Tôi Trở Thành Thiên Tài Tốc Biến Của Học Viện Pháp Thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển Sinh Thành Long Ấu (LN)

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Long Ấu (LN)

Necoco

Một cái vỏ trứng bé xíu ư? Chẳng đời nào cản được bước tiến của cậu.

24 52

Cthulhu tái sinh

(Đang ra)

Cthulhu tái sinh

Thời tiết lạnh

“Tôi có chuyện cần anh giúp. – Từ người bạn cũ của anh”

27 100

Thiên sứ chỉ uống soda

(Đang ra)

Thiên sứ chỉ uống soda

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện thanh xuân pha chút bí ẩn, nơi tình yêu và quá khứ đan xen vào nhau.

10 11

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

55 91

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

138 1238

Những Cô Vợ Khác Chủng Tộc Của Tôi Không Thể Hòa Hợp Với Nhau

(Đang ra)

Những Cô Vợ Khác Chủng Tộc Của Tôi Không Thể Hòa Hợp Với Nhau

Imandu

Chúng tôi không cần tự ép bản thân phải sống chung nữa.

24 45

Chương 1-100 - Chương 9: Học sinh lưu ban của Lớp S (1)

Chương 9: Học sinh lưu ban của Lớp S (1)

Chíp chíp. Tiếng chim hót líu lo từ sáng sớm vang vọng khắp Arcanium lạnh giá giữa mùa đông.

Khuôn viên của Học viện Stella thuộc hàng siêu to khổng lồ ngay cả ở Arcanium, bên trong có đủ mọi tiện nghi thiết yếu nên học sinh có thể ru rú trong trường cả kỳ mà không cần ló mặt ra ngoài.

Và, đất rộng thì...

Trong trường cũng có rất nhiều không gian riêng tư dành cho giới quý tộc.

Tại một căn phòng biệt lập tối tăm.

Hong Bi-yeon đang quỳ gối trên sàn. Trước mặt cô là Hong I-yel, vị Giáo sư chuyên ngành Nguyên tố Lửa tự nhiên với biệt danh "Gai Bạc", đang đứng trừng mắt nhìn cô.

“Sai tận ba câu?”

Hứng trọn ánh nhìn lạnh lẽo đó, Hong Bi-yeon cúi đầu, mái tóc bạc rực rỡ mà mọi nữ sinh đều ao ước rũ xuống che đi khuôn mặt.

Không có chỗ cho lời bào chữa. Mẹ cô luôn nói: Nếu làm sai, đó là lỗi của bản thân vì không đọc kỹ đề.

Chát!

Một cái tát giáng xuống má.

Chát! Chát!

Liên tiếp ba cái.

“Ngẩng đầu lên.”

Người mẹ ném xấp bài thi vào mặt Hong Bi-yeon. Phạch! Giấy bay tứ tung, vài tờ quất mạnh vào mặt cô nghe cái bốp, nhưng cả hai người dường như chẳng ai bận tâm.

“Làm lại đi. Cho đến khi hiểu rõ thì thôi. Từ đầu đến cuối.”

Thật là một nỗi nhục nhã.

Bài thi xếp lớp lần này khó một cách kỳ quái.

Thậm chí ba câu cô làm sai đều có tỷ lệ trả lời đúng dưới 10%, nên việc sai những câu hóc búa như vậy lẽ ra chẳng có gì đáng xấu hổ.

Nhưng, cô bắt buộc phải thấy nhục nhã.

Ngay cả những học sinh Lớp S khác – đối thủ cạnh tranh của cô – cũng làm đúng được một đến hai câu, thậm chí có ba người làm đúng hết cả ba câu kia mà?

Đáng nói hơn, cả ba người đó đều là những học sinh cực kỳ bình thường, chưa từng được học trước hay ôn luyện ở Tháp Ma pháp hay lò luyện thi nào cả.

“Đến cả con bé Eisel của cái Công quốc Morph đã lụi tàn kia còn làm đúng hai câu. Những câu mà ngay cả lũ sâu bọ đó còn làm được mà mày lại không làm được, nghĩa là mày còn không bằng cả sâu bọ. Hiểu chưa? Hãy tự coi mình là sâu bọ và làm lại bài đi.”

“Vâng. Thưa Mẹ.”

Cô nhìn lại bài thi với đôi mắt trống rỗng.

Những câu hỏi kiểm tra sự sáng tạo, suy luận và tư duy này chứa đầy những nghi vấn mà cái đầu của Hong Bi-yeon không thể nào hiểu nổi.

'Những thuật thức chưa học, những câu chú chưa học, những công thức chưa học...'

Rốt cuộc phải giải mấy cái này kiểu gì? Cô chỉ sống theo những gì được dạy, và giải bài theo những gì đã học thôi mà.

“Thấy khắc nghiệt sao? Tất cả là muốn tốt cho mày thôi. Mày... mày không được trở thành giống như tao. Bị đuổi khỏi Vương quốc, phải làm cái chức Giáo sư quèn này, trở thành nỗi ô nhục của Vương quốc, tuyệt đối không được như thế!”

Nói là nỗi ô nhục của Vương quốc, nhưng Giáo sư của Học viện Stella đâu phải ai muốn làm là làm. Đây là nơi quy tụ những pháp sư xuất sắc nhất mà.

Nhưng, mẹ cô muốn một vị trí cao hơn cả Giáo sư Stella.

Ví dụ như, nắm trong tay cả Vương quốc Adolevit chẳng hạn.

Đó là điều bất khả thi với mẹ của Hong Bi-yeon, Hong I-yel. Vì bà ta thiếu tài năng.

Thế nên, bà ta thúc ép con gái mình.

Vì đứa con gái sở hữu tài năng xinh đẹp lấp lánh như viên ngọc thô mà bà ta không có được.

“Mẹ làm thế này là vì con. Con... phải trở thành sự tồn tại vượt trội hơn cả 'Chị ta'. Hả? Con hiểu lòng mẹ mà đúng không?”

Chả hiểu gì sất.

“Vâng, thưa Mẹ.”

Dù vậy, cô vẫn trả lời là đã hiểu.

Ngay cả khi mẹ đã rời đi, Hong Bi-yeon vẫn không thể hiểu nổi những câu hỏi đó.

Thế nên, cô nảy sinh nghi ngờ.

Rốt cuộc đám học sinh giải được mấy câu này là thần thánh phương nào? Làm thế nào mà cô – người được mời những pháp sư giỏi nhất Vương quốc về dạy từ năm 3 tuổi – lại không giải được, trong khi bọn họ thì có?

Tại sao lại làm khổ cô như thế này chứ.

Nén chặt nỗi oán hận đang dâng lên trong lòng, Hong Bi-yeon dùng bàn tay mảnh khảnh nắm chặt lấy tờ đề thi.

Hôm nay, nếu không giải quyết xong đống này, cô sẽ không thể bước ra khỏi căn phòng biệt giam tối tăm chỉ có chút ánh sáng leo lét này.

Không phải khoe đâu, nhưng kiếp trước tôi thuộc dạng khá là hòa đồng, thích tụ tập bạn bè.

Nên tôi đã tính là khi vào Stella Academy sẽ cố gắng xây dựng quan hệ tốt đẹp với bạn học. Dù kiếp trước có ra sao thì giờ cũng bắt đầu cuộc đời mới rồi, biết đâu không quay về được nữa nên cứ sống hết mình cho đáng đời trai.

Thế mà lại dính vào Lớp S.

Cái Lớp S toàn mấy thành phần dị hợm, kỹ năng xã hội bằng không.

Chưa bắt đầu đã thấy toang rồi.

“Haizz...”

Tiếng thở dài tự nhiên buột ra.

Khác với các lớp từ F đến A có nhiều lớp nhỏ, Lớp S chỉ có độc nhất một lớp. Trong số 1141 học sinh, chỉ có 41 người vào Lớp S, nghĩ cũng thấy hợp lý.

Tôi mở cửa bước vào phòng học Lớp S, hơn một nửa số học sinh đang ngồi tự học. Điên mất thôi. Cái bầu không khí này nó khác bọt hẳn.

Mấy ông tướng ơi, đừng có chăm học thế chứ. Mấy đứa học dốt giờ này chắc đang đi chơi rồi. Ví dụ như tôi chẳng hạn.

Tôi lẳng lặng đi xuống chỗ ngồi phía sau, rồi từ từ quan sát xung quanh.

Nhiều gương mặt quen thuộc phết. Những nhân vật mà tôi chỉ thấy qua màn hình 2D hoặc 3D với hiệu ứng anime, giờ đã thành người bằng xương bằng thịt, đang hít thở chung một bầu không khí thế này đây.

Đã thế đa số toàn là "hàng tuyển", chỉ cần 5 đến 10 năm nữa thôi là thành người nổi tiếng lẫy lừng hết.

Hoàng thái tử Đế quốc Scalven, người thừa kế Vạn Nguyệt Tháp, vân vân và mây mây... Khóa này toàn "tai to mặt lớn".

Tất nhiên, không phải ai cũng là "ông lớn" theo nghĩa tích cực.

Bao gồm cả Ma Yu-seong, có khoảng năm pháp sư đang ngồi đây có khả năng sẽ phản bội giới pháp sư và quay xe trong tương lai.

'Vụ đó mà để nữ chính ngăn cản thì tốt biết mấy...'

Không biết sẽ ra sao đây.

Tôi liếc nhìn cô gái tóc đen ngắn đang ngồi tự học ở góc phải phía sau. Phải quên cái tên Eisel mà tôi từng biết đi. Eisel ở kia là một Eisel "hàng real", phiên bản gốc mà chưa người chơi nào từng trải nghiệm.

Tương lai cô ấy tạo ra, ngay cả tôi cũng chịu chết. Những gì tôi biết chỉ là thông tin về các sự kiện rời rạc trong tương lai...

'Tốt nhất là đừng để lọt vào mắt xanh của Eisel khi cô ấy vẫn còn nghĩ thế giới này là một bộ tiểu thuyết lãng mạn bình thường.'

Nếu cô ấy bắt đầu hành động khác với nguyên tác, có khi sự tồn tại của tôi sẽ bị cô ấy ghim cũng nên.

'Cơ mà, sao cứ thấy nhột nhột thế nhỉ.'

Giống như tôi đang quan sát họ, vài học sinh Lớp S cũng đang liếc nhìn tôi.

Tại sao một tên học sinh kém như Baek Yu-seol lại vào được Lớp S? Chắc chắn bọn họ đang thắc mắc điều đó. Bọn họ cày cuốc bục mặt mới ngồi được ở đây, tự nhiên có thằng ất ơ như tôi lọt vào, cay cú cũng là chuyện thường tình.

Nhưng mà.

“...Thằng đó là 'hắn' á?”

“Nhìn mặt ngáo ngáo thế kia mà...”

“Không sai đâu. Cha tớ đã liên hệ trực tiếp với hội đồng giáo sư để hỏi rồi. Chắc chắn là thằng đó và con nhỏ ngồi góc kia.”

“Hừm... Chắc là bọn giấu nghề à?”

Thay vì vẻ mặt khó chịu, thì ánh mắt đó... nói sao nhỉ.

'Kiểu như đang dè chừng ấy...?'

Làm gì có chuyện đó. Vấn đề là do tôi leo lên Lớp S à?

Thấy thái độ bình thản hơn dự kiến của đám học sinh Lớp S, tôi lại thấy hơi rén.

Nghe đồn đám học sinh Lớp A đã làm loạn lên, kéo cả mấy chục mạng lên phòng giáo vụ khiếu nại rồi. Bọn họ không chấp nhận được việc bản thân không vào được Lớp S mà một thằng lưu ban như tôi lại chễm chệ ngồi đây.

Nhưng điều bất ngờ là, câu trả lời họ nhận được đều như nhau.

'Baek Yu-seol có tư cách vào Lớp S.'

Thế đấy.

Nên tôi quyết định cứ nghĩ thoáng ra. Thú thật Lớp F trông phèn chúa lắm. Đã lỡ sống lại rồi thì cứ mặt dày bám trụ ở Lớp S thôi.

'Tất nhiên là có dễ ăn như thế không thì còn phải xem xét...'

Tất cả các lớp đều sẽ thay đổi nhân sự sau mỗi kỳ thi tùy theo thành tích. Có trường hợp Lớp F lội ngược dòng lên Lớp A, và ngược lại Lớp A rớt đài cũng có.

Lớp S cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều, một khi đã lên được Lớp S thì hiếm khi bị rớt xuống lắm.

À, nhắc mới nhớ, trong game hình như có một nam sinh cứ ở lì Lớp A mãi, sau này mới chật vật leo lên được Lớp S thì phải. Tên gì quên rồi, nhưng nhớ mang máng là nhân phẩm thằng đó không tốt đẹp gì cho cam.

Dù sao thì trong lúc mọi người đang im lặng quan sát nhau, tôi lấy một chiếc hộp nhỏ trong túi ra và mở nắp.

[Đồng hồ bỏ túi Stella]

Vật chứng minh thân phận học viên của ngôi trường danh giá nhất Stella, một món đồ cực kỳ đặc biệt, được coi trọng hơn cả mấy cái chứng chỉ Chiến binh Pháp thuật hạng xoàng.

Nghe nói có cái này là được đãi ngộ ghê gớm lắm. Dù không phải do tôi tự thi đậu vào, nhưng cầm nó trên tay cũng thấy "oách xà lách" phết.

Một lúc sau, phòng học đã tập hợp đủ 40 học sinh. Cái giảng đường chứa được 200 người mà chỉ có 40 mống, trông trống trải dễ sợ.

Đúng 8 giờ, cửa trước mở ra, một người bước vào.

Giáo sư chủ nhiệm Lớp S, Yi Han-wol.

Chỉ riêng sự xuất hiện của ông ta thôi đã khiến không khí trầm xuống, nặng nề như chì. Trước khí thế áp đảo đó, vài học sinh nuốt nước bọt cái ực.

Làn da ngăm đen, khuôn mặt chằng chịt sẹo, thân hình cơ bắp cuồn cuộn và ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nhìn thẳng vào mắt ông ta thôi cũng thấy khó thở rồi.

“Chào mừng. Tôi là Yi Han-wol.”

Không cần giải thích nhiều.

Chiến binh Pháp thuật Class 7, Yi Han-wol.

Danh tiếng của ông ta lẫy lừng khắp nơi. Kinh qua vô số chiến trường và hầm ngục, mang về bao nhiêu chiến thắng, nghe đồn số lượng Hắc Ma Nhân ông ta săn được đã lên tới bốn con số.

Cách đây 500 năm, pháp sư chiến đấu bị coi thường lắm. Pháp thuật là học thuật, hình ảnh pháp sư là những học giả cao quý ngồi bàn giấy nghiên cứu cơ.

Nhưng thời đại này thì khác. Giờ là thời đại pháp sư chiến đấu khinh thường pháp sư học thuật.

Trên thế giới này, bọn Hắc Ma Nhân vẫn đang liên tục đục lỗ thực tại để mở Cổng (Gate), và các pháp sư phải ngăn chặn chúng.

Thế nên, việc Yi Han-wol làm chủ nhiệm Lớp S là chuyện hiển nhiên.

Nơi này, Stella Academy, quy tụ những pháp sư đến đây để học cách chiến đấu mà.

Yi Han-wol đảo mắt nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng lại ở tôi.

“...Tụ tập được nhiều học sinh xuất sắc đấy. Và, cả một học sinh rất đặc biệt nữa.”

Vế trước chắc là nói đám còn lại, còn vế sau đích thị là ám chỉ tôi rồi. Không bị ngu thì ai cũng hiểu.

Mặc kệ, tôi bình thản đón nhận ánh mắt của Yi Han-wol. Muốn nghĩ sao thì nghĩ.

“Như các trò đã biết, đây là học viện đào tạo pháp sư chiến đấu. Với tư cách là 'Chiến binh Pháp thuật', các trò sẽ trải qua chương trình cao đẳng trong 3 năm tới.”

Khi Yi Han-wol bắt đầu nói, tất cả học sinh đều tập trung cao độ. Giọng nói của ông ta đầy uy lực bao trùm cả phòng học.

“Vô số tiền bối đã bỏ cuộc. Kẻ thù chúng ta phải đối mặt rất mạnh, và chương trình học của học viện cũng cực kỳ khắc nghiệt. Tôi hoàn toàn không kỳ vọng tất cả các trò sẽ theo kịp. Chỉ mong các trò hãy thể hiện ý chí nỗ lực hết mình.”

Thế giới này vận hành bằng ma pháp. Từ những vật dụng sinh hoạt hàng ngày, công nghệ, cho đến hầm ngục, Cổng, tất cả đều được cấu tạo từ ma pháp, thậm chí quái thú cũng là sinh vật ma pháp.

Nguồn gốc sự sống cũng là ma pháp, lý do mây bay hay trọng lực giữ chân chúng ta cũng được giải thích bằng ma pháp.

Nhiệm vụ của Chiến binh Pháp thuật chúng ta là ngăn chặn tổ chức pháp sư Hắc Ma Nhân – kẻ muốn nhuộm đen thế giới này thành 'Thế giới đảo ngược'.

'Cơ mà không phải nhiệm vụ của tôi.'

Tôi ngồi đây chỉ để sống sót thôi, thú thật tôi còn chả biết mình có chịu nổi mấy bài huấn luyện không nữa.

“Có những trò nhập học với nghĩa vụ tiêu diệt Hắc Ma Nhân, cũng có những trò vào đây chỉ vì kiếm được nhiều tiền. Lý do gì cũng được. Chỉ cần có ý chí sắt đá và lòng dũng cảm để đối đầu với chúng...”

Ngay lúc Yi Han-wol đang diễn thuyết hùng hồn.

Cạch!

Cửa sau mở ra, một học sinh bước vào.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía đó. Một cô gái, à không, một thiếu nữ với mái tóc bạc dài thướt tha bước vào với dáng điệu tự tin.

Là Hong Bi-yeon.

'Đi muộn...?'

Một người coi trọng nguyên tắc hơn bất cứ ai như cô ta mà lại đi muộn ư. Giờ mới để ý, má cô ta hơi ửng đỏ.

'Mới sáng ra đã có biến à?'

Tôi nắm sơ sơ hoàn cảnh gia đình cô ta. Chi tiết thì không rõ lắm. Tò mò nên tôi dùng kính "Chim Sẻ" để soi thông tin.

[Hong Bi-yeon Adolevit]

Ác nữ.

Pháp sư Lửa (Hay "nóng máu").

Hay ăn kẹo hồng sâm.

Thỉnh thoảng tự nhiên "bốc hỏa" một mình.

Chỉ uống Espresso pha kiểu 'Akalia'.

Mẹ là con mụ độc ác.

Chắc chắn sẽ chết (Death Flag).

Đọc xong tôi thở dài thườn thượt. Soi xong cũng chả biết thêm được gì mấy. Vốn dĩ Hong Bi-yeon là nhân vật nổi tiếng, mấy cái ghi ở kia tôi biết thừa rồi.

'Sao cái tôi trong quá khứ không chăm chỉ ghi chép hơn tí nhỉ.'

Ghi chi tiết hơn thì giờ có phải đỡ khổ không.

'Mà thôi, dù sao cũng không phải nhân vật lạ hoắc.'

Thậm chí lý do ghi là 'Chết' kia tôi cũng biết tỏng. Xét theo khía cạnh nào đó, cô ta còn dễ "bay màu" hơn cả Eisel.

Eisel chết chủ yếu do một mình người chơi, còn Hong Bi-yeon thì do cả người chơi lẫn Eisel "tác động vật lý".

Số phận ác nữ nó thế, biết làm sao được.

Dù biết trước vận mệnh phải chết, cứu được thì cũng muốn cứu đấy, nhưng ốc còn không mang nổi mình ốc. Tôi là thằng yếu nhớt nhất cái trường này thì cứu ai được chứ.

Cô ta là người phụ nữ bất hạnh đeo trên mình hào quang xui xẻo chỉ sau Eisel. Xin lỗi nhé, nhưng tôi đành phải giữ khoảng cách với cô nàng này thôi.

“Về chỗ ngồi đi.”

Hong Bi-yeon gật đầu trước lời của Yi Han-wol, liếc nhìn về góc phải, rồi quay sang nhìn về phía tôi.

Sau đó, cô ta sải bước đi thẳng đến chỗ tôi, và đặt mông ngồi xuống ngay đúng cái ghế phía sau lưng tôi.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.

'...Gì vậy trời.'

Giảng đường ngồi được 200 người, còn trống tận 160 chỗ, mắc cái gì cô lại ngồi sau lưng tôi?

...Chắc là trùng hợp thôi nhỉ?

Hoang tưởng là tội của đàn ông. Đừng có suy nghĩ linh tinh.

Dù cố tỏ ra bình thản, nhưng tôi không thể nào lờ đi cái ánh nhìn sắc như dao cắm vào sau gáy.

Sao mới bắt đầu mà cảm giác đời học sinh đã rối như canh hẹ thế này.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!