Tôi Là Kẻ Mạnh Nhất Trong Thế Giới Zombie, Nhưng Lại Không Đánh Nổi Cô Gái Này!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Loli Phản Diện Này Quá Yếu! Nên Làm Ơn Đừng Bắt Nạt Tôi, Cô Yandere

(Đang ra)

Loli Phản Diện Này Quá Yếu! Nên Làm Ơn Đừng Bắt Nạt Tôi, Cô Yandere

深林图书馆

“Tiểu Chiêu, bây giờ… bên cạnh em chỉ còn lại mình chị thôi.”“Chúng ta hãy ở bên nhau suốt cả đời nhé.”

7 10

Dù các ngươi có tha thiết gọi ta là vệ long hay gì đi nữa thì ta vẫn sẽ đi ngủ !

(Đang ra)

Dù các ngươi có tha thiết gọi ta là vệ long hay gì đi nữa thì ta vẫn sẽ đi ngủ !

Astartes

Dù các ngươi có gọi ta là gì đi nữa thì ta cũng không quan tâm đâu . Ta mệt rồi ta muốn đi ngủ !!!

556 901

Xuyên Vào Diễn Viên Hài Nhưng Hệ Thống Lại Cho Ta Vai Linh Dị?

(Đang ra)

Xuyên Vào Diễn Viên Hài Nhưng Hệ Thống Lại Cho Ta Vai Linh Dị?

一個過客人

"Có còn cho người ta sống không? Giang Triết có thể quay về diễn hài được không? Đừng có tăng độ khó cho những người vừa nhát gan lại vừa nghiện xem phim ma như chúng tôi nữa!!!"

77 12

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

199 7736

Bản Rhapsody của hình nhân

(Đang ra)

Bản Rhapsody của hình nhân

オーメル

--Chúng ta, trung thành tuyệt đối--Vào ngày 1 tháng 1 năm 2067, thế giới bị đẩy vào địa ngục.Năm cánh cổng không gian mở ra trên khắp thế giới.

131 286

Vol 1 - Ngày 3(sáng)

Ngày 3(sáng)

Tôi thức trắng cả đêm để theo dõi tình trạng của Lisa, không chợp mắt lấy một phút nào.

Nhưng đến sáng hôm sau, trông cô ấy vẫn hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu gì khác lạ.

Lúc đó là 6 giờ sáng.

Hơn nửa ngày đã trôi qua kể từ khi cô ấy tiếp xúc với nguồn nước bị ô nhiễm, nên có lẽ có thể tạm yên tâm rằng Lisa không sao.

Không rõ là virus vốn không có trong nước máy, hay có nhưng không xâm nhập vào cơ thể cô ấy, hoặc giả như chỉ có vết cắn trực tiếp mới gây lây nhiễm.

Dù thế nào đi nữa, có một điều đã rõ ràng:

Chúng tôi không thể tiếp tục sử dụng nước máy được nữa.

Lisa và tôi cùng xuống căng-tin, báo tin cho ba người còn lại rằng cô ấy vẫn an toàn.

Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn anh rất nhiều, Kousaka.”

Tsukishiro cúi đầu thật sâu.

“…Tôi biết anh hẳn đang rất mệt, nhưng tôi muốn nhờ anh ra ngoài tìm giúp chúng tôi nước uống.”

“Được thôi.”

Thật lòng mà nói, lúc đó tôi chỉ muốn ngã ra ngủ ngay lập tức.

Nhưng trong ký túc chỉ còn nước ngọt, nếu cứ uống như vậy thì sớm muộn gì sức khỏe cũng bị ảnh hưởng.

“Tôi cũng từng nghĩ đến khả năng nước máy sẽ không dùng được,” Tsukishiro thở dài.

“Chỉ là… tôi không ngờ chuyện đó lại xảy ra sớm đến vậy. Vậy nên bây giờ, ngoài thức ăn, chúng ta buộc phải nhờ anh tìm thêm nước uống. Anh có ổn không?”

“Không vấn đề gì. Cứ để tôi lo.”

“Cảm ơn anh. Nhưng lượng nước trong các cửa hàng chắc chắn có hạn, chúng ta sẽ phải dùng rất tiết kiệm. Nếu dùng nước ô nhiễm để xả toilet, thì không thể dùng để tắm được nữa. Giặt giũ cũng sẽ là một vấn đề lớn…”

Không khí trong căng-tin nặng hẳn xuống khi chúng tôi lần lượt điểm qua từng khó khăn trước mắt.

Phạm vi tôi có thể ra ngoài tìm đồ cũng có giới hạn, rất có thể sau khi vét hết nguồn nước xung quanh, chúng tôi sẽ phải chuyển sang nơi khác sinh sống.

Tôi tự nhủ sẽ chú ý quan sát những khu nhà trông còn an toàn khi ra ngoài.

“Vậy tôi đi đây.”

“Khoan đã, Yuuma!”

Haruka tươi tỉnh lên tiếng.

“Nếu anh buồn ngủ mà lái xe thì nguy hiểm lắm. Để em lái cho!”

Cô ấy cầm chìa khóa xe rồi đi thẳng ra ngoài.

Tôi vốn đã hứa sẽ cùng cô ấy đi siêu thị, nên cũng không phản đối.

Ngay trước khi tôi rời ký túc, Lisa gọi tôi lại.

“Xin lỗi anh, Yuuma… Vì tôi mà anh thức trắng cả đêm, vậy mà giờ còn phải đi tìm nước nữa…”

“Không sao đâu. Cô cứ quay vào nghỉ ngơi đi. Lát nữa tôi có thể sẽ nhờ cô trông cổng giúp.”

“Vâng… tôi sẽ chờ anh về.”

Lisa khẽ vẫy tay khi tôi ngồi vào ghế phụ.

Ngay sau đó, Haruka đạp ga mạnh đến mức tôi tỉnh hẳn ngủ.

“…Yuuma. Đêm qua có chuyện gì xảy ra với Hoshimiya à?”

Câu hỏi bất ngờ khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo.

“Không có gì cả.”

“Thật không? Em nghe hai người gọi nhau thân mật lắm.”

“À… chuyện đó là do hoàn cảnh thôi.”

Haruka liếc sang tôi một cái, vẻ nghi ngờ vẫn còn nguyên.

“…Không có chuyện gì vượt quá giới hạn chứ?”

“Không. Lúc đó chỉ lo xem cô ấy có biến đổi hay không.”

“…Vậy à.”

Cô ấy im lặng một lúc, rồi thở ra nhẹ nhõm.

“Xin lỗi nhé. Em nghĩ nhiều quá. Nếu anh thật sự không sao, vậy thì tốt rồi.”

“Ừ.”

“À mà này.”

Haruka đổi giọng, quay lại vẻ hoạt bát quen thuộc.

“Anh còn nhớ siêu thị mình đang tới không? Hồi tiểu học ấy.”

“…Nhớ chứ.”

“Thật không?”

Giọng cô ấy đầy nghi ngờ.

“Nhớ mà. Hôm đó tụi mình đi mua đồ cho sinh nhật Takuya.”

Thực ra tôi phải moi ký ức lên khá vất vả mới nhớ ra được, nhưng Haruka thì vui hẳn.

“Anh nhớ thật kìa!”

“Tất nhiên rồi. Làm sao mà quên được.”

“Vậy câu hỏi tiếp theo! Hôm đó mình mua đồ gì?”

“…Xin thua. Chi tiết thì anh không nhớ.”

Tôi giơ cờ trắng đầu hàng.

Haruka phồng má, tỏ vẻ không hài lòng.

“Anh quên nhiều thứ quá đấy, Yuuma.”

“Chỉ là trí nhớ em quá tốt thôi.”

“Không phải đâu. Em không giỏi ghi nhớ, chỉ là… những chuyện liên quan đến anh thì em hay nhớ hơn.”

“…Hả?”

Cô ấy im lặng một chút, rồi lí nhí:

“Không có gì.”

“Vậy tại sao em nhớ chuyện của anh rõ thế?”

“Anh im đi. Em tập trung lái xe đây.”

“Đổi thái độ nhanh thật đấy?!”

Haruka nhìn thẳng về phía trước, không nói thêm lời nào.

Tôi cũng không hỏi tiếp.

Chiếc xe lăn bánh trong buổi sáng tĩnh lặng,

hướng về một ngày mới, nơi mà nước sạch đã trở thành thứ quý giá hơn bất cứ thứ gì khác.

Sau một quãng đường dài lái xe trong im lặng, chúng tôi quay lại siêu thị mà tôi đã kiểm soát được từ hôm qua.

Trong bãi đỗ xe vẫn còn lác đác vài zombie có thể đi lại, chúng bị tiếng động cơ thu hút rồi lảo đảo tiến về phía chúng tôi.

Không con nào trông quen mặt cả, chắc là chúng đã lang thang từ nơi khác đến.

“Haruka, em ở lại trong xe đi,” tôi nói.

“Anh xuống trói chúng lại. Cứ để máy nổ sẵn, có chuyện gì thì lập tức đạp ga.”

Tôi cầm sẵn dây thừng bước xuống xe, lần lượt khống chế từng con zombie rồi đặt chúng nằm gọn sang một bên.

Khi bãi xe đã an toàn, tôi vào trong siêu thị kiểm tra một vòng.

Không có dấu hiệu nào cho thấy zombie đã lọt vào bên trong.

Tôi quay lại gọi Haruka vào cùng.

“À, mấy con zombie trong siêu thị hôm qua anh xử lý thế nào rồi?”

Cô ấy hỏi.

“Anh trói hết lại, nhét cả vào kho chứa hàng phía sau.”

“Em xem được không?”

“Không đẹp đẽ gì đâu…”

“Nhìn chút thôi mà?”

Bị năn nỉ mãi, tôi đành dẫn Haruka ra phía sau.

Kho hàng rộng cỡ một cửa hàng tiện lợi, bên trong là hàng loạt zombie bị trói gọn, nằm im bất động.

“Woah… ghê thật đấy,” Haruka tròn mắt.

“Thấy chưa, anh đã nói rồi mà.”

“Ừ, đủ rồi.”

Cô ấy quay sang tôi, nở nụ cười tinh nghịch.

“Thế thì… bắt đầu chuyến ‘đi mua sắm’ thôi.”

“…Hả?”

“Có mỗi hai đứa mình trong siêu thị trống không thế này, coi như đổi gió đi.”

Giọng cô ấy nhẹ tênh, như thể đây là chuyện rất bình thường.

Nhìn đống zombie nằm phía sau, tôi không khỏi kéo mình về thực tại.

“Em thật sự thấy thoải mái nổi à…?”

“Đừng nhìn là được. Siêu thị vắng tanh, muốn lấy gì thì lấy, chẳng phải thú vị sao?”

“…Cũng có lý.”

Chúng tôi bắt đầu đi quanh các gian hàng.

Khi đến khu đồ cho thú cưng ở phía cửa hàng dụng cụ, Haruka dừng lại trước một chiếc lồng lớn dành cho chó cỡ đại.

“Yuuma, thử đứng vào đó xem.”

“…Tại sao?”

“Xem có vừa không thôi mà.”

“…Anh thấy có mùi không ổn.”

Dù phản đối trong lòng, tôi vẫn thử đứng vào chiếc lồng.

Dù là loại lớn nhất, không gian bên trong vẫn khá chật.

“Ừm… đủ dùng đấy,” Haruka gật gù.

“Có thể cải tạo thành bẫy hoặc nơi nhốt zombie tạm thời.”

“…À, hóa ra là vậy.”

Tôi thở phào.

May mà chỉ là ý tưởng thực tế.

Sau đó, chúng tôi chuyển sang khu thực phẩm và bắt đầu gom nước uống.

Nước đóng chai, trà đóng chai, cái gì còn dùng được đều cho hết vào giỏ rồi khuân ra xe.

“Mệt thật…”

Haruka vừa thở vừa nói.

“Xách mấy thứ này chắc giảm cân được luôn.”

Cũng phải thôi, mỗi giỏ đầy 6 chai hai lít nặng không dưới 12kg.

“Hôm qua em còn háo hức nói là ‘cướp siêu thị’ mà.”

“Em tưởng chỉ là lấy đồ ăn vặt thôi, ai ngờ toàn là nước…”

“Nghe nói mỗi người một ngày cần hơn hai lít nước.”

“Năm người là 10 lít… mà đó mới chỉ là uống thôi.”

“Chẳng mấy chốc chắc phải sang siêu thị khác tìm thêm.”

“Hay là lục túi mấy con zombie xem có chìa khóa xe không?”

Haruka đề xuất.

“Xe mình hết xăng là coi như bỏ.”

“Không bơm xăng ở trạm tự phục vụ được à?”

“Em nghĩ vẫn cần người vận hành. Nếu đã sống trong thế giới muốn lái xe nào cũng được… thì đổi xe cũng chẳng sao.”

“Lạc quan thật đấy,” tôi cười khổ.

“Em đúng là kiểu người vẫn tìm cách tận hưởng dù hoàn cảnh thế nào.”

“Không có internet, không có nước sạch, nếu không tự tạo niềm vui thì sống sao nổi,” Haruka cười nhẹ.

Nghe vậy, tôi cũng thấy lòng mình dịu lại.

“Ừ. Mà về lâu dài, anh muốn tìm máy lọc nước, rồi dựng căn cứ gần sông.”

“Có người rành về mấy thứ đó thì tốt.”

“Ước gì mọi chuyện đơn giản thế. Hay tìm sách sinh tồn ở thư viện về nghiên cứu.”

“Nghe mệt ghê…”

Haruka nhăn mặt.

“À, chẳng phải Ichinose thích đọc sách sao?”

“…Có lẽ nên nhờ cô ấy.”

Chúng tôi vừa trò chuyện vừa khuân nước uống ra xe, chất lên cho đến khi không còn chỗ trống.

Haruka ngồi vào ghế lái, rồi chúng tôi lên đường quay về ký túc xá.

“Yuuma, anh ngủ đi cũng được. Có chuyện gì em sẽ gọi anh dậy.”

“Ừ… cảm ơn em.”

Tôi ngả lưng ghế ra một chút, đôi mí mắt nặng trĩu khép lại.

Nhịp rung đều đều của chiếc xe nhanh chóng ru tôi vào giấc ngủ…

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!