Ngày 3(trưa)
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi vẫn đang ở trong xe.
Động cơ đã tắt, nên chắc là chúng tôi đã về tới nơi.
“À, Yuuma. Chào buổi trưa.”
Haruka rời mắt khỏi tấm bản đồ trên tay, quay sang mỉm cười với tôi.
“Anh ngủ bao lâu rồi?”
“Bây giờ là trưa rồi, khoảng 4 tiếng. Mọi người đã giúp nhau chuyển hết nước từ xe vào trong rồi.”
“Em nên gọi anh dậy chứ…”
“Tụi em ồn lắm mà anh vẫn ngủ say không biết gì. Thấy anh mệt quá nên em ngồi chờ đến khi anh tỉnh.”
“Cảm ơn… À mà em đang xem gì vậy?”
“Bản đồ của cả tỉnh. Không dùng được điện thoại hay GPS nữa, nên em nghĩ phải nhớ đường bằng đầu.”
“Ghi nhớ bản đồ luôn à… làm sao nhớ nổi?”
“Không phải nhớ hết. Chỉ cần nhớ những vị trí có thể làm mốc là đủ rồi.”
“Ra vậy… Thế thì tiện lắm, vì anh mù đường thật.”
“Hi hi. Đã nói rồi mà, chuyện lái xe cứ để em.”
“Như vậy thì phải nghĩ cách bảo vệ cho em. Ichinose đề xuất quấn tạp chí quanh tay, nhưng mang cả ngày thì hơi bất tiện…”
“Việc cần làm đúng là nhiều thật… À, Tsukishiro và mọi người đã đặt chậu và nồi lớn lên mái nhà để hứng nước mưa. Em còn tìm được một thùng dầu rỗng trong kho nữa.”
“Họ có cả thùng dầu à?”
“Hình như trước đây dùng làm bồn tắm dã ngoại. Em còn thấy pallet gỗ với gạch, nên nảy ra ý này: Hay là mình ra sông gần đây, dùng thùng dầu làm bồn tắm?”
“Không được. Ra chỗ trống như ven sông quá nguy hiểm. Không biết zombie sẽ xuất hiện lúc nào.”
“Em đoán trước là anh sẽ nói vậy… Nhưng chẳng lẽ vì không có nước máy mà bỏ luôn chuyện tắm rửa sao?”
“…Ý em là?”
“Chính anh nói phải tin rằng ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay. Nếu muốn sống tiếp, mình không thể cứ chấp nhận mất dần những thứ vốn là bình thường.”
“…Em nói đúng.”
Không tắm vài tháng thì có thể chịu được,
nhưng chúng tôi đâu chỉ sống vài tháng.
Nếu Tsukishiro và mọi người cứ ru rú trong ký túc xá, chỉ ăn đồ tôi mang về, tinh thần họ sớm muộn cũng sẽ suy sụp.
“Vậy thì… thử tìm một khúc sông an toàn xem sao.”
“Thật sao? Cảm ơn anh, Yuuma! À, nhân tiện, lúc đi kiếm đồ tiếp tế, em muốn nhờ anh thêm một việc.”
“Gì nữa đây?”
“Nếu tắm ngoài trời thì… em cần đồ để thay. Không thể cứ mặc nguyên quần áo thường được.”
“…Ừ, đúng là vậy.”
“Vậy nên em muốn tìm một cửa hàng quần áo để chọn đồ phù hợp.”
“Khoan đã, đừng nói là trung tâm thương mại nhé?”
“Không cần lớn vậy đâu! Chỉ cần một cửa hàng đủ an toàn là được.”
“Vậy thì còn có thể tính. Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ luôn ở cạnh em khi ra ngoài.”
“Ừ. Như thế em mới yên tâm. Anh giúp em chọn nhé.”
Nói cách khác… tôi sẽ đi cùng Haruka trong chuyến tìm đồ.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ để tôi có động lực rồi.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
