Ngày 2(chiều)
Theo đề nghị của Tsukishiro, tôi đi tắm rửa cho sạch sẽ.
Dù chỉ có một mình, nhưng việc tắm trong bồn lớn của ký túc xá nữ sinh vẫn khiến tôi hơi căng thẳng một cách kỳ lạ.
Khoảng 20 phút sau, khi tôi quay lại thì Haruka và Tsukishiro đã ghi chép xong danh sách đồ tiếp tế.
Vì ưu tiên những món dễ hỏng, họ bày sashimi và sushi ra bàn trước.
“Thật lòng mà nói, cho đến sáng nay tôi vẫn nghĩ rằng không sớm thì muộn chúng ta cũng sẽ chết đói.”
Tsukishiro nói bằng giọng trầm tĩnh nhưng đầy quyết tâm.
“Nhờ có anh, Kousaka, tôi bắt đầu nhìn thấy một tương lai mà chúng ta có thể tiếp tục sống sót. Nhưng để làm được điều đó, tất cả mọi người đều phải cùng nhau cố gắng. Trước giờ tôi chỉ tiếp xúc rất ít với Hoshimiya và Ichinose, nhưng từ nay điều đó sẽ phải thay đổi. Chúng ta cũng cần đặt ra quy tắc sinh hoạt chung.”
Nói rồi, Tsukishiro lên tầng gọi hai người còn lại xuống ăn.
Một lát sau, Ichinose theo Tsukishiro bước vào phòng ăn, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
“Woa…! Nhiều thế này sao… Cứ như đang tổ chức tiệc vậy…!”
“Cái gì?! Kousaka, tất cả đều là anh mang về à?!”
Hoshimiya đi phía sau, tròn mắt thốt lên.
“Khi anh nói đi kiếm đồ ăn, tôi cứ nghĩ toàn đồ hộp thôi chứ! Ở đó không có zombie sao?”
“Có chứ. Khoảng 50 con. Tôi đã khống chế và nhốt chúng lại trong kho.”
“Thật hả?! Chúng không cắn được anh sao?”
“Tôi né được.”
“Ghê thật! Anh có học võ hay gì không?”
“Không đâu. Tôi cũng chẳng chơi thể thao, thể lực không tốt lắm. Thật ra mệt kinh khủng.”
“V-vậy à… Dù thế nào thì anh cũng đã rất cố gắng!”
Hoshimiya nói với vẻ khâm phục rõ ràng.
Mọi người ngồi xuống ăn.
Không khí bữa tối, dù diễn ra giữa tận thế, lại mang cảm giác ấm áp lạ thường.
Khi thấy bầu không khí có phần căng thẳng giữa Haruka và Hoshimiya, tôi chủ động phá vỡ.
“Thôi nào, ăn đi. Để nguội thì phí lắm.”
Haruka hít sâu một hơi, rồi gật đầu.
“…Phải. Xin lỗi vì em hơi trẻ con.”
Giọng nói bình thản của cô ấy lại khiến tôi thấy lạnh sống lưng hơn cả lúc bị dẫm chân trước đó.
Tôi quyết định đứng dậy.
“Xin lỗi, tôi ra ngoài hít thở chút.”
Tôi rời phòng ăn, định tìm chỗ yên tĩnh cho đầu óc hạ nhiệt.
Ở hành lang, Ichinose đang đứng đó.
Nhìn kỹ mới nhớ ra, trong tòa nhà này chỉ có nhà vệ sinh nữ.
“À… xin lỗi.”
Tôi định quay đi thì cô ấy khẽ kéo vạt áo tôi lại.
“…Hả?”
“…Có lẽ anh nên quấn tạp chí quanh tay.”
“…Ý em là sao?”
“Khi đối đầu với zombie, nguy hiểm nhất có lẽ là bị cắn vào cẳng tay.”
Ichinose nói nhỏ, ánh mắt vẫn né tránh.
“Nếu quấn vài lớp tạp chí quanh tay rồi cố định bằng băng keo, có thể sẽ giảm rủi ro…”
Cô nói rất chậm, như sợ bị hiểu lầm.
“…À. Anh còn nghĩ nếu tìm được găng tay bảo hộ thì tốt, nhưng em nói đúng. Dùng tạp chí quấn tay cũng có thể đạt hiệu quả tương tự.”
Thật ra tôi không cần mấy thứ đó cho bản thân, nhưng nếu sau này phải đưa Haruka ra ngoài thì có thêm biện pháp phòng hộ vẫn tốt hơn.
“Cảm ơn em nhé, ý tưởng này hay thật. Trước đó anh có thấy vài cuốn tạp chí trong ký túc xá, lát nữa anh sẽ thử làm luôn.”
“Hì hì…”

Ichinose mỉm cười hài lòng khi nghe tôi cảm ơn.
Sau đó, cô quay lại phòng ăn mà thậm chí không vào nhà vệ sinh.
…Chẳng lẽ cô ấy đứng đợi ở đó chỉ để nói với tôi chuyện này thôi sao?
Khi tôi quay lại phòng ăn, bữa tối đã tiếp tục.
Mọi người trò chuyện rôm rả, nhưng đầu óc tôi thì gần như trống rỗng, đến mức ăn xong rồi mà cũng chẳng nhớ rõ mình đã ăn những gì.
Trong lúc dọn dẹp, tôi thấy Tsukishiro cẩn thận rửa sạch các khay đựng sushi rồi phân loại riêng với rác thường.
Dù chẳng biết còn ai có thể tái chế nhựa trong hoàn cảnh này hay không, cô ấy vẫn làm rất nghiêm túc.
Dọn xong, cả 5 người lại ngồi xuống.
Tsukishiro đứng dậy, nhìn từng người một, rồi cất giọng.
“Từ hôm nay, 5 người chúng ta sẽ cùng sinh sống với nhau. Chắc chắn sẽ có rất nhiều khó khăn phía trước, nhưng mong mọi người hãy cùng hợp sức vượt qua. Trước tiên, chúng ta hãy giới thiệu lại bản thân một lần nữa. Tôi là Mai Tsukishiro, học sinh năm ba. Trước đây tôi tham gia câu lạc bộ Kyudo, nên có thể sử dụng cung tên.”
“Chuẩn luôn! Đội trưởng của tụi mình đó!”
Hoshimiya reo lên đầy phấn khích.
Có lẽ biết đã có nguồn lương thực ổn định khiến tâm trạng cô ấy tốt hẳn lên.
“Giới thiệu theo chiều kim đồng hồ nhé. Đứng lên khi nói. Hoshimiya, đến lượt cậu.”
“À, ừm… tôi là Lisa Hoshimiya. Sở thích là chơi game. Không có kỹ năng gì đặc biệt như Tsukishiro, nhưng mấy việc dọn dẹp, sinh hoạt chung thì cứ giao tôi mình.”
“Tôi là Yuuma Kousaka. Kỹ năng… chắc là xử lý zombie. Việc tìm đồ tiếp tế cứ để tôi lo. Nếu mọi người cần thứ gì cụ thể, cứ nói.”
“Em là Haruka Hinata. Em không có kỹ năng gì đặc biệt, nhưng em sẽ theo sát Yuuma để đảm bảo anh ấy không gây rắc rối cho ai.”
“…Đừng có nhìn anh như vậy.”
Hoshimiya cười khúc khích, còn tôi thì chỉ biết thở dài.
“Rồi, cuối cùng là Ichinose.”
Được Tsukishiro gọi tên, Ichinose đứng lên.
Trông cô ấy khá căng thẳng.
“…Tôi là Ayumi Ichinose. Tôi không giỏi vận động… nhưng tôi thích đọc sách. Tôi có thể đọc hướng dẫn, tài liệu kỹ thuật, hoặc sửa chữa đơn giản. Tôi học ban khoa học, nên quen mấy thứ đó…”
“Quá tuyệt vời luôn!”
Hoshimiya vui mừng reo lên.
“Sau này có hỏng hóc gì chắc chắn phải tự sửa. Có em ở đây là yên tâm rồi.”
Tôi nói.
“Hì hì…”
Ichinose cười khẽ rồi ngồi xuống.
Sau phần giới thiệu, Tsukishiro đứng lên lần nữa.
“Hôm nay chúng ta cứ nghỉ ngơi. Trong ký túc xá hiện tại không có việc gì gấp, mọi người cứ làm điều mình muốn cho đến tối.”
“Vậy tôi đi tắm được không?”
Hoshimiya hỏi ngay.
“Được.”
“Yaaay!”
Cô ấy reo lên rồi chạy biến đi.
Ichinose thì che miệng ngáp.
“Em về phòng nghỉ một chút… mấy hôm nay lo lắng quá nên không ngủ được.”
“Đến giờ ăn tối chị sẽ gọi em.”
“Cảm ơn…”
Cuộc họp ngắn kết thúc, mọi người tản ra.
Trước khi đi, Hoshimiya ghé lại chỗ tôi.
“Kousaka, lát nữa anh rảnh không? Tắm xong thì chơi game với tôi nhé?”
“Xin lỗi. Tôi với Haruka phải ra siêu thị thêm một chuyến.”
“Vậy à… Ừm, cẩn thận nhé.”
Cô ấy có vẻ hơi thất vọng rồi rời đi.
“…Em đoán trước thế nào cũng vậy.”
Haruka đứng cạnh tôi từ lúc nào không hay, nhìn tôi chằm chằm.
“Anh nổi tiếng ghê thật.”
“Không phải nổi tiếng. Mọi người chỉ đang biết ơn thôi.”
“Anh ngốc vừa thôi. Con gái người ta không hành xử thân thiện như vậy chỉ vì biết ơn đâu.”
“Tùy tính cách mỗi người mà.”
“Bó tay với anh luôn.”
Haruka thở dài, rồi nhỏ giọng nói tiếp:
“…Nhưng em cũng thấy vui vì anh chọn đi với em.”
Đúng lúc đó, Tsukishiro bước tới.
“Tôi muốn sắp xếp phòng cho hai người. Có yêu cầu gì không? Tầng nào, hay phòng góc chẳng hạn.”
“Tôi xin phòng tầng một.”
Tôi đáp ngay.
“Nếu có zombie vượt rào, tôi muốn phản ứng nhanh.”
“Cảm ơn anh đã nghĩ đến an ninh. Vậy tôi sẽ dọn phòng gần cổng cho anh. Còn Hinata?”
“Yuuma ở đâu thì em ở đó.”
“…Ý em là muốn phòng bên cạnh?”
“Hả? Không phải tụi em ở chung phòng sao?”
Haruka nghiêng đầu hỏi.
Tsukishiro nhìn tôi đầy bất ngờ, còn tôi thì đứng hình, đây là lần đầu tôi nghe chuyện này.
“Nam sinh vốn không được phép ở ký túc xá, nhưng vì em chịu trách nhiệm bảo lãnh cho Yuuma, nên em sẽ ở chung phòng để giám sát anh ấy.”
“Không cần thiết đâu.”
Tsukishiro lắc đầu.
“Chị đã xác nhận Kousaka là người đáng tin. Hai người ngủ phòng riêng.”
“Nhưng anh ấy nhìn vậy thôi chứ—”
“Đừng nói mấy câu dễ gây hiểu lầm!”
Tôi vội ngắt lời Haruka.
Không biết cô ấy định nói gì, nhưng tốt nhất là dừng lại ở đây.
Thấy tranh luận tiếp cũng chẳng ích gì, tôi quyết định nghe theo sắp xếp của Tsukishiro.
“Tôi không vấn đề gì nếu ở chung phòng với Haruka. Hơn nữa, nếu có chuyện gì xảy ra thì cô ấy cũng có thể làm chứng cho tôi.”
“Dù vậy thì… một nam một nữ chưa kết hôn mà ngủ chung phòng, không thấy kỳ cục sao? Nếu anh thực sự là người có ý đồ xấu thì Hinata sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
“…Em không sao đâu, miễn là anh ấy chịu trách nhiệm…,”
Haruka nói nhỏ, giọng hơi ngại ngùng.
Dù thật lòng tôi rất mong cô ấy phủ nhận khả năng tôi làm chuyện xấu…
“Bọn em quen nhau từ hồi tiểu học, nên em nghĩ mình có thể kiểm soát được anh ấy. Xin hãy cho bọn em ở chung phòng, để em tiện trông chừng.”
Những gì Haruka nói có phần quá thẳng thắn, nhưng tôi biết nếu phản bác lúc này thì chỉ càng rắc rối thêm, nên quyết định im lặng.
“…Từ tiểu học sao…?”
Tsukishiro lẩm bẩm.
Không biết có phải do tôi tưởng tượng không, nhưng thoáng chốc trông cô ấy có vẻ buồn.
Tuy nhiên, Tsukishiro nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc.
“Được rồi. Vậy hai người dùng căn phòng gần lối vào nhất. Vì tôi đang tạm thời phụ trách quản lý ký túc xá, nên tôi sẽ ở phòng bên cạnh để có thể phản ứng ngay nếu có chuyện bất thường. Nếu nghe thấy động tĩnh lạ, tôi sẽ lập tức chạy sang.”
Quyết định xong, chúng tôi bắt đầu dọn vào phòng.
Mỗi phòng đều có giường tầng, bàn học và tủ đồ, nên không cần chuẩn bị gì thêm.
Đầu tiên, chúng tôi chuyển toàn bộ đồ đạc của người ở trước sang một phòng trống.
Tôi để Haruka xử lý mấy thứ trong ngăn kéo mà tốt nhất tôi không nên nhìn thấy, còn mình thì thay ga giường và vỏ gối.
Chưa đến nửa tiếng là xong.
“Vậy là xong rồi! Từ hôm nay đây sẽ là nhà mới của chúng ta!”
Haruka nói đầy tự hào, nhìn quanh căn phòng.
Cách nói đó khiến tôi hơi khựng lại, nghe cứ như hai vợ chồng mới dọn về nhà vậy.
“Yuuma, anh muốn ngủ giường trên hay dưới?”
“Em chọn đi.”
“Vậy em lấy giường trên nhé! Em chưa bao giờ ngủ giường tầng cả!”
Haruka leo lên giường trên với vẻ đầy phấn khích.
“Yuuma! Ở trên này cao ghê luôn!”
Cô ấy nằm xoay người, thò đầu ra nhìn xuống.
“Ừ… cũng khá cao.”
“…Sao vậy? Anh có vẻ lạ lắm.”
“Không có gì đâu.”
“Rõ ràng là có chuyện. Em leo lên giường thôi mà.”
Haruka như chợt nhận ra điều gì đó, liền chỉnh lại váy rồi hỏi nhỏ:
“Yuuma… anh có nhìn thấy gì không?”
“…Xin lỗi.”
“Thật tình… Em sơ hở một chút là anh đã lúng túng rồi.”
“Anh tưởng em mặc đồ khác…”
“Trời nóng nên em thay thôi. Với lại hôm nay đâu còn phải leo rào nữa.”
“Dù sao thì cũng nên cẩn thận hơn.”
“Vì em tin anh mà.”
“…Nghe em nói vậy, anh càng thấy có lỗi.”
“Thôi bỏ đi. Em giận đó. Anh phải bù lại cho em sau—”
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
“Hai người dọn xong chưa?”
Giọng Tsukishiro vang lên từ bên ngoài.
“Rồi ạ.”
“Ừm… Nhân tiện, tôi nghe thấy hai người cãi nhau ngoài hành lang. Có lẽ tách phòng ra vẫn ổn hơn chăng?”
…Xem ra tường ở đây cách âm không tốt lắm.
Nghĩ đến việc Tsukishiro nghe được cuộc nói chuyện, tôi thấy hơi xấu hổ.
“Không sao đâu. Bọn em chỉ nói chuyện kiểu đó thôi, đúng không Yuuma?”
Haruka nói, giọng rất tự nhiên.
“Ừ… đại khái vậy.”
Tôi không chắc những gì vừa rồi có thể gọi là “giao tiếp” hay không, nhưng vẫn gật đầu cho qua chuyện.
“Vậy à…”
Tsukishiro đáp, ánh mắt vẫn còn chút không yên tâm.
Có vẻ cô ấy đang kìm lại điều muốn nói.
“À, Kousaka, tôi muốn nhờ anh canh cổng, nếu không phiền.”
“Canh cổng sao?”
“Nhờ anh để ý xem có người sống sót nào đến không, đồng thời đảm bảo không có zombie trèo qua hàng rào. Tôi chưa ngủ từ hôm qua, nên muốn nghỉ một lát.”
“…Khoan đã. Chẳng lẽ từ lúc zombie xuất hiện hôm qua tới giờ, cô vẫn luôn canh cổng sao?”
“Đúng vậy.”
“Không ngủ chút nào à?”
“Tất nhiên.”
…Nghĩ lại thì đúng thật.
Ngay cả lúc ăn, Tsukishiro cũng luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sao cô không nhờ Hoshimiya hay Ichinose thay ca?”
“Tôi chưa nói với họ về việc này. Trong ký túc xá hiện tại chỉ có cung tên và dao bếp, nên tôi nghĩ chỉ mình tôi mới có thể xử lý tình huống từ xa một cách an toàn.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Tôi gật đầu.
“Vậy bây giờ để tôi canh cổng. Cô đi nghỉ đi. Ngày mai tôi sẽ thử tìm thêm vũ khí nào đó dễ dùng cho mọi người.”
Vì vậy, chuyến ra ngoài cùng Haruka đành dời sang hôm sau.
Dù tôi có thể canh gác một mình, nhưng Haruka nhất quyết đi cùng, nên cả hai đứng ở lối vào ký túc xá, quan sát xung quanh qua hàng rào sắt đen bao quanh tòa nhà.
“Yuuma này,” Haruka vừa nói vừa cầm thử cây cung mượn từ Tsukishiro.
“Giờ hỏi có hơi muộn, nhưng… anh không định nói cho mọi người biết chuyện anh có thể biến thành zombie sao?”
“Không. Và em cũng đừng nói chuyện đó với mọi người. Có khi họ sẽ hoảng loạn mất.”
“Hoảng loạn vì anh à? Anh đang nổi như vậy cơ mà.”
“Không đâu, có khi còn ngược lại. Người bình thường chẳng ai muốn sống chung với zombie cả. Có khả năng họ sẽ đuổi bọn mình đi.”
“Nhưng anh đâu có nguy hiểm.”
“Chưa chắc. Mới chỉ 1 một ngày kể từ lúc anh biến đổi thôi. Dù anh có an toàn thật, thì cũng chẳng mấy ai tin lời anh. Phần lớn chắc sẽ nghĩ anh sẽ đột nhiên phát điên giống những zombie khác rồi tấn công họ.”
“Vậy sao? Tsukishiro và mọi người đều rất thân thiện với anh. Hay anh thử nói rõ tình hình với họ, rồi cùng bàn xem phải làm gì nếu họ không chấp nhận?”
“Những người đang ở đây có thể chấp nhận. Nhưng nếu sau này có thêm người mới đến thì sao? Chúng ta không thể đoán được phản ứng của họ.”
“À… nếu có thêm con trai đến ở, biết đâu họ ghen vì anh được mọi người quý mến, rồi bắt đầu soi mói đủ thứ. Nhưng nếu anh rời đi thì họ cũng gặp rắc rối vì không còn nguồn tiếp tế.”
“Có những lúc con người hành động theo cảm xúc, chứ không theo lý trí. Sẽ có người nhất quyết không sống chung với zombie, dù không còn cách nào khác để có đồ ăn nếu thiếu anh.”
“Em vẫn nghĩ phần lớn mọi người sẽ muốn hợp tác với anh.”
“Ngay cả khi bỏ phiếu và đa số cho anh ở lại, vẫn sẽ có người không chịu nổi và bỏ đi. Lúc đó anh cũng không thể bảo vệ họ.”
“À… Vậy là không hẳn vì anh, mà là vì sự ổn định của cả cộng đồng, đúng không? Nếu họ thật sự từ chối, mình chỉ cần tìm chỗ khác ở thôi mà.”
“Đúng là như vậy sẽ dễ hơn. Nhưng về lâu dài, anh muốn sống trong một tập thể càng đông càng tốt. Chúng ta cần đủ loại người hiểu y tế, máy móc, nông nghiệp.”
“Ra vậy… Anh nghĩ xa thật. Được rồi, em hiểu. Bí mật nhỏ của anh sẽ là bí mật chung của hai đứa. Hi hi!”
“Có gì mà cười?”
“Giữ bí mật chỉ giữa hai người… nghe cũng vui mà.”
Haruka cười tinh nghịch như trẻ con.
Cô ấy nói đúng.
Nghĩ như vậy cũng không tệ.
Sau đó, chúng tôi vừa canh cổng vừa trò chuyện đủ thứ chuyện vặt.
Thỉnh thoảng có zombie xuất hiện ở xa, dù chúng không lại gần nếu không bị kích động, chúng tôi vẫn cẩn thận trói chúng lại và để nằm yên, coi như chuẩn bị cho tương lai.
Khoảng nửa tiếng trôi qua.
“…Chán quá,”
Haruka ngáp dài.
“Không có chuyện gì thú vị xảy ra à?”
“Đừng nói mấy câu xui xẻo như thế.”
“Nhưng em chán thật.”
“Nếu mệt thì em về phòng nghỉ cũng được.”
“Không có mạng, ở trong đó cũng chẳng có gì làm.”
“Cũng đúng…”
“Biết là mới 2 ngày sau khi thế giới sụp đổ mà nghĩ vậy hơi kỳ, nhưng em ước có thứ gì đó để giết thời gian.”
“Ngày mai ra ngoài, cái gì cũng miễn phí, em cứ mang về thứ em thích.”
“Ừm… để xem nào. Thứ gì có ích về lâu dài… Hay là đồ tập luyện? Để rèn thể lực?”
“Cận chiến với zombie rất nguy hiểm.”
“Vậy thì cung tên. Em có thể lấy nhiều cái, rồi nhờ Tsukishiro dạy mọi người cách dùng.”
Haruka thử kéo nhẹ dây cung.
“Trong phim thì phải bắn trúng não mới hạ được zombie, đúng không?”
“Ừ. Nhưng không thể thành cao thủ cung thuật chỉ sau 1 đêm.”
“Vậy thì… gậy bóng chày? Luyện vung gậy?”
“Nghe được đấy. Nhưng em có thực sự thích không?”
“Cũng không biết nữa. Tập luyện thì cần, nhưng em vẫn muốn có thời gian chơi game, đọc sách.”
“Vậy đến mai hãy nghĩ kỹ xem nên mang gì về.”
“Rõ rồi. À… em cũng có thể tìm mấy trò chơi để mọi người cùng chơi, hiểu nhau hơn.”
“Ý hay.”
“Không biết nên chơi trò gì nhỉ? Hay tối nay hỏi ý kiến mọi người? Mà này, Yuuma, anh có muốn uống trà chiều không?”
“Đổi chủ đề nhanh ghê.”
“Giờ gần 4 giờ rồi mà.”
“Anh thì sao cũng được. Em vào căn tin ăn nhẹ cũng được.”
“Không, ý em là uống trà chiều ở ngoài này.”
“Kiểu… dã ngoại à?”
“Gần vậy. Trong ký túc có nhiều bàn ghế, mang ra đây chắc không ai phiền. Em luôn muốn uống trà ngoài trời, nhưng hồi trước ba mẹ không cho, sợ ghế bẩn.”
“Anh thấy cũng ổn. Đặt ghế ở đây còn tiện cho lúc trực gác.”
“Yay! Vậy anh đi lấy bàn ghế nhé!”
“Anh á?”
“Ừ. Em sẽ đi lấy trà và bánh.”
“Như vậy thì không ai canh cổng.”
“À đúng… nhưng chỉ một lát thôi mà. Anh đã trói hết zombie quanh đây rồi.”
“Không được. Để anh mang bàn ghế trước, rồi quay lại lấy trà bánh sau.”
“Nhưng nếu anh không ở đây, em khó xử lý khi có chuyện… Thôi được, để em lo hết.”
Haruka nói xong liền bắt đầu chuyển đồ ra ngoài.
Cô ấy dễ dàng bê một chiếc bàn tròn bằng gỗ ra trước cổng, rồi thêm hai cái ghế.
Nhìn vậy mới thấy Haruka khỏe hơn tôi tưởng.
“Xong rồi!”
Một buổi trà chiều đơn giản nhưng chỉnh tề được bày ra trước cổng ký túc xá.
Giữa một thế giới đang sụp đổ, khả năng tận hưởng hiện tại của Haruka khiến tôi không khỏi thán phục.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
