tuyệt đối với Koga-kun, vừa có tình yêu tuyệt đối với Koga-kun. Từ nay về sau, những lúc chỉ có hai chúng ta, tớ sẽ gọi cậu là Junya-kun nhé. Chuyện hôm nay là bí mật của riêng hai chúng ta thôi đấy, Junya-kun."
Tình bạn? Tình yêu? Tình bạn? Tình yêu? Tình bạn? Tình yêu? Tình bạn, tình yêu, tình bạn tình yêu tình bạn tình yêu—...?
Hai từ đáng lẽ phải hoàn toàn khác biệt, cứ quay cuồng trong đầu tôi, thật ồn ào.
"...Tớ, thật sự xem Asagiri-san là bạn thân."
"Tớ cũng thật sự xem Junya-kun là bạn thân mà?"
Đêm của ngày tôi đã có một nụ hôn bí mật với Asagiri Hinoko, người đáng lẽ là bạn thân.
Tôi đã trở thành người yêu bí mật của Narushima Yoru, và hôn cậu ấy rất nhiều.
Đương nhiên cảm xúc ở đó tuyệt đối khác nhau, nhưng.
Thật đáng sợ thay.
Bạn thân và người yêu, vị của những nụ hôn bí mật lại giống nhau.
◇
Chúng tôi đã đến con đường đến trường, nơi các học sinh đi lại đông đúc.
"Sắp phải buông tay ra rồi nhỉ, không thì gay go đấy?"
"...Ừ."
Tôi nắm chặt tay Narushima-san thêm một lần cuối, rồi buông ra.
Trước khi bị ai đó nhìn thấy. Để không ai phát hiện ra.
"Cái lúc nãy, tớ vui lắm đấy?"
"Tớ đã nghĩ rằng, mình không muốn buông tay Narushima-san ra."
"Ưm hư. Vui thì vui thật đấy. Nhưng mà nhé? Chuyện của chúng ta."
Narushima Yoru nở một nụ cười quyến rũ, đưa ngón trỏ lên môi.
"Là bí mật của riêng hai chúng ta."

"...............Ừ."
Chúng tôi đang yêu một tình yêu không thể nói với bất kỳ ai.
Narushima-san xoa hai tay vào nhau như thể bị lạnh.
"U u~, lạnh quá. Đã tháng mười hai rồi nhỉ~... mùa lẩu ngon rồi."
"Vậy lần tới, năm chúng ta cùng mở tiệc lẩu không."
Đến giờ tôi vẫn có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy.
Có lẽ tôi đã bắt đầu trở nên điên khùng vì ngâm mình quá sâu trong vũng lầy bí mật.
Mùa thu đầy biến động mà không ai biết đã kết thúc, và mùa đông giá rét sắp đến.
Năm người nam nữ chúng tôi đang ở tuổi vị thành niên non nớt, sẽ lại trưởng thành thêm một chút.
Đây là câu chuyện thẳng thắn của những đứa trẻ chúng tôi, đang trưởng thành theo một hình dạng méo mó—.
