Tôi Là Kẻ Mạnh Nhất Trong Thế Giới Zombie, Nhưng Lại Không Đánh Nổi Cô Gái Này!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Loli Phản Diện Này Quá Yếu! Nên Làm Ơn Đừng Bắt Nạt Tôi, Cô Yandere

(Đang ra)

Loli Phản Diện Này Quá Yếu! Nên Làm Ơn Đừng Bắt Nạt Tôi, Cô Yandere

深林图书馆

“Tiểu Chiêu, bây giờ… bên cạnh em chỉ còn lại mình chị thôi.”“Chúng ta hãy ở bên nhau suốt cả đời nhé.”

7 10

Dù các ngươi có tha thiết gọi ta là vệ long hay gì đi nữa thì ta vẫn sẽ đi ngủ !

(Đang ra)

Dù các ngươi có tha thiết gọi ta là vệ long hay gì đi nữa thì ta vẫn sẽ đi ngủ !

Astartes

Dù các ngươi có gọi ta là gì đi nữa thì ta cũng không quan tâm đâu . Ta mệt rồi ta muốn đi ngủ !!!

556 901

Xuyên Vào Diễn Viên Hài Nhưng Hệ Thống Lại Cho Ta Vai Linh Dị?

(Đang ra)

Xuyên Vào Diễn Viên Hài Nhưng Hệ Thống Lại Cho Ta Vai Linh Dị?

一個過客人

"Có còn cho người ta sống không? Giang Triết có thể quay về diễn hài được không? Đừng có tăng độ khó cho những người vừa nhát gan lại vừa nghiện xem phim ma như chúng tôi nữa!!!"

77 12

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

199 7736

Bản Rhapsody của hình nhân

(Đang ra)

Bản Rhapsody của hình nhân

オーメル

--Chúng ta, trung thành tuyệt đối--Vào ngày 1 tháng 1 năm 2067, thế giới bị đẩy vào địa ngục.Năm cánh cổng không gian mở ra trên khắp thế giới.

131 286

Vol 1 - Ngày 1(tối)

Ngày 1(tối)

Khi chỉ còn lại một mình, tôi quay lại phòng khách, dọn dẹp kính vỡ, cắt dây thừng gai thành từng đoạn vừa dùng, làm hết những gì có thể để chuẩn bị.

Khoảng 5 tiếng sau, hơn 11 giờ đêm, Haruka tỉnh dậy và cẩn thận bước xuống cầu thang trong căn nhà tối om.

Tôi đứng dậy khỏi sofa để kiểm tra tình hình.

“…Anh đang ở trong nhà em,” cô khẽ nói, “điều đó có nghĩa là mọi chuyện xảy ra từ sáng tới giờ… không phải là mơ.”

Gương mặt Haruka thoáng hiện vẻ bối rối.

“Tiếc là không. Tất cả đều là sự thật… thế giới đã bị zombie chiếm lĩnh.”

“Không hiểu sao em cứ nhớ mãi ngày anh trai mình qua đời. Dù bố mẹ có giải thích thế nào, em vẫn không tin đó là sự thật… như thể đầu óc bị bao phủ bởi một màn sương dày. Em ngã xuống giường rồi ngủ thiếp đi, đến sáng tỉnh dậy thì đầu óc đã tỉnh táo hơn… nhưng anh em vẫn không còn nữa, và em buộc phải chấp nhận rằng đó là hiện thực… Xin lỗi… em lại làm không khí nặng nề rồi. Không chỉ anh bị zombie cắn, mà còn chưa tìm được gia đình nữa…”

“Không sao đâu. Em có nghỉ ngơi được chút nào không?”

“Có, toàn là nhờ anh cả. Nhưng anh thật sự không cần nằm xuống à?”

“Thật ra… anh cũng bắt đầu hơi buồn ngủ rồi.”

“Vậy thì lên lầu ngủ đi. Em sẽ thức canh, có chuyện gì sẽ gọi anh dậy.”

Haruka vừa nói vừa làm động tác gồng tay đầy khí thế.

Nhìn cô ấy trông tỉnh táo hơn ban nãy, tôi cũng thấy yên tâm hơn.

“Ừ, vậy anh đi ngủ đây.”

“Lối này.”

Tôi theo Haruka lên lầu, cô dẫn tôi vào phòng ngủ của mình.

Căn phòng chỉ được thắp sáng bằng một chiếc đèn ngủ mờ dịu.

“Anh cứ dùng giường của em.”

“…Thật sự ổn chứ?”

“Hửm? Có vấn đề gì sao?”

“Không hẳn là vấn đề… chỉ là anh là con trai, còn em là con gái mà…”

“Nhưng trong nhà đâu còn chỗ nào khác để ngủ.

Bố em thì đang ở phòng tầng một, còn giường của anh Takuya thì đã lâu không ai dùng, em cũng không muốn để khách ngủ ở đó…”

“Nếu em không phiền thì… anh cũng ổn.”

“…? Sao lại phải phiền?”

“Anh cứ nghĩ con gái không thích người khác dùng giường của mình.”

“Đúng là vậy thật, nhưng nếu là anh thì em không để ý đâu.”

Haruka mỉm cười rạng rỡ.

Trên gương mặt cô ấy không hề có chút do dự nào, rõ ràng không phải đang cố khách sáo.

“Vậy thì… anh xin phép.”

Sau khi được đồng ý, tôi nằm xuống giường ngay trước mặt Haruka.

Trên gối và chăn phảng phất mùi hương dịu ngọt của cô ấy, khiến tim tôi đập nhanh một cách kỳ lạ…

Tôi cố gạt mọi suy nghĩ sang một bên rồi nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, tôi chỉ nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của hai người.

Nếu cứ thế này một lúc nữa, chắc tôi sẽ ngủ được thôi.

…Nhưng nằm yên như vậy, tôi lại không kìm được mà nhớ về tất cả những gì đã xảy ra hôm nay.

Bạn bè trong lớp bị zombie cắn.

Khi trở về nhà, tôi thấy gia đình cũng gặp cảnh tương tự…

Không biết bố và người thân khác giờ ra sao, nhưng có lẽ không nên hy vọng quá nhiều…

Rồi một ngày nào đó, liệu tôi có mất luôn khả năng suy nghĩ như con người không…?

Không chịu nổi nữa, tôi mở mắt ra, và ánh nhìn chạm phải Haruka.

“À, xin lỗi. Em nhìn anh làm anh khó ngủ à?”

“…Không, không phải vậy…”

Tôi ấp úng, nhưng có lẽ cô ấy đã hiểu.

“Em biết mà. Lo cho gia đình là chuyện rất tự nhiên…”

“…Ừ. Biết là nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì…”

Tôi thì thầm, nhìn trân trân lên trần nhà.

Rồi Haruka do dự hỏi:

“…Yuuma này. Em có phải là gánh nặng của anh không?”

“…Hả?”

“Ý em là… điều anh thực sự muốn làm là đi tìm gia đình mình, xem họ có ổn không, đúng chứ? Nếu chỉ có một mình, anh có thể tự do hành động hơn. Nhưng bây giờ anh không thể làm vậy vì còn phải bảo vệ em…”

“Không phải thế!”

Tôi bật dậy, phủ nhận ngay lập tức.

“Đúng là anh lo cho mọi người, nhưng em tuyệt đối không phải gánh nặng. Ngược lại là đằng khác, chính em đã cứu anh. Anh chắc chắn là nhờ có em nên anh mới không hoàn toàn biến thành zombie. Ngay khoảnh khắc anh biến đổi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải bảo vệ em. Vì vậy… xin em đừng bao giờ nghĩ mình là gánh nặng nữa.”

“Yuuma…”

Đôi mắt Haruka long lanh nước, có lẽ vì nhẹ nhõm.

“Haruka, xin lỗi vì anh nói những lời tiêu cực. Trong hoàn cảnh thế giới này thì cũng khó tránh, nhưng hãy cố gắng đừng nghĩ nhiều. Thay vào đó, em nên bàn xem sáng mai sẽ làm gì.”

“Ừ, em sẽ cố. À… sáng mai em sẽ nấu bữa sáng cho cả hai nhé. Trong tủ lạnh vẫn còn ít rau và vài thứ khác.”

“Tuyệt. Sau đó mình sẽ ra ngoài tìm thêm lương thực.”

“Em… không thể đi cùng anh, đúng không?”

“Chắc là không… Tốt nhất em nên ở một nơi an toàn, nhưng giờ còn chỗ nào như vậy không…”

“Nhà dân bình thường thì không ổn nhỉ?”

“Ừ. Tốt nhất là một nơi có hàng rào bao quanh…”

“Vậy ký túc xá trường em thì sao? Trường nữ sinh, em từng đến đó một lần rồi. Em nhớ là khu ký túc có hàng rào để ngăn người ngoài.”

“Nghe ổn đấy. Vậy mai anh đến xem.”

“Giờ còn việc gì nên làm nữa không?”

“Xét đến kế hoạch đối phó zombie, anh nghĩ chúng ta cần thêm trang bị phòng thủ. Giá mà tìm được cho em một bộ giáp kim loại—”

“Giáp thì nặng lắm, chắc em không chạy nổi đâu.”

“Ừ, đúng. Vậy còn bao tay giáp thì sao?”

“Bao tay giáp?”

“Kiểu găng tay có bọc kim loại, bảo vệ từ đầu ngón tay tới khuỷu tay. Nếu tay được bảo vệ, em có thể đỡ đòn khi zombie tấn công.”

“Nghe hợp lý thật. Nhưng tìm đâu ra mấy thứ đó?”

“…Anh cũng không biết.”

Trước giờ tôi chưa từng cần đến bao tay giáp, mà điện thoại thì cũng không dùng được để tra cứu.

“Vậy thì… thử nghĩ cách tự chế xem sao,” tôi đề nghị.

Nói chuyện với Haruka như thế này, tôi có cảm giác những cảm xúc tiêu cực đang cuộn lên trong lòng mình dần dần được gột rửa.

Dù có than vãn thế giới này bao nhiêu đi nữa, nó cũng chẳng dịu dàng với chúng tôi.

Chúng tôi chỉ có thể nghiến răng mà tiếp tục sống.

…Dù vậy, là một zombie, tôi cũng không chắc mình còn có thể gọi đó là “sống” hay không.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!