Tôi Là Kẻ Mạnh Nhất Trong Thế Giới Zombie, Nhưng Lại Không Đánh Nổi Cô Gái Này!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Loli Phản Diện Này Quá Yếu! Nên Làm Ơn Đừng Bắt Nạt Tôi, Cô Yandere

(Đang ra)

Loli Phản Diện Này Quá Yếu! Nên Làm Ơn Đừng Bắt Nạt Tôi, Cô Yandere

深林图书馆

“Tiểu Chiêu, bây giờ… bên cạnh em chỉ còn lại mình chị thôi.”“Chúng ta hãy ở bên nhau suốt cả đời nhé.”

7 10

Dù các ngươi có tha thiết gọi ta là vệ long hay gì đi nữa thì ta vẫn sẽ đi ngủ !

(Đang ra)

Dù các ngươi có tha thiết gọi ta là vệ long hay gì đi nữa thì ta vẫn sẽ đi ngủ !

Astartes

Dù các ngươi có gọi ta là gì đi nữa thì ta cũng không quan tâm đâu . Ta mệt rồi ta muốn đi ngủ !!!

556 901

Xuyên Vào Diễn Viên Hài Nhưng Hệ Thống Lại Cho Ta Vai Linh Dị?

(Đang ra)

Xuyên Vào Diễn Viên Hài Nhưng Hệ Thống Lại Cho Ta Vai Linh Dị?

一個過客人

"Có còn cho người ta sống không? Giang Triết có thể quay về diễn hài được không? Đừng có tăng độ khó cho những người vừa nhát gan lại vừa nghiện xem phim ma như chúng tôi nữa!!!"

77 12

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

199 7736

Bản Rhapsody của hình nhân

(Đang ra)

Bản Rhapsody của hình nhân

オーメル

--Chúng ta, trung thành tuyệt đối--Vào ngày 1 tháng 1 năm 2067, thế giới bị đẩy vào địa ngục.Năm cánh cổng không gian mở ra trên khắp thế giới.

131 286

Vol 1 - Ngày 1(chiều)

Ngày 1(chiều)

—Nhưng ngay sau đó, biểu cảm của Haruka chùng xuống.

“Giờ… chúng ta phải làm gì đây…?”

“Ừm… Không thể ở đây mãi được. Giá mà có tòa nhà nào an toàn thì tốt…”

“Liệu ngoài chúng ta ra còn ai sống sót không?”

“Khu này toàn zombie. Nếu có người sống thì chắc họ đang trốn kỹ. Mà như vậy thì mình cũng chẳng có cách nào tìm ra họ.”

“Điện thoại em vẫn không có sóng… Không biết cảnh sát với Lực lượng Phòng vệ sao rồi.”

“Lúc về từ cửa hàng tiện lợi, anh có đi ngang qua đồn cảnh sát gần ga tàu. Mấy cảnh sát ở đó đều đã biến thành zombie… Không biết phía Lực lượng Phòng vệ thế nào. Doanh trại của họ cũng xa khu này mà.”

“Ừ. Nếu là phim zombie thì chắc trực thăng đã bay tới cứu rồi.”

“Rồi mình sẽ đốt lửa hoặc bắn pháo sáng để ra hiệu. Có lẽ nên chuẩn bị sẵn thứ gì đó, phòng khi trực thăng bay qua.”

“Pháo khói thì dễ kiếm mà. Xe nào cũng có.”

“À, vậy thì anh có thể về nhà lấy—”

Ngay khoảnh khắc đó, hình ảnh mẹ tôi và ông bà, tất cả đã biến thành zombie chợt lóe lên trong đầu.

Nếu quay về nhà, tôi sẽ lại gặp họ trong hình dạng ấy.

Dù bây giờ có bị cắn cũng chẳng sao, nhưng nếu có thể, tôi thật sự không muốn phải nhìn thấy họ như vậy thêm lần nữa.

Họ đã làm gì trong căn nhà đó?

Tôi ước gì có thể chôn cất họ tử tế… nhưng cũng không loại trừ khả năng họ sẽ lấy lại ý thức như tôi.

Cách duy nhất lúc này là cứ để họ yên một thời gian rồi tính tiếp.

Tôi muốn biết vì sao chỉ mình tôi vẫn giữ được nhân tính.

Nhưng trong một thế giới đã tan hoang thế này, liệu còn cách nào tìm ra câu trả lời không…?

“…Yuuma? Anh sao thế?”

Hyuuga nhìn tôi với vẻ lo lắng.

“Không có gì đâu… Nhà em không có ai đúng không?”

“Ừ. Bố mẹ em đi làm bằng tàu điện nên xe vẫn ở nhà.”

“Vậy thì đến nhà em nhé. Biết đâu gia đình em cũng đã về rồi.”

“Thật à? Em không ngại qua nhà anh đâu…”

“À… chắc không ổn lắm.”

“Hử? Sao vậy?”

“Thì… anh có ghé qua lúc nãy rồi, gần đó có cháy. Không biết khi nào lửa sẽ lan tới nhà nữa.”

Tôi nói dối ngay tại chỗ.

Tôi không muốn Haruka biết gia đình tôi đã biến thành zombie rồi mà phải lo lắng cho tôi.

“Cháy à… Thật đáng tiếc. Mà giờ cũng không gọi được cứu hỏa nữa…”

“Trong tình cảnh này thì chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Dù sao thì anh tới nhà em đi.”

“Ừ.”

Thế là chúng tôi lên đường tới nhà Hyuuga.

Tôi không được phép lơ là dù chỉ một giây.

Tôi phải bảo vệ cô ấy—

Ngay lúc đó, zombie từ trên trời rơi xuống.

Nói một cách đơn giản, zombie là xác chết biết cử động.

Tim đã ngừng đập, cơ thể không còn nhiệt.

Về mặt sinh học, chúng đã chết.

Thế nhưng bằng cách nào đó, chúng vẫn di chuyển được, hoàn toàn đi ngược lại mọi logic và thường thức.

Quan sát chúng, tôi dần hiểu rằng zombie không có ý chí, chỉ phản ứng theo bản năng.

Chúng chậm rãi di chuyển theo âm thanh, mùi hương hay dấu hiệu của sự sống, và khi phát hiện con mồi thì cắn bằng hàm răng khỏe đến bất thường.

Ít nhất điểm này thì giống hệt trong phim.

Tôi không biết vì sao bị cắn lại biến thành zombie.

Trong các tác phẩm hư cấu, thường là do virus trong nước bọt xâm nhập và biến đổi cơ thể nạn nhân.

Nhưng ở đây có đúng như vậy không thì tôi không chắc…

Cách tiêu diệt chúng cũng không rõ ràng.

Theo “logic phim ảnh” thì đập nát đầu hay chặt đầu là zombie sẽ ngừng hoạt động.

Nhưng ngoài đời thực thì—

Những suy nghĩ đó còn đang lởn vởn trong đầu thì một con zombie bất ngờ rơi thẳng đầu xuống đất ngay trước mặt tôi.

Bịch!

Một âm thanh rợn người vang lên khi phần thân trên của nó bị đập nát.

Máu đỏ tươi cùng nội tạng trào ra từ những chỗ da bị vỡ, mùi hôi thối nhanh chóng lan ra xung quanh.

Ngoại trừ làn da xám xịt, cơ thể nó gần như giống hệt con người.

Cảnh tượng đó khiến tôi nhớ tới một hình minh họa từng thấy trong sách giải phẫu.

Con zombie co giật trên mặt đường nhựa vài giây rồi bất động.

Ít nhất, mức độ tổn thương đó có vẻ đủ để vô hiệu hóa nó.

Tôi ngẩng đầu lên và thấy vài con zombie đứng trên ban công của một khu chung cư.

Chúng đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, vài con còn nghiêng người qua lan can.

Con zombie vừa bị đập nát khi nãy dường như đã nhìn thấy chúng tôi, rồi nó nhảy xuống.

“Yuuma…”

Haruka bám chặt lấy cánh tay tôi, trông như sắp khóc đến nơi.

“Không sao đâu. Có anh ở đây.”

Nếu chỉ gặp chút chuyện thế này mà đã chùn bước thì tôi chẳng thể nào bảo vệ cô ấy được.

Tôi cố ép mình lấy lại bình tĩnh, rồi bước vào khu dân cư đối diện bờ sông.

Chúng tôi chạy dọc theo con đường nhỏ, chẳng bao lâu thì thấy ba zombie nam phía trước.

Vừa trông thấy chúng tôi, chúng liền lảo đảo tiến lại.

“Haruka, lùi lại phía sau.”

“H–Hả?! Không chạy sao?!”

“Những con đường khác chắc cũng có zombie. Với lại… ổn thôi. Có mỗi mấy con.”

Tôi hít sâu một hơi, rồi lao thẳng tới.

Túm cổ áo một con, tôi ném nó vào sân sau của ngôi nhà gần đó.

Giữa sân và đường có hàng rào cao, chắc nó không trèo ra ngay được.

Hai con còn lại cũng bị tôi quẳng gọn vào trong sân.

Sức mạnh zombie đúng là tiện thật.

“Haruka, đi thôi.”

“Ừ!”

Vừa chạy vừa quẳng zombie sang hai bên, chúng tôi lao về phía nhà Haruka.

Gần tới nơi thì gặp một đám đông nhỏ, khoảng 10 con.

Chuyện này sẽ tốn công đây…

“Haruka, đợi chút—”

Ngay lúc đó, 5 con zombie lúc nãy tôi ném đi lại xuất hiện, đang tiến về phía chúng tôi.

Không ổn rồi.

Bị kẹp hai đầu thế này thì tôi không thể bảo vệ Haruka được.

Lẽ ra tôi không nên chỉ quẳng chúng sang bên, mà phải phá hủy hoàn toàn phần thân trên, với sức mạnh hiện tại, chuyện đó đâu có khó.

Bây giờ vẫn chưa muộn.

Tôi phải chặn chúng lại triệt để.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trắng đục của lũ zombie đang nhìn chằm chằm mình, tôi nhận ra… tôi không làm được.

Chúng có hình dạng con người.

Dù chỉ là quái vật không còn ý thức, việc xé nát chúng khi trông vẫn giống con người… không hề dễ dàng.

Biết đâu một ngày nào đó, chúng cũng lấy lại ý thức, giống như tôi thì sao?

“Yuuma! Qua đây!”

Haruka nắm lấy cánh tay phải đang cứng đờ của tôi, kéo tôi vào khuôn viên một ngôi nhà.

Cô mở cửa chính không chút do dự, may mắn là cửa không khóa.

Tôi lao xuyên qua nhà, không kịp tháo giày, rồi trèo ra cửa sổ phía sau.

Không có zombie nào ở đó, chúng tôi băng qua sân trước khi đám kia đuổi kịp.

Chạy được một lúc, Haruka dừng lại trên một lối sỏi hẹp.

“Chắc an toàn rồi nhỉ?”

“Ừ…”

“Đi tiếp thôi, nhà em gần đây mà. Cũng 6 năm rồi anh chưa ghé nhà em đó!”

Cô nói bằng giọng vô cùng vui vẻ rồi tiếp tục bước đi.

“Xin lỗi… vì anh không giết được mấy con zombie đó, làm em gặp nguy hiểm,” tôi nói.

Haruka quay lại nhìn tôi.

“Có thể giờ anh không chết, nhưng nếu không chiến đấu được thì…”

Ngực tôi nóng ran vì xấu hổ và hối hận.

Tôi nhận ra luật lệ của thế giới đã thay đổi:

Từ giờ trở đi, chỉ những người giết được zombie mới sống sót.

Nhưng lý trí không dễ làm theo.

Tôi không thể phủ nhận rằng mình không muốn giết những thứ từng là con người.

“—Yuuma. Anh vẫn xem những người đã biến thành zombie là con người, đúng không?”

Haruka hỏi khi tôi cúi gằm mặt xuống đất.

“…Ừ.”

“Vậy thì anh không giết họ được cũng là điều dễ hiểu. Đừng ép bản thân. Chúng ta cứ dùng đầu óc để tránh zombie là được.”

“…Em thật sự không ngại việc cứ chạy trốn, dù anh có thể giết họ sao?”

“Tất nhiên là không…”

Cô mỉm cười, có chút ngượng ngùng.

“Trái tim nhân hậu đó… là một trong những điều em thích nhất ở anh.”

“…Cảm ơn.”

Việc Haruka hiểu và chấp nhận giá trị của tôi khiến tôi nhẹ nhõm hẳn.

Dù bề ngoài giống quái vật, điều đó không có nghĩa tôi phải trở thành quái vật trong lòng.

Ngay lúc ấy, toàn thân tôi nổi da gà.

Cái gì vậy…?

“?! Yuuma, anh…!!”

“Hả?! Anh sao?”

“Khó giải thích lắm… Anh tự nhìn sẽ nhanh hơn.”

Haruka bước lại gần, rồi không hiểu sao chụp một tấm hình chung.

Cô đưa màn hình cho tôi xem.

Mắt tôi, da tôi, đã trở lại bình thường.

Tôi trông như con người.

“…Chuyện gì thế này?”

“Có phải anh đã trở lại làm người rồi không?”

“Bề ngoài thì có vẻ vậy, nhưng—”

Tôi chợt nhận ra tim mình đang đập, hơi ấm đã quay trở lại cơ thể.

“Xem ra… anh không còn là zombie nữa.”

“Thật sao?! Tuyệt quá! Anh làm được rồi!”

“Không biết có nên vui đến thế không…”

Tôi chỉ có thể sống sót tới giờ là nhờ đã ở trạng thái zombie—

“Urrrgh… Aaargh…”

Đúng lúc tệ nhất, tiếng rên rỉ của zombie lại vang lên.

Vài con đang lảo đảo tiến về phía chúng tôi, có lẽ đã nghe thấy tiếng nói.

Không ổn rồi, nếu chỉ là con người, tôi không thể bảo vệ Haruka.

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi nhận diện được chúng và vào tư thế chiến đấu, cảm giác râm ran quen thuộc lại lan khắp cơ thể.

Cánh tay tôi bắt đầu chuyển sang màu xám.

“Anh… lại giống zombie rồi!”

“…Anh không rõ vì sao, nhưng có vẻ tớ có thể chuyển đổi qua lại giữa con người và zombie.”

Sau hai lần trải nghiệm, tôi đã phần nào nắm được cảm giác biến đổi đó.

Tôi sẽ dùng năng lực này để làm mọi thứ có thể, bảo vệ Haruka!!

Chúng tôi vượt qua được đám zombie và cuối cùng cũng về tới nhà Haruka một cách an toàn.

Hồi tiểu học, tôi từng ngày nào cũng sang đây chơi, nên trong lòng dâng lên một cảm giác hoài niệm khó tả.

Nhưng lúc này không phải lúc để đắm chìm trong ký ức.

Haruka mở khóa cửa chính rồi bước vào.

Tôi theo sát phía sau, lúc này đã quay về hình dạng con người.

“Con về rồi…”

Cô gọi khẽ, nhưng trong nhà hoàn toàn yên ắng, không có bóng dáng ai.

Haruka nở một nụ cười gượng, rồi cố nói bằng giọng tươi tỉnh:

“Chắc là chưa ai về. Tàu điện ngừng chạy hết rồi, nên chắc bố mẹ em đang rất vất vả mới về được. Em sẽ chờ.”

“Haruka, em không cần phải gồng mình đâu. Anh sẽ để ý bên ngoài phòng zombie, em đi nằm nghỉ một chút đi.”

“Ừm… em ổn mà. Em chạy nhiều quá nên mồ hôi nhễ nhại rồi. Em muốn tắm với thay đồ hơn. Anh cũng tắm đi, nếu muốn.”

“Ừ, vậy thì tốt quá.”

Tôi cũng đang nghĩ rằng được sạch sẽ lại chắc dễ chịu lắm.

Không biết còn dùng được nước nóng bao lâu, nên tranh thủ lúc này vẫn hơn.

“Anh cũng cần đồ thay đúng không? Chắc anh mặc vừa cỡ của bố em. Anh thử mặc đồ của bố nhé?”

“Cảm ơn. Vậy anh xin nhận.”

“Đi lên tầng với em.”

Ngôi nhà này… đúng là khiến người ta nhớ lại nhiều thứ.

Tôi nhớ lại những ngày từng sang đây chơi.

Phòng Takuya ở đầu cầu thang, phòng Haruka ở cuối hành lang bên phải, còn phòng bố mẹ họ ở bên trái.

Tôi thậm chí còn nhớ cả bên trong từng căn phòng trông như thế nào.

Tôi và Takuya từng ngày nào cũng chơi ở đây sau giờ học, nhưng khi lên cấp hai, học khác trường, chúng tôi dần mất liên lạc.

Hồi đó chưa có smartphone.

Tôi đã nghĩ, có lẽ Takuya muốn bắt đầu lại, kết bạn mới… nên chuyện này là điều không tránh khỏi.

“Em đi lấy quần áo của bố cho anh.”

“…À, Haruka, trước đó… cho anh thắp nén nhang cho cậy ấy được không?”

Haruka khựng lại một chút rồi gật đầu.

“Tất nhiên rồi. Em nghĩ anh ấy sẽ rất vui.”

Cô mở cửa phòng ngủ của bố mẹ.

Đó là một căn phòng kiểu Nhật bình thường, trải chiếu tatami.

Ở góc trong cùng là bàn thờ Phật, trên đó đặt ảnh của Takuya.

Cậu ấy sẽ mãi mãi dừng lại ở độ tuổi trong tấm ảnh đó, mỉm cười với ống kính.

Nhìn bức ảnh ấy khiến tôi có cảm giác không thật, giống hệt như thế giới đầy zombie mà chúng tôi đột ngột bị cuốn vào.

Theo lời Haruka, tôi ngồi xuống trước bàn thờ, quẹt diêm, thắp nến rồi châm nhang.

Mùi khói nhang hòa lẫn với hương oải hương khẽ lan ra, làm cay sống mũi.

Tôi chắp tay, nhắm mắt, và xin lỗi Takuya vì đến tận bây giờ mới ghé thăm cậu.

Takuya đã tự kết liễu đời mình vào năm đầu cấp hai.

Khi nghe bạn học kể lại, tôi đã không thể chấp nhận được sự thật đó.

Mấy bạn cùng lớp 6 rủ tôi đi viếng, nhưng tôi đã từ chối.

Nghĩ lại, đáng lẽ lúc đó tôi nên nói lời tạm biệt đàng hoàng với cậu ấy.

Mất 4 năm tôi mới có thể đến trước bàn thờ này, và nếu không gặp lại Hyuuga, có lẽ tôi đã chẳng bao giờ quay lại căn nhà này nữa.

Sau khi thắp xong nhang, tôi đứng dậy.

Haruka, ngồi phía sau, cúi đầu.

“Cảm ơn anh.”

“Người phải cảm ơn là anh mới đúng. Chuyện này đã đè nặng trong lòng anh rất lâu rồi. Cuối cùng cũng nói lời tạm biệt được.”

“Vậy thì tốt rồi…”

Cô ngập ngừng một chút rồi hỏi:

“Anh có biết anh trai em đã chết như thế nào không…?”

“…Anh nghe nói là tự sát…”

“Vâng… Có vẻ anh ấy đã mệt mỏi với việc sống tiếp… Nếu ghét trường học đến vậy, lẽ ra anh ấy chỉ cần không đi học nữa thôi…”

Haruka khẽ nói, rồi tiếp:

“Nhưng hôm nay, khi anh nói mình sắp biến thành zombie, em nghĩ… em đã hiểu được một phần cảm giác của anh ấy. Con người không thể sống nếu không có hy vọng. Và đôi khi, họ lại tìm thấy hy vọng… trong cái chết.”

“…Ừ. Hôm nay có mấy lần anh cảm giác tinh thần mình bị nghiền nát thật sự.”

Những người may mắn sống sót đến giờ, có lẽ ai cũng đang yếu đuối.

Không có nơi trú ẩn an toàn, không có thức ăn.

Nghĩ đến chuyện “trở thành zombie thì có khi lại dễ hơn”, cũng chẳng phải điều quá lạ.

“…Anh không làm được nhiều, nhưng nếu dùng sức mạnh zombie của mình, anh ít nhất cũng có thể mang lại cho em chút hy vọng. Trước tiên ta sẽ xây dựng một căn cứ an toàn, rồi từ từ chuẩn bị trang bị… Anh sẽ khiến em tin rằng ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay.”

“Em mong chờ điều đó. Em trông cậy vào anh, Yuuma.”

Nhìn làn khói mỏng manh bay lên từ nén nhang, cả hai chúng tôi đều âm thầm hạ quyết tâm phải sống sót.

Bầu không khí trầm lắng ấy kéo dài thêm một lúc, rồi thực tế lại kéo tôi trở về.

“Giờ thì… lấy đồ cho anh rồi đi tắm nhé?”

Haruka mở ngăn tủ của bố, lấy ra một chiếc áo tay dài đơn giản và một chiếc quần thun, đưa cho tôi.

Cô quay về phòng mình, chọn đồ thay rất nhanh rồi cả hai xuống tầng dưới.

Đèn phòng tắm vẫn sáng, nước nóng vẫn dùng được, ít nhất thì điện nước vẫn còn hoạt động.

“Anh tắm trước không?”

Haruka hỏi.

“Em tắm trước đi, nhưng nếu có zombie vào phòng tắm lúc đó thì sao?”

Tôi đáp.

“À… đúng ha. Với lại, tiếng nước chảy thì mình cũng khó nghe thấy bên ngoài.”

“Không chừng tiếng đó còn thu hút zombie tới nữa.”

“Chỉ tắm thôi mà cũng có thể mất mạng…”

“Vậy khi một người tắm, người kia nên ở gần.”

“Hơi ngại thật, nhưng chắc không còn cách nào khác. ‘Ở gần’ là gần cỡ nào?”

“Đứng ngoài hành lang thì sao? Tốt nhất là ở khu thay đồ.”

“Vậy quyết định thế đi. Nếu đóng cả cửa phòng tắm lẫn cửa phòng thay đồ thì sẽ không nghe được nhau.”

“Nếu em không ngại thì…”

“Cũng ngại chứ, nhưng giờ không phải lúc kén chọn.”

Haruka hít một hơi.

“Vậy em chuẩn bị tắm đây, anh quay lưng lại được không?”

“Hay anh bịt mắt nhé?”

“Không cần. Em tin anh. Với lại, nếu có zombie xuất hiện mà anh không nhìn thấy thì cũng vô nghĩa.”

“Ừm.”

Tôi quay mặt về phía hành lang, tự hỏi mọi chuyện đã leo thang đến mức này từ bao giờ.

“Giờ em cởi đồ đây nhé,” Haruka tuyên bố.

Giọng cô ấy kèm theo tiếng sột soạt của vải.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức tường nối phòng thay đồ với hành lang, cố gắng kiềm chế hết mức cơn thôi thúc muốn liếc trộm.

“…Em đang cởi đồ lót đấy, đừng có quay lại nhé.”

“A-anh không quay đâu.”

“…Áo ngực cởi rồi.”

“Đừng có tường thuật chi tiết thế chứ.”

“…Xong hết rồi. Nếu anh quay lại bây giờ là sẽ thấy em trần như nhộng luôn đấy.”

“Anh đã bảo đừng kể mà?”

“Nhưng trêu anh đỏ mặt vui lắm.”

“Anh không ngờ em lại táo bạo thế. Sao em có thể bình tĩnh nói mấy chuyện đó khi chẳng mặc gì vậy?”

“He he. Giọng anh run run kìa. Anh hứng thú với cơ thể trần truồng của em đến vậy sao?”

“…Nếu anh bảo có… em sẽ cho anh xem không?”

“Đương nhiên là không rồi.”

“Vậy thì không có đâu.”

“Không cơ à? Nhưng hồi nãy anh hào hứng muốn xem ngực em lắm mà.”

“Anh chỉ xin xem vì tưởng mình sắp chết thôi…”

“Vậy là anh muốn xem cơ thể em thật.”

“Không bình luận.”

“Hmmm… Em đang nghĩ một chuyện này…”

“Em nghiêm túc muốn tám chuyện ngay lúc này à?!”

“Thôi mà bình tĩnh, lát nữa thôi. Anh dễ thương thật đấy, Yuuma.”

“Im đi. Nói thẳng vào vấn đề luôn đi.”

“Anh đã trở lại làm người từ zombie, vậy có phải anh cần ăn gì đó không?”

“…Nghĩ kỹ thì anh đang đói thật.”

“Vậy để lát nữa em nấu cho anh một bữa cơm nhà nhé. Vui ghê, giống như hai đứa đang hẹn hò ấm cúng ở nhà ấy.”

“Giờ này mà em còn tận hưởng nổi à. Trần truồng thế kia mà còn tám chuyện được sao?”

“A ha. Vậy là anh tin em đang khỏa thân thật.”

“Ý gì đấy?!”

“Vì anh có cái đầu đầy ý xấu nên em muốn kiểm tra xem anh có quay lại nhìn trộm không thôi. Thực ra em vẫn đang mặc đồng phục nguyên đấy.”

“…Ừ nhỉ. Anh lo suýt chết, tưởng em chẳng biết xấu hổ là gì.”

“Ừm, giải quyết xong hiểu lầm nhỏ rồi nhé. Giờ thì em cởi đồ thật đây.”

Lại tiếng sột soạt vang lên.

Nghĩ lại thì tiếng lúc nãy to quá, chắc cố ý làm vậy.

Lần này thì nhỏ hơn nhiều.

Chắc cô ấy đang cởi thật.

Bỗng nhiên Haruka ngừng lại.

“…Ui cha. Ngại quá, không dám cởi đồ lót khi anh đang quay lưng thế này.”

“Anh thật sự không muốn nghe mấy chuyện đó đâu. Anh phải phản ứng kiểu gì đây?”

“Thôi cũng chẳng có quy định nào bắt phải cởi truồng trong phòng thay đồ, nên em sẽ cởi đồ lót trong phòng tắm vậy.”

“Ý hay đấy.”

“Chắc anh đứng nguyên tư thế ấy suốt lúc em tắm cũng mỏi lắm.”

“Ừ, chắc chắn luôn.”

“Vậy anh cứ thoải mái đi. Nhưng đừng đi xa khu thay đồ quá nhé. Lát em ra sẽ gọi.”

Haruka bước vào phòng tắm và khép cửa kính mờ lại.

Cô ấy bảo cứ thoải mái, nhưng tình huống thế này thì thư giãn kiểu gì nổi đây…

Tôi lén ngoái lại một chút, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Haruka đang cởi nốt đồ lót, giờ chỉ còn đúng nghĩa “trần như nhộng”.

Cái này… nóng bỏng quá đi…!!

Loại kính mờ thần thánh này có sức hút kỳ diệu khiến mắt đàn ông dính chặt không rời.

Có thể đoán được đại khái tư thế của Haruka, thậm chí còn khiến người ta ảo tưởng rằng có chỗ nào đó nhìn xuyên thấu được.

Thật tuyệt vời khi nhìn con gái tắm qua lớp kính mờ lại không phạm tội.

Những chuyện hồi nãy bên bờ sông chợt ùa về, khiến tôi thấy áy náy. Nhưng dù vậy vẫn không dứt mắt ra được.

Suốt khoảng 5 phút, tôi cứ đứng đó tưởng tượng Haruka đang khỏa thân tắm bên kia lớp kính.

Tôi tự xấu hổ với bản thân, nhưng chắc đó là bản năng của con trai rồi.

Rồi cửa đột nhiên hé mở, tôi vội quay mặt đi.

“Yuuma, em muốn ra rồi, anh quay mặt lại lần nữa được không?”

“Anh không nhìn về phía em nữa đâu, yên tâm đi. Em ra được rồi.”

“Anh không nhìn nữa à? Vậy là nãy anh có nhìn rồi.”

“Đừng dùng giác quan nhạy bén đó với anh chứ.”

“Anh hư thật đấy, Yuuma. Chắc đang nhớ lại chuyện bên sông nhỉ.”

“…Xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi đâu. Việc anh quan tâm đến cơ thể trần truồng của em đến vậy chứng tỏ anh vẫn là anh thôi.”

“Em rộng lượng thật… Nhưng anh nghĩ thằng con trai nào không tò mò trong tình huống này chắc chỉ có kẻ sát nhân mất hết cảm xúc từ bé thôi. Tha thứ cho anh nhé.”

“Được rồi. Yuuma… quay lại nhìn em một chút đi.”

“?”

Yêu cầu lạ thật, nhưng tôi vẫn quay lại, và sốc nặng trước cảnh tượng ấy.

Haruka hé cửa ra, thò đầu và vai phải ra ngoài.

Ngay sau lớp kính mờ là thân hình không mảnh vải của Haruka… bóng dáng từ cổ trở xuống hiện rõ mồn một.

“…Anh không nhìn thấy gì chứ?”

Cô ấy lo lắng hỏi, mặt đỏ bừng.

“Yên tâm, anh không thấy rõ đâu.”

Ánh mắt tôi đã lướt từ trên xuống dưới bóng dáng ấy mấy vòng rồi, nhưng chẳng thấy chi tiết quan trọng nào.

Tuy nhiên có một điều tôi nhận ra…

“Haruka, em không mặc đồ lót thật à…?”

Bóng dáng trước mặt chỉ hợp lý nếu đồ lót cùng màu da.

Vai cô ấy cũng chẳng có dây áo ngực nào…

“Em quên mang khăn khi vào… Giờ em khỏa thân thật sự luôn rồi…”

“Ừ-ừm…”

“Ngượng chết đi được, để con trai nhìn mình khỏa thân qua lớp kính mờ thế này. Lát nữa anh cũng phải làm y chang nhé.”

“Không đời nào.”

Tôi mà trần truồng thì đến mở cửa còn chẳng dám nữa là.

Không nghi ngờ gì, Haruka dũng cảm hơn tôi nhiều trong tình huống này.

“Dù sao thì, Yuuma, anh lấy giúp em cái khăn trên máy giặt được không?”

“Ừ-ừ được.”

“Nếu anh dám liếc trộm lúc đưa khăn là em giết đấy.”

“Vâng vâng.”

Tôi chìa tay phải ra sau lưng, đưa khăn cho Haruka, mặt vẫn ngoảnh về phía hành lang.

Haruka lùi vào phòng tắm, lau khô người rồi mặc quần áo.

Tôi nhìn qua lớp kính mờ, nghĩ bụng chắc khó khăn lắm mới cài được cái áo ngực móc sau lưng.

Cửa cuối cùng cũng mở ra, Haruka bước ra ngoài, vẫn đang dùng khăn lau mái tóc ướt.

Cô ấy mặc áo thun và quần short.

Haruka trông đẹp trong đồng phục học sinh, nhưng mặc đồ thường lại dễ thương một cách bất ngờ.

“Em vừa nhận ra, từ giờ trở đi, cứ mỗi lần tắm là phải có một đứa ở gần rồi.”

“Ừ nhỉ.”

Thế giới này giờ thành ra thế đấy.

“Anh không thấy ngại khi em ở đây à?”

“Dĩ nhiên là ngại chứ, nhưng cũng quen dần thôi, sau chuyện hồi nãy bên sông ấy.”

“E-em hiểu…”

“Thôi, đến lượt anh. Em không nhìn trộm đâu, yên tâm cởi hết đồ đi,” Haruka cười gian nói.

“…Em sẽ quay lại nhìn chứ gì?”

“Hả?! Sao anh biết?”

“Anh bắt đầu hiểu em dần rồi. Anh sẽ làm như em lúc nãy, cởi đồ trong phòng tắm luôn.”

“Khoan đã nào. Anh đã được nhìn ngực em bên sông rồi, vậy chẳng phải công bằng là em cũng phải được nhìn anh khỏa thân sao?”

“…Em muốn nhìn anh khỏa thân à?”

“Em sẽ cho anh trần truồng trước mặt em.”

“Ý gì thế?!”

Nhìn kìa, ra vẻ ta đây ghê…

“Thôi bỏ đi, em không được nhìn đâu.”

Sau khi tắm xong và mặc đồ, tôi ra bếp đứng nhìn Haruka nấu ăn.

“Em không nấu được món gì cầu kỳ đâu, đừng kỳ vọng quá nhé.”

Cô ấy đeo tạp dề, mở tủ lạnh ra xem và suy nghĩ xem có thể làm gì với nguyên liệu sẵn có.

“Anh giúp gì được không?”

“Anh gọt giúp mấy củ cà rốt nhé? Em định nấu thịt hầm khoai tây.”

Cô ấy đưa cho tôi mấy củ cà rốt đã rửa sạch và cái gọt vỏ.

“Em không chắc về liều lượng vì bình thường toàn tra công thức trên tablet… Nên nếu không ngon thì thông cảm nhé?”

“Dĩ nhiên rồi. Không có công thức mà vẫn dám làm đã giỏi lắm rồi. Em hay nấu ăn à?”

“Ừ. Hầu như ngày nào em cũng tự làm cơm trưa mang đi học.”

“Anh chỉ biết kính nể thôi. Anh thì gần như chẳng có kinh nghiệm nấu nướng gì, nên sẽ cố không làm vướng víu em.”

“He he. Em chưa từng nấu cùng ai ngoài mẹ, nên lần này vui lắm. Sau này sẽ mãi nhớ đây là việc nhà đầu tiên hai đứa cùng làm đấy.♪”

“Chẳng phải dự án chung đầu tiên của tụi mình là chôn bộ manga của Takuya dưới sân sau nhà em sao?”

“Ừ nhỉ. Anh không muốn đào lên à?”

“Giờ tình hình thế này thì đào manga cũ lên làm gì. Để khi khác đi.”

Chúng tôi vừa trò chuyện vừa làm.

Haruka đặt giờ nấu cơm như dân chuyên, lấy thịt bò từ ngăn đá ra rã đông trong lò vi sóng.

Gọt xong cà rốt, tôi đứng nhìn cô ấy khéo léo xào thịt bò trên chảo.

Mọi động tác đều hoàn hảo, như cảnh trong phim vậy.

Haruka nấu xong món thịt khoai tây trong lúc tôi đứng ngắm, rồi dọn ra bàn cùng salad có sẵn trong tủ lạnh.

Cơm cũng vừa chín tới.

Tráng miệng thì ăn chung hộp pudding tôi nhặt lúc nãy.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau trước bàn ăn.

Tôi múc một thìa thịt hầm cho vào miệng.

Haruka chờ phản ứng của tôi với vẻ mặt hồi hộp, khiến lưng tôi cũng căng thẳng theo.

Tôi lo không biết phải nói sao nếu dở, nhưng cuối cùng chẳng cần giả vờ vì nó thực sự ngon.

“Ngon lắm. Kiểu như mang ra nhà hàng bán được luôn ấy.”

“Mừng quá, anh thích là tốt rồi…,” Haruka thở phào nhẹ nhõm.

“Còn nhiều trong nồi đấy, anh cứ ăn thoải mái đi.”

Cô ấy cười khúc khích vui vẻ.

“Trông tụi mình giống đôi tân hôn quá nhỉ, ngồi ăn cơm cùng nhau thế này.”

Tuyệt vời không cơ chứ…?!

Ngồi ăn tối trò chuyện vui vẻ với một cô gái xinh đẹp, khung cảnh thật bình yên.

Nhưng tôi vẫn hơi áy náy, vì nếu không có lũ zombie thì chúng tôi đã chẳng ở đây…

Cuối cùng cũng ăn xong, Haruka bắt đầu rửa bát.

“Giờ thì nên bàn xem tiếp theo sẽ làm gì.”

Không hiểu sao Haruka lại ngại ngùng quay mặt đi.

“…Ý anh là muốn quan hệ thân mật với em à?”

“Không phải đâu. Anh đang nói về việc bảo vệ ngôi nhà này thế nào và làm sao gặp lại nhau nếu bị lạc ấy.”

“Anh nói thế dễ gây hiểu lầm lắm!!”

Haruka gần như hét lên.

Cô ấy chĩa đầu con dao đang rửa về phía tôi, tôi vội giơ hai tay lên.

“Thế à?”

“Dĩ nhiên! Ai nghe “bàn xem tiếp theo sẽ làm gì” cũng nghĩ người ta đang tỏ tình chứ!”

“Anh nghĩ cũng có cách hiểu khác mà…”

“Từ giờ, khi nói về kế hoạch tương lai với con gái thì đừng dùng “chúng ta” nữa. Dễ hiểu lầm lắm.”

“…Ừ-ừ được.”

Mãi đến khi tôi hoàn toàn chấp nhận thì Haruka mới hạ dao xuống.

“Dù sao thì, quay lại vấn đề chính. Hãy bàn xem tiếp theo sẽ làm gì. Trước hết là chuyện tối nay ngủ ở đâu.”

“Em nghĩ đương nhiên là ngủ trong phòng em rồi. Nếu không ở bên nhau suốt thì sớm muộn gì cũng gặp rắc rối.”

“Ừ, chắc chẳng còn cách nào khác đâu.”

“À mà này, phòng em nhỏ xíu ấy, nên tối nay chắc phải ngủ chung một giường rồi.”

“…Em thấy ổn chứ?”

“Em tin Yuuma tuyệt đối mà.”

“Ừm, thế thì quyết định vậy đi. Tiếp theo là vấn đề này: nếu có một đám zombie khổng lồ xông vào nhà, hoặc xảy ra chuyện gì đó khiến chúng ta bị lạc nhau thì phải làm sao để tìm lại được?”

“Hmm… Điện thoại thì không dùng được, mà hét to thì zombie lại ùa tới ngay.”

“Hay là mình chọn trước một điểm hẹn đi… Địa điểm nào thì tốt nhỉ?”

“Chẳng biết tòa nhà nào còn an toàn nữa.”

“Anh có thể ra ngoài dò xét xung quanh, nhưng lúc đó em sẽ làm gì? Đi theo anh thì nguy hiểm, mà để em ở nhà một mình anh cũng không yên tâm.”

“Yuuma bảo bọc quá rồi đấy. Anh có kiểu người hay ghen tuông với bạn gái không vậy?”

“Không biết. Anh chưa từng có bạn gái bao giờ.”

“À ra thế… Em thì không ghét việc anh ghen tuông đâu, nên em muốn ở bên cạnh anh hơn.”

“Logic của em anh không hiểu nổi, nhưng thôi được. Dù sao cũng không biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra khiến chúng ta bị tách ra… Điều anh thực sự muốn là dọn sạch zombie trong khu vực này, biến nơi đây thành vùng an toàn…”

“Em vừa nghĩ ra một ý: Có thể trói zombie lại không nhỉ? Không nhất thiết phải giết chúng, miễn là làm chúng im lặng và bất động là được.”

“Em nói đúng đấy. Anh nghĩ có thể khống chế chúng bằng cách trói tay và bịt miệng… Nhưng sức mạnh của zombie kinh khủng lắm, không biết dây thừng loại nào mới chịu nổi.”

“Hay là thử nghiệm xem? Dù sao anh cũng có thể biến thành zombie mà.”

“Haruka, em thông minh thật.”

Thế là chúng tôi quyết định thử xem sức mạnh của zombie đến đâu.

Sau khi dọn dẹp xong bát đĩa, Haruka đi tìm xem trong nhà có gì dùng để trói được không.

“Trong nhà giờ chỉ còn mỗi cuộn dây thừng gai dùng làm vườn thôi.”

Cuộn dây cô ấy đưa cho tôi chỉ to bằng dây sạc điện thoại, nhưng kéo thử thì thấy chắc chắn bất ngờ.

“Nếu quấn vài vòng chắc sẽ giữ được.”

“Thử luôn đi. Em sẽ trói anh.”

“Ừ, trói tay anh trước nhé.”

“Rõ.”

Tôi chìa hai tay ra, Haruka quấn dây thừng quanh cổ tay tôi.

Một vòng thì đứt cái rụp vì sức mạnh quái vật của zombie, hai vòng cũng vậy.

Quả nhiên như chúng tôi nghĩ, phải quấn nhiều vòng hơn mới được.

Chúng tôi dần tăng số vòng lên và cuối cùng phát hiện ra rằng quấn 5 vòng là giữ chắc.

“Vậy là biết dây thừng cũng trói được zombie rồi. Giờ tháo ra cho anh đi.”

Đúng lúc đó, tôi thấy ánh mắt Haruka lóe lên một tia nguy hiểm.

“He he he! Giờ anh hoàn toàn bất lực rồi nhé?”

“Câu đó không hợp với một cô gái trẻ nói với vẻ hí hửng thế đâu.”

“Em nghịch anh một chút được không?”

“Không đời nào. Em mà thích trói đàn ông lớn tuổi hơn thì đúng là biến thái đấy.”

“He he he. Biết đâu em đúng là biến thái thật. Cù lét, cù lét!”

Haruka cười khúc khích, luồn tay vào nách tôi và ngo ngoe ngón tay.

Nhưng tôi chẳng cảm thấy nhột gì cả.

“Da anh khi ở trạng thái zombie ít nhạy cảm lắm. Anh vẫn biết em đang chạm chỗ nào, nhưng không nhột tí nào.”

“Chán thế.”

“Tháo dây nhanh đi.”

“Xìiii, biết rồi.” Hyuuga

Haruka bĩu môi rồi tháo dây ra.

“À mà Yuuma này, anh đã từng trói ai chưa?”

“Chưa bao giờ.”

“Vậy thì tập luyện chút đi chứ? Lúc trói zombie mà anh chậm chạp thì nguy hiểm lắm đấy.”

“Ý em là muốn anh trói em để luyện?”

“Ừ, em cho anh luyện trên người em đây. Cứ làm đi!”

Cô ấy cười tươi nói.

Tôi bất ngờ được phép trói Haruka.

Dù ban đầu hơi ngại, nhưng nghĩ cũng đúng là cần luyện tập, nên tôi đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô ấy.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc tôi vừa chạm vào, Haryka đã giãy mạnh ra.

“Ơ?! Sao em lại giãy?”

“Không giãy thì luyện làm gì. Zombie cũng sẽ giãy giụa thế còn gì?”

“Em nói cũng đúng…”

Bị Haruka thuyết phục, tôi tiếp tục luyện.

Lần này rôi ghì chặt hai cổ tay cô ấy lại.

“Kyaa!! Đồ biến thái!! Cứu với!!”

“Zombie không biết nói, thế có cần hét không đấy?”

“Ừ nhỉ! Thế thì em chỉ giãy bằng sức thôi nhé.”

“Ừ, cứ thế đi.”

“Ư… hự!”

“He he he. Giãy kiểu ấy thì vô ích thôi. Đừng hòng thoát.”

Tôi cười đểu một cái, ép sát hai cổ tay Haruka lại và trói chặt thành công.

“Hừ… Bị bắt rồi…”

Mất tự do ở hai tay, Haruka ngước nhìn tôi qua hàng mi.

Cảm giác thật kỳ lạ…

Như thể tôi đang hoàn toàn khống chế cô ấy vậy.

bc61745f-a3a4-48b3-8a19-672dacc6d777.jpg

“…Rồi, giờ anh trói chân em nhé.”

“Khoan đã. Ánh mắt anh nhìn em hơi… đáng ngờ đấy. Anh chắc là không nghĩ bậy bạ chứ?”

“Tất nhiên là không. Trong đầu anh chỉ có cách khống chế zombie hiệu quả thôi.”

“Thật chứ? Không phải vừa thức tỉnh sở thích kỳ lạ nào à?”

“Yên tâm đi. Anh không có thú vui trói mấy cô gái trẻ đâu.”

“Nếu anh nói vậy…”

Haruka vẫn nhìn tôi đầy nghi ngờ.

Tôi nhìn xuống mắt cá chân cô ấy, nhưng lại lo nếu tay bị trói mà cô ấy vùng vẫy thì có thể ngã bị thương.

“Thôi, chắc anh không trói chân em nữa.”

“Nhưng khi khống chế zombie thì có thể cần mà.”

“Đúng. Bình thường chắc sẽ trói tay trước, quật ngã rồi mới trói chân.”

“Vậy là anh định làm thế với em à?”

“Không, làm dưới sàn nguy hiểm lắm. Phải thử trên giường.”

“Vậy anh sẽ đẩy em xuống giường rồi trói tay trói chân?”

“Nghe giống chuyện khác hẳn rồi.”

“Vậy thế này nhé. Anh bế em ra sofa, rồi trói chân em ở đó.”

“Nếu em vùng lúc anh bế thì có thể rơi đó.”

“Em sẽ ngoan mà.”

“Như vậy thì đâu còn giống luyện tập trói zombie.”

“Không sao. Em chỉ muốn được anh bế thôi.”

“…Anh không hiểu lắm.”

“Đừng nghĩ nhiều, cứ bế em ra sofa đi. À, và nếu được thì đừng ở dạng zombie. Em muốn anh làm điều đó khi là con người.”

“Hả…? Không dùng sức zombie thì anh không chắc bế nổi-”

“Ý anh là em nặng à?”

“Không! Ý là anh không tự tin vào sức mình thôi.”

“Anh làm được mà. Làm đi.”

Haruka phồng má ra lệnh.

Không ngờ tôi lại có ngày được bế một cô gái xinh đẹp như vậy…

Tôi trở lại hình dạng con người, đặt một tay sau lưng cô ấy, tay kia dưới đầu gối, rồi bế lên trong một nhịp.

Gương mặt xinh đẹp của Haruka ngay lập tức ở rất gần.

Gần đến mức chỉ cần nghiêng nhẹ là có thể chạm môi.

Ánh mắt chạm nhau, cả hai lập tức quay đi chỗ khác.

Quá ngượng.

Tôi quay mặt sang hướng khác, cẩn thận bế Haruka ra sofa.

Mỗi bước đi, tôi đều cảm nhận rõ hơi ấm và mềm mại của cơ thể cô ấy qua lớp vải mỏng, từ ngực đến đùi.

Không chỉ ngực con gái mới mềm… mà cả cơ thể cũng vậy.

Sợ rằng nếu kéo dài thì cô ấy sẽ nhận ra suy nghĩ xấu xa của tôi, tôi vội đặt cô ấy xuống sofa.

“Hê hê hê… Hơi hồi hộp ghê,” Haruka cười khi nằm xuống.

Có vẻ cô ấy không nhận ra gì cả. Hay là tôi nên tận hưởng thêm chút nữa nhỉ…

“Em không nặng chứ?”

“Anh chưa từng bế ai khác nên không biết so sao.”

“Vậy cứ coi như em rất nhẹ đi.”

“Ừ… được.”

Trong lúc mải để ý việc ngực cô ấy chạm vào mình, tôi thậm chí còn quên mất trọng lượng… Và suýt quên rằng chúng tôi đang luyện trói zombie.

Tôi nắm lấy chân Haruka và nhanh chóng trói lại, cảm giác lần này làm khá gọn gàng.

“Luyện thêm chắc sẽ quen tay.”

“Ý anh là muốn tiếp tục trói em à?”

“Câu hỏi gây hiểu lầm thật đấy… nhưng đúng.”

“Được thôi… nhưng anh phải cởi dây trước đã.”

“Ừ.”

Cuối cùng, vì trói quá chặt nên tôi phải dùng kéo cắt dây.

Chỉ một lần đã tốn hơn 1m dây, chắc không nên luyện nhiều quá-

Rầm!!

Một tiếng động mạnh vang lên từ cửa trước, như thể có thứ gì đó đập vào.

“…Yuuma.”

“Ừ, chắc là zombie. Anh đi xem.”

Tôi nhìn qua mắt mèo nhưng không thấy gì.

Có thể nó đã rời đi hoặc đứng lệch góc.

Tôi còn đang phân vân thì-

Choang!!

Tiếng kính vỡ vang lên từ phòng khách, đúng chỗ Haruka đang ở.

“Áaa!!”

Tiếng hét của Haruka vang lên gần như cùng lúc.

Máu trong người tôi lạnh toát.

Tôi lao vào phòng khách.

Cửa sổ lớn hướng ra sân đã vỡ tan, và một zombie mặc vest đang bước vào.

May mắn là HyuugaHarruka đứng khá xa cửa sổ và không bị thương.

Tôi chắn trước mặt zombie.

Haruka run rẩy đứng phía sau tôi.

“…B… bố…,” cô ấy thì thào.

Zombie đó… là cha của Haruka.

“Ư… ưgh…”

Đôi mắt vô hồn của ông ta hướng về phía con gái, phát ra tiếng rên mơ hồ.

Cảm giác tuyệt vọng nặng nề ập tới, tôi chuẩn bị chiến đấu, nhưng ông ta không hề lao vào tấn công.

Dù rõ ràng cũng chẳng còn ý thức gì về bản thân…

“Bố…,” Haruka lẩm bẩm, vẻ mặt ngây dại, rồi bước lên một bước.

Zombie nhe răng, nước dãi chảy từ hàm răng sắc nhọn.

Thế nhưng… vẫn không tấn công.

Nó chỉ nhìn chằm chằm Haruka, toàn thân run rẩy dữ dội.

Tôi không dám chắc, nhưng dường như… ông ta đang chống lại bản năng tấn công.

“Em nghĩ là… trong đó vẫn còn sót lại một chút ý chí của bố em không? Có khi nào ông ấy đang chống lại bản năng zombie để không tấn công em…”

Bộ vest và đôi giày da của bố Haruka lấm lem đầy bùn đất.

Có lẽ vì quá lo cho gia đình nên ông đã vội vã chạy về nhà, và đâu đó trên đường… ông bị zombie cắn.

“…Yuuma. Em có thể ôm bố một cái không?”

Haruka hỏi trong nước mắt, trong khi cô và zombie vẫn nhìn chằm chằm vào nhau.

“Ông ấy không có phản ứng khi em gọi… nhưng em muốn để bố cảm nhận được hơi ấm của em, để ông biết là em vẫn ổn.”

“…Bây giờ, anh nghĩ bố em đang giằng co giữa bản năng zombie và ý chí của chính mình. Nếu lại gần hơn, không ai biết bên nào sẽ thắng.”

“Làm ơn… Em không thể bỏ bố lại như thế này được.”

“…Được rồi. Nhưng phải cẩn thận.”

“Em sẽ…!!”

Haruka lau nước mắt, đưa hai tay về phía trước, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

Cô rụt rè bước tới gần bố mình rồi nhẹ nhàng ôm lấy ông.

“—Raaa!!”

Ngay khoảnh khắc hai cơ thể chạm vào nhau, đôi mắt zombie trợn to, nó nhe răng lao tới định cắn vào vai Haruka.

Tôi lập tức đưa cánh tay phải chắn trước mặt nó, để nó cắn vào tay mình thay thế.

Hàm răng sắc nhọn cắm sâu vào cẳng tay, máu phun ra, tôi có cảm giác chỉ cần thả lỏng là tay mình sẽ bị xé toạc.

“Yuuma!!”

“Anh ổn. Đừng lo cho anh… nói chuyện với bố em đi.”

“…Ừ.”

Haruka siết chặt vòng tay ôm lấy bố mình hơn nữa.

“Con ổn rồi, bố ạ. Yuuma đã bảo vệ con.”

“…Ư… ưgh…”

“Bố về nhà là vì lo cho con, đúng không? Cảm ơn bố. Giờ con có Yuuma ở bên rồi, anh ấy sẽ bảo vệ con, nên bố không cần lo nữa đâu. Bố à… con yêu bố.”

Giọng Haruka run rẩy, nhỏ đến mức như thì thầm.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

Ngay lúc đó, lực cắn trên tay tôi yếu dần.

Từ miệng zombie vang lên một âm thanh mờ nhạt, mong manh đến mức tưởng chừng sẽ tan biến vào hư vô.

“…Ha… ru… ka…”

Zombie bỗng nhiên mất hết sức lực, đổ sụp xuống sàn.

Haruka hoảng hốt gọi tên bố, nhưng không có hồi đáp.

Đôi mắt ông khép lại, cơ thể bất động.

Chúng tôi kiểm tra cơ thể bố cô ấy:

Tim đã ngừng đập, không còn hơi thở, cũng không có chút hơi ấm nào.

Tuy vậy, làn da vẫn xám xịt, nên chưa thể khẳng định ông đã thực sự chết.

Sau khi bàn bạc, tôi và Haruka quyết định để ông nằm nghỉ trong phòng ngủ tầng một.

Không biết ông có tỉnh lại hay không, và dù có tỉnh thì rất có thể cũng sẽ là một zombie hoàn chỉnh.

Nhưng trói ông lại thì quá tàn nhẫn, nên cuối cùng chúng tôi chỉ quyết định theo dõi thật kỹ.

Sau khi xác nhận ông không phản ứng với âm thanh hay rung động, chúng tôi rời khỏi phòng ngủ. Khi đi trước tôi, đôi chân Haruka run rẩy thấy rõ.

“Haruka, em ổn chứ?”

“Xin lỗi… em chỉ hơi mệt thôi.”

“Anh hiểu. Bố em đã biến thành zombie…”

“Ừ… Nhưng điều đó không có nghĩa là ông ấy đã hoàn toàn trở thành zombie, đúng không…?”

Ánh mắt Haruka nhìn tôi như đang cầu xin một tia hy vọng.

“Biết đâu một ngày nào đó bố sẽ tỉnh lại, rồi nói chuyện được như anh…”

“…Ừ.”

Tôi thật sự cảm thấy khả năng đó là có.

Ông ấy rõ ràng khác với những zombie khác tôi từng thấy.

“Vậy thì đừng để mọi chuyện trở nên u ám hơn nữa,” Haruka nói.

“Bố em thích không khí vui vẻ lắm… Biết đâu nếu nghe thấy bọn mình cười nói, ông sẽ tỉnh lại…”

Tôi không muốn thắp lên hy vọng quá lớn, nhưng vẫn quyết định chia sẻ suy đoán của mình.

“Em còn nhớ con zombie đã nhảy từ ban công xuống khi anh đi ngang khu chung cư không?”

“—Hả?… À, nhớ.”

“Trên ban công lúc đó còn những zombie khác, nhưng chỉ có nó nhảy xuống. Những con còn lại chỉ đứng nhìn. Vậy nếu, chỉ là giả thuyết thôi, mỗi zombie đều có ‘mục đích’ khác nhau thì sao? Có những con chỉ chăm chăm tấn công con người, nhưng cũng có những con không quá hung hãn, như bố em. Ông ấy không còn nhận thức được mình là ai, nhưng dường như có một điều gì đó quan trọng hơn cả việc tấn công con người…”

“…Mục đích gì cơ?”

“Có lẽ khoảnh khắc biến đổi, bố em chỉ có một mong muốn duy nhất: được gặp lại gia đình. Chính động lực đó đã khiến ông khác với những zombie bình thường. Và có thể… sau khi nhìn thấy em và đạt được mục đích ấy, ông đã ‘dừng lại’.”

“Nghe cũng hợp lý… Em mong bố có thể trở lại như cũ… giống như anh vậy…”

Giọng Haruka yếu ớt, trông cô ấy đã kiệt sức.

“Haruka, em nên nghỉ ngơi một chút đi.”

“Nhưng kính vỡ trong phòng khách vẫn chưa dọn… nguy hiểm lắm…”

“Anh ghét phải nói điều này, nhưng chúng ta phải chuyển sang nơi an toàn hơn. Nhà em không thể làm căn cứ nữa nếu zombie có thể phá cửa sổ xông vào.”

“…Ừ. Vậy thì phải đi thôi.”

“Trời cũng sắp tối rồi, đi lại ban đêm rất nguy hiểm. Sáng mai mình sẽ xuất phát, giờ thì nghỉ ngơi đi.”

“Cảm ơn… Còn anh thì sao…?”

“Anh ổn. Có lẽ vì là zombie nên anh không thấy mệt chút nào. Anh sẽ canh gác tầng một, em cứ yên tâm ngủ đi.”

“…Được. Nhưng nếu có chuyện gì thì nhất định phải gọi em dậy nhé.”

Giọng Haruka nhẹ nhõm hơn lúc trước.

Cô chậm rãi bước lên lầu.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!