Tôi Trở Thành Thiên Tài Tốc Biến Của Học Viện Pháp Thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển Sinh Thành Long Ấu (LN)

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Long Ấu (LN)

Necoco

Một cái vỏ trứng bé xíu ư? Chẳng đời nào cản được bước tiến của cậu.

24 52

Cthulhu tái sinh

(Đang ra)

Cthulhu tái sinh

Thời tiết lạnh

“Tôi có chuyện cần anh giúp. – Từ người bạn cũ của anh”

27 100

Thiên sứ chỉ uống soda

(Đang ra)

Thiên sứ chỉ uống soda

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện thanh xuân pha chút bí ẩn, nơi tình yêu và quá khứ đan xen vào nhau.

10 11

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

55 91

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

138 1238

Những Cô Vợ Khác Chủng Tộc Của Tôi Không Thể Hòa Hợp Với Nhau

(Đang ra)

Những Cô Vợ Khác Chủng Tộc Của Tôi Không Thể Hòa Hợp Với Nhau

Imandu

Chúng tôi không cần tự ép bản thân phải sống chung nữa.

24 45

Chương 1-100 - Chương 7: Nhập học (4)

Chương 7: Nhập học (4)

Thế giới này là thế giới trong game "Aether World". Nhưng cần phải giải thích thêm một chút.

Thực ra, Aether World là game được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng (Romance Fantasy) gốc có tên "Xin Đừng Yêu Nàng Công Nương Bất Hạnh".

Tiểu thuyết "Công Nương Bất Hạnh" kể về nữ chính Eisel, người mất cả cha lẫn gia tộc từ nhỏ, trải qua cuộc sống ở trường học ma pháp, dũng cảm đối đầu với âm mưu của ác nữ Hong Bi-yeon và trưởng thành, cuối cùng đến với một trong các nam chính... Đại loại nội dung là thế.

Nhưng trong quá trình đó, chuyện báo thù thì chẳng thấy đâu, nữ chính Eisel ban đầu mạnh mẽ, tự tin bao nhiêu thì về sau lại càng "bánh bèo", chỉ biết dựa dẫm vào nam chính bấy nhiêu, khiến độc giả ném đá tơi bời. Đã thế tác giả còn quất cho cái Sad Ending (Kết thúc buồn) làm dân tình chửi bới om sòm. Dù vậy, thế giới quan của nó vẫn được bê nguyên xi vào làm nền tảng cho "Aether World".

Tuy nhiên, nội dung game lại khác hoàn toàn so với tiểu thuyết gốc.

Trong game xuất hiện thêm một nhân vật gốc tên là "Flame" (Flem), và cô ta được ấn định là "Nữ chính thật sự".

Thậm chí cái thiết lập nhân vật này cũng "ảo ma" không kém. Nhân vật Fullame này vốn là một cô gái bình thường ở thế giới hiện đại, có sở thích cày bộ tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng (RoFan) tên là 'Công Chúa Không Được Yêu', rồi đùng một cái xuyên không vào thế giới này.

Kết luận là: Eisel bị đá khỏi vị trí nhân vật chính và trở thành "nữ chính pha ke", còn Fullame đường đường chính chính trở thành nhân vật chính thực sự của thế giới này, kiêm luôn vai trò nhân vật có thể điều khiển (Playable Character).

'Túm cái váy lại là, mình chỉ cần cẩn thận với nhỏ Fullame này là được chứ gì.'

Xì xào, bàn tán.

Nghe thấy tiếng ồn ào, tôi ngẩng đầu lên. Cả một hội trường khổng lồ lọt vào tầm mắt.

Trên bục cao, một ông già râu dài tới thắt lưng đang cầm micro, bắn nước bọt tung tóe, chém gió vô cùng nhiệt huyết.

"Khụ khụ! Ngay tại khoảnh khắc này! Lũ 'Hắc Ma Nhân' vẫn đang không ngừng làm rung chuyển thế giới pháp thuật! Sứ mệnh của pháp sư chúng ta là bảo vệ thế giới khỏi các thế lực hắc ám!"

Giọng nói vang vọng như tiếng loa phường kia vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

'Aizz, cái lão hiệu phó này nói chuyện buồn ngủ vãi chưởng.'

"Vừa mới nhập học đã phải nghe giáo huấn rồi à."

Tôi nhìn quanh. Hơn một nghìn học sinh đang xếp hàng ngay ngắn, khoác lên mình bộ đồng phục cấp ba của Học viện Stella – tông màu đen chủ đạo điểm xuyết viền vàng sang chảnh.

Cảnh tượng này tôi đã thấy mòn cả mắt mỗi khi cày lại cốt truyện game.

Vì đây chính là lễ nhập học của Học viện Stella mà.

'...Cảm giác cứ sai sai thế nào ấy.'

Cảnh tượng từng thấy trong game 3D giờ đây đã trở thành hiện thực sắc nét đến từng lỗ chân lông. Từng học sinh đều đang sống, đang thở và ai nấy đều có cảm xúc riêng.

Tôi lén đưa mắt tìm kiếm cô gái tên Fullame.

Một cô nàng nhỏ nhắn, xinh xắn với mái tóc ngắn đen tuyền đang bình tĩnh quan sát xung quanh.

Trong game, ngoại hình của cô ấy được miêu tả bằng cả tá từ "đáng yêu", nên không lạ gì khi cả nam lẫn nữ đều đang lén lút liếc nhìn cô nàng.

'Người hiện đại à.'

Ban đầu, tôi định chạy lại hỏi xem có phải cô ấy cũng đến từ cái "hiện thực" mà tôi biết hay không.

Dù sao thì để tìm cách thoát khỏi thế giới này, hoặc bí quá thì tìm cách sinh tồn, bắt tay với đồng hương vẫn tốt hơn.

Nếu có điểm chung là cùng đến từ hiện đại, biết đâu lại nảy sinh tình đồng chí rồi cô ấy sẽ gánh tôi còng lưng thì sao?

Nhưng mà, tôi chả biết tính cách con nhỏ đó thế nào nên... thôi, xin kiếu.

Nhỡ đâu cô ả quyết tâm độc chiếm sân khấu, muốn loại bỏ những kẻ xuyên không khác biết quá nhiều về thế giới này thì cái mạng quèn của tôi chắc bay màu không kíp ngáp.

'Về thông tin thì ông đây nắm trùm hơn nhiều.'

Chẳng việc gì phải lụy cô ta cả. Cô ta là "Xuyên không vào tiểu thuyết", còn tôi là đẳng cấp cao hơn: "Xuyên không vào game chuyển thể từ tiểu thuyết". ...Mặc dù vai vế của tôi chỉ là một thằng nhân vật quần chúng, đất diễn còn ít hơn cả NPC bán tạp hóa đầu ngõ.

"Vì vậy, mong các tân sinh viên hãy không ngừng rèn luyện hôm nay, ngày mai và mãi mãi để tiêu diệt Hắc Ma Nhân! Hết!"

"Tiếp theo, sẽ là lễ tuyên thệ của bốn học sinh có thành tích nhập học cao nhất và đại diện tân sinh viên."

Đại diện tân sinh viên và các học sinh xếp hạng từ 2 đến 5 bước lên bục. Lần lượt là những nam thanh nữ tú với cái tên: Haewon Ryang, Eisel, Fullame và Hong Bi-yeon.

"Wao, sao vừa học giỏi lại vừa đẹp trai xinh gái thế kia chứ."

"Công nhận..."

Trong khi có kẻ đội sổ hạng 1.141/1.141 như tôi, thì cũng có những ngôi sao sáng chói khiến ai cũng phải ngước nhìn.

Năm người họ, ai cũng xuất sắc, kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng trong số đó có một người tỏa sáng vượt trội hơn hẳn.

"Đại diện tân sinh viên! Ma Yu-seong!"

Thủ khoa đầu vào của Học viện Stella, đại diện tân sinh viên, "Ma Yu-seong".

Nói dễ hiểu thì đây là nhân vật hợp nhất với câu "Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn".

Sở hữu tiềm năng hiếm hoi có thể chạm tới cảnh giới thần thánh với chỉ số Mana 9 sao, cộng thêm thiên phú bẩm sinh có thể điều khiển mọi thuộc tính tồn tại trên thế giới.

Vì lẽ đó, mục tiêu quan tâm số một của tôi chính là tên Ma Yu-seong kia.

Dù không đạt được True Ending (Kết thúc chân thực), thì ít nhất để né cái Bad Ending, tôi buộc phải kéo Ma Yu-seong về phe Thiện.

Cơ mà, việc đó là nhiệm vụ của nữ chính Fullame. Vai trò của tôi chỉ là núp lùm hỗ trợ main chính từ phía sau thôi.

"...Sau đây, lễ nhập học xin được kết thúc."

Waooo! Tiếng hò reo vang lên ngay khi buổi lễ chấm dứt. Tôi hòa mình vào đám đông, vừa quan sát các nhân vật chính vừa kết thúc buổi lễ nhập học.

[HỆ THỐNG: Episode 2 'Nhập học Học viện Stella!' đã hoàn thành.]

[Bạn nhận được một lượng nhỏ kinh nghiệm.]

Nhắc đến chuyện trường lớp thì chắc cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy cái kịch bản cũ rích.

Đời học sinh vui vẻ bên bạn bè? Ngắm pháo hoa lãng mạn cùng cô nàng mình thầm thương trộm nhớ?

Mơ đi cưng.

Thi giữa kỳ, thi cuối kỳ, thi thử, kiểm tra 15 phút, kiểm tra đột xuất, bài tập, bài tập về nhà, bài tập lớn, bài tập, bài tập và bài tập.

'Tốt nghiệp đại học kiếp tám hoánh nào rồi, giờ bắt đi học cấp ba lại... Cay thế nhờ.'

Chưa kể chương trình cấp ba của Học viện Stella còn "khoai" hơn cả đại học ở Hàn Quốc. Nghĩ đến cái địa ngục bài tập thôi là thấy tương lai tối đen như tiền đồ chị Dậu rồi.

Hoa của đời học sinh không phải là tình yêu, bạn bè hay lễ hội, mà là THI CỬ.

Học viện Pháp thuật Stella cho thi ngay ngày đầu nhập học. Thật ra gọi là bài kiểm tra phân loại thì đúng hơn.

Cái này gọi là "Test xếp lớp".

Dù đã vượt qua kỳ thi đầu vào với độ khó địa ngục, học sinh vẫn phải làm bài kiểm tra lý thuyết và thực hành ma pháp để xếp hạng nội bộ từ lớp F đến lớp A.

Hầu hết các nhân vật chơi được (Playable Characters) đương nhiên sẽ vào lớp S. Còn Baek Yu-seol, với thành tích bết bát và khả năng chiến đấu hạng bét, gần như chắc suất vé một chiều xuống lớp F, khiến tôi luôn bị thiệt thòi trong các "Sự kiện".

Hồi chơi game, tôi hay cho nhân vật vào thư viện hoặc phòng tự học rồi dùng tính năng "Bấm nút để tự động học" để cày điểm, nhưng ngoài đời thực thì làm gì có mùa xuân ấy.

Thế nên, tôi chỉ biết ngồi đần mặt nhìn tờ đề thi trên bàn.

Vốn dĩ đi "thi" nghĩa là dùng mắt để "nhìn" đề thôi đúng không nhỉ?

Không phải thì thôi.

'Đằng nào thiết lập cũng là đã nhập học rồi, nộp giấy trắng chắc cũng chả sao đâu.'

Chắc không đến mức bị đuổi học đâu nhỉ. Nghĩ thế, tôi liếc sang bên cạnh. Khác với thằng đang giả vờ làm bài là tôi, có một thiếu niên đang chống cằm nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt chán đời.

Ma Yu-seong, chuẩn mực của con nhà người ta.

Cái góc nghiêng thần thánh với mái tóc đen bay bay trong nắng kia đẹp trai đến mức vô lý. Nhưng trái ngược với ngoại hình tỏa nắng đó, mặt cậu ta trông chán chường không tả nổi.

'Mới tí tuổi đầu mà đã thế kia rồi.'

Đó là vấn đề cốt lõi của Ma Yu-seong. Chưa thành niên mà đã thấy cuộc đời vô vị.

Vì đời cậu ta cái gì cũng dễ như ăn kẹo.

Sinh ra trong gia tộc mạnh nhất thế giới, sở hữu bộ não thiên tài và tài năng đỉnh cao nhất thế giới, sống một cuộc đời trải đầy hoa hồng không chút trắc trở, nên cậu ta thấy đời nhạt toẹt.

Ở điểm này, tùy thuộc vào việc "nữ chính" chăm sóc Ma Yu-seong thế nào mà cốt truyện sẽ rẽ nhánh cực lớn.

Tùy tình hình, Ma Yu-seong có thể đứng về phe Ác, hoặc phe Thiện.

Với một kẻ thấy đời quá chán như cậu ta, lời tuyên chiến đòi diệt vong nhân loại của lũ Hắc Ma Nhân lại trở thành một thú vui tao nhã.

'Cơ mà vấn đề lớn nhất của tên này là chuyện gia đình...'

Liếc trộm bài thi của cậu ta, tôi thấy cậu ta đã làm xong từ đời nào rồi. Vãi chưởng, xong hết rồi á? Khác bọt hẳn với thanh niên mù tịt đang ngồi im như tượng là tôi.

Trong lúc đó, một ý nghĩ lóe lên.

'Từ từ, cái bài thi này... liệu có dùng "Kính Thư Mục Ẩn" để giải quyết được không nhỉ?'

Dù sao thì trong game, để cày các chỉ số phụ, tôi đã chăm chỉ vào thư viện dùng tính năng "Đọc sách", nên chắc chắn lượng kiến thức tích lũy trong cái kính này cũng kha khá.

Nghĩ là làm, tôi vừa lôi cái kính ra thì ngay lập tức có ai đó tóm chặt lấy cổ tay tôi từ phía sau.

"Khoan đã. Cái kính đó là gì?"

"Dạ, dạ?"

Thấy tôi lắp bắp vì hoảng hốt, người đàn ông có vẻ là giáo quan giật lấy cái kính rồi đưa lên mắt mình kiểm tra.

"Trong giờ thi không được phép lôi kính ra đeo, ta đã dặn là phải kiểm tra trước rồi mà?"

A. Nhắc mới nhớ, nghe đồn có khá nhiều pháp sư yểm ma pháp ám muội lên kính để gian lận. Nhưng trò mèo đó sao qua mắt được Học viện Stella.

'Toang rồi, làm sao bây giờ?'

Đang lo sốt vó thì một dòng thông báo hiện lên.

[HỆ THỐNG: Phát hiện vật phẩm 'Kính Thư Mục Ẩn' bị thất lạc.]

[Bạn có muốn thu hồi không?]

...Không! Tuyệt đối không được! Nếu thu hồi thì họ sẽ nghĩ là có ma pháp yểm trên đó rồi đuổi học tôi thật đấy!

Thấy tôi im thin thít, vị giáo quan xoay cái kính ngắm nghía một hồi rồi gật đầu với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Không có ma pháp nào trên này cả. Lần sau chú ý hơn."

"À, vâng..."

Nói rồi ông ta đặt cái kính xuống tay tôi và quay về phía sau. Có vẻ họ cũng không làm gắt như tôi tưởng.

'Hú hồn chim én. May mà mấy chức năng bá đạo cũ bị nerf hết rồi, chứ không là to chuyện.'

Vô số tính năng xịn xò trong "Kính Thư Mục Ẩn" hiện đã bị "giảm sức mạnh" và biến mất. Nếu chúng còn tồn tại, chắc chắn sẽ bị phát hiện ra dao động ma pháp và tôi sẽ bị đuổi học thẳng cổ.

Dù sao thì, với tâm trạng như vừa chết đi sống lại, tôi đeo chiếc kính lên.

'Ồ ồ...'

Thật sự là đáp án của bài thi bắt đầu hiện lên mồn một. Phấn khích tột độ, tôi hí hửng cắm cúi chép đáp án. Nhưng vừa mới giải được ba câu...

"Hết giờ làm bài. Thu bài thi."

"Hả, ơ kìa?"

Tờ giấy thi trên tay tôi bay vèo một cái, nằm gọn trong tay giám thị. Không chỉ mình tôi, bài thi của các học sinh khác cũng bay về phía ông ta. Tiếng than vãn vang lên khắp phòng, có vẻ không chỉ mình tôi thấy tiếc nuối.

'Cay thế nhờ, vừa mới định dùng thử tí chức năng.'

Tôi ngậm bút, đập tay xuống bàn thùm thụp (một cách rén rén). Bỗng nhiên, vị giám thị đang thu bài và kiểm tra bỗng biến sắc, mặt hầm hầm đi về phía tôi.

"Trò kia, đưa cái kính đây!"

"Dạ?"

"Nhanh lên!"

Tý thì ra quần. À không, hình như són ra một tí rồi. Uy áp của một pháp sư hàng thật giá thật đúng là có sức mạnh làm tim người ta rớt xuống bụng.

Tôi vội vàng đưa kính. Ông ta cầm lấy với vẻ mặt đáng sợ, rồi đặt tay lên nó. Hình như ông ta đang truyền mana vào thì phải...

Sao tự nhiên lại căng thế nhỉ? Tôi đã cố tình viết cả quá trình giải chi tiết để tránh bị nghi là quay cóp rồi mà.

"...Hưm."

Không tìm ra kết quả mong muốn, ông ta nghiêng đầu lẩm bẩm "Không thể nào", rồi gọi trợ giảng đang đợi ở phía trước.

"Mời Tiến sĩ Greian đến đây."

Trợ giảng vội vã chạy ra ngoài. Một lát sau, một vị tiến sĩ đeo kính, mặc áo blouse trắng xuất hiện.

Đó là Tiến sĩ Greian, giáo sư bộ môn 'Ma Công Học' của Học viện Stella, một người được cả thế giới công nhận là bậc thầy trong lĩnh vực này.

"Sao thế? Tiến sĩ."

"Hừm..."

Vị tiến sĩ lặng lẽ quan sát cái kính của tôi, rồi nhìn sang bài thi của tôi, hai mắt mở to hết cỡ.

Có chuyện gì nghiêm trọng lắm à?

Ông ấy cứ nhìn luân phiên mặt tôi, cái kính, rồi tờ bài thi, rên rỉ suy nghĩ một hồi lâu rồi mới mở miệng.

"Quả thực, giải được bài này thì... không thể không nghi ngờ được."

"Đúng vậy, chắc chắn là dùng hack..."

"Nhưng không phải hack. Ta không cảm nhận được bất kỳ ma cụ nào từ cái kính hay vật dụng của học sinh này. Chắc chắn là giải bằng thực lực."

Nói rồi ông ấy bật cười khà khà.

"Hahaha, thú vị thật đấy. Sống lâu mới thấy chuyện lạ. Tân sinh viên năm nay đúng là toàn quái vật."

Kiểm tra xong bài thi, Tiến sĩ Greian đưa lại cho giáo quan rồi vỗ vai ông ta.

"Dù sao thì, Giáo sư Yi Han-wol hãy xin lỗi học sinh và hướng dẫn em ấy cho tốt nhé."

"...Tôi hiểu rồi."

Tiến sĩ vỗ vai tôi vài cái rồi đi thẳng ra ngoài. Nhận lại kính, tôi ngơ ngác nhìn vị giáo quan. Ông ta khẽ gật đầu với tôi.

"Ta đã hiểu lầm. Xin lỗi trò."

Thực ra thì đúng là tôi có "hack" thật, nên tôi đang phân vân không biết có nên nhận lời xin lỗi này không.

Nhưng rồi tôi nhớ ra rằng cái kính này đã trở thành một phần hoàn hảo của tôi đến mức các pháp sư không thể phát hiện ra. Nếu Tiến sĩ Greian không biết, thì coi như cả thế giới này không ai biết.

Một mánh khóe hoàn hảo đến mức không ai trên đời nhận ra, thì đó chẳng phải là thực lực của tôi sao?

Thế nên, tôi cứng cổ, vênh mặt lên và nói:

"Chuyện thường tình thôi mà. Lần sau thầy cẩn thận hơn nhé."

Vì tôi là một người đàn ông rộng lượng mà lị.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!