Tôi Trở Thành Thiên Tài Tốc Biến Của Học Viện Pháp Thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển Sinh Thành Long Ấu (LN)

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Long Ấu (LN)

Necoco

Một cái vỏ trứng bé xíu ư? Chẳng đời nào cản được bước tiến của cậu.

24 52

Cthulhu tái sinh

(Đang ra)

Cthulhu tái sinh

Thời tiết lạnh

“Tôi có chuyện cần anh giúp. – Từ người bạn cũ của anh”

27 100

Thiên sứ chỉ uống soda

(Đang ra)

Thiên sứ chỉ uống soda

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện thanh xuân pha chút bí ẩn, nơi tình yêu và quá khứ đan xen vào nhau.

10 11

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

55 91

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

138 1238

Những Cô Vợ Khác Chủng Tộc Của Tôi Không Thể Hòa Hợp Với Nhau

(Đang ra)

Những Cô Vợ Khác Chủng Tộc Của Tôi Không Thể Hòa Hợp Với Nhau

Imandu

Chúng tôi không cần tự ép bản thân phải sống chung nữa.

24 45

Chương 1-100 - Chương 4: Thiên tài tốc biến (3)

Chương 4: Thiên tài tốc biến (3)

2. Tốc Biến Thẳng Mặt (2)

Cảm giác mạch máu co giật truyền rõ mồn một qua đầu ngón tay.

Baek Yu-seol chạm mắt với tên ma pháp cung thủ vừa bị mình tiễn về chầu trời.

Cảm giác tội lỗi vì lần đầu giết người? Không hề. À không, nói đúng hơn là chả có thời gian mà cảm nhận.

Vì tôi giết để được sống.

“C-Cái gì thế kia! Kia có phải là Tốc Biến không vậy?!”

Tên chiến binh cầm đầu hét toáng lên khi thấy chuyển động nhanh như điện của Baek Yu-seol.

“Thằng này dùng bộ pháp lạ lắm! Mau giết nó!”

Vẫn chưa hồi chiêu Tốc Biến xong. Baek Yu-seol tung cước đạp bay cái xác cung thủ về phía trước.

Bốp! Phụt!

“Á hự!”

Máu từ cái xác phun ra như đài phun nước, che khuất tầm nhìn của bọn đang lao tới, thậm chí có một tên còn va vào cái xác mà ngã chổng vó.

Nhanh chóng lăn mình trên đất, Baek Yu-seol chộp lấy mũi tên của tên cung thủ, rồi kích hoạt Tốc Biến hướng lên cành cây phía trên chéo góc.

Bộp!

Lần đầu dùng Tốc Biến theo chiều dọc nên căn khoảng cách hơi "lag", chân không đặt vững lên cành cây nên bị trượt.

May mà một tay kịp bám lấy cành cây, gồng sức đu lên. Cơ bắp vai và lưng săn chắc đến ngỡ ngàng đã kéo cơ thể cậu lên cây theo đúng ý muốn.

Chưa kịp lắp tên vào cung, cậu vội nấp sau thân cây thì một quả cầu lửa bay tới đập vào.

Bùm!!

Vụ nổ nhỏ thổi bay một mảng thân cây nhưng lửa không bén được. Nhờ tuyết rơi nên cây khá ẩm ướt.

Két—

Baek Yu-seol lắp tên, Tốc Biến sang cành cây đối diện, xoay người nhắm bắn vào gáy tên lính thương đang ngơ ngác đuổi theo tàn ảnh của cậu.

Phập!

“Á á á á! Chân tao, á á á!”

‘Bắn lệch rồi.’

Chắc do ngắm gà quá nên trúng vào chân. Dù mũi tên ở thế giới này có đính kèm chút ma pháp "hỗ trợ ngắm bắn" (Aim Assist), nhưng cả đời chưa bắn cung bao giờ thì chịu thôi. Trúng được cái chân cũng là do "nhân phẩm" cao đấy.

‘Thôi kệ, phế được một thằng, chuyển mục tiêu.’

Vù vù! Lại một quả cầu lửa bay tới, nhưng Baek Yu-seol đã dứt khoát nhảy xuống khỏi cây.

“T-Thằng kia…!”

Độ cao này cũng khá thốn, tiếp đất lỗi là gãy xương như chơi. Tên đứng ngay điểm rơi đã đoán trước va chạm, giơ hai tay lên đỡ, nhưng Baek Yu-seol lại cắm thẳng dao vào khe hở giữa hai cánh tay hắn.

Rắc! Tiếng va chạm nghe rợn người hơn là tiếng dao đâm. Ngay trước khi chạm đất, Baek Yu-seol gượng người dậy, kích hoạt Tốc Biến về phía trước.

Một trong những cơ chế đặc biệt của Tốc Biến:

Bảo toàn động lượng trước khi sử dụng.

“Hự!!”

Lao thẳng vào mặt tên pháp sư đang niệm chú, hít một hơi thật sâu… và rồi một cú va chạm kinh hoàng ập đến.

Rầm!!

“Fire Ba… Ặc!”

‘Khụ…’

Cảm giác nghẹt thở ập đến khi lăn lóc trên mặt đất. Và rồi, cảm nhận được vòng xoáy mana hỗn loạn.

Dù hôm nay là lần đầu cảm nhận được mana, nhưng nhờ tình huống vừa rồi, Baek Yu-seol theo bản năng nhận ra hiện tượng này.

‘Phản phệ ma pháp (Magic Rebound)!’

Hiện tượng xảy ra khi niệm chú thất bại, gây nổ tùy theo cấp độ ma pháp, khiến người thi triển tự hủy.

Nếu là trong game thì chỉ mình nó ăn đạn, nhưng ngoài đời thực thì sao?

Nghĩ đến đó, cậu co rúm người lại hết mức có thể.

Uỳnh—!

Vụ nổ nhỏ cuốn lấy cậu, cậu lăn vài vòng trên đất để phân tán lực va chạm.

“Khụ khụ…!”

Trình độ tên pháp sư này chắc hạng "gà mờ" nên vụ nổ phản phệ chỉ cỡ quả pháo tép, chả xi nhê gì mấy, nhưng do ở cự ly gần nên da dẻ cũng bị sém chút đỉnh.

Đang ho sù sụ vì đau rát, bỗng cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Baek Yu-seol vô thức cúi đầu xuống.

Vút!

Một mũi tên sượt qua tóc, cắm phập vào thân cây ngay bên cạnh.

“Hà, thằng này dị thật đấy.”

Giờ chỉ còn lại một tên chiến binh giáp trụ đầy mình và một tên ma pháp cung thủ. Cả hai đều để lộ cổ, nếu nhắm vào điểm yếu thì vẫn có cửa ăn.

Baek Yu-seol chậm rãi cầm dao đứng dậy thủ thế, tên chiến binh nhếch mép cười khẩy.

“Phản xạ như ma ấy nhỉ. Ma pháp cũng lạ nữa. Rốt cuộc mày là cái giống gì?”

Phản xạ của cậu còn nhanh hơn cả game thủ chuyên nghiệp, chơi game nào cũng được lên highlight.

Cậu từng đạt top 1 thế giới trong cuộc thi test tốc độ phản xạ bằng click chuột cơ mà.

Nhưng dù thế thì con người cũng không thể né được tên bắn. Nhất là ở cự ly gần thế này, lại còn không cần nhìn nữa chứ.

“Nếu là pháp sư cao tay có 'Cảm quan' tốt thì tao còn hiểu được… Đằng này mày là cái thằng phế vật không dùng nổi ma pháp cơ mà. Khó hiểu thật. Trước khi chết mày giải thích hộ tao cái được không?”

Cái cơ thể "Rò rỉ ma lực" (Mana Leakage Body) này tuy vô dụng trong xã hội pháp sư, nhưng lại cường hóa mọi giác quan của con người lên mức bá đạo.

Tuy nhiên, Baek Yu-seol chả rảnh mà giải thích, tên chiến binh cũng nhận ra điều đó nên cười khùng khục.

“Được thôi, để xem với cái thân tàn ma dại đó mày còn múa được nữa không?”

Khiêu khích à. Baek Yu-seol vốn tính trẻ con, mấy cái trò khích tướng này cậu hay đáp trả lắm.

“…Này, ông có bình máu (Potion) không?”

“Tao có mang để uống đây.”

“Ngon.”

Cậu đưa dao găm ra trước, tên kia liền thủ thế.

“Giết ông xong tôi sẽ loot nó, nên giữ cho kỹ đừng để rơi nhé.”

[Tốc Biến]

Khoảnh khắc cơ thể Baek Yu-seol mờ đi, tên chiến binh giơ khiên lên che kín cổ và mặt.

‘Tao đã bắt bài cách mày dùng Tốc Biến rồi!’

Baek Yu-seol luôn dừng lại sau khi Tốc Biến rồi mới vung dao, nên không thể tận dụng động lượng được. Hơn nữa, cú chém của cậu ta lực không mạnh.

Các bộ phận khác đã có giáp bảo vệ, chỉ cần che mặt và cổ là an toàn.

Và còn một điều nữa.

Baek Yu-seol luôn Tốc Biến tiếp cận vào chính diện đối thủ.

Nghĩ đến đó, tên chiến binh vừa giơ khiên vừa dậm mạnh chân xuống đất.

‘Wave Break (Địa Chấn)!’

Ngay lập tức, mặt đất phía trước nứt toác ra hình rẻ quạt, rung chuyển dữ dội.

Rầm rầm rầm!!

“Dính bẫy rồi con ơi!”

Ma pháp cơ bản cấp 1 dùng để phá vỡ tư thế của kẻ địch trong phạm vi nhất định! Nhưng chừng này là đủ để trói chân đối thủ rồi.

“Chết đi!”

Tin chắc Baek Yu-seol đã bị choáng (Stun), tên chiến binh vung thanh trọng kiếm khổng lồ xuống.

“…Hả?”

Baek Yu-seol đây kinh nghiệm PVP 10 năm có lẻ nhé. Tuy đánh nhau ngoài đời là lần đầu, nhưng mấy cái bài vở đấu pháp sư thì tôi thuộc làu làu đến phát ngán rồi.

Tưởng tôi chưa gặp thằng nào thả skill diện rộng chặn đầu Tốc Biến bao giờ chắc?

‘…Là phía sau!’

Baek Yu-seol đã di chuyển ra sau lưng tên chiến binh, vung dao nhắm vào gáy tên cung thủ.

Nhưng tên cung thủ cũng không phải dạng vừa, hắn nhanh chóng lăn mình né đòn và xả liên tiếp mấy mũi tên từ nỏ vào Baek Yu-seol.

Vút vút!

“Hự!”

Nếu có Tốc Biến liên tục thì mấy đòn phản công (Counter) này tôi né cái một, nhưng giờ thì chịu. Baek Yu-seol đành lăn lộn trên đất để né tên một cách chật vật.

‘Hai thằng…’

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy tên chiến binh lao tới bổ thanh kiếm to tổ bố xuống.

‘Mẹ kiếp!’

Lăn nhanh ra sau một vòng nữa rồi bật dậy nhìn về hướng ngược lại, tên chiến binh hét lên, bỏ qua ý định đuổi theo.

“Nó Tốc Biến sang kia kìa!”

Bọn chúng cũng nhận ra rồi. Hướng Tốc Biến của Baek Yu-seol luôn là hướng cậu ta nhìn thẳng.

Tuy nhiên.

Cái việc làm cho bọn chúng nghĩ tôi sắp Tốc Biến, bản thân nó đã là một cú lừa (Fake).

Lợi dụng đà xoay người, cậu xoay thêm vòng nữa tung cú đá xoay, tên chiến binh hoảng hốt giơ khuỷu tay lên đỡ.

Bốp!

“Hự!”

“Á đù…!”

Khuỷu tay hắn đỡ được trong gang tấc, nhưng vì đá vào giáp sắt nên ống đồng tôi đau như muốn nứt ra. Nhưng tận dụng lúc hắn loạng choạng, tôi kích hoạt Tốc Biến.

[Tốc Biến]

Tên cung thủ cứ tưởng cậu sẽ Tốc Biến ra xa nên đã bắn đón đầu (Predict shot) vào chỗ đó, giờ thấy Baek Yu-seol áp sát bất ngờ liền trợn tròn mắt, vội vàng nhảy lùi lại.

Nhưng do đang mải ngắm bắn nên phản ứng chậm một nhịp.

Phập!

Dao găm của Baek Yu-seol cắm ngọt vào cổ tên cung thủ.

“Khặc, ọc, ặc…”

Bịch!

“Ái da…”

Sau khi tên cung thủ ngã xuống, Baek Yu-seol cũng không chịu nổi cơn đau ở ống đồng mà quỳ rạp xuống đất.

“Đau vãi chưởng…”

Đau thật. Đau muốn chảy nước mắt. Nhưng cậu nghiến răng cố nhịn.

Chậm rãi quay đầu lại, tên chiến binh đang nhìn Baek Yu-seol với ánh mắt rực lửa.

“Lúc nãy còn chạy như chuột nhắt chưa đánh nhau bao giờ, sao giờ thay đổi thái độ nhanh thế?”

“…Lúc nãy là thế. Cảm ơn đã giúp tao cày kinh nghiệm thực chiến nhé.”

Game dùng chuột phím và thực tế nó khác nhau một trời một vực. Tôi đã thấm thía điều đó đến tận xương tủy rồi.

Và nó càng làm tôi nhận thức rõ hơn đây là hiện thực tàn khốc.

“Giờ còn mỗi mình ông, tính sao đây? Định đợi hai thằng kia chạy lên rồi 'hội đồng' tôi à? Mơ đi cưng. Bọn nó đang trốn việc ở dưới kia kìa.”

Lông mày tên chiến binh giật giật.

“Lũ khốn nạn này…”

“Chắc bọn nó nghĩ năm thằng là đủ xử đẹp tao rồi. Ai ngờ các ông lại bị 'bón hành' thê thảm thế này chứ?”

Thực ra là tôi chém gió đấy. Bọn kia đang làm gì tôi biết thế quái nào được. Chỉ nói đại để bẻ gãy ý chí chiến đấu của hắn thôi.

Nhưng tên này không những không nản mà còn giương kiếm lên cao hơn.

‘Chết tiệt.’

Xương chân chắc nứt rồi, di chuyển bình thường khó khăn lắm. Chỉ dựa vào mỗi Tốc Biến để di chuyển thì hạn chế quá nhiều.

Cố giấu cái chân đau, tôi chĩa dao về phía cổ hắn, hắn liền đanh mặt lại, dùng khiên che kín phần thân trên.

…Trong tình cảnh này mà Baek Yu-seol vẫn phải thầm thán phục khả năng quản lý biểu cảm của hắn.

‘Hắn đang tin tưởng vào thằng đồng đội giả chết sau lưng mình đây mà.’

Lúc nãy, Baek Yu-seol đã thấy tên lính thương bị bắn trúng gót chân Achilles đang nằm rên rỉ rồi gục xuống.

Tên đó chưa chết, cũng chưa ngất. Nhờ giác quan thứ sáu của cơ thể "Rò rỉ ma lực", tôi cảm nhận rõ mồn một khí tức của hắn.

Tên lính thương vẫn nắm chặt cây thương trong tư thế nằm sấp, cách tôi chỉ 3m.

Chỉ cần gần thêm chút nữa, hắn sẽ xiên tôi một phát "chí mạng" ngay.

‘Làm sao đây…’

Ném dao ra sau để xử hắn? Không được. Kỹ năng ném dao (Throwing) chưa chắc đã one-shot được hắn, mà vứt vũ khí duy nhất đi thì rủi ro quá cao. Lúc bắn cung đã thấy rồi đấy, khoản vũ khí tôi gà mờ lắm.

Dùng Tốc Biến cũng căng. Khoảng cách với tên chiến binh trước mặt chỉ có 5m.

Nếu Tốc Biến ra sau giết tên lính thương, tên chiến binh sẽ áp sát ngay. Hắn không cần chạy hết 8m đâu. Tầm đánh ngắn nhưng hắn có cái ma pháp đập đất kia kìa.

‘Không được dùng Tốc Biến để giết tên lính thương.’

Tính toán xong xuôi, cậu hành động theo đúng kế hoạch đã vạch ra trong đầu.

Hạ thấp trọng tâm, làm như định lao vào tên chiến binh, chân hơi lùi về sau một chút.

Lùi lại một chút như thế, khoảng cách với tên lính thương phía sau càng gần hơn. Nhưng mũi thương của hắn vẫn chưa động đậy. Tầm này là chạm được rồi, nhưng hắn muốn một cú chắc ăn hơn.

Tiếc là, cơ hội ngàn vàng đó sẽ không bao giờ đến với hắn đâu.

“Hây!”

Tôi xoay người thật mạnh, tên chiến binh giật mình thủ thế, nhưng tôi không dùng Tốc Biến mà lao ngược về phía sau, hai tay cầm dao cắm phập vào gáy tên lính thương đang nằm.

Phập!!

Chết không kịp ngáp.

Ngay lập tức, Baek Yu-seol giật lấy cây thương của hắn rồi lùi lại. Tên chiến binh định lao lên thấy thế liền giương khiên lại. Vì tôi vẫn còn Tốc Biến nên hắn không dám manh động.

“Thằng chó…!”

Tên chiến binh định mở mồm chửi, nhưng Baek Yu-seol không cho hắn thời gian suy nghĩ, phóng thẳng con dao găm đi.

Nhắm thẳng vào chấn thủy của hắn.

Đương nhiên tên chiến binh giơ khiên lên gạt phăng con dao. Nhưng hành động tiếp theo của Baek Yu-seol mới là mấu chốt.

Cậu đang nhìn về phía sườn của tên chiến binh. Cây thương trên tay cũng xoay vòng tạo đà như sắp tung một cú quét lớn.

Giống như chuẩn bị Tốc Biến ra sau lưng hắn vậy.

Đến lúc này, tên chiến binh phán đoán:

‘…Ra là vậy. Tốc Biến thẳng mặt sợ bị ma pháp của ta phản đòn, nên ném dao dụ ta đỡ rồi Tốc Biến sang bên hông để móc lốp!’

Từ tư thế đỡ dao, tên chiến binh lập tức xoay khiên quật mạnh ra phía sau lưng mình. Nếu hắn đoán đúng, Baek Yu-seol sẽ lao vào từ bên sườn.

Vút!

“…Hả?”

Nhưng mà,

Phía sau hắn chả có cái quái gì cả.

Bởi vì, Baek Yu-seol đã tính trước cả nước đi đó, và lần này cậu thực sự lao vào chính diện.

‘Thôi bỏ mẹ!’

Tên chiến binh hoảng hốt quay đầu lại, nhưng đã quá muộn.

Mũi thương của cậu đã kề ngay yết hầu hắn rồi.

Phập!!

[Episode 1 'Trốn thoát khỏi kẻ truy đuổi!' đã hoàn thành.]

[Bạn nhận được điểm kinh nghiệm!]

[Nhờ cách giải quyết tình huống độc đáo, 'Dự án Constellatio' hứa hẹn sẽ trao thêm phần thưởng đặc biệt.]

---

3. Nhập học (1)

Bịch! Tên chiến binh đổ gục xuống, tôi cũng bệt mông xuống đất theo.

“Hộc, hộc…”

Tay tôi run bần bật. Một phần vì sợ chết, một phần vì chưa bao giờ ép bản thân vào tình cảnh cực hạn thế này.

Trận chiến đầu tiên, cú Tốc Biến đầu tiên, lần đầu giết người.

Cơn đau từ ống đồng bị nứt ập đến muộn màng, năm cái xác nằm la liệt xung quanh nhắc nhở tôi rằng mình đã trở thành một con người khác.

Đây là thực tại, và tôi là pháp sư Tốc Biến Baek Yu-seol.

Và, tôi đã giết tất cả bọn họ để được sống.

Đau chân quá không chịu nổi, chả còn tâm trí đâu mà "so deep" với cảm xúc nữa, tôi vội lục lọi túi quần tên chiến binh.

May quá, có bình máu (Potion) thật.

Dốc vào họng, vị đắng ngắt xộc lên khiến tôi muốn nôn. Lần đầu nếm mùi Potion, đúng là vừa đắng, lại vừa ngọt ngào.

Lấy thêm một bình nữa đổ lên ống chân, cơn đau dịu đi thấy rõ. Chắc đây là hiệu ứng "giảm đau" của thuốc. Hàng lởm nên không hồi phục ngay được, nhưng thế này là đủ rồi.

“…Sống rồi.”

Cuối cùng cảm giác nhẹ nhõm cũng ùa về, người tôi mềm nhũn ra. Giờ mới để ý, chân tôi đang run như cầy sấy.

‘Trước tiên phải té khỏi đây đã…’

Chậm rãi đứng dậy, tôi chợt nhớ ra bọn này đều có túi đồ. Tôi đang là thằng khố rách áo ôm, tiền không có một xu, phải sống thực tế thôi.

Người ta bảo đồng tiền dính máu thì đen đủi, nhưng với thằng nghèo rớt mồng tơi thì đen đỏ gì tầm này, có tiền là được.

Tôi lục lọi túi quần đám truy đuổi, gom hết mấy thứ linh tinh có giá trị nhét vào ba lô. Tiền mặt cũng kiếm được kha khá, tầm 2 triệu Credit. Quy ra tiền Hàn chắc cỡ 2 triệu Won (khoảng 40 triệu VNĐ).

Vũ khí thì tôi lấy cây thương, cái nỏ và con dao găm phòng thân. Trong game tôi hay dùng súng trường ma kỹ thuật (Magic Engineering Rifle) thay cho nỏ, nhưng giờ chưa có thì dùng tạm cái này vậy.

Vũ khí chính là thương, nhưng khi cần tôi cũng chơi cả rìu hay kiếm. Vì Tốc Biến không cộng thêm sát thương va chạm nên dùng vũ khí hạng nặng đôi khi lại ngon hơn.

Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, gặp pháp sư hàng "real" thì đống sắt vụn này cũng phế thôi.

Cứ tưởng tượng cảnh mặc giáp, cầm súng trường, Tốc Biến liên tục rồi lao vào chém nhau loạn xạ là hiểu phong cách của tôi rồi đấy.

Nếu "nhân phẩm" cao thì dùng Tốc Biến "one-shot" được ngay, nhưng cái kim trong bọc mà lòi ra là ông đây chỉ biết mỗi trò đó thì toang hẳn. Địch sẽ "try-hard" phòng thủ kỹ hơn, còn mình sát thương như muỗi đốt inox thì kiểu gì cũng thua trong cuộc chiến thể lực.

'Cơ mà vác về thành phố bán ve chai thì đống này cũng ra tiền đấy.'

Phải cầm cự bằng mấy món vũ khí "hàng chợ" này cho đến khi nâng cấp được cái Thể Chất Rò Rỉ Ma Lực và "Thức Tỉnh".

Thế giới này làm gì có Kiếm Khí, hay Aura Blade các kiểu, chỉ có mỗi thanh niên Baek Yu-seol sở hữu cái thể chất rò rỉ kia là "cosplay" được thôi.

Khoảnh khắc bọc được mana vào vũ khí và kích nổ nó, tôi sẽ sở hữu sát thương tay to không phải dạng vừa đâu.

'Haizz, sao số mình nó lại khổ thế này không biết.'

Hồi phục cũng tàm tạm rồi, tôi đeo ba lô lên và đứng dậy. Đúng lúc đó, từ bên kia vách núi vang lên tiếng hét.

"Ê, có ai ở đó không!!"

Là một nhóm pháp sư nhỏ. Lẽ ra nếu tôi leo vách núi theo đúng kịch bản thì sẽ gặp họ đúng lúc "đẹp trai" nhất, nhưng đời không như mơ, cái timing của thế giới này nó cứ "lệch pha" với tôi kiểu gì ấy.

Tôi vội vàng đứng dậy, khua khoắng cây thương loạn xạ:

"Có người sống đây này!!"

Sau khi qua được vách núi kia thì tôi cũng chịu, chả biết chuyện gì xảy ra tiếp theo. Vì trong game, màn hình sẽ chuyển cảnh cái rụp kèm theo thông báo hệ thống. Nếu để họ bỏ đi thì khả năng cao là tôi sẽ lạc trôi giữa rừng, nên tuyệt đối không được lỡ chuyến xe này.

Xì xào, bàn tán.

Bọn họ thì thầm to nhỏ gì đó với nhau, nhưng khoảng cách hơn 100m nên tôi chịu chết, không nghe được gì. Một lát sau, có vẻ đã thống nhất ý kiến, gã đàn ông có vẻ là trưởng nhóm hét lớn:

"Gần đây không có cầu! Cậu có qua được không đấy!"

Tôi vội đáp:

"Được! Em qua ngay đây!"

Trong khi đó, bên kia vách núi.

"Cậu ta bảo sẽ qua đây."

Nhóm pháp sư dùng ống nhòm quan sát thiếu niên ở phía đối diện. Khoảng cách giữa hai vách núi khá xa, nếu không học phép hệ 'Power Jump' (Nhảy Cường Lực) của vị trí Knight (Kỵ sĩ) thì gần như là nhiệm vụ bất khả thi.

"Ít nhất phải là Kỵ sĩ Lớp 3 trở lên mới nhảy qua được..."

"Thằng nhóc đó liệu có làm được không?"

Trong khi các pháp sư còn đang nghi ngờ nhân sinh, thì cậu thiếu niên bên kia bỗng nhiên lướt đi như một tàn ảnh, xuất hiện chễm chệ trên tảng đá nổi.

"Ơ, ơ?"

"Cái quái gì thế? Không phải phép nhảy!"

"T-Tôi cũng không biết. Lần đầu tôi thấy loại phép thuật này..."

Thấy các pháp sư hoang mang hồ quỳnh hương, một pháp sư mặc áo choàng xám ngồi phía sau lên tiếng giải đáp:

"Tốc Biến."

Nãy giờ người này che mặt nên không ai để ý, hóa ra chiếc áo choàng xám ấy thuộc về một thiếu nữ.

"Tốc Biến á?"

"Ừ. Là Tốc Biến đấy."

"Nhưng mà..."

Tốc Biến là loại phép thuật không thể kiểm soát. Tuyệt đối không thể có chuyện di chuyển theo hướng mình muốn với khoảng cách chính xác như cậu thiếu niên kia được.

'Rốt cuộc cậu ta là thần thánh phương nào?'

Không biết là Tốc Biến đang hồi chiêu hay cậu ta đang tính toán khoảng cách mà tốc độ di chuyển trên đá nổi rất chậm.

"Tầm đó thì chờ được. Hiếm khi mới gặp được pháp sư độc lạ Bình Dương thế này mà."

Tuy nhiên, cái lựa chọn "thong thả chờ đợi" đó đã sớm bay màu.

Phía sau lưng thiếu niên, hai gã đàn ông mặc áo choàng bất ngờ xuất hiện và bắt đầu niệm chú lên lòng bàn tay.

Tên trưởng nhóm hét lên thất thanh:

"Này! Nguy hiểm!"

Baek Yu-seol hiểu ra vấn đề hơi muộn, cậu quay đầu lại.

Phừng!

Và đập vào mắt cậu là một quả cầu lửa khổng lồ đang lao tới.

'Đù, vãi...!'

Chưa kịp chửi thề hết câu trong đầu, Baek Yu-seol đã lao về phía trước. Quả cầu lửa va vào tảng đá nổi cậu vừa đứng và rơi thẳng xuống vực.

[Tốc Biến]

"Hự!"

Baek Yu-seol kịp thời Tốc Biến lên tảng đá phía trên và bám vào mép đá, cậu quay đầu nhìn lại.

'Cái quái gì thế, bọn này...'

Nhớ không nhầm thì ban đầu có bảy tên truy sát. Hai tên bị rớt lại, còn năm tên. Tưởng bọn nó không đuổi theo nữa nên về rồi, ai ngờ dai như đỉa đói, đuổi tận đến đây.

Nhìn bọn chúng nghiến răng nghiến lợi niệm chú, có vẻ như cái chết của đồng bọn đã chọc điên chúng nó rồi.

Xoẹt xoẹt!

Cảm giác tê tê trên đỉnh đầu. Baek Yu-seol không cần nhìn cũng biết.

Phép định vị, Thunder Bolt (Sét Đánh).

'Một thằng chơi lửa, một thằng chơi điện à? Combo hủy diệt thế?'

Tuy chỉ là phép cấp thấp của Rookie Mage (Pháp sư tập sự), nhưng với Baek Yu-seol hiện tại, dính một phát là người cứng đờ, rơi tự do xuống vực đăng xuất khỏi server ngay.

Bụp!

Vội vàng buông tay khỏi tảng đá, nhưng thời gian hồi chiêu 3 giây của Tốc Biến vẫn chưa xong.

"Chết tiệt!"

May mắn thay, trong đống chiến lợi phẩm "loot" được lúc nãy có vài món dùng được. Baek Yu-seol lục ba lô, lôi ra sợi dây móc của cung thủ, nhanh tay ném lên trên. Cạch! Móc sắt bám chặt vào tảng đá nổi.

Vùuuu!!

Ấn nút thu dây, cơ thể được kéo lên, vừa chạm vào tảng đá thì quả cầu lửa bay sượt qua đầu cậu, đập vào tảng đá phía trước.

Bùm!!

Tên pháp sư này bắn gà thật. Nhưng mà vẫn nguy hiểm vãi chưởng. Tảng đá trúng đòn vỡ vụn, rơi xuống vực thẳm bên dưới.

Rào rào...

Cát bụi và đá vụn rơi xuống vực sâu thăm thẳm giữa hai vách núi, sương mù dày đặc như mây che phủ khiến chẳng thấy đáy đâu. Rơi xuống đó thì chắc tan xác pháo chứ chẳng chơi.

[Tốc Biến]

Sau đó, Baek Yu-seol di chuyển hoàn toàn theo bản năng sinh tồn.

Cậu đu mình trên đá nổi, xoay người giả vờ bắn dây sang tảng đá khác rồi bất ngờ dùng Tốc Biến, hoặc khi phép thuật bay tới thì lại dùng dây đu ngược về tảng đá cũ để né đòn.

Tia sét vàng chóe đuổi theo Baek Yu-seol như rắn săn mồi, những viên đạn lửa từ trên trời trút xuống như mưa.

Vì không có phép phòng thủ, cậu phải bay lượn giữa các tảng đá nổi như đang diễn xiếc.

Những mũi tên lửa và xích điện sượt qua má nóng rát.

"Wow..."

Nhóm pháp sư dù đang trong tình huống khẩn cấp cũng phải thốt lên trầm trồ. Những bước di chuyển của cậu thiếu niên kia trông "chill" đến mức chẳng thấy chút nguy hiểm nào.

"Đỉnh thật... Lần đầu tiên tôi thấy một Kỵ sĩ dùng phép thuật kiểu đó."

"Di chuyển ảo ma Canada thật sự."

Nhưng mà.

"...Sao cậu ta không bật khiên phép thuật lên nhỉ?"

Thắc mắc đó là đương nhiên. Một pháp sư giỏi cỡ đó thì dư sức chặn mấy đòn phép tép riu của Rookie Mage.

Nhưng làm sao họ biết được nỗi khổ tâm của "khổ chủ".

Rằng cậu thiếu niên đang nhảy múa trên đá kia thực chất là một "tướng phế", ngoài Tốc Biến ra thì mù tịt mọi phép thuật khác.

'Mẹ kiếp!'

Baek Yu-seol bắt đầu thấy đuối, cậu nghiến răng. Từ phía sau, một tia sét bắt đầu nhảy cóc qua các tảng đá, đuổi theo sát nút.

Sát thương không cao, nhưng là phép 'Chain Lightning' (Sét Liên Hoàn) bách phát bách trúng.

Hiện tại chưa có cách nào né được phép định vị kiểu này.

Xoẹt xoẹt!!

'Ăn... đòn rồi...!'

Tốc Biến chưa hồi xong, cậu vội bắn dây móc vào tảng đá, nhưng dù có đu người lên không trung thì tia sét kia vẫn sẽ dí theo và đánh trúng thôi.

'Kết thúc lãng xẹt thế này sao?'

Ngay khi Baek Yu-seol nghiến răng nhìn tia sét lao tới, cô gái áo choàng xám nãy giờ ngồi im quan sát bỗng bật dậy, triển khai ma pháp trận.

"Ơ? Cô định làm gì..."

"Tránh ra."

Các pháp sư ngơ ngác. Trình độ của họ ở đây cao nhất cũng chỉ Lớp 2-3, làm gì học được phép tầm xa nào cứu được cậu thiếu niên ở cách xa hơn 100m kia.

Theo họ biết, cô gái áo choàng xám kia cũng chỉ là pháp sư Lớp 3. Ở độ tuổi đó mà đạt được trình độ này là thiên tài, nhưng chuyện này thì quá sức rồi.

"Xa quá. Bay tới đó thì mana tan biến hoặc lệch quỹ đạo..."

Tuy nhiên, tên trưởng nhóm lập tức câm nín. Trên đầu ngón tay cô gái, một ngọn thương băng bọc điện xuất hiện.

'Hai... hai hệ nguyên tố cùng lúc á?!'

Pằng!!

Chưa kịp hết sốc, phép thuật cô gái bắn ra đã va chạm với tia sét liên hoàn đang lao tới Baek Yu-seol, triệt tiêu nó hoàn toàn.

"Tính toán được cả quỹ đạo đó sao..."

Chưa hết, điều kinh khủng hơn còn ở phía sau.

Cô gái cắn chặt môi, vung quyền trượng, lợi dụng phản lực từ vụ nổ của tia sét để phóng ngọn thương băng đi với tốc độ bàn thờ.

Vút!!

Nó sượt qua má Baek Yu-seol.

Phập!

Xuyên thủng ngực một tên pháp sư đứng bên kia vách núi, găm nát tảng đá phía sau hắn.

Ice Spear (Thương Băng) với uy lực kinh hoàng khiến người ta lạnh sống lưng!

"Ơ, ơ...!"

"Cái quái gì thế, điên rồ..."

"Khoảng cách đó mà dùng Thương Băng bắn trúng á? Hack à?"

"Không thể tin được..."

Tên pháp sư còn lại thấy đồng đội bị "headshot" từ khoảng cách hơn 100m thì hoảng loạn tột độ, hủy luôn phép đang niệm rồi cắm đầu bỏ chạy.

Bịch!

Có vẻ bị chóng mặt dữ dội, cô gái áo choàng xám ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển. Các pháp sư nhìn nhau với khuôn mặt tái mét.

Cậu thiếu niên bay lượn kia đã quái vật rồi, cô gái nhỏ này cũng "bá đạo" không kém. Rốt cuộc bọn trẻ bây giờ ăn gì mà tài năng kinh khủng vậy?

"Hộc, hộc..."

Cuối cùng, Baek Yu-seol cũng an toàn đáp xuống bên này vách núi, được nhóm pháp sư dìu lên xe ngựa.

"Này chàng trai, vất vả rồi. Ta chưa từng thấy Kỵ sĩ nào có thân pháp đỉnh cao như cậu đâu."

Trưởng nhóm tiến lại bắt tay Baek Yu-seol.

"Khụ, cho nên là... Cậu từ đâu tới vậy?"

"...Dạ?"

Câu hỏi hơi bất ngờ khiến Baek Yu-seol ngơ ngác đáp:

"Em từ đằng kia tới ạ."

"Không, không phải cái đó..."

Câu trả lời huề vốn của cậu khiến không khí căng thẳng tan biến, vài pháp sư bật cười. Cô gái ít nói kia cũng nhếch vai, có vẻ cạn lời.

"Ý ta là cậu thuộc tổ chức nào ấy."

"À... Em là lính tự do (vô sộ)."

"Ồ, Kỵ sĩ tự do sao? Vậy có muốn gia nhập đoàn pháp sư của bọn ta không?"

"Dạ không, ý em là... em vẫn đang là học viên dự bị thôi ạ."

"Cái gì cơ?"

"Thật á?"

Các pháp sư thốt lên đầy kinh ngạc. Thân pháp của Baek Yu-seol thừa sức sánh ngang với dân chuyên nghiệp (lão làng). Huống hồ cậu ta còn có khả năng cơ động vượt qua vách núi đá kia.

"Hả, thấy cậu giỏi quá ta cứ tưởng là pháp sư chuyên nghiệp rồi chứ. Thất lễ quá."

Nghe Baek Yu-seol nói, các pháp sư khác bắt đầu xì xào bàn tán. Họ thắc mắc sao trình độ đó mà vẫn là học viên dự bị, không biết họ sẽ nghĩ gì nếu biết sự thật là cậu ta chỉ có mỗi cái chiêu Tốc Biến làm vốn liếng.

Baek Yu-seol quay đầu tìm cô gái áo choàng xám đã cứu mình. Cô ấy đã ngồi thu lu trong góc xe ngựa, gặm nhấm sự cô đơn.

"Cảm ơn đã cứu mạng. Tí nữa thì em 'hẹo' thật rồi."

Cô gái ngẩng đầu lên. Đường nét khuôn mặt thanh tú, nhìn phát biết ngay là nữ chứ không phải nam.

"...Tôi không làm để được cảm ơn đâu, đừng bận tâm."

Giọng điệu nghe sắc sảo gớm.

'Giọng nói thì hay nhất từ trước tới giờ mình từng nghe, nhưng mà...'

Cái giọng chanh chua ấy nghe trong trẻo như đang hát tình ca chia tay vậy.

'Tóc màu xanh nhạt à?'

Thấp thoáng dưới mũ trùm đầu màu xám là mái tóc màu xanh da trời.

Tóc xanh, dùng phép sét và băng. Combo này nghe quen quen, nhưng cậu không đào sâu thêm.

Người ta đã che mặt thì mình đi soi mói cũng hơi vô duyên.

"Haizz..."

Theo sự hướng dẫn của một Chiến binh phép thuật khác, Baek Yu-seol ngồi phịch xuống góc xe, nhìn chằm chằm vào hư không.

Sau khi hoàn thành Episode trước, một Episode khác lại hiện lên.

[Episode 2]

[Nhập học Học viện Stella!]

Hoàn thành Episode 2 chắc không khó, nhưng cậu lo lắng cho tương lai sau đó hơn.

'Già đầu thế này rồi còn phải cắp sách đến trường, toang thật sự...'

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!