Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Tạm ngưng)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

12 18

Dù các ngươi có tha thiết gọi ta là vệ long hay gì đi nữa thì ta vẫn sẽ đi ngủ !

(Đang ra)

Dù các ngươi có tha thiết gọi ta là vệ long hay gì đi nữa thì ta vẫn sẽ đi ngủ !

Astartes

Dù các ngươi có gọi ta là gì đi nữa thì ta cũng không quan tâm đâu . Ta mệt rồi ta muốn đi ngủ !!!

428 540

Bản Rhapsody của hình nhân

(Đang ra)

Bản Rhapsody của hình nhân

オーメル

--Chúng ta, trung thành tuyệt đối--Vào ngày 1 tháng 1 năm 2067, thế giới bị đẩy vào địa ngục.Năm cánh cổng không gian mở ra trên khắp thế giới.

87 150

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

594 7199

“Cuộc sống đào hoa của nam sinh tác giả web: Cô bạn thanh mai trúc mã từng nói ‘Làm gì có chuyện cậu là tác giả thần thánh’ và đá tôi, giờ thì hối hận… nhưng đã quá muộn.”

(Đang ra)

“Cuộc sống đào hoa của nam sinh tác giả web: Cô bạn thanh mai trúc mã từng nói ‘Làm gì có chuyện cậu là tác giả thần thánh’ và đá tôi, giờ thì hối hận… nhưng đã quá muộn.”

Ibaraki No

Agematsu Yuuta vào một ngày nọ đã quyết định tỏ tình với cô bạn thuở nhỏ Michiru của mình.Do cô không biết cậu là "tác giả thần thánh", người được người người ngưỡng mộ trong đó có cả cô, nên cô đã xú

101 145

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

149 3195

Tập 02 - Chương 10 Lời tỏ tình

"Lớp 2-5, đang mở tiệm bói toán đây~"

"Nhà ma siêu đáng sợ, không vào xem thử sao~?"

Mọi ngóc ngách trong trường đều tràn ngập không khí huyên náo, vui vẻ.

Hành lang vốn khô khan thường ngày hôm nay cũng thật khác biệt. Nó được trang hoàng lộng lẫy bằng dây kim tuyến và giấy dán, còn không khí thì ngập tràn mùi sốt thơm nức.

Lễ hội văn hóa chính thức bắt đầu.

Kể từ khi nghe được tâm tư của Hinoko-chan, tôi đã cố gắng hết sức để không ở riêng một mình với Koga-kun, và rồi ngày định mệnh ấy cũng đã đến.

Sau chuyện đó, tôi đã suy nghĩ rất, rất nhiều.

Tôi đã vắt kiệt bộ não vốn không mấy thông minh của mình, gần như thức trắng cả đêm, điên cuồng suy đi tính lại.

Tất nhiên, tình cảm của tôi dành cho Koga-kun không hề lung lay dù chỉ một milimét.

Thứ khiến tôi trăn trở, là phải định đoạt mối tình này ra sao.

──Con người ta nếu không mất đi thứ gì thì sẽ chẳng thể có được thứ gì. Đó là quy luật của thế gian.

Câu nói mà Hinoko-chan từng nói với tôi thực sự đã khiến tôi dằn vặt.

Bởi vì tôi đã cố gắng để có được cả hai, cả tình bạn với mọi người và cả tình yêu với Koga-kun.

Nhưng trong sự dằn vặt đó, cuối cùng tôi cũng đã tìm ra câu trả lời.

Không. Nói là “tìm thấy” có lẽ hơi khác một chút.

Chỉ là từ đầu tôi đã luôn ngoảnh mặt làm ngơ mà thôi.

Khi Hinoko-chan đường hoàng tuyên bố trước mặt chúng tôi rằng "Tớ thích Koga-kun", tôi đã không thể nói được gì và nghĩ rằng mình đã thua cuộc──── nhưng mà, tôi vẫn không chấp nhận được.

Mối tình này không phải là thứ có thể dễ dàng từ bỏ đến vậy.

Trên sân khấu của lễ bế mạc hôm nay, tôi sẽ biểu diễn một ca khúc, chỉ dành riêng cho Koga-kun.

Với tôi, đó là một bài hát thay cho lời tỏ tình. Tôi sẽ gửi gắm tất cả tình cảm của mình để nó có thể chạm đến Koga-kun.

Và nếu những tâm tư ấy thực sự chạm đến được cậu ấy… tôi nghĩ mình sẽ thử thuyết phục cậu.

Rằng vì tôi thích Koga-kun hơn bất cứ ai trên thế giới này, nên tôi muốn trở thành người yêu thật sự của cậu.

Rằng chúng ta đừng hẹn hò trong bí mật nữa, mà hãy thành thật kể hết mọi chuyện cho mọi người.

Tất nhiên, Koga-kun chắc sẽ không dễ dàng gật đầu đồng ý đâu.

Nhưng tôi tin rằng, nếu màn trình diễn của tôi có thể truyền tải trọn vẹn tình cảm của mình, thì vẫn có thể hy vọng một chút.

Cho đến nay, chúng tôi đã luôn lén lút gặp nhau sau lưng mọi người.

Và rồi, tôi lại biết được tình cảm của Hinoko-chan.

Nếu bây giờ chúng tôi thành thật nói ra hết mối quan hệ bí mật này, tôi nghĩ chắc chắn sẽ bị ghét.

Nhưng, nếu mọi chuyện đã đến nước này──── thì chỉ còn cách tin tưởng mà thôi.

Rằng chúng tôi vẫn có thể tiếp tục làm bạn.

Dù quyết định này đã quá muộn màng, nhưng tôi không còn con đường nào khác. Lời tỏ tình này chắc chắn sẽ khiến chúng tôi bị mọi người chỉ trỏ sau lưng, không chỉ Hinoko-chan mà cả Aorashi-kun và Tanaka-kun nữa.

Dù vậy, tôi chỉ có thể tin rằng chúng tôi vẫn có thể làm bạn.

Bởi vì khoảng thời gian năm người chúng tôi đã trải qua cùng nhau vô cùng đặc biệt, và tôi tin rằng mọi người cũng cảm thấy như vậy.

Vì thế, tôi sẽ đặt cược vào khả năng mong manh đó và tin tưởng. Tôi sẽ truyền tải trọn vẹn tình cảm của mình để Koga-kun thấu hiểu, rồi cả hai sẽ cùng nhau thú nhận tất cả.

Tóm lại, câu trả lời mà tôi tìm ra sau bao dằn vặt lại vô cùng đơn giản và vô cùng ích kỷ.

Rốt cuộc, câu trả lời vẫn là ‘Tôi không muốn từ bỏ bất cứ thứ gì, dù là tình yêu hay tình bạn’.

Giờ thì chỉ cần dốc toàn lực cho sân khấu lễ bế mạc mà thôi.

Nói là trận chiến mở màn thì có hơi thất lễ, nhưng màn hợp xướng của lớp chúng tôi ở nhà thi đấu lúc nãy đã kết thúc một cách suôn sẻ.

Tôi đã hoàn thành phần đệm đàn mà không mắc một lỗi nào.

Bây giờ, tôi tự tin rằng mình có thể biểu diễn một cách hoàn hảo trong ban nhạc ở lễ bế mạc.

Nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Dù còn hơn bốn tiếng nữa mới đến lễ bế mạc, tôi vẫn đeo cây guitar điện yêu quý trên lưng, một mình hướng đến phòng chuẩn bị nhạc cụ để luyện tập.

"A, Narushima-san."

Khi đang bước đi trên hành lang náo nhiệt những tiếng cười nói vui vẻ, tôi gặp Tanaka-kun.

Cậu ấy đang đeo băng tay của "Ban tổ chức Lễ hội văn hóa". Vì là ngày diễn ra lễ hội nên với tư cách là ủy viên ban tổ chức, Tanaka-kun có rất nhiều việc phải làm và không có thời gian rảnh rỗi đi xem các gian hàng.

"Tớ nghe nói cậu định một mình luyện tập cho ban nhạc đến tận lễ bế mạc à? Vẫn còn thời gian mà, sao không đi dạo quanh các gian hàng với Junya và mọi người một chút đi. Cả buổi sáng cậu cũng đâu có đi đâu, phải không?"

"A ha ha… Chỉ là, bây giờ tớ không có tâm trạng để đi chơi cho lắm…"

Tiết mục hợp xướng của lớp chúng tôi được xếp vào lịch cuối cùng của buổi sáng, nên hầu hết các bạn cùng lớp đều lo lắng và ngồi yên trong lớp học.

Chắc là do phản ứng sau đó. Ngay khi buổi biểu diễn hợp xướng kết thúc, mọi người trong lớp đã ào ra ngoài, hòa vào không khí huyên náo của lễ hội như một cơn bão.

Tất nhiên, Koga-kun và những người khác cũng vậy, có vẻ như bây giờ ba người họ, cùng với Aorashi-kun và Hinoko-chan, đang đi xem các gian hàng. Tôi cũng được rủ, nhưng đã lịch sự từ chối. Tôi ngồi một mình trong lớp học không còn ai, ăn hộp cơm trưa mang theo, và cứ thế cho đến bây giờ.

"Vậy à. Narushima-san cũng vất vả nhỉ."

"Không đâu, cả hai chúng ta đều vậy mà. Ừm, vậy thì… chuyện đó…"

Đối với tôi, dù chỉ một giây để luyện tập cũng quý giá, nên tôi định kết thúc cuộc trò chuyện──,

"À đúng rồi. Lúc nãy tớ vừa gặp Junya, phải nói là cười bể bụng luôn."

"Ể, gì vậy? Chuyện gì vui về Koga-kun à?"

──Tôi đã thúc giục cậu ấy kể tiếp.

Dù có vội vã đến đâu, nhưng một khi chủ đề có liên quan đến cái tên đó thì lại là chuyện khác.

"Lúc nãy khi đi ngang qua quán cà phê hầu gái của khối năm ba ấy. Tớ vừa hay thấy Junya khóc lóc lăn ra từ đó. Hình như cậu ấy đã thử thách thực đơn siêu cay trong quán và hét lên ‘Đây là vũ khí hóa học gây chảy nước mắt mà~’."

"A ha, đến mức đó sao? Koga-kun không ăn được cay mà nhỉ. Đúng là trẻ con. Hì."

"Vậy mà vẫn cứ thử thách, đúng là hết thuốc chữa phải không? Cái mặt tèm lem nước mũi của cậu ấy trông thảm hại lắm. Aorashi đứng bên cạnh thấy thú vị nên đã lấy điện thoại ra chụp ảnh. Nhưng Junya, dù mặt mũi tèm lem nước mắt, vẫn giơ tay chữ V một cách hoàn hảo."

"A ha ha! Thiệt tình, Koga-kun đúng là một đứa trẻ thò lò mũi xanh theo đúng nghĩa đen luôn. Nè, rồi sao nữa, rồi sao nữa?"

"Hê hê, sau đó ngay cả Asagiri-san cũng────"

"A, xin lỗi Narushima-san. Tớ phải đi rồi."

Tanaka-kun xem giờ trên điện thoại.

Thế mà tôi đã giữ cậu ấy lại hơn năm phút. Tôi thực sự cảm thấy có lỗi.

"Ừm. Cậu bận rộn vậy mà, xin lỗi nhé? Cảm ơn vì câu chuyện vui. Cố gắng làm tốt công việc trong ban tổ chức nhé."

Tôi vỗ nhẹ vào vai Tanaka-kun, cố gắng tiễn cậu ấy đi bằng một nụ cười tự nhiên.

Nhưng Tanaka-kun vẫn không nhúc nhích, chỉ ngây người nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

"Sao vậy? Cậu không đi à?"

"Không, chỉ là… nói sao nhỉ… từ nãy tớ đã nghĩ, Narushima-san hôm nay…"

"Ừm?"

"Kiểu như… trông có vẻ tươi tắn hơn thì phải…"

"Hì hì. Vậy sao?"

Tôi cũng tự nhận thấy điều đó. Trước buổi luyện tập cuối cùng, tôi đã được nghe rất nhiều chuyện thú vị về Koga-kun, sự căng thẳng của tôi đã dịu đi và tâm trạng trở nên rất tốt.

"Ừm… trông cậu, có vẻ tuyệt vời hơn mọi khi─── mà, ha ha, tớ đang nói gì vậy nhỉ."

"Hì. Nhưng được cậu nói vậy, tớ thật sự rất vui. Thôi, giữ cậu lại lâu cũng không hay, tớ đi đây nhé? Bái bai."

Lo cho Tanaka-kun mãi không chịu rời đi, tôi chủ động quay gót.

"A, phải rồi, Narushima-san."

Tanaka-kun lại gọi tôi thêm một lần cuối.

"Junya và mọi người cũng nói rồi đó. Thay vì không thể đi cùng nhau trong lễ hội văn hóa hôm nay, tiệc sinh nhật sắp tới của Narushima-san, chúng ta sẽ tổ chức thật hoành tráng nhé."

"…Ừm, cảm ơn cậu. Tớ sẽ mong chờ."

Sau khi lễ hội văn hóa kết thúc một thời gian ngắn là đến sinh nhật của tôi. Tôi sẽ lớn thêm một tuổi.

Lúc đó, mối quan hệ của năm chúng tôi sẽ ra sao?

Nghĩ đến đó, tôi lại cảm thấy có chút… sợ hãi.

Lễ hội văn hóa sẽ tạm thời kết thúc vào lúc bốn rưỡi.

Học sinh có thể về nhà lúc đó, nhưng phần lớn vẫn ở lại.

Bởi vì từ năm giờ, sẽ là lễ bế mạc được mong đợi.

Một số gian hàng ngoài trời vẫn tiếp tục hoạt động, có sân khấu biểu diễn nhạc sống ngoài trời, và cuối cùng là màn khiêu vũ dân gian quanh đống lửa trại───.

Đó là một sự kiện để tiếc nuối sự kết thúc của lễ hội văn hóa, nhưng với một số người, đó mới thực sự là phần chính.

Đối với tôi cũng vậy.

Sân khấu đặc biệt được dựng ngoài trời trên sân thể dục. Lát nữa, tôi sẽ cùng với Aorashi-kun và Tokiwa-kun của câu lạc bộ nhạc nhẹ, ba chúng tôi sẽ đứng trên đó và trình diễn thành quả luyện tập của mình.

Bây giờ, trong căn lều dành cho người biểu diễn bên cạnh sân khấu, mọi người đều đang trải qua khoảng thời gian yên tĩnh trước giờ G.

"Căng thẳng không, Narushima?"

"Kh-không. Tớ khá là bình tĩnh, có lẽ vậy…"

Tôi mỉm cười đáp lại Aorashi-kun đang lo lắng cho mình.

Thực ra, tôi cũng ngạc nhiên về sự bình tĩnh của chính mình. Trước khi vào lều, tôi đã thấy rất nhiều học sinh tập trung ở khu vực khán giả, nhưng tôi không hề nao núng chút nào.

Đó là vì niềm vui khi cuối cùng cũng có thể để Koga-kun nghe thấy tiếng đàn của mình đã lấn át tất cả.

"Nếu lỡ có đánh sai và ngón tay khựng lại, cũng đừng hoảng nhé? Bọn này sẽ kết nối lại bằng mọi giá, nên cậu cứ từ từ lấy lại bình tĩnh là được."

"Đúng đúng. Lúc đó, chính là màn độc tấu bass của Chopper Tokiwa này khai mạc đó nha? Narushima-san cứ yên tâm mà mắc lỗi đi. Nhưng mà từ chối à? Thôi mà, đừng khách sáo~?"

Giọng ca chính kiêm tay bass của ban nhạc chúng tôi, Tokiwa-kun của câu lạc bộ nhạc nhẹ, vẫn tràn đầy năng lượng như mọi khi.

Nhưng có vẻ như cậu ấy thực sự đang lo lắng cho tôi, nên cả hai người họ đều khiến tôi cảm thấy rất vững tâm.

"V-vậy… có thể sẽ làm phiền hai cậu, nhưng lúc đó nhờ cả vào hai cậu nhé…?"

"Không phiền chút nào đâu~. Ngược lại, nếu cho tớ thời gian để tỏa sáng thì phải cảm kích mới đúng, cảm ơn nha?"

"Thằng hạ cấp. Mày chết đi cho rồi."

Aorashi-kun tỏ vẻ chán ngán, rồi thì thầm vào tai tôi.

"Tokiwa thì mặc kệ nó, nhưng anh đây sẽ thật sự hỗ trợ em, nên đừng lo. Với lại… Narushima à, em là người bạn thân duy nhất mà anh có thể thổ lộ nỗi lòng của mình đó. Lúc đó, khi em nói ‘Dù vậy thì chúng ta vẫn là bạn bè mà’, anh đã thực sự rất vui."

Đó là lúc Aorashi-kun tâm sự với tôi nỗi bất an rằng "mình có thể là người vô tính".

"Ừm… Em thực sự, luôn muốn chúng ta là bạn bè mãi mãi…"

Tôi thực sự nghĩ như vậy từ tận đáy lòng.

Bởi vì nhóm năm người chúng tôi, bao gồm cả Aorashi-kun, đã trở thành những sự tồn tại không thể thay thế đối với tôi.

Dù cho tôi và Koga-kun có công khai mối quan hệ bí mật của mình, xin hãy để chúng tôi vẫn được làm bạn với mọi người──.

"Này này, hai vị. Lẩm bẩm cái gì thế."

Tokiwa-kun đã vòng ra sau lưng và choàng tay qua vai tôi và Aorashi-kun.

"Từ giờ đến lúc lên sân khấu còn chán, hay là chơi bài đi? Trò ‘Joker Nuki Baba Nuki’ do anh đây sáng tạo thì sao? Cái luật lú lẫn này, chơi một tiếng là phê tới nóc luôn đó? Bư hya hya hya!"

Không hiểu sao, Tokiwa-kun hôm nay có vẻ phấn khích hơn bình thường.

Trong lều dành cho người biểu diễn, ngoài chúng tôi còn có rất nhiều ban nhạc học sinh khác, không khí căng như dây đàn. Vậy mà Tokiwa-kun dường như là người duy nhất không hề có khái niệm gì về sự căng thẳng.

Chắc là cậu ấy thực sự mong chờ được thể hiện mặt ngầu của mình trước cô bạn gái mà cậu ấy rất tự hào.

Tôi cũng có thể hiểu được cảm giác đó một chút. Hì hì.

Có tổng cộng năm ban nhạc học sinh tham gia biểu diễn trên sân khấu lễ bế mạc, bao gồm cả chúng tôi.

Năm ban nhạc này sẽ biểu diễn theo lịch trình từ năm giờ đến sáu giờ bốn mươi phút.

Theo lời Tokiwa-kun, trong số các ban nhạc tập trung trong lều, không có ai là thành viên của câu lạc bộ nhạc nhẹ.

Chúng tôi được xem như là ban nhạc đại diện cho câu lạc bộ, nên sẽ biểu diễn cuối cùng.

Vì vậy, theo lịch trình, lượt của chúng tôi sẽ bắt đầu vào khoảng sáu giờ hai mươi phút. Tất nhiên, trong thời gian đó, tôi dự định vừa kết hợp sở thích và học hỏi, vừa lắng nghe màn trình diễn của các ban nhạc khác.

Lúc nãy Koga-kun đã liên lạc với tôi. Cậu ấy nói "Tớ đang ở phía sau khu vực khán giả".

Có vẻ như cậu ấy đã đến rồi và cũng định xem tất cả các ban nhạc. Chắc là Hinoko-chan cũng đang ở cùng.

Tôi kiểm tra thời gian trên điện thoại, sắp đến năm giờ rồi. Là lúc ban nhạc đầu tiên lên sân khấu.

Nhưng trong lều dành cho người biểu diễn, không có ai có vẻ gì là đang chuẩn bị cả.

Aorashi-kun cũng có vẻ thấy lạ.

"Này. Ban nhạc đầu tiên, sắp đến giờ chuẩn bị rồi nhỉ?"

"Đ-đúng vậy nhỉ…? Có chuyện gì vậy nhỉ…?"

Tanaka-kun, ủy viên ban tổ chức, và một nữ sinh lạ mặt khác chạy vào lều.

"Xin lỗi mọi người! Có chút rắc rối ạ!"

"Hả? Sao vậy Shintaro?"

Sau khi gật đầu với Aorashi-kun, Tanaka-kun nhìn khắp những người biểu diễn trong lều và nói.

"Ban nhạc dự kiến biểu diễn đầu tiên, có vẻ như đã gặp tai nạn trong lễ hội văn hóa, nên đã phải đột ngột rút lui ạ."

Những người biểu diễn trong lều bắt đầu xôn xao "Ể?".

"Vì vậy, chúng tôi muốn đẩy lịch trình lên sớm hơn… mọi người thấy sao ạ?"

Tanaka-kun hướng mắt về phía nhóm bốn chàng trai đứng cạnh chúng tôi.

Theo diễn biến câu chuyện, có vẻ như họ là ban nhạc thứ hai.

"Không không, chờ một chút đã. Bây giờ bảo ra sân khấu ngay, đột ngột quá…"

"Đ-đúng vậy đó. Bọn này cũng cần chuẩn bị tâm lý chứ…"

Ban nhạc bốn người đó trông tái mét đến đáng thương.

Tôi hiểu rõ cảm giác cần chuẩn bị tâm lý. Chúng tôi chỉ là ban nhạc nghiệp dư của học sinh, không phải chuyên nghiệp. Hơn nữa, nếu đây là lần đầu tiên họ đứng trên sân khấu trong đời, việc khớp là điều đương nhiên.

Tanaka-kun cũng hiểu điều đó, nên không hề ép buộc. Cậu ấy quay sang cô bạn nữ sinh đeo cùng loại băng tay bên cạnh với vẻ mặt lo lắng.

"Konishi-senpai, chúng ta phải làm sao đây…?"

"Để xem nào…"

Có vẻ như nữ sinh đó chính là Konishi-senpai mà Tanaka-kun đang phải lòng. Chị ấy là một người có vẻ ngoài hơi giống gyaru, mái tóc màu nâu được tết cùng với ruy băng. Dáng người cũng đẹp, tôi thầm nghĩ gu của Tanaka-kun lại là người như vậy, và cảm thấy có chút vui lây.

"Khán giả đã tập trung đông rồi, phải tìm cách lấp chỗ trống thôi… hay là tụi mình lên tấu hài đi?"

"Đ-đâu phải lúc để đùa đâu chị!"

A ha, chị ấy thật thú vị. Chắc đó chỉ là một câu nói đùa để làm dịu không khí, nhưng Tanaka-kun đã tìm được một người tốt rồi nhỉ.

"Vậy thì, có ban nhạc nào có thể thay thế, biểu diễn mở màn không ạ?"

Konishi-senpai lên tiếng. Mở màn có nghĩa là ban nhạc đầu tiên. Vì ban nhạc ban đầu đã rút lui và việc đẩy lịch trình lên cũng khó khăn, nên có vẻ như cần phải thay đổi thứ tự.

"Bọn này diễn trước cũng được đó?"

Người giơ tay, không ai khác chính là Tokiwa-kun.

"Ể!? Ch-chờ một chút đã…"

Tất nhiên là tôi hoảng hốt.

Koga-kun có vẻ đã ở khu vực khán giả rồi, nhưng tôi cũng cần chuẩn bị tâm lý. Bởi vì theo lịch, phải còn hơn một tiếng nữa mới đến lượt chúng tôi.

Vậy mà bây giờ lại bảo ra sân khấu ngay… Dù sao đi nữa, cũng quá đột ngột… Auu….

"Ồ, có một chàng trai đầy nhiệt huyết nhỉ! Chị đây thích kiểu đó đấy~"

Ánh mắt của Konishi-senpai đổ dồn về phía tôi.

"Cô bé bên cạnh, có vẻ hơi sợ nhỉ?"

"Ơ, ừm… chuyện đó…"

"Không sao đâu Narushima-san! Lần khớp nhạc cuối cùng đã đạt sáu trên năm sao rồi còn gì? Chúng ta sẽ là người khuấy đảo đầu tiên, khiến cho mấy đứa này càng khó diễn hơn nữa, được không?"

Tokiwa-kun, có vẻ như đang rất nóng lòng muốn cho cô bạn gái tự hào của mình xem, vỗ vào bắp tay tôi một cái bốp.

"Ban nhạc của câu lạc bộ nhạc nhẹ à… Chắc đây là lựa chọn tối ưu nhất rồi, nhưng Narushima-san có ổn không?"

Tanaka-kun nhìn tôi với vẻ mặt áy náy.

"Đừng bận tâm đến Tokiwa. Vốn dĩ chúng ta diễn cuối cùng mà."

Aorashi-kun, lo lắng cho tôi đang sợ hãi, quay sang nhìn Tokiwa-kun.

"Với lại, chẳng phải mày định chơi cái trò ‘Joker Nuki Baba Nuki’ gì đó sao? Cứ ngoan ngoãn chơi cái đó đi."

"Hả? Cái trò đó thì có gì vui chứ. Ngu à Miyabuchi."

"Mày tự vả đấy à…"

"Tóm lại là tao muốn lên sân khấu ngay lập tức. Với lại, cũng chẳng có ai khác chịu diễn cả."

Đúng như lời Tokiwa-kun nói, dù chúng tôi có nói chuyện như vậy, cũng không có ban nhạc nào khác trong lều lên tiếng "chúng tôi muốn diễn trước".

Vì vậy, tôi chỉ có thể nói thế này.

"…T-tớ hiểu rồi. Diễn thôi."

"Hú hú! Đúng là Narushima-san có khác! Này mấy đứa, bọn anh sẽ cho mấy cưng nghe thứ âm nhạc đích thực trước, nên chuẩn bị làm ‘tempura’ đi nhé? Bằng chính mồ hôi dầu của mấy cưng đó! Bư hya hya!"

Tokiwa-kun đứng dậy khỏi chiếc ghế xếp, tỏ vẻ vênh váo với các ban nhạc khác trong lều. Trong đó có cả các anh chị khóa trên, đúng là một người không biết sợ.

…Không sao đâu nhỉ? Vì Koga-kun đã nói là cậu ấy đến khu vực khán giả rồi mà, phải không?

Để chắc chắn, tôi gửi một tin nhắn qua điện thoại.

Narushima Yoru: 【Lịch trình thay đổi rồi, bọn tớ sẽ biểu diễn đầu tiên.

Narushima Yoru: 【Cậu đang ở khu khán giả rồi đúng không? ‘Gunjōiro’ của Tsuki to Herodias là bài cuối cùng đó.

Narushima Yoru: 【Bài đó mà cậu không nghe là sau này tớ bẻ gãy xương sống cậu đó.

"Vậy thì xin lỗi nhé, vì không còn thời gian nên mọi người có thể bắt đầu chuẩn bị ngay được không?"

Sau khi gật đầu với Tanaka-kun, tôi và Tokiwa-kun mỗi người cầm guitar và bass, còn Aorashi-kun cầm dùi trống riêng của mình, ba chúng tôi rời khỏi lều.

Tất nhiên, chúng tôi không thể mang điện thoại lên sân khấu, nên đã để lại trong lều. Tôi không thể xác nhận được tin nhắn gửi cho Koga-kun đã được đọc hay chưa.

Khi chúng tôi lên sân khấu, chúng tôi bắt đầu chỉnh dây đàn trong tiếng reo hò của khán giả.

Từ sân khấu đặc biệt được dựng trên sân thể dục nhìn xuống, khu vực khán giả chật ních học sinh, nên tôi không thể tìm thấy bóng dáng của Koga-kun.

Bầu trời trải rộng, khoác lên mình dải màu chuyển tông tuyệt đẹp giữa sắc chàm nhạt và màu son rực rỡ—khoảnh khắc của giờ phép thuật.

Những cặp đôi tỏ tình vào giờ phép thuật, khoảnh khắc giao thoa giữa lễ hội văn hóa và lễ bế mạc, chắc chắn sẽ thành công.

Tôi không hẳn tin vào truyền thuyết đó. Và thực tế thì ban nhạc của chúng tôi sẽ là người báo hiệu bắt đầu lễ bế mạc.

Dù vậy, khi nghĩ đến việc có thể biểu diễn vào thời điểm này và gửi gắm tình cảm của mình đến Koga-kun.

…Tôi vẫn cảm thấy có chút vui mừng.

Asagiri Hinoko đang đứng một mình trong lớp học 1-2.

Đó là lớp học quen thuộc của cô, nhưng khi nghĩ về những gì sắp xảy ra, cô không thể bình tĩnh được. Vì vậy, cô chỉ có thể đứng mà không ngồi xuống.

Bên trong tòa nhà vốn ồn ào náo nhiệt lúc nãy giờ đã im ắng đến đáng sợ. Các gian hàng, ngoại trừ những quầy hàng ngoài trời, đều đã đóng cửa.

Cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đó là sân trong của trường, có thể thấy vài quầy hàng và một vài học sinh.

Từ tòa nhà của khối năm nhất này không thể nhìn thấy sân thể dục, nhưng ở đó, sân khấu của ban nhạc sắp bắt đầu. Chỉ có sân khấu cuối cùng đó là cô tuyệt đối phải đến xem. Bởi vì hai người bạn thân của Hinoko sẽ đứng trên đó.

Và chẳng bao lâu nữa, một người bạn thân khác sẽ đến lớp học này.

────Koga Junya.

Trong cuộc đời của Hinoko, đó là người bạn khác giới hợp với cô nhất.

Và cũng là cậu con trai duy nhất mà cô đã trót nảy sinh tình cảm vượt trên mức tình bạn, dù biết rằng không nên.

Hinoko vừa mới gửi một tin nhắn đến điện thoại của cậu. Chỉ một dòng ngắn gọn "Tớ đang đợi ở lớp".

Tin nhắn trả lời đến ngay lập tức. "Có chuyện gì à? Tớ đến ngay đây", với văn phong nhẹ nhàng.

Tháng mười một, trời tối nhanh, phía trên bầu trời là màu chàm nhạt, còn phía dưới là sắc son rực rỡ.

Khoảnh khắc giao thoa giữa đêm và chiều tà. Thời khắc bầu trời được nhuốm màu phép thuật, là khoảng thời gian đẹp nhất trong ngày.

Giờ Phép Thuật của Tình yêu, kéo dài chỉ vài chục phút, bắc ngang giữa lễ hội văn hóa và lễ bế mạc.

Dù được gọi đến vào thời điểm này, Koga Junya có lẽ chẳng nhận ra điều gì. Cái tính chậm tiêu đó mới đúng là cậu ấy làm sao, Hinoko bất giác bật cười.

Nhưng điều khiến cô buồn cười nhất chính là bản thân mình.

Hinoko, người luôn kề vai sát cánh với các chàng trai, vốn dĩ phải bật cười trước những truyền thuyết tình yêu mà các cô gái mơ mộng. Ấy vậy mà ngay lúc này, việc chính mình lại đang bám víu vào nó, thật nực cười làm sao.

Chẳng mấy chốc, cửa lớp học mở ra.

Koga Junya bước vào với nụ cười không đổi như thường ngày.

"Xin lỗi, xin lỗi. Tớ ở bên sân thể dục nên đến muộn."

"Không sao. Tớ mới là người phải xin lỗi vì đã đột ngột gọi cậu đến."

Dù thực sự rất căng thẳng, Hinoko vẫn có thể mỉm cười một cách tự nhiên.

Từ lúc nào đó, việc điều khiển biểu cảm của mình đã không còn quá khó khăn nữa.

…Chỉ có cảm xúc là không thể kiểm soát được.

"Cậu sẽ đi xem sân khấu của Narushima-san và mọi người chứ? Vẫn còn hơn một tiếng nữa, nhưng cậu định thế nào?"

Cậu trai này vẫn chưa hiểu lý do mình bị gọi đến. Lúc đó, Hinoko nhận ra. Cậu ấy không chỉ đơn thuần là chậm tiêu, mà thực sự chỉ xem cô như một người bạn thân.

Điều đó vừa khiến cô vui mừng, vừa khiến cô sốt ruột.

"Và, lý do tớ gọi Koga-kun đến là…"

"Ừ."

"Tớ, thích Koga-kun."

"À. Tớ cũng thích mọi người mà?"

──Phụt.

Trước câu trả lời quá đỗi ngây thơ trong sáng đó, Hinoko không nhịn được mà bật cười.

Chính vì cậu là người như vậy, nên tớ mới lỡ thích cậu mất rồi…

"Không, không phải vậy. Ý tớ là, tớ thích Koga-kun với tư cách là một người khác giới."

Dù không hề luyện tập trước, cô vẫn truyền đạt hết không một chút ngập ngừng.

Nếu là một bộ phim lãng mạn của Nhật Bản, đây sẽ là một cảnh cần thêm chút khoảng lặng, nhưng với Hinoko, đó chỉ là sự dàn dựng. Và đạo diễn đã quyết định rằng không cần sự dàn dựng trong cảnh này.

"…………Ể?"

Chính vì không thêm thắt những chi tiết thừa thãi, Junya đã thẳng thắn tỏ ra kinh ngạc. Cậu tròn xoe mắt.

Phản ứng này đúng như dự đoán của Hinoko. Giờ chỉ cần giữ nụ cười và tấn công dồn dập.

"Tớ thích Koga-kun. Vì cậu là một người trong sáng như trẻ con, một người tốt bụng luôn đặt bạn bè lên hàng đầu. Vì cậu là người đã đối xử với tớ không phải như một người con gái, mà thực sự chỉ như một người bạn thân. Chính vì Koga-kun là người như vậy, nên tớ đã lỡ thích cậu mất rồi."

"Không… cái đó… ể? Cậu… đang nói thật đấy à?"

"Chà, tất nhiên rồi. Tớ không hiểu nổi đứa nào lại đi nói đùa mấy chuyện này đâu."

Từ sân thể dục xa xa, tiếng nhạc của ban nhạc vọng lại một cách mờ ảo.

Đó là tín hiệu bắt đầu lễ bế mạc. Hinoko đã kịp thời bày tỏ tình cảm của mình trước khi nó bắt đầu. Tất nhiên, cô không mù quáng tin vào truyền thuyết tình yêu, và cũng đã tính toán đến việc thời gian có thể bị lệch.

Đó là lý do cô chọn một lớp học yên tĩnh làm nơi tỏ tình.

Trong lớp học đã đóng cửa sổ, tiếng nhạc của ban nhạc cũng chỉ lọt vào một cách yếu ớt.

Và trong tình huống này, cả Hinoko và Junya đều không có tâm trí để lắng nghe giai điệu đang vọng lại mờ ảo đó.

"Cho nên là. Việc tớ nói muốn hẹn hò với Koga-kun nghe có vẻ rất mâu thuẫn nhỉ. Nhưng tớ vẫn muốn nói ra."

"Asagiri-san… thích mình… Ể? Không, chờ một chút."

Tất nhiên là Hinoko không chờ. Cô sẽ nói hết những gì mình muốn nói trước.

"Thật ra thì, tớ cũng đã tâm sự với mọi người về việc tớ thích Koga-kun rồi đó."

"Ể? Ừm, mọi người là………… tất cả mọi người?"

"Ừm. Tanaka-kun, Aorashi-kun và Yoru."

"V-vậy à… Vậy à. Ừm… Vậy thì, mọi người đã nói gì?"

"Mọi người nói dù có hẹn hò thì chúng ta vẫn sẽ chơi cùng nhau năm người── mà, a ha. Tớ còn chưa nghe câu trả lời gì cả mà đã vội vàng quá rồi nhỉ."

Hinoko tự giễu gãi đầu.

Thực tế, cô đang tự giễu chính mình. Cô tự thấy ghê tởm chính mình, vì đã có thể thốt ra những lời không hoàn toàn đúng sự thật một cách trôi chảy đến vậy.

Nói một cách chính xác thì là "dù có hẹn hò thì thỉnh thoảng chúng ta vẫn sẽ chơi cùng nhau năm người".

Nhưng cô cố tình không nói ra điều đó.

Bởi vì cô đã phán đoán rằng cách nói hiện tại sẽ có hiệu quả hơn rất nhiều đối với Koga Junya, người yêu quý việc ở bên nhau năm người.

Hinoko nghĩ, mình thật hèn hạ.

Dù ghét việc trở thành người lớn, nhưng những gì cô đang làm lại là những mưu mô quyền thuật giống như những người lớn gian xảo.

Hèn hạ, tạm bợ và đáng ghét.

Nhưng để mối tình này đơm hoa kết trái, Hinoko đã chuẩn bị sẵn sàng sử dụng bất kỳ thủ đoạn bẩn thỉu nào. Nếu có sơ hở, cô sẽ tận dụng triệt để.

"Tất nhiên, nếu tớ và Koga-kun trở thành người yêu, tớ nghĩ chúng ta sẽ không thể giữ được mối quan hệ năm người như trước đây. Tớ nghĩ giữa chúng ta và mọi người cũng sẽ có một khoảng cách tinh tế."

Và rồi cô đan xen cả thực tế. So với việc chỉ cho người ta thấy giấc mơ, làm vậy sẽ dễ dàng lay động lòng người hơn.

Cô lại một lần nữa nghĩ rằng mình không thể trở thành một nữ chính chính thống như trong phim hay manga. Những gì cô vừa nói là thật lòng, nhưng trong đó cũng bao gồm cả sự tính toán rõ ràng.

Tuy nhiên, chẳng phải tình yêu vốn dĩ sẽ không thể bắt đầu nếu không có sự tính toán hay sao?

Tiếp cận để trở nên thân thiết. Nói chuyện theo sở thích của đối phương. Tìm hiểu những nơi họ có thể thích và rủ đi hẹn hò. Cân nhắc để không bị từ chối rồi mới tỏ tình. Tất cả đều là tính toán.

Tình yêu vốn dĩ luôn vẩn đục, tuyệt nhiên chẳng phải thứ gì đẹp đẽ. Ngược lại, Hinoko cho rằng, thứ mà người ta muốn có được dù phải dùng đến những thủ đoạn bẩn thỉu mới là tình yêu đích thực.

"…Tớ hiểu."

Câu trả lời này của Junya cũng nằm trong dự đoán. Đã được tính toán trước. Và chắc chắn với câu hỏi tiếp theo, Koga Junya cũng sẽ trả lời bằng những lời lẽ nằm trong dự liệu.

"Koga-kun bây giờ, có người nào cậu thích không?"

Không thể nào có được.

Hinoko, người đã luôn ở bên nhau năm người, biết rõ điều đó. Cậu ấy là kiểu con trai thà đi chơi với bạn bè còn hơn là yêu đương. Vì vậy, không thể nào có người cậu ấy thích được.

Koga Junya chắc chắn sẽ trả lời là "không". Và nước cờ tiếp theo của cô là───,

"…………Có."

"Hả!?"

Cô bất giác nín thở. Lớp mặt nạ mà cô tự tin có thể điều khiển một cách hoàn hảo đã rạn nứt trong thoáng chốc.

Câu trả lời đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Koga-kun, có người cậu ấy thích… ư?

Cậu ấy không hề có biểu hiện gì cả, từ lúc nào, lại có một người như vậy───.

"Ừm… a, a ha ha. Vậy à. Ừm, vậy à…"

Với một nụ cười gượng gạo, Hinoko lập tức trấn tĩnh lại.

Dù không biết đối phương là ai, cô cũng sẽ không hỏi những câu khó coi như "Là người thế nào?". Vì dù có hỏi, tình hình cũng sẽ không thay đổi. Những câu hỏi không mang tính chiến thuật như vậy là vô nghĩa.

Điều tồn tại ở đây bây giờ là sự thật "Koga Junya có người cậu ấy thích". Chỉ vậy mà thôi.

Hinoko đã có thể lấy lại bình tĩnh ngay lập tức để suy nghĩ như vậy.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ được hẹn hò ngay lập tức. Vì vậy, việc điều chỉnh lại kế hoạch không có vấn đề gì. Vốn dĩ, nếu chỉ vì chuyện này mà rút lui, thì ngay từ đầu cô đã không tỏ tình.

Đối với Hinoko, nhóm năm người đó thực sự rất quan trọng, và chính vì cô muốn vươn tay tới dù có thể sẽ phá vỡ nó, nên cô mới quyết định tỏ tình.

"…Tớ ấy mà, không nói là muốn có câu trả lời ngay bây giờ đâu nhé?"

Với một tâm trạng vô cùng trong sáng, Hinoko nói.

"Nếu không được thì thôi, tớ vẫn có thể làm bạn như bây giờ. Không, ngược lại, lúc đó, tớ sẽ là người nhờ vả. Xin hãy để tớ được làm bạn mãi mãi. Vì vậy, Koga-kun, khi chúng ta lên năm hai, cậu có thể cho tớ câu trả lời cho lời tỏ tình này được không?"

Cô nhìn thẳng vào mắt Junya và truyền đạt tất cả.

Gương mặt bối rối không biết nên trả lời thế nào. Tô điểm cho nó là sự im lặng, nên tiếng nhạc của ban nhạc nghe rõ hơn hẳn. Dù vậy, vẫn không thể nhận ra được tên bài hát.

"…Chuyện đó, này. Tình cảm của Asagiri-san, tớ rất, thực sự, rất vui, nhưng mà…"

"Vì Koga-kun có người cậu thích rồi mà nhỉ."

Hinoko quyết không để cậu nói tiếp.

"Nhưng tình cảm của tớ thì như tớ đã nói rồi đó. Chỉ cần đến khi chúng ta lên năm hai là được. Cho đến lúc đó, cậu có thể để tớ tiếp tục thích cậu không…? Hay là… Koga-kun, nếu phải nghe những lời này rồi, thì cậu sẽ không thể làm bạn với tớ được nữa… có phải không?"

Cô tự biết, đây là một lối nói thật hèn hạ và gian xảo.

Bởi vì câu trả lời cho nó chỉ có một mà thôi.

Không thể nào có chuyện đó được──.

"Không thể nào có chuyện đó được."

Tiếng lòng của cô và giọng nói của Junya đã trùng khớp một cách hoàn hảo.

"A ha ha… May quá~. Tự nhiên tớ cảm thấy an tâm ghê."

Dối trá.

Ngay từ đầu, cô đã không hề cảm thấy bất an.

Junya, người thật lòng quý trọng bạn bè, chắc chắn sẽ trả lời như vậy. Cô đã biết rõ điều đó.

Từ lúc nào, bản thân mình đã trở thành một ‘người phụ nữ trưởng thành’ gian xảo đến thế này. Chắc hẳn đã từng có một thời, cô cũng đã mơ mộng về một mối tình lãng mạn với một cậu bé đến từ thế giới khác──…

Hinoko cho đến nay chưa từng yêu ai.

Đối với Hinoko, người từ nhỏ đã không hòa nhập được với nhóm các bạn nữ, bạn thân của cô chỉ toàn là con trai. Cô đã luôn muốn giữ mối quan hệ bạn bè với những cậu con trai đó, và khi được tỏ tình, cô đã thực sự nản lòng. Đã có lúc, cô nguyền rủa thân phận con gái của mình và khóc ướt gối. Tại sao mình không được sinh ra là con trai chứ.

Vì vậy, cô đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ yêu ai trong đời. Thậm chí cô còn nghĩ rằng tốt hơn hết là không có giới tính.

Tuy nhiên, đôi khi Thượng đế lại ban cho con người một tài năng hoàn toàn khác với con đường họ mong muốn.

Dù chưa từng yêu ai, nhưng cô tuyệt đối không phải là kẻ ngốc trong tình yêu. Ngược lại, khả năng dùng lời lẽ khéo léo để quyến rũ đàn ông đó, chỉ có thể nói là tài năng thiên bẩm.

Thiên tài nắm bắt được tình yêu mà mình mong muốn───.

Dù không tự nhận thức được, Hinoko chắc chắn sở hữu tài năng đó.

Dù cô là người tin tưởng và khao khát tình bạn vượt qua rào cản giới tính hơn bất cứ ai.

Đối với Hinoko, người ghét bỏ "giới tính" – rào cản của tình bạn, đó thực sự là một sự trớ trêu.

Asagiri Hinoko là một kẻ mạnh bẩm sinh trong tình yêu, và ngay từ đầu đã ‘nữ tính’ hơn bất kỳ ai.

"Tạm thời, tớ cũng sẽ đối xử với cậu như một người bạn bình thường thôi. Khi lên năm hai tớ sẽ hỏi lại, nên nếu có từ chối thì ít nhất cũng hãy để đến lúc đó nhé."

"Nhưng…"

"Thôi mà, bây giờ không cần nói đâu, hay đúng hơn là tớ không muốn nghe! Với lại bây giờ mà nghe thì chắc chắn là thua rồi còn gì. Cậu mà cứ chậm tiêu như vậy thì không có ai theo đâu… mà, đây không phải là chuyện tớ nên nói nhỉ."

"Ha ha… Asagiri-san thật là, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng nhỉ."

"Tất nhiên rồi."

Đúng, là tất nhiên.

Bởi vì Hinoko biết rằng, cô không thể tỏ ra buồn bã vào lúc này.

Và tất nhiên, cô cũng biết rằng Junya chỉ có thể gật đầu đồng ý.

"…Tớ hiểu rồi. Tớ không biết phải nói gì, nhưng việc cậu nói rằng dù có thế nào đi nữa, vẫn muốn làm bạn bè mãi mãi, tớ thực sự rất vui. Cảm ơn cậu, Asagiri-san."

"──────A ha."

Người này, đối với một đứa hèn hạ như mình, mà vẫn có thể nói ‘cảm ơn’ sao.

Thật sự, là một người trong sáng như trẻ con… Chỉ mong Koga-kun, hãy cứ mãi như vậy nhé…

Dù bị cảm giác tội lỗi dày vò, Hinoko tuyệt đối không xin lỗi.

"A ha ha! Vậy thì, tạm thời chúng ta đi xem sân khấu của ban nhạc đi!"

"…Ừ."

Như thường lệ, cô vỗ vào lưng Junya một cái bốp, rồi cùng cậu rời khỏi lớp học.

Có vẻ như ban nhạc đầu tiên đã kết thúc, khi họ ra khỏi tòa nhà thì tiếng nhạc cũng đã tắt.