Tôi tên là Ark

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Quyển 5 - Chương 08

Trải Nghiệm Một Trận Đấu Giao Lưu

Ark cùng nhóm JusticeMan rời Cairo, hướng về thủ đô Selebrid của Vương quốc Schudenberg mà lên đường. Nguyên nhân là vì không lâu trước đây, người phát ngôn đã công bố toàn bộ nội dung của một thông báo quan trọng.

"Chú ý, toàn thể công dân Schudenberg! Cuối cùng thì Bristania, Công quốc Sinius và Vương quốc Bavaria đã chấm dứt chiến tranh. Ba nước đã ký Hiệp định đình chiến. Cuộc chiến tranh kéo dài đã kết thúc một cách hòa bình mà không có xung đột!"

"Wahhh!"

Các NPC và người chơi đồng loạt hò reo trước tin tức bất ngờ này. Trong New World có ba vương quốc loài người. Quan hệ giữa Bristania, Sinius và Schudenberg vốn không tốt đẹp gì. Vì Schudenberg tiếp giáp ba vương quốc này nên người chơi khó mà qua lại 2 bên biên giới. Đối với NPC, đây giống như trạng thái "chiến tranh lạnh", nhưng đối với người chơi lại khá là phiền phức. Nhiều người, thậm chí bạn bè của nhau cùng bắt đầu game ở các quốc gia khác nhau nhưng rồi không thể gặp mặt. Khu vực biên giới đa phần còn bị cấm vào. Thế nhưng, Hiệp định đình chiến vừa ký này đã mở ra cơ hội cho người chơi phiêu lưu ở nhiều vùng đất mới. Người phát ngôn giơ tay ra hiệu giữ trật tự và tiếp tục:

"Chúng tôi xin thông báo những điểm chính của Hiệp định đình chiến. Từ bây giờ, mọi người đều có thể tự do giao thương trong địa phận ba vương quốc. Nếu bạn vượt biên giới để buôn bán, phải được cấp phép đặc biệt và chịu thuế nhập khẩu 5%."

Sau khi nói rất lâu về những điều khoản nhàm chán, ông ta ngừng lại và nhấn mạnh:

"Nhưng đây mới là điều quan trọng nhất trong hiệp định. Từ trước đến nay, khu vực biên giới giữa ba quốc gia vốn vẫn bị cấm chiến đấu. Giờ đây, ba nước tuyên bố giải phóng toàn bộ vùng biên này!"

"Vùng biên?"

"Đúng vậy." Toàn bộ khu vực này sẽ mở cửa cho tất cả người ngoại quốc (người chơi)!"

Người chơi ngạc nhiên há hốc mồm nghe tiếp giải thích. Nói một cách dễ hiểu, vùng biên này tên chính thức là Nagaran, là vùng tam giác giao nhau giữa ba nước. Không lâu trước, một vụ xung đột nhỏ ở biên giới đã nổ ra. Tuy nhiên, sau nhiều sự kiện như nhiệm vụ Jackson và vô số biến cố khắp New World, ba bên nhận ra đã đến lúc chấm dứt chiến tranh. Hiệp định đình chiến được ký sau khi binh lính rút khỏi Nagaran, để lại một vùng đất rộng lớn trống không. Các vị vua bắt đầu suy nghĩ cách sử dụng vùng đất này. Sau cùng, họ quyết định giao cho "người ngoại quốc" – tức là người chơi, những người tự do không bị ràng buộc bởi lợi ích ba nước. Lý do rất đơn giản: khi nhiều người ngoại quốc chiếm đóng Nagaran, quyền lực của họ sẽ như một vùng đệm quân sự. Chưa kể, nếu người chơi xây dựng và phát triển nơi này, cả ba nước cũng được hưởng lợi tài chính. Các vị vua tỏ ra rất hài lòng với ý tưởng này.

Dù là vua chúa, họ thực chất chỉ là NPC – tưởng mình đã nghĩ ra một ý tưởng thiên tài nhưng thực chất đây vốn đã là một phần kịch bản lớn của New World.

<Chương II: Kỷ nguyên khai phá của người ngoại quốc> chính thức bắt đầu.

"Nếu bạn thuộc một guild chiến binh xuất sắc, bạn sẽ có cơ hội chiếm giữ một pháo đài. Ngoài ra, người chơi chiếm pháo đài sẽ nhận được danh hiệu Nam tước chính thức từ ba vị vua!"

Sau đó, người phát ngôn giải thích quy tắc của công thành chiến. Luật khá đơn giản: ở phía bắc Nagaran có 1 thứ gọi là "Ngai trị vì". Nếu trưởng guild là người đầu tiên ngồi lên chiếc ngai này, người này sẽ trở thành Lãnh chúa pháo đài. Nhưng phải giữ vững vị trí đó trong 3 ngày (tương đương 24 giờ thực tế) và chống lại mọi cuộc tấn công từ các guild khác. Nếu trụ vững, Lãnh chúa có thể kích hoạt hệ thống phòng thủ, kiểm soát phạm vi pháo đài. Tuy nhiên, chức vụ này không vĩnh viễn – người nắm pháo đài bắt buộc phải chấp nhận thách đấu mỗi tuần. Nếu thua, ba vương quốc sẽ tước bỏ quyền cai trị. Ngoài ra, để duy trì pháo đài, chủ nhân của nó phải liên tục đầu tư tiền bạc phát triển, dù chẳng biết giữ được bao lâu.

Thông báo vừa xong, cả cộng đồng người chơi như sôi lên.

Được làm chủ pháo đài! Đó là một sự kiện lớn. Game giờ đây đã không còn chỉ để giải trí nữa. Nhìn lại các game Hàn Quốc thành công trước kia, sở hữu pháo đài luôn là mục tiêu cao nhất. Chủ pháo đài vừa có danh tiếng, vừa có được tiền của. Có một thời, chỉ cần giữ pháo đài một năm đã có thể xây được cả nhà ngoài đời thực. Thế thì với New World, lợi ích chắc chắn còn khủng hơn. Đặc biệt, Lãnh chúa còn được quyền đánh thuế người chơi, thậm chí tịch thu tài sản nếu muốn. Tất nhiên, nếu cai trị kiểu "bạo chúa" thì phải chuẩn bị bảo vệ ngai vàng khỏi người chơi khác, nhưng quyền lực gần như tuyệt đối.

‘Bây giờ mà phải lo đối phó với Ark thì không ổn...’

Alan nắm chặt nắm đấm. Hắn vừa nhận cuộc gọi từ Andel.

Hắn đã bỏ ra 1.500 vàng thuê 15 sát thủ Dark Brother tấn công Ark, nhưng mọi việc chẳng đâu vào đâu. 15 sát thủ cấp 120 vẫn không diệt nổi Ark? Thậm chí còn mất sạch đồ, rồi quay sang khóc lóc với mình.

‘Đồ ngu!’

Việc tìm và thuê Dark Brother đã rất khó. Alan phải đánh đổi danh tiếng, đầu tư không ít vàng. Sau khi thuê sát thủ, điểm Fame của hắn tụt giảm mạnh. Nhưng rốt cuộc lại chỉ giúp Ark thêm nổi tiếng. Lý do lớn nhất là Andel quá dốt. Cũng không ngờ được nhóm cựu tù cải tạo kia lại can thiệp vào, càng không ngờ hơn nữa là xuất hiện cả quân NPC. Nhưng nguyên nhân quyết định vẫn là sự ngu ngốc của Andel.

New World không đơn giản như game online Andel từng biết. Sát thủ phát huy tối đa sức mạnh khi người thuê biết điều khiển và chỉ huy chúng. Nếu khách hàng là một tên bất tài, sát thủ cũng chỉ như hổ giấy. Level không phải yếu tố quan trọng nhất trong thế giới này.

‘Biết ngay không nên tin hắn!’

Andel đã khiến mình mất trắng. Dù chết, Andel cũng chẳng bao giờ chịu thừa nhận kém hơn Ark.

‘Tổ chức cũng bó tay với Ark và nhóm đồng đội hắn. Lại thêm cả quân NPC nữa, tình hình càng tệ hơn. Phải "dìm" hắn trước khi qua kỳ thi tuyển của công ty. Nếu có thể, phải tìm hắn trước khi quá muộn...’

Alan lắc đầu, rồi tự nhủ:

"Không. Không thể bỏ qua cơ hội này chỉ vì Ark."

Thật ra, Alan đã biết trước thông tin về <Chương II: Kỷ nguyên khai phá của người ngoại quốc>. Trong game hay ngoài đời, chẳng nơi nào không thể mua chuộc bằng tiền. Hiệp sĩ Alan là một trong số ít người chơi có thể ra vào nhà thờ lớn. Hắn có mốI quan hệ thân thiết với NPC trong nhà thờ, nhờ có nó (và chút "lót tay"), Alan đã nghe được tin về động thái của ba vương quốc.

"Họ đã quyết định mở Nagaran cho người ngoại quốc. Nếu cậu tranh thủ đi trước, nhà thờ sẽ đứng sau ủng hộ cậu. Hiểu chứ?"

Không lâu trước, một vị giám mục nhà thờ đã bí mật báo riêng với hắn. Dù Nagaran mở cửa cho người chơi, các NPC quyền lực vẫn muốn giữ tầm ảnh hưởng của mình ở đó. Vì không thể trực tiếp can thiệp, họ sẽ "chống lưng" cho người chơi nắm quyền tại đây. Các guild lớn và hoàng thất chắc cũng đã chuẩn bị. Từ đó, Alan dừng mọi công việc nhằm tập trung xây dựng guild. Khác với Andel, Alan có mục tiêu rõ ràng khi thi tuyển vào Global Exos. Đối với hắn, nắm quyền lực ở New World đồng nghĩa với vượt qua kỳ thi.

‘Chiếm thành không hề dễ, nhưng nếu thành công thì guild sẽ trở thành siêu quyền lực nhờ thuế, nhờ sức mạnh. Thời cơ là bây giờ. Người chơi sẽ kéo đến như kiến, quyết tử thủ pháo đài. Phải tập hợp lực lượng trước khi các guild mạnh khác xuất hiện.’

Mắt Alan rực lên.

‘Dù không đạt được gì, tổ chức Dark Brother chắc chắn sẽ coi nhóm Ark là kẻ thù. 18 sát thủ bị tiêu diệt... Mặc kệ Ark cho bọn họ xử lý. Khi đã xây dựng xong quyền lực, mình có thể nghiền nát Ark bất cứ lúc nào cũng được.’

Nghĩ vậy, Alan lập tức tới hội sở của guild. Một tuần trước, hắn đã đầu tư số tiền khổng lồ vào guild "Dawn Blade". Thành viên đa số là các ứng viên thi tuyển – tất nhiên là toàn người chơi mạnh, level cao hơn hẳn những người chỉ biết chơi để giải trí. Hắn tập hợp họ chỉ với mục tiêu chiếm thành, nhằm tạo ấn tượng mạnh với ban tuyển dụng của Global Exos. Alan nhìn nữ pháp sư elf xinh đẹp đang đợi trong văn phòng guild, lên tiếng:

"Lariette-nim, tôi đợi cô mãi."

"Vâng, tôi cũng vừa tới."

"Thông báo lần này chắc chắn ảnh hưởng lớn tới kỳ thi của công ty. Và Lariette cũng sẽ được điểm cao như tôi, khi là phó thủ lĩnh của bang hội."

"Em... cảm ơn anh."

"Hãy cứ việc đi theo anh. Anh sẽ giúp em vượt qua kỳ thi."

"...Vâng."

Lariette đáp nhẹ nhàng, tránh ánh mắt Alan. Cô rõ ràng có gì đó không thoải mái trước sự chủ động của Alan, nhất là từ sau sự kiện ở Jackson...

‘Chẳng lẽ... là vì Ark?’

Đàn ông cũng có trực giác khi là chuyện liên quan đến con gái. Lariette rõ ràng có thiện cảm với Ark. Ý nghĩ đó khiến Alan cau mày bực tức, im lặng một lúc.

‘Đúng là cũng chẳng khác những đứa con gái khác. Đợi khi mình có được tất cả, họ sẽ tự đến cầu cạnh tình cảm thôi. Thế giới này xoay quanh mình. Không ai có thể rời đi khi mình chưa cho phép.’

Alan khoác áo choàng bước ra:

"Tập hợp toàn bộ thành viên Dawn Blade!"

Nữ lễ tân xinh đẹp của Global Exos thở dài thườn thượt. Cô cũng đang dự tuyển dưới tên Lariette.

Nhưng dạo gần đây, cô càng ngày càng chán nản.

‘Alan ngày càng độc đoán. Ban đầu anh ấy từng rất tốt bụng, vui vẻ...’

Dĩ nhiên, mục tiêu của cô là vượt qua kỳ thi. Nhưng với cô, đó không phải lý do duy nhất. Cô là tuýp người muốn tận hưởng game một cách đúng nghĩa. Đó cũng là lý do cô chọn đồng hành cùng Alan, một đồng nghiệp năng động và cuốn hút. Thế mà, Alan giờ đây đã thay đổi. Anh trở nên quá kiểm soát, chỉ quan tâm đến điểm số và ép người khác phục tùng theo mình. Ai trái ý sẽ bị loại khỏi guild ngay tức khắc. Anh ta cứ như thể chơi game chỉ để tính toán cách ghi điểm cao nhất. Chuyện gì đã khiến Alan thành ra như vậy? Cô không thể hiểu nổi.

‘Dạo này trong hội đồng nghiệp, đánh giá về Alan rất tệ. Người ta chơi game để vui mà. Hai nghìn người tập hợp... đâu phải để chơi kiểu này...’

"Ơ kìa, xinh thế mà sao mặt buồn thế?"

Lúc đó, một người trong phòng kế hoạch Global Exos – Ho Myung-hwan – tiến tới bắt chuyện.

"A, không có gì đâu."

"Nếu cô ngồi bàn lễ tân mà mặt buồn thì tôi cũng mất cảm hứng làm việc đấy."

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."

Kang Mi-su cố gắng cười, nhưng Ho Myung-hwan đã đưa cà phê rồi nói tiếp:

"Nếu lo về kỳ thi thì khỏi cần lo. Cô là bạn với Alan đúng không? Phòng kế hoạch đã để ý tới Alan lâu rồi. Điểm của anh ta rất cao, và là đồng đội thì điểm cô cũng sẽ cao. Cứ tiếp tục thế này là đỗ chắc."

"Cảm ơn anh."

"Không cần cảm ơn đâu."

Ho Myung-hwan gãi đầu, cười vui vẻ rồi quay đi.

Kang Mi-su bỗng nhớ ra điều gì, liền hỏi:

"Anh có biết gì về Ark-nim không?"

"Ark?"

Ho Myung-hwan tỏ ra bất ngờ.

"Tôi chưa từng nghe tên đó. Cô quen à?"

"Cũng không hẳn... chỉ biết một chút thôi..."

"Hmm, tôi biết hết các ID mà phòng kế hoạch chú ý, mà tên này thì chưa nghe tới. Có thể anh ta chưa có thành tích nổi bật."

"Nhưng tôi nghe nói Ark vừa đạt thành tựu lớn trong chuỗi nhiệm vụ sự kiện mà?"

Kang Mi-su bối rối giải thích. Đúng là ngoài Alan, khá nhiều người biết tới Ark. Trong nhiệm vụ sự kiện, chính Ark đã góp phần vô cùng quan trọng mang đến thành công cho kế hoạch hủy diệt khẩu đạI pháo. Thật khó hiểu vì sao phòng kế hoạch lại không để mắt tới Ark. Kang Mi-su nói rõ điều này, Ho Myung-hwan chỉ lắc đầu:

"Vậy sao? Lạ nhỉ. Thành tích thế đáng lẽ phải chú ý... Có 2.000 ứng viên, chắc ai đó đã bị bỏ sót. Được rồi, tôi sẽ kiểm tra lại."

"Nhờ anh nhé."

"Oho, cô Kang Mi-su xinh đẹp lại hỏi thăm một chàng trai cơ đấy. Có ai trong lòng rồi à? Ghen tị quá."

"Không phải vậy đâu."

"Ha ha ha, thôi được rồi, tôi sẽ kiểm tra. Đừng nhăn nhó nữa nhé!"

Ho Myung-hwan cười đùa rồi rời đi. Kang Mi-su nhìn theo với nét mặt phức tạp. Trong tất cả những người từng phỏng vấn, Kim Hyun-woo... Không, là Ark. Tại sao tên anh lại cứ xuất hiện trong đầu cô? Thực ra cô cũng không rõ. Nhưng mỗi lần gặp, Ark lại để lại một ấn tượng khác. Có lẽ chỉ là cô hơi lo lắng... Chỉ vậy thôi.

Ngoài đời thực

"Cái gì đây? Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ..."

Hyun-woo dụi mắt đỏ ngầu khi nghe ai đó càm ràm.

Gwon Hwa-rang xoa đầu cậu như một ông bố đang dạy bảo con trai.

"Này nhóc, có chuyện gì vậy? Con đang chơi game với chú mà tự nhiên mất kết nối, chú qua nhà thì thấy con đang ngủ lăn quay?"

"Con bảo rồi mà, mấy ngày trong Thế giới Ngầm bận quá. Con không thể ngủ được."

"Lúc bằng tuổi con, chú thức trắng cả tuần cũng chẳng sao."

"Chú là siêu robot sản xuất tại Hàn Quốc chắc?"

"Chỉ là vấn đề tinh thần thôi."

"Thế chắc con có một tinh thần yếu đuối rồi, cứ ngủ gà ngủ gật mãi."

Ark chu môi. Gwon Hwa-rang cười đáp:

"Dù sao thì cũng còn thời gian trước khi Hye-sung vào game. Nhân tiện, chú muốn giới thiệu cho con một người. Lần trước cũng muốn nhưng người ta bận quá."

"Giới thiệu? Mắt lẻ hay gì đây?"

"Đừng nói nhảm, cứ chờ một chút là biết. Nhất định phải gặp."

Chuông cửa quán cà phê vang lên, rồi một người đàn ông khoảng 30 tuổi, cao chừng 1m7, mặc áo ba lỗ, quần short thụng, dép lê lẹp kẹp bước vào, trông như tay xã hội đen hạng ba. Anh ta đảo mắt tìm ai đó rồi đi thẳng tới chỗ Gwon Hwa-rang xong ngồi phịch xuống. Hyun-woo ngờ vực nhìn sang. Gwon Hwa-rang là cựu cảnh sát, nhờ thế mới thân thiết với nhóm cải tạo. Nhưng ngoài họ, có vẻ khá nhiều người dị ứng với chú. Nhìn bộ dạng người mới tới này, Hyun-woo dần hiểu lý do. May thay, Gwon Hwa-rang vẫn chào hỏi thân thiện:

"Sao muộn vậy?"

"Ai chà, hyung-nim. Em đến theo lời hứa rồi nhé? Sau khi anh bỏ nghề cảnh sát, số đỏ phết đấy. Đám trẻ con cứ chép lia lịa vào sổ, hay gọi Cục cảnh sát đến tóm luôn nhỉ?"

"Đừng giỡn, cảnh sát giờ chỉ can thiệp khi bọn mày bó tay thôi."

"Thế thì chắc làm cảnh sát lời hơn em."

Anh ta vừa nói vừa nhìn Hyun-woo:

"Người quen của anh à?"

"À đúng rồi, đây là Hyun-woo. Là sinh viên khóa sau của trường thể thao. Còn đây là Lee Myung-ryong, ngày xưa từng là đầu gấu trước khi thành cảnh sát."

"Rất vui được gặp. Tôi là Lee Myung-ryong. Như anh ấy nói đấy, trước là đầu gấu, sau này làm cảnh sát."

Lee Myung-ryong cười bắt tay. Bàn tay anh cứng như đá đúng như vẻ ngoài.

"Cháu là Kim Hyun-woo."

Hyun-woo bắt tay rồi ngó sang Gwon Hwa-rang. Sao lại mất công kéo mình tới chỉ để giới thiệu viên cảnh sát này nhỉ?

"Hyun-woo này, dạo này cháu tập thể dục thường xuyên đúng không?"

"Dạ, sáng nào cũng tập hai tiếng."

"Nhờ vậy kỹ năng trong game cũng cải thiện hẳn. Nhưng tự tập mãi cũng có giới hạn. Cục cảnh sát nơi Lee Myung-ryong làm ở gần nhà cháu, cháu có thể tập ở phòng gym của họ."

"Hả? Nhưng mà..."

Hyun-woo ngơ ngác. Đúng là gần đây, cảm giác cơ thể không cải thiện nhiều nữa. Tập một mình mãi cũng khó lên trình. Đối với người bình thường thì ổn, nhưng Hyun-woo muốn áp dụng taekwondo vào game nên càng muốn nâng cao kỹ năng hơn. Nhưng tự nhiên lại là phòng tập của Cục cảnh sát? Chưa nghe bao giờ. Cậu quay sang Lee Myung-ryong chờ giải thích.

Lee Myung-ryong nghiêm mặt, chẳng quan tâm tới Gwon Hwa-rang:

"Không phải ngại đâu. Ở đó cũng như phòng gym bình thường, nhiều người ngoài vào tập mà. Có cả tay từng là tuyển thủ quốc gia taekwondo nữa đấy. Tính hơi khó chịu nhưng nhóc có thể tập trực tiếp với hắn. Chất lượng thì khỏi bàn. Nghe về tuyển thủ bị cho ra rìa vì đánh nhau chưa?"

"Gì vậy, già rồi hay sao nói chuyện nhạy cảm trước mặt trẻ con?"

"Dù gì thì cũng đâu sao? Có ai trong phòng gym phàn nàn gì thì tôi nghỉ tới luôn. Thôi thôi, nhắc trước nhé: phòng gym của cảnh sát khác hẳn gym bình thường. Không quan trọng thân phận, là người quen của hyung hay không, cứ giỡn là ăn đủ...!"

Lee Myung-ryong nhìn Hyun-woo dò xét.

"Kukuku, cậu chưa nghe hả. Tên nhóc này nhìn gà gà vậy mà võ nghệ không tệ đâu. Hồi trước anh có kể về thằng nhóc đá xoáy trúng cằm anh chưa? Chính là nó đấy."

"Hơ, thế đây chính là anh bạn đó hả? Hồi ấy nó còn lang thang trên đường để tìm ai đó đánh nhau cơ mà?"

"Đánh nhau gì đâu! Lâu rồi mà. Hồi ấy, nó còn làm anh phát hoảng vì độ lì lợm. Giờ so với trước khác một trời một vực."

"Ôi chú!"

Hyun-woo đỏ mặt kêu lên.

Đó là lần cậu bay vào đá trúng cằm Gwon Hwa-rang – người từng khiến bọn tội phạm cũng phải run sợ! Ngay sau tai nạn của cha, Gwon Hwa-rang đến tìm cậu, bảo rằng mẹ cậu muốn nói chuyện. Nhưng chưa kịp nói gì, Hyun-woo đã quay lại tung cước trúng cằm ông. Người thường chắc sẽ gọi luật sư kiện. Nhưng Gwon Hwa-rang chỉ lắc đầu cười, rồi... Hyun-woo chẳng nhớ gì nữa, chỉ biết tỉnh dậy trước phòng chăm sóc đặc biệt nơi mẹ nằm.

‘Lần đầu tiên trong đời, mình bị đánh đến bất tỉnh vì chọc nhầm người thật sự nguy hiểm... Có lẽ vì thế mà mình từng sợ chú ấy đến vậy.’

Thấy Hyun-woo nhìn bất mãn, Gwon Hwa-rang giả vờ như không biết, quay mặt đi. Đột nhiên, ánh mắt sắc lẹm quét qua. Là Lee Myung-ryong – dáng vẻ đầu gấu thứ thiệt.

"Hơ, thằng này là đứa từng đá cằm chú thật hả?"

"Không, chỉ là tai nạn thôi. Chú chịu đòn mà."

"Chịu đòn? Ông chú này? Đùa à?"

Lee Myung-ryong cười nhếch mép, gật đầu:

"Thôi, đứng lên. Phòng tập đang vắng, để tôi kiểm tra thử xem sao."

"Hả? Nhưng mà em thật sự..."

"Làm gì mà lắm chuyện thế? Đi theo!"

Vốn là đầu gấu, Lee Myung-ryong tính tình thẳng như ruột ngựa. Cuối cùng, Hyun-woo bị lôi xềnh xệch tới phòng gym của cảnh sát. Ban đầu, cậu thấy chỗ này khá xịn: đủ máy móc, phòng thay đồ, tắm rửa hiện đại. Hyun-woo vừa nhìn quanh thì Lee Myung-ryong đã lôi ra một bộ đồ, ném cho cậu.

"Thử đi. Chắc vừa đấy."

"Gì cơ?"

"Là võ sĩ thì phải ra sân, đừng có nhạt nhẽo. À, ở đây cấm tuyệt đối động chạm bậy bạ nhé. Đã lên sàn là chiến đấu thật đấy! Nhanh thay đồ."

Bị cảnh sát Hàn Quốc "chà đạp nhân quyền", Hyun-woo miễn cưỡng thay đồ, đứng dậy đối diện Lee Myung-ryong. Gwon Hwa-rang đứng nhìn từ xa. Lee Myung-ryong gãi cằm:

"Ở đây không có luật lệ hay phạm lỗi gì hết. Hai người lên sàn, ai gục trước thì thua. Hiểu chưa?... Bắt đầu!"

Vừa dứt lời, Lee Myung-ryong đã lao tới như tên bắn, chân quét ngang định hạ Hyun-woo xuống sàn. Hyun-woo giật mình, lùi lại mấy bước. Nhưng chưa kịp phản đòn, Lee Myung-ryong đã chuyển thế, chân nhắm thẳng thái dương. Phản xạ cực nhanh, Hyun-woo cúi người né đòn, rồi nhích xa ra vài mét. Động tác sắc như ác quỷ!

"Hơ, cũng ổn đấy. Đúng như chú nói."

Dù tấn công hai lần không trúng, Lee Myung-ryong vẫn vui vẻ khen. Thực ra, chính Hyun-woo cũng bất ngờ. Cú đá vừa rồi nhanh như đấu vật chuyên nghiệp. Những gì mà cậu có được khi học taekwondo trước đây không ăn thua gì. Nhưng cậu lại tránh được cả đòn tiếp theo nhắm vào cằm. Thậm chí né được đến hai lần.

‘Các động tác học trong New World hóa ra dùng ngoài đời được!’

Cậu không nhận ra điều này trước nay. Ark áp dụng kỹ thuật né trong New World. Không chỉ kỹ thuật đời thực truyền vào game, mà kỹ năng trong game còn giúp ích ngoài đời! Bản năng học được từ cả hai trộn lẫn vào nhau. Thực tế, đây là kết quả tất yếu. Game thực tế ảo cũng dùng não bộ điều khiển nhân vật, khác biệt chỉ là tín hiệu. Đáng chú ý là kỹ năng học trong game hoàn toàn dùng được.

‘Mình tưởng chắc sẽ dính đòn của Lee Myung-ryong giống mấy lần bị quấn bởi dây leo Kanggeul. Nhưng mình từng né được các đòn tấn công của Kanggeul trên địa hình xấu. Vậy đối đầu trên sàn đệm còn dễ hơn thế.’

Hyun-woo đá thử sàn vài cái, rồi bắt đầu trận đấu. Đã lên sàn thì phải chiến thắng! Cậu tăng dần nhịp bước, hít thở sâu, rồi bất ngờ tăng tốc đá tới.

"Ô, tấn công luôn hả? Nhìn thế mà gan góc phết!"

Lee Myung-ryong khéo léo đổi chân trái sang phải liên tục. Nhưng đó đúng là điều Hyun-woo muốn. Cậu hét lớn, xoay người đá mạnh về phía trước. Cảm giác trọng lượng dồn vào bàn chân.

‘Thành công rồi!’

Hyun-woo quay người lại, cảm giác cực kỳ hưng phấn. Nhưng vừa lúc ấy, Lee Myung-ryong đã chặn cú đá bằng cánh tay rắn chắc. Điều khiến Hyun-woo lạnh gáy không phải là sức mạnh, mà là ánh mắt lóe lên sắc lạnh kia. Như thể bị lưỡi dao cắt vào người!

‘Nguy hiểm!’

Ngay lập tức, bản năng cảnh báo vang lên trong đầu. Hyun-woo lùi về thủ thế. Nhưng Lee Myung-ryong lao tới như dã thú vồ mồi.

"…!"

Hơn 20 năm trước, thời MMA lên ngôi, võ thuật tổng hợp phát triển mạnh. Nhưng sau này, những kỹ thuật quá nguy hiểm bị cấm sử dụng trong thi đấu… Nghĩa là các chiêu sát thương mạnh nhất chỉ còn dạy trong môi trường thực chiến, như đội đặc nhiệm SWAT. Lee Myung-ryong chính là đội trưởng SWAT! Đây không phải taekwondo trên game, mà là thực chiến ngoài đời – nơi đổ máu thật. Mỗi động tác đều là chuẩn mực tuyệt đối, lại vô cùng nguy hiểm, nhằm vào chỗ hiểm, chỉ cần lỡ trúng là… đi đời!

Mỗi lần cản đòn, Hyun-woo cảm giác xương như bị búa đập.

‘Trúng chỗ hiểm chắc chết mất!’

Tuy vậy, tính lì lợm của Hyun-woo lại nổi lên.

‘Không cản nổi thì không kết thúc được trận này!’

Cậu nghiến răng, dồn sức vào đôi chân run rẩy. Đợi cơ hội, Hyun-woo xoay người, tung đòn như vũ bão khi thấy Lee Myung-ryong định đá ngang.

"Dark Dance!"

Chính là bộ pháp Dark Dance vừa học. Động tác của Ark trở nên cực kỳ phức tạp khiến Lee Myung-ryong không thể đoán trước. Trong lúc ông ta vừa định ra đòn, Hyun-woo né thoắt rồi lao vào tung gối cực mạnh!

Ánh mắt Lee Myung-ryong lóe lên. Bộ pháp đó không hề có trong taekwondo, nên ông không lường được. Tuy nhiên, bản lĩnh từng trải trong thực chiến khiến Lee Myung-ryong phản xạ ngay lập tức – ông buông người ngã xuống, dùng hai tay chống đỡ, rồi lăn người đá ngang như cối xay gió! Đôi gót chân quét ngang ngực Hyun-woo, đá cậu văng xuống sàn.

"Heok!"

Cảm giác như xương sườn vừa rạn nứt vì cú đá. Gwon Hwa-rang bên ngoài hốt hoảng nhảy dựng lên.

"Hyun-woo! Mày điên à?!"

Như vừa sực nhớ, Lee Myung-ryong ngượng nghịu:

"X-xin lỗi, tôi hơi quá tay… Ổn chứ?"

"Dạ, chịu được ạ."

Hyun-woo thở sâu, đứng dậy, ngực vẫn đau nhưng lòng thì lại rất sảng khoái. Đã lâu lắm rồi cậu mới nếm lại cảm giác này – sparring thật sự. Trình độ của Lee Myung-ryong cao hơn hẳn các HLV trước đây. Thậm chí mạnh hơn cả mấy võ sĩ trên TV. Được giao lưu với người như vậy thật sự là cơ hội hiếm có. Hơn nữa, cách ông ấy đánh thật sự là muốn "hạ đo ván" đối phương… Hyun-woo lau mồ hôi, cười:

"Chú dạy cháu chiêu đá cối xay gió kia được không? Trên TV chưa từng thấy đâu. Đấu lại nhé!"

"Ha, nhóc này lì thật!"

Lee Myung-ryong gồng vai, nhưng thấy mặt Gwon Hwa-rang vẫn hằm hằm thì đành thở dài:

"Thôi, hôm nay vậy là đủ rồi. Có đứng vững bây giờ nhưng mai đau lắm đấy. Đắp thuốc vào chỗ sưng rồi về đi. Nhớ 5h sáng tới 7h tối là tôi luôn có mặt ở phòng gym."

"Gì cơ? Vậy là chú sẽ trực tiếp huấn luyện cháu ạ?"

"Ừ, đi tắm rồi về đi."

"Dạ!"

Hyun-woo gật đầu, cúi chào đầy hứng khởi, chạy vào phòng thay đồ. Lee Myung-ryong nhìn theo, quay sang Gwon Hwa-rang, nghiêm túc:

"Hyung-nim bảo cậu ta nghỉ tập 5-6 năm rồi?"

"Đúng vậy."

"Năm nay 22 tuổi?"

"Ừ."

Lee Myung-ryong phá lên cười:

"Kkukkukkuk, thằng này đúng là hàng hiếm. Như anh nói, có khi chuyện đó lại thật sự khả thi."

"Lúc mang nó tới, anh cũng bất ngờ vì trình độ cả nó tiến bộ lên nhanh so với hồi chưa chơi thực tế ảo. Không ngờ lại phát triển đến thế."

"Cứ giao cho em. Em sẽ đào tạo nó ra trò."

Hai người cùng cười tinh quái. Khi rời phòng gym, Gwon Hwa-rang đã chuẩn bị xe.

"Lên xe để chú chở về."

"Nhà con gần mà, cần gì…"

"Đừng nói nhảm, lên đi."

Bị "áp tải" lên xe, Hyun-woo ngủ gà ngủ gật vì kiệt sức. Đến khi tỉnh dậy, nghe giọng Gwon Hwa-rang mới phát hiện xe đã đỗ ở một nơi xa lạ.

"Ơ, đây là đâu?"

"Xuống đi, lát nữa sẽ có người quen xuất hiện."

"Gì cơ? Nhưng mà..."

"Thôi chú đi đây."

Hyun-woo còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy Gwon Hwa-rang rồ máy đi mất.

‘Gì vậy trời? Gặp ai quen nữa à?’

"Anh Hyun-woo?"

Bất ngờ, một giọng nữ vang lên trước cửa tiệm tiện lợi. Là Jung Hye-sun, bạn cũ từng làm thêm cùng cậu, giờ học lớp đêm ôn thi đại học. Hyun-woo không biết cô học ở đâu, chắc chỉ Gwon Hwa-rang biết nên mới "thả" cậu ở đây.

‘Tưởng gặp gấu mèo, ai dè là gấu thật?’

"Anh làm gì ở đây? Không lẽ... là đến tìm em à?"

"À, thực ra thì..."

Hyun-woo gãi đầu lúng túng. Không thể nói thật được – dù không ghét Hye-sun, nhưng chỉ coi nhau như anh em thôi. Nhưng nếu nói thật lúc này thì chẳng còn là đàn ông nữa.

"Em đói chưa? Mình đi ăn cơm nhé?"

Hyun-woo ngập ngừng hỏi khi thấy Hye-sun lúng túng. Nhưng rồi mỉm cười tiếp lời.

"Oppa mời nhé?"

"Chỉ trong giới hạn 6.000 won thôi đấy."

"8.000 cũng được, em biết quán tonkatsu ngon lắm."

"Ừm, được. Oppa mời cả cà phê máy nữa."

"Hohoho, hiểu rồi. Bỏ qua bữa cơm tối vậy. Đi dạo đêm vừa đẹp vừa đáng sợ mà, nhỉ?"

Hye-sun nhân cơ hội khoác tay Hyun-woo, tự nhiên như trong phim. Cậu bối rối... Có vẻ lần này, hơi nguy hiểm thật rồi.